Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người

Chương 10: Mặc dù vậy, tao vẫn cho rằng mày bị thế là đáng đời

Từ Từ Đồ Chi

02/09/2020

EDITOR: LAM

Trước kia, khi mối quan hệ giữa hai người vẫn còn thân thiết, bọn họ cũng thường xuyên đến nhà đối phương chơi, trễ quá thì ở lại qua đêm, đây là chuyện rất đỗi bình thường.

Gia đình Vạn Bằng chuyển sang nhà mới trong dịp nghỉ hè, lúc ấy giữa hai người đã tồn tại xích mích, Du Trọng Hạ nhất quyết không ghé qua nhưng nhà của cậu Vạn Bằng lại tới quá nhiều lần, dĩ nhiên vô cùng quen thuộc.

Du Trọng Hạ tiến vào khu chung cư nhà mình, cậu men theo dải cây xanh mướt, cái đầu lấp ló ngó xem Vạn Bằng đang ở nơi đâu, chỉ sợ cậu ta núp ở chỗ nào đó đánh lén mình, dù sao mấy ngày hôm trước chính cậu còn cầm một chai RIO muốn đập nát đầu chó của Vạn Bằng mà.

Kết quả là Vạn Bằng quang minh chính đại ngồi trên bậc thềm phía trước tiền sảnh khu chung cư, ánh đèn trần bên trong sảnh phả ra rực rỡ, mà Vạn Bằng lại ngồi ngược chiều ánh sáng thấy không rõ mặt mũi.

Du Trọng Hạ chậm rì rì bước tới, cậu chưa từng chân chính đánh nhau với Vạn Bằng cho nên không thể xác định được mình có thể 100% chiếm thế thượng phong hay không, hiện tại tay phải còn có thương tích, cậu thật sự nghi ngờ lúc này mà đánh chính là tự dâng không cái đầu mình lên.

Vạn Bằng nhìn thấy cậu, hắn đứng dậy gọi một tiếng, “Du Trọng Hạ.”

Du Trọng Hạ không đáp lại, đã lâu lắm rồi Vạn Bằng không có nghiêm túc gọi tên cậu như vậy.

Hắn sải một bước chân từ trên bậc cầu thang ba bốn cấp nhào xuống, Du Trọng Hạ bèn lùi lại phía sau nửa bước, cậu đang suy nghĩ nên đánh hay là nên bỏ chạy.

“Tao đến không phải để đánh nhau.” Vạn Bằng không có ý muốn gây gổ, hắn nói, “Tao đến để nhận lỗi với mày.”

Du Trọng Hạ nói trong sự hoài nghi, “Trước tiên mày thừa nhận đi đã, tao nghe thử coi sao.”

Vạn Bằng nói, “Nhà trường muốn tao nghỉ học chắc mày cũng biết rồi nhỉ? Mấy trường khác ở Dĩnh Châu cũng không muốn thu nhận tao, bố mẹ tao nhờ vài người quen biết mới có thể cho tao theo học ở một ngôi trường ngoài thành phố.”

Du Trọng Hạ, “…” Thật sự phải chuyển đi à?

Vạn Bằng tiếp tục nói, “Chuyện của cô giáo Hứa là tao không đúng, bản thân mắc sai lầm thì phải biết tự chịu trách nhiệm. Trước khi đi, tao muốn nói rõ ràng mọi việc với mày, Thập Ngũ, tao vẫn luôn coi mày là anh em tốt nhất của tao, trước đây và ngay lúc này, vẫn luôn như vậy.”

Nghe Vạn Bằng nói hắn sắp phải đi rồi, Du Trọng Hạ không tránh khỏi có chút mất mát, giọng điệu cũng chẳng còn gay gắt như xưa, “Chuyện mà mày làm ra cũng xứng làm anh em tốt với tao hả? Mày là bạn của tao, còn Du Quý Dương là em ruột của tao đó.”

Vạn Bằng dùng một loại thái độ thành khẩn để nói, “Tao không nên làm trò xằng bậy với em trai của mày, đều là do tao nhất thời hồ đồ, tao quá hoảng sợ không biết phải mở miệng giải thích với mày thế nào.”

Du Trọng Hạ tức muốn nổ phổi, “Vạn Bằng Điểu con mẹ mày, chẳng phải mày luôn mồm nói mày không có ý muốn ngủ với em trai tao sao? Hiện tại chịu thừa nhận rồi? Bộ nói thật khó lắm hay gì?”

Vạn Bằng, “Tao thật sự không có, tao đã từng nói với mày tao không phải loại đó, tao sao có thể ngủ với cậu ấy được?”

Du Trọng Hạ, “Thế cái xằng bậy trong miệng mày là như nào đấy?”

Vạn Bằng vẻ mặt mất tự nhiên, nói, “Cũng đến mức đó rồi, chẳng phải mày thấy hết cả rồi à?”

Khi đó vẫn chưa được nghỉ hè, tất cả các khối đều đã thi xong ở nhà chờ thành tích, Vạn Bằng nhắn Wechat kêu cậu qua nhà cũ của hắn chơi.

Du Trọng Hạ ở trong phòng đánh một giấc say sưa, đến khi tỉnh lại đã quá mười hai giờ rồi, cậu nhìn thấy tin tức trên điện thoại nên mới chạy đi.

Giữa trưa ve sầu kêu điên cuồng, ánh mặt trời cực kỳ gay gắt, dọc trên đường vào khu chung cư không hề có lấy một bóng người, Du Trọng Hạ chạy tới hành lang râm mát của gia đình Vạn Bằng. Ngay sau khi rẽ vào một góc, cậu ngay lập tức nhìn thấy Du Quý Dương bị Vạn Bằng đè ở trên tường hôn đến mức nghe thấy được cả tiếng vang.

Đôi mắt của Du Trọng Hạ không bị mặt trời chiếu mù nhưng lại bị hành vi bốc mùi gay chói lòa kia làm cho muốn đui luôn, cậu nổi điên ngay tại chỗ túm lấy Vạn Bằng nện cho hai đấm, chuyện phát sinh đột ngột khiến cho Vạn Bằng bối rối chưa kịp làm ra phản ứng gì, ngược lại là Du Quý Dương nhanh chóng chen vào giữa hai người, ngăn không cho Du Trọng Hạ đánh tiếp.

Du Trọng Hạ nhìn Du Quý Dương, “Mày?” Sau đó lại ngó Vạn Bằng, “Mày!”

Một câu cuối cùng là, “Hai đứa tụi bây?!”

Vạn Bằng và Du Quý Dương đỏ bừng cả mặt, song phương đều trốn tránh ánh mắt của cậu.

Du Trọng Hạ nổi trận lôi đình, “Hai đứa tụi bây có ý gì thế hả? Đừng có nói với tao tụi bây muốn làm gay nhé!”

Động tĩnh của bọn họ ở hành lang có vẻ hơi lớn, cánh cửa chống trộm của nhà Vạn Bằng bị đẩy ra, mẹ của Vạn Bằng nói, “Vào trong nhà chơi đi, đừng có ở ngoài hành lang làm phiền hàng xóm nghỉ ngơi.”

Sắc mặt Vạn Bằng thoáng chốc trở nên trắng bệch, may mắn là mẹ của hắn không có nghe thấy câu nói “Muốn làm gay” kia của Du Trọng Hạ.

Du Trọng Hạ ngay lập tức thu liễm lại tính tình, cậu cũng hiểu nếu để người lớn biết nhất định sẽ có chuyện xảy ra, cậu đành chỉ thẳng mặt Vạn Bằng nhỏ giọng cảnh cáo, “Mày chờ đó cho tao!”. Đe dọa xong, Du Trọng Hạ kéo em trai của mình đi mất.

Vạn Bằng cũng không đuổi theo.

Sau khi đi bộ được một quãng, dù sao ngày nắng nóng trong khu chung cư cũng chẳng có người nào khác, Du Trọng Hạ bèn lên tiếng chất vấn em trai mình tại sao lại thế.

Du Quý Dương nước mắt lã chã thừa nhận mình thích con trai sau đó bị Du Trọng Hạ đánh cho mấy cái.

“Mặt dày quá nhỉ dám nhắc lại chuyện khi đó với tao?” Du Trọng Hạ càng thêm nổi điên nói với Vạn Bằng, “Thứ không biết xấu hổ như mày cũng dám mở miệng nói mày không phải, hai con mắt của ông đây thị lực 1.5 đấy (*)! Tao thấy không sót thứ gì, rõ ràng chính mày chủ động hôn Quý Du Dương!”



Vạn Bằng, “Lần đó đúng là tao hôn cậu ấy, tao bị động kinh, nhưng tao thật sự không thích con trai, cũng không thích cậu ấy!”

Lời này nói ra xác thực chính là cặn bã của toàn bộ nhân loại.

Trong giây lát, lòng căm phẫn của Du Trọng Hạ dâng lên đỉnh điểm, cậu đè xuống nỗi ghê sợ đồng tính luyến ái, chỉ đơn giản mà đưa ra lí lẽ, “Tao đập chết mẹ mày bây giờ, mày không thích nó thì sao lại hôn nó làm gì? Mày có còn lòng tự trọng không hả thằng Vạn Bằng Điểu kia?”

Vạn Bằng nghiêng đầu sang một bên, rầu rĩ nói, “Em trai mày… Cậu ấy dụ dỗ tao.”

Du Trọng Hạ, “??????”

Vạn Bằng, “Thập Ngũ, về căn bản mày hoàn toàn không biết tiền căn hậu quả (1) của việc này, tao thật sự không thích con trai, đúng là cậu ấy dụ dỗ tao đó.”

(*) Thị lực 1.5 mọi người có thể hiểu nôm na là 9/10 bên mình.

(1) Nguyên văn 前因后果: Nguyên nhân ngày trước sinh ra kết quả ngày nay.

Du Trọng Hạ cười khẩy, “Vạn Bằng Điểu, những lời này của mày y hệt lời của mấy thằng phạm tội hiếp dâm ấy, coi chừng người ta kiện mày tội sao chép.”Vạn Bằng nóng nảy nói, “Hai đứa mình quen biết lâu như vậy, mày thật sự nghĩ tao là người như thế à? Mày có từng thấy tao làm như thế với một thằng đực rựa nào khác chưa? Mày nghĩ tao có thể là đồng tính luyến ái sao? Tao vốn không phải.”

Hắn dừng lại một chút, giọng điệu mang theo sự thù hằn, “Du Quý Dương, đứa em trai này của mày đích thị là một yêu tinh hại người.”

Ngày đó, Du Quý Dương đi thi giùm Du Trọng Hạ, cậu ta sợ nói nhiều sẽ bị lộ nên cứ lén la lén lút. Thời điểm lúc thi xong môn Tiếng Anh, đang chờ đến lượt môn Hóa thì Vạn Bằng có đến tìm Du Trọng Hạ, cậu ta cũng chẳng nói mình không phải Du Trọng Hạ cho nên Vạn Bằng vẫn cứ đùa giỡn hệt như khi chơi cùng với Du Thập Ngũ vậy, chỉ mới nói có hai câu mà mặt cậu ta đã đỏ lựng hết cả lên.

Bởi vì Du Trọng Hạ chưa từng nhắc đến việc mình có một đứa em trai song sinh cho nên Vạn Bằng hoàn toàn không ngờ đến người trước mặt hắn vốn không phải là Du Thập Ngũ. Hắn chỉ cảm thấy thú vị một cách diệu kỳ, thằng bạn của hắn ngày thường trâu bò thích giả bộ ngầu lòi tự dưng hôm nay sao lại dễ tính như vậy?

Ngay sau khi làm xong bài thi Hóa, Vạn Bằng, Dương Kha cùng vài người nữa tới tìm Du Trọng Hạ nói rằng kết thúc kì thi rồi mọi người phải cùng nhau ra ngoài chơi, Du Quý Dương ấp úng nói không đi nhưng lại bị bọn họ cưỡng ép lôi đầu đi cho bằng được.

Một đám nam sinh kéo nhau vào trung tâm trò chơi để chơi game, Du Quý Dương ngay cả đổi xu để chơi cũng không biết, nghe cả bầy đực rựa kể chuyện cười cũng theo không kịp, vừa thẹn thùng vừa sợ sệt hệt như một chú gà con lẽo đẽo theo sau mẹ của mình, dè dặt mà bám đuôi người đầu tiên mình nhìn thấy, chính là Vạn Bằng.

Bên trong phòng game ồn ào muốn chết, người cũng nhiều, Du Quý Dương mỗi lúc một sáp lại gần, suýt chút nữa là túm luôn cả quần áo của Vạn Bằng.

Vạn Bằng một bên cảm thấy Du Thập Ngũ ngày hôm nay cực kì khác thường, một bên lại có cảm giác quái lạ trước nay chưa từng có, thứ xúc cảm ấy khiến cho hắn rất muốn trêu chọc một Du Thập Ngũ phiên bản khác biệt này.

Vạn Bằng có mở miệng nói muốn mời đám bạn mình ăn kem, cả thảy có tổng cộng tám người, một mình hắn cầm không hết cho nên mới dẫn Du Quý Dương đến quầy DQ (2) bên cạnh phòng game để xếp hàng, chờ cho đến khi tới lượt bọn họ chọn hương vị, Du Quý Dương mới nói là mình không muốn ăn.

Vạn Bằng nói giỡn rằng ngày thường mày có thể ăn liên tục 8 cái, hôm nay sao thế, nghỉ lễ hay gì?

Du Quý Dương trợn mắt, nghiêm túc nói cậu ta đường đường là con trai, sao lại đi ăn mấy cái thứ thế kia.

Vạn Bằng chẳng hiểu mô tê gì mới lên tiếng hỏi, tự dưng nghiêm túc dữ vậy? Dù mày có muốn ăn tao cũng không mua cho mày.

Lúc quét mã tính tiền, giọng nữ trong hệ thống Alibay (3) thông báo số tiền, Du Quý Dương vẻ mặt đau lòng, Vạn Bằng lúc bấy giờ mới hiểu người này ấy vậy mà lại tiếc tiền thay cho hắn.

(2) DQ: Dairy Queen, thường được viết tắt DQ, là một chuỗi phục vụ món ăn ngọt và nhà hàng thức ăn nhanh được sở hữu bởi International Dairy Queen, Inc, một công ty con của Berkshire Hathaway. (Theo Wiki)

(3) Nguyên văn 支付宝 – Alipay là một nền tảng thanh toán trực tuyến của bên thứ ba, được thành lập tại Hàng Châu, Trung Quốc vào tháng 12 năm 2004 bởi thương nhân Jack Ma từ tập đoàn Alibaba. Vào năm 2015, Alipay chuyển trụ sở chính sang Phố Đông, Thượng Hải, công ty mẹ Ant Financial của nó vẫn giữ trụ sở tại Hàng Châu. (Theo wiki)

Sau khi cầm trong tay ly kem, Vạn Vằng múc một miếng ăn thử rồi bảo kem không ngon mới đưa sang cho Du Quý Dương. Hắn đi ở phía trước cẩn thận liếc kẻ đang theo phía sau hắn là Du Quý Dương mà Du Quý Dương tay cầm ly kem cũng đồng dạng ngó trộm hắn.

Thẳng cho đến khi từ trong trung tâm trò chơi bước ra, ai về nhà người nấy, Vạn Bằng tinh thần hoảng hốt trốn vào phòng vệ sinh của trạm điện ngầm nên mới bỏ lỡ một chuyến tàu, hắn đành phải chờ chuyến tiếp theo, tới khi lên được toa tàu hắn thế mà lại nhìn thấy thằng bạn tốt của mình.

Nhưng mà đây là tuyến số 1 trong khi nhà của Du Trọng Hạ phải ngồi tuyến số 2.

Vạn Bằng chen qua đám đông đang ngồi hơn nửa cái toa tàu để tiến lại gần, Du Quý Dương giật nảy mình, mới đầu cậu ta còn có ý muốn chạy trốn nhưng cuối cùng vẫn là đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Vạn Bằng bước đến bên cạnh, hai người sóng vai nhau nắm lấy cái vòng treo ở phía trên. Hắn nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu của “Du Thập Ngũ” vừa thân thiết lại vừa xa lạ này trên ô cửa kính của tàu điện ngầm. Sự nghi ngờ và hoang mang chiếm cứ đầu óc hắn, hắn tự hỏi người này đến tột cùng là ai?

Du Trọng Hạ, “… Hai đứa tụi bây cũng lãng mạn quá ha?”

Cậu đút hai tay vào túi rồi ngồi trên chiếc máy tập cưỡi ngựa hai vị trí ngoài trời của khu công viên công cộng, bản thân cứ cảm thấy kì quái lại vừa cảm thấy hình như có gì đó sai sai ở đây… Này là gay mà! Là muốn làm gay đó! Lãng mạn cái quỷ gì chứ?

Vạn Bằng đứng ở bên cạnh cậu, hắn dựa lưng vào chiếc thang vận động dọc, trông có vẻ mất hứng, tinh thần suy sụp.

“Tao còn nhớ rõ ngày hôm sau tụi mình gặp lại nhau ở trường”, Du Trọng Hạ nói, “Tao đã cảm thấy mày quái quái rồi, còn tránh mặt tao. Này… Này là chuyện gì vậy trời? Hai đứa tụi bây yêu từ cái nhìn đầu tiên hả?”

Vạn Bằng, “Tao không biết. Sau đó cậu ấy chủ động liên hệ với tao, nói là thích tao.”

Du Trọng Hạ chẳng biết nên đánh giá việc này thế nào, bỗng nhiên cậu cảnh giác nói, “Vậy mày trốn tao làm gì?”

Vạn Bằng, “Hai người giống nhau như đúc, tao nhìn mày một xíu thôi là đã thấy khó chịu rồi.”

Du Trọng Hạ, “Mày còn nhớ tao với Du Quý Dương bộ dạng giống nhau như đúc luôn hả? Thứ cầm thú như mày! Ngay cả anh em tốt mà mày cũng chu mỏ ra được là cớ làm sao?”



Vạn Bằng, “…”

Du Trọng Hạ cũng đoán được tám chính phần, hai đứa này hiện tại cãi nhau tanh bành, chia tay rồi. Nếu không đã chẳng xuất hiện thêm một thầy giáo dạy Hóa.

Thầy Phí hiện tại đã về tới nhà, đang trong lúc chuẩn bị tắm rửa đi ngủ thì tự dưng lại hắt xì liên tiếp ba cái.

Du Trọng Hạ lên tiếng, “Nói thì cũng đã nói rồi, hỏi nhiều thêm chút cũng sao, hai đứa tụi bây chỉ mới hôn môi thôi đúng không? Chưa làm mấy cái khác?”

Vạn Bằng, “Không có, tao có phải đồng tính luyến ái đâu.”

Du Trọng Hạ, “Chớ có mạnh miệng, mày nếu không phải, tao chặt luôn cái đầu tao xuống cho mày làm banh đá chơi.”

Vạn Bằng, “Mày có tin hay không, tao thật sự không phải mà!”

Du Trọng Hạ, “Rồi rồi rồi, hai đứa tụi bây tại sao chia tay?”

Vạn Bằng, “Mày có hiểu rõ em trai mày không?”

Du Trọng Hạ do dự trả lời, “Tương… Tương đối đi.”

Vạn Bằng nói, “Cậu ấy cong bẩm sinh rồi, đã có người trong lòng, là sinh viên của Dĩnh Đại.”

Du Trọng Hạ, “… Sao mày biết được?”

Vạn Bằng, “Cậu ấy chính miệng nói cố ý muốn dụ dỗ tao, căn bản chẳng có ý gì với tao hết, chỉ muốn bỡn cợt tao mà thôi.”

Du Trọng Hạ, “Tao không hiểu lắm.”

Vạn Bằng đá đá mũi chân rồi nói, “Thập Ngũ, năm lớp 9 tại sao mày lại tạm thời nghỉ học, bỏ lỡ kì thi chuyển cấp?”

Du Trọng Hạ, “…”

Hai tháng trước kỳ thi chuyển cấp, Du Quý Dương học lớp 9 ở một trường Trung Học Cơ Sở khác bị bạn cùng lớp bắt nạt, Du Trọng Hạ ra mặt thay em trai mình đánh nhau với người ta. Trước lúc đi chỉ nghĩ là một đám nhãi con cấp hai, cuối cùng khi đến nơi rồi mới biết đối phương còn kêu cả học sinh cấp ba đến hỗ trợ.

Du Trọng Hạ tay phải bị gãy xương, năm ấy không thể tham gia kỳ thi chuyển cấp, còn bị nhà trường cảnh cáo lập biên bản. Thành tích học tập lúc ban đầu của cậu khá ổn, xếp chót vẫn có thể tiến vào Nhất Trung nhưng sau cú ngã không thể gượng dậy nổi ấy, cậu hoàn toàn đắm chìm, sảng khoái trở thành một học sinh cá biệt luôn.

Vạn Bằng, “Em trai cục cưng của mày nói đố kị với mày, cùng một mẹ sinh ra, dáng vẻ cũng giống nhau như đúc, dựa vào đâu mà mày sống thoải mái hơn cậu ta.”

Du Trọng Hạ, “…”

Cậu nói, “Những chuyện này thì có liên quan gì tới mày?”

Vạn Bằng, “Chuyện này đúng là không liên quan gì đến tao, tao cũng thắc mắc lắm. Có thể là do tao trời sinh người mang vận rủi, lúc ban đầu tao thật sự nghĩ muốn làm người yêu của em trai mày, tao muốn xin lỗi mày nhưng lại chẳng biết phải mở miệng thế nào, sau đó cậu ta thấy tụi mình đã tuyệt giao, mục đích đạt được rồi, chơi tao cũng đủ rồi, tao muốn tìm mày để giải thích, mày không những không nghe còn muốn giết luôn cả tao.”

Du Trọng Hạ, “…”

Cậu có thể mơ hồ cảm nhận được thái độ mỗi khi Vạn Bằng nhắc đến Du Quý Dương căn bản trái ngược lại với “Không thích” mà chính cậu ta vừa mới mở miệng nói.

Ngay cả trường cũng phải chuyển ra khỏi thành phố, còn chất vấn cái này làm gì nữa.

“Mày chừng nào thì đi?” Du Trọng Hạ hỏi.

“Có lẽ, chắc là tuần sau, đi đến đó trước dàn xếp một chút, tìm hiểu xem có trường nào tốt để theo học không.” Vạn Bằng nói, “Qua bên kia rồi không biết sẽ ra sao, chẳng hay có thể gặp được người anh em nào tốt như mày nữa không.”

Du Trọng Hạ, “…Điểu, sau khi cong cách mày nói chuyện mỗi lúc một tởm đấy.”

Vạn Bằng cũng không còn kiên trì muốn phân bua chuyện thẳng hay không thẳng với cậu chàng nữa, hắn nói, “Chỉ có vậy thôi, nói xong rồi, tao về đây.”

Du Trọng Hạ, “Cút đi.”

Vạn Bằng đứng thẳng người làm bộ muốn đi, sau lại hỏi, “Tao thảm đến như thế, mày một câu cũng đách an ủi tao là sao?”

Du Trọng Hạ ngồi trên thiết bị tập thể hình, hai tay nắm lấy tay cầm rồi nói, “Mặc dù vậy, tao vẫn cho rằng mày bị thế là đáng đời.”

HAI CHƯƠNG 11, 12, TUI THỀ LÀ MẤY BỒ SẼ PHẢI CƯỜI TẮT THỞ (NHẤT LÀ CHƯƠNG 12) =]]

Tác giả mà viết thêm hệ liệt về Vạn Bằng và Du Quý Dương thì chắc sẽ có cái tag Ngượctâm, ngược thân, cục súc công vs hắc liên hoa thụ. =]]

Thật ra trong cuộc tình này, Du Trọng Hạ sai, Du Quý Dương cũng sai mà Vạn Bằng cũng sai nốt. Du Trọng Hạ thương em nhưng lại không hiểu cảm nhận của em mình. Vạn Bằng nếu thật sự đinh ninh mình thẳng vậy sao còn dây dưa với Du Quý Dương làm gì, nếu như ngay từ đầu Vạn Bằng thẳng thắn thừa nhận, mạnh mẽ vỗ ngực trước mặt Du Trọng Hạ nói rằng tao thích em trai mày, mày giao nó cho tao thì dù cho có thế nào Du Trọng Hạ vẫn sẽ xem xét lại, nhưng không, Vạn Bằng trốn tránh, Du Trọng Hạ tuyệt nhiên không thể để em trai mình đi theo một đứa ngay cả bản thân mình muốn gì cũng không biết. Du Quý Dương càng sai, chính mình đã cong sao còn muốn lôi người khác xuống nước rồi mượn cớ là do anh trai mình nên mới thế, nếu đã thật sự yêu thích Vạn Bằng, dù cho Du Trọng Hạ có nổi điên bao nhiêu cậu vẫn sẽ có cách khiến anh trai bằng lòng, dù sao Du Trọng Hạ chính là kiểu ăn mềm không ăn cứng, nhưng Du Quý Dương đã không làm thế. Chậc, anh anh em em, thế đấy. =]]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook