Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người

Chương 15: Tụi bây là đang thèm khát cơ thể của thầy phí!

Từ Từ Đồ Chi

02/09/2020

EDITOR: LAM

Phí Tân chắp tay sau lưng, bước lên từng bậc cầu thang, quẹo một cái, tiến vào văn phòng.

Du Trọng Hạ, … Cái loại người gì đây? Hơn hai mươi tuổi đầu, già mà không nên nết.

Cậu tức giận đến mức ngả người ra sau, nhóm học trò ban thể chất ở bên này lại đang thì thầm to nhỏ thảo luận về thầy giáo Phí.

“Ê, ê, ê, tụi mày có thấy đôi giày thể thao mà thầy Phí đang mang không?”

“Hình như hôm qua ổng mang một đôi khác thì phải.”

“Đôi kia là loại AJ (*) đồng thương hiệu, rất phổ biến, màu của đôi hôm nay mới mẻ hơn nhiều, trước đây tao chưa từng thấy người nào mang qua.”

“Tụi mày đoán thử xem nếu rủ ổng đi đánh bóng rổ liệu ổng có đi không?”

“Biết đâu chừng ổng là kiểu thích sưu tập giày thôi, không biết chơi bóng đâu.”

“Không thể nào, tao nghĩ ổng biết đánh đó, tụi mày hãy nhìn cơ thể của ổng đi, lỡ đâu biết chơi, hôm nào hỏi ổng thử coi sao?”

“Tụi mày có đứa nào thấy ổng đi con xe Colnago (1) trong hai ngày vừa rồi không?”

“Có tao, có tao, sợi carbon (2) đã được độ lại, thoạt nhìn trông đắt lắm.”

“Nhìn thấy từ xa, chắc là Colnago, thương hiệu này chính là vua của tất cả loại xe đạp địa hình đó, đắt đỏ là lẽ dĩ nhiên.”

“Cũng tại tụi mày không thèm quan tâm đến ai, tới chủ động tạo quan hệ đi, trở nên thân thiết với ổng thì có thể mượn xe của ổng lái một vòng rồi!”

“Thế sao mày không đi đi?”

“Mày đi, mày đi đi.”

“Vẫn là mày thích hợp nhất.”

“Tao đâu phải loại mặt dày, mày đấy, mày đi đi.”

Du Trọng Hạ, “?????”

Cậu giận dữ nói, “Ai không biết còn tưởng tụi mày đang thương lượng xem nên tán cô nào đấy! Tụi mày bị bệnh hay gì? Một bầy đực rựa lại đi coi trọng một ông thầy giáo.”

Nhóm học trò ban thể chất đồng loạt ôm tim mà khóc (3), cay đắng kêu lên, “Thập Ngũ, ông không hiểu đâu!”

Du Trọng Hạ khinh thường nói, “Tao không hiểu cái gì? Tụi mày không những coi trọng giày của thầy Phí mà ngay cả xe của người ta tụi mày cũng dòm, tụi mày nhìn lại tiền đồ của tụi mày đi.”

Dương Kha lên tiếng, “Không chỉ có nhiêu đó, tụi tui còn coi trọng con người của thầy Phí nữa, tụi tui muốn dụ dỗ ổng đến chơi bóng với tụi tui, nhưng mà tạm thời xấu hổ quá không biết nên mở miệng ra sao.”

Du Trọng Hạ, “Muốn đánh bóng thế sao không rủ tao? Tay tao lành rồi nè!”

(*) AJ – Viết tắt của hãng Air Jordan, là thương hiệu giày dép và trang thiết bị thể thao được thành lập, thiết kế và sản xuất riêng dành riêng cho Michael Jordan bởi một nhánh của Nike có tên thương mại là “Jordan Brand”.

(1) Colnago: Một hãng xe đạp địa hình nổi tiếng của Ý.

(2) Nguyên văn 碳纤 – Sợi carbon thường được làm từ 1 chất gọi là polyacrylanitrile (PAN). Các chất sơ PAN được nấu ở nhiệt độ rất cao, đốt cháy tất các các vật chất phi carbon để lại 1 loạt các sợi carbon dài, rất mỏng.

(3) Nguyên văn: 西子捧心 – Phiên âm Hán Việt là Tây Tử phủng tâm, ý chỉ bệnh trạng của những mỹ nhân, xưa kia có nàng Tây Thi lúc nàng buồn khổ thường ôm tim nhíu mày, dẫu rằng như vậy trông nàng vẫn cứ đẹp ngất ngây.

Bóng rổ là cái môn mà cậu chỉ biết đánh qua loa chứ không giỏi mấy, người khác tụ tập chơi bóng thường sẽ không rủ cậu, hơn nữa học kỳ này tay phải của cậu lại bị thương thế nên chẳng một ai muốn gọi cậu chơi cùng.

Dương Kha nói một cách uyển chuyển, “Thập Ngũ, cậu tính nhẩm một tí đi. Giữa cậu với thầy Phí ai cao hơn?”

Học trò ban thể chất A +1, “Giữa ông với thầy Phí ai chân dài hơn?”

Học trò ban thể chất B +2, “Giữa ông với thầy Phí ai tay dài hơn?”



Học trò ban thể chất C +3, “Giữa ông với thầy Phí ai có sức bật tốt hơn?”

Còn lại một cậu cuối cùng, khỏi phải nói, mạnh mẽ góp đủ +4. “Giữa ông với thầy Phí ai đẹp trai hơn?”

Du Trọng Hạ, “??????”

Mấy cái vế trước nào là chân dài, tay dài đều là sự thật khách quan không thể chối bỏ, sức bật của Phí Tân cậu chưa từng thấy qua nên miễn cưỡng không tính vào, thế cái vế cuối cùng là ý gì đấy?

Du Trọng Hạ phát ra tiếng rít gào từ tận sâu linh hồn, “Tui bây là đang thèm khát cơ thể của thầy Phí!”

Nhóm học trò ban thể chất ấy vậy mà lại vô liêm sỉ gật đầu, “Đúng thế! Chả nhẽ lại không?”

Phía bên này, Phí Tân trở lại văn phòng và nghe những gì đã xảy ra, chiều nay có khá nhiều tiết Lý, Hóa, trong phòng làm việc lúc này chỉ còn lại hắn, chủ nhiệm Triệu và một người cô giáo bình thường ít khi nói chuyện.

Chủ nhiệm Triệu vẫn còn tức giận, cứ cằn nhằn mãi không thôi, “Khai giảng mới được vài ngày thế mà bao nhiêu sự kiện bạo lực lại liên tục diễn ra, nhóm học sinh ban thể chất cùng với kẻ cầm đầu Du Trọng Hạ, nhất định phải chỉnh đốn nghiêm khắc.”

Giang Sở và Du Trọng Hạ vốn là người không chung một đường, dựa vào cái tính cách ưa phóng đại, thùng rỗng kêu to (4) ngày thường của Giang Sở, hắn thật sự không cho rằng Du Trọng Hạ sẽ xuống tay với cậu ta.

(4) Nguyên văn 雷声大雨点小 – Phiên âm Hán Việt là “Lôi thanh đại vũ điểm tiểu”, tức là sấm thì to mà mưa thì nhỏ, ý chỉ những người trước khi bắt đầu làm việc gì đó thì lớn tiếng phô trương, đến khi bắt tay vào làm lại chẳng làm được bao nhiêu.

“Em thì nghĩ không hẳn là đánh thật đâu ạ, cán bộ môn của em tuy rằng tiếng xấu đồn xa nhưng thật ra cậu ấy chỉ nói nhiều thôi, sẽ không vô duyên vô cớ đánh bạn học, biết đâu chừng chỉ là đừa giỡn thôi.”

Chủ nhiệm Triệu nói, “Dù có đùa cũng không nên hù bạn học thành ra như thế, người ta có đồng ý đi theo bọn họ chơi đùa sao? Đùa giỡn là khi cả hai bên đồng thuận mới gọi là đùa giỡn, còn đơn phương lôi bạn học ra tìm niềm vui, sao có thể giống nhau được?”

Phí Tân hiểu quan điểm này của chủ nhiệm Triệu, hắn nói, “Thế nhưng vẫn phải hỏi cho rõ ràng, là do đùa giỡn không biết chừng mực hay thật sự là bạo lực học đường, tính chất của hai cái này hoàn toàn khác nhau.”

Chủ nhiệm Triệu ngẫm nghĩ rồi mới lên tiếng, “Cũng đúng, không thiên vị cũng sẽ không bỏ qua.”

Du Trọng Hạ hoàn toàn không động thủ đánh Giang Sở, càng không có suy nghĩ muốn đánh cậu ta. Cậu chẳng qua chỉ kêu đám thể chất nhóm Dương Kha tóm chặt tứ chi của Giang Sở sau đó nhấc lên, giống như lúc thường bọn họ vẫn hay giỡn với nhau như vậy, khiến cho cậu ta té phịch xuống thôi, không hơn.

Đâu ai ngờ Giang Sở chưa từng thấy qua tình huống này bao giờ, cậu ta không hiểu ý bọn họ, mới vừa bị vây một cái đã tự bảo vệ mình bằng cách lăn lộn khóc um sùm cả lên, khóc đến nỗi trời long đất lở khiến cho cả đám bọn họ mờ mịt chẳng hiểu gì, còn chưa kịp bàn bạc xem bước kế tiếp nên làm sao thì chủ nhiệm Triệu đã nghe thấy động tĩnh mà tìm đến.

Cả đám không hề xuống tay với Giang Sở, cậu ta tự mình lăn lộn cả người dính toàn đất, còn không cẩn thận đập cả đầu xuống dưới, lúc nhìn thấy chủ nhiệm Triệu cậu ta ngay lập tức gân cổ lên nói có kẻ muốn đánh mình, còn quậy banh nói phải báo cho phụ huynh biết để họ đưa cậu ta đi kiểm tra thương tích.

Du Trọng Hạ và những người khác không đặt chuyện này ở trong lòng, vừa đứng ở hành lang chịu phạt vừa luyên thuyên cho vơi ngày đây.

Hết tán gẫu về thầy giáo Phí lại chuyển sang một cô đàn em lớp 10, nói lớp 10 ban nào đấy có một cô bé rất dễ thương, dáng vẻ trông rất giống Hatsune Miku (5).

Du Trọng Hạ, “Thiệt hay giỡn vậy? Tao chưa thấy bao giờ.”

Cậu học trò ban thể chất mở đầu chủ đề nói, “Dĩ nhiên là thật rồi, không tin lát nữa ông chạy lên dãy lầu của lớp 10 mà coi.”

Du Trọng Hạ, “Nếu không đúng sự thật thế chẳng phải uổng công tao đi một chuyến à?”

Đối phương nói, “Cược một ly Một Chút Xíu (6), khách quan, công tâm, thật sự giống vô cùng luôn.”

Du Trọng Hạ, “Ok! Chờ hết tiết tao sẽ lên đó nhìn, không giống thì mày mời, giống thì tao mời.”

Dương Kha, “Không được! Người xem cũng phải có một phần chứ, tụi tui cũng muốn uống Một Chút Xíu!”

Một số người còn lại, “Một Chút Xíu! Một Chút Xíu! Một Chút Xíu!”

Cả đám ồn ào đến mức ngồi trong phòng làm việc còn nghe thấy, chủ nhiệm Triệu đang nhận điện thoại, phẫn nộ gầm lên, “Lại làm cái gì thế hả?”

Phí Tân nói, “Chủ nhiệm, thầy cứ bận việc đi ạ, để em ra ngoài xem.”

Hắn từ trong văn phòng bước ra, sau đó thở dài một tiếng, đám nam sinh đồng loạt ngẩng đầu nhìn hắn.

“Vì cớ làm sao đã phạt đứng rồi mà vẫn còn nghĩ đến chuyện ăn uống vậy?” Phí Tân nhỏ giọng nói, “Một Chút Xíu mất bao nhiêu tiền? Hỉ Trà (7) của thầy gấp 10 lần nè.”

(5) Nguyên văn 版初音未来 – Phiên âm Hán Việt là Sơ Âm Vị Lai tức Hatsune Miku, Hatsune Miku trong tiếng nhật có nghĩa là “Âm nhạc của tương lai”, đây là vocaloid do Hãng Crypton Future Media (CFM) sản xuất và hiện nay Hatsune Miku dẫn đầu cho một xu hướng âm nhạc mới: Những ca sĩ được tạo ra từ máy tính và trở thành biểu tượng của những người hâm mộ truyện tranh tại Nhật Bản.

(6) Nguyên văn 一点点 – Một Chút Xíu gia nhập liên minh chuỗi thương hiệu trà sữa vào năm 1994. Mới ban đầu nó chỉ là một quán nước giải khát ở ven khu vực Đài Nam của Đài Loan, không hề có tên hay nhãn hiệu, về sau bởi vì tình trạng buôn bán phát đạt mới chuyển sang hình thức cửa tiệm, tới năm 1997 bắt đầu thành lập chi nhánh, năm 2010 chính thức du nhập vào Thượng Hải, Trung Quốc.



(7) Nguyên văn 喜茶, là một chuỗi đồ uống trà của Trung Quốc được thành lập vào năm 2012 và có trụ sở tại quận Nam Sơn, Thâm Quyến. Khởi đầu là một cửa hàng nhỏ tên là “trà hoàng gia ở thành phố Giang Môn, tỉnh Quảng Đông, thương hiệu nhanh chóng mở rộng sang các thành phố khác ở Quảng Đông và Trung Quốc.

Những nam sinh khác cười rộ lên, riêng Du Trọng Hạ sắc mặt vẫn lạnh tanh, cậu vẫn còn ghi hận việc mới ban nãy thầy Phí học mình giả giọng của Du Quý Dương.

Phí Tân sau khi giỡn xong thì ngay lập tức nói, “Đừng quậy nữa, im lặng chút.”

Hắn vừa dứt lời, dưới lầu vang lên từng trận âm thanh cộc cộc cộc của giày cao gót, dồn dập tiến lại gần đây.Nữ giáo viên trong trường rất hiếm người mang giày cao gót, đứng giảng suốt mấy tiết liền thật sự quá mệt mỏi, cho dù có mang cũng sẽ chọn loại thấp nhất, gót giầy tạo ra tiếng lớn như vậy đúng là chưa từng nghe qua.

Người đi lên quả nhiên là một vị nữ sĩ xa lạ, cách ăn mặc trông như một quý bà, tay cầm một cái ví, nhìn bộ dạng hẳn là phụ huynh của ai đó rồi.

Phí Tân nói, “Phụ huynh à? Hiện tại đang là giờ lên lớp, không thể…”

Hắn còn chưa nói hết câu, vị phu nhân này đã giơ tay chỉ về nhóm học trò đứng xung quanh, mày nhướng lên rồi nói, “Tụi mi chính là mấy đứa… Côn đồ học ban thể dục phải không?”

Giờ thì biết rồi, đây là mẹ của Giang Sở.

Du Trọng Hạ lên tiếng, “Cháu là côn đồ chuyên ngành phát thanh viên.”

Nhóm học trò ban thể chất cười hớn ha hớn hở.

Phí Tân bước lên muốn mời người vào trong văn phòng, hắn hỏi, “Cô là mẹ của Giang Sở đúng không ạ?”

Mẹ của Giang Sở không thèm để ý tới hắn, bà cầm lấy chiếc ví da trên tay đánh vào người của cậu nam sinh thể chất đứng gần nhất, cậu nam sinh kia trốn sang một bên nên không bị đánh vào mặt chỉ bị đập đến bả vai một chút, cậu nam sinh bị đau kêu lên một tiếng.

Vị phu nhân này sau khi công kích thành công thì chuyển hướng sang một cậu nam sinh khác.

Phí Tân vội vàng ngăn lại, “Bình tĩnh! Có chuyện gì từ từ nói! Chớ có xúc động như vậy!”

Du Trọng Hạ dòm một màn đánh người của ả đàn bà này, cậu ngay lập tức nghĩ đến mẹ của mình là Trác Vân, đây chẳng phải cũng chung một hội với mấy bà mẹ điên sao? Mẹ cậu cậu còn đách sợ chứ đừng nói tới ả đàn bà lạ hoắc này.

Mẹ của Giang Sở nghe nói con trai cưng của mình ở trường học bị “ức hiếp” nên mới liên tưởng tới mấy cái tin bạo lực học đường gần đây, bà cứ nghĩ quá mọi chuyện lên dẫn đến cảm xúc nhất thời cũng bị kích động theo.

Phí Tân tuổi hãy còn trẻ nhìn không ra dáng vẻ của một người giáo viên, bà bị hắn cản cũng chẳng thèm kiềm chế lại vẫn cứ tiếp tục giơ lên chiếc ví da cứng rắn kia, đến ngay cả chướng ngại vật cản đường bà là Phí Tân bà cũng đánh, may là hắn phản ứng nhanh nhạy nếu không đã bị bà đập cho vỡ đầu.

Cậu nam sinh mới vừa rồi bị mẹ của Giang Sở đánh trúng bả vai hiện tại đang phát khùng lên, cậu ta muốn tiến lên so kèo cao thấp với bà dì này, những nam sinh khác sợ chuyện bé xé ra to, gấp gáp ngăn lại cậu ta.

Bên ngoài hành lang loạn thành một nùi, Dương Kha mắt thấy tình huống không ổn, nhanh chóng chạy tới văn phòng tìm những giáo viên khác.

Du Trọng Hạ vọt tới phía sau Phí Tân, một tay chống trên bả vai của hắn, bật người nhảy lên.

Phí Tân đứng đối diện với mẹ của Giang Sở, bà cũng chẳng thèm nghe lời hắn nói chỉ mãi càm ràm quở trách nhà trường kỉ luật không nghiêm để xảy ra vấn nạn bạo lực học đường, vân vân và mây mây. Hắn chưa từng gặp phải tình huống như vậy trong đời, giờ phút này hắn cảm thụ sâu sắc thế nào gọi là tú tài gặp quan binh, có lý cũng phải câm miệng (8), mẹ của Giang Sở khiến cho hắn bó tay toàn tập, lại còn phải né tránh đòn công kích từ chiếc ví da, trong lòng hắn không ngừng than khổ nghĩ bụng tại sao chủ nhiệm Triệu vẫn chưa xuất hiện, thầy mà không đến hắn sẽ phải vì sự nghiệp giáo dục mà hiến dâng sinh mệnh tuổi trẻ mất. Nghề giáo viên thật sự dành cho con người sao, trời ơi, thảm quá…

(8) Nguyên văn 秀才遇到兵有理说不清 – Ngụ ý của câu tục ngữ này chính là: Mây tầng nào ở với mây tầng đó, ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Thành phần trí thức đụng phải dân quê mùa, trong lúc giao tiếp sẽ xuất hiện một vài vấn đề, nhân sinh quan bất đồng, phương thức biểu đạt cũng bất đồng, kết quả “binh lính” không hiểu “tú tài” nói gì mà “tú tài” cũng không hiểu “binh lính” nói gì.

Bỗng nhiên, Phí Tân phát giác ra vai mình trở nên nặng hơn, phía trên đỉnh đầu vươn ra một bàn tay, vèo một phát! Đoạt lấy chiếc ví da mà mẹ của Giang Sở dùng để múa may quay cuồng.

Phí Tân, … Thiếu hiệp, tài nghệ không tồi.

Mẹ của Giang Sở sửng sốt không thôi.

Du Trọng Hạ tay không đoạt đồ, cầm chắc vũ khí hạt nhân của đối phương, sau đó thuận thế khoát lên trên bả vai của Phí Tân, cậu chàng thò mặt ra khỏi lưng của hắn, nói “lêu lêu lêu” với mẹ của Giang Sở.

Mẹ của Giang Sở cười khẩy một tiếng, khoe ra móng tay!

Du Trọng Hạ và Phí Tân không hẹn mà cùng nhau ngửa ra phía sau, né tránh một đòn cào động con mẹ nó trời của mẹ Giang Sở.

Mẹ của Giang Sở cào hụt tức đến nổ phổi, bà giương mắt nhìn về phía sau, chủ nhiệm Triệu vội vã chạy lại đây, bà ngay tại chỗ ngồi xuống bắt đầu gào khóc, “Trường học của mấy người dạy dỗ học trò thành cái dạng gì thế? Bắt nạt bạn học, ngay cả phụ huynh cũng dám đánh! Một đám côn đồ, không một chút lễ phép, không một chút gia giáo!”

Điều này làm Phí Tân cực kì khó xử, thật giống như hắn khinh khi nữ sĩ nhà người ta, “Dì à, dì trước tiên cứ đứng dậy đã.”

Hắn còn muốn tiến lên đỡ người.

Du Trọng Hạ đứng đằng sau ôm chặt lấy Phí Tân, mặt cậu chàng đặt trên bả vai của hắn, cười toe toét nói, “Dì ơi, dì thấy con trông chính chắn, phong độ thế thôi chứ con vẫn là trẻ vị thành niên đó, hì hì.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook