Dưới Quân Phục Lại Muốn Làm Thê Nô
Chương 22: - Sát Hạch Thể Năng (3)
Tieuanh451
03/02/2024
Được nhận lệnh, cả thao trường nhộn nhịp như ong vỡ tổ, mỗi người mỗi hướng đi ăn uống nghỉ ngơi, bài thi hôm nay thực ra cũng chẳng có gì mệt mỏi vì so với cường độ huấn luyện của các thầy huấn luyện thì chẳng đáng nói là bao.
Trên đường đi tới nhà ăn, Nhan Cổ vẫn luôn có cảm giác bị theo đuôi, từ lúc đi lấy cơm cho đến lúc ngồi vào bàn, người này vẫn luôn không ngừng dõi theo cô, ánh mắt Nhan Cổ lạnh lùng sau cái chớp mắt, người này vẫn luôn dai dẳng âm thầm bám víu cô kể từ ngày cô đánh nhau với Hoàng Quân, hình như cái trò trình rập này cũng có chút thú vị nhỉ.
Đám người cùng lớp vây quanh che chắn tầm nhìn của Nhan Cổ, bọn họ vừa ăn vừa nói vừa cười không hề nhận ra điều bất thường của cô, trong bữa ăn mấy người nhóm Dư Kháng không ngừng trêu chọc Dương Trung Kiệt vì về chót thua cả nữ binh.
Cậu ta bị chọc quê thì không ngừng biện bạch "Chỉ vì tôi bị sảy chân thôi, nhưng ai nói tôi về chót chứ, rõ ràng là bằng Phùng Vân và Trần Lạc Anh mà!", nghe thế bọn họ càng đôn lời nhiều hơn đến cả mấy nữ binh trong lớp cũng phải bật cười góp vui.
Dương Trung Kiệt uất ức, cúi xuống và lấy và để khay cơm, kiềm nén không muốn tranh cãi, cậu ta ngồi chéo với Nhan Cổ, từ phía đó khi cậu vừa cặm mặt xuống, Nhan Cổ đã nhìn thấy người làm cô khó chịu mấy ngày nay, một cô gái xinh đẹp đang nhìn Nhan Cổ, cô nở nụ cười đầy khiêu khích về phía đó, cô ta giật mình như thể bị bắt quả tang liền vội vàng quay mặt đi, từ khoảng cách không gần không xa đó, cô ta vẫn có thể cảm nhận được tia hàn lạnh của Nhan Cổ, vô thức rùng mình một cái.
Thời Hiểu ngồi bên cạnh cô, không biết là vô tình hay hữu ý, giọng điệu khác thường nhắc "Tập trung vào ăn cơm đi", Nhan Cổ chắc chắn lời này không phải nói với đám người của Dư Kháng mà đây chính là đang nói cho cô nghe.
Giữa lúc mọi người còn đang hăng say đánh chén bữa trưa, Nhan Cổ đột nhiên đứng dậy, Dương Trung Kiệt miệng đang ngồm ngoàm thức ăn ngóc đầu dậy hỏi "Cậu đi đâu thế?"
Nhan Cổ không trả lời chìa khay cơm trống rỗng của mình ra sau đó bước ra khỏi bàn, mấy người còn lại nói Nhan Cổ ăn xong rồi thì ngồi lại chơi một lát rồi hẳn đi nhưng cô chỉ nói qua loa "Hôm nay tôi hơi mệt!" Rồi một mạch đi thẳng.
Lúc đi qua bàn của cô gái kia, Nhan Cổ cố ý đi chậm lại, đặt chai nước lên bàn trước mặt cô gái, cô ta vừa bất ngờ vừa khó hiểu mình Nhan Cổ, lần này Nhan Cổ vẫn cười nhưng không phải khiêu khích như lần trước mà là thân thiện đến bất ngờ làm cho mấy người đang ngồi cùng bàn đó cũng ngạc nhiên đưa mắt nhìn theo.
"Hoàng Sênh, cậu quen cô ta sao?", một người lên tiếng hỏi.
Cô gái tên Hoàng Sênh đó giật mình, liền nói "Không!", xong lại tiếp tục ăn cơm giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng cứ như sóng, không tấp nập mà cứ gợn lên từng cơn bất an, lại nhìn chai nước Nhan Cổ đưa cho, từ đầu đến cuối đều không đụng vào chai nước đó.
.
.
Thời Hiểu và Nhan Cổ đang vòi nước rửa tay, bất chợt Nhan Cổ dùng giọng điệu lạnh nhạt không nặng không nhẹ, khác hẳn dáng vẻ an ổn mọi ngày, bất thường hỏi "Nói đi!".
Thời Hiểu vẩy vẩy nước trên tay, vẫn cái kiểu vui vẻ đó, thản nhiên hỏi lại "Nói cái gì cơ?".
Nhan Cổ tiếp tục, thái độ không thay đổi "Nói xem cô là ai?"
"Tôi là Thời Hiểu, hôm nay cậu... có gì đó không ổn à?", Thời Hiểu thấy Nhan Cổ khác lạ liền muốn quan tâm nhưng Nhan Cổ đang nhìn thẳng vào Thời Hiểu, ánh mắt trực tiếp không hề né tránh, lạnh lùng đến mức khiến trái tim Thời Hiểu như muốn thắt lại, ngay cả nụ cười nơi khóe miệng cũng trở nên có chút cứng ngắc, ngay sau đó Thời Hiểu cũng lập tức thu hồi cánh tay đang đưa ra về lại.
"Tôi không hỏi tên cô, tôi biết cô hiểu ý tôi nói là gì!"
Ngừng một lát, trong lúc Thời Hiểu còn đang trưng ra bộ dạng không biết gì, Nhan Cổ lại chêm thêm vào một câu, "Đừng nghĩ có thể qua mặt được tôi, kĩ thuật diễn của cô khá tốt nhưng đáng tiếc... cô xui xẻo bại lộ rồi!"
Thời Hiểu trở nên cứng đờ, ánh mắt cũng lóe lên tia dao động, nhưng chỉ một giây sau liền biến thành bộ mặt khác, tương tự như Nhan Cổ không còn là con người hòa nhã, liền trở nên ma mãnh giống hệt nhau, có điều khí chất còn kém hơn Nhan Cổ một bậc.
Thời Hiểu bật cười, ngồi vắt chéo chân trên ghế đá, đối diện là Nhan Cổ đang khoanh tay tựa người vào bồn, hai người dò xét lẫn nhau, trong mắt Nhan Cổ là sát khí, trong mắt Thời Hiểu là sự nghiền ngẫm.
Cô đang nghiền ngẫm xem Nhan Cổ trước mặt chính xác là loại người gì, chỉ trách Nhan Cổ che giấu quá mức tốt, ngoại trừ biết Nhan Cổ rất tinh ranh, rất biết cách bắt thóp người khác ra, tất cả đều nhìn không thấu.
Nhan Cổ vẫn đứng im như vậy, vẫn để Thời Hiểu mình chằm chằm mình, mà bản thân cũng đang đánh giá đối phương.
Sau khi hai người đấu tranh với nhau một hồi, Thời Hiểu là người lên tiếng trước "Không biết là cô đã từng nghĩ có khả năng là... tôi giống với cô hay chưa?"
Câu nói này làm Nhan Cổ chấn động, tuy không bộc lộ ra ngoài nhưng trong tiềm thức đã dấy lên cơn sóng trào.
Giống? Ý cô ta là gì? Thời Hiểu vì sao lại nói như vậy?
Nhan Cổ khẽ nhếch một bên lông mày, chờ xem tiếp theo cô ta sẽ nói gì, Thời Hiểu không nhanh không chậm đáp, "Tôi là một quân nhân chân chính, bị nội gián giết chết, tôi sống lại trong chính cơ thể của tôi ở quá khứ, còn cô, tôi đoán chắc chắn là không phải vậy, vì vốn dĩ ở thời điểm này đáng lí ra cô đã chết rồi."
"Đã chết?", Nhan Cổ nghi hoặc hỏi lại.
"Đúng! Trong trí nhớ của tôi lúc trước, mặc dù cô rất mờ nhạt nhưng lại là một nhân vật đặc biệt đáng thương đến mức thảm hại, cô rất yếu ớt, cô vốn đã bị huấn luyện dày vò và bị người ta hại chết trong bể nước, và chính tôi là người phát hiện ra xác chết thối rửa của cô nhưng bây giờ cô đang đứng trước mặt tôi, kèm theo một loạt các hành động trái ngược, tôi đoán thân phận thật của cô không đơn giản nhỉ?", vừa nói Thời Hiểu vừa bày ra sự hứng thú.
Nhan Cổ lạnh lùng đáp "Đó không phải chuyện liên quan đến cô!"
Trên đường đi tới nhà ăn, Nhan Cổ vẫn luôn có cảm giác bị theo đuôi, từ lúc đi lấy cơm cho đến lúc ngồi vào bàn, người này vẫn luôn không ngừng dõi theo cô, ánh mắt Nhan Cổ lạnh lùng sau cái chớp mắt, người này vẫn luôn dai dẳng âm thầm bám víu cô kể từ ngày cô đánh nhau với Hoàng Quân, hình như cái trò trình rập này cũng có chút thú vị nhỉ.
Đám người cùng lớp vây quanh che chắn tầm nhìn của Nhan Cổ, bọn họ vừa ăn vừa nói vừa cười không hề nhận ra điều bất thường của cô, trong bữa ăn mấy người nhóm Dư Kháng không ngừng trêu chọc Dương Trung Kiệt vì về chót thua cả nữ binh.
Cậu ta bị chọc quê thì không ngừng biện bạch "Chỉ vì tôi bị sảy chân thôi, nhưng ai nói tôi về chót chứ, rõ ràng là bằng Phùng Vân và Trần Lạc Anh mà!", nghe thế bọn họ càng đôn lời nhiều hơn đến cả mấy nữ binh trong lớp cũng phải bật cười góp vui.
Dương Trung Kiệt uất ức, cúi xuống và lấy và để khay cơm, kiềm nén không muốn tranh cãi, cậu ta ngồi chéo với Nhan Cổ, từ phía đó khi cậu vừa cặm mặt xuống, Nhan Cổ đã nhìn thấy người làm cô khó chịu mấy ngày nay, một cô gái xinh đẹp đang nhìn Nhan Cổ, cô nở nụ cười đầy khiêu khích về phía đó, cô ta giật mình như thể bị bắt quả tang liền vội vàng quay mặt đi, từ khoảng cách không gần không xa đó, cô ta vẫn có thể cảm nhận được tia hàn lạnh của Nhan Cổ, vô thức rùng mình một cái.
Thời Hiểu ngồi bên cạnh cô, không biết là vô tình hay hữu ý, giọng điệu khác thường nhắc "Tập trung vào ăn cơm đi", Nhan Cổ chắc chắn lời này không phải nói với đám người của Dư Kháng mà đây chính là đang nói cho cô nghe.
Giữa lúc mọi người còn đang hăng say đánh chén bữa trưa, Nhan Cổ đột nhiên đứng dậy, Dương Trung Kiệt miệng đang ngồm ngoàm thức ăn ngóc đầu dậy hỏi "Cậu đi đâu thế?"
Nhan Cổ không trả lời chìa khay cơm trống rỗng của mình ra sau đó bước ra khỏi bàn, mấy người còn lại nói Nhan Cổ ăn xong rồi thì ngồi lại chơi một lát rồi hẳn đi nhưng cô chỉ nói qua loa "Hôm nay tôi hơi mệt!" Rồi một mạch đi thẳng.
Lúc đi qua bàn của cô gái kia, Nhan Cổ cố ý đi chậm lại, đặt chai nước lên bàn trước mặt cô gái, cô ta vừa bất ngờ vừa khó hiểu mình Nhan Cổ, lần này Nhan Cổ vẫn cười nhưng không phải khiêu khích như lần trước mà là thân thiện đến bất ngờ làm cho mấy người đang ngồi cùng bàn đó cũng ngạc nhiên đưa mắt nhìn theo.
"Hoàng Sênh, cậu quen cô ta sao?", một người lên tiếng hỏi.
Cô gái tên Hoàng Sênh đó giật mình, liền nói "Không!", xong lại tiếp tục ăn cơm giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng cứ như sóng, không tấp nập mà cứ gợn lên từng cơn bất an, lại nhìn chai nước Nhan Cổ đưa cho, từ đầu đến cuối đều không đụng vào chai nước đó.
.
.
Thời Hiểu và Nhan Cổ đang vòi nước rửa tay, bất chợt Nhan Cổ dùng giọng điệu lạnh nhạt không nặng không nhẹ, khác hẳn dáng vẻ an ổn mọi ngày, bất thường hỏi "Nói đi!".
Thời Hiểu vẩy vẩy nước trên tay, vẫn cái kiểu vui vẻ đó, thản nhiên hỏi lại "Nói cái gì cơ?".
Nhan Cổ tiếp tục, thái độ không thay đổi "Nói xem cô là ai?"
"Tôi là Thời Hiểu, hôm nay cậu... có gì đó không ổn à?", Thời Hiểu thấy Nhan Cổ khác lạ liền muốn quan tâm nhưng Nhan Cổ đang nhìn thẳng vào Thời Hiểu, ánh mắt trực tiếp không hề né tránh, lạnh lùng đến mức khiến trái tim Thời Hiểu như muốn thắt lại, ngay cả nụ cười nơi khóe miệng cũng trở nên có chút cứng ngắc, ngay sau đó Thời Hiểu cũng lập tức thu hồi cánh tay đang đưa ra về lại.
"Tôi không hỏi tên cô, tôi biết cô hiểu ý tôi nói là gì!"
Ngừng một lát, trong lúc Thời Hiểu còn đang trưng ra bộ dạng không biết gì, Nhan Cổ lại chêm thêm vào một câu, "Đừng nghĩ có thể qua mặt được tôi, kĩ thuật diễn của cô khá tốt nhưng đáng tiếc... cô xui xẻo bại lộ rồi!"
Thời Hiểu trở nên cứng đờ, ánh mắt cũng lóe lên tia dao động, nhưng chỉ một giây sau liền biến thành bộ mặt khác, tương tự như Nhan Cổ không còn là con người hòa nhã, liền trở nên ma mãnh giống hệt nhau, có điều khí chất còn kém hơn Nhan Cổ một bậc.
Thời Hiểu bật cười, ngồi vắt chéo chân trên ghế đá, đối diện là Nhan Cổ đang khoanh tay tựa người vào bồn, hai người dò xét lẫn nhau, trong mắt Nhan Cổ là sát khí, trong mắt Thời Hiểu là sự nghiền ngẫm.
Cô đang nghiền ngẫm xem Nhan Cổ trước mặt chính xác là loại người gì, chỉ trách Nhan Cổ che giấu quá mức tốt, ngoại trừ biết Nhan Cổ rất tinh ranh, rất biết cách bắt thóp người khác ra, tất cả đều nhìn không thấu.
Nhan Cổ vẫn đứng im như vậy, vẫn để Thời Hiểu mình chằm chằm mình, mà bản thân cũng đang đánh giá đối phương.
Sau khi hai người đấu tranh với nhau một hồi, Thời Hiểu là người lên tiếng trước "Không biết là cô đã từng nghĩ có khả năng là... tôi giống với cô hay chưa?"
Câu nói này làm Nhan Cổ chấn động, tuy không bộc lộ ra ngoài nhưng trong tiềm thức đã dấy lên cơn sóng trào.
Giống? Ý cô ta là gì? Thời Hiểu vì sao lại nói như vậy?
Nhan Cổ khẽ nhếch một bên lông mày, chờ xem tiếp theo cô ta sẽ nói gì, Thời Hiểu không nhanh không chậm đáp, "Tôi là một quân nhân chân chính, bị nội gián giết chết, tôi sống lại trong chính cơ thể của tôi ở quá khứ, còn cô, tôi đoán chắc chắn là không phải vậy, vì vốn dĩ ở thời điểm này đáng lí ra cô đã chết rồi."
"Đã chết?", Nhan Cổ nghi hoặc hỏi lại.
"Đúng! Trong trí nhớ của tôi lúc trước, mặc dù cô rất mờ nhạt nhưng lại là một nhân vật đặc biệt đáng thương đến mức thảm hại, cô rất yếu ớt, cô vốn đã bị huấn luyện dày vò và bị người ta hại chết trong bể nước, và chính tôi là người phát hiện ra xác chết thối rửa của cô nhưng bây giờ cô đang đứng trước mặt tôi, kèm theo một loạt các hành động trái ngược, tôi đoán thân phận thật của cô không đơn giản nhỉ?", vừa nói Thời Hiểu vừa bày ra sự hứng thú.
Nhan Cổ lạnh lùng đáp "Đó không phải chuyện liên quan đến cô!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.