Dưới Quân Phục Lại Muốn Làm Thê Nô

Chương 16: -Giải Tỏa Bản Thân Thật Thoải Mái (1)

Tieuanh451

03/02/2024

Ba giờ sáng, cả trường đều chìm vào yên ắng, khu kí túc cũng chỉ nghe tiếng thở đều đặn của từng người, Nhan Cổ thình lình bật dậy, xếp gọn giường, quân trang tươm tất.

Sau khi hoàn thành các khâu cơ bản, Nhan Cổ xuống thao trường bắt đầu khởi động, chạy một vòng làm nóng người, sau đó bắt đầu tăng tốc chạy thêm một vòng rồi bắt đầu huấn luyện các bài thể năng, thời gian hoàn thành mỗi lần đều nhanh hơn ban ngày gấp ba gấp bốn lần.

Có thể nói, đây là thành tích rất xuất sắc của toàn khóa.

Nhan Cổ đột nhiên dừng lại, ánh mắt trở nên sắc lạnh, trực giác mách bảo ở đây có người, mà người này đã ở đây một lúc rồi.

"Ai?", phía Nhan Cổ đang nhìn, từ trong góc khuất, một người cao lớn bước ra.

Khi ánh sáng mỏng yếu từ trụ đèn hắt vào mặt của người kia, Nhan Cổ nhíu mày nhưng không hề thả lỏng hơn, mà ngược lại sát khí càng thêm nồng đậm, "Hoàng Quân, anh đứng đó theo dõi tôi?"

Hoàng Quân nhìn thấy nét mặt của cô trong lòng hơi bất ngờ, bình thường thấy cô cười nói với mọi người, nhưng bây giờ Nhan Cổ trước mặt anh nhìn như có thể động thủ bất kì lúc nào.

Vội vàng giải thích, "Không, tôi chỉ đến để luyện tập thêm, nhìn thấy cô đang chạy nên đứng lại nhìn một chút".

Sắc mặt cô hòa hoãn hơn, nhưng cũng không thể không đề phòng nhìn anh ta, "Đừng làm những việc khiến người khác cảm thấy mờ ám, nếu đã đến để luyện tập thì đừng chú ý đến tôi", nói rồi cô bỏ đi, quay lại với việc huấn luyện của mình.

Nói người khác mờ ám, anh ta lại cảm thấy cô mới là người mờ ám nhất, Hoàng Quân cũng nhanh chóng lao vào huấn luyện, quả thật mỗi người mỗi đường không ai để ý đến ai, từ đó cứ mỗi ngày đều đặn, Hoàng quân xuất phát sau Nhan Cổ một tiếng, cả hai đều luyện tập không hề có lời qua tiếng lại.

Cho đến một ngày anh ta dậy sớm hơn bình thường, xuống thao trường cũng vừa lúc Nhan Cổ xuất hiện, thấy cô đang khởi động, anh mới đến bên cạnh khởi động cùng, "Hằng ngày cô đều bắt đầu sớm như vậy sao?".



Nhan Cổ không nhìn anh ta, chỉ khiêm tốn trả lời, "Vì thực lực không bằng người khác, mức phấn đấu cũng sẽ không giống người khác".

Anh bật cười thành tiếng "Tôi không thấy vậy, tôi thấy cô có khi còn tốt hơn cả tôi, hà cớ gì ban ngày cô lại luôn che giấu năng lực?".

Nhan Cổ ngưng khởi động, đứng dậy nhìn anh ta, Hoàng Quân cũng như thế nhìn cô, "Sao trước đây tôi không cảm thấy là anh cũng thích nói chuyện với người khác như thế nhỉ? Chúng ta thân nhau đến mức có thể hỏi đến vấn đề này sao? Tôi đã nói anh đừng chú ý đến tôi".

Vẻ mặt lạnh lùng của cô làm Hoàng Quân nhất thời chưa thể nghĩ ra đáp án, bình thường anh là người điềm tĩnh nhưng Nhan Cổ lại quá đổi bí ẩn, "Tôi... huấn luyện chung lâu như vậy... cũng được tính là quen biết".

"Quen biết cũng chỉ là quen biết", nói rồi Nhan Cổ đi sang một chỗ khác khởi động, hôm đó không khí vẫn ảm đạm và ngượng ngùng như mọi ngày.

.

.

.

.

Tối hôm đó, sắp đến giờ học quân sự trên lớp, nữ giáo quan đang đứng trên bục giảng nhìn từng người lần lượt bước vào thì nhìn thấy Nhan Cổ, đây chẳng phải là cô bé yêu cầu không lấy sách hay sao.

Nữ giáo quan khá chú ý đến Nhan Cổ, thấy cô đi xuống cuối lớp, chọn ngồi vào trong góc khiến cô ta cảm thấy kì lạ.



Khi tất cả học viên đã đông đủ ngồi vào vị trí, tiếng chuông bắt đầu cũng vang lên, "Chào các em, tôi là Đổng Song Liên, giảng viên phụ trách hạng mục kĩ thuật cấp cứu và chuyển thương, rất vui được đảm nhận các em." Một tràng vỗ tay hoan nghênh vang lên, trong đó còn có tiếng huýt sáo kèm theo lời trêu chọc "Đổng giáo quan, cô thật xinh đẹp."

Sau khi tiếng vỗ tay kết thúc, "Vừa nãy ai là người nói chuyện, mau đứng lên." Cả lớp yên lặng không một ai lên tiếng, Đổng Song Liên nhìn một lượt các gương mặt bên dưới khiêu khích cười nói một câu "Học viên trường Kình Đồng dám nói mà không dám nhận sao".

Lập tức một nam học viên dứng dậy, người ngày là Dư Kháng, rất hay trêu đùa chọc ghẹo mọi người, cậu ta đứng lên mà không hề biết mình đang đứng đầu ngọn sóng, còn đang làm ra bộ dáng nghênh ngang với mọi người, giáo quan đi đến chỗ cậu ta, sau khi nhìn vào thẻ tên "Dư Kháng đúng không... nể tình cậu khen tôi xinh đẹp, sau buổi học cậu được ở lại quét lớp một tuần nhé".

Cả lớp nghe thế liền bật cười, trong khi đó Dư Kháng đang khựng lại lập tức nhăn nhó, Đổng Song Liên nói "Được rồi ngồi xuống đi", cậu ta không cam tâm ngồi xuống, chỉ nói đùa một câu liền bị phạt quét dọn một tuần, giáo quan chẳng dễ thương chút nào.

Đổng Song Liên bắt đầu mở màn cho buổi học, lớp học diễn ra sôi nổi, ai nấy đều nghiêm túc lắng nghe và ghi chép, là một lớp học hoàn mĩ, Đổng Song Liên đang đứng trên bục giảng giải "…, tất cả những lý thuyết vừa rồi đều phục vụ cho mục đích nhanh chóng làm ngừng chảy máu bằng các biện pháp đơn giản, hạn chế đến mức thấp nhất sự mất máu, góp phần cứu sống nạn nhân, tránh các tai biến nguy hiểm..."

Bỗng dưng ngừng lại, Đổng giáo quan nhìn thấy trong góc lớp có một người không tập trung còn đang ngủ, liền đi đến gõ xuống bàn mấy cái, còn cầm cuốn tập trên bàn lên xem, Nhan Cổ nhíu mày ngồi thẳng dậy, có chuyện gì sao, chẳng phải trước giờ các giáo quan đều không kiểm tra sách vở à.

"Em nữ này, tập vở từ đầu năm đến giờ còn trắng tinh, trong giờ học cũng không nghe giảng, rốt cuộc em đến đây làm gì vậy?", Đổng Song Liên nói bằng giọng điệu khó chịu, tất cả những người có mặt trong phòng đều chăm chú nhìn về phía Nhan Cổ, có người thầm kêu trời còn có người đang chờ kịch hay.

Nhan Cổ này trong mắt bọn họ rất mờ nhạt, thể lực kém, thành tích thường nhật không tốt, đi học chỉ trừ cầm cây bút cuốn tập thì không mang gì cả còn không mấy tập trung, đến nay còn biết cậu ta không ghi chép bài vở, thật tình không biết gia thế cậu ta thế nào mà được ngồi chung lớp với bọn họ.

Nhóm nữ học viên chung lớp với Nhan Cổ đồng thời cũng là bạn cùng phòng của cô thì ngược lại rất lo sợ thay cho cô, còn đang suy nghĩ xem nói hộ Nhan Cổ bằng cách nào, Thời Hiểu loay hoay đến nổi Trần Lạc Anh và Phùng Vân cũng rối tung rối mù theo, còn cảm thấy chóng mặt.

Ai cũng kêu thầm trong lòng lần này Nhan Cổ thảm rồi.

"Vì em thấy em không cần thiết phải ghi chép, vì trường xếp lịch bắt buộc lên lớp nên em mới đến đây".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dưới Quân Phục Lại Muốn Làm Thê Nô

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook