Chương 2
Dương Quan Tình Tử
04/07/2013
''Ngươi đã tỉnh''
Tĩnh Du mê man vặn vẹo đôi lông mày, chớp chớp mắt vài cái. Bỗng nghe thấy tiếng nói non nớt phát ra sau đó, nàng lập tức liền tỉnh hẳn, nhanh chóng ngồi bật dậy. Trước mắt một bé gái hai tay chống xuống nâng đôi má bầu bĩnh, cặp mắt trong veo như nước sáng lấp lánh nhanh như chớp đảo qua đảo lại nhìn nàng, bộ dáng thoạt nhìn rất tinh quái.
Cô nhóc lấy một bộ xiêm y đặt gần bên giường đưa cho nàng: ''Không biết đại phu lấy từ đâu ra, tóm lại đây là thành ý của hắn, ngươi cũng nên thay y phục ra.''
Đối với việc làm của Tĩnh Vũ, Tĩnh Du có chút kinh ngạc nhưng nàng cũng nhanh chóng thay bộ đồ bằng the mỏng kia ra, mặc bộ đồ trắng có thêu hoa ở áo choàng vào, thoạt nhìn trông thật hợp với nàng. Nhìn hình ảnh mình trong gương đồng, nàng không thể không thừa nhận Tĩnh Vũ rất có mắt nhìn.
''Ta xin tự giới thiệu trước, ta gọi là Tiểu quỷ, là thê tử của đại phu. Cho dù ngươi so với ta có vẻ xinh đẹp hơn, cái chỗ kia...'' Bé gái bất đắc dĩ liếc nhìn bộ ngực nàng một cái: ''... so với ta cũng lớn hơn nhưng ngươi cũng không thể cướp vị hôn phu của ta, có nghe không hả?''
Xem ra lớn bé gì Tĩnh Vũ cũng không tha a. Không đúng, nói như thế lớn là ám chỉ ai? Nàng lại tự suy nghĩ lung tung cái gì thế này! Nàng bĩu môi một cái: ''Ta đối với hắn không có hứng thú. Nhưng bây giờ ta sẽ phải gặp hắn, cùng hắn bàn bạc vài việc một chút.''
Sau lần gặp mặt trước, theo như lời đồn đại hắn rất phóng khoáng, tự do tự tại, lên rừng xuống biển tìm dược liệu quý hiếm, hành nghề y cứu người, thu về thật nhiều tiếng thơm! Thậm chí là ở Đông Bắc có phát sinh ôn dịch, hắn cũng không để ý người khác ngăn cản, một mình tiến vào khu ổ dịch khống chế không cho tình hình dịch bệnh lây lan, không ngại khó cố gắng làm việc. Nhưng dù thế nào tất cả đều không cảm động nàng được, bởi vì nàng chính là chán ghét hắn!
''Hiện giờ người đang ở một chỗ, nhưng nếu ta là ngươi, ta tuyệt đối sẽ không tìm người lúc này.''
''Ta là người lớn.''
''Ta cũng là người lớn, chúng ta đi.''
Tiểu quỷ trừng hai mắt. Nàng ghét nhất là nghe người khác xưng hô người lớn với mình, cho nên thở phì phì xoay người bước ra khỏi phòng. Tĩnh Du ngẩn ra một chút, rồi cũng vội vàng đuổi theo.
Đây là một ngôi nhà cổ, quang cảnh xung quanh dù ban ngày hay ban đêm cũng không có thay đổi gì lớn. Ngoại trừ nhà ngói, mặt tường có vài điểm loang lổ, một vài cái đình, hồ nước xinh xắn, thậm chí cả vườn hoa nho nhỏ cũng đều sạch sẽ. Nàng lặng lẽ đi theo Tiểu quỷ đánh giá xung quanh. Đột nhiên một trận gió nhẹ thổi qua, mang theo một mùi hôi thối. Tuy rằng trong không khí cũng có mùi thuốc nồng đậm nhưng vẫn không thể che dấu được mùi vị kia.
Tiểu quỷ mặt mày nhăn nhúm, đột nhiên lùi lại, nhìn nhìn Tĩnh Du: ''Tự ngươi đi thôi. Ta, ta, ta là ta đã từng xem qua rồi, ta đi trước.''
Tĩnh Du nhìn nàng bỏ chạy tóe khói, mà càng đến gần tòa nhà màu đỏ trước mặt kia, mùi càng gay gắt hơn. Sau đó, nàng đột nhiên nhớ lại lời của Lam gia.
''Quái đại phu bắt người chết mở miệng, mổ bụng lấy lục phủ ngũ tạng...”
Cánh cửa của tòa nhà trước mặt đột nhiên mở, Tĩnh Vũ vừa vặn đi ra. Ở khoảnh khắc cửa mở kia, nàng nhanh chóng lướt mắt qua hắn, nhìn đến một bàn hình chữ nhật đặt đầy lục phủ ngũ tạng cùng với máu tươi vung vãi xung quanh. Thật là một cảnh tượng kinh hãi! Nàng sợ tới mức sắc mặt ngay lập tức biến đổi, hai tay vội vã bịt miệng, xoay người bước nhanh đến tàng cây ở cách xa tòa nhà nhất, bắt đầu hô hấp trở lại, cố gắng áp chế cảm giác buồn nôn của chính mình.
Bất chợt có người vỗ nhẹ vào lưng khiến nàng sởn hết gai ốc. Vừa quay đầu lại, nhìn thấy hắn, nàng lập tức hoảng sợ nhìn tay hắn.
Hắn giơ hai tay lên cao, cười nói: ''Yên tâm, không có máu đâu.''
Sắc mặt nàng tái nhợt, không còn sức để trả lời.
''Nơi này có mùi không thoải mái, nên quay về nơi trước đi thôi.'' Hắn bước lên phía trước dẫn đường. Nàng cũng nhanh chóng bước theo sau, không quên đòi lại đồ của mình: ''Đem thuốc trả lại cho ta!''
''Chẳng lẽ ngươi muốn ăn?'' Hắn đột nhiên dừng bước quay đầu lại. Nàng đang đi quá nhanh, thiếu chút nữa đã ngã vào lòng hắn, cũng may hắn đã đưa tay giữ nàng lại mới giúp nàng không bị xấu hổ.
Nhưng ánh mắt của hắn lại quá mức nóng bỏng khiến nàng khắp người không được tự nhiên, dường như không cách nào mở miệng: '' Ách, đương nhiên là ta không muốn ăn. Nếu vụng trộm ăn cái dược này, về sau nếu có con sẽ bị chết yểu nha. Chỉ là Nhiếp thái y bị đâm trọng thương phải bỏ mạng, ta muốn trộm nó đi, ta muốn ông trời giúp ta trừng phạt Thừa Vương gia, muốn hắn làm sáng tỏ, muốn hắn tự phế bỏ nội lực để không có sức đi gieo ác. Và đương nhiên là tìm lọ thuốc bị đánh mất.”
''Đánh mất thật đáng tiếc, ta đã đem nó tạm thời giấu ở chỗ khác.'' Đây dù sao cũng là do Nhiếp thái y dùng kiến thức cả đời luyện thành tiên dược, mặc dù thủ đoạn có hơi tàn khốc một chút.
''Thật không? Vậy ngươi có thể đưa lại cho ta. Vật này là do ta trộm, đương nhiên cũng phải là do ta giấu.''
Hắn lắc đầu, nhìn nàng nói: ''Cái loại dược này ở trên người ngươi chính là nguy hiểm. Cho ngươi biết chỗ giấu càng nguy hiểm hơn.''
''Chẳng lẽ ngươi không bị nguy hiểm?'' Nàng thật sự không hiểu.
''Cho dù Thừa Vương gia có tìm dến ta, chắc chắn hắn sẽ không nỡ giết ta. Nhưng nếu hắn tìm đến ngươi, điều này thật khó nói.''
Vậy là hắn vì nàng nên muốn chịu trách nhiệm? Nàng hoang mang nhìn hắn.
''Ngươi mặc như vậy rất đẹp.'' Đột nhiên hắn chuyển đề tài, dùng ánh mắt khen ngợi nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Cảm giác của nàng có chút xoay chuyển. Đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay lập tức sắc mặt liền thay đổi: ''Đừng có nghĩ đánh trống lảng, cái thuốc đó...”
Đột nhiên hắn hướng về phía nàng lắc đầu. Đúng lúc đó, Tiểu quỷ cùng Lam gia đi tới chỗ bọn họ.
''Đại phu, ta đã nói lão râu ria xồm xoàm này ngồi ở phòng khách chờ ngươi, nhưng hắn không chịu, muốn đến đây cho bằng được.''
Tiểu quỷ kia thoạt nhìn rất không cao hứng. Cũng đúng thôi, đại phu nói gì thì nàng phải làm cái đó. Hắn là người nhận nuôi tên ăn xin như nàng, giống như cha mẹ tái thế, nhưng mọi người đều cảm thấy nàng còn bé, lời nói không có trọng lượng nên chẳng ai thèm để ý!
Lam gia cười ha ha, nói: ''Ta cùng đại phu có quan hệ tốt như vậy, cần gì phải phiền toái?''
Hắn lại quay sang nhìn đôi môi đang giương cao của Tiểu quỷ kia: ''Ngươi cũng nên quay về phòng học bài đi chứ?''
Lại nữa rồi! Hai vai nàng sụm xuống. Căn bản là nàng không thích đọc sách, viết chữ, nhưng đại phu cũng đã nói nếu nàng không chịu học sẽ không thu nhận nàng. Nàng mang theo vẻ mặt buồn bã đi ra ngoài.
Tĩnh Vũ vừa tiếp đón Lam gia tới phòng khách ngồi, vừa cố dùng ánh mắt ý bảo Tĩnh Du đi theo nhưng nàng lại cố ý không chịu đi.
Lam gia cau mày hỏi: ''Nói, ngươi có hầu hạ ân nhân của ta đàng hoàng hay không?''
Vừa nhìn thấy tên râu xồm này, Tĩnh Du lại nghĩ đến việc đêm hôm qua bị Tĩnh Vũ đụng chạm thân thể. Nàng lạnh lùng liếc hắn, xoay người bước đi.
''Kỹ nữ này!'' Sắc mặt Lam gia thay đổi, tiến lên bắt lấy tay nàng. Nhưng Tĩnh Vũ ngăn hắn lại, không để lộ chút sơ hở, cười không đàng hoàng nói: ''Yêm tâm đi, nàng làm cho ta thật thoải mái. Cám ơn món quà này của Lam gia, ta rất hài lòng.''
Bước chân đắc ý của Tĩnh Du đột nhiên khựng lại, lảo đảo, thiếu chút nữa ở trên sàn chụp ếch. Cố gắng đứng bình thường lại, nàng xoay người hung tợn trừng mắt liếc nhìn cái miệng nói dối không biết ngượng kia một cái.
Lam gia cũng thấy được cái trừng mắt này rồi cũng thấy tiếp Đại phu lại dùng ánh mắt không sợ chết đắm đuối nhìn nàng. Hắn liên tục gật đầu cười to: '' Thì ra đại phu thích loại khẩu vị này.''
“Không có biện pháp. Nữ nhân điềm đạm, mềm mại thì vô vị.''
''Được! Đại phu thích là tốt rồi. Nữ nhân này...” Hắn liếc nhìn nàng một cái: ''... có một chút võ công. Tuy là đại phu cũng là người luyện võ nhưng ta sợ nàng ta làm ngươi bị thương nên đã điểm vài huyệt đạo trên người nàng, đề phòng nàng làm chuyện xằng bậy.''
Hắn là ra vẻ như đã hiểu: '' Khó trách ta cảm thấy mạch của nàng không bình thường, định thử giải huyệt đạo cho nàng nhưng không giúp ích gì được.”
''Đương nhiên, chỉ có ta mới có thể giải giúp nàng.''
''Vậy đành nhờ Lam gia.''
''Nhưng mà...'' Hắn nheo mắt lại, nhỏ giọng nhắc nhở Tĩnh Vũ: ''Khi làm việc kia nam nhân thường không đề phòng, lỡ nàng ta...''
''Yên tâm, nàng đã là người của ta. Lam gia xem, bây giờ dường như nàng có điều bất mãn với ta, nhưng một khi nữ nhân lên giường thì sẽ biến thành người khác.''
Hắn cố ý nói bằng ngữ khí ái muội, nhìn Lam gia cười ha hả. Sắc mặt Tĩnh Du giận đến mức trắng bệch, nàng nổi giận đùng đùng, định lướt qua hai người đi ra ngoài thì bị bàn tay cứng như sắt của Tĩnh Vũ ôm chặt eo nhỏ. Nàng nhất thời hoảng sợ, chưa kịp kêu lên đã nằm gọn trong lòng hắn. Khuôn mặt tuấn tú đột nhiên cúi xuống, cười như trêu tức nàng: ''Khách còn ở đây, sao ngươi đã nhanh chóng muốn vào phòng?''
Ý của hắn là nàng muốn vội vã cùng hắn làm cái chuyện đó đó... Nàng tức giận nhìn hắn, lại không dám mở miện bởi mặt hai người chỉ cách nhau một khoảng ngắn, gần đến mức nàng cảm giác được hơi thở của hắn nóng rực.
Môi hắn nhẹ nhàng lướt qua tai nàng nhưng cũng không có đụng chạm da thịt, âm thanh cực trầm thấp nói: ''Ngươi không muốn hắn giúp ngươi giải huyệt?''
Nàng nhìn hắn kinh ngạc. Thì ra những gì hắn nói nãy giờ đều là diễn kịch để Lam gia giải huyệt đạo cho nàng.
Hắn thân mật nhéo mũi nàng một cái, ngẩn đầu nhìn Lam gia, nhưng lại nói với nàng: ''Chủ động hôn ta một cái đi, để cho Lam gia yên tâm.''
Cái này là nhân cơ hội chiếm tiện nghi của nàng nha! Nhưng lý trí nhắc nhở nàng, đây là kế sách tạm thời mà thôi, nên cũng không có nhiều ý kiến. Vì thế lần đầu tiên trong đời, nàng thản nhiên cười, chủ động hôn lên hai má của hắn.
Trong mắt hắn chợt hiện lên vui mừng, bởi vì hai má lúm đồng tiền của nàng thật mê người. Từ khi nàng cùng hắn gặp mặt tới nay, lần đầu tiên nàng tươi cười với hắn như thế. Đôi môi mềm mại của nàng tuy chỉ lướt qua má hắn nhẹ như chuồn chuồn nước nhưng đã đủ làm hắn muốn giữ mãi như thế không thôi. Đó cũng là lần đầu tiên hắn phát hiện bản thân cũng có mặt ham muốn, cơ thể sôi trào khát vọng mãnh liệt, muốn đụng chạm ở trên người nàng thật nhiều... cường liệt động đến...
Mà nàng bị đôi mắt sáng quắc, nóng như lửa của hắn làm cho ngơ ngẩn.
Ai, nếu không có Lam gia ở đây thì tốt biết bao! Tĩnh Vũ luyến tiếc dời đi ánh mắt còn ở trên người nàng: ''Lam gia còn hoài nghi sao?''
Hắn cười to: ''Làm sao có thể? Ta nghĩ nếu ta không đứng ở chỗ này, hẳn các ngươi sẽ... ha ha...''
Hắn nhìn hai người bằng cặp mắt ám muội, nhìn sang Tĩnh Du. Tuy rằng nàng hiểu những lời mờ ám này của hắn, nhưng nàng thông minh không có ý bác bỏ, đợi giải huyệt đạo xong, nàng sẽ gấp rút bỏ chạy lấy người. Nhưng...
''Vào trong phòng đi, ta có vật này muốn đưa cho ngươi. Ta muốn cùng Lam gia nói chuyện một chút.''
Nàng kinh ngạc nhìn hắn. Chẳng lẽ hắn thay đổi chủ ý, muốn trả lại thuốc đã trộm cho nàng?
Dù sao nàng cũng gật đầu, ngoan ngoãn trở về phòng.
Rốt cuộc là hắn còn muốn nói chuyện thêm bao lâu?
Tĩnh Du nghiến răng bắt đầu nổi giận. Nàng đã đợi ở trong phòng lâu lắm, thật vất vả ngóng trông Tĩnh Vũ trở về. Cuối cùng chịu hết nổi, nàng đứng lên vung tay: ''Trả đồ lại cho ta, ta muốn rời đi!''
Hắn gật gật đầu, rút hai tay vẫn đặt ở sau lưng ra, thả vào tay nàng một đoá hoa hồng màu hồng phấn vừa hái xuống nhưng đã được bỏ gai: ''Cho ngươi.''
“Khoan đã, đồ vật mà ngươi nói muốn đưa cho ta là cái này?” Nàng không thể tin được. Nàng phải ở chỗ nhàm chán này thong thả đợi hắn lại là vì một đóa hoa hồng?
''Ta cảm thấy ngươi giống như đóa hoa hồng này. Xinh đẹp nhưng không diêm dúa, thanh cao, trầm tĩnh nhưng lại có gai.''
Câu nói cuối cùng này khiến nàng có chút hờn giận. Nàng để lại đóa hoa lên bàn: ''Ta muốn rời đi.''
''Ta khuyên ngươi nên đợi thêm một thời gian nữa.''
''Vì sao?''
Hắn ngồi xuống, nhàn nhã rót cho mình một ly trà, uống một ngụm rồi mới nói: ''Vương gia đang giận dữ truy tìm kẻ trộm bảo bối của hắn.'' Lời nói của hắn làm nàng cứng người: ''Thậm chí còn sai người chú ý những gương mặt xa lạ, mà ngươi lại là một thành viên của nhóm công chúa, mục tiêu quá lớn. Ta nghĩ rằng tốt nhất là ngươi vẫn nên giả trang làm Thanh Nương của Bách Hoa Lâu, ở lại đây cùng ta mới tốt.''
Những tin tức quan trọng này là do hắn thu thập được khi cùng nói chuyện với Lam gia.
''Thân phận ta là cách cách, hắn làm gì có quyền quản ta? Huống chi hắn lấy gì chứng minh ta là người trộm thuốc của hắn?''
Hắn lại rót một ly trà cho nàng, thấy nàng không có ý định đón lấy liền đặt ở trên bàn: ''Cũng bởi vì ngươi là Tĩnh Du cách cách, một công chúa thích xen vào chuyện của người khác nên ngươi chắc chắn là người bị tình nghi!''
Nàng nghẹn lời. Biết hắn nói có lý nhưng lại không đành thừa nhận trước mặt hắn. Lúc trước nàng đã nói thân phận đích thực của mình với Lam gia nhưng gã râu ria kia lại không tin, hẳn là phải không có việc gì mới đúng.
''Thừa Vương gia tính tình tàn bạo, thà giết một trăm người cũng không có ý định buông tha cho một người.''
Điều này nàng cũng không phản bác.
''Xem ra ngươi đồng ý với lời ta nói nên mới trầm mặc.''
Nàng chán ghét lúc hắn tự tin, ngay cả đôi mắt hắn cũng có ý giảo hoạt không che giấu.
''Về việc khi nào ngươi rời đi'' Hắn nhún vai: ''Thực ra ta cũng không trả lời được, bởi vì phải tùy tình huống mà quyết định.''
Nhưng nghĩ qua nghĩ lại nàng vẫn cảm thấy không đúng: ''Nhưng loại thuốc này là vật quan trọng của hắn, nếu theo như lời ngươi nói thì ta không có cơ hội trốn thoát đi!''
Nàng mới không có ý định ở đây dây dưa với hắn một kiếp!
Hắn cười xấu xa: ''Tính mạng rất quý giá, cho dù dây dưa với ta cả đời, cũng là tốt hơn so với việc mất mạng.''
Thật đáng ghét! Ngoài việc giỏi y thuật, chẳng lẽ hắn biết cách đọc suy nghĩ của người khác?
Mặc dù vậy, nàng cũng không thể không cam lòng làm chuyện mình không muốn, đành phải tạm thời ở lại thôi.
Đương nhiên Tĩnh Vũ cũng biết nàng không muốn. Nhưng kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cũng là không nên dùng tính mạng của mình để đánh cược.
Cùng lắm là nếu chờ mong được chiếu cố đặc biệt hay có hành động gì đó, chỉ sợ là nàng sẽ phải thất vọng.
Bởi vì hắn đang thi chạy với thời gian. Lục phủ ngũ tạng trong tòa nhà màu đỏ, hắn phải mau chóng làm tốt rồi ghi lại. Cho nên ba bữa đều là do Tiểu quỷ kia đi mua chút thức uống, đồ ăn đơn giản về nấu nhanh là có thể ăn ngay. Về phần hắn, lần trước đi chợ đã thay nàng mua vài bộ quần áo đủ để nàng thay đổi. Quần áo đều là tự giặt giũ nên căn bản cho dù sống cùng nhau nhưng cũng không có gì chung hết.
Điều hoàn hảo là Tĩnh Du không phải là một cô gái được chiều chuộng, nên khi cùng Tiểu quỷ kia ở cùng nhau, dần dần bắt đầu có chuyện để tán gẫu. Từ từ hai người cũng hòa hợp được khi ở cùng một chỗ.
Nhưng Tĩnh Du vẫn không quên chuyện phải rời đi. Khi hắn xuất môn, nàng hỏi một chút chuyện về tình hình bên ngoài, nhưng khi nghe hắn nói vẫn là thần hồn nát thần tính, sự thất vọng đều hiện lên hết trên mặt.
''Dừng lại'' Tĩnh Du nghe được lúc này Thừa Vương gia lại phái thêm bao nhiêu người, triển khai tìm tòi tin tức, nhất quyết bắt cho bằng được kẻ trộm. Nàng không còn ý định lại hỏi chuyện này.
''Hiện tại ta đang tò mò ngươi tìm đâu ra nhiều người chết như thế?''
Nếu không phải do nàng không đủ can đảm, chắc chắn nàng sẽ đi vào tòa nhà màu đỏ đó nhìn một cái. Bởi vì mỗi ngày Tình Vũ đều đi vào, sau đó chạng vạng mới đi ra.
Nàng bước từng bước một đến ngôi đình cũ trong viện. Mấy hôm trước nàng cùng Tiểu quỷ đã cùng nhau trồng hoa hồng ở chỗ này.
Hắn đi đến bên cạnh nàng, ngồi xổm xuống nhìn mấy chạc cây nho nhỏ, lại phấn khởi nhìn nàng: ''Đến pháp trường khiêng về. Theo ta được biết, những người tù oan đặc biệt nhiều, chủ yếu là do Thừa Vương gia ban tặng.''
''Cho nên bởi vì những người đã chết này mà ngươi tìm đến?''
''Ta cũng không thể giết người để nghiên cứu, huống chi...'' Hắn bước lên phía trước, ánh mắt trở nên nghiêm túc: ''Hiểu biết kết cấu cơ thể người, khi có vấn đề gì khó khăn không thể giải quyết hay chứng bệnh nan y thì cơ hội cứu mạng cho người bệnh cũng nhiều hơn. Cho nên ta đang nghĩ sẽ làm một quyển sách về kết cấu cơ thể con người, miêu tả rõ ràng từng bộ phận...''
Đột nhiên vẻ mặt hắn chuyển về lỗ mãng, mở miệng: ''Những lời này không thích hợp nói cùng một cách cách yểu điệu.''
Nàng rất muốn nghe nha! Nhưng lại cố chấp đem câu này nuốt xuống.
Hắn thật đúng là người cực kỳ mâu thuẫn. Nếu nói về y thuật, ánh mắt của hắn tuyệt đối hấp dẫn người ta, nhưng chỉ cần nhảy qua chuyện khác, hắn tựa như là người không để ý, lười biếng không còn gì để nói, tuyệt đối không lịch sự, làm cho người ta phải tức chết!
Đây là cảm xúc của nàng sau khi sống ở đây hơn mười ngày.
''Dù sao ngươi cũng là người yêu thích y dược, ta muốn xem thử ngươi đã đọc được những gì liên quan đến y học rồi?''
Lời này của hắn nghe ra thì có một chút ý xem thường nàng. Nàng mím môi, bắt đầu nói về Vương Duy một quan y ở Viện Hàn Lâm; thái y cục thời Tống Nhân Tông, biên ba bộ "Đồng nhân thú huyệt châm chích đồ" (một bộ sách dạy về cách châm huyệt), chỉ ra cách châm ba trăm năm mươi bốn huyệt vị; Kim (có thể là nhà Kim, 1 nước ở phía bắc TQ thời xưa) đại danh y Lưu Hoàn Tố, hay dùng thuốc lạnh, chủ trương hạ nhiệt từ trong ra ngoài; nước đến ích (giúp ích) thận (quả thận) trị liệu nguyên nhân gây bệnh nóng, nhiệt, có "Tố vấn huyền ky nguyên bệnh thức".
Về phần Lý Thời Trân, ''Bản thảo cương mục bao gồm năm mươi hai quyển, thu thập được một ngàn tám trăm chín mươi hai loại thảo dược, một ngàn một trăm lẻ chín tấm hình minh họa...”
Nhưng nàng còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.
Hắn nhìn nàng, cười bằng một vẻ mặt không thể tin được: ''Xem ra ngươi rất có hứng thú với y dược nhỉ. Sách thuốc dày như vậy mà ngươi có thể thuộc như lòng bàn tay?''
Hắn thật sự bội phục nhưng nàng nghe lại chói tai cực kỳ: ''Ngươi cho rằng ta rất nhàm chán nên mới đọc loại sách thuốc đó?''
Nhìn đôi mắt xinh đẹp của nàng lại bốc hỏa, Tĩnh Vũ thừa nhận mình rất xấu, nhưng lại không nhịn được việc dùng suy nghĩ của nàng đùa lại nàng: ''Đương nhiên thôi, một nữ nhân xinh đẹp suốt ngày nói mấy lời khiến người ta chán ngán như thế, ta thật sự lo lắng ngươi sẽ không gả được ra ngoài.''
''Cho dù không gả được ra ngoài cũng không làm phiền đến ngươi, ai khiến ngươi phải lo lắng thay cho ta?'' Nàng tức giận bác bỏ lời hắn.
''Vậy cũng khó nói.'' Khóe miệng hắn giương lên: ''Có lẽ ngươi sẽ thật sự nhanh chóng gả cho ta.''
''Gả cho ngươi? Ta thà trực tiếp nhảy sông còn hơn!''
''Ngươi dám làm thế sao?''
''Có cái gì mà ta không dám?''
''Không, không tốt, tốt nhất vẫn là nên tuyển chọn lần nữa. Nếu ngươi thật sự bất hạnh phải gả cho ta, ngươi cũng có thể lựa chọn việc nhảy sông, hoặc cũng có thể chủ động kết hôn. Hay ta có thể thay ngươi tìm hướng giải quyết, tránh việc liều mạng gây ra chuyện gì tổn hại đến thân thể.''
Hắn nói như thể mọi việc chắc chắn sẽ xảy ra ấy, thật nhàm chán! Nàng chán ghét thái độ không đứng đắn này của hắn.
Nhưng hắn lại thích chọc cho nàng nổi giận.
Thật ra, ngoài hai người còn có một Tiểu quỷ ở trong phòng. Nàng nhận thấy hai người này rõ ràng là liếc mắt đưa tình. Tuy rằng Thanh Nương là người của kỹ viện, nhưng nàng ấy là cô nương rất đẹp, tính tình lại tốt, chắc chắn sẽ không nóng nảy, làm loạn. Khách quan mà nói, coi như nàng ấy cũng là người tốt, khó trách đại phu thay lòng đổi dạ.
Mà thôi, nàng vừa học được một câu ''Quân tử khó qua ải mỹ nhân''. Nàng đành đem đại phu tặng cho nàng ta đi!
Lam gia vừa vận chuyển một chuyến tiêu (chuyến hàng – tiêu trong từ tiêu cục) trở lại Nghiêm Châu liền đến Vương phủ thăm hỏi Vương gia đầu tiên.
Không nghĩ tới hai người mới chỉ không gặp một tháng ngắn ngủi, Vương gia cao lớn cường tráng là vậy đã gầy không ít. Lúc trước hắn thường tự hào là dù đã năm sáu mươi tuổi nhưng nhờ chăm sóc bảo dưỡng nên chỉ trông khoảng bốn mươi mà thôi. Nhưng hiện giờ đã nhăn nheo già cả, sự già nua theo năm tháng hiện lên mặt hắn thật rõ. Hơn nữa mới đang là buổi sáng mà trên người hắn đã có mùi rượu.
''Lão bằng hữu của ta, sao ngươi lại trở thành thế này?''
Mặt Thừa Vương gia nhăn nhó, hắn há to mồm uống một ly rượu: ''Hôm đó, tên trộm đã lấy đi một vật rất quan trọng đối với ta, đến giờ vẫn chưa tìm được.''
''Hôm đó...?'' Lam gia gãi đầu, có chút ngượng ngùng: ''Hôm đó ta đến Bách Hoa Lâu có nhìn thấy người của ngươi. Nhưng mà lúc đó, thứ nhất là ta đã say chếnh choáng, thứ hai là ta lại nhớ đến việc phải tặng cho đại phu quái dị một nữ nhân. Nhìn thấy người mà Vương gia sai đi bắt tên trộm đã nhiều nên...''
''Ngươi đã ở Bách Hoa Lâu?''
''Đúng thế, người của Vương gia không báo lại sao?''
Có lẽ bọn họ muốn nói nhưng hắn đã mất hết kiên nhẫn, tặng bọn họ mỗi người một đao đưa toàn bộ về Tây Thiên rồi.
Từ sau ngày đó, hắn bày thiên la địa võng toàn bộ trong ngoài thành Nghiễm Châu, muốn cho tên trộm kia không có đường trốn, bởi vì vật bị trộm còn quan trọng hơn cả tính mạng của hắn.
Hắn có thể chống lại được năm tháng, duy trì được vẻ bên ngoài ở tuổi 40 cũng đều dựa cả vào nó. Nhưng nó cũng chính là độc dược, hắn phải dùng mỗi ngày, lấy độc trị độc mới có thể duy trì được vẻ thanh xuân. Một khi ngừng sử dụng, sẽ giống như bây giờ.
Hắn vuốt ve chòm râu trắng xám, bàn tay run nhè nhẹ.
Đáng chết! Hắn lại già đi lần nữa!
Hắn nặng nề thở dài: ''Lam gia có thể hồi tưởng lại hay không? Ngày hôm đó có sự việc gì ấn tượng hay không?''
Lần trước Lam gia đã không giúp việc truy bắt tên trộm, nên bây giờ hắn cố gắng hồi tưởng lại mọi việc.
Sau đó, ánh mắt hắn sáng ngời: ''Đúng rồi, nàng kỹ nữ kia vừa lâm trận đã muốn bỏ chạy, tìm lấy rất nhiều cái cớ, cuối cùng lại tự nhận mình là Tĩnh Du cách cách!''
Nói đến đây, hắn đột nhiên vỗ đùi cười to: ''Cách cách? Một tiểu thư kim chi ngọc diệp đều ngại tiến vào kỹ viện vì sợ dơ bẩn, làm gì có khả năng mặc vào một bộ the mỏng?''
Nhưng mà Thừa Vương gia lại nghiêm túc đứng lên suy nghĩ.
Nhóm công chúa của Tĩnh Du cách cách là con gái rượu của các vị Vương gia. Hành động của các vị công chúa này chính là vô cùng rõ ràng, phụ mẫu của các vị công chúa này thường bị các nàng dùng nhiều hành động bất ngờ dọa cho hồn phi phách tán.
Vài tên tham quan ăn hối lộ, làm trái pháp luật tìm cách vơ vét của cải của dân đã bị các nàng điều tra ra rõ ràng, cùng với chứng cứ vô cùng xác thực, sau đó đưa lên nha môn. Thậm chí còn có vài dân nữ bị mấy tên quan háo sắc cử đệ tử đi bắt để về thỏa mãn dục vọng cũng được các nàng cứu ra.
Nếu vì thuốc trường sinh bất lão mà hắn đã nghe Nhiếp thái y nói, vì phái người đi tìm các nguyên dược liệu quý hiếm nên giết người mà rơi vào tai các nàng, sau này khiến cho các nàng tham gia điều tra, thì cũng không ngoài ý muốn là...
''Lam gia, đột nhiên ta cảm thấy có chút mệt mỏi.''
''Được rồi, nếu như vật đã mất không thể tìm lại được, cho dù là kỳ trân dị bảo (vật quý hiếm) gì, ta cũng sẽ vì Vương gia mà cống hiến sức lực.'' Lam gia vỗ vỗ ngực sảng khoái nói.
''Đa tạ.''
Lam gia vừa rời khỏi, Thừa Vương gia lập tức sai người chuẩn bị kiệu đi đến chỗ quái đại phu.
Tĩnh Du mê man vặn vẹo đôi lông mày, chớp chớp mắt vài cái. Bỗng nghe thấy tiếng nói non nớt phát ra sau đó, nàng lập tức liền tỉnh hẳn, nhanh chóng ngồi bật dậy. Trước mắt một bé gái hai tay chống xuống nâng đôi má bầu bĩnh, cặp mắt trong veo như nước sáng lấp lánh nhanh như chớp đảo qua đảo lại nhìn nàng, bộ dáng thoạt nhìn rất tinh quái.
Cô nhóc lấy một bộ xiêm y đặt gần bên giường đưa cho nàng: ''Không biết đại phu lấy từ đâu ra, tóm lại đây là thành ý của hắn, ngươi cũng nên thay y phục ra.''
Đối với việc làm của Tĩnh Vũ, Tĩnh Du có chút kinh ngạc nhưng nàng cũng nhanh chóng thay bộ đồ bằng the mỏng kia ra, mặc bộ đồ trắng có thêu hoa ở áo choàng vào, thoạt nhìn trông thật hợp với nàng. Nhìn hình ảnh mình trong gương đồng, nàng không thể không thừa nhận Tĩnh Vũ rất có mắt nhìn.
''Ta xin tự giới thiệu trước, ta gọi là Tiểu quỷ, là thê tử của đại phu. Cho dù ngươi so với ta có vẻ xinh đẹp hơn, cái chỗ kia...'' Bé gái bất đắc dĩ liếc nhìn bộ ngực nàng một cái: ''... so với ta cũng lớn hơn nhưng ngươi cũng không thể cướp vị hôn phu của ta, có nghe không hả?''
Xem ra lớn bé gì Tĩnh Vũ cũng không tha a. Không đúng, nói như thế lớn là ám chỉ ai? Nàng lại tự suy nghĩ lung tung cái gì thế này! Nàng bĩu môi một cái: ''Ta đối với hắn không có hứng thú. Nhưng bây giờ ta sẽ phải gặp hắn, cùng hắn bàn bạc vài việc một chút.''
Sau lần gặp mặt trước, theo như lời đồn đại hắn rất phóng khoáng, tự do tự tại, lên rừng xuống biển tìm dược liệu quý hiếm, hành nghề y cứu người, thu về thật nhiều tiếng thơm! Thậm chí là ở Đông Bắc có phát sinh ôn dịch, hắn cũng không để ý người khác ngăn cản, một mình tiến vào khu ổ dịch khống chế không cho tình hình dịch bệnh lây lan, không ngại khó cố gắng làm việc. Nhưng dù thế nào tất cả đều không cảm động nàng được, bởi vì nàng chính là chán ghét hắn!
''Hiện giờ người đang ở một chỗ, nhưng nếu ta là ngươi, ta tuyệt đối sẽ không tìm người lúc này.''
''Ta là người lớn.''
''Ta cũng là người lớn, chúng ta đi.''
Tiểu quỷ trừng hai mắt. Nàng ghét nhất là nghe người khác xưng hô người lớn với mình, cho nên thở phì phì xoay người bước ra khỏi phòng. Tĩnh Du ngẩn ra một chút, rồi cũng vội vàng đuổi theo.
Đây là một ngôi nhà cổ, quang cảnh xung quanh dù ban ngày hay ban đêm cũng không có thay đổi gì lớn. Ngoại trừ nhà ngói, mặt tường có vài điểm loang lổ, một vài cái đình, hồ nước xinh xắn, thậm chí cả vườn hoa nho nhỏ cũng đều sạch sẽ. Nàng lặng lẽ đi theo Tiểu quỷ đánh giá xung quanh. Đột nhiên một trận gió nhẹ thổi qua, mang theo một mùi hôi thối. Tuy rằng trong không khí cũng có mùi thuốc nồng đậm nhưng vẫn không thể che dấu được mùi vị kia.
Tiểu quỷ mặt mày nhăn nhúm, đột nhiên lùi lại, nhìn nhìn Tĩnh Du: ''Tự ngươi đi thôi. Ta, ta, ta là ta đã từng xem qua rồi, ta đi trước.''
Tĩnh Du nhìn nàng bỏ chạy tóe khói, mà càng đến gần tòa nhà màu đỏ trước mặt kia, mùi càng gay gắt hơn. Sau đó, nàng đột nhiên nhớ lại lời của Lam gia.
''Quái đại phu bắt người chết mở miệng, mổ bụng lấy lục phủ ngũ tạng...”
Cánh cửa của tòa nhà trước mặt đột nhiên mở, Tĩnh Vũ vừa vặn đi ra. Ở khoảnh khắc cửa mở kia, nàng nhanh chóng lướt mắt qua hắn, nhìn đến một bàn hình chữ nhật đặt đầy lục phủ ngũ tạng cùng với máu tươi vung vãi xung quanh. Thật là một cảnh tượng kinh hãi! Nàng sợ tới mức sắc mặt ngay lập tức biến đổi, hai tay vội vã bịt miệng, xoay người bước nhanh đến tàng cây ở cách xa tòa nhà nhất, bắt đầu hô hấp trở lại, cố gắng áp chế cảm giác buồn nôn của chính mình.
Bất chợt có người vỗ nhẹ vào lưng khiến nàng sởn hết gai ốc. Vừa quay đầu lại, nhìn thấy hắn, nàng lập tức hoảng sợ nhìn tay hắn.
Hắn giơ hai tay lên cao, cười nói: ''Yên tâm, không có máu đâu.''
Sắc mặt nàng tái nhợt, không còn sức để trả lời.
''Nơi này có mùi không thoải mái, nên quay về nơi trước đi thôi.'' Hắn bước lên phía trước dẫn đường. Nàng cũng nhanh chóng bước theo sau, không quên đòi lại đồ của mình: ''Đem thuốc trả lại cho ta!''
''Chẳng lẽ ngươi muốn ăn?'' Hắn đột nhiên dừng bước quay đầu lại. Nàng đang đi quá nhanh, thiếu chút nữa đã ngã vào lòng hắn, cũng may hắn đã đưa tay giữ nàng lại mới giúp nàng không bị xấu hổ.
Nhưng ánh mắt của hắn lại quá mức nóng bỏng khiến nàng khắp người không được tự nhiên, dường như không cách nào mở miệng: '' Ách, đương nhiên là ta không muốn ăn. Nếu vụng trộm ăn cái dược này, về sau nếu có con sẽ bị chết yểu nha. Chỉ là Nhiếp thái y bị đâm trọng thương phải bỏ mạng, ta muốn trộm nó đi, ta muốn ông trời giúp ta trừng phạt Thừa Vương gia, muốn hắn làm sáng tỏ, muốn hắn tự phế bỏ nội lực để không có sức đi gieo ác. Và đương nhiên là tìm lọ thuốc bị đánh mất.”
''Đánh mất thật đáng tiếc, ta đã đem nó tạm thời giấu ở chỗ khác.'' Đây dù sao cũng là do Nhiếp thái y dùng kiến thức cả đời luyện thành tiên dược, mặc dù thủ đoạn có hơi tàn khốc một chút.
''Thật không? Vậy ngươi có thể đưa lại cho ta. Vật này là do ta trộm, đương nhiên cũng phải là do ta giấu.''
Hắn lắc đầu, nhìn nàng nói: ''Cái loại dược này ở trên người ngươi chính là nguy hiểm. Cho ngươi biết chỗ giấu càng nguy hiểm hơn.''
''Chẳng lẽ ngươi không bị nguy hiểm?'' Nàng thật sự không hiểu.
''Cho dù Thừa Vương gia có tìm dến ta, chắc chắn hắn sẽ không nỡ giết ta. Nhưng nếu hắn tìm đến ngươi, điều này thật khó nói.''
Vậy là hắn vì nàng nên muốn chịu trách nhiệm? Nàng hoang mang nhìn hắn.
''Ngươi mặc như vậy rất đẹp.'' Đột nhiên hắn chuyển đề tài, dùng ánh mắt khen ngợi nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Cảm giác của nàng có chút xoay chuyển. Đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay lập tức sắc mặt liền thay đổi: ''Đừng có nghĩ đánh trống lảng, cái thuốc đó...”
Đột nhiên hắn hướng về phía nàng lắc đầu. Đúng lúc đó, Tiểu quỷ cùng Lam gia đi tới chỗ bọn họ.
''Đại phu, ta đã nói lão râu ria xồm xoàm này ngồi ở phòng khách chờ ngươi, nhưng hắn không chịu, muốn đến đây cho bằng được.''
Tiểu quỷ kia thoạt nhìn rất không cao hứng. Cũng đúng thôi, đại phu nói gì thì nàng phải làm cái đó. Hắn là người nhận nuôi tên ăn xin như nàng, giống như cha mẹ tái thế, nhưng mọi người đều cảm thấy nàng còn bé, lời nói không có trọng lượng nên chẳng ai thèm để ý!
Lam gia cười ha ha, nói: ''Ta cùng đại phu có quan hệ tốt như vậy, cần gì phải phiền toái?''
Hắn lại quay sang nhìn đôi môi đang giương cao của Tiểu quỷ kia: ''Ngươi cũng nên quay về phòng học bài đi chứ?''
Lại nữa rồi! Hai vai nàng sụm xuống. Căn bản là nàng không thích đọc sách, viết chữ, nhưng đại phu cũng đã nói nếu nàng không chịu học sẽ không thu nhận nàng. Nàng mang theo vẻ mặt buồn bã đi ra ngoài.
Tĩnh Vũ vừa tiếp đón Lam gia tới phòng khách ngồi, vừa cố dùng ánh mắt ý bảo Tĩnh Du đi theo nhưng nàng lại cố ý không chịu đi.
Lam gia cau mày hỏi: ''Nói, ngươi có hầu hạ ân nhân của ta đàng hoàng hay không?''
Vừa nhìn thấy tên râu xồm này, Tĩnh Du lại nghĩ đến việc đêm hôm qua bị Tĩnh Vũ đụng chạm thân thể. Nàng lạnh lùng liếc hắn, xoay người bước đi.
''Kỹ nữ này!'' Sắc mặt Lam gia thay đổi, tiến lên bắt lấy tay nàng. Nhưng Tĩnh Vũ ngăn hắn lại, không để lộ chút sơ hở, cười không đàng hoàng nói: ''Yêm tâm đi, nàng làm cho ta thật thoải mái. Cám ơn món quà này của Lam gia, ta rất hài lòng.''
Bước chân đắc ý của Tĩnh Du đột nhiên khựng lại, lảo đảo, thiếu chút nữa ở trên sàn chụp ếch. Cố gắng đứng bình thường lại, nàng xoay người hung tợn trừng mắt liếc nhìn cái miệng nói dối không biết ngượng kia một cái.
Lam gia cũng thấy được cái trừng mắt này rồi cũng thấy tiếp Đại phu lại dùng ánh mắt không sợ chết đắm đuối nhìn nàng. Hắn liên tục gật đầu cười to: '' Thì ra đại phu thích loại khẩu vị này.''
“Không có biện pháp. Nữ nhân điềm đạm, mềm mại thì vô vị.''
''Được! Đại phu thích là tốt rồi. Nữ nhân này...” Hắn liếc nhìn nàng một cái: ''... có một chút võ công. Tuy là đại phu cũng là người luyện võ nhưng ta sợ nàng ta làm ngươi bị thương nên đã điểm vài huyệt đạo trên người nàng, đề phòng nàng làm chuyện xằng bậy.''
Hắn là ra vẻ như đã hiểu: '' Khó trách ta cảm thấy mạch của nàng không bình thường, định thử giải huyệt đạo cho nàng nhưng không giúp ích gì được.”
''Đương nhiên, chỉ có ta mới có thể giải giúp nàng.''
''Vậy đành nhờ Lam gia.''
''Nhưng mà...'' Hắn nheo mắt lại, nhỏ giọng nhắc nhở Tĩnh Vũ: ''Khi làm việc kia nam nhân thường không đề phòng, lỡ nàng ta...''
''Yên tâm, nàng đã là người của ta. Lam gia xem, bây giờ dường như nàng có điều bất mãn với ta, nhưng một khi nữ nhân lên giường thì sẽ biến thành người khác.''
Hắn cố ý nói bằng ngữ khí ái muội, nhìn Lam gia cười ha hả. Sắc mặt Tĩnh Du giận đến mức trắng bệch, nàng nổi giận đùng đùng, định lướt qua hai người đi ra ngoài thì bị bàn tay cứng như sắt của Tĩnh Vũ ôm chặt eo nhỏ. Nàng nhất thời hoảng sợ, chưa kịp kêu lên đã nằm gọn trong lòng hắn. Khuôn mặt tuấn tú đột nhiên cúi xuống, cười như trêu tức nàng: ''Khách còn ở đây, sao ngươi đã nhanh chóng muốn vào phòng?''
Ý của hắn là nàng muốn vội vã cùng hắn làm cái chuyện đó đó... Nàng tức giận nhìn hắn, lại không dám mở miện bởi mặt hai người chỉ cách nhau một khoảng ngắn, gần đến mức nàng cảm giác được hơi thở của hắn nóng rực.
Môi hắn nhẹ nhàng lướt qua tai nàng nhưng cũng không có đụng chạm da thịt, âm thanh cực trầm thấp nói: ''Ngươi không muốn hắn giúp ngươi giải huyệt?''
Nàng nhìn hắn kinh ngạc. Thì ra những gì hắn nói nãy giờ đều là diễn kịch để Lam gia giải huyệt đạo cho nàng.
Hắn thân mật nhéo mũi nàng một cái, ngẩn đầu nhìn Lam gia, nhưng lại nói với nàng: ''Chủ động hôn ta một cái đi, để cho Lam gia yên tâm.''
Cái này là nhân cơ hội chiếm tiện nghi của nàng nha! Nhưng lý trí nhắc nhở nàng, đây là kế sách tạm thời mà thôi, nên cũng không có nhiều ý kiến. Vì thế lần đầu tiên trong đời, nàng thản nhiên cười, chủ động hôn lên hai má của hắn.
Trong mắt hắn chợt hiện lên vui mừng, bởi vì hai má lúm đồng tiền của nàng thật mê người. Từ khi nàng cùng hắn gặp mặt tới nay, lần đầu tiên nàng tươi cười với hắn như thế. Đôi môi mềm mại của nàng tuy chỉ lướt qua má hắn nhẹ như chuồn chuồn nước nhưng đã đủ làm hắn muốn giữ mãi như thế không thôi. Đó cũng là lần đầu tiên hắn phát hiện bản thân cũng có mặt ham muốn, cơ thể sôi trào khát vọng mãnh liệt, muốn đụng chạm ở trên người nàng thật nhiều... cường liệt động đến...
Mà nàng bị đôi mắt sáng quắc, nóng như lửa của hắn làm cho ngơ ngẩn.
Ai, nếu không có Lam gia ở đây thì tốt biết bao! Tĩnh Vũ luyến tiếc dời đi ánh mắt còn ở trên người nàng: ''Lam gia còn hoài nghi sao?''
Hắn cười to: ''Làm sao có thể? Ta nghĩ nếu ta không đứng ở chỗ này, hẳn các ngươi sẽ... ha ha...''
Hắn nhìn hai người bằng cặp mắt ám muội, nhìn sang Tĩnh Du. Tuy rằng nàng hiểu những lời mờ ám này của hắn, nhưng nàng thông minh không có ý bác bỏ, đợi giải huyệt đạo xong, nàng sẽ gấp rút bỏ chạy lấy người. Nhưng...
''Vào trong phòng đi, ta có vật này muốn đưa cho ngươi. Ta muốn cùng Lam gia nói chuyện một chút.''
Nàng kinh ngạc nhìn hắn. Chẳng lẽ hắn thay đổi chủ ý, muốn trả lại thuốc đã trộm cho nàng?
Dù sao nàng cũng gật đầu, ngoan ngoãn trở về phòng.
Rốt cuộc là hắn còn muốn nói chuyện thêm bao lâu?
Tĩnh Du nghiến răng bắt đầu nổi giận. Nàng đã đợi ở trong phòng lâu lắm, thật vất vả ngóng trông Tĩnh Vũ trở về. Cuối cùng chịu hết nổi, nàng đứng lên vung tay: ''Trả đồ lại cho ta, ta muốn rời đi!''
Hắn gật gật đầu, rút hai tay vẫn đặt ở sau lưng ra, thả vào tay nàng một đoá hoa hồng màu hồng phấn vừa hái xuống nhưng đã được bỏ gai: ''Cho ngươi.''
“Khoan đã, đồ vật mà ngươi nói muốn đưa cho ta là cái này?” Nàng không thể tin được. Nàng phải ở chỗ nhàm chán này thong thả đợi hắn lại là vì một đóa hoa hồng?
''Ta cảm thấy ngươi giống như đóa hoa hồng này. Xinh đẹp nhưng không diêm dúa, thanh cao, trầm tĩnh nhưng lại có gai.''
Câu nói cuối cùng này khiến nàng có chút hờn giận. Nàng để lại đóa hoa lên bàn: ''Ta muốn rời đi.''
''Ta khuyên ngươi nên đợi thêm một thời gian nữa.''
''Vì sao?''
Hắn ngồi xuống, nhàn nhã rót cho mình một ly trà, uống một ngụm rồi mới nói: ''Vương gia đang giận dữ truy tìm kẻ trộm bảo bối của hắn.'' Lời nói của hắn làm nàng cứng người: ''Thậm chí còn sai người chú ý những gương mặt xa lạ, mà ngươi lại là một thành viên của nhóm công chúa, mục tiêu quá lớn. Ta nghĩ rằng tốt nhất là ngươi vẫn nên giả trang làm Thanh Nương của Bách Hoa Lâu, ở lại đây cùng ta mới tốt.''
Những tin tức quan trọng này là do hắn thu thập được khi cùng nói chuyện với Lam gia.
''Thân phận ta là cách cách, hắn làm gì có quyền quản ta? Huống chi hắn lấy gì chứng minh ta là người trộm thuốc của hắn?''
Hắn lại rót một ly trà cho nàng, thấy nàng không có ý định đón lấy liền đặt ở trên bàn: ''Cũng bởi vì ngươi là Tĩnh Du cách cách, một công chúa thích xen vào chuyện của người khác nên ngươi chắc chắn là người bị tình nghi!''
Nàng nghẹn lời. Biết hắn nói có lý nhưng lại không đành thừa nhận trước mặt hắn. Lúc trước nàng đã nói thân phận đích thực của mình với Lam gia nhưng gã râu ria kia lại không tin, hẳn là phải không có việc gì mới đúng.
''Thừa Vương gia tính tình tàn bạo, thà giết một trăm người cũng không có ý định buông tha cho một người.''
Điều này nàng cũng không phản bác.
''Xem ra ngươi đồng ý với lời ta nói nên mới trầm mặc.''
Nàng chán ghét lúc hắn tự tin, ngay cả đôi mắt hắn cũng có ý giảo hoạt không che giấu.
''Về việc khi nào ngươi rời đi'' Hắn nhún vai: ''Thực ra ta cũng không trả lời được, bởi vì phải tùy tình huống mà quyết định.''
Nhưng nghĩ qua nghĩ lại nàng vẫn cảm thấy không đúng: ''Nhưng loại thuốc này là vật quan trọng của hắn, nếu theo như lời ngươi nói thì ta không có cơ hội trốn thoát đi!''
Nàng mới không có ý định ở đây dây dưa với hắn một kiếp!
Hắn cười xấu xa: ''Tính mạng rất quý giá, cho dù dây dưa với ta cả đời, cũng là tốt hơn so với việc mất mạng.''
Thật đáng ghét! Ngoài việc giỏi y thuật, chẳng lẽ hắn biết cách đọc suy nghĩ của người khác?
Mặc dù vậy, nàng cũng không thể không cam lòng làm chuyện mình không muốn, đành phải tạm thời ở lại thôi.
Đương nhiên Tĩnh Vũ cũng biết nàng không muốn. Nhưng kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cũng là không nên dùng tính mạng của mình để đánh cược.
Cùng lắm là nếu chờ mong được chiếu cố đặc biệt hay có hành động gì đó, chỉ sợ là nàng sẽ phải thất vọng.
Bởi vì hắn đang thi chạy với thời gian. Lục phủ ngũ tạng trong tòa nhà màu đỏ, hắn phải mau chóng làm tốt rồi ghi lại. Cho nên ba bữa đều là do Tiểu quỷ kia đi mua chút thức uống, đồ ăn đơn giản về nấu nhanh là có thể ăn ngay. Về phần hắn, lần trước đi chợ đã thay nàng mua vài bộ quần áo đủ để nàng thay đổi. Quần áo đều là tự giặt giũ nên căn bản cho dù sống cùng nhau nhưng cũng không có gì chung hết.
Điều hoàn hảo là Tĩnh Du không phải là một cô gái được chiều chuộng, nên khi cùng Tiểu quỷ kia ở cùng nhau, dần dần bắt đầu có chuyện để tán gẫu. Từ từ hai người cũng hòa hợp được khi ở cùng một chỗ.
Nhưng Tĩnh Du vẫn không quên chuyện phải rời đi. Khi hắn xuất môn, nàng hỏi một chút chuyện về tình hình bên ngoài, nhưng khi nghe hắn nói vẫn là thần hồn nát thần tính, sự thất vọng đều hiện lên hết trên mặt.
''Dừng lại'' Tĩnh Du nghe được lúc này Thừa Vương gia lại phái thêm bao nhiêu người, triển khai tìm tòi tin tức, nhất quyết bắt cho bằng được kẻ trộm. Nàng không còn ý định lại hỏi chuyện này.
''Hiện tại ta đang tò mò ngươi tìm đâu ra nhiều người chết như thế?''
Nếu không phải do nàng không đủ can đảm, chắc chắn nàng sẽ đi vào tòa nhà màu đỏ đó nhìn một cái. Bởi vì mỗi ngày Tình Vũ đều đi vào, sau đó chạng vạng mới đi ra.
Nàng bước từng bước một đến ngôi đình cũ trong viện. Mấy hôm trước nàng cùng Tiểu quỷ đã cùng nhau trồng hoa hồng ở chỗ này.
Hắn đi đến bên cạnh nàng, ngồi xổm xuống nhìn mấy chạc cây nho nhỏ, lại phấn khởi nhìn nàng: ''Đến pháp trường khiêng về. Theo ta được biết, những người tù oan đặc biệt nhiều, chủ yếu là do Thừa Vương gia ban tặng.''
''Cho nên bởi vì những người đã chết này mà ngươi tìm đến?''
''Ta cũng không thể giết người để nghiên cứu, huống chi...'' Hắn bước lên phía trước, ánh mắt trở nên nghiêm túc: ''Hiểu biết kết cấu cơ thể người, khi có vấn đề gì khó khăn không thể giải quyết hay chứng bệnh nan y thì cơ hội cứu mạng cho người bệnh cũng nhiều hơn. Cho nên ta đang nghĩ sẽ làm một quyển sách về kết cấu cơ thể con người, miêu tả rõ ràng từng bộ phận...''
Đột nhiên vẻ mặt hắn chuyển về lỗ mãng, mở miệng: ''Những lời này không thích hợp nói cùng một cách cách yểu điệu.''
Nàng rất muốn nghe nha! Nhưng lại cố chấp đem câu này nuốt xuống.
Hắn thật đúng là người cực kỳ mâu thuẫn. Nếu nói về y thuật, ánh mắt của hắn tuyệt đối hấp dẫn người ta, nhưng chỉ cần nhảy qua chuyện khác, hắn tựa như là người không để ý, lười biếng không còn gì để nói, tuyệt đối không lịch sự, làm cho người ta phải tức chết!
Đây là cảm xúc của nàng sau khi sống ở đây hơn mười ngày.
''Dù sao ngươi cũng là người yêu thích y dược, ta muốn xem thử ngươi đã đọc được những gì liên quan đến y học rồi?''
Lời này của hắn nghe ra thì có một chút ý xem thường nàng. Nàng mím môi, bắt đầu nói về Vương Duy một quan y ở Viện Hàn Lâm; thái y cục thời Tống Nhân Tông, biên ba bộ "Đồng nhân thú huyệt châm chích đồ" (một bộ sách dạy về cách châm huyệt), chỉ ra cách châm ba trăm năm mươi bốn huyệt vị; Kim (có thể là nhà Kim, 1 nước ở phía bắc TQ thời xưa) đại danh y Lưu Hoàn Tố, hay dùng thuốc lạnh, chủ trương hạ nhiệt từ trong ra ngoài; nước đến ích (giúp ích) thận (quả thận) trị liệu nguyên nhân gây bệnh nóng, nhiệt, có "Tố vấn huyền ky nguyên bệnh thức".
Về phần Lý Thời Trân, ''Bản thảo cương mục bao gồm năm mươi hai quyển, thu thập được một ngàn tám trăm chín mươi hai loại thảo dược, một ngàn một trăm lẻ chín tấm hình minh họa...”
Nhưng nàng còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.
Hắn nhìn nàng, cười bằng một vẻ mặt không thể tin được: ''Xem ra ngươi rất có hứng thú với y dược nhỉ. Sách thuốc dày như vậy mà ngươi có thể thuộc như lòng bàn tay?''
Hắn thật sự bội phục nhưng nàng nghe lại chói tai cực kỳ: ''Ngươi cho rằng ta rất nhàm chán nên mới đọc loại sách thuốc đó?''
Nhìn đôi mắt xinh đẹp của nàng lại bốc hỏa, Tĩnh Vũ thừa nhận mình rất xấu, nhưng lại không nhịn được việc dùng suy nghĩ của nàng đùa lại nàng: ''Đương nhiên thôi, một nữ nhân xinh đẹp suốt ngày nói mấy lời khiến người ta chán ngán như thế, ta thật sự lo lắng ngươi sẽ không gả được ra ngoài.''
''Cho dù không gả được ra ngoài cũng không làm phiền đến ngươi, ai khiến ngươi phải lo lắng thay cho ta?'' Nàng tức giận bác bỏ lời hắn.
''Vậy cũng khó nói.'' Khóe miệng hắn giương lên: ''Có lẽ ngươi sẽ thật sự nhanh chóng gả cho ta.''
''Gả cho ngươi? Ta thà trực tiếp nhảy sông còn hơn!''
''Ngươi dám làm thế sao?''
''Có cái gì mà ta không dám?''
''Không, không tốt, tốt nhất vẫn là nên tuyển chọn lần nữa. Nếu ngươi thật sự bất hạnh phải gả cho ta, ngươi cũng có thể lựa chọn việc nhảy sông, hoặc cũng có thể chủ động kết hôn. Hay ta có thể thay ngươi tìm hướng giải quyết, tránh việc liều mạng gây ra chuyện gì tổn hại đến thân thể.''
Hắn nói như thể mọi việc chắc chắn sẽ xảy ra ấy, thật nhàm chán! Nàng chán ghét thái độ không đứng đắn này của hắn.
Nhưng hắn lại thích chọc cho nàng nổi giận.
Thật ra, ngoài hai người còn có một Tiểu quỷ ở trong phòng. Nàng nhận thấy hai người này rõ ràng là liếc mắt đưa tình. Tuy rằng Thanh Nương là người của kỹ viện, nhưng nàng ấy là cô nương rất đẹp, tính tình lại tốt, chắc chắn sẽ không nóng nảy, làm loạn. Khách quan mà nói, coi như nàng ấy cũng là người tốt, khó trách đại phu thay lòng đổi dạ.
Mà thôi, nàng vừa học được một câu ''Quân tử khó qua ải mỹ nhân''. Nàng đành đem đại phu tặng cho nàng ta đi!
Lam gia vừa vận chuyển một chuyến tiêu (chuyến hàng – tiêu trong từ tiêu cục) trở lại Nghiêm Châu liền đến Vương phủ thăm hỏi Vương gia đầu tiên.
Không nghĩ tới hai người mới chỉ không gặp một tháng ngắn ngủi, Vương gia cao lớn cường tráng là vậy đã gầy không ít. Lúc trước hắn thường tự hào là dù đã năm sáu mươi tuổi nhưng nhờ chăm sóc bảo dưỡng nên chỉ trông khoảng bốn mươi mà thôi. Nhưng hiện giờ đã nhăn nheo già cả, sự già nua theo năm tháng hiện lên mặt hắn thật rõ. Hơn nữa mới đang là buổi sáng mà trên người hắn đã có mùi rượu.
''Lão bằng hữu của ta, sao ngươi lại trở thành thế này?''
Mặt Thừa Vương gia nhăn nhó, hắn há to mồm uống một ly rượu: ''Hôm đó, tên trộm đã lấy đi một vật rất quan trọng đối với ta, đến giờ vẫn chưa tìm được.''
''Hôm đó...?'' Lam gia gãi đầu, có chút ngượng ngùng: ''Hôm đó ta đến Bách Hoa Lâu có nhìn thấy người của ngươi. Nhưng mà lúc đó, thứ nhất là ta đã say chếnh choáng, thứ hai là ta lại nhớ đến việc phải tặng cho đại phu quái dị một nữ nhân. Nhìn thấy người mà Vương gia sai đi bắt tên trộm đã nhiều nên...''
''Ngươi đã ở Bách Hoa Lâu?''
''Đúng thế, người của Vương gia không báo lại sao?''
Có lẽ bọn họ muốn nói nhưng hắn đã mất hết kiên nhẫn, tặng bọn họ mỗi người một đao đưa toàn bộ về Tây Thiên rồi.
Từ sau ngày đó, hắn bày thiên la địa võng toàn bộ trong ngoài thành Nghiễm Châu, muốn cho tên trộm kia không có đường trốn, bởi vì vật bị trộm còn quan trọng hơn cả tính mạng của hắn.
Hắn có thể chống lại được năm tháng, duy trì được vẻ bên ngoài ở tuổi 40 cũng đều dựa cả vào nó. Nhưng nó cũng chính là độc dược, hắn phải dùng mỗi ngày, lấy độc trị độc mới có thể duy trì được vẻ thanh xuân. Một khi ngừng sử dụng, sẽ giống như bây giờ.
Hắn vuốt ve chòm râu trắng xám, bàn tay run nhè nhẹ.
Đáng chết! Hắn lại già đi lần nữa!
Hắn nặng nề thở dài: ''Lam gia có thể hồi tưởng lại hay không? Ngày hôm đó có sự việc gì ấn tượng hay không?''
Lần trước Lam gia đã không giúp việc truy bắt tên trộm, nên bây giờ hắn cố gắng hồi tưởng lại mọi việc.
Sau đó, ánh mắt hắn sáng ngời: ''Đúng rồi, nàng kỹ nữ kia vừa lâm trận đã muốn bỏ chạy, tìm lấy rất nhiều cái cớ, cuối cùng lại tự nhận mình là Tĩnh Du cách cách!''
Nói đến đây, hắn đột nhiên vỗ đùi cười to: ''Cách cách? Một tiểu thư kim chi ngọc diệp đều ngại tiến vào kỹ viện vì sợ dơ bẩn, làm gì có khả năng mặc vào một bộ the mỏng?''
Nhưng mà Thừa Vương gia lại nghiêm túc đứng lên suy nghĩ.
Nhóm công chúa của Tĩnh Du cách cách là con gái rượu của các vị Vương gia. Hành động của các vị công chúa này chính là vô cùng rõ ràng, phụ mẫu của các vị công chúa này thường bị các nàng dùng nhiều hành động bất ngờ dọa cho hồn phi phách tán.
Vài tên tham quan ăn hối lộ, làm trái pháp luật tìm cách vơ vét của cải của dân đã bị các nàng điều tra ra rõ ràng, cùng với chứng cứ vô cùng xác thực, sau đó đưa lên nha môn. Thậm chí còn có vài dân nữ bị mấy tên quan háo sắc cử đệ tử đi bắt để về thỏa mãn dục vọng cũng được các nàng cứu ra.
Nếu vì thuốc trường sinh bất lão mà hắn đã nghe Nhiếp thái y nói, vì phái người đi tìm các nguyên dược liệu quý hiếm nên giết người mà rơi vào tai các nàng, sau này khiến cho các nàng tham gia điều tra, thì cũng không ngoài ý muốn là...
''Lam gia, đột nhiên ta cảm thấy có chút mệt mỏi.''
''Được rồi, nếu như vật đã mất không thể tìm lại được, cho dù là kỳ trân dị bảo (vật quý hiếm) gì, ta cũng sẽ vì Vương gia mà cống hiến sức lực.'' Lam gia vỗ vỗ ngực sảng khoái nói.
''Đa tạ.''
Lam gia vừa rời khỏi, Thừa Vương gia lập tức sai người chuẩn bị kiệu đi đến chỗ quái đại phu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.