Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người

Chương 11: Phí tân, địch nhân kiệt (*) của thất trung, chỉ trong vài phút đã phá xong kỳ án giao thức ăn ngoài

Từ Từ Đồ Chi

02/09/2020

EDITOR: LAM

(*) Nguyên văn: 狄仁傑 – Địch Nhân Kiệt (630-700), tự là Hoài Anh, người Tịnh Châu – Tấn Dương, trọng thần hai đời (Tống và Võ Chu), là một chính trị gia kiệt xuất, nổi tiếng với tài phá án như thần.

Vạn Bằng đến là để xin lỗi sẵn tiện được dịp kể khổ luôn một lần, trong kỳ nghỉ hè vừa qua, cậu ta đã phải nếm trải thứ cảm giác rối rắm, thất bại bên lề một cuộc tình mà không có lấy một người để trút bầu tâm sự.

Trước khi chuyển đi, Vạn Bằng muốn coi Du Trọng Hạ như cái hốc cây (1), bản chất thật sự chính là mong nhận được lời an ủi nhưng đến cuối cùng lại bị Du Trọng Hạ tặng cho hai chữ: Đáng đời.

(1) Nguyên văn 树洞 – phiên âm Hán Việt là thụ động, đây là một thuật ngữ internet có nguồn gốc từ một câu chuyện thần thoại Hy Lạp “Ông Vua Có Đôi Tai Lừa”, truyện kể rằng vua Midas bởi vì báng bổ quyết định của thần linh cho nên đã bị thần Apollon “ban tặng” cho một đôi tai lừa, vì để che giấu bí mật này, nhà Vua bắt người thợ cắt tóc quen thuộc của mình phải thề không được tiết lộ điều này cho bất cứ ai nếu không sẽ bị chém đầu. Người thợ cắt tóc bởi vì che giấu bí mật quá khổ sở, quá bí bách cho nên trên đường trở về nhà đã ghé vào cái lỗ trên gốc cây mà hét to lên rằng “Nhà Vua có một đôi tai lừa”, kể từ đó chỉ cần bất cứ ai hái lá từ trên cây này xuống để thổi thì sẽ ngay lập tức phát ra giọng nói “Nhà Vua có một đôi tai lừa”. (Theo baidu)

Lúc đến Vạn Bằng mệt mỏi bao nhiêu thì bây giờ lại càng tồi tệ bấy nhiều, sau cùng chỉ có thể tang thương rời đi.

Du Trọng Hạ nói những lời đó không phải vì muốn tuyệt giao với Vạn Bằng mà là cậu thật sự cho rằng cậu ta xứng đáng bị như vậy. Trong cuộc tình rạn nứt giữa cậu ta và Du Quý Dương, cậu ta có khả năng vẫn chưa hiểu rõ chính bản thân mình, một bên khăng khăng không thích Du Quý Dương, một bên lại léo nha léo nhéo nói trong ngày đầu tiên gặp gỡ ấy, cậu ta vô tình chứ không cố ý thả thính.

Hai người muốn làm gay, song phương đều phải cùng nhau chịu trách nhiệm, quan điểm thống nhất của Du Trọng Hạ trong vấn đề này chính là đánh mỗi đứa năm mươi gậy, chia đều như thế hồn hai đứa nó mới không bay về Tây Thiên.

Vạn Bằng bị buộc phải chuyển trường nghe qua trông có vẻ thê thảm, đã say rượu lại còn dám trở về trường tham gia lớp tự học tối, sau đó còn cãi nhau với chủ nhiệm lớp khiến cho phụ nữ người ta tức đến nổi sảy thai. Toàn bộ quá trình rõ rành rành ra đó, vừa khiến bố mẹ và giáo viên ngột ngạt vừa khiến bản thân cậu ta thấp thỏm không yên, tự mình hại mình.

Như này mà không gọi là đáng đời thì còn gọi là gì nữa?

Bởi vì chuyện của Vạn Bằng mà Du Trọng Hạ về nhà trễ hơn bình thường những một tiếng đồng hồ.

Phòng khách không bật đèn, Du Minh và vợ của mình là Lâm Tiểu đang ngồi trên ghế sô pha thân mật nồng nàn dùng điện thoại kết nối với tivi để xem phim.

Du Trọng Hạ vừa vào đến cửa, Lâm Tiểu cả người chỉ mặc một bộ váy ngủ ngay lập tức đứng dậy, cậu khom lưng đổi giày thì nghe thấy tiếng bước chân vội vàng của bà ta chạy về phòng ngủ, cửa phòng cùm cụp một tiếng bị đóng lại.

Du Minh hỏi, “Sao lại muộn như vậy? Bố cứ nghĩ hôm nay con qua đêm ở nhà bạn học.”

Du Trọng Hạ, “Tan học có đi chơi một lát.”

Du Minh bật đèn bằng điều khiển từ xa rồi nói, “Chơi ở đâu? Tay con bị sao thế kia?”

Du Trọng Hạ, “Rót nước sôi, ly thủy tinh nổ, đã sắp lành rồi.”

Du Minh gật đầu, hỏi, “Còn tiền không?”

Du Trọng Hạ, “Còn.”

Du Minh nhìn chằm chằm cánh cửa phòng bị đóng chặt, nhỏ giọng nói, “Muốn mua cái gì thì mua đi, tiền không đủ xài nhớ phải nói với bố. Học kỳ này đã hẹn hò với ai chưa? Chớ có ki bo với bạn gái của mình.”

Du Trọng Hạ cầm lên lon coca trong tủ lạnh, sau đó trả lời, “Không hẹn hò.”

Du Minh nói, “Uống ít coca thôi, không tốt cho răng lợi đâu, hàm răng mà xấu sẽ kéo giá trị nhan sắc xuống đấy, phát thanh viên chuyên nghiệp có yêu cầu cao đối với vấn đề này.”

Du Trọng Hạ đành phải thả xuống lon coca rồi cầm lên chai nước trái cây.

Du Minh, “Cả ngày cứ như quả hồ lô bị cưa miệng, hỏi một câu mới chịu trả lời một câu.”

Du Trọng Hạ, “…”

Du Minh tự cho là mình đã hoàn thành xong nghĩa vụ của một người làm cha trong ngày hôm nay, ông tắt chế độ phát màn hình, trước khi đứng dậy trở về phòng còn nói, “Nhớ ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”

Du Trọng Hạ, “Ngủ ngon.”

Hai bố con sống với nhau mười mấy năm dưới cùng một mái hiên, tương kính như tân (2), chẳng hề thân thiết.

(2) 相敬如宾 – Tương kính như tân: Tôn trọng nhau như thuở mới quen.

Ngày hôm sau chính là Thứ Sáu.



Khí trời không mấy thuận lợi cho nên Phí Tân chẳng muốn ra ngoài dùng bữa, cơm trưa hắn gọi thức ăn ngoài, dặn dò giao tới trước cửa trường học.

Trong lúc đợi nhân viên giao hàng, Phí Tân đơn độc ngồi ở văn phòng bấm điện thoại.

Một tài khoản công cộng của trang báo địa phương có đăng tin như sau <Đau lòng! Học sinh trường Trung Học Phổ Thông Số Bảy ở Dĩnh Châu say rượu, gây gổ ở trường học khiến cho một nữ giáo viên bị sảy thai>, tin này bị không ít người chia sẻ lên vòng bạn bè, sự kiện được nhắc đến chính là chuyện giữa Vạn Bằng và cô giáo Hứa, nội dung hơi có chút theo hướng bút pháp Xuân Thu (3), thêm mắm thêm muối, bẻ cong sự thật một cách trắng trợn.

Bạn cùng lớp với Phí Tân cũng có người chia sẻ lại bài báo này, còn dùng kiểu giọng điệu “Chu cha mạ ơi, học sinh cấp ba bây giờ sao lại béo (4) thế này, sợ quá đi mất.” để đăng dòng trạng thái.

Phí Tân bình luận: 【Viết bậy bạ nhằm thu hút dư luận thôi.】

Có một vị Bạn học A nhắc đến hắn trong nhóm lớp: 【@Phí Tân xuống núi rồi nè! Lũ lụt trôi miếu Long Vương (5), đây chẳng phải trường học nơi ông đang thực tập à?】

Phí Tân: 【Ông ngó xem có phải rất trùng hợp không? Chẳng những là trường học chỗ tui mà còn là học sinh lớp tui nữa.】

Hắn kể lại chuyện của Vạn Bằng theo một cách ngắn ngọn nhất có thể: 【Bài báo kia còn nói học sinh động thủ xô ngã giáo viên, về căn bản làm quái gì có chuyện đó, chỉ đơn giản là đôi co mấy câu, việc ngoài ý muốn thôi, không một ai hi vọng chuyện như thế xảy ra cả.】

Mấy vị bạn học liên tiếp phát ra vài cái biểu tượng cảm xúc khiếp sợ UC (6).

Bạn học B: 【Hông hổ là thầy giáo Phí, cách đối nhân xử thế rất ra dáng một người lái đò.】

Phí Tân nhắn lại bằng một cái biểu tượng cảm xúc “Khuôn mặt vui vẻ (7)“.

Phí Tân đến thực tập ở một ngôi trường THPT vốn chẳng phải là ý nguyện ban đầu của hắn, bạn cùng lớp dù ít dù nhiều vẫn biết nội tình bên trong cho nên không một ai nhắc đến chuyện này nữa.

Bạn học B: 【Cuối tuần về trường chơi bóng nha, đi không?】

Có mấy người nam sinh ngay lập tức hưởng ứng nói đi.

Bạn học B: 【@Phí Tân Đi không, đi không, đi không? Không trả lời lại tui thì ông coi chừng đó, tui spam đến khi nào ông nhắn lại mới thôi.】

Phí Tân: 【Không đi, cuối tuần tui có hẹn đi xem phòng rồi.】

Bạn học A: 【Tân Tân mua nhà nha!!!!! Mau đến xem nè!!!!! @Mọi người】

Bạn học B, C, D, E, F, G, H, I, J (Tất cả đều là con trai): 【Ông xã!!!】

Phí Tân: 【Cút ngay!!!】

Hắn đành phải giải thích rõ ràng là thuê phòng chứ không phải mua nhà.

Mới vừa nói xong, nhân viên giao hàng đã gọi điện thoại đến nói hắn đi ra ngoài cửa lấy đồ ăn, hắn bèn thông báo lên trên nhóm một tiếng: 【Tui đi ăn cơm đây.】

Bạn học B, C, D, E, F, G, H, I, J đồng loạt thờ ơ đáp: 【Ờ, bye bye chồng cũ.】

Phí Tân bước ra cổng trường lấy đồ ăn thì thấy nhân viên giao hàng đang nói chuyện điện thoại với một người khác, “Tôi đến rồi, trước tiên cho phép tôi xác nhận đơn hàng nhé?… Ok, cảm ơn, cậu nhanh nhanh ra lấy nha.”

Nhân viên giao hàng cúp điện thoại sau đó đối chiếu với số di động của Phí Tân, người này lấy từ trong thùng giữ nhiệt một cái túi có in logo hình “Lý Tiên Sinh” (8) giao cho Phí Tân. Hắn nhận lấy, xoay người rời đi.

(3) Nguyên văn 春秋笔法 – Bút pháp Xuân Thu, tức là văn chương viết theo lối của Khổng Tử trong bộ Kinh “Xuân Thu”, hàm súc, ngắn gọn, dùng chữ nghĩa thâm thúy thể hiện sự khen chê đối với một nhân vật hoặc một sự kiện nào đó.

(4) Nguyên văn 怎么肥四 – “Sao lại béo thế này” (Zěnme féi sì) là một câu nói được lưu hành rộng rãi trên internet, đây là một cách nói lái của câu “Sao lại thế này” (Zěnme huí shì) với hàm ý tỏ vẻ thắc mắc hoặc quan tâm tới chuyện của một người khác.

(5) Nguyên văn 大水冲了龙王庙 – Phía sau câu này còn có một vế nữa chính là ” Đại thủy trùng liễu long vương miếu, nhất gia nhân bất nhận đắc nhất gia nhân”: Lũ lụt trôi miếu Long Vương, người trong một nhà lại chẳng nhận ra nhau”, dùng để ám chỉ tình cảnh người trong một nhà nhưng không nhận ra nhau dẫn đến phát sinh những hiểu lầm không đáng có. Câu này lấy từ tích Tam thái tử chịu phạt bị đày ra Đông Hải nhưng bởi vì bị một lão hòa thượng hiểu lầm là yêu quái đâm một kiếm cho nên trong lúc tức giận đã hô mưa gọi gió nhấn chìm luôn miếu Long Vương ở gần đó. Long Vương tức giận đại chiến ba ngày ba đêm khiến yêu quái lộ nguyên hình. Hóa ra yêu quái đó chính là Tam thái tử, con trai thứ ba của Long Vương, bởi vì không thể tiết lộ thiên cơ cho nên mới phải đánh nhau với cha của mình.

(6) Nguyên văn UC 震惊部表情包 – UC Browser hiện thuộc sở hữu của Alibaba (Trung Quốc), đây là một trong những trình duyệt trên di động có lượng người sử dụng khá đông đảo. Ứng dụng này đã từng có thời điểm vượt mặt Google Chrome tại một số thị trường như Ấn Độ, Việt Nam… Mỗi lần mở UC mọi người sẽ thấy những tựa đề gây sốc như “Khiếp sợ! Người phụ nữ này dùng phương pháp nào để trẻ mãi không già”, “Khiếp sợ, tổng thống Mĩ sau khi nhìn thấy cái này bảo đảm sợ ngây người”… Bởi vì UC chuyên thu hút người xem bằng mấy tựa đề như thế cho nên gói biểu tượng cảm xúc khiếp sợ UC được tạo ra để chế giễu cách đặt tiêu đề này.

(7) Nguyên văn 满脸写着高兴 – Cái meme này hệt như đám con gái tụi mình hay dùng cái icon mỗi khi khó ở trong người ấy, tức là ngoài cười nhưng trong không cười đó.

(8) Nguyên văn 李先生 – Lý Tiên Sinh, tiếng anh Mr Lee, là một chuỗi thức ăn nhanh phổ biến ở Trung Quốc đại lục, chuyên về phở bò và các món ăn nhanh kiểu Trung Quốc khác.

Sau khi vào khuôn viên trường học, Phí Tân nhìn thấy Du Trọng Hạ từ xa, bản thân hắn làm học sinh đã mười mấy năm cộng với việc làm giáo viên suốt gần một tuần qua, hắn quả thực có thể khẳng định cậu chàng chính là kẻ có một không hai trên cõi đời này, trộn lẫn trong hai cái ban hơn 100 học sinh, cậu chàng chính là người để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng hắn.



Du Trọng Hạ vừa mới bước ra khỏi dãy lầu, đi đã nhanh lại còn cúi đầu nhìn điện thoại di động cho nên vô tình va phải những người khác. Lỗi của chính mình còn hung dữ với đối phương, “Một đôi mắt to dùng để thông khí hay gì? Không nhìn thấy đường hả?”

Em học sinh bị cậu chàng đụng phải cũng như đám bạn học đi chung với em ấy mới chỉ là tân sinh lớp mười thế nên hoàn toàn không biết kẻ đang sừng sộ với mình chính là Du Trọng Hạ – Đỉnh lưu của Thất Trung, chúng không những không bị dáng vẻ hung dữ của cậu chàng dọa lui mà trái lại, phản kích nói, “Ai không nhìn đường? Rõ ràng là ông đang bấm điện thoại.”

Du Trọng Hạ, “…” Nói cũng đúng qua đi chứ.

Nhưng cậu đường đường là một học sinh cá biệt, đối với bạn bè trong lớp thân mật bao nhiêu thì với người ngoài lại lạnh lùng bấy nhiêu, cậu bèn già mồm át lẽ phải mà nói, “Mấy người nói nhảm gì đấy? Nếu như tui lái máy bay mấy người có dám đụng vào người tui không?”

Học sinh vô tội và đám bạn của em ấy, “?????”

“Ồ, tai nạn giao thông à?” Phí Tân tiến lại gần, giả bộ như mình là một gã cảnh sát hàng không đầy chính nghĩa, cất tiếng hỏi, “Ai lái máy bay vậy? Có giấy phép chưa?”

Du Trọng Hạ, “…” Tại sao chỗ nào cũng có mặt ổng!

Nhóm tân sinh bị thầy giáo Phí chọc cho nở nụ cười.Phí Tân nói với bọn họ, “Mau đi ăn cơm đi, chớ để lãng phí thời gian nghỉ trưa.”

Cả bọn đồng thanh kêu, “Tạm biệt thầy.”

Nhóm tân sinh rời đi, chưa được bao xa đã nhịn không nổi xì xào bàn tán, “Thầy ấy dạy môn gì thế nhỉ? Đẹp trai lắm luôn.”

Chẳng những Phí Tân nghe thấy mà ngay cả Du Trọng Hạ cũng nghe được, cậu chàng dùng giọng điệu có chứa ba phần xem thường, ba phần trào phúng, và một phần miễn cưỡng xem như là thật lòng học từ Du Quý Dương để nói chuyện với Phí Tân, “Thầy ơi, thầy đẹp trai lắm luôn ó.”

Lời vừa dứt, Du Trọng Hạ ngay lập tức bỏ chạy.

Phí Tân ở phía sau lên tiếng nhắc nhở an toàn, “Chạy chậm chút!”

Tuy rằng cậu chàng không quay đầu lại nhưng tốc độ cũng đã chậm hơn ban nãy rất nhiều. Lúc này Phí Tân mới xách túi thức ăn ngoài trở về phòng làm việc.

Du Trọng Hạ bước ra khỏi cổng trường.

Nhân viên giao hàng rưng rưng hỏi, “Bạn học, sao bây giờ cậu mới đến?”

Du Trọng Hạ đau đớn nói, “Mới vừa xảy ra một vụ tai nạn máy bay.”

Nhân viên giao hàng, “…” Mở rộng tầm mắt nè, hắn cứ cho rằng lần trước mình lấy cái cớ cứu chó con để đi muộn đã là lý do nực cười nhất rồi, cậu chỉ là một khách hàng, thêu dệt lý do có cần phải liều mạng vậy không?

Du Trọng Hạ, “Yên tâm, nhất định sẽ đánh giá 5 sao!”

Nhân viên giao hàng tố khổ thành công, hớn hở rời đi.

Chờ cho đến khi Du Trọng Hạ trở về lớp học, mở ra nắp hộp cơm mua ngoài… Mẹ bà nó chứ ở đó mà năm sao! Rõ ràng cậu gọi một phần cơm gà nấm hương nhưng đưa đến lại là món mì thịt bò nổi tiếng cửa cửa tiệm, lại còn bỏ cho cố ngò rí, vừa mới mở nắp ra một cái là y như rằng cái mùi ngò rí xộc thẳng vô mũi… Ọe ọe ọe.

Du Trọng Hạ, tạch, hưởng dương mười bảy tuổi, chín tháng, lẻ bốn ngày.

Trong phòng làm việc của tổ Lý Hóa, Phí Tân mở ra phần cơm gà nấm hương không thuộc về mình.

Bên trong túi thức ăn gọi ngoài có thả một tờ giấy đính kèm thông tin khách hàng, số di động đã bị ẩn đi, nhân viên giao hàng chỉ có thể đưa đến trước cổng trường, bình thường cũng chẳng ai đặt hàng mà ghi rõ địa chỉ lớp, chỉ có một phần tên họ mà thôi…

Phí Tân, Địch Nhân Kiệt của Thất Trung, chỉ trong vài phút đã phá xong kỳ án giao thức ăn ngoài.

Về phía Du Trọng Hạ, từ đầu đến cuối cậu chẳng hơi đâu mà quan tâm chủ nhân thật sự của suất ăn này là ai. Cậu nhét hai tờ khăn giấy vào trong lỗ mũi, miễn cưỡng cách li mùi của mấy cọng ngò, sau đó đóng lại nắp tô mì, chuẩn bị mang nó sang lớp cách vách hỏi đám thể dục bên kia có ai muốn ăn không.

Du Trọng Hạ mới vừa bưng cái hộp đứng dậy thì đã thấy ngay Phí Tân hai tay chắp sau lưng đứng ở bên ngoài cửa hậu của lớp hô tên của cậu, “Cán bộ môn.”

Du Trọng Hạ bày ra dáng vẻ của một gã đàn ông lạnh nhạt, vô tình, “Hiện tại là giờ nghỉ trưa, cán bộ môn học không thuộc sự quản lí của anh.”

Trong phòng lúc này có khoảng bảy, tám vị bạn học vẫn chưa đi ăn cơm, bọn họ ngồi xếp hàng vây xem thầy giáo Phí và cán bộ môn của anh ta đại chiến nhau lúc giữa trưa.

Cánh tay đang đặt ở phía sau của thầy Phí duỗi ra, túi đồ ăn được hắn treo nơi hai đầu ngón tay, vươn về phía trước rồi nói, “Nhìn coi, Lưu Hạo Nhiên, Nhiên Nhiên của Thất Trung. Bắc Thành, là em phải không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook