Dưới Giường Không Thân (Cao H)
Chương 15: Đã Lâu Chưa Về Ăn Cơm
A Phì A
07/09/2023
Lần đầu tiên Chu Canh Minh nhìn cô bằng ánh mắt ấy, Diệp Khúc Đào không đoán được ý anh, anh rời đi, Diệp Khúc Đào vừa ngồi xuống thì Lục Cấn đã bê khay lên định rời đi.
Diệp Khúc Đào gọi anh ta lại: “Lục Cấn, anh đi đâu đấy?”
Lục Cấn vội muốn chết: “Vừa nãy phó giám đốc sở Chu đã nói rồi, nam nữ khác biệt, tôi đi tìm đồng nghiệp nam ăn cơm đây.”
Là đàn ông thì đều biết ánh mắt mang theo sát khí vừa rồi của Chu Canh Minh rõ ràng là đang ghen, anh ta nào dám ngồi cùng Diệp Khúc Đào nữa.
Anh ta không ngờ chút chuyện này mà phó giám đốc sở Chu cũng ghen.
Diệp Khúc Đào cảm thấy thật khó hiểu, cô ăn cơm xong thì quay về, buổi trưa có thời gian để nghỉ ngơi, ăn cơm trưa xong vẫn còn hơn một tiếng đồng hồ nữa, hai giờ chiều mới phải vào làm.
Diệp Khúc Đào cảm thấy quay về nhà rồi lại phải đến đơn vị quá phiền phức, do đó cô ngủ luôn ở đơn vị, mua một cái đệm rồi nằm xuống.
Đương nhiên nếu như đồng nghiệp trong đơn vị đều đi hết, cô có thể vụng trộm vào trong phòng làm việc của Chu Canh Minh để ngủ, phòng làm việc của anh có một chiếc sô pha lớn, cực kỳ thoải mái, cô rất thích nằm ngủ trên đó.
Có hôm buổi trưa Chu Canh Minh phải ra ngoài ăn cơm, vì thế đưa chìa khóa cho cô để cô lặng lẽ vào ngủ trên sô pha.
Diệp Khúc Đào đã ngủ quen rồi, hôm nay thấy Chu Canh Minh không ra ngoài, cô nằm trên chiếc ghế xếp săn sale của mình.
Mẹ cô vừa mới gửi tin nhắn nói thứ bảy tuần này, nếu không có vấn đề gì thì dắt bạn trai về nhà ăn cơm.
Đã rất lâu chưa về nhà ăn cơm rồi.
Dạo này Diệp Khúc Đào không dẫn Chu Canh Minh về nhà cũng bởi vì người trong nhà giục cưới gấp quá, nhất là mẹ cô, biết cô có một người bạn trai ưu tú như thế, tháng nào mẹ cũng giục cô kết hôn, bà nói người bạn trai tốt như thế nếu như không mau cưới đi, bị người khác cướp mất thì phải làm sao? Hơn nữa, Chu Canh Minh cũng đến tuổi kết hôn rồi.
Cũng không thể hẹn hò mãi như thế, mẹ cô còn nói cái gì mà tuổi xuân của con gái rất quý giá, không kết hôn, hẹn hò lâu quá, sau này lỡ không đi được đến cuối cùng thì uổng mất.
Mẹ cô nói vậy suy cho cùng cũng chỉ vì muốn có một cậu con rể ưu tú như thế, nên bà mới muốn mọi chuyện kết thúc tốt đẹp.
Đừng để anh bị oanh oanh yến yến gì đó cướp mất, số lượng đàn ông có điều kiện tốt, con nhà thư hương thế gia, điều kiện bản thân không tệ như thế thực sự rất ít.
Diệp Khúc Đào còn nhớ ban đầu sau khi cô ở cùng Chu Canh Minh, lúc nói với mẹ cô chuyện mình có bạn trai rồi, mẹ cô còn hỏi có phải người cùng đơn vị không.
Cô nói phải: “Là người trong đơn vị nhưng anh ấy không phải người địa phương. Hơn nữa tuổi tác cũng hơi lớn rồi, năm nay ba mươi ba.”
Mẹ cô lập tức không hài lòng bởi vì cô là con một, ba mẹ luôn muốn cô tìm một người địa phương, có như thế sau này con gái có bị bắt nạt thì còn có thể nâng đỡ được, muốn về nhà thì về thôi, còn nếu tìm một người vùng khác, có con rồi cũng chẳng thể gặp mặt.
Hơn nữa ba mươi ba tuổi rồi!
Cái tuổi này cũng hơi lớn, con gái vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu mà đã tìm một người nhiều tuổi như thế.
Không được.
Mẹ cô vừa muốn nói gì đó thì Diệp Khúc Đào lại nói thêm một câu: “Nhưng anh ấy là phó giám đốc khu vực trong đơn vị bọn con, anh ấy không phải người địa phương nhưng có hộ khẩu ở nơi này. Anh ấy còn mua nhà rồi.”
Nghe thấy những lời này, thái độ của mẹ cô lập tức thay đổi: “Mới ba mươi ba tuổi đã đảm nhận được chức vụ như thế, thực sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thực sự là rất có tiền đồ, quá ưu tú, mau chóng dẫn về nhà xem nào.”
Cô hẹn hò với Chu Canh Minh còn chưa được mấy tháng đã dắt anh về nhà rồi, cô hỏi anh có thể đến gặp người nhà cô không.
Anh nói được.
Ngày về nhà ấy, mẹ cô thực sự rất vui vẻ, cười không khép được miệng, không chỉ mẹ cô mà đến cả ba cô, ông bà nội cô đều chăm sóc anh như nhà vua vậy, hài lòng không chịu được.
Diệp Khúc Đào nghĩ, nếu như cô không thể đi đến cuối cùng là kết hôn với Chu Canh Minh, ba mẹ và cả ông bà nội chắc chắn sẽ xúc cô đi mất.
Cô đồng ý nói cuối tuần có thời gian thì sẽ về nhà ăn cơm.
Nói ra thì Tết năm ngoái, Chu Canh Minh dẫn cô về gặp ba mẹ anh, cô cũng không biết ba mẹ và họ hàng thân thích nhà anh có vừa lòng với cô hay không nữa.
Chu Canh Minh dắt cô về, người trong nhà anh nhìn có vẻ rất vui mừng nhưng vừa hỏi ra, biết cô kém anh đến tám tuổi, biểu cảm trên mặt mọi người đều không được tự nhiên, cô mới thấy chê người nhiều tuổi, không ngờ tới còn có người chê cô còn trẻ, cảm thấy tuổi tác của cô còn nhỏ quá.
Cô cũng không được xem là nhỏ tuổi nữa, chỉ có điều khoảng cách tuổi tác với Chu Canh Minh có hơi lớn thật, có lẽ là họ sợ cô không thể chăm sóc người khác chăng, dù sao thì hai người họ mà ở cùng nhau nhìn có vẻ là Chu Canh Minh sẽ chăm sóc cho Diệp Khúc Đào thật.
Làm ba mẹ mà, chắc chắn hy vọng con trai mình có thể tìm thấy một người mẹ hiền vợ thảo, có thể chăm sóc cho anh, dù sao thì anh cũng một thân một mình ở thành phố khác vất vả làm việc.
Bọn họ vẫn rất quan tâm đến Diệp Khúc Đào, chỉ có điều không còn dáng vẻ vui mừng như trước đó.
Chu Canh Minh không nói đến chuyện kết hôn có phải cũng là vì bên bố mẹ anh thực sự không thích người con dâu như cô không?
…
Diệp Khúc Đào gọi anh ta lại: “Lục Cấn, anh đi đâu đấy?”
Lục Cấn vội muốn chết: “Vừa nãy phó giám đốc sở Chu đã nói rồi, nam nữ khác biệt, tôi đi tìm đồng nghiệp nam ăn cơm đây.”
Là đàn ông thì đều biết ánh mắt mang theo sát khí vừa rồi của Chu Canh Minh rõ ràng là đang ghen, anh ta nào dám ngồi cùng Diệp Khúc Đào nữa.
Anh ta không ngờ chút chuyện này mà phó giám đốc sở Chu cũng ghen.
Diệp Khúc Đào cảm thấy thật khó hiểu, cô ăn cơm xong thì quay về, buổi trưa có thời gian để nghỉ ngơi, ăn cơm trưa xong vẫn còn hơn một tiếng đồng hồ nữa, hai giờ chiều mới phải vào làm.
Diệp Khúc Đào cảm thấy quay về nhà rồi lại phải đến đơn vị quá phiền phức, do đó cô ngủ luôn ở đơn vị, mua một cái đệm rồi nằm xuống.
Đương nhiên nếu như đồng nghiệp trong đơn vị đều đi hết, cô có thể vụng trộm vào trong phòng làm việc của Chu Canh Minh để ngủ, phòng làm việc của anh có một chiếc sô pha lớn, cực kỳ thoải mái, cô rất thích nằm ngủ trên đó.
Có hôm buổi trưa Chu Canh Minh phải ra ngoài ăn cơm, vì thế đưa chìa khóa cho cô để cô lặng lẽ vào ngủ trên sô pha.
Diệp Khúc Đào đã ngủ quen rồi, hôm nay thấy Chu Canh Minh không ra ngoài, cô nằm trên chiếc ghế xếp săn sale của mình.
Mẹ cô vừa mới gửi tin nhắn nói thứ bảy tuần này, nếu không có vấn đề gì thì dắt bạn trai về nhà ăn cơm.
Đã rất lâu chưa về nhà ăn cơm rồi.
Dạo này Diệp Khúc Đào không dẫn Chu Canh Minh về nhà cũng bởi vì người trong nhà giục cưới gấp quá, nhất là mẹ cô, biết cô có một người bạn trai ưu tú như thế, tháng nào mẹ cũng giục cô kết hôn, bà nói người bạn trai tốt như thế nếu như không mau cưới đi, bị người khác cướp mất thì phải làm sao? Hơn nữa, Chu Canh Minh cũng đến tuổi kết hôn rồi.
Cũng không thể hẹn hò mãi như thế, mẹ cô còn nói cái gì mà tuổi xuân của con gái rất quý giá, không kết hôn, hẹn hò lâu quá, sau này lỡ không đi được đến cuối cùng thì uổng mất.
Mẹ cô nói vậy suy cho cùng cũng chỉ vì muốn có một cậu con rể ưu tú như thế, nên bà mới muốn mọi chuyện kết thúc tốt đẹp.
Đừng để anh bị oanh oanh yến yến gì đó cướp mất, số lượng đàn ông có điều kiện tốt, con nhà thư hương thế gia, điều kiện bản thân không tệ như thế thực sự rất ít.
Diệp Khúc Đào còn nhớ ban đầu sau khi cô ở cùng Chu Canh Minh, lúc nói với mẹ cô chuyện mình có bạn trai rồi, mẹ cô còn hỏi có phải người cùng đơn vị không.
Cô nói phải: “Là người trong đơn vị nhưng anh ấy không phải người địa phương. Hơn nữa tuổi tác cũng hơi lớn rồi, năm nay ba mươi ba.”
Mẹ cô lập tức không hài lòng bởi vì cô là con một, ba mẹ luôn muốn cô tìm một người địa phương, có như thế sau này con gái có bị bắt nạt thì còn có thể nâng đỡ được, muốn về nhà thì về thôi, còn nếu tìm một người vùng khác, có con rồi cũng chẳng thể gặp mặt.
Hơn nữa ba mươi ba tuổi rồi!
Cái tuổi này cũng hơi lớn, con gái vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu mà đã tìm một người nhiều tuổi như thế.
Không được.
Mẹ cô vừa muốn nói gì đó thì Diệp Khúc Đào lại nói thêm một câu: “Nhưng anh ấy là phó giám đốc khu vực trong đơn vị bọn con, anh ấy không phải người địa phương nhưng có hộ khẩu ở nơi này. Anh ấy còn mua nhà rồi.”
Nghe thấy những lời này, thái độ của mẹ cô lập tức thay đổi: “Mới ba mươi ba tuổi đã đảm nhận được chức vụ như thế, thực sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thực sự là rất có tiền đồ, quá ưu tú, mau chóng dẫn về nhà xem nào.”
Cô hẹn hò với Chu Canh Minh còn chưa được mấy tháng đã dắt anh về nhà rồi, cô hỏi anh có thể đến gặp người nhà cô không.
Anh nói được.
Ngày về nhà ấy, mẹ cô thực sự rất vui vẻ, cười không khép được miệng, không chỉ mẹ cô mà đến cả ba cô, ông bà nội cô đều chăm sóc anh như nhà vua vậy, hài lòng không chịu được.
Diệp Khúc Đào nghĩ, nếu như cô không thể đi đến cuối cùng là kết hôn với Chu Canh Minh, ba mẹ và cả ông bà nội chắc chắn sẽ xúc cô đi mất.
Cô đồng ý nói cuối tuần có thời gian thì sẽ về nhà ăn cơm.
Nói ra thì Tết năm ngoái, Chu Canh Minh dẫn cô về gặp ba mẹ anh, cô cũng không biết ba mẹ và họ hàng thân thích nhà anh có vừa lòng với cô hay không nữa.
Chu Canh Minh dắt cô về, người trong nhà anh nhìn có vẻ rất vui mừng nhưng vừa hỏi ra, biết cô kém anh đến tám tuổi, biểu cảm trên mặt mọi người đều không được tự nhiên, cô mới thấy chê người nhiều tuổi, không ngờ tới còn có người chê cô còn trẻ, cảm thấy tuổi tác của cô còn nhỏ quá.
Cô cũng không được xem là nhỏ tuổi nữa, chỉ có điều khoảng cách tuổi tác với Chu Canh Minh có hơi lớn thật, có lẽ là họ sợ cô không thể chăm sóc người khác chăng, dù sao thì hai người họ mà ở cùng nhau nhìn có vẻ là Chu Canh Minh sẽ chăm sóc cho Diệp Khúc Đào thật.
Làm ba mẹ mà, chắc chắn hy vọng con trai mình có thể tìm thấy một người mẹ hiền vợ thảo, có thể chăm sóc cho anh, dù sao thì anh cũng một thân một mình ở thành phố khác vất vả làm việc.
Bọn họ vẫn rất quan tâm đến Diệp Khúc Đào, chỉ có điều không còn dáng vẻ vui mừng như trước đó.
Chu Canh Minh không nói đến chuyện kết hôn có phải cũng là vì bên bố mẹ anh thực sự không thích người con dâu như cô không?
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.