Dưới Quân Phục Lại Muốn Làm Thê Nô
Chương 21: - Sát Hạch Thể Năng (2)
Tieuanh451
03/02/2024
Tất cả mọi người đều không tin nổi vào mắt mình, không ít người hoài nghi lời đồn liệu có phải là tin vịt hay không, nhưng các giáo quan và đặc biệt là những người đã chứng kiến trận đánh nhau hôm đó của Nhan Cổ với Hoàng Quân bọn họ đều có một cảm xúc khác, người không thông minh cũng biết để có thể hạ gục một đối thủ cao to như Hoàng Quân, gạt bỏ sự tài giỏi của anh ta qua một bên, thì ít nhất Nhan Cổ cũng phải có sức lực cực kì lớn, chưa kể hôm đó cô cũng đã chứng minh được độ bền và tốc độ của bản thân, hết lần này tới lần khác vờn Hoàng Quân như mèo vờn chuột, nhất định thực lực của cô không chỉ dừng lại ở đây.
Mà không phải ai ở đây cũng được nhìn thấy và suy nghĩ được như vậy, hơn một nửa số người chỉ được truyền tai nghe người khác kể lại, bình thường cũng chỉ thấy Nhan Cổ thành tích không nổi bật nên chuyện không tin là đương nhiên.
Nhưng các giáo quan vẫn không từ bỏ quan sát, đặc biệt là Chu Tam Kì và Phó Minh An, cả hai đều rất kì vọng, một người muốn cướp học trò còn một người muốn bồi dưỡng học trò, nhất định sẽ không rời mắt, đoạn đường dài bốn trăm mét chỉ mới bắt đầu, chưa đoán được kết quả sẽ ra sao đâu.
Khi động tác của những người trước mặt vừa có dấu hiệu tụt lại, Nhan Cổ nhẹ nhàng cong khóe môi, cuộc đi săn bây giờ mới bắt đầu, cô bắt đầu tăng tốc, trong khi bọn họ vì bị hố cát kéo chân, lợi dụng sự nhỏ nhắn và sức nhẹ của bản thân, từng bước từng bước chạy của Nhan Cổ giống như chỉ vừa mới chạm nhẹ xuống cát đã bắt đầu búng lên, chẳng mấy chốc đã vượt qua cả thảy chướng ngại để bắt đầu phần tiếp theo.
Thời Hiểu và Dương Trung Kiệt nhìn thấy mình dễ dàng bị vượt qua liền không ngừng tăng biên độ chân, nhưng càng dốc sức thì hố cát càng kéo chân họ nặng nề hơn trong khi đó Nhan Cổ đã lấy đà nhảy bám lên tường gỗ dựng đứng, thành công tiếp tục du người treo mình bám vào lưới.
Đường đường là nam nhi duy nhất trong nhóm, Dương Trung Kiệt nhất định không muốn mình bị thua tụt lại phía sau càng không thể để người ta đánh giá là thua con gái được do đó cắn răng lấy sức rút chân ra khỏi đám cát chết tiệt, miệng còn lầm bầm "Hôm nay Tiểu Nhan Cổ lấy đâu ra sức lực dồi dào thế!"
Không cẩn thận anh ta bị hụt chân ngã ập mặt, cả người lem nhem nào là cát bẩn, nhân cơ hội đó Phùng Vân và Trần Lạc Anh từ phía sau vượt lên.
Mà Nhan Cổ vừa mới nhảy từ xà đơn xuống, chỉ còn gần một phần ba đoạn đường nữa là kết thúc, tốc độ cực kì nhanh, một loạt các hành động đầu xuôi đuôi lọt vừa rồi giống như màn trình diễn đẹp mắt được tất cả mọi người nhìn thấy, bao nhiêu ánh mắt mở tròn như biểu hiện sự kinh ngạc.
Chu Tam Kì đang tập trung nghiền ngẫm vừa bình luận "Không những là tốc độ, kĩ thuật cũng rất tốt!", Phó Minh An là người bình thường rất nghiêm chỉnh còn hay cấu gắt nhưng trong thời khắc này lại khoái chí cười ha hả, giọng điệu dương dương đắc ý "Tốt tốt, nữ binh của lão Phó tôi đảm nhận phải được như vậy."
Chu Tam Kì vừa ghi đánh giá vào phiếu vừa hừ lão Phó một tiếng "Hết kì này thì sẽ không còn là của lớp ông nữa đâu!", Phó Minh An nghe vậy liền ngưng cười, gườm Chu Tam Kì một cái "Vậy cũng chưa chắc".
Năm nào cũng vậy, cứ tới thời điểm này hai lão giáo quan cứ tranh nhau nhận học trò giỏi, không thương tiếc trở mặt chẳng ai kiêng nể ai.
Đến khi về đích, vị trí đầu không nói cũng biết đó là Nhan Cổ với thành tích năm phút mười ba giây, người thứ hai là Thời Hiểu bảy phút hai mươi mốt giây, ba người đến sau chừng khoảng bảy phút hơn, cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Khi anh lính cần vụ hô to thành tích về đích, cả hàng người dài ngồi ngoài vòng thao trường liền há hốc trợn tròn, tốp người đó kết quả đã rất xuất sắc rồi nhưng mà Nhan Cổ năm phút mười ba giây... khoảng cách quá lớn trong khi mới đầu cô còn ung dung nhởn nhơ trong việc vượt xà.
Lúc cô trở về hàng ai cũng hình cô như sinh vật lạ, có người chung lớp với cô còn tấm tắc khen ngợi, Nhan Cổ chỉ cười thân thiện nói "Tôi thực ra còn yếu lắm!", mà câu nói này có lực sát thương cực kì cao, nếu cô mà yếu thì bọn họ là cái gì chứ.
Bọn họ nhìn vẻ mặt cùng cách nói nhã nhặn của Nhan Cổ ai cũng nghĩ chắc có lẽ đây là lời nói khiêm tốn nhưng bọn họ lại không biết đây thực ra chính là lời nói thật của cô.
Với thành tích này chỉ cao so với đám học sinh của học viện này thôi, nói thẳng ra là đang mang đi so với một đám nhóc, đối với cô nó còn quá yếu, vì cơ thể này nền tảng yếu đuối nên trong mấy tháng qua gượng ép huấn luyện chỉ tăng lên được chừng này thôi, còn chưa bằng năm phần trăm so với thể lực đỉnh cao của cô ở kiếp trước chứ đừng nói là mang sức lực này đi tác chiến được.
Đang chìm sâu vào suy nghĩ, Nhan Cổ giật mình vì tiếng nói to của người ngồi sau lưng "Kia là Hoàng Quân đấy, không phải anh ta đang nằm ở phòng y tế à?", câu nói này thu hút sự chú ý của mọi người sau đó bọn họ lại lén lút nhìn Nhan Cổ để xem phản ứng của cô thế nào nhưng thất vọng cho bọn họ vì Nhan Cổ không hề có một động thái hay ánh nhìn nào.
Hoàng Quân một tuần trước sau khi bình phục đã bắt đầu trả phép để huấn luyện trở lại, chuẩn bị cho khì sát hạch, mà Nhan Cổ cũng biết với đòn đánh ngày hôm đó nhất định anh ta cũng sẽ không liệt giường nên chẳng có gì ngạc nhiên khi anh ta đứng ở đây.
Kết quả cũng rất khả quan, ngang bằng Nhan Cổ, không hơn không kém, một người vừa mới trật gối, một người thong dong, nếu đặt lên bàn cân cũng khó mà phân thua cao thấp.
Sau tốp của Hoàng Quân cũng chỉ còn vài ba nhóm nữa, không nói cũng biết thành tích rất đáng ngưỡng mộ nhưng so với hai nhân vật sáng giá ngày hôm nay thì cũng chẳng có gì nổi trội.
Bài kiểm tra hôm nay kết thúc, các học viên được thông báo cho về nghỉ ngơi, ngày mai sẽ tiếp tục sát hạch vòng hai.
Mà không phải ai ở đây cũng được nhìn thấy và suy nghĩ được như vậy, hơn một nửa số người chỉ được truyền tai nghe người khác kể lại, bình thường cũng chỉ thấy Nhan Cổ thành tích không nổi bật nên chuyện không tin là đương nhiên.
Nhưng các giáo quan vẫn không từ bỏ quan sát, đặc biệt là Chu Tam Kì và Phó Minh An, cả hai đều rất kì vọng, một người muốn cướp học trò còn một người muốn bồi dưỡng học trò, nhất định sẽ không rời mắt, đoạn đường dài bốn trăm mét chỉ mới bắt đầu, chưa đoán được kết quả sẽ ra sao đâu.
Khi động tác của những người trước mặt vừa có dấu hiệu tụt lại, Nhan Cổ nhẹ nhàng cong khóe môi, cuộc đi săn bây giờ mới bắt đầu, cô bắt đầu tăng tốc, trong khi bọn họ vì bị hố cát kéo chân, lợi dụng sự nhỏ nhắn và sức nhẹ của bản thân, từng bước từng bước chạy của Nhan Cổ giống như chỉ vừa mới chạm nhẹ xuống cát đã bắt đầu búng lên, chẳng mấy chốc đã vượt qua cả thảy chướng ngại để bắt đầu phần tiếp theo.
Thời Hiểu và Dương Trung Kiệt nhìn thấy mình dễ dàng bị vượt qua liền không ngừng tăng biên độ chân, nhưng càng dốc sức thì hố cát càng kéo chân họ nặng nề hơn trong khi đó Nhan Cổ đã lấy đà nhảy bám lên tường gỗ dựng đứng, thành công tiếp tục du người treo mình bám vào lưới.
Đường đường là nam nhi duy nhất trong nhóm, Dương Trung Kiệt nhất định không muốn mình bị thua tụt lại phía sau càng không thể để người ta đánh giá là thua con gái được do đó cắn răng lấy sức rút chân ra khỏi đám cát chết tiệt, miệng còn lầm bầm "Hôm nay Tiểu Nhan Cổ lấy đâu ra sức lực dồi dào thế!"
Không cẩn thận anh ta bị hụt chân ngã ập mặt, cả người lem nhem nào là cát bẩn, nhân cơ hội đó Phùng Vân và Trần Lạc Anh từ phía sau vượt lên.
Mà Nhan Cổ vừa mới nhảy từ xà đơn xuống, chỉ còn gần một phần ba đoạn đường nữa là kết thúc, tốc độ cực kì nhanh, một loạt các hành động đầu xuôi đuôi lọt vừa rồi giống như màn trình diễn đẹp mắt được tất cả mọi người nhìn thấy, bao nhiêu ánh mắt mở tròn như biểu hiện sự kinh ngạc.
Chu Tam Kì đang tập trung nghiền ngẫm vừa bình luận "Không những là tốc độ, kĩ thuật cũng rất tốt!", Phó Minh An là người bình thường rất nghiêm chỉnh còn hay cấu gắt nhưng trong thời khắc này lại khoái chí cười ha hả, giọng điệu dương dương đắc ý "Tốt tốt, nữ binh của lão Phó tôi đảm nhận phải được như vậy."
Chu Tam Kì vừa ghi đánh giá vào phiếu vừa hừ lão Phó một tiếng "Hết kì này thì sẽ không còn là của lớp ông nữa đâu!", Phó Minh An nghe vậy liền ngưng cười, gườm Chu Tam Kì một cái "Vậy cũng chưa chắc".
Năm nào cũng vậy, cứ tới thời điểm này hai lão giáo quan cứ tranh nhau nhận học trò giỏi, không thương tiếc trở mặt chẳng ai kiêng nể ai.
Đến khi về đích, vị trí đầu không nói cũng biết đó là Nhan Cổ với thành tích năm phút mười ba giây, người thứ hai là Thời Hiểu bảy phút hai mươi mốt giây, ba người đến sau chừng khoảng bảy phút hơn, cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Khi anh lính cần vụ hô to thành tích về đích, cả hàng người dài ngồi ngoài vòng thao trường liền há hốc trợn tròn, tốp người đó kết quả đã rất xuất sắc rồi nhưng mà Nhan Cổ năm phút mười ba giây... khoảng cách quá lớn trong khi mới đầu cô còn ung dung nhởn nhơ trong việc vượt xà.
Lúc cô trở về hàng ai cũng hình cô như sinh vật lạ, có người chung lớp với cô còn tấm tắc khen ngợi, Nhan Cổ chỉ cười thân thiện nói "Tôi thực ra còn yếu lắm!", mà câu nói này có lực sát thương cực kì cao, nếu cô mà yếu thì bọn họ là cái gì chứ.
Bọn họ nhìn vẻ mặt cùng cách nói nhã nhặn của Nhan Cổ ai cũng nghĩ chắc có lẽ đây là lời nói khiêm tốn nhưng bọn họ lại không biết đây thực ra chính là lời nói thật của cô.
Với thành tích này chỉ cao so với đám học sinh của học viện này thôi, nói thẳng ra là đang mang đi so với một đám nhóc, đối với cô nó còn quá yếu, vì cơ thể này nền tảng yếu đuối nên trong mấy tháng qua gượng ép huấn luyện chỉ tăng lên được chừng này thôi, còn chưa bằng năm phần trăm so với thể lực đỉnh cao của cô ở kiếp trước chứ đừng nói là mang sức lực này đi tác chiến được.
Đang chìm sâu vào suy nghĩ, Nhan Cổ giật mình vì tiếng nói to của người ngồi sau lưng "Kia là Hoàng Quân đấy, không phải anh ta đang nằm ở phòng y tế à?", câu nói này thu hút sự chú ý của mọi người sau đó bọn họ lại lén lút nhìn Nhan Cổ để xem phản ứng của cô thế nào nhưng thất vọng cho bọn họ vì Nhan Cổ không hề có một động thái hay ánh nhìn nào.
Hoàng Quân một tuần trước sau khi bình phục đã bắt đầu trả phép để huấn luyện trở lại, chuẩn bị cho khì sát hạch, mà Nhan Cổ cũng biết với đòn đánh ngày hôm đó nhất định anh ta cũng sẽ không liệt giường nên chẳng có gì ngạc nhiên khi anh ta đứng ở đây.
Kết quả cũng rất khả quan, ngang bằng Nhan Cổ, không hơn không kém, một người vừa mới trật gối, một người thong dong, nếu đặt lên bàn cân cũng khó mà phân thua cao thấp.
Sau tốp của Hoàng Quân cũng chỉ còn vài ba nhóm nữa, không nói cũng biết thành tích rất đáng ngưỡng mộ nhưng so với hai nhân vật sáng giá ngày hôm nay thì cũng chẳng có gì nổi trội.
Bài kiểm tra hôm nay kết thúc, các học viên được thông báo cho về nghỉ ngơi, ngày mai sẽ tiếp tục sát hạch vòng hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.