Dưới Quân Phục Lại Muốn Làm Thê Nô

Chương 23: Sao Có Thể Là Một Dạng Người

Tieuanh451

04/02/2024

Nói rồi Nhan Cổ quay đi, tâm trạng nhất định là không vui, mà Thời Hiểu lại ở sau lưng nói vọng theo "Không cần phải đề phòng tôi, chúng ta cùng một dạng người, tôi cũng không muốn hại cô, bởi vì... tôi là một quân nhân."

Nhưng Nhan Cổ không hề quay đầu lại, trong thâm tâm cô đang nghĩ thầm, cô của hiện tại và Thời Hiểu vốn dĩ bản chất đã không giống nhau, mục đích xuất phát ban đầu lại càng không giống.

Cô ấy nói cô ấy là một quân nhân, đã trải qua một kiếp mà vẫn chọn lại con đường này dù bị người ta sát hại, ít nhiều trong lòng của Thời Hiểu vẫn có quy củ, dòng máu kiên định của một người lính đã ăn sâu vào cô ấy.

Còn cô, một Nhan Cổ không tên không tuổi, cô xem nơi này là gì... cô xem nơi này giống như khu nghỉ dưỡng, vốn dĩ cô chỉ không muốn lại phải làm lính đánh thuê, vốn dĩ vì sự hiếu kì đối với quân đội, hay chỉ là muốn giúp cho Nhan Cổ của quá khứ lấy lại công bằng, lấy lại được những gì mà mẹ kế của cô đã cướp đoạt, lấy lại những thứ đáng để thuộc về cho mẹ ruột, đối với Nhan Cổ đấy là đã rất nhân từ.

Mà Nhan Cổ muốn làm như vậy, lý do chỉ là vì muốn trả ơn cho bản thể của Nhan Cổ thật sự, vì đã cho cô mượn xác sống lại.

Một người là quân nhân, một người là sát thủ, làm sao có thể cùng một dạng người, chưa kể huống hồ bây giờ có người nhìn ra được bí mật của cô, Nhan Cổ nào có thể yên tâm mà hành động cơ chứ.

Mỗi một hành vi một cử chỉ đều bị người ta nhìn thấu thì đối với một sát thủ như cô làm sao có thể thoải mái, nó như một đòn chí mạng đang ngày càng lăm le sự sống của cô.

Chỉ đáng trách trong lúc bất mãn nhất thời với Hoàng Quân, bản thân lại bộc lộ quá nhiều, xem ra cảm xúc của cơ thể này vẫn còn ảnh hưởng rất nhiều đến thần thức của cô.

Chết tiệt!

Càng nghĩ càng cảm thấy bực bội, mặc dù không thể hiện ra bên ngoài nhưng tâm trạng không tốt cũng dẫn đến không khí xung quanh cũng chẳng lành, toàn thân Nhan Cổ tỏa ra một lượng uy áp, khiến người nào nhìn vào cũng cảm thấy căng thẳng.

Không được không được, phải điều chỉnh lại cảm xúc, nếu ngay cả một học viên mà cũng nhìn ra được nỗi sát khí của cô thì đúng thật là thất bại.

Còn về Thời Hiểu...

Trước sau gì cô cũng nhất định phải cắt được cái đuôi này!



.

.

Từ khoảnh khắc đó, Thời Hiểu vẫn rất bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra, trở về dáng vẻ của một nữ binh đầy năng động và nhiệt huyết, Nhan Cổ cũng như vậy, chỉ có điều thái độ của cô đối với cô ấy đã dựng lên một rào chắn vô hình khiến người ta khó thấy.

Sáng sớm trước giờ thức dậy một tiếng đồng hồ, tiếng của Chu Tam Kì thông qua loa phát thanh liền trở nên oang oang "Sát hạch sinh tồn bắt đầu, mỗi người có hai mươi phút chuẩn bị vũ trang đầy đủ, sau hai mươi phút ai không có mặt tập hợp trực tiếp đánh rớt nhận 0 điểm!"

Chu Tam Kì cứ như thế lặp đi lặp lại câu nói ba lần, giọng nói hối thúc làm những học viên trong kí túc xá chưa kịp mở mắt mà đã phát hoảng, mặt mũi còn ngái ngủ không kịp đi rửa mặt liền nhanh chóng gấp gọn chăn gối rồi lấy balo quân dụng nhét đồ vào.

Hai mươi phút sau, cả rừng người lần lượt quân trang đầy đủ xếp hàng thành từng đoàn.

Xe quân dụng đã chờ sẳn bên ngoài, toàn bộ người tập hợp được chỉ định nối đuôi nhau tiến vào trong xe, rất nhanh xe đã bắt đầu lăn bánh chạy ra khỏi cổng, băng qua đoạn cầu bê tông to rộng, tiến vào con đường đất đỏ.

Trong xe, vị giáo quan huấn luyện của lớp khác đảm nhiệm chuyến xe có Nhan Cổ, nói "Sát hạch sinh tồn đầu tiên của các em, lần này là ở khu rừng cách trung tâm trường tám ki lô mét, mỗi người được phát một bình nước, một phần lương khô và dao quân dụng, ngoài ra còn kèm thêm một pháo sáng, nhiệm vụ của các em là trong vòng năm ngày ít nhất tìm được hai chốt trong rừng để lấy thẻ sắt, đồng thời dựa vào bản đồ tìm đường đến tổng trạm phụ trách, hoàn thành xem như thông qua sát hạch, dựa vào thời gian hoàn thành xếp loại điểm số."

Lời của giáo quan vừa dứt ai nấy đều xôn xao, chuyến xe này đối với Nhan Cổ chỉ toàn là người lạ, bọn họ phần đông đều thuộc các lớp hạng chót nên nghe xong mặt mày đều trở nên trắng bệch sợ hãi, tất cả vô cùng choáng váng, chỉ có một mình Nhan Cổ là giữ được bình tĩnh.

Cô không màng thế sự nhắm mắt định thần, cả người dựa ra đằng sau thành xe, người khác nhìn vào cứ nghĩ là cô đang ngủ.

Hừ! Đã là giờ phút nào còn ngủ cơ chứ! Đúng là không có tiền đồ!

Một nữ binh thuộc chi bốn nghĩ thầm khi nhìn thấy dáng vẻ ung dung của Nhan Cổ, biết được có ánh mắt đang nhìn mình nhưng cô cũng không thèm hé mắt, càng lười đôi co với những kẻ không có giá trị đối với bản thân.

Nửa tiếng sau, tân binh trên xe lần lượt được thả rải rác trong khắp khu tập huấn.



Cây cối xung quanh rậm rạp, gió thoảng qua cũng có thể khiến con người ta khẽ run lên, không ngăn được vô thức vừa rụt cổ lại, còn xoa xoa tay nhiều thêm vài cái.

Lá cây sào sạt, nhìn đi đâu cũng chỉ thấy một màu xanh, vừa ẩm ướt, vừa lạnh lẽo.

Trong lúc những người đang ở đâu đó vẫn còn đang ngái ngủ, còn đang than vãn, vì sao bản thân lại vào cái nơi quái quỷ này.

Nhan Cổ đã siết chặt dây lưng, túm lại ống tay áo, nhét chặt ống quần vào giày quân dụng, kéo khóa áo cao hơn một chút, che mất cả cằm, xốc ba lô lên tiến vào trong.

Chỗ này cây cối um tùm, độ ẩm rất cao, mặt đất có hơi ươm ướt, mặc cho ánh mặt trời vẫn đang chói chang trên đỉnh đầu, có thể dễ dàng đoán được mấy ngày trước khu đất này đã phải đón nhận một trận mưa tầm tã.

Sau cơn mưa, côn trùng cũng sẽ hoạt động mạnh hơn, cộng thêm cây cối mới được gội rửa, sẽ có không ít các loài bò sát ẩn nấp xung quanh, càng phải cẩn thận.

Nhan Cổ đang đứng trên một cồn đất nhỏ, vây xung quanh là cây rừng gỗ thẳng tắp, nhắm mắt thả lỏng cơ thể, chậm rãi hít từng hơi từ từ cảm nhận.

Mùi đất, mùi cây rừng, nhiệt độ, hơi nước và cả những cơn gió dù chỉ nhè nhẹ thổi đến, phớt qua từng sợi lông tơ trên mặt.

Một lát sau, Nhan Cổ đã sàng đi sộc vào sâu phía bên trong, có bản đồ được giáo quan trang bị từ trước, cô nhanh chóng xác định phương hướng, đi theo các tuyến đường đã vẽ sẳn.

Đi suốt hơn nửa ngày, trời cũng đã dần sập tối, buổi tối trong rừng rất khó xác định phương hướng, tầm nhìn cũng bị hạn chế rất nhiều , càng không nên chạy loạn.

Mồ hôi trên người đã ướt đẫm, cả ngày hôm nay trời nắng nóng mà độ ẩm chỗ này lại cao, quân trang lại luôn phải mang vác trên lưng, di chuyển liên tục làm cho ta càng thêm bếch rít khó chịu.

Lựa một chỏm đất tương đối khô ráo, Nhan Cổ mới thả ba lô xuống nghỉ ngơi một lúc, chỗ cô chọn tương đối sạch sẻ lại còn nhô lên cao hơn xung quanh, có thể dễ dàng quan sát, cũng không sợ rắn rết bò tới chỗ này.

Buổi tối còn có thể tranh thủ dựng lều nhỏ để qua đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dưới Quân Phục Lại Muốn Làm Thê Nô

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook