Dưới Quân Phục Lại Muốn Làm Thê Nô

Chương 18: -Giải Tỏa Bản Thân Thật Thoải Mái (3)

Tieuanh451

03/02/2024

Mấy người chung lớp đều nhìn Nhan Cổ bằng con mắt thích thú, có người khẽ vỗ tay, còn có cậu nam sinh đưa ngón tay cái về phía cô, không ngừng bình phẩm về chuyện vừa rồi, một cậu nam học viên trong lớp không biết từ đâu kéo ghế lại gần muốn khoác vai cô, liền bị cô tránh được.

Thấy hành động lắc vai né người của Nhan Cổ, cậu ta bất mãn ngồi xích lại "Này này, có cần phải thế không, tôi chỉ muốn nói là vừa nãy cậu cực kì ngầu" nói rồi còn nhìn cô nháy mắt, sau đó còn còn có tiếng mấy người đằng sau phụ họa, "Phải, cực kì ngầu" nhưng Nhan Cổ lại không hề phản ứng lại.

Vì lớp của Nhan Cổ ít nữ nhiều nam, nay lại phát hiện ra một Nhan Cổ mới mẻ như vậy nên ai nấy đều có hứng thú, vì vậy ánh mắt khi nhìn cô cực kì khác với bình thường, không còn phớt lờ mờ nhạt như mọi khi, Thời Hiểu ngồi ở hàng ghế đầu lao xuống chỗ ngồi của Nhan Cổ "Oa vừa nãy tôi lo cho cậu lắm đấy, dọa chết tôi rồi".

Cô chỉ cười nhẹ đáp lại, cậu nam sinh kia nhìn thấy bản thân bị phớt lờ liền không chịu được lên tiếng "Này này Thời Hiểu, tôi đang bắt chuyện với Nhan Cổ tại sao cậu lại xen vào hả?" Thời Hiểu cũng không phải vừa "Xen vào gì chứ, Dương Trung Kiệt, Nhan Cổ còn không thèm để ý đến cậu đấy."

Dương Trung Kiệt khinh khỉnh "Đấy là do chúng tôi chưa làm quen nhau thôi, đúng không Nhan Cổ." Cậu ta quay sang nhìn Nhan Cổ cười tươi, Nhan Cổ cũng nhìn lại cậu ta, lắc đầu giả vờ tiếc nuối "Không, là do tôi bị điếc đấy", nụ cười Dương Trung Kiệt liền tắt ngấm, xung quanh phá lên cười cậu ta, bị phũ mà còn bị phũ đến cạn lời.

Nhan Cổ đi ra khỏi phòng học, cậu ta còn nói vọng ra "Nếu cậu bị điếc thì đã không trả lời tôi.", cô không quay đầu lại, một mạch đi thẳng, giống như vu vơ đáp lại "Bỗng dưng tôi lại hết bị điếc rồi, may mắn thật", tiếng cười ha hả vang lên "Đúng đúng, cậu may mắn thật đấy Nhan Cổ", ai nấy đều rất hả hê còn Dương Trung Kiệt mặt mũi xám xịt.

Đám Phùng Vân, Trần Lạc Anh và Thời Hiểu cũng góp vui trêu chọc cậu ta, sau đó liền rủ nhau bắt kịp Nhan Cổ, vừa đi bọn họ vừa ríu rít "Ha ha, Nhan Cổ, hôm nay tôi mới biết cậu lại vui tính như vậy đấy" Trần Lạc Anh nói, Phùng Vân từ phía sâu chen lên "Hôm nay cậu còn rất ngầu nữa!".

Nhan Cổ hơi mỉm cười "Vậy sao, chắc bình thường các cậu không để ý thôi" "Không phải thế, hôm nay cậu quả thật rất khác".

"A vậy sao", thật sự thì hôm nay Nhan Cổ cũng cảm thấy mình không giống như mọi ngày, tâm trạng của tốt hơn và đặc biệt là cơ thể hôm nay rất thoải mái giống như cơ thể này đã gỡ bỏ một phần bài xích đối với cô, cực kì dễ chịu, cho nên muốn làm thứ gì đó xấu xa một chút coi như thể hiện niềm vui này, nhưng đối với Nhan Cổ chuyện lúc nãy còn chưa đủ thõa mãn.

Hôm sau vừa bắt đầu huấn luyện buổi sáng, Nhan Cổ luôn có cảm giác xung quanh có không ít người lâu lâu lén lút nhìn mình, nhưng cô cứ giả vờ như không nhìn thấy, cũng chẳng quan tâm, sau bài chạy hai vòng thao trường kết thúc, sĩ quan huấn luyện lần lượt tập hợp các lớp, các thầy thông báo sau khi huấn luyện được gần một kì học, hai tuần tới sẽ có cuộc sát hạch đánh giá thành tích, nên bắt đầu từ hôm nay sẽ huấn luyện thực chiến nhiều hơn.



Sĩ quan huấn luyện của các chi đội cho tập hợp bốn lớp, buổi huấn luyện ngày hôm nay sẽ luyện tập đối kháng, "Mỗi người tự tìm cho mình một đối thủ ở lớp khác, sáng hôm nay chúng ta chỉ vờn để quen với việc có đối thủ trước mặt, được quyền đánh nhưng không được đả thương người khác, rõ chưa?" "Rõ".

"Bắt đầu!", Chu Tam Kì, sĩ quan huấn luyện C1-1 hét lên, dứt lời ai nấy đều tản ra đi tìm cho mình đối thủ thích hợp, sau khi đã phân chia, Nhan Cổ vẫn còn đứng một mình.

Hoàng Quân đứng từ xa nhìn thấy Nhan Cổ nhưng cô lại không biết anh ta đang nhìn cô, liền dơ tay lên hô lớn "Báo cáo giáo quan, em không có bạn cặp." Sau đó cô nghe tiếng bước chân nhìn thấy Hoàng Quân đang tiến về phía mình "Tôi cũng chưa có cặp, tôi bắt cặp với cô", cả đám người xung quanh như đang trố mắt nhìn, không phải chứ, Hoàng Quân là học viên xuất sắc của đội còn cao to như vậy mà lại đi mắt cặp với một nữ sinh cao chưa tới vai anh ta, thứ nào chịu nổi.

Chu Tam Kì và Phó Minh An còn có hai sĩ quan huấn luyện khác cũng hơi hơi cảm thấy không ổn, bình thường Nhan Cổ cũng không tốt lắm, đánh cặp với Hoàng Quân quả thực không cân xứng, đến Nhan Cổ cũng phải nghi hoặc tự mình nhìn lại anh ta mà anh ta vẫn nghiêm túc đứng đó.

Chu Tam Kì nói "Có ai muốn đổi cặp với hai người này không?" Nhưng không một ai lên tiếng, chi đội của bọn họ nữ ít mà tất cả đã phân chia xong, nam nhi cũng không ai muốn đánh với cô bé như Nhan Cổ càng không muốn dính tới Hoàng Quân vì sợ bị cậu ta áp đảo, không nghe thấy phản hồi, giáo quan chỉ đành có thể nói "Hai em bắt cặp đi, Hoàng Quân em nhẹ tay một chút, còn Nhan Cố cứ dốc hết sức mà đánh", đám người xung quanh nghe đến giáo quan cũng chịu để bọn họ đứng chung một chỗ cũng vô cùng bất ngờ.

Nhan Cổ cũng không muốn đánh cùng anh ta, giáo quan thấy bọn họ cả mấy người khác còn chưa chịu đi luyện tập liền quát lớn "Còn chưa đi luyện tập, hay là muốn phạt trước mới chịu hả", bọn họ lập tức tìm vị trí để đánh nhau, nhìn thấy sự nghiêm khắc của Phó Minh An đang nhìn mình, Nhan Cổ cũng đành đi huấn luyện với Hoàng Quân.

Không khí giữa hai người vô cùng căng thẳng, không ai nói chuyện chỉ chỉ một lời, giống hệt với lúc sáng sớm hôm nay hai người gặp nhau dưới thao trường, chỉ khác một chỗ là bây giờ bọn họ đang luyện tập cùng nhau, mà góc sân của bọn họ lại rất nhiều người để ý đến.

Ban đầu đám người đó nhìn qua là muốn xem kịch hay, nhìn xem hai người làm sao có thể luyện tập, sau đó lại cảm giác có gì đó không đúng lắm, cô đánh anh đỡ, anh đánh cô thuận thế đánh theo, với tốc độ đánh rất nhanh, đây rõ ràng không phải tốc độ đánh của một cô gái có thể theo kịp còn chưa kể một cô gái bé nhỏ như Nhan Cổ.

Hoàng Quân đứng mũi chịu đòn đương nhiên biết điều này, mới đầu nghe lời giáo quan chỉ vờn một chút thiết nghĩ Nhan Cổ không bằng mình, sẽ phải nương tay, cũng không ngờ Nhan Cổ lại bộc phá đến mức này, thậm chí muốn theo kịp cô còn có chút khó khăn, đành phải dốc sức phản kích nếu không người bị bầm dập chính là anh ta, hai người đánh nhau không ngừng nghỉ không ai nhường ai.

Đến mấy vị sĩ quan huấn luyện cũng phải chăm chú đứng nhìn, ban đầu phân chia còn lo nghĩ cho Hoàng Quân phải chịu thiệt thòi vì không thể tận lực luyện tập nhưng bây giờ nhìn lại hình như không phải vậy rồi, sao trước giờ bọn họ quan sát luôn thấy Nhan Cổ rất tầm thường mà nhỉ, hôm nay ăn phải thuốc tiên gì sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dưới Quân Phục Lại Muốn Làm Thê Nô

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook