Đương Gia Cách Cách

Chương 3

Dương Quan Tình Tử

04/07/2013

Ánh mặt trời chói chang. Ở trong tòa nhà màu đỏ từ sáng sớm đến giờ, trong những ngày thời tiết mùa hè nóng nực như thế này, Tĩnh Vũ cũng chịu không nổi những lục phủ ngũ tạng phát ra mùi vị lạ khác thường kia.

Hắn chớp mắt tiêu sái đi ra, hít một cái thật sâu sau đó mới bước vào phòng mình. Một bồn nước tắm đã được chuẩn bị tốt, nhưng nước ấm đã hơi nguội nên hắn tắm rất nhanh, thay quần áo sạch sẽ rồi lên giường.

Những ngày gần đây thời tiết quá nóng, hắn không thể không thay đổi cách làm việc và nghỉ ngơi. Bình thường cặp nữ nhân lớn nhỏ là tri kỷ kia luôn chu đáo chuẩn bị tốt nước ấm cho hắn vào sáng sớm. Song Tĩnh Du luôn phủ nhận việc làm tri kỷ của hắn, lý do chủ yếu khiến nàng như vậy chính là do nàng không muốn ngửi mùi kỳ lạ gì gì đó trên người hắn.

Cuối cùng, hắn đã có thể ngủ một lát... Đột nhiên, hắn từ trên giường nhổm dậy, mặc vào bộ áo trắng thanh thoát, bước vội ra khỏi phòng chú ý lắng nghe. Không sai, thật sự có không ít người đang tiến về hướng này.

Bởi vì tòa nhà cũ ở biệt viện hẻo lánh cách ngã tư đường một quãng xa, bình thường vốn rất yên tĩnh. Nhưng nhờ nội công thâm hậu, hắn nghe được không ít tiếng bước chân, lại chú ý tiếng bước chân nặng nhẹ để phán đoán. Mấy người kia hẳn là kiệu phu, có thể thấy được lai lịch của người ngồi trên kiệu không nhỏ.

Ngay lập tức hắn đi đến phòng chính, nhưng lại chỉ nhìn thấy có một mình Tiểu quỷ kia ngồi ở ghế đọc sách, liền hỏi: ''Nàng đâu rồi?''

Thật sự là quá bất công, mỗi lần hắn gặp nàng đều chỉ hỏi về đại mỹ nhân nọ. Nàng tức giận, bĩu môi đáp: ''Nàng ta nói buồn nên đến sườn núi nhỏ phía sau làm gì đó!''

Đột nhiên hắn kéo nàng, dọa nàng nhảy dựng: ''Ngươi nhanh chóng đi tìm nàng, mang nàng trốn đi. Trước khi ta tìm các ngươi tuyệt đối không được trở về.''

''Đã xảy ra chuyện gì sao?''

''Nhanh đi!''

Lần đầu tiên Tiểu quỷ thấy vẻ mặt của đại phu nghiêm túc như vậy. Nàng không dám hỏi nữa, vội vàng chạy ra sườn núi phía sau, tìm kiếm một lúc liền thấy đại mỹ nhân: ''Mau, đại phu muốn ta đem ngươi đi trốn.''

''Trốn? Vì sao?'' Tĩnh Du không hiểu. Nhưng Tiểu quỷ đã lôi nàng chạy về một hướng khác, khiến nàng không thể không chạy theo nàng ta. Nhưng do bước chân quá nhanh, không nghĩ rằng khi xoay người một cái liền bị thương mắt cá chân, cả người ngã xuống trên mặt đất, đau đến nhíu mày lại.

''Tại sao ngươi lại té ngã như thế?'' Tiểu quỷ cảm thấy có chút kỳ lạ.

''Chân ta lúc xoay lại bị thương.'' Sắc mặt nàng thoáng có chút tái nhợt.

''Vậy... vậy...'' Tiểu quỷ nhìn xung quanh: ''Dựa vào người ta đi, ta dìu ngươi sang bên kia.''

Bình thường đại phu chủ yếu ở tòa nhà màu đỏ một mình, nên nàng nhàm chán, luôn đi tới nơi này. Bởi vậy xung quanh ngọn núi nhỏ này nàng đã xem qua hết cả, biết rằng ở tại nơi này có nhô ra một chỗ. Từ chỗ dốc ấy trông xuống, có thể đem ngôi nhà cũ nhìn thấy rõ ràng, ngay cả cái cửa ở bên ngoài sườn dốc cũng có thể nhìn thấy.

Sở dĩ bây giờ nàng nhoài người về phía sườn núi từ phía trên nhìn xuống bởi muốn thấy rõ ràng đỉnh đầu xanh vàng rực rỡ của cỗ kiệu, bốn gã kiệu phu, thêm vài tên tùy tùng, chậm rãi đi về phía sườn dốc. Đoàn người đứng trước cửa chính đã cũ kỹ, có thể là đang gọi người, nhưng hình như là không có ai ra mở cửa. Đột nhiên các nàng thấy cửa chính bị đẩy ra.

Tĩnh Du nhíu hàng lông mày lại. Tên thị vệ áo xanh rõ ràng là người của Thừa Vương phủ, nhưng người vừa được đỡ xuống kiệu mặc một bộ đồ bằng tơ lụa, tóc xám trắng kia là ai?

''Đó là Thừa Vương gia.'' Tiểu quỷ bên cạnh nàng đột nhiên mở miệng.

Nàng lắc đầu quay lại nhìn nàng ta: ''Không, hắn chắc chắn không phải. Ta đã quá rõ mặt Thừa Vương gia.''

''Ta cũng đã từng nhìn qua rồi. Đặc biệt là hắn luôn đeo ở bên người một miếng ngọc bội lớn hình vuông. Trong hai năm, lúc ta còn ở Nghiễm Châu làm một tên ăn mày, ta đã nhiều lần nhìn thấy hắn. Miếng ngọc bội kia không lúc nào rời khỏi người hắn.''

Cũng bởi vì chỗ hai người bọn họ đang trốn cách ngôi nhà một đoạn khá xa, nên cả hai rất yên tâm khi cùng nhau nói chuyện. Nghĩ lại về việc Tiểu quỷ vừa nói, Tĩnh Du đột nhiên nhớ lại một việc: Miếng ngọc bội kia là do Hoàng Thượng ban tặng, chưa bao giờ nó rời khỏi người Thừa Vương gia. Nhưng mà...

Tốc độ già đi của hắn thật đáng sợ! Giờ nàng đã hiểu tại sao Tĩnh Vũ muốn nàng đi trốn. Thừa Vương gia đã truy ra được thuốc trường sinh được đem đến đây rồi.

Tiếp theo, các nàng nhìn thấy Tĩnh Vũ xuất hiện, nghênh đón Thừa Vương gia. Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào trong phòng, nhưng khoảng cách quá xa làm cho cả hai không nghe được gì hết.

Trong phòng, Tĩnh Vũ vừa lấy ghế dựa vừa châm trà cho khách quý -Thừa Vương gia: ''Không biết là đại danh đỉnh đỉnh Thừa Vương gia hạ cố đến nơi đây có gì cần chỉ giáo?''

Thừa Vương gia ngay cả chạm vào ly trà cũng không thèm chạm. Ánh mắt lạnh lùng lướt qua đánh giá căn phòng cũ kỹ nhưng cũng được coi như sạch sẽ một vòng. Sau đó ánh mắt lại trở lại trên người vị đại phu trẻ tuổi xuất chúng: ''Ta muốn xem lễ vật mà Lam gia tặng cho đại phu.''

Tĩnh Vũ đầu tiên là sửng sốt, sau đó bật cười.

Nét mặt già nua của hắn trầm xuống: ''Ngươi cười cái gì?''

''Vương gia không để ý rằng có điều gì kỳ quái hay sao? Xung quanh tòa nhà của ta ngay cả nửa bóng người cũng không có, đều là im lặng đến đáng sợ.''

Cũng đúng thật, bọn họ đi một đường đến đây. Tuy rằng phía trước có hai, ba căn nhà nhưng cũng đều im ắng như là không có người ở. Mà chưa kể đến việc đây là nơi hẻo lánh: “Nói rõ ràng.''

Hắn khom lưng chắp hai tay, cung kính nói: ''Ở bên ngoài đồn đại việc ta làm một ít chuyện ác độc trong nhà, chính là cắt thân thể người khác, cho nên căn bản là không có ai dám tiếp cận ta. Sợ bị ta giết.''

''Những lời đồn đại là thật?''

Hắn gật đầu: ''Ta nghĩ chắc Vương gia sẽ không muốn nhìn thấy cảnh ta tháo lễ vật kia thành tám khối chứ?''

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của quản gia và đám người hầu đứng ở phía sau Vương gia đều biến đổi. Bình thường Thanh Nương rất xinh đẹp, sao hắn có thể ra tay được?

''Ngươi là đại phu mà dám ở trước mặt ta tự nhận là đã giết người hủy thi thể. Không sợ ta đem ngươi bắt vào nha môn hoặc giết tại chỗ hay sao?''

''Không sợ. Bởi vì nàng dám không cẩn thận nhìn vào nơi ta cất vật phẩm, bị hù chết. Mà nếu nàng đã chết cũng không nên lãng phí, nên ta mới cấp tốc sử dụng dao.'' Vẻ mặt hắn thoạt nhìn rất đáng tiếc.

''Nhưng ta nghe Lam gia nói nàng tự nhận mình là Tĩnh Du cách cách. Nếu nàng là cách cách, sao ngươi lại dám động dao?''

Hắn lạnh lùng xem xét đại phu. Tưởng như có thể tìm được dấu vết hắn nói dối, nhưng lại không thể nhìn ra sơ hở gì.

''Thừa Vương gia.'' Vẻ mặt hắn như thể vừa nghe được điều gì thú vị lắm, cười thật to: ''Nàng ta là từ nơi nào đến? Lời nói của nàng có thể tin là thật hay sao? Ha ha ha ha...''

Thừa Vương gia hơi nhếch môi, nhìn hắn đang cười không ngừng: ''Ta với ngươi vốn không quen biết, làm sao biết lời nói của ngươi là thật hay giả?''

''Ta nghĩ Thừa Vương gia có thể theo ta đi nhìn một chuyến.''

''Được, ta liền đi theo ngươi.'' Hắn đứng dậy.

''Xin mời.''

Tuy nhiên, sau khi Thừa Vương gia theo Tĩnh Vũ đến tòa nhà màu đỏ một chuyến, hắn xanh cả mặt, bước đi thật nhanh lên cỗ kiệu. Khi cỗ kiệu vừa di chuyển, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, nôn ra hết thảy...

Tĩnh Vũ chưa xác định được cỗ kiệu đã đi xa hay chưa. Trên cơ bản, những người gieo ác lá gan thường nhỏ. Dựa vào nét mặt già nua biến sắc của Thừa Vương gia, hắn chắc chắn rằng vừa lên kiệu, lão ta sẽ liền điên. Hận không thể nôn ra hết lục phủ ngũ tạng. Vì duy trì mặt mũi Vương gia, lão ta không có khả năng dám quay đầu lại!

Hắn còn đang định đem trái tim lại gần trước mặt cho lão nhìn thì ánh mắt kia đột nhiên trở nên dữ dội, mím môi sợ hãi. Khóe miệng Tĩnh Vũ đột nhiên hiện lên ý cười, nhanh chóng đi về phía núi nhỏ, liền thấy Tiểu quỷ đang đỡ Tĩnh Du, từng bước từng bước một đi xuống.

''Chân bị thương.''

Dù sao cũng là đại phu, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra vấn đề. Bước lên phía trước, trực tiếp cúi người. Khi Tĩnh Du còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, đã thấy nàng nằm gọn trong vòng tay của hắn, mặt hắn còn không cẩn thận lướt nhẹ qua mặt nàng. Hai người đều lặng đi một chút, Tĩnh Du liền xấu hổ đỏ hết cả mặt.

''Không cần, ta có thể tự đi.''

Hắn cười: ''Ngươi cậy mạnh làm gì?'' Hắn lại tiếp tục ôm nàng đi xuống dưới.



Tiểu quỷ đi theo phía sau, nhịn không được nói nhỏ: “Thật không công bằng, lần trước chân ta cũng bị thương, đại phu để ta tự đi.''

"Lần trước là do ngươi giả bộ.'' Hắn không thèm quay đầu, nhắc nhở nàng.

Nàng hừ một tiếng: ''Không công bằng chính là không công bằng!''

Tĩnh Du im lặng nghe một lớn một nhỏ nói chuyện. Nàng phát hiện ra trên người Tĩnh Vũ có mùi dược thảo. Mùi kia thoang thoảng, ngửi thấy thật dễ chịu. Còn nữa, ngực hắn so với trong tưởng tượng của nàng còn cứng rắn hơn, lại ấm áp nữa chứ...

Nàng vụng trộm ngẩng đầu lên nhìn hắn, không ngờ rằng lại đúng lúc nhìn thấy ánh mắt hắn đang mỉm cười. Nàng sợ tới mức vội vàng cúi đầu xuống.

''Ta nghĩ Thừa Vương gia đã tìm được nơi này rồi.''

''Ngươi muốn ta rời đi à?'' Nàng đã đoán ra ý nghĩ của hắn, lạnh lùng ngẩn đầu nhìn hắn.

Tại sao lại có thể như vậy? Sau khi vượt qua một quãng thời gian nhàm chán ở nơi này, nàng mới quyết định. Phức Vi xác thực sống lại, Tĩnh Vũ có công to lớn tuyệt đối là nên rời đi trước, mà lúc này nghĩ lại, là bởi vì hắn xác định Phức Vi không sao nên mới rời đi. Nói cách khác hắn thật sự có y thuật diệu thủ hồi xuân, là một quyển sách thuốc sống sờ sờ...

Cho nên, lần này vốn đã là người lưu lạc chân trời góc bể, có lẽ nên ở lại nơi này, bái người này làm sư phụ. Ít ra còn có thể coi là có phương hướng, mục tiêu.

Nhưng nhìn hắn gật đầu, nàng làm thế nào để nói với hắn quyết định của mình đây?

Hắn muốn nàng đi, nàng lại nghĩ muốn ở lại. Nếu như không phải lúc trước nghe theo lời hắn, nàng sẽ không xác định như thế.

Trong lòng nàng đang rối như tơ vò thì Tĩnh Vũ đã ôm nàng quay trở lại phòng, đem nàng nhẹ nhàng đặt ở trên giường.

“Chịu đựng một chút.”

Nàng còn chưa ý thức được chuyện hắn nói thì đột nhiên chân của nàng truyền đến một trận đau đớn. Nàng kêu lên một tiếng, trừng mắt với hắn bằng vẻ mặt không thể tin được, nước mắt cũng phải rơi xuống: ''Đau quá!''

Hắn nhe răng cười: ''Đương nhiên là phải đau, nhưng đáng giá.''

Nàng sửng sốt, cúi đầu nhìn chân mình, nhẹ nhàng động một cái. Thật đúng là không còn đau! Nàng ngẩng đầu lên nhìn mỹ nam trước mặt, có lẽ thái độ của hắn không tốt, không đủ chững chạc, lỗ mãng khiến người ta chán ghét, nhưng không thể phủ nhận, y thuật của hắn thật cao siêu. Nếu thật sự nàng và hắn tách ra, ai biết có còn... có hay không cơ hội gặp lại?

Nàng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nhìn cặp mắt kia mỉm cười nói: ''Muốn ta đi cũng được, nhưng ngươi cũng phải theo ta đi.'' Nhìn thấy hắn nhướng lông mày, nàng lại nói tiếp: ''Ta hy vọng có thể bái ngươi làm sư phụ. Nếu ngươi dạy ta y thuật, ta sẽ cố gắng học tập...

''...''

''Không được.'' Hắn kích động trực tiếp cắt ngang lời nàng.

''Vì sao? Ngươi lo lắng việc sẽ bị ta liên lụy? Ta có thể cải trang thành nam nhân làm trợ thủ của ngươi...''

''Ngươi đã nói đến trọng điểm: Không phải ai ta cũng nhận làm đệ tử, nhất là nữ nhân, ta lại càng muốn thu học phí.''

''Không phải là ngân lượng sao? Ta có thể đưa cho ngươi được.'' Tuy rằng bây giờ, trên người nàng không có một chút ngân lượng nào, nhưng mà trước khi nàng lẻn vào Thừa Vương phủ, nàng đã đem ngân lượng trên người đi giấu ở một chỗ. Cho nên hiện tại nàng có thể thừa dịp ban đêm đi lấy về.

Hai tròng mắt sáng ngời của hắn chăm chú nhìn nàng: ''Không phải, là muốn lấy thân báo đáp.''

''Ngươi!'' Nàng trợn mắt lên, không ngờ rằng hắn dám ngang nhiên bàn bạc với nàng về sắc dục.

Đột nhiên, hắn nở nụ cười, lại lắc đầu: ''Điều này ta khẳng định ngươi làm không được, cho nên ngươi vẫn phải đi.''

''Nhưng mà...''

“Chỉ là...” Đột nhiên hắn nhìn nàng bằng một vẻ tràn đầy hứng thú: “Ta rốt cuộc cũng được nhìn thấy một kim chi ngọc diệp tính tình cổ quái. Lúc ta giữ ngươi lại thì ngươi không nguyện ý, giờ muốn ngươi đi thì ngươi lại kéo ta theo. ec92213420bbe521a4cfa851 © DiendanLeQuyDon.com Hóa ra là do ngươi coi trọng ta rồi.''

Bỗng dưng mặt nàng đỏ lên, thở phì phì nói: ''Ta không phải là người mù, làm sao có thể coi trọng ngươi hả! Ta, ta, ta chỉ là...''

''Là như thế nào? Ngươi bị cà lăm à?'' Hắn nhìn nàng giận mà cười.:D

''Ý, ý, ý ta là, à mà ta là người như thế thì ngươi là loại người gì hả? Muốn ta ở lại ta phải ở lại, muốn ta đi ta phải đi. Xem như ta nuốt không trôi cơn tức này, cố ý làm trái lời ngươi nói đấy, không được sao?'' Nói những lời này tuy rằng hơi chột dạ, nhưng dù sao nàng cũng phải lưu lại chút mặt mũi cho mình chứ!

''Đi, nhưng ta đã tự mình đi, ít nhất cũng đã nhiều năm. Bây giờ cô nam quả nữ vừa vặn tạo thành một cặp, ta và ngươi cùng nhau hợp tác, cùng nhau có lợi, thỏa mãn lẫn nhau, đây không phải là điều hoàn mỹ ư?''

Trừng mắt nhìn cái kẻ có nụ cười mê hoặc, giết người không đền mạng kia, nàng thực sự ảo não, bỗng thấy trong đầu nàng hiện tại trống rỗng.

''Như vậy đi!'' Đột nhiên hắn dụ dỗ, ánh mắt khiêu khích nàng: ''Cho ngươi một ngày để suy nghĩ. Chỉ cần ngươi nói tốt, chúng ta liền cùng nhau rời đi trong hôm nay, về phần phương thức đóng học phí, ngày đầu tiên sẽ là nơi này.'' Hai tay hắn to gan sờ lên đôi má trắng mịn của nàng: ''Ngày hôm sau là nơi này...'' Tay hắn nhẹ nhàng chạm vào môi nàng: ''Đây là ngày thứ ba...'' Tay hắn dần dần di chuyển xuống cổ nàng...

Mà nàng lại trừng mắt, ngơ ngác mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, giống như có điều gì đó thôi miên nàng. Hai tròng mắt bỗng trở nên có thần trở lại, nàng hổn hển gạt tay hắn ra: ''Thôi khỏi! Nhất định là ta đã bị quỷ ám mới có thể nói rằng muốn ngươi làm sư phụ của mình. Ta đi, ta sẽ tự mình đi!''

Nàng bước xuống giường, lướt nhanh qua mặt hắn, nhưng lại bị hắn giữ chặt eo nhỏ: ''Không vội.''

''Vì sao?''

''Vì sự an toàn của ngươi, ta phải sắp xếp vài chuyện, đem ngươi giấu ở trong kiệu an toàn. Ngoài việc không để cho Thừa Vương phủ phát hiện, còn phải thuận đường về Nghị Chính Vương phủ.''

''Ta không muốn quay về Vương phủ.''

Nàng đã để lại thư đào hôn, chính là vì không nghĩ sẽ lập gia đình. Bởi vì nàng biết quá rõ ràng, một khi nàng đồng ý, sau này cũng chỉ có thể ở nhà giúp chồng dạy con. Khả năng làm được nhưng tâm nguyện của nàng còn chưa hoàn thành, nàng không nghĩ sẽ như vậy cả đời. Nàng muốn hành nghề y cứu dân, làm một nữ đại phu!

''Thứ cho ta không thể nghe lệnh!''

Chờ cho nàng phát hiện việc không thích hợp thì đã quá muộn. Hắn nhanh chóng điểm huyệt ngủ của nàng khiến nàng nhất thời ngất đi trong lòng hắn.

''Còn không mau đi thu dọn đồ đạc, chúng ta sẽ đi cùng nàng.'' Tĩnh Vũ vừa nói vừa xoay người đặt mỹ nhân trong lòng xuống giường, lại tiếp tục xoay người nhìn Tiểu quỷ đang tránh ngoài cửa sổ. Nhìn nàng vừa khóc vừa cười, hắn nhịn không được bèn trêu đùa một chút: ''Đã cho rằng ta sẽ bỏ lại ngươi?''

''Phải.'' Nàng lau nước mắt, ghé vào phía cửa sổ nhìn tiểu mỹ nhân: “Nàng ta căn bản không phải là Thanh Nương, đúng không?''

Hắn gật đầu: ''Ngươi là đứa nhỏ thông minh, ngươi có nghi ngờ nhưng không hỏi.''

''Đương nhiên, bởi vì ta chỉ nghe lời đại phu. Đại phu nói gì ta làm cái đó.''

Nói đến đây, nàng đột nhiên nhìn hắn: ''Đại phu, người thích nàng ta đúng không?''

Kỳ thật, nàng cũng coi như là thích nàng ta. Bởi vì cô nương này là người duy nhất nhìn đại phu anh tuấn mà không chảy nước miếng, không xấu hổ, không muốn nói lại thôi, là một cô nương khiến người ta chán ghét. Nàng ấy cũng là cô nương duy nhất biết đại phu chính là người cắt tử thi nhưng không sợ tới mức kinh hoàng mà bỏ chạy. Tóm lại chính là nàng khác với những cô nương lập tức thích, lập tức sợ hãi kia!

Hắn thích nàng, điều ấy không cần nghi ngờ, nhưng chỉ là do vui vẻ sao? Hắn nhìn lên vầng tráng cao ngạo của tiểu mĩ nhân, tự hỏi lại chính mình.

Trước mặt hắn, nàng luôn thể hiện một mặt chân thành nhất của nàng, không có dáng vẻ kệch cỡm, chỉ thẳng thắn mà mê người. Biết rằng trong lòng mình, sự rung động đã vượt qua trình độ thích, rốt cuộc hắn đã hiểu.



Sư phụ trụ trì trước khi mất đã nói với hắn: Có người ban cho ngươi lời nói bùi tai, thành tựu của ngươi cũng sẽ rất bất phàm, nhưng sau này cũng chính do ngươi lựa chọn con đường cho bản thân.

Nàng gặp phải Thừa Vương gia, hắn nên lý trí tránh xa nàng, nhưng hắn lại nghĩ muốn bảo vệ nàng. Cảm giác như thế càng lúc càng sâu đậm, hy vọng nàng luôn ở trong tầm mắt của hắn, đây chính là lựa chọn của hắn!

''Tiểu quỷ, đi chuẩn bị đi, đêm nay chúng ta sẽ khởi hành.''

Vì thế khi màn đêm buông xuống, Tĩnh Du bị điểm huyệt ngủ được bố trí lên một chiếc xe ngựa. Gương mặt tuyệt mỹ được Tĩnh Vũ dùng một loại thuốc có thể thay đổi dung mạo đưa cho nàng uống. Khuôn mặt của nàng biến thành một lão thái bà đầy nếp nhăn, quần áo trên người cũng thay đổi, thuận lợi vượt qua đạo quan binh Thừa Vương phủ canh giữ, bình an ra khỏi thành.

Tĩnh Du nghĩ rằng tên thần y quỷ quái kia cố ý muốn chỉnh nàng!

''Bà nội, người hãy cẩn thận nha.'':D

Đêm xuống, một chiếc xe ngựa chạy ngang qua ngã tư náo nhiệt thì ngừng lại. Bên cạnh những người khách đến nhà trọ Ngũ Phúc rất đông, Tĩnh Vũ xuống xe trước, khống chế xe ngựa. Tiểu quỷ kia vén màn lên, Tĩnh Vũ cẩn thận dìu bà lão do Tĩnh Du cải trang đi xuống, vào nhà trọ.

Tĩnh Vũ gọi rượu và vài món ăn đơn giản, mỉm cười nhìn nàng: ''Bà nội, răng của người không tốt, ta thay người gọi một bát cháo.''

''Không cần!” Nàng cắn răng gầm nhẹ, một tay cầm đôi đũa, thở phì phì bắt đầu gắp đồ ăn.

Hôm nay là ngày thứ bảy? Ngày mai chắc là có thể trở lại Nghị Chính Vương phủ rồi.

Nàng dùng vẻ mặt của Trương lão thái bà ai oán nhìn Tĩnh Vũ tự do tự tại uống rượu: ''Ngươi tốt nhất nên giữ lấy lời!''

Hắn cười: ''Xin bà nội yên tâm, ta nói chuyện sẽ giữ lời.''

''Tốt nhất là thế!''

Nhìn bộ dạng nghiến răng tức giận của nàng, khóe miệng, ánh mắt của Tĩnh Vũ đều là ý cười. Thật sự là không có biện pháp! Kinh thành cùng Nghiễm Châu cách nhau quá xa, nàng lại khôi phục được võ công. Muốn làm cho nàng ngoan ngoãn, không tạo phản, lại luôn ở trong tầm mắt của hắn, khiến cho hắn có thể bình an mà đem nàng về Nghị Chính Vương phủ thì chỉ còn cách đem những nếp nhăn kia gắn đầy trên mặt nàng thôi. Mặc dù là xem lâu cũng không có khó coi lắm.

Ba người kết thúc bữa tối, hắn lập tức đứng lên nhờ tiểu nhị thu xếp hai gian phòng.

''Khách quan, thật là xin lỗi. Hôm nay phòng khách chỉ còn lại một gian. Dù sao giường trong phòng kia cũng rộng, ba bà cháu các người đành chịu chen chúc một chút, chắc là không có vấn đề gì đâu.'' Tiểu nhị cười cười đề nghị.

Mặt Tĩnh Du biến sắc, trừng mắt nhìn Tĩnh Vũ, cố ý cảnh cáo hắn không được nhận lời.

''Chúng ta sẽ dùng gian phòng đó. Cảm ơn.''

Nàng không thể tin được trừng mắt nhìn hắn. Nhưng hắn đã lập tức kéo tay nàng, lại nhìn Tiểu quỷ kia đang cười khanh khách: ''Còn không mau đưa bà nội về phòng đi.''

Nàng nén lửa giận, đi từng bước từng bước một giống một bà lão, để cho hai người họ dìu lên lầu. Bởi vì bước đi dài như chạy và giọng nói như thiếu nữ của lão bà đã khiến người khác chú ý, mà nàng đã từng lĩnh giáo qua ánh mắt như vậy!

Tiểu nhị đi trước dẫn đường, mang theo bọn họ vào gian phòng đầu tiên ở lầu một rồi lui xuống.

Cửa phòng vừa đóng, Tĩnh Du liền đứng thẳng dậy, chịu hết nổi liền quăng bão với Tĩnh Vũ: ''Ngươi không cần khinh người quá đáng, lại càng không thể được nước lấn tới! Đầu tiên là làm mặt ta già đi, không có sự đồng ý của ta lại thay xiêm y của ta, giờ lại muốn ở chung phòng với ta...''

''Chậc chậc chậc! Ngươi nói vậy khác nào lấy oán trả ơn?'' Đối với sự kích động của nàng, hắn vẫn điềm nhiên như cũ: ''Thay đổi khuôn mặt của ngươi là vì cứu mạng ngươi, cho ngươi thay quần áo cũng là muốn ngươi giống với một lão bà, giấu giếm sơ hở, huống chi...'' Hắn cố tình dừng một chút: ''Ta đều đã chạm qua rồi, xem thêm một chút thì có sao?''

''Ngươi là đồ háo sắc!''

''Thật xin lỗi, đây là bản năng tự nhiên.''

''Ngươi chua ngoa!''

''Còn ngươi? Một nữ nhân chanh chua chửi đổng!''

Không khí nóng nảy, thanh âm hai người càng lúc càng lớn, mà Tiểu quỷ kia đối với sự đối chọi gay gắt vẫn chỉ im lặng. Cũng không hẳn, chắc là liếc mắt đưa tình thôi. Nàng đã quá quen với cảnh này, hơn nữa còn có một việc nàng cần làm, chính là thay hai người rót chén nước, giúp bọn họ giải khát.

Hai người bọn họ uống nước cũng khác nhau. Đại phu uống trà tao nhã, còn cách cách... Mấy ngày qua nàng đã biết được nàng ta chính là Tĩnh Du cách cách, có lẽ là quý tộc cho nên ngay cả cách uống trà cũng bực tức, nàng ta luôn to mồm uống cho xong ly trà, sau đó lại tiếp tục mắng.

''Ta không nghĩ sẽ cùng ngươi chen chúc trên một chiếc giường. Chúng ta có thể chạy hết ngày đêm, ngày mai là có thể trở lại vương phủ, sau đó mỗi người một ngả!''

''Nhưng ta mệt mỏi, người điều khiển xe ngựa là ta mà!''

Nói xong hắn thản nhiên lên giường, kéo chăn đắp.

Nàng sửng sốt, tức giận kêu lên: ''Đợi chút, ngươi ngủ ở đó, ta cùng Tiểu quỷ này ngủ ở đâu? Huống chi trên người ngươi còn có mùi khó chịu!''

Hắn cười khiêu khích: ''Ngươi không ngủ cùng ta, việc gì phải để ý đến việc trên người ta có mùi gì?''

''Nhưng mà... Tiểu quỷ kia thì sao?'' Nàng nhìn sang chỗ Tiểu quỷ.

''Ta chịu được. Ta là tên ăn mày, ta không phải là cùng cách... ách bà nội nói qua.'' Nàng cũng nhảy lên giường nằm thành hình chữ đại 大, hơn nữa sẽ làm tổ ngủ bên cạnh đại phu. Nhưng nàng lại bị đại phu xách lên, thả vào phía trong: ''Tiểu quỷ, ngươi vào đây ngủ đi.'' Mặt khác lại vứt một cái chăn đến cho nàng.

''Còn ở giữa thì sao? Lớn như vậy lại bỏ phí à?'' Nàng hờn giận nâng miệng.

''Đương nhiên là cho bà nội ngủ tại vị trí đó.'' Hắn cười cười nhìn Tĩnh Du ''Nếu ngươi cho rằng với khuôn mặt này của ngươi mà ta còn có ý định gì với ngươi thì là do ngươi suy nghĩ nhiều quá đấy.''

Đâu chỉ là nhiều? Từ sau lần gặp gỡ hắn, từ sùng bái đến mức thành tín ngưỡng nàng lại bị sụp đổ nghiêm trọng. Cá tính nàng trầm tĩnh ai cũng biết, nhưng nàng cảm thấy ba bữa mỗi ngày này nàng đều bỏ thêm một vị Hỏa trong đồ ăn. Nàng thật sự không biết đến tột cùng là ai trêu chọc ai nữa.

''Khò...... khò........ khò......''

Đang suy nghĩ, đột nhiên nàng nghe thấy tiếng ngáy nhỏ. Nàng sửng sốt đến gần bên giường, phát hiện âm thanh này là từ Tiểu quỷ kia. Đứa nhỏ chính là đứa nhỏ, vừa mới lúc nãy mở mắt nhìn bọn họ, giờ đã ngủ say.

Nàng kinh ngạc nhìn hô hấp của Tĩnh Vũ cũng đã trở nên vững vàng. Xem ra hắn cũng giống đứa nhỏ kia. Bọn họ cứ thế là ngủ ngay được.

Kỳ thật, Nghiễm Châu đúng là cách kinh thành xa thật. Tĩnh Vũ vì vội vàng đưa nàng về nhà, lại phải trốn quan binh, thật vất vả mới tiến vào được trong thành, lúc này có thể thả lỏng, hắn sẽ đi vào giấc ngủ rất nhanh.

Cũng không biết là tại sao, Tĩnh Du cảm thấy rất buồn ngủ.

Nàng ngồi ở ghế nhỏ, lấy tay chống đầu ngủ, nhưng lại không ngủ được, chỉ cần gục xuống bàn, lại nhấc đầu dậy ngay. Đã vậy còn phải nhìn hai người trên giường, một trái một phải đều ngủ ngon lành, ở giữa giường còn chỗ rộng như vậy.

Nàng nhịn không được nhẹ giọng ách xì một cái, thầm nghĩ. Vẫn là nên lên trên giường thôi. Xem bên trái nhìn bên phải, nàng quay về hướng Tiểu quỷ kia, cố gắng để cho nàng cùng Tĩnh Vũ có cái ranh giới, rồi mới yên tâm nhắm mắt ngủ.

Nhưng càng về đêm càng lạnh, trong lúc ngủ say, Tĩnh Du theo bản năng run nhè nhẹ, cố gắng tìm cái gì đó ấm áp dựa vào. Không biết rằng mình đang dựa sát vào trong ngực của Tĩnh Vũ, cũng không biết rằng thân thể mềm mại của nàng làm cho Tĩnh Vũ tỉnh lại, không thể cùng Chu Công tiếp tục chơi cờ.

Hắn nhìn nàng đang say ngủ, cố gắng chui vào ngực hắn. Trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên ý cười, làm sao hắn có thể tránh nàng ra?

Cho dù tránh ra, ông trời cũng sẽ lại đem nàng đến bên cạnh hắn. Hơn nữa còn hơn một lần hấp dẫn ánh mắt hắn...

Xem ra với việc kia, hắn nên đối mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đương Gia Cách Cách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook