Dưới Quân Phục Lại Muốn Làm Thê Nô
Chương 15: Cảm Giác Yếu Ớt Thật Đáng Ghét (5)
Tieuanh451
22/04/2023
.
.
.
"Huýttt...ttt...ttt....ttt...!"
Học viên đứng ở thao trường đông như kiến đã bắt đầu từng hàng nối đuôi nhau lao vào đường chạy, người có thể lực tốt thì vượt lên, không tốt thì tụt lại, không phân biệt người của lớp nào hay chi nào.
Hai thao trường bên cạnh cũng có người chạy, từ trên cao nhìn xuống hệt như ba vòng tròn lớn đang xoay.
Giữa đoàn người mênh mông, Nhan Cổ không nóng vội, không tăng tốc, cũng không để bị tụt lại phía sau quá nhiều, cứ bình bình chạy ở giữa.
Có nhiều người lướt qua cô, vô tình nhìn thấy thẻ tên ghim trước ngực áo của cô, ít nhiều cũng tỏ ý khinh thường, người tuyến lớp đầu mà lại chỉ chạy ngang mức này.
Khi tập hợp lại, tuy nhanh hơn người của chi đội khác nhưng so với chi đội 1 thì Nhan Cổ là người cuối cùng, điều này làm Phó Minh An cảm thấy không hài lòng, giáo quan của ba lớp bên cạnh cũng chú ý.
Nhưng cũng không đến nỗi chưa đạt tiêu chuẩn nên cũng không thể trách phạt, sau khi giải lao vài phút, tất cả được Phó Minh An hướng dẫn làm quen với những bài huấn luyện cơ bản, mới đầu ai nấy cũng đều rất hăng hái nhưng sau khi thực hiện hơn mười lần tất cả đều thể hiện sự mệt nhọc.
Điều này làm Phó Minh An rất a mãn, phải vậy chứ, trường quân đội đâu phải nơi chỉ để hăng hái, phải có mệt nhọc, ngã xuống và đứng lên.
Tiếp tục gần một tiếng, tuy hiệu suất rất thấp nhưng Nhan Cổ chưa bao giờ dừng lại nghỉ ngơi, còn những người khác lại không ít lần ngã xuống, có người nằm phịch xuống nền đất không đứng dậy nổi.
Thấy khí thế của đám trẻ này không ngừng hạ xuống, Phó Minh An đứng ngoài thao trường thét lên, tình trạng mấy lớp khác cũng không khả quan hơn, giáo quan của bọn họ cũng không ngừng lớn tiếng thúc giục.
Sau khi thực hiện các bài huấn luyện tổng cộng trên trăm lần, các thầy đang đứng trong góc nhìn bọn họ chật vật giữa sân, quyết định cho bọn họ kết thúc, dù sao đây cũng là ngày đầu tiên huấn luyện, không thể dọa kiếp đám trẻ được.
Nghe được ngừng huấn luyện, mỗi người tự thân đi tìm chỗ nghỉ ngơi, Nhan Cổ cả người nhể nhại ngồi trên băng ghế dưới bóng cây ngoài vòng thao trường.
"Mệt chết ông đây rồi".
"Đây là lần đầu tiên lão tự mệt như vậy".
"Ây da, bẩn hết cả người rồi".
"Da tôi đỏ hết cả lên"
"Nếu không phải lão cha già nhà tôi ép tôi vào đây, thì bây giờ tôi đâu phải cực khổ như vậy".
.
.
.
Hà Nam Nam không biết từ đâu đi tới, đứng thẳng trước mặt Nhan Cổ, dùng đôi mắt châm chọc từ trên cao nhìn xuống, "Đây không phải là học muội cũ sao, không ngờ lại được phân phó vào lớp tốt như vậy, thật là giỏi đó".
Nhan Cổ ngồi thẳng dậy nhìn cô ta, đối với lời nói mỉa mai này, không đáng để tâm nhưng cũng không thể không đáp trả, "Cô cũng có thể cố gắng để được bằng tôi", còn không quên tặng Hà Nam Nam nụ cười thách thức, núm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện trên má càng nhìn càng đáng ghét.
Hà Nam Nam đanh mặt, đây rõ ràng là Nhan Cổ đang khinh thường cô ta, nói cô ta không bằng cô, Nhan Cổ đứng dậy đi sang chỗ khác để cô ta tức giận một mình đứng đó.
.
.
.
Cả ngày cứ lần lượt ăn rồi huấn luyện, huấn luyện rồi lại học tập, cho đến khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, mọi người ồ ạt đi ra khỏi phòng học, buổi tối Nhan Cổ đang ở trên sân thượng kí túc xá phơi đồ, lại một lần nữa Hà Nam Nam xuất hiện, thái độ không mấy thiện cảm.
Lúc lướt ngang qua Nhan Cổ còn cố tình huýnh vào cô, nhưng cô đã tránh qua một bên còn gạc chân khiến Hà Nam Nam suýt ngã cắm mặt, "A xin lỗi, thật ngại quá, tôi bất cẩn gạc phải chị rồi", Nhan Cổ làm ra vẻ vô tội nhìn Hà Nam Nam.
Cô ta tức lắm nhưng không thể lên tiếng tranh chấp với Nhan Cổ, mà trước khi rời đi, Nhan Cổ còn nói một câu: "Tôi và cô vốn dĩ không quen biết, cô sẽ có lợi gì khi làm một hòn đá ngáng đường tôi? Cô nên hiểu rõ và suy nghĩ kĩ, đừng để mới gặp nhau chưa lâu mà đã phải tạm biệt đấy!"
Ánh mắt thâm sâu mà Nhan Cổ vứt lại như hòn đá nặng nề đè lên Hà Nam Nam, làm cho Hà Nam Nam cảm thấy không thở nổi, dấy lên cảm giác bất an và lo sợ.
.
.
.
Mỗi ngày trôi qua cứ như vòng lặp, thời gian thấm thoát cũng đã ba tháng, đám học viên mới đã chuyển sang thao trường cỡ vừa, như thường lệ sáng hôm nay sau khi chạy bộ, tất cả học viên đều đang miệt mài huấn luyện.
Chu Tam Kì- Chủ nhiệm của C1-1 và Phó Minh An đang đứng dưới tán cây nói chuyện với nhau, "Lão Phó, tôi thấy nữ sinh lớp anh rất kì lạ"
"Ý anh nói là cô bé đang hì hục luyện tập kia đúng không?", vừa nói, ông ta chỉ thấy vào bóng dáng nhỏ bé đang chạy vượt rào.
"Đúng vậy, chính là em ấy", Chu Tam Kì gật đầu tán thành, "Anh cũng cảm thấy vậy sao?".
"Haizzz...! Nếu anh muốn chê thì cứ nói thẳng, tôi cũng đã để ý em ấy một thời gian rồi, tuy tích cực luyện tập nhưng lần nào cũng chỉ miễn cưỡng đủ đạt", Phó Minh An thở dài.
"Tôi cũng cảm thấy khó hiểu, với thành tích hiện tại của cô bé này chỉ tương đương với thực lực của người chi đội 7 là cùng, làm sao lại lọt vào lớp của anh vậy" "Chả biết, thành tích đầu vào rất cao, chúng ta cẩn thận sắp xếp chắc chắn không thể nhầm lẫn được, chỉ có thể đợi kết quả sát hạch sắp tới xem có thể thuyên chuyển sang lớp phù hợp hơn thôi".
Bên này, Nhan Cổ vẫn đang không ngừng chạy.
Nhan Cổ không muốn luyện tập quá nhanh, chỉ muốn luyện sức bền, dùng số lần thực hiện để ép cực hạn cơ thể nhưng không thể làm quá vì người khác sẽ chú ý, nên không hề tăng lên tốc độ cao nhất, mỗi lần chỉ dừng lại ở mức tiêu chuẩn, suốt ba tháng nay thể lực đã tăng lên nhiều nhưng vẫn chưa thể đạt được mức độ cô mong muốn, nguyên nhân là vì tiền đề cơ thể này vốn dĩ quá kém.
Vì thế cô không ngừng kiên trì, cảm giác yếu ớt thật đáng ghét...
.
.
"Huýttt...ttt...ttt....ttt...!"
Học viên đứng ở thao trường đông như kiến đã bắt đầu từng hàng nối đuôi nhau lao vào đường chạy, người có thể lực tốt thì vượt lên, không tốt thì tụt lại, không phân biệt người của lớp nào hay chi nào.
Hai thao trường bên cạnh cũng có người chạy, từ trên cao nhìn xuống hệt như ba vòng tròn lớn đang xoay.
Giữa đoàn người mênh mông, Nhan Cổ không nóng vội, không tăng tốc, cũng không để bị tụt lại phía sau quá nhiều, cứ bình bình chạy ở giữa.
Có nhiều người lướt qua cô, vô tình nhìn thấy thẻ tên ghim trước ngực áo của cô, ít nhiều cũng tỏ ý khinh thường, người tuyến lớp đầu mà lại chỉ chạy ngang mức này.
Khi tập hợp lại, tuy nhanh hơn người của chi đội khác nhưng so với chi đội 1 thì Nhan Cổ là người cuối cùng, điều này làm Phó Minh An cảm thấy không hài lòng, giáo quan của ba lớp bên cạnh cũng chú ý.
Nhưng cũng không đến nỗi chưa đạt tiêu chuẩn nên cũng không thể trách phạt, sau khi giải lao vài phút, tất cả được Phó Minh An hướng dẫn làm quen với những bài huấn luyện cơ bản, mới đầu ai nấy cũng đều rất hăng hái nhưng sau khi thực hiện hơn mười lần tất cả đều thể hiện sự mệt nhọc.
Điều này làm Phó Minh An rất a mãn, phải vậy chứ, trường quân đội đâu phải nơi chỉ để hăng hái, phải có mệt nhọc, ngã xuống và đứng lên.
Tiếp tục gần một tiếng, tuy hiệu suất rất thấp nhưng Nhan Cổ chưa bao giờ dừng lại nghỉ ngơi, còn những người khác lại không ít lần ngã xuống, có người nằm phịch xuống nền đất không đứng dậy nổi.
Thấy khí thế của đám trẻ này không ngừng hạ xuống, Phó Minh An đứng ngoài thao trường thét lên, tình trạng mấy lớp khác cũng không khả quan hơn, giáo quan của bọn họ cũng không ngừng lớn tiếng thúc giục.
Sau khi thực hiện các bài huấn luyện tổng cộng trên trăm lần, các thầy đang đứng trong góc nhìn bọn họ chật vật giữa sân, quyết định cho bọn họ kết thúc, dù sao đây cũng là ngày đầu tiên huấn luyện, không thể dọa kiếp đám trẻ được.
Nghe được ngừng huấn luyện, mỗi người tự thân đi tìm chỗ nghỉ ngơi, Nhan Cổ cả người nhể nhại ngồi trên băng ghế dưới bóng cây ngoài vòng thao trường.
"Mệt chết ông đây rồi".
"Đây là lần đầu tiên lão tự mệt như vậy".
"Ây da, bẩn hết cả người rồi".
"Da tôi đỏ hết cả lên"
"Nếu không phải lão cha già nhà tôi ép tôi vào đây, thì bây giờ tôi đâu phải cực khổ như vậy".
.
.
.
Hà Nam Nam không biết từ đâu đi tới, đứng thẳng trước mặt Nhan Cổ, dùng đôi mắt châm chọc từ trên cao nhìn xuống, "Đây không phải là học muội cũ sao, không ngờ lại được phân phó vào lớp tốt như vậy, thật là giỏi đó".
Nhan Cổ ngồi thẳng dậy nhìn cô ta, đối với lời nói mỉa mai này, không đáng để tâm nhưng cũng không thể không đáp trả, "Cô cũng có thể cố gắng để được bằng tôi", còn không quên tặng Hà Nam Nam nụ cười thách thức, núm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện trên má càng nhìn càng đáng ghét.
Hà Nam Nam đanh mặt, đây rõ ràng là Nhan Cổ đang khinh thường cô ta, nói cô ta không bằng cô, Nhan Cổ đứng dậy đi sang chỗ khác để cô ta tức giận một mình đứng đó.
.
.
.
Cả ngày cứ lần lượt ăn rồi huấn luyện, huấn luyện rồi lại học tập, cho đến khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, mọi người ồ ạt đi ra khỏi phòng học, buổi tối Nhan Cổ đang ở trên sân thượng kí túc xá phơi đồ, lại một lần nữa Hà Nam Nam xuất hiện, thái độ không mấy thiện cảm.
Lúc lướt ngang qua Nhan Cổ còn cố tình huýnh vào cô, nhưng cô đã tránh qua một bên còn gạc chân khiến Hà Nam Nam suýt ngã cắm mặt, "A xin lỗi, thật ngại quá, tôi bất cẩn gạc phải chị rồi", Nhan Cổ làm ra vẻ vô tội nhìn Hà Nam Nam.
Cô ta tức lắm nhưng không thể lên tiếng tranh chấp với Nhan Cổ, mà trước khi rời đi, Nhan Cổ còn nói một câu: "Tôi và cô vốn dĩ không quen biết, cô sẽ có lợi gì khi làm một hòn đá ngáng đường tôi? Cô nên hiểu rõ và suy nghĩ kĩ, đừng để mới gặp nhau chưa lâu mà đã phải tạm biệt đấy!"
Ánh mắt thâm sâu mà Nhan Cổ vứt lại như hòn đá nặng nề đè lên Hà Nam Nam, làm cho Hà Nam Nam cảm thấy không thở nổi, dấy lên cảm giác bất an và lo sợ.
.
.
.
Mỗi ngày trôi qua cứ như vòng lặp, thời gian thấm thoát cũng đã ba tháng, đám học viên mới đã chuyển sang thao trường cỡ vừa, như thường lệ sáng hôm nay sau khi chạy bộ, tất cả học viên đều đang miệt mài huấn luyện.
Chu Tam Kì- Chủ nhiệm của C1-1 và Phó Minh An đang đứng dưới tán cây nói chuyện với nhau, "Lão Phó, tôi thấy nữ sinh lớp anh rất kì lạ"
"Ý anh nói là cô bé đang hì hục luyện tập kia đúng không?", vừa nói, ông ta chỉ thấy vào bóng dáng nhỏ bé đang chạy vượt rào.
"Đúng vậy, chính là em ấy", Chu Tam Kì gật đầu tán thành, "Anh cũng cảm thấy vậy sao?".
"Haizzz...! Nếu anh muốn chê thì cứ nói thẳng, tôi cũng đã để ý em ấy một thời gian rồi, tuy tích cực luyện tập nhưng lần nào cũng chỉ miễn cưỡng đủ đạt", Phó Minh An thở dài.
"Tôi cũng cảm thấy khó hiểu, với thành tích hiện tại của cô bé này chỉ tương đương với thực lực của người chi đội 7 là cùng, làm sao lại lọt vào lớp của anh vậy" "Chả biết, thành tích đầu vào rất cao, chúng ta cẩn thận sắp xếp chắc chắn không thể nhầm lẫn được, chỉ có thể đợi kết quả sát hạch sắp tới xem có thể thuyên chuyển sang lớp phù hợp hơn thôi".
Bên này, Nhan Cổ vẫn đang không ngừng chạy.
Nhan Cổ không muốn luyện tập quá nhanh, chỉ muốn luyện sức bền, dùng số lần thực hiện để ép cực hạn cơ thể nhưng không thể làm quá vì người khác sẽ chú ý, nên không hề tăng lên tốc độ cao nhất, mỗi lần chỉ dừng lại ở mức tiêu chuẩn, suốt ba tháng nay thể lực đã tăng lên nhiều nhưng vẫn chưa thể đạt được mức độ cô mong muốn, nguyên nhân là vì tiền đề cơ thể này vốn dĩ quá kém.
Vì thế cô không ngừng kiên trì, cảm giác yếu ớt thật đáng ghét...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.