Dưới Quân Phục Lại Muốn Làm Thê Nô
Chương 19: -Giải Tỏa Bản Thân Thật Thoải Mái (4)
Tieuanh451
03/02/2024
Nhìn hai người họ ngang tài ngang sức, qua một lúc, Chu Tam Kì như phát hiện ra điều gì đó, liền nói nhỏ với ba người còn lại, bọn họ cũng chú ý sau đó cũng rất kinh ngạc mà gật gù.
Trong trận đánh này, thoạt nhìn ngang nhau nhưng nếu để ý kĩ, Hoàng Quân mỗi đòn đáp trả đều có phần luống cuống vì tốc độ đánh quá nhanh hơn nữa còn đang dần thấm mệt đang yếu thế dần, thở dốc còn thở không kịp.
Ngược lại Nhan Cổ tuy đánh nhưng không hề gắng sức, tốc độ vẫn đều đều, còn có các chiêu thức bọn họ chưa từng nhìn thấy qua, kĩ thuật rất tốt, đoán chừng Nhan Cổ mới chính là người nhừơng, còn nương tay với Hoàng Quân, nếu tung ra hết chắc chắn trận đánh này sẽ nhanh chóng kết thúc, cậu nam sinh kia sẽ thua thảm hại.
Chu Tam Kì và Phó Minh An chăm chú nhìn vào Nhan Cổ, kĩ càng nghiền ngẫm những đòn đánh của cô, sau đó bất chợt hai người đồng thời nhìn nhau, từ trong mắt đối phương có lẽ họ biết hai người đều có chung một đáp án, sau đó không ai nói ai lại tiếp tục quan sát hai người đang đánh giữa thao trường.
Nhan Cổ bắt đầu xuống sức, mà Hoàng Quân đã chật vật nhễ nhại, cô liền không quyết liệt như vừa rồi mà bắt đầu anh đánh tôi đỡ giống như đang chơi trò mèo vờn chuột với anh ta, Hoàng Quân cũng nhận ra bản thân như đang bị khinh thường, từ người luôn trầm lặng anh ta bắt đầu mất bình tĩnh, đột nhiên nói với Nhan Cổ "Tôi biết cô chưa đánh hết sức, mau đánh thoải mái đi".
Nhan Cổ lúc đầu hơi bực bội với Hoàng Quân vì anh cứ mãi bám theo mình, một phần cũng muốn khảo nghiệm kết quả của bản thân trong thời gian qua, nhận thấy anh ta cũng có thực lực nên mới tăng tốc độ đánh nhưng vẫn phải kiềm chế bản thân, đột nhiên nghe anh ta nói vậy liền rất muốn thẳng tay đánh cho thoải mái.
Những chiêu tiếp theo, từng đòn Nhan Cổ đánh ra đều cứng rắn hơn trước, giống như muốn lấy mạng người, những người luyện tập xung quanh cũng ngừng lại đứng xem, mỗi lần Hoàng Quân ra cú đấm đều bị Nhan Cổ lách người tránh sang hai bên đồng thời đánh mạnh vào khủy tay như muốn đánh lệch phế sang một bên.
Hoàng Quân hở bụng liền bị cô đạp cho một đạp văng ra một đoạn, anh lại lao vào tiếp tục, vì được ra tay thoải mái nên Nhan Cổ vô cùng hưng phấn, Hoàng Quân học theo cô cũng sử dụng chân, cẳng chân to khỏe lao tới tưởng chừng sẽ đá văng Nhan Cổ nhưng khi gần chạm vào người cô, liền bị Nhan Cổ dùng tay bắt vào khớp gối vặn lệch một vòng.
Một cỗ đau nhức truyền lên, chưa kịp rít lên kêu đau đớn thì cổ họng Hoàng Quân đã bị ba ngón tay của Nhan Cổ chụp lấy, nhận thấy có điều không ổn các giáo quan liền lao đến ngăn cản, nhưng không kịp, tay kia của cô buông chân Hoàng Quân ra lại dùng ba ngón tay chụp lấy xương đầu vai của anh ta, khom người thuận đà lấy thế vật anh ta một cái.
Cơ thể của Hoàng Quân cao lớn liền bị Nhan Cổ nhỏ bé quăng lên cao nửa vòng rồi ném xuống đất, nhìn Hoàng Quân đau đớn nằm trên đất cả người dính đầy cát bụi, Nhan Cổ lén lút cười đểu chỉ mình anh ta nhìn thấy, ý nói cô rất bực mình anh cứ cố ý dính vào cô và đây là cái giá, cũng may cô không có ý định giết anh nếu không ban nãy cổ họng anh ta đã bị cô một đòn giựt đứt chứ không phải chỉ vật anh nằm dài trên đất.
Hoàng Quân nhìn thấy cô cười thì giật mình giống như chột dạ mà lúc đó mấy vị giáo quan cũng chạy đến xem xét, chân Hoàng Quân bị cô vặn lệch khớp gối, các giáo quan muốn sơ cứu vặn lại cho anh ta nhưng nhận ra không thể, gối bị trật ra phía sau không dễ dàng nắn lại, một vị giáo quan chạy đi gọi người ở phòng y tế.
Mọi người ở đó ai cũng há hốc mồm không thể tin người đang nằm thảm hại dưới đất này là Hoàng Quân, người có thực lực bậc nhất chi đội 1, không ngừng xì xầm lớn nhỏ, Chu Tam Kì đang lo lắng săn sóc cho học viên của mình còn Phó Minh An lại nhìn Nhan Cổ bằng ánh mắt thâm sau.
Cái nhìn này của ông ta quá lộ liễu, đương nhiên Nhan Cổ không mù mà không nhìn thấy, tỏ ra rất vô tội "Báo cáo giáo quan, thầy bảo em dốc hết sức mình, em không ngờ cậu ta lại yếu như vậy", nghe Nhan cổ nói mấy người xung quanh thầm nuốt nước bọt dè chừng, có chút sự sợ hãi đối với Nhan Cổ đang nảy mầm trong người bọn họ.
Còn Phó Minh An... Yếu? Con mắt nào của ông nhìn thấy Hoàng Quân yếu chứ? Đến chính ông ta đi huấn luyện cũng rất vừa lòng với học viên có triển vọng này, giờ lại bị cô đánh thành ra thế này...
Nhan Cổ nhìn ra được suy nghĩ bất đồng từ trên chính khuôn mặt của ông ta nhìn mình, giả vờ tủi thân lí nhí "Em nghĩ nếu em thắng thầy nên vui mới phải... không lẽ thầy muốn người thua nằm đó là em..."
Phó Minh An quay đi chỗ khác, giọng nói không mấy tự nhiên, "Còn trả treo."
Nhưng đúng thật sự là ông ta rất hài lòng, học viên nữ lớp mình đi đánh thắng học viên nam ưu tú của lớp mạnh hơn, rất đáng để ông tự hào, từ lần đầu tiên nhìn dáng cứng đầu của Nhan Cổ trên tàu hỏa ông cũng nghĩ nhất định con bé này có năng lực nhưng mấy tháng nay ý nghĩ đó của ông liền thất vọng nén xuống.
Không ngờ hôm nay lại bừng lên mãnh liệt, nhưng có điều... những chiêu thức độc thủ chí mạng đó, bọn họ không dạy, cô bé này lấy ở đâu ra...?
Người của phòng y tế nhanh chóng mang cán khiên tới, mọi người cùng phụ đỡ Hoàng Quân lên khiên đi, các sĩ quan huấn luyện cũng lập tức tập hợp lớp của mình lại, mọi người tản ra, Nhan Cổ tinh ý phát hiện ra được có người đang nhìn chằm chằm mình, không giống ánh mắt lén lút tò mò khi sáng, không giống ánh mắt kinh ngạc ban nãy, không giống ánh mắt khiếp sợ của những người đang có mặt ở đây, đôi mắt thấp thoáng sau đám người đó phát ra tia thù địch, khi Nhan Cổ muốn nhìn xem người đó là ai, thì người đó đã hòa lẫn vào người các lớp khác mất dấu.
Trong trận đánh này, thoạt nhìn ngang nhau nhưng nếu để ý kĩ, Hoàng Quân mỗi đòn đáp trả đều có phần luống cuống vì tốc độ đánh quá nhanh hơn nữa còn đang dần thấm mệt đang yếu thế dần, thở dốc còn thở không kịp.
Ngược lại Nhan Cổ tuy đánh nhưng không hề gắng sức, tốc độ vẫn đều đều, còn có các chiêu thức bọn họ chưa từng nhìn thấy qua, kĩ thuật rất tốt, đoán chừng Nhan Cổ mới chính là người nhừơng, còn nương tay với Hoàng Quân, nếu tung ra hết chắc chắn trận đánh này sẽ nhanh chóng kết thúc, cậu nam sinh kia sẽ thua thảm hại.
Chu Tam Kì và Phó Minh An chăm chú nhìn vào Nhan Cổ, kĩ càng nghiền ngẫm những đòn đánh của cô, sau đó bất chợt hai người đồng thời nhìn nhau, từ trong mắt đối phương có lẽ họ biết hai người đều có chung một đáp án, sau đó không ai nói ai lại tiếp tục quan sát hai người đang đánh giữa thao trường.
Nhan Cổ bắt đầu xuống sức, mà Hoàng Quân đã chật vật nhễ nhại, cô liền không quyết liệt như vừa rồi mà bắt đầu anh đánh tôi đỡ giống như đang chơi trò mèo vờn chuột với anh ta, Hoàng Quân cũng nhận ra bản thân như đang bị khinh thường, từ người luôn trầm lặng anh ta bắt đầu mất bình tĩnh, đột nhiên nói với Nhan Cổ "Tôi biết cô chưa đánh hết sức, mau đánh thoải mái đi".
Nhan Cổ lúc đầu hơi bực bội với Hoàng Quân vì anh cứ mãi bám theo mình, một phần cũng muốn khảo nghiệm kết quả của bản thân trong thời gian qua, nhận thấy anh ta cũng có thực lực nên mới tăng tốc độ đánh nhưng vẫn phải kiềm chế bản thân, đột nhiên nghe anh ta nói vậy liền rất muốn thẳng tay đánh cho thoải mái.
Những chiêu tiếp theo, từng đòn Nhan Cổ đánh ra đều cứng rắn hơn trước, giống như muốn lấy mạng người, những người luyện tập xung quanh cũng ngừng lại đứng xem, mỗi lần Hoàng Quân ra cú đấm đều bị Nhan Cổ lách người tránh sang hai bên đồng thời đánh mạnh vào khủy tay như muốn đánh lệch phế sang một bên.
Hoàng Quân hở bụng liền bị cô đạp cho một đạp văng ra một đoạn, anh lại lao vào tiếp tục, vì được ra tay thoải mái nên Nhan Cổ vô cùng hưng phấn, Hoàng Quân học theo cô cũng sử dụng chân, cẳng chân to khỏe lao tới tưởng chừng sẽ đá văng Nhan Cổ nhưng khi gần chạm vào người cô, liền bị Nhan Cổ dùng tay bắt vào khớp gối vặn lệch một vòng.
Một cỗ đau nhức truyền lên, chưa kịp rít lên kêu đau đớn thì cổ họng Hoàng Quân đã bị ba ngón tay của Nhan Cổ chụp lấy, nhận thấy có điều không ổn các giáo quan liền lao đến ngăn cản, nhưng không kịp, tay kia của cô buông chân Hoàng Quân ra lại dùng ba ngón tay chụp lấy xương đầu vai của anh ta, khom người thuận đà lấy thế vật anh ta một cái.
Cơ thể của Hoàng Quân cao lớn liền bị Nhan Cổ nhỏ bé quăng lên cao nửa vòng rồi ném xuống đất, nhìn Hoàng Quân đau đớn nằm trên đất cả người dính đầy cát bụi, Nhan Cổ lén lút cười đểu chỉ mình anh ta nhìn thấy, ý nói cô rất bực mình anh cứ cố ý dính vào cô và đây là cái giá, cũng may cô không có ý định giết anh nếu không ban nãy cổ họng anh ta đã bị cô một đòn giựt đứt chứ không phải chỉ vật anh nằm dài trên đất.
Hoàng Quân nhìn thấy cô cười thì giật mình giống như chột dạ mà lúc đó mấy vị giáo quan cũng chạy đến xem xét, chân Hoàng Quân bị cô vặn lệch khớp gối, các giáo quan muốn sơ cứu vặn lại cho anh ta nhưng nhận ra không thể, gối bị trật ra phía sau không dễ dàng nắn lại, một vị giáo quan chạy đi gọi người ở phòng y tế.
Mọi người ở đó ai cũng há hốc mồm không thể tin người đang nằm thảm hại dưới đất này là Hoàng Quân, người có thực lực bậc nhất chi đội 1, không ngừng xì xầm lớn nhỏ, Chu Tam Kì đang lo lắng săn sóc cho học viên của mình còn Phó Minh An lại nhìn Nhan Cổ bằng ánh mắt thâm sau.
Cái nhìn này của ông ta quá lộ liễu, đương nhiên Nhan Cổ không mù mà không nhìn thấy, tỏ ra rất vô tội "Báo cáo giáo quan, thầy bảo em dốc hết sức mình, em không ngờ cậu ta lại yếu như vậy", nghe Nhan cổ nói mấy người xung quanh thầm nuốt nước bọt dè chừng, có chút sự sợ hãi đối với Nhan Cổ đang nảy mầm trong người bọn họ.
Còn Phó Minh An... Yếu? Con mắt nào của ông nhìn thấy Hoàng Quân yếu chứ? Đến chính ông ta đi huấn luyện cũng rất vừa lòng với học viên có triển vọng này, giờ lại bị cô đánh thành ra thế này...
Nhan Cổ nhìn ra được suy nghĩ bất đồng từ trên chính khuôn mặt của ông ta nhìn mình, giả vờ tủi thân lí nhí "Em nghĩ nếu em thắng thầy nên vui mới phải... không lẽ thầy muốn người thua nằm đó là em..."
Phó Minh An quay đi chỗ khác, giọng nói không mấy tự nhiên, "Còn trả treo."
Nhưng đúng thật sự là ông ta rất hài lòng, học viên nữ lớp mình đi đánh thắng học viên nam ưu tú của lớp mạnh hơn, rất đáng để ông tự hào, từ lần đầu tiên nhìn dáng cứng đầu của Nhan Cổ trên tàu hỏa ông cũng nghĩ nhất định con bé này có năng lực nhưng mấy tháng nay ý nghĩ đó của ông liền thất vọng nén xuống.
Không ngờ hôm nay lại bừng lên mãnh liệt, nhưng có điều... những chiêu thức độc thủ chí mạng đó, bọn họ không dạy, cô bé này lấy ở đâu ra...?
Người của phòng y tế nhanh chóng mang cán khiên tới, mọi người cùng phụ đỡ Hoàng Quân lên khiên đi, các sĩ quan huấn luyện cũng lập tức tập hợp lớp của mình lại, mọi người tản ra, Nhan Cổ tinh ý phát hiện ra được có người đang nhìn chằm chằm mình, không giống ánh mắt lén lút tò mò khi sáng, không giống ánh mắt kinh ngạc ban nãy, không giống ánh mắt khiếp sợ của những người đang có mặt ở đây, đôi mắt thấp thoáng sau đám người đó phát ra tia thù địch, khi Nhan Cổ muốn nhìn xem người đó là ai, thì người đó đã hòa lẫn vào người các lớp khác mất dấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.