Quyển 18 - Chương 29: Vụ mua bán của Bàng Chuẩn
Kiết Dữ 2
16/10/2014
Đoàn Hồng tự hồ phát hiện ra bí mật cực lớn, đó là bí mật liên quan tới thần tiên, toàn triều đều suy đoán sư phụ Vân Diệp có phải là thần tiên hay
không, ôm tư tưởng Tử không nói chuyện ma thần quỷ quái, bọn họ cho rằng Tiêu Dao Tử chẳng qua là vị hồng nho bác học, tuyệt đối không phải thần tiên, Vân Diệp cũng luôn nói thế, hiện giờ có vẻ có cách giải thích
khác.
Hắn biết rõ thân thủ của Cầu Nhiệm Khách ra sao, nếu đối đầu sinh tử, mình chết là cái chắc, cao thủ như thế trong mắt sư phụ Vân Diệp chỉ là con rối, đúng là quá kinh ngạc.
Lý Tịnh, Hồng Phất Nữ chẳng chào một câu đã rời Vân gia, bất kể là ai bị người ta vờn trong lòng bàn tay cũng không vui vẻ gì, cho nên họ khó chịu lây sang Vân Diệp.
Đoàn Hồng cười hì hì:
- Hôm nay mới biết uy phong của Vân hầu, đúng là ngồi trong màn quyết thắng ngoài ngàn dặm.
- Có rắm thì đánh đi, đừng nịnh bợ, người thực sự quyết định vận mệnh của họ là bệ hạ, không phải ta.
- Chuyện này thì tất nhiên rồi, chỉ là nô tài muốn biết, ân sư ngài rốt cuộc là người thế nào, tin rằng không chỉ nô tài, mà cả bệ hạ cũng muốn biết.
- Không chỉ bệ hạ, ta cũng muốn biết, ân sư với ta mà nói là ân sư, là người lương thiện, hiền từ, trí tuệ, là người cả đời không muốn người khác biết tới.
Đuổi hết ác khách đi rồi Vân Diệp nằm khểnh trên ghế tựa, ngây ra nhìn mảnh đất trống bên ngoài, tiểu nhi tử Vân Hoan nấp đằng sau nghịch tai phụ thân, không ngừng ấn xuống, nhìn cái tai bật lên. Nó hay chơi tai Vượng Tài như thế, chỉ cần Vượng Tài nằm nằm xuống đất là nó chơi mãi không biết chán, hiện Vượng Tài đứng lên rồi, nó không với tới, nên tai phụ thân thành món đồ chơi mới, tuy không to như tai Vượng Tài, nhưng nó vẫn thích.
Chơi lâu rồi thấy tai phụ thân không to bằng tai Vượng Tài liền bất mãn, thế nào nó dùng sức kéo căng ...
Trẻ con khóc rất đáng ghét, Vân Diệp đành bế nhi tử đi vòng vòng, tai có vẻ to lên một ít, đỏ bừng, không quan tâm, dỗ tiểu tổ tông vui đã.
Lưu Tiến Bảo không muốn cho tiểu thiếu gia dày vò cái tai mình, kiếm Lão Tiền thì hơi bất nhân, Vân Diệp đành cống hiến hai cái tai ra cho nhi tử tiếp tục tóm lấy, thế là thiên hạ thái bình.
Nhi tử bướng bỉnh lên giống y như Lý Nhị đáng ghét, đã nói sư phụ đã chết rồi, sao còn không yên tâm, Lý Thừa Càn, Lý Thái không muốn tới, liền sai Lý Trì vờ tò mò đến hỏi chuyện trước kia. Nếu hắn dám hỏi, Vân Diệp sẽ đá lăn vào rừng trúc như đá gấu mèo, nhưng vẻ mặt xấu hổ của Lý Trì, Vân Diệp không đoán ra là cha hắn muốn hỏi thì quá ngốc rồi.
Dù mình nói thế nào thì Lý Nhị vẫn nghi ngờ, sống không thấy người, chết không thấy xác, đổi lại ai cũng không tin được, thêm vào danh dự của Vân Diệp không tốt mấy, nên độ tin cậy rất thấp.
Vừa vặn Cầu Nhiệm Khách tới tìm Vân Diệp thương lượng, Lý Tịnh vì rửa sạch liên quan nên mời nội thị tới giám sát đàm thoại, đây là cơ hội tốt, từ miệng Cầu Nhiệm Khách nói ra đáng tin hơn nhiều, ai ngờ chuyện này đả kích Cầu Nhiệm Khách sâu như thế, lâu vậy rồi mà còn ghim sâu vào trong đầu, càng suy nghĩ, nó càng trở nên chân thực, đầu óc sẽ tự động bổ xung hoàn mỹ, hiện bi ai của Cầu Nhiệm Khách kỳ thực do Vân Diệp gây nghiệt.
Làm chuyện trái lương tâm sẽ có ma tới gõ cửa, Lý Nhị như ma bám người, dứt không nổi, đành bị động ứng phó, rất muốn nói một câu xin lỗi với Cầu Nhiệm Khách, đương nhiên chỉ có thể nói trong lòng.
Nắm đấm của Cầu Nhiệm Khách mang theo gió rít liên tục đấm Lý Tịnh, Lý Tịnh không ngừng đón đỡ, mắt thấy sắp không cầm cự nổi nữa, Hồng Phất Nữ nhảy vào vòng chiến, phu thê hợp lực đối chiến mới có thể giữ được cục diện. Cùng với thể lực tiêu hao, Cầu Nhiệm Khách dần bình tĩnh lại, đấm mạnh một quyền xuống đất, tản đi khí lực toàn thân.
- Ta tự xưng anh hùng, nhưng bị ông già trẻ nhỏ đùa trong lòng bàn tay, hận này khó phai.
- Vân Diệp mưu kế đa đoan, là kẻ nhó chơi nhất Trường An, Nhị ca muốn xả mối hận này e là khó lắm, trong nhà y cao thủ như mây, hôm nay thanh niên quan chiến là cao thủ vô cùng khủng bố. Vô Thiệt năm xưa là nội thị bên cạnh bệ hạ, tuổi tuy cao nhưng trông chừng có vẻ cải lão hoàn đồng, tuyệt đối không thể xem thường. Vân gia dựa vào thư viện, kỳ nhân dị sĩ không dứt, thư viện cơ quan trùng trùng, tiểu muội từng vào mê lâm, nơi đó cây cối không hề có sức sống, là tử địa.
- Thư viện gần đây đã đóng mê trận, không cho học sinh vào, e là bên trong có biến cố lớn. May là y nhận lời xuất binh hải vực Đại Thực, hẳn có thể giúp đỡ sự nghiệm của Nhị ca, nhục nhất thời nên bỏ xuống, kiến lập quốc gia của mình mới là quan trọng nhất.
Nghe Hồng Phất Nữ nói, Cầu Nhiệm Khách quay sang nói với Lý Tịnh:
- Đại ca, trước kia ta đã cho rằng Vân Diệp là một con ác quỷ, giờ vẫn nghĩ thế, hôm nay y nhắc lại chuyện cũ, là muốn gieo hạt giống sợ hãi trong lòng ta, để võ công ta không thể tiến lên. Hai năm trên hoang đảo, ta đấu tranh với trời, với biển, đột phá được cảnh giới trước kia, vốn định tới Trường An gặp Vân Diệp khắc phục tâm ma, không ngờ bị vài câu nói của y đánh về nguyên hình, y là ma chướng lớn nhất đời của ta.
- Giờ ta về Đại Minh Tự, xin ân sư giải nạn, ta không phải muốn phục thù Vân Diệp, chỉ cần lòng có ý nghĩ này, toàn thân vang lên lời cảnh báo, đó là chỗ dựa khiến ta bao năm tung hoành vẫn bình an vô sự, tìm Vân Diệp báo thù e là hậu quả khó lường.
Lý Tịnh không tỏ ý tán thành hay phản đối, mà chắp tay đi vòng vòng:
- Ta luôn thấy trong chuyện này có vấn đề, khi đệ và Vân Diệp nói chuyện, ta rõ ràng thấy chút áy náy trong mắt y, tuy chỉ thoáng chốc, nhưng ta khẳng định, y thấy có lỗi với đệ.
- Vân Diệp là tên quái nhân chân chính, nói y nhân từ cũng đúng, nói y tàn độc cũng không sai, y rất mềm lòng, nhưng thủ đoạn lại độc ác. Ta cảm giác y có hai mặt cực đoan, tâm tư bất thường, vừa thấy y thể hiện lo nước thương dân, thoáng cái đã bày ra bản mặt gian thương, ta duyệt người vô số, lần đầu gặp loại cực phẩm này.
- Ta luôn cảm thấy y không hòa nhập với Đại Đường, chẳng lẽ y thực sự từ đất thần tiên lạc tới phàm trần? Nhị đệ hãy nhớ lại tình hình lúc gặp sư đồ y rồi chúng ta phán đoán.
Cầu Nhiệm Khách lắc đầu:
- Trong ký ức một khắc trước đệ còn ở biển, thoáng cái đã tới hoang nguyên Lũng Hữu, đừng hỏi đệ vì sao lại biết đó là Lũng Hữu, đệ chỉ nhớ đi qua rừng cây bụi, gặp một lão giả tiên phong đạo cốt đang cưng chiều nói với một đồng tử, đệ không thấy rõ mặt ông ta, lão gia thấy đệ cũng không nạc nhiên, chỉ nói :" Ngươi tới rồi?"
- Nhưng mặt Vân Diệp thì đệ nhìn rất rõ, một thiếu niên cực kỳ tinh nghịch, nhảy tưng tưng tới trước mặt đệ rót một chén nước, sau đó lục lọi hành lý của đệ, bị đệ đá cho một cái. Tiếp đó đệ và lão giả nói rất nhiều, đệ không nhớ nữa, rồi ký ức tiếp theo là đang cùng huynh đệ chống lại sóng gió, sóng biển như ngọn núi đổ ập xuống, tiếng Lưu Đình Cổ rơi xuống biển tới giờ đệ vẫn nhớ rõ.
Nghe Cầu Nhiệm Khách kể xong Lý Tịnh hoàn toàn không hiểu rồi, khi xưa Vân Diệp ở đại điện nói gặp được Cầu Nhiệm Khách là mười lăm năm trước, Lý Tịnh nhớ rõ từng lời Vân Diệp nói khi đó, so ra thì đúng là chuyện này từng xảy ra, nay Cầu Nhiệm Khách cũng chứng mình lời Vân Diệp nói, nhưng cái bọc đó là do Cầu Nhiệm Khách đưa thật sao?
- Nhị đệ, chuyện cái bọc đó còn nhớ được bao nhiêu?
- Không nhớ, hoàn toàn không nhớ, cái bọc khốn kiếp đó vì sao ở trên lưng ta, ta còn chẳng hiểu vì sao tới Lũng Hữu, chỉ nhớ hoang nguyên đó, lại không nhớ đã đi qua thị trấn nào, chẳng lẽ trong chớp mắt, ta vượt qua vạn dặm?
Cầu Nhiệm Khách lại nổi điên, nếu Vân Diệp ở đây sẽ biết đây hoàn toàn là triệu chứng của người điên, Lý Nhị lại tưởng Cầu Nhiệm Khách tức giận, nghĩ mãi không ra, đành vỗ về an ủi.
Cầu Nhiệm Khách lúc vào Trường An hào khí vạn trượng, giờ chỉ muốn thật mau chạy tới Dương Châu Đại Minh Tự, xin sư phụ đọc cho ngàn lần thanh tâm phổ thiện chú.
Buồn bực không chỉ có Lý Tịnh, Lý Nhị và Trường Tôn thị đang chăm chú nghe Đoàn Hồng kể, hắn kể ba lần rồi, không sai một chữ.
Trường Tôn thị thở dài:
- Nhị ca, chàng đã không còn rối rắm chuyện sư môn của Vân Diệp nữa cơ mà, sao lại nhắc tới chuyện cũ, không hợp với nguyên tắc của chàng.
- Trẫm không muốn biết sư phụ Vân Diệp là ai, chỉ muốn biết rốt cuộc Bạch Ngọc Kinh là sao, cái Bạch Thạch Cung trước kia đối địch với chúng ta gần đây đã đổi chủ, chính là người tên Hàn Triệt, bọn họ đã bỏ địa vị siêu nhiên, bắt đầu hòa nhập vào xã hội. Nhạc Châu truyền tin, tên thương nhân Hà Thiệu được Vân Diệp ủy thác, bán chu sa của Hàn Triệt cho Long Hổ Sơn, mua cho Bạch Thạch cung mười sau cửa hiệu, người tiếp nhận là Bàng Chuẩn, nàng biết trước kia Bàng Chuẩn kinh doanh cái gì không?
- Da người! Bề ngoài hắn kinh doanh châu báu, nhưng ngầm vận chuyển da người! Dùng làm trống da người, nghe nói da người chúng chế tác vô cùng hoàn mỹ.
- Phải giết! Loại súc sinh này sao bệ hạ còn cho sống trên nhân gian, chết vạn lần còn chưa đủ chuộc tội.
Trường Tôn thị đứng bật dậy, lớn tiếng kiến nghị, tay bất giác run lên, con dân mìn bị lột da đem bán, giết vạn lần không đủ hả giận.
- Không giết được, vì da người do thượng sư Thổ Phồn chế tác, tại Thổ Phồn đó là một loại linh vật, trẫm lệnh thám tử cẩn thận thăm dò, chẳng biết là may mắn hay bất hạnh, người Hán không thích hợp, vì chỉ có da tín đồ thành kính nhất mới có tư cách làm trống da người, da người thường không được dùng, mỗi tấm da người giá ngàn vàng, cực hiếm, mỗi người đều lấy việc sở hữu trống da người làm vinh dự.
Trường Tôn thị cũng là người từng trải, trấn định lại nói:
- Dù là như thế thì vẫn đáng chết.
- Hoàng hậu không biết rồi, người bị lột da là tự nguyện đấy. Trẫm đã hỏi Lộc Đông Tán, cho dù hắn không muốn nói chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn cho trẫm biết, đúng là tự nguyện, bọn họ cho rằng đó là cách tốt nhất đem bản thân hiến cho thiên thần.
- Chính vì lo lắng lột da nên trẫm mới phải làm rõ Bạch Ngọc Kinh và Bạch Thạch Cung rốt cuộc là sự tồn tại thế nào, nếu Bạch Thạch Cung thực sự chuyển hóa, trẫm sẽ cho chút ưu đãi, nếu là tôn giáo ác độc xâm nhập, trẫm sẽ nhổ tận gốc, giết tới cây cỏ cũng không để lại.
Trường Tôn thị thở dài không nói nữa, bà hiểu, khi một quốc gia đồng lòng đối phó với ngoại địch luôn dễ dàng đạt được đồng nhất, vì nó liên quan tới lợi ích chung, một khi đem ánh mắt từ bên ngoài chuyển vào trong nước, muốn làm chuyện gì cũng khó khăn vô cùng.
Khi lợi ích quốc gia và cá nhân không đạt được đồng nhất, khó tránh khỏi xuất hiện va chạm, chuyện huân quý đeo hàm thứ sử khiến bà tốn hết lời mới khiến ca ca tiếp nhận chức thứ sử Triệu Châu. Khắp Trường An có lẽ chỉ mình Vân Diệp cam tâm tình nguyện làm thứ sử Nhạc Châu, cả Phòng, Đỗ, Ngụy cũng chỉ muốn ở lại Trường An.
Bệ hạ đang ủ phong ba, lúc này còn muốn chú ý tới đám tà giáo lung tung gì đó, đúng là đau đầu, dịu giọng nói với Lý Nhị:
- Thiếp thân cho rằng bệ hạ không nên nghĩ nhiều ở chuyện này, Vân Diệp còn căm ghét loại thảm cảnh nhân gian này hơn bệ hạ, nói không chừng Bạch Thạch Cung thay đổi là do y cố ý. Đối nội mềm dẻo luôn là cách làm của y, âm thầm trừ đi đại địch vĩnh cửu của hoàng gia, đó mới là chuyện thần tử nên làm, thần tử của bệ hạ đều rất tài hoa, bệ hạ không cần quá lo. Các lão thần đang dần lui về dúng dự liệu của bệ hạ, thần tử đời mới dần dùng vào việc lớn rồi, đó là thành quả bồi dưỡng bao năm của bệ hạ, bệ hạ còn gì không hài lòng nữa.
Lý Nhị cười tự đắc, chỉ cần thuyền của Lý Thái có thể thực sự bay lên, ông ta sẽ thừa cơ tung ra lượng tiền đồng lớn, từ bộ phận tiền đồng tung ra lần trước, hiệu quả không tệ.
Lý Thái đang làm thuyền, Vân Diệp cũng không nhàn, Hà Thiệu thần thông quảng đại kiếm được cho y mười xấp vài chịu lửa, có thứ này cửa đốt lửa khinh khí cầu đã có vật liệu tốt nhất.
- Diệp Tử, may mà ca ca giao du rộng rãi mới giải được nan đề này của ngươi, trong ( Sưu thần ký) cũng ghi lại thứ báu vật của người Tán này :" Trên núi lửa có chim thú thảo mộc, vì sinh sống ở trong lửa, nên chịu được lửa, thứ này không phải là vỏ cây thì ắt là lông thú." Ngươi nói xem có quý không.
Nói xong lấy ra một tấm vải màu trắng, đổ nước thịt lên trên, làm Tân Nguyệt nhìn mà đau lòng, nàng biết một tấc vải chịu lửa cũng là bảo bối.
Hà Thiệu ném vải chịu lửa vào lò, tiếp tục cùng Vân Diệp uống rượu, mấy chén sau mới dùng kìm gắp tấm vải ra, phẩy một cái, tấm vải vẫn trắng muốt như xưa, danh tiếng vải chịu lửa đúng là không phải đồn bậy. Vân Diệp cầm lấy xem một cái rồi ném lên bàn:
- Thứ này quá nặng, hơn nữa dệt không chặt, không hợp cách.
- Hả?
Hà Thiệu không khép miệng lại được, bảo bối thế này mà cũng không xem trọng.
- Ngậm miệng lại, bị người ta lừa còn vênh váo, chỉ huynh ngốc tới như thế, lần trước là ( Việt Nhân Ca), lần này là vải chịu lửa, năm nghìn ngân tệ mới kiếm được mười xấp thật quá ngu xuẩn, thứ này năm mươi ngân tệ là cùng.
- Nhìn rõ đi, đây là vải chịu lửa, dùng lông chuột lửa làm ra, không phải vải bông, tơ lụa mà là bảo bối.
Hà Thiệu không phục:
- Huynh hiểu cái rắm, thứ này không phải do lông chuột nào làm ra hết, có giỏi kiếm cho ta con chuột không sợ lửa xem, ta trả một vạn ngân tệ, tên thương nhân chết tiện kia nhất định phát hiện ra một thạch miên ( a-mi-ăng), tên đó là thương nhân Đại Đường hay bên ngoài?
- Ngươi hỏi làm gì?
Hà Thiệu cảnh giác hỏi lại, hắn thấy Vân Diệp không có ý tốt, tên thương nhân kia khả năng gặp xui rồi.
- Thứ này về sau sẽ thành vật tư chiến lược, nắm trong tay một thương nhân không thích hợp, nếu hắn không muốn chết sạch cả nhà thì tốt nhất giao mỏ ra, đổi tước vị hoặc tiền tài, đất đai. Huynh đi nói rõ với hắn, một khi thí nghiệm của ta hoàn thành thì cũng là đại họa của hắn tới, ta không kiếm hắn thì quân đội cũng xé xác hắn.
- Hắn sẽ không giao ra đâu, họ đời đời dựa vào vải chịu lửa mưu sinh, chặt đầu cũng không chịu giao. Ta là thương nhân hiểu rất rõ, chuyện này là chặt đứt căn cơ của người ta, không có nó, con cháu xui xẻo, thương nhân đó dù nhát gan tới mấy, ngươi giết hắn cũng vô ích.
Hà Thiệu tức giận, hắn ghét nhất chuyện cướp đoạt thế này.
Vân Diệp không giận, thong thả nói:
- Không cần người khác động thủ thì nhà hắn cũng chết, tên thương nhân đó có phải suốt ngày ho không, có triệu chứng tương tự không chỉ mình hắn, vì bảo mật, chắc chắn chỉ nhà hắn động thủ, hỏi hắn, giao mỏ ra, nếu không nhà hắn vĩnh viễn không thoát được ác mộng lao phổi.
Hà Thiệu lần nữa há hốc mồm rất lâu:
- Sao ngươi biết.
- Nhà hắn còn có rất nhiều người da thối rữa, ngứa ngáy vô cùng, Lào Hà, đừng tưởng nhà hắn phát hiện ra bát cơm vĩnh cửu, mà là ác mộng, tên thương nhân đó hết cứu rồi, còn con cháu hắn có sống được hay không phải xem ý hắn, lấy tiền đổi mạng thật vô vị.
Độc tính a-mi-ăng lớn thế nào Vân Diệp nhà trong khu mỏ đã quá rõ, thứ bé tí đó chui được vào lỗ chân lông, Vân Diệp cảm thụ một lần rồi, cánh tay sưng vù, nó mà xâm nhập vào phổi càng thê thảm.
Hà Thiệu bán tín bán nghi, không rõ Vân Diệp có phải cố ý mưu đoạt gia nghiệp nhà người ta mà bịa ra không, nhưng tên thương nhân kia đúng là có thể chết bất kỳ lúc nào, hắn định đi hỏi người đó, chỉ là hỏi thôi, nếu Vân Diệp bịa chuyện, hắn lập tức rút ra, tuyệt đối không giúp Vân Diệp đoạt gia sản người khác, chuyện này liên quan tới gốc rễ của thương nhân, Hà Thiệu không khuất phục.
Hắn biết rõ thân thủ của Cầu Nhiệm Khách ra sao, nếu đối đầu sinh tử, mình chết là cái chắc, cao thủ như thế trong mắt sư phụ Vân Diệp chỉ là con rối, đúng là quá kinh ngạc.
Lý Tịnh, Hồng Phất Nữ chẳng chào một câu đã rời Vân gia, bất kể là ai bị người ta vờn trong lòng bàn tay cũng không vui vẻ gì, cho nên họ khó chịu lây sang Vân Diệp.
Đoàn Hồng cười hì hì:
- Hôm nay mới biết uy phong của Vân hầu, đúng là ngồi trong màn quyết thắng ngoài ngàn dặm.
- Có rắm thì đánh đi, đừng nịnh bợ, người thực sự quyết định vận mệnh của họ là bệ hạ, không phải ta.
- Chuyện này thì tất nhiên rồi, chỉ là nô tài muốn biết, ân sư ngài rốt cuộc là người thế nào, tin rằng không chỉ nô tài, mà cả bệ hạ cũng muốn biết.
- Không chỉ bệ hạ, ta cũng muốn biết, ân sư với ta mà nói là ân sư, là người lương thiện, hiền từ, trí tuệ, là người cả đời không muốn người khác biết tới.
Đuổi hết ác khách đi rồi Vân Diệp nằm khểnh trên ghế tựa, ngây ra nhìn mảnh đất trống bên ngoài, tiểu nhi tử Vân Hoan nấp đằng sau nghịch tai phụ thân, không ngừng ấn xuống, nhìn cái tai bật lên. Nó hay chơi tai Vượng Tài như thế, chỉ cần Vượng Tài nằm nằm xuống đất là nó chơi mãi không biết chán, hiện Vượng Tài đứng lên rồi, nó không với tới, nên tai phụ thân thành món đồ chơi mới, tuy không to như tai Vượng Tài, nhưng nó vẫn thích.
Chơi lâu rồi thấy tai phụ thân không to bằng tai Vượng Tài liền bất mãn, thế nào nó dùng sức kéo căng ...
Trẻ con khóc rất đáng ghét, Vân Diệp đành bế nhi tử đi vòng vòng, tai có vẻ to lên một ít, đỏ bừng, không quan tâm, dỗ tiểu tổ tông vui đã.
Lưu Tiến Bảo không muốn cho tiểu thiếu gia dày vò cái tai mình, kiếm Lão Tiền thì hơi bất nhân, Vân Diệp đành cống hiến hai cái tai ra cho nhi tử tiếp tục tóm lấy, thế là thiên hạ thái bình.
Nhi tử bướng bỉnh lên giống y như Lý Nhị đáng ghét, đã nói sư phụ đã chết rồi, sao còn không yên tâm, Lý Thừa Càn, Lý Thái không muốn tới, liền sai Lý Trì vờ tò mò đến hỏi chuyện trước kia. Nếu hắn dám hỏi, Vân Diệp sẽ đá lăn vào rừng trúc như đá gấu mèo, nhưng vẻ mặt xấu hổ của Lý Trì, Vân Diệp không đoán ra là cha hắn muốn hỏi thì quá ngốc rồi.
Dù mình nói thế nào thì Lý Nhị vẫn nghi ngờ, sống không thấy người, chết không thấy xác, đổi lại ai cũng không tin được, thêm vào danh dự của Vân Diệp không tốt mấy, nên độ tin cậy rất thấp.
Vừa vặn Cầu Nhiệm Khách tới tìm Vân Diệp thương lượng, Lý Tịnh vì rửa sạch liên quan nên mời nội thị tới giám sát đàm thoại, đây là cơ hội tốt, từ miệng Cầu Nhiệm Khách nói ra đáng tin hơn nhiều, ai ngờ chuyện này đả kích Cầu Nhiệm Khách sâu như thế, lâu vậy rồi mà còn ghim sâu vào trong đầu, càng suy nghĩ, nó càng trở nên chân thực, đầu óc sẽ tự động bổ xung hoàn mỹ, hiện bi ai của Cầu Nhiệm Khách kỳ thực do Vân Diệp gây nghiệt.
Làm chuyện trái lương tâm sẽ có ma tới gõ cửa, Lý Nhị như ma bám người, dứt không nổi, đành bị động ứng phó, rất muốn nói một câu xin lỗi với Cầu Nhiệm Khách, đương nhiên chỉ có thể nói trong lòng.
Nắm đấm của Cầu Nhiệm Khách mang theo gió rít liên tục đấm Lý Tịnh, Lý Tịnh không ngừng đón đỡ, mắt thấy sắp không cầm cự nổi nữa, Hồng Phất Nữ nhảy vào vòng chiến, phu thê hợp lực đối chiến mới có thể giữ được cục diện. Cùng với thể lực tiêu hao, Cầu Nhiệm Khách dần bình tĩnh lại, đấm mạnh một quyền xuống đất, tản đi khí lực toàn thân.
- Ta tự xưng anh hùng, nhưng bị ông già trẻ nhỏ đùa trong lòng bàn tay, hận này khó phai.
- Vân Diệp mưu kế đa đoan, là kẻ nhó chơi nhất Trường An, Nhị ca muốn xả mối hận này e là khó lắm, trong nhà y cao thủ như mây, hôm nay thanh niên quan chiến là cao thủ vô cùng khủng bố. Vô Thiệt năm xưa là nội thị bên cạnh bệ hạ, tuổi tuy cao nhưng trông chừng có vẻ cải lão hoàn đồng, tuyệt đối không thể xem thường. Vân gia dựa vào thư viện, kỳ nhân dị sĩ không dứt, thư viện cơ quan trùng trùng, tiểu muội từng vào mê lâm, nơi đó cây cối không hề có sức sống, là tử địa.
- Thư viện gần đây đã đóng mê trận, không cho học sinh vào, e là bên trong có biến cố lớn. May là y nhận lời xuất binh hải vực Đại Thực, hẳn có thể giúp đỡ sự nghiệm của Nhị ca, nhục nhất thời nên bỏ xuống, kiến lập quốc gia của mình mới là quan trọng nhất.
Nghe Hồng Phất Nữ nói, Cầu Nhiệm Khách quay sang nói với Lý Tịnh:
- Đại ca, trước kia ta đã cho rằng Vân Diệp là một con ác quỷ, giờ vẫn nghĩ thế, hôm nay y nhắc lại chuyện cũ, là muốn gieo hạt giống sợ hãi trong lòng ta, để võ công ta không thể tiến lên. Hai năm trên hoang đảo, ta đấu tranh với trời, với biển, đột phá được cảnh giới trước kia, vốn định tới Trường An gặp Vân Diệp khắc phục tâm ma, không ngờ bị vài câu nói của y đánh về nguyên hình, y là ma chướng lớn nhất đời của ta.
- Giờ ta về Đại Minh Tự, xin ân sư giải nạn, ta không phải muốn phục thù Vân Diệp, chỉ cần lòng có ý nghĩ này, toàn thân vang lên lời cảnh báo, đó là chỗ dựa khiến ta bao năm tung hoành vẫn bình an vô sự, tìm Vân Diệp báo thù e là hậu quả khó lường.
Lý Tịnh không tỏ ý tán thành hay phản đối, mà chắp tay đi vòng vòng:
- Ta luôn thấy trong chuyện này có vấn đề, khi đệ và Vân Diệp nói chuyện, ta rõ ràng thấy chút áy náy trong mắt y, tuy chỉ thoáng chốc, nhưng ta khẳng định, y thấy có lỗi với đệ.
- Vân Diệp là tên quái nhân chân chính, nói y nhân từ cũng đúng, nói y tàn độc cũng không sai, y rất mềm lòng, nhưng thủ đoạn lại độc ác. Ta cảm giác y có hai mặt cực đoan, tâm tư bất thường, vừa thấy y thể hiện lo nước thương dân, thoáng cái đã bày ra bản mặt gian thương, ta duyệt người vô số, lần đầu gặp loại cực phẩm này.
- Ta luôn cảm thấy y không hòa nhập với Đại Đường, chẳng lẽ y thực sự từ đất thần tiên lạc tới phàm trần? Nhị đệ hãy nhớ lại tình hình lúc gặp sư đồ y rồi chúng ta phán đoán.
Cầu Nhiệm Khách lắc đầu:
- Trong ký ức một khắc trước đệ còn ở biển, thoáng cái đã tới hoang nguyên Lũng Hữu, đừng hỏi đệ vì sao lại biết đó là Lũng Hữu, đệ chỉ nhớ đi qua rừng cây bụi, gặp một lão giả tiên phong đạo cốt đang cưng chiều nói với một đồng tử, đệ không thấy rõ mặt ông ta, lão gia thấy đệ cũng không nạc nhiên, chỉ nói :" Ngươi tới rồi?"
- Nhưng mặt Vân Diệp thì đệ nhìn rất rõ, một thiếu niên cực kỳ tinh nghịch, nhảy tưng tưng tới trước mặt đệ rót một chén nước, sau đó lục lọi hành lý của đệ, bị đệ đá cho một cái. Tiếp đó đệ và lão giả nói rất nhiều, đệ không nhớ nữa, rồi ký ức tiếp theo là đang cùng huynh đệ chống lại sóng gió, sóng biển như ngọn núi đổ ập xuống, tiếng Lưu Đình Cổ rơi xuống biển tới giờ đệ vẫn nhớ rõ.
Nghe Cầu Nhiệm Khách kể xong Lý Tịnh hoàn toàn không hiểu rồi, khi xưa Vân Diệp ở đại điện nói gặp được Cầu Nhiệm Khách là mười lăm năm trước, Lý Tịnh nhớ rõ từng lời Vân Diệp nói khi đó, so ra thì đúng là chuyện này từng xảy ra, nay Cầu Nhiệm Khách cũng chứng mình lời Vân Diệp nói, nhưng cái bọc đó là do Cầu Nhiệm Khách đưa thật sao?
- Nhị đệ, chuyện cái bọc đó còn nhớ được bao nhiêu?
- Không nhớ, hoàn toàn không nhớ, cái bọc khốn kiếp đó vì sao ở trên lưng ta, ta còn chẳng hiểu vì sao tới Lũng Hữu, chỉ nhớ hoang nguyên đó, lại không nhớ đã đi qua thị trấn nào, chẳng lẽ trong chớp mắt, ta vượt qua vạn dặm?
Cầu Nhiệm Khách lại nổi điên, nếu Vân Diệp ở đây sẽ biết đây hoàn toàn là triệu chứng của người điên, Lý Nhị lại tưởng Cầu Nhiệm Khách tức giận, nghĩ mãi không ra, đành vỗ về an ủi.
Cầu Nhiệm Khách lúc vào Trường An hào khí vạn trượng, giờ chỉ muốn thật mau chạy tới Dương Châu Đại Minh Tự, xin sư phụ đọc cho ngàn lần thanh tâm phổ thiện chú.
Buồn bực không chỉ có Lý Tịnh, Lý Nhị và Trường Tôn thị đang chăm chú nghe Đoàn Hồng kể, hắn kể ba lần rồi, không sai một chữ.
Trường Tôn thị thở dài:
- Nhị ca, chàng đã không còn rối rắm chuyện sư môn của Vân Diệp nữa cơ mà, sao lại nhắc tới chuyện cũ, không hợp với nguyên tắc của chàng.
- Trẫm không muốn biết sư phụ Vân Diệp là ai, chỉ muốn biết rốt cuộc Bạch Ngọc Kinh là sao, cái Bạch Thạch Cung trước kia đối địch với chúng ta gần đây đã đổi chủ, chính là người tên Hàn Triệt, bọn họ đã bỏ địa vị siêu nhiên, bắt đầu hòa nhập vào xã hội. Nhạc Châu truyền tin, tên thương nhân Hà Thiệu được Vân Diệp ủy thác, bán chu sa của Hàn Triệt cho Long Hổ Sơn, mua cho Bạch Thạch cung mười sau cửa hiệu, người tiếp nhận là Bàng Chuẩn, nàng biết trước kia Bàng Chuẩn kinh doanh cái gì không?
- Da người! Bề ngoài hắn kinh doanh châu báu, nhưng ngầm vận chuyển da người! Dùng làm trống da người, nghe nói da người chúng chế tác vô cùng hoàn mỹ.
- Phải giết! Loại súc sinh này sao bệ hạ còn cho sống trên nhân gian, chết vạn lần còn chưa đủ chuộc tội.
Trường Tôn thị đứng bật dậy, lớn tiếng kiến nghị, tay bất giác run lên, con dân mìn bị lột da đem bán, giết vạn lần không đủ hả giận.
- Không giết được, vì da người do thượng sư Thổ Phồn chế tác, tại Thổ Phồn đó là một loại linh vật, trẫm lệnh thám tử cẩn thận thăm dò, chẳng biết là may mắn hay bất hạnh, người Hán không thích hợp, vì chỉ có da tín đồ thành kính nhất mới có tư cách làm trống da người, da người thường không được dùng, mỗi tấm da người giá ngàn vàng, cực hiếm, mỗi người đều lấy việc sở hữu trống da người làm vinh dự.
Trường Tôn thị cũng là người từng trải, trấn định lại nói:
- Dù là như thế thì vẫn đáng chết.
- Hoàng hậu không biết rồi, người bị lột da là tự nguyện đấy. Trẫm đã hỏi Lộc Đông Tán, cho dù hắn không muốn nói chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn cho trẫm biết, đúng là tự nguyện, bọn họ cho rằng đó là cách tốt nhất đem bản thân hiến cho thiên thần.
- Chính vì lo lắng lột da nên trẫm mới phải làm rõ Bạch Ngọc Kinh và Bạch Thạch Cung rốt cuộc là sự tồn tại thế nào, nếu Bạch Thạch Cung thực sự chuyển hóa, trẫm sẽ cho chút ưu đãi, nếu là tôn giáo ác độc xâm nhập, trẫm sẽ nhổ tận gốc, giết tới cây cỏ cũng không để lại.
Trường Tôn thị thở dài không nói nữa, bà hiểu, khi một quốc gia đồng lòng đối phó với ngoại địch luôn dễ dàng đạt được đồng nhất, vì nó liên quan tới lợi ích chung, một khi đem ánh mắt từ bên ngoài chuyển vào trong nước, muốn làm chuyện gì cũng khó khăn vô cùng.
Khi lợi ích quốc gia và cá nhân không đạt được đồng nhất, khó tránh khỏi xuất hiện va chạm, chuyện huân quý đeo hàm thứ sử khiến bà tốn hết lời mới khiến ca ca tiếp nhận chức thứ sử Triệu Châu. Khắp Trường An có lẽ chỉ mình Vân Diệp cam tâm tình nguyện làm thứ sử Nhạc Châu, cả Phòng, Đỗ, Ngụy cũng chỉ muốn ở lại Trường An.
Bệ hạ đang ủ phong ba, lúc này còn muốn chú ý tới đám tà giáo lung tung gì đó, đúng là đau đầu, dịu giọng nói với Lý Nhị:
- Thiếp thân cho rằng bệ hạ không nên nghĩ nhiều ở chuyện này, Vân Diệp còn căm ghét loại thảm cảnh nhân gian này hơn bệ hạ, nói không chừng Bạch Thạch Cung thay đổi là do y cố ý. Đối nội mềm dẻo luôn là cách làm của y, âm thầm trừ đi đại địch vĩnh cửu của hoàng gia, đó mới là chuyện thần tử nên làm, thần tử của bệ hạ đều rất tài hoa, bệ hạ không cần quá lo. Các lão thần đang dần lui về dúng dự liệu của bệ hạ, thần tử đời mới dần dùng vào việc lớn rồi, đó là thành quả bồi dưỡng bao năm của bệ hạ, bệ hạ còn gì không hài lòng nữa.
Lý Nhị cười tự đắc, chỉ cần thuyền của Lý Thái có thể thực sự bay lên, ông ta sẽ thừa cơ tung ra lượng tiền đồng lớn, từ bộ phận tiền đồng tung ra lần trước, hiệu quả không tệ.
Lý Thái đang làm thuyền, Vân Diệp cũng không nhàn, Hà Thiệu thần thông quảng đại kiếm được cho y mười xấp vài chịu lửa, có thứ này cửa đốt lửa khinh khí cầu đã có vật liệu tốt nhất.
- Diệp Tử, may mà ca ca giao du rộng rãi mới giải được nan đề này của ngươi, trong ( Sưu thần ký) cũng ghi lại thứ báu vật của người Tán này :" Trên núi lửa có chim thú thảo mộc, vì sinh sống ở trong lửa, nên chịu được lửa, thứ này không phải là vỏ cây thì ắt là lông thú." Ngươi nói xem có quý không.
Nói xong lấy ra một tấm vải màu trắng, đổ nước thịt lên trên, làm Tân Nguyệt nhìn mà đau lòng, nàng biết một tấc vải chịu lửa cũng là bảo bối.
Hà Thiệu ném vải chịu lửa vào lò, tiếp tục cùng Vân Diệp uống rượu, mấy chén sau mới dùng kìm gắp tấm vải ra, phẩy một cái, tấm vải vẫn trắng muốt như xưa, danh tiếng vải chịu lửa đúng là không phải đồn bậy. Vân Diệp cầm lấy xem một cái rồi ném lên bàn:
- Thứ này quá nặng, hơn nữa dệt không chặt, không hợp cách.
- Hả?
Hà Thiệu không khép miệng lại được, bảo bối thế này mà cũng không xem trọng.
- Ngậm miệng lại, bị người ta lừa còn vênh váo, chỉ huynh ngốc tới như thế, lần trước là ( Việt Nhân Ca), lần này là vải chịu lửa, năm nghìn ngân tệ mới kiếm được mười xấp thật quá ngu xuẩn, thứ này năm mươi ngân tệ là cùng.
- Nhìn rõ đi, đây là vải chịu lửa, dùng lông chuột lửa làm ra, không phải vải bông, tơ lụa mà là bảo bối.
Hà Thiệu không phục:
- Huynh hiểu cái rắm, thứ này không phải do lông chuột nào làm ra hết, có giỏi kiếm cho ta con chuột không sợ lửa xem, ta trả một vạn ngân tệ, tên thương nhân chết tiện kia nhất định phát hiện ra một thạch miên ( a-mi-ăng), tên đó là thương nhân Đại Đường hay bên ngoài?
- Ngươi hỏi làm gì?
Hà Thiệu cảnh giác hỏi lại, hắn thấy Vân Diệp không có ý tốt, tên thương nhân kia khả năng gặp xui rồi.
- Thứ này về sau sẽ thành vật tư chiến lược, nắm trong tay một thương nhân không thích hợp, nếu hắn không muốn chết sạch cả nhà thì tốt nhất giao mỏ ra, đổi tước vị hoặc tiền tài, đất đai. Huynh đi nói rõ với hắn, một khi thí nghiệm của ta hoàn thành thì cũng là đại họa của hắn tới, ta không kiếm hắn thì quân đội cũng xé xác hắn.
- Hắn sẽ không giao ra đâu, họ đời đời dựa vào vải chịu lửa mưu sinh, chặt đầu cũng không chịu giao. Ta là thương nhân hiểu rất rõ, chuyện này là chặt đứt căn cơ của người ta, không có nó, con cháu xui xẻo, thương nhân đó dù nhát gan tới mấy, ngươi giết hắn cũng vô ích.
Hà Thiệu tức giận, hắn ghét nhất chuyện cướp đoạt thế này.
Vân Diệp không giận, thong thả nói:
- Không cần người khác động thủ thì nhà hắn cũng chết, tên thương nhân đó có phải suốt ngày ho không, có triệu chứng tương tự không chỉ mình hắn, vì bảo mật, chắc chắn chỉ nhà hắn động thủ, hỏi hắn, giao mỏ ra, nếu không nhà hắn vĩnh viễn không thoát được ác mộng lao phổi.
Hà Thiệu lần nữa há hốc mồm rất lâu:
- Sao ngươi biết.
- Nhà hắn còn có rất nhiều người da thối rữa, ngứa ngáy vô cùng, Lào Hà, đừng tưởng nhà hắn phát hiện ra bát cơm vĩnh cửu, mà là ác mộng, tên thương nhân đó hết cứu rồi, còn con cháu hắn có sống được hay không phải xem ý hắn, lấy tiền đổi mạng thật vô vị.
Độc tính a-mi-ăng lớn thế nào Vân Diệp nhà trong khu mỏ đã quá rõ, thứ bé tí đó chui được vào lỗ chân lông, Vân Diệp cảm thụ một lần rồi, cánh tay sưng vù, nó mà xâm nhập vào phổi càng thê thảm.
Hà Thiệu bán tín bán nghi, không rõ Vân Diệp có phải cố ý mưu đoạt gia nghiệp nhà người ta mà bịa ra không, nhưng tên thương nhân kia đúng là có thể chết bất kỳ lúc nào, hắn định đi hỏi người đó, chỉ là hỏi thôi, nếu Vân Diệp bịa chuyện, hắn lập tức rút ra, tuyệt đối không giúp Vân Diệp đoạt gia sản người khác, chuyện này liên quan tới gốc rễ của thương nhân, Hà Thiệu không khuất phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.