Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người

Chương 14: Nguyện bỏ ngàn vàng mong rửa sạch đôi mắt đã từng xem qua loại tiểu thuyết này

Từ Từ Đồ Chi

02/09/2020

EDITOR: LAM

Du Trọng Hạ bối rối quá chừng, Du Quý Dương mù rồi hay gì, nó thật sự thích ông già Phí Tân này hả?

Vừa khéo giờ nghỉ trưa, Du Quý Dương nhắn cho cậu một cái tin, nói mình nhận được mũ rồi.

Du Quý Dương:【Cảm ơn anh hai, nhưng mà lần sau ngàn vạn lần đừng mua đồ cho em nữa.】

Du Trọng Hạ: 【Vết thương của mày thế nào rồi? Có ảnh hưởng đến việc học hành không?】

Du Quý Dương: 【Tốt lắm, không ảnh hưởng.】

Du Trọng Hạ: 【Vạn Bằng Điểu chuyển trường rồi.】

Đầu bên kia báo Du Quý Dương đang nhập văn bản, một lúc lâu sau mới trả lời lại hai chữ: 【Đã biết.】

Du Trọng Hạ: 【Hai đứa tụi bây như vậy tức là chia tay rồi?】

Du Quý Dương: 【Ừ.】

Du Trọng Hạ: 【Chia tay thì tốt, làm biến thái sẽ không có tương lai.】

Du Quý Dương nhắn lại một câu: 【Chuyện này không có gì là biến thái hết.】

Vài giây sau Du Quý Dương rút lại tin nhắn.

Cậu nghĩ thầm, em trai mình rút lại đúng lúc đấy, một kẻ ghê sợ đồng tính luyến ái như cậu thật sự không muốn đôi co nhiều với nó.

Du Trọng Hạ bổ sung thêm: 【Trước khi đi thằng Điểu có bảo với tao, mày có nói với nó là mày có người trong lòng rồi, thật hay giả đấy?】

Du Quý Dương: 【Hai người làm lành rồi?】

Du Trọng Hạ: 【Không tính.】

Du Quý Dương: 【Cậu ấy tốt lắm, là em có lỗi với cậu ấy.】

Du Trọng Hạ: 【Mày được lắm, thẻ người tốt phát 6 (*) như vậy, tao cứ tưởng mày không hiểu cái rắm gì hết, sau này kết hôn rồi cũng không biết bạch bạch bạch (1) ra sao, còn cần tao đến chỉ cho mày đấy.】

(*) Nguyên văn 6: Thông thường ở trong game, nếu muốn khen một ai đó lợi hại, có thao tác tuyệt vời, kĩ năng siêu phàm, người ta sẽ thả một chuỗi 666666, thế nhưng cũng là ở trong game, khi thanh máu của mi đầy ơi là đầy mà lại bị kẻ địch thanh máu gần cạn đánh cho chết không kịp ngáp, người ta cũng thả 666, ý là máu đầy mà cũng để chết, mi cũng lợi hại lắm đó, 666 ở đây có nghĩa là như shit.

(1) Tiếng va chạm khi làm tình.

Cũng không phải là cậu tinh thông mấy thứ này, mà là trước khi xảy ra chuyện của Vạn Bằng, cậu chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày Du Quý Dương đi trước cậu một bước, cùng người khác hôn môi.

Trên mạng nói, cứ cách vài giây những người đồng tính nam sẽ nghĩ tới mấy chuyện như vậy một lần cho nên việc lạm dụng chịch xã giao là chuyện hết sức bình thường.

Bởi vậy, việc giữa Du Quý Dương và Phí Tân…

Du Quý Dương: 【Anh nói chuyện yêu đương suốt cả ngày, tụi mình bằng tuổi nhau mà, em cũng đâu còn là đứa nhỏ nữa.】

Du Trọng Hạ: 【Tao với mày sao có thể giống nhau được?】

Du Quý Dương: 【Có chỗ nào không giống?】

Du Trọng Hạ: 【Mày đang là học sinh cuối cấp, con tim của mày phải đặt vào trong việc học, những chuyện khác đều là chó má hết, chó má hết! Hiểu chưa?】

Du Quý Dương: 【Hiểu.】

Du Trọng Hạ: 【Người kia rốt cuộc là ai thế?】

Du Quý Dương: 【Anh không quen đâu, người ta là sinh viên, rất tốt bụng, vô cùng ưu tú.】

Du Trọng Hạ: 【Chuyên ngành Hóa Học chứ gì?】

Du Quý Dương bỗng dưng im bặt.

Du Trọng Hạ thầm nghĩ không tốt, lẽ nào mình đoán trúng rồi?

Mấy phút sau, em trai cậu mới trả lời lại.

Du Quý Dương:【Là em đơn phương thầm mến, người ta không hề thích em, anh hai, anh đừng tới làm phiền người ta, em xin anh đó.】

Du Trọng Hạ hóa đá rồi. Gout thưởng thức của em trai cậu bị làm sao vậy? Đơn phương thầm mến Phí Tân? Thế chi bằng yêu quách Vạn Bằng cho rồi, ít nhất còn biết gốc gác, tuổi cũng xứng.

Phí Tân đã hai mươi mấy tuổi rồi! Già quá!

Du Trọng Hạ lại tiếp tục suy ngẫm, không đúng nha, hai người này hổng phải quan hệ tình một đêm à? Này là… Mần trước yêu sau hở?

Du Trọng Hạ tiếp tục chất vấn: 【Cuối tuần mày đến nhà ổng trả quần áo phải không? Sao mày lại mặc đồ của ổng?】

Du Quý Dương chậm rì rì trả lời: 【Anh nhìn thấy em ư?】

Du Trọng Hạ chẳng hiểu mô tê gì: 【Tao đâu có theo dõi mày sao thấy mày được, tự ổng nói đó.】



Du Quý Dương: 【Ồ.】

Du Quý Dương: 【Em té ngã vào thùng rác, quần áo bị dơ, người ta đi ngang qua nhìn thấy nên mới tốt bụng cho em mượn đồ để mặc.】

Du Trọng Hạ: 【…….. Chỉ có thế? Chỉ thế thôi hả?】

Du Trọng Hạ: 【Không làm những thứ khác? Hai người không có loại quan hệ bên trong đó sao?】

Du Quý Dương: 【……….. Anh đang nói cái gì vậy?】

Du Trọng Hạ đột nhiên ý thức được tất cả chỉ là một sự hiểu lầm, cậu luống cuống tay chân rút lại câu “quan hệ bên trong”, sau đó thẹn quá hóa giận nói.

Du Trọng Hạ: 【Thầy Phí đâu có phải là Phẩm Như (2)! Sao mày lại có thể tùy tiện mặc quần áo của ổng!】

Đến tiết Hóa, Du Trọng Hạ gặp lại Phí Phẩm Như…. Không, không, là thầy giáo Phí, Phí Tân.

Từ lúc khai giảng cho tới tận bây giờ, cậu luôn nhìn thầy giáo Phí bằng một cái ống kính vạn hoa đầy thành kiến, cứ ngỡ người ta là tên biến thái, còn là một tên biến thái ngay cả học sinh cấp ba cũng không tha.

Kết quả, … Ha ha ha, vốn là chẳng có gì xảy ra hết.

Kể từ đó, thầy Phí luôn nghĩ cậu chính là Du Quý Dương, người mà ổng từng vươn tay giúp đỡ thế nhưng lại bị cậu châm chọc, công kích mà chẳng có lấy một lí do, chuyện này nếu nói ra cũng quá ư là mất mặt đi.

Cơ mà biết trách ai bây giờ? Nếu không phải do buổi lễ chào cờ ngày hôm ấy…

Ủa? Đúng rồi, tất cả đều tại cô bạn gái cũ xui xẻo kia của cậu!

Trong lúc toàn trường tiến hành nghi thức chào cờ, cậu ở hành lang nói lời chia tay với cô bạn gái của mình.

Bồ cũ của Du Trọng Hạ trông rất xinh xắn, học tập cũng không tồi, một đôi mắt to đen lúng liếng, vóc dáng nhỏ gầy, đích xác là hình mẫu lí tưởng nhất trong lòng cậu.

Cô bạn gái này cái gì cũng tốt ngoại trừ việc lên mạng đọc tiểu thuyết ngôn tình đến ngu người, cả ngày chìm đắm trong, , linh ta linh tinh, không chỉ xem một mình còn dẫn đường link cho Du Trọng Hạ, ý muốn cậu nhấn khen thưởng cho “vợ yêu” của nhỏ.

Sau khi chia tay cậu có kể với Dương Kha lí do đường ai nấy đi là vì nhỏ đi du lịch ở Hải Nam, làn da trở nên đen thui khiến cậu mất hết hứng thú. Song, nguyên nhân thật sự, cậu lại không có mặt mũi để nói ra.

Vài ngày cuối cùng trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, cậu phát hiện ra cô bạn này ấy thế mà lại là một nhà văn mạng, nhỏ đang viết một bộ tiểu thuyết có tên là , nam chính được gọi là Ngu Chung Há (3).

(2) Nguyên văn 品如 – Phẩm Như là tên nữ chính trong bộ phim truyền hình Hoa Hồng Có Gai, ở tập 11, trong lúc chồng cô là Hồng Thế Hiền dẫn bồ nhí của mình là Ngãi Lợi về nhà để mây mưa, Ngải Lợi đã mặc đồ của Phẩm Như, còn dùng mĩ phẩm của cổ. Hồng Thế Hiền bước ra thấy bồ nhí mặc đồ của vợ mình nên mới hỏi: “Sao em lại mặc quần áo của Phẩm Như, còn dùng đồ đạc của cô ấy?”. Lúc này Ngãi Lợi mới trả lời rằng, “Nếu muốn kích thích thì phải làm cho tới cùng”.

(3) Nguyên văn 虞柊罅 (Ngu Chung Há – Yú zhōng xià) khi phát âm ná ná 俞仲夏 (Du Trọng Hạ – Yú zhòng xià)

Được rồi, đây cũng chẳng phải là chuyện gì đó quá to tát, yêu tự sướng là bản chất của thiếu nữ mà. Xuất phát từ lòng hiếu kì cũng như sự tôn trọng dành cho bạn gái của mình, cậu mới lên mạng đọc thử cuốn tiểu thuyết có nam chính từa tựa như cái tên của cậu xem như thế nào.

Chương đầu tiên lên sàn, bởi vì nam sinh lớp kế bên có liếc mắt nhìn nữ chính một cái cho nên mới bị Ngu Chung Há tẩn cho một trận, khiến cho cậu nam sinh ấy… Toàn thân…Dập nát… Gãy xương…

Tuy rằng Ngu Chung Há là tên đầu gấu nhưng lại không làm đúng chức nghiệp bắt nạt bạn học, đam mê của gã ta chính là dồn nữ chính vào vách tường 18 lần, đách có chuyện gì làm lại cứ ngắt lấy eo nữ chính rồi tùy tiện đè nữ chính ở một nơi nào đó rồi cưỡng hôn, lại còn dùng một bộ mặt hớn ha hớn hở rêu rao khắp nơi nói “Tiểu tiên nữ nhà tao thật là ngọt”.

Não của gã nam chính này có vẻ chậm phát triển, nữ chính thân thiết với ai gã đều hoài nghi người ta đang muốn tán tỉnh người của gã, gã luôn cho rằng tất cả đàn ông trên thế gian này đều khao khát tiểu tiên nữ của gã, trong đầu ngoại trừ cưỡng hôn và ghen tuông ra thì chẳng còn gì khác.

Khi đó cuốn tiểu thuyết ấy vẫn chưa được viết xong, chương mới nhất dừng ở đoạn Ngu Chung Há tức sùi bọt mép khi hay tin người đẹp nhà mình bị đám nữ sinh dằn mặt, chửi bới là “Hồ ly tinh, dám quyến rũ nam thần Ngu Chung Há của tụi tao”, ngay tại trước mặt giáo viên và học sinh toàn trường, cậu nắm lấy eo của nữ chính! Hôn nữ chính ngay trên bục cờ trước sân trường. Sau đó còn ở trước mặt mọi người dõng dạc hô to: Nam Cung Lưu Ly! Là người con gái của Ngu Chung Há tôi đây!

Du Trọng Hạ: Nguyện bỏ ngàn vàng mong rửa sạch đôi mắt đã từng xem qua loại tiểu thuyết này.

Cuối cùng, cậu lật tới lật lui phần chuyên mục bình luận sau đó phát hiện ra mấy ngàn tệ (4) mà mình dành dụm suốt mấy tháng, không dám mua giày thể thao, không nạp tiền vào game đều dùng hết cho việc khen thưởng “Vợ yêu”, mà con mẹ nó “Vợ yêu” chính là bút danh của nhỏ.

Chi tiền cho bạn gái của mình chẳng phải là chuyện gì đó quá lớn lao, nhưng mẹ kiếp như thế này gọi là lừa đảo đó!!!

Huống hồ cô bạn này hẹn hò với cậu rõ ràng là để tiếp cận cậu nhằm thu thập tư liệu sống cho việc viết văn mạng của nhỏ, từ đó hoàn thiện cuốn tiểu thuyết tự sáng tác ấy. Cái này rõ mười mươi là RPS (5)!

Cô bạn này chẳng những đánh chủ ý lên người cậu mà còn có ý dâm luôn với cả bạn bè của cậu nữa… Nam phụ tên là Mặc Kỳ Côn, học sinh ban thể chất, cao một mét tám mươi hai, thích trượt ván, đây chẳng phải là Vạn Bằng à?!

Thế nên trong ngày đầu tiên của buổi tựu trường, Du Trọng Hạ chính thức nói lời chia tay với bạn gái mình. Cô bạn tự biết mình đuối lý, nhỏ nói sẽ đổi tên cho nam chính, hi vọng cậu đừng nói chuyện này cho ai biết.

Du Trọng Hạ đồng ý, hai người cứ xem như là hợp rồi lại tan… Còn chưa kịp chia tay đã bị thầy Triệu, chủ nhiệm khoa tóm sống. Nếu không phải bởi vì bạn gái cũ của mình viết đồng nghiệp văn, cậu sẽ không bị phạt đứng trước mặt mọi người trong tổ văn phòng Lý Hóa. Phí Tân cũng sẽ không hèn hèn mọn mọn (6)hỏi cậu: “Quần áo mà cậu mặc từ trong nhà tôi đi ra đâu rồi?”. Sau đó não của cậu sẽ không tự động duy diễn sai lệch, dẫn đến một trận hiểu lầm Ô Long (7) như vậy.

Tốt lắm, đã tìm ra kẻ đội nồi thay cho mình… À không, phải là kẻ đầu sỏ gây chuyện mới đúng.

Chính là cô đó, Nam Cung Lưu Ly!

“Cán bộ môn.” Phí Tân đứng trên bục giảng nói lời cảnh cáo, “Trong giờ học chớ nên phát ra mấy âm thanh kì quái.”

Du Trọng Hạ ngẩng đầu nhìn Phí Tân, hắn chỉ nói duy nhất một câu rồi tiếp tục quay trở lại giảng bài.

Du Trọng Hạ hỏi bạn cùng bàn, “Mới nãy tui tạo ra tiếng hở?”

Ngồi cùng bàn khe khẽ trả lời, “Thì thầm, nghiến răng nghiến lợi gì đó đã mấy phút rồi, ông làm cái gì thế?

Du Trọng Hạ tùy tiện nói, “Tui đang ở kỳ Trúc Cơ (8), chuẩn bị thăng thiên rồi.”

(4) Cứ 1000 RMB = 3.288.177,33 VNĐ, mấy ngàn tệ chắc cũng tầm 10 triệu.(5) RPS là viết tắt của Real Person Slash, có nghĩa là ghép đôi người thật, hay còn gọi là đồng nghiệp văn.

(6) Nguyên văn 狗狗祟祟 – Phiên âm Hán Việt là cẩu cẩu túy túy, cụm này có nguồn gốc từ một cái ảnh chế con Husky núp ở sau tường hèn mọn, cẩn thận mà quan sát chủ nhân của nó.

(7) Nguyên văn 乌龙误会.- Hiểu lầm Ô Long hay Sự kiện Ô Long ý chỉ sự việc hiểu lầm gây ra tổn thất không đáng có.

(8) Nguyên văn 筑基: Đa số các truyện tu tiên chia làm 9 cấp bậc theo thứ tự là Luyện Khí – Trúc Cơ – Kim Đan – Nguyên Anh – Hóa Thần – Luyện Hư – Hợp Thể – Đại Thừa – Độ Kiếp. Trong đó Trúc Cơ được cho là giai đoạn mấu chốt đầu tiên trong quá trình tu luyện.



Ngay sau bài giảng, mọi người bắt đầu làm bài tập, cái tên Giang Sở, học sinh chuyên ngành múa kia lại tới tìm Phí Tân hỏi một số đề mục.

Phí Tân có chút dè chừng cậu nam sinh này, em ấy toàn hỏi những câu trên trời dưới đất, về căn bản là chẳng có chút ý tứ nào muốn học Hóa cả, nhưng bị học sinh hỏi hắn cũng không thể cự tuyệt, vẫn phải đến chỗ của em ấy giảng giải vài lời.

Du Trọng Hạ ngồi ở dãy cuối cùng xem kịch vui, cậu nghĩ thầm mặc dù chỉ là hiểu lầm nhưng thầy Phí sao lại được mấy đứa ẻo lả yêu thích thế nhỉ? Một Du Quý Dương còn chưa đủ, giờ lại thêm một Giang Sở nữa. Điều đó có phải là một minh chứng cho cái loại khí chất không mấy thẳng này của ổng không?

Giang Sở ở đầu bên kia khi đã hỏi xong đề mục. “Thầy Phí, Hóa Học thiệt là khó quá à, có rất nhiều vấn đề em hổng hiểu gì hết, em có thể thêm Wechat của thầy để tiện cho việc hỏi bài không?”

Phí Tân trả lời, “Hoang nghênh em đến văn phòng tìm thầy nếu có gì không hiểu.”

Giang Sở, “Thầy ơi, thầy keo kiệt lắm luôn.”

Phí Tân, “Không có chuyện gì nữa thì ngồi làm bài tập đi.” Hắn chắp tay sau lưng rời khỏi cái bàn của Giang Sở.

Du Trọng Hạ đã xem xong trò vui nhưng cái đầu vẫn cứ như bông hoa hướng dương dõi theo Phí Tân vòng tới vòng lui hơn nửa cái lớp học.

Thẳng cho đến khi Phí Tân tiến lại gần bàn của cậu, nhỏ giọng hỏi, “Cán bộ môn, sao không làm bài tập, em đang làm gì thế hả?”

Du Trọng Hạ lại bắt đầu gọi hồn Du Quý Dương, “Thầy Phí ơi, Hóa Học thiệt là khó quá à.”

Phí Tân nhăn mặt hỏi, “Thế ư? Có muốn thầy phụ đạo một khóa cho em không?”

Du Trọng Hạ nghĩ bụng đâu cần thiết phải vậy, cậu nói, “Thầy ơi, mới nãy thầy đâu có nói như thế, sao tự dưng lần này hào phóng dữ vậy ta?”

Phí Tân cũng không hào phóng đến mức dạy kèm cho cậu chàng, hắn nói, “Vẫn không chịu làm bài? Trước khi tan học sẽ có bài kiểm tra miệng đấy.”

“Làm làm làm.” Du Trọng Hạ bắt tay đi kiếm cuốn sách bài tập mà cậu đã vứt ở cái xó nào rồi.

Phí Tân đã rời đi mà cậu vẫn chưa tìm ra sách bài tập. Đến khi kiểm tra miệng hắn cũng không gọi tên của cậu.

Giờ nghỉ giải lao, Du Trọng Hạ đang muốn đi tìm bọn Dương Kha chơi đùa trong chốc lát thì bỗng dưng Giang Sở đứng trước mặt của cậu, còn gõ gõ cái bàn.

Du Trọng Hạ, “… Gì đấy?”

Giang Sở, “Mới nãy cậu bắt chước cách nói chuyện của tui đúng không?”

Du Trọng Hạ ngạc nhiên hỏi, “Tui bắt chước cậu hồi nào?”

Giang Sở, “Còn dám nói không? Cả lớp ai ai cũng nghe!”

Du Trọng Hạ, “Ai nghe?”

Mọi người xung quanh liếc mắt nhìn nhau, không một ai dám lên tiếng.

Du Trọng Hạ, “Chẳng ai nghe thấy cả. Tránh ra, đừng chắn đường của tui.”

Cậu duỗi tay ra, bản thân mình chẳng dùng mấy phần lực đã đem một Giang Sở gầy như cây trúc đẩy hẳn sang một bên.

Giang Sở suýt chút nữa là đụng trúng tấm bảng đen ở đằng sau, lúc này mặt cậu ta đỏ phừng phừng, “Du Trọng Hạ, cậu khinh người quá đáng!”

Du Trọng Hạ cảm thấy vô cùng nực cười, “Cái này mà gọi là khinh người sao? Tao phải động thủ thì mày mới chịu dừng phải không?”

Giang Sở, “… Cậu muốn làm gì?”

Chủ nhiệm Triệu nổi giận đùng đùng tiến vào văn phòng tổ Lý Hóa, ông cầm lấy cốc giữ nhiệt uống ực ực vài hớp, bộ dạng này chắc là mới vừa răn đe xong học trò.

Mấy vị giáo viên khác hỏi, “Xảy ra chuyện gì thế ạ?”

Chủ nhiệm Triệu, “Nhóm học trò thể chất của ban 18, mới vừa đuổi được một thằng thủ lĩnh, còn bị tôi hung hăng cảnh cáo vài ngày thế mà giờ lại tiếp tục gây chuyện! Một đám người khinh khi một đứa, em học sinh kia quậy banh lên nói muốn đi kiểm tra thương tích rồi còn kêu sẽ gọi cho bố mẹ đến, suốt cả ngày kéo thêm rắc rối cho tôi! Kẻ cầm đầu lần này chính là học trò của ban 19, Du Trọng Hạ!”

Mấy vị giáo viên lại tiếp tục hỏi, “Vậy phải xử lí ra sao?”

Chủ nhiệm Triệu, “Mấy đứa tham gia đều bị phạt đứng ngoài hành lang, em học sinh bị đánh cũng học ban 19, thầy Tiết mang tới phòng y tế rồi.”

Phí Tân đi một chuyến tới phòng thí nghiệm Hóa Học, từ dưới lầu bước lên, hắn thấy dãy hành lang đứng một loạt người, ngoại trừ Du Trọng Hạ, còn lại đều ở ban 18.

Du Trọng Hạ và Dương Kha đứng kế bên nhau, hai người còn hớn ha hớn hở nói chuyện phiếm, thấy hắn đi lên mới ngậm miệng lại.

Phí Tân đoán bọn chúng lại sinh sự nên mới hỏi, “Sao mấy đứa lại đứng ở ngoài này? Làm chuyện gì xấu rồi hử?”

Một cậu học trò ban thể chất nói, “Chủ nhiệm Triệu kêu tụi em đứng, tụi em không làm gì hết, chỉ giỡn thôi ạ.”

“Giỡn đến phát hỏa luôn à?”

Hắn tiếp tục bước lên bậc thang cấp, lúc đi ngang qua Du Trọng Hạ thì có liếc mắt nhìn một cái.

Du Trọng Hạ nghi ngờ Phí Tân là đang vui sướng khi người gặp họa, cậu quát lên, “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy người bị phạt đứng bao giờ sao?”

“Chưa từng thấy.” Phí Tân học theo giọng điệu của Du Quý Dương, “Nhìn người ta bị phạt đứng, vui vẻ lắm luôn ó.”

Ông Phí với cậu Du đúng trời sinh một cặp luôn đấy, cười mệt. =]]

Tui tiết lộ cho mấy bồ một bí mật nha: Giang Sở là trai thẳng. =]]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook