Quyển 18 - Chương 28: Sư phụ của Vân Diệp
Kiết Dữ 2
16/10/2014
Mỗi người chỉ thiếu một đạo sư, trộm vặt cũng thế, Lý Nghĩa Phù là tên đại
tham của quốc triều, điều này chỉ Vân Diệp biết, hiện ai nhìn hắn đều
nói là một quân tử chí thành, Vân Diệp nhìn cách hắn đối xử với người
nhà nhận ra tên này giả dối từ bản chất, muốn xóa đi e không dễ.
Cỏ dại không trừ được gốc, cách tốt nhất là nghĩ cách cho nó lớn lên càng cao, càng to, khi nó ngạo thị quần hùng như thế sự hủy diệt cũng giáng xuống.
Tính kế học sinh của mình là vô đạo đức, cho nên Vân Diệp đem quá trình vỗ béo này là một loại quan tâm tới học sinh, Hạng Vũ khơi lên dã tâm lật đổ Đại Tần vương triều, chẳng biết Lý Nghĩa Phù nổi lên dã tâm có lật đổ Đại Đường không? Làm người gieo mầm đúng là thú vị.
Dã tâm lớn nhất của Lưu Tiến Bảo là đưa con nuôi của mình vào thư viện, tiểu thiếu niên mười hai tuổi không ngừng lượn lờ trước mắt hầu gia, vì thế hầu gia bực mình đưa nó vào học đường thư viện, đỡ ngứa mắt.
Còn về kẻ ngồi ở đại sảnh Vân gia hiện giờ dã tâm lớn nhất là thống nhất quyền mậu dịch trên biển ở hải vực A Lạp Bá, vì thế ông ta chuẩn bị rất lâu, không ngừng nhấn mạnh mình báo hộ mậu dịch trên biển cho Đại Đường, nếu có thể sẽ giúp Đại Đường tiêu diệt một số thế lực không nên tồn tại, đương nhiên, thủy sư Lĩnh Nam phải bảo hộ nhất định cho ông ta.
Hồ Đồng Hải ngồi trên ghế mà như ngồi ở bàn chông, mắt cứ nhìn ra cửa, chỉ cần có chút bất thường là chạy, vì Vân Diệp đã nhìn lão ta tận hai lần rồi.
- Ngươi xem đi, Trương Trọng Kiên ta chưa bao giờ nói dối, chuyện trên biển phải giải quyết trên biển, dù ngươi muốn nuôi giặc giữ mình thì ta cũng có sức uy hiếp hơn bà nương người Oa kia, ta toi đời, thuyền viễn dương của Đại Đường không có bảo hộ, Vân hầu cũng chẳng ngồi vững được ở kinh thành phải không?
Vân Diệp nhìn Cầu Nhiệm Khách với vẻ chơi đùa:
- Ai cho ông tự tin tới thương thảo quyền quản hạt đại dương với một vị hầu tước đế quốc? Lúc này đáng lẽ ông phải ở trên hoang đảo câu cá sinh con, nếu sinh ra được một chủng tộc thì ta bội phục ông. Ngược lại ông được lão già này giúp đỡ vượt ngục, ta không tin Cao Sơn Dương Tử dám cướp thuyền hàng của Đại Đường, còn về người Đại Thực, ta chỉ cần lấy hòn đảo nhỏ dựng bãi cọc người đó, không tin chúng còn dám đụng vào thương cổ Đại Đường. Điều kiện của ông không hấp dẫn, quyền hải dương thuộc về đế quốc, không thuộc về cá nhân ta, không thuộc về ông.
- Vân Diệp, ngươi đừng khinh người thái quá, ta không dễ bị ức hiếp đâu.
- Có dễ ức hiếp hay không phải thử mới biết, từ khi ông lấy giày ném vào mặt ta, ta đã muốn ức hiếp ông rồi, ở nhà Lý Tịnh không tiện ra tay, nay ông chạy ra biển, không bắt nạt thì đợi tới bao giờ?
- Chỉ vì ta ném giày vào mặt ngươi mà ngươi nhớ tới tận bây giờ?
Cầu Nhiệm Khách người run lên:
- Không chỉ riêng ném giày vào mặt ta, thù hận của chúng ta bắt nguồn từ lâu, ở hoang nguyên Lũng Hữu ông còn đá ta một cái, chẳng lẽ ông quên rồi? Toàn thiên hạ đều biết Vân Diệp ta hẹp hòi, sao ông dám quên.
Nói tới Lũng Hữu, Cầu Nhiệm Khách ôm đầu rống lên, tới giờ ông ta vẫn không hiểu mình vì sao lại tới hoang nguyên Lũng Hữu, chuyện này không thể có, nhưng ông ta lại nhớ rõ từng việc làm của mình ở đó.
Đó là một buổi chiểu trong xanh, mình đi qua một vùng có xanh, xuyên qua cánh rừng cây bụi, sau đó nhìn thấy một gian nhà cỏ, thật kỳ quái, xung quanh căn nhà đó toàn cỏ khô, có một lão nhân râu tóc bạc phơ tựa thần tiên đứng ở cái lán trước nhà, một thiếu niên lười biếng nằm trên chiếu nghe lão nhân nói chuyện, đợi mình tới gần, lão nhân ngẩng đầu lên cười:
- Ngươi tới rồi?
Mình không biết lão nhân đó, lão nhân đó biết mình, thiếu niên lấy nước sạch cho mình, rồi tò mò nhìn bọc hành lý của mình, còn lén lút mở ra nhìn vào bên trong, mình đá đùa vào mông y một cái, sau đó, sau đó xảy ra chuyện gì? Cầu Nhiệm Khách đấm mạnh vào đầu, nhưng không ích gì.
Nếu như không gặp Vân Diệp, ông ta sẽ cho rằng mình nằm mơ, nhưng Vân Diệp sống sờ sờ trước mặt, còn miêu tả mọi thứ trong mơ, vậy giấc mơ đó không phải là mơ.
Cầu Nhiệm Khách đấm đùi thật mạnh, cơn đau kịch liệt làm ông ta tỉnh táo lại:
- Rốt cuộc sư đồ ngươi làm gì ta?
Vân Diệp đủng đỉnh uống trà, nhổ lá trà trong miệng đi rồi mới nói:
- Ta lòng dạ hẹp hòi là được truyền từ sư phụ, lão nhân gia còn hẹp hòi hơn ta, từ nhỏ tới lớn, sư phụ không nỡ đánh ta một cái, ta gây đại họa lớn cỡ nào cũng không bị phạt, ông giỏi lắm, dám đá ta một cái, cho nên ... Ha ha ha ...
Người nghe Vân Diệp và Cầu Nhiệm Khách nói chuyện rất nhiều, Lý Tịnh, Hồng Phất Nữ ngồi sau bình phong, Đơn Ưng ngồi bên cạnh Vân Diệp nhắm mắt dưỡng thần, Đoàn Hồng đang hứng thú quan sát chậu hoa trong phòng. Những người này bất ngờ nghe thấy Cầu Nhiệm Khách nhắc tới sư phụ của Vân Diệp đều đồng loạt giương tai lên, ngay cả Tân Nguyệt đag bồi tiếp Hồng Phất Nữ cũng không phải ngoại lệ, nàng từ lâu rất tò mò về vị tổ sư gia gia nhà mình.
Cầu Nhiệm Khách nắm chặt chén trà, chén trà bị ông ta bóp nát mà tay không bị thương, chỉ có trà nóng từ kẽ bàn tay chảy ra, buông tay để mảnh vỡ rơi xuống sàn, yếu ớt nói:
- Thần tiên mà lại đối phó với người thế tực như thế sao? Ta tuy cả đời giết người vô số, nhưng tự hỏi toàn giết hạng đại gian đại ác, huống hồ là ta mang đồ tới cho sư đồ ngươi, khoai tây là do ta tặng đúng không? Vân gia ngươi có ngày hôm nay chẳng phải dựa vào khoai tây à? Ý tốt của ta sao lại gây ra đại họa?
Vân Diệp lấy cho Cầu Nhiệm Khách một cái chén khác, khinh bỉ nói:
- Ông có thể không tặng à? Từ khi nào ông có quyền lựa chọn thế?
- Ông nghe đây, ta vẫn câu nói đó, chỉ cần hải tặc dám đi qua eo biển, ta sẽ xiên vào cột dựng ở bên eo biển, gần đây hải tặc Đại Thực quá ngông cuồng, thủy sư Lĩnh Nam định đi diệt một ít, tới khi đó đừng để chiến hạm của thủy sư nhìn thấy, nếu không sẽ diệt ông, chỉ cần là hải tặc thì họ sẽ tấn công, ông cũng thế.
Cầu Nhiệm Khách hiểu ra đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Vân Diệp rồi, Hồ Đồng Hải mừng phát cuồng, thủy sư Lĩnh Nam đi diệt hải tặc, chỉ cần đám người mình vẫn nấp trên đảo sẽ tránh được vạ lây, sau chiến dịch này, thế lực trên biển sẽ có thay đổi lớn.
Đạt được mục đích, Cầu Nhiệm Khách cáo từ, trước khi đi cơ mặt co giật nói:
- Đời này ta hối hận nhất là tới Lũng Hữu một chuyến, như cái xác không hồn bị người ta khống chế, ta thà vĩnh viễn không nhớ lại đoạn hồi ức này, đây là sỉ nhục lớn nhất đời ta. Vân Diệp, thần tiên thì có thể muốn làm gì thì làm sao?
Hồ Đồng Hải sợ Vân Diệp nổi giận, vội vàng kéo Cầu Nhiệm Khách đi, trong mắt lão ta, bị thần tiên lợi dụng một lần nhìn thế nào cũng không phải chuyện mất mặt.
Phẫn nộ không chỉ có Cầu Nhiệm Khách, còn có Lý Tịnh và Hồng Phất Nữ, tới hôm nay họ mới biết Cầu Nhiệm Khách dũng mãnh vô song dưới tay sư phụ Vân Diệp ngay cả cơ hội đánh trả cũng chẳng có, mặc người ta sai khiến như con rối, với người tâm khí cao ngạo mà nói đúng là đả kích lớn nhất.
Hôm nay Lý Tịnh chuyên môn xin ý chỉ của Lý Nhị, dẫn Cầu Nhiệm Khách tới gặp Vân Diệp, Lý Nhị cho rằng, có giúp Cầu Nhiệm Khách hay không phải nghe ý kiến Vân Diệp, nên phái Đoàn Hồng theo, bảo hắn chỉ nghe không xen mồm vào.
Cỏ dại không trừ được gốc, cách tốt nhất là nghĩ cách cho nó lớn lên càng cao, càng to, khi nó ngạo thị quần hùng như thế sự hủy diệt cũng giáng xuống.
Tính kế học sinh của mình là vô đạo đức, cho nên Vân Diệp đem quá trình vỗ béo này là một loại quan tâm tới học sinh, Hạng Vũ khơi lên dã tâm lật đổ Đại Tần vương triều, chẳng biết Lý Nghĩa Phù nổi lên dã tâm có lật đổ Đại Đường không? Làm người gieo mầm đúng là thú vị.
Dã tâm lớn nhất của Lưu Tiến Bảo là đưa con nuôi của mình vào thư viện, tiểu thiếu niên mười hai tuổi không ngừng lượn lờ trước mắt hầu gia, vì thế hầu gia bực mình đưa nó vào học đường thư viện, đỡ ngứa mắt.
Còn về kẻ ngồi ở đại sảnh Vân gia hiện giờ dã tâm lớn nhất là thống nhất quyền mậu dịch trên biển ở hải vực A Lạp Bá, vì thế ông ta chuẩn bị rất lâu, không ngừng nhấn mạnh mình báo hộ mậu dịch trên biển cho Đại Đường, nếu có thể sẽ giúp Đại Đường tiêu diệt một số thế lực không nên tồn tại, đương nhiên, thủy sư Lĩnh Nam phải bảo hộ nhất định cho ông ta.
Hồ Đồng Hải ngồi trên ghế mà như ngồi ở bàn chông, mắt cứ nhìn ra cửa, chỉ cần có chút bất thường là chạy, vì Vân Diệp đã nhìn lão ta tận hai lần rồi.
- Ngươi xem đi, Trương Trọng Kiên ta chưa bao giờ nói dối, chuyện trên biển phải giải quyết trên biển, dù ngươi muốn nuôi giặc giữ mình thì ta cũng có sức uy hiếp hơn bà nương người Oa kia, ta toi đời, thuyền viễn dương của Đại Đường không có bảo hộ, Vân hầu cũng chẳng ngồi vững được ở kinh thành phải không?
Vân Diệp nhìn Cầu Nhiệm Khách với vẻ chơi đùa:
- Ai cho ông tự tin tới thương thảo quyền quản hạt đại dương với một vị hầu tước đế quốc? Lúc này đáng lẽ ông phải ở trên hoang đảo câu cá sinh con, nếu sinh ra được một chủng tộc thì ta bội phục ông. Ngược lại ông được lão già này giúp đỡ vượt ngục, ta không tin Cao Sơn Dương Tử dám cướp thuyền hàng của Đại Đường, còn về người Đại Thực, ta chỉ cần lấy hòn đảo nhỏ dựng bãi cọc người đó, không tin chúng còn dám đụng vào thương cổ Đại Đường. Điều kiện của ông không hấp dẫn, quyền hải dương thuộc về đế quốc, không thuộc về cá nhân ta, không thuộc về ông.
- Vân Diệp, ngươi đừng khinh người thái quá, ta không dễ bị ức hiếp đâu.
- Có dễ ức hiếp hay không phải thử mới biết, từ khi ông lấy giày ném vào mặt ta, ta đã muốn ức hiếp ông rồi, ở nhà Lý Tịnh không tiện ra tay, nay ông chạy ra biển, không bắt nạt thì đợi tới bao giờ?
- Chỉ vì ta ném giày vào mặt ngươi mà ngươi nhớ tới tận bây giờ?
Cầu Nhiệm Khách người run lên:
- Không chỉ riêng ném giày vào mặt ta, thù hận của chúng ta bắt nguồn từ lâu, ở hoang nguyên Lũng Hữu ông còn đá ta một cái, chẳng lẽ ông quên rồi? Toàn thiên hạ đều biết Vân Diệp ta hẹp hòi, sao ông dám quên.
Nói tới Lũng Hữu, Cầu Nhiệm Khách ôm đầu rống lên, tới giờ ông ta vẫn không hiểu mình vì sao lại tới hoang nguyên Lũng Hữu, chuyện này không thể có, nhưng ông ta lại nhớ rõ từng việc làm của mình ở đó.
Đó là một buổi chiểu trong xanh, mình đi qua một vùng có xanh, xuyên qua cánh rừng cây bụi, sau đó nhìn thấy một gian nhà cỏ, thật kỳ quái, xung quanh căn nhà đó toàn cỏ khô, có một lão nhân râu tóc bạc phơ tựa thần tiên đứng ở cái lán trước nhà, một thiếu niên lười biếng nằm trên chiếu nghe lão nhân nói chuyện, đợi mình tới gần, lão nhân ngẩng đầu lên cười:
- Ngươi tới rồi?
Mình không biết lão nhân đó, lão nhân đó biết mình, thiếu niên lấy nước sạch cho mình, rồi tò mò nhìn bọc hành lý của mình, còn lén lút mở ra nhìn vào bên trong, mình đá đùa vào mông y một cái, sau đó, sau đó xảy ra chuyện gì? Cầu Nhiệm Khách đấm mạnh vào đầu, nhưng không ích gì.
Nếu như không gặp Vân Diệp, ông ta sẽ cho rằng mình nằm mơ, nhưng Vân Diệp sống sờ sờ trước mặt, còn miêu tả mọi thứ trong mơ, vậy giấc mơ đó không phải là mơ.
Cầu Nhiệm Khách đấm đùi thật mạnh, cơn đau kịch liệt làm ông ta tỉnh táo lại:
- Rốt cuộc sư đồ ngươi làm gì ta?
Vân Diệp đủng đỉnh uống trà, nhổ lá trà trong miệng đi rồi mới nói:
- Ta lòng dạ hẹp hòi là được truyền từ sư phụ, lão nhân gia còn hẹp hòi hơn ta, từ nhỏ tới lớn, sư phụ không nỡ đánh ta một cái, ta gây đại họa lớn cỡ nào cũng không bị phạt, ông giỏi lắm, dám đá ta một cái, cho nên ... Ha ha ha ...
Người nghe Vân Diệp và Cầu Nhiệm Khách nói chuyện rất nhiều, Lý Tịnh, Hồng Phất Nữ ngồi sau bình phong, Đơn Ưng ngồi bên cạnh Vân Diệp nhắm mắt dưỡng thần, Đoàn Hồng đang hứng thú quan sát chậu hoa trong phòng. Những người này bất ngờ nghe thấy Cầu Nhiệm Khách nhắc tới sư phụ của Vân Diệp đều đồng loạt giương tai lên, ngay cả Tân Nguyệt đag bồi tiếp Hồng Phất Nữ cũng không phải ngoại lệ, nàng từ lâu rất tò mò về vị tổ sư gia gia nhà mình.
Cầu Nhiệm Khách nắm chặt chén trà, chén trà bị ông ta bóp nát mà tay không bị thương, chỉ có trà nóng từ kẽ bàn tay chảy ra, buông tay để mảnh vỡ rơi xuống sàn, yếu ớt nói:
- Thần tiên mà lại đối phó với người thế tực như thế sao? Ta tuy cả đời giết người vô số, nhưng tự hỏi toàn giết hạng đại gian đại ác, huống hồ là ta mang đồ tới cho sư đồ ngươi, khoai tây là do ta tặng đúng không? Vân gia ngươi có ngày hôm nay chẳng phải dựa vào khoai tây à? Ý tốt của ta sao lại gây ra đại họa?
Vân Diệp lấy cho Cầu Nhiệm Khách một cái chén khác, khinh bỉ nói:
- Ông có thể không tặng à? Từ khi nào ông có quyền lựa chọn thế?
- Ông nghe đây, ta vẫn câu nói đó, chỉ cần hải tặc dám đi qua eo biển, ta sẽ xiên vào cột dựng ở bên eo biển, gần đây hải tặc Đại Thực quá ngông cuồng, thủy sư Lĩnh Nam định đi diệt một ít, tới khi đó đừng để chiến hạm của thủy sư nhìn thấy, nếu không sẽ diệt ông, chỉ cần là hải tặc thì họ sẽ tấn công, ông cũng thế.
Cầu Nhiệm Khách hiểu ra đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Vân Diệp rồi, Hồ Đồng Hải mừng phát cuồng, thủy sư Lĩnh Nam đi diệt hải tặc, chỉ cần đám người mình vẫn nấp trên đảo sẽ tránh được vạ lây, sau chiến dịch này, thế lực trên biển sẽ có thay đổi lớn.
Đạt được mục đích, Cầu Nhiệm Khách cáo từ, trước khi đi cơ mặt co giật nói:
- Đời này ta hối hận nhất là tới Lũng Hữu một chuyến, như cái xác không hồn bị người ta khống chế, ta thà vĩnh viễn không nhớ lại đoạn hồi ức này, đây là sỉ nhục lớn nhất đời ta. Vân Diệp, thần tiên thì có thể muốn làm gì thì làm sao?
Hồ Đồng Hải sợ Vân Diệp nổi giận, vội vàng kéo Cầu Nhiệm Khách đi, trong mắt lão ta, bị thần tiên lợi dụng một lần nhìn thế nào cũng không phải chuyện mất mặt.
Phẫn nộ không chỉ có Cầu Nhiệm Khách, còn có Lý Tịnh và Hồng Phất Nữ, tới hôm nay họ mới biết Cầu Nhiệm Khách dũng mãnh vô song dưới tay sư phụ Vân Diệp ngay cả cơ hội đánh trả cũng chẳng có, mặc người ta sai khiến như con rối, với người tâm khí cao ngạo mà nói đúng là đả kích lớn nhất.
Hôm nay Lý Tịnh chuyên môn xin ý chỉ của Lý Nhị, dẫn Cầu Nhiệm Khách tới gặp Vân Diệp, Lý Nhị cho rằng, có giúp Cầu Nhiệm Khách hay không phải nghe ý kiến Vân Diệp, nên phái Đoàn Hồng theo, bảo hắn chỉ nghe không xen mồm vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.