Dương Thần

Chương 153: Lòng tham không đáy

Mộng Nhập Thần Cơ

30/03/2013



- Quá Khứ, Hiện Thế, Vị Lai tam đại kinh thư? Nếu ta có ba đại kinh thư này thì đã là cao thủ nhất đẳng trong thiên hạ rồi, siêu thoát sinh tử, không phải vật lộn khổ cực như hiện giờ. Khí Hồn môn của chúng ta cũng đã trở thành thánh địa võ học rồi, đời đời kiếp kiếp trụ vững trong thiên hạ, trăm tỷ người kinh ngưỡng.

Nghe thấy lời này của Hồng Dịch, Đoạn đại tiên sinh tựa như nghe được một lời bỡn cợt, hừ lạnh một tiếng.

- Đã như vậy, ta hỏi Đoạn đại tiên sinh một câu. Ngươi đã đem thần hồn tu luyện đến cảnh giới phụ thể đại thành, đạt tới phân thần hóa niệm. Vậy từ đó đến cảnh giới quỷ tiên còn cách bao xa, cần thời gian bao lâu?

Hồng Dịch không lộ chút biểu tình nào, hỏi một tiếng.

- Cho dù là phụ thể đại thành, thần hồn có thể tùy ý phân hóa nhưng vẫn là âm thần, không phải là quỷ tiên. Nếu từ âm thần đột phá đến quỷ tiên, tuy chỉ là một bước nhưng lại xa tận chân trời.

Đoạn đại tiên sinh nhìn Hồng Dịch một hồi lâu, sau đó mới từ tốn nói:

- Âm thần là âm thần, quỷ tiên là quỷ tiên, chênh lệch nhau rất nhiều. Âm thần tách khỏi thể xác sẽ từ từ bị khô kiệt, một khi thân thể tử vong thì sớm muộn gì sẽ tiêu tán trong trời đất. Còn quỷ tiến thì nguyên tắc lại bất đồng. Quỷ tiên hoàn toàn có thể đoạt xá chuyển sinh. Ta mặc dù tu luyện tới phụ thể đại thành. Nhưng người tu đạo thuật từ xưa tới này, dừng chân tại quan khẩu trọng yếu này có không biết bao nhiêu mà kể. Ta cũng không nắm chắc có khả năng đột phá đến cảnh giới quỷ tiên.

- Đoạn đại tiên sinh nói là không chắc có thể đột phá đến cảnh giới quỷ tiên. Nói như vậy là tuổi thọ của ngươi vẫn như cũ, thân thể sống được bao lâu thì ngươi sống được bấy lâu. Nhìn tu vi võ học của Đoạn đại tiên sinh, chắc hẳn đã đạt cảnh giới đại tông sư rồi. Tuổi thọ của đại tông sư, nếu như không có chuyện gì xảy ra, thì sống quá trăm tuổi thì không thành vấn đề. Hiện giờ Đoạn đại tiên sinh nhìn không quá bốn mươi tuổi, nhưng chắc nhiều tuổi hơn vẻ bề ngoài.

Hồng Dịch đã sớm nhận ra vị Đoạn đại tiên sinh này nhìn tướng mạo chỉ khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, nhưng thật ra có thể đã sáu mươi tuổi rồi.

Tu luyện thần hồn, đôi khi cực nhanh nhưng cũng có khi rất chậm. Hồng Dịch đọc rất nhiều phương pháp tu luyện đạo thuật trong kinh sử. Trong đó ghi lại, có người là thiên tài trong tu đạo, tám tuổi là vào núi thi giải, nói cách khác tám tuổi đã luyện tới cảnh giới quỷ tiên. Mà còn kẻ tu luyện tệ nhất thì tu luyện không đến nổi cảnh giới dạ du, thậm chí là định thần, xuất xác cũng không thể làm nổi.

Tu luyện như thế, một khi vướng mắc ở cảnh giới nào, cho dù tu luyện một trăm năm cũng vô ích.

Hồng Dịch sau khi bản thân tu luyện đến cảnh giới hiện hình, liền khó có thể tiến thêm một bước nữa. Nếu không lĩnh ngộ được đạo lý 'niệm niệm vô trệ' trong công đức cà sa, thì ngay cả khi có được Quá Khứ kinh thì chỉ sợ cũng không phá tan được làn sương mù để đến được bờ bên kia của cảnh giới phụ thể.

- Không sai!

Sắc mặt Đoạn đại tiên sinh có hơi chút khó coi.

- Ta còn có bốn mươi năm nguyên thọ có thể sống. Nếu như trong bốn mươi năm này, đột phá không được cảnh giới quỷ tiên thì cả đời này ta tu võ luyện đạo cũng là phí công vô ích, chỉ có thể bụi đất về với bụi đất, cát bụi trở về với cát bụi mà thôi.

- Ha ha, ha ha, ha ha!

Hồng Dịch đột nhiên phá lên cười.

- Ngươi cười cái gì?

Ánh mắt Đoạn đại tiên sinh âm trầm nhìn Hồng Dịch.

- Một tấc thời gian là một tấc vàng. Một tấc vàng khó có thể mua được một tấc thời gian.

Hồng Dịch ung dung nói:

- Đoạn đại tiên sinh đã đến tuổi sáu mươi, khí huyết toàn thân mặc dù sung mãn, nhưng không còn hoạt bát nữa, cũng không còn khí huyết dương cương thời niên thiếu nữa. Nói thật ra, võ công dù tiếp tục luyện đi chăng nữa, không bị thụt lùi đã là không dễ dàng rồi. Còn muốn có đột phá thì không thể nào rồi. Nếu như ngươi có thể luyện đến cảnh giới võ thánh, thì có thể dễ dàng sống tới một trăm năm mươi năm nữa, thậm chí là một trăm bảy mươi, tám mươi hay là hai trăm năm! Giả dụ bây giờ có thêm một trăm năm thời gian để tim hiểu đại đạo, tu luyện thần hồn. Một khoảng thời gian dài như vậy chưa chắc không thể thành quỷ tiên.

- Thành võ thánh, tuổi thọ kéo dài. Nói dễ vậy sao? Chúng ta lại là người tu luyện thần hồn, linh nhục không thể hợp nhất, võ công tiến triển vô cùng chậm chạp. Ta có thể tu luyện đến cảnh giới đại tông sư cũng là gặp được kỳ ngộ. May mắn có được túi mật của Hoàng Kim Mãng năm trăm năm, đem phối hợp với Ngũ Sắc Linh Chi, Tuyết Tham và một số linh dược khác. Tiêu tốn ngàn vạn lượng bạc, mất mấy chục năm mới có thể phối ra một bộ thuốc tẩy tủy. Nhờ đó mới miễn cưỡng bước vào cảnh giới đại tống sư. Võ công của Khí Hồn môn chúng ta không có bí quyết luyện tủy trọn vẹn. Võ công tu luyện được đến cảnh giới này đã là cực hạn rồi.

Đoạn đại tiên sinh do dự một chút, nói thật lòng:



- Ngươi chẳng lẽ muốn mang thứ gì đó để đổi lấy Huyền Âm Trảm Quỷ Nhiếp Hồn của Khí Hồn môn chúng ta? Nếu như người lấy ra pháp quyết của Thái Thượng đạo hay hài pháp (bí pháp luyện xương tủy, hình hài) của Ngọc Dịch quán thì ta cũng có thể cân nhắc.

- Ngọc Dịch quán hài pháp sao?

Hồng Dịch thoải mái vung tay lên.

- Ta có một môn tuyệt học. Chính là một bộ điển tịch vô thượng của Đại Thiện Tự, Long Tượng Pháp Ấn, là bí quyết luyện tủy. Hơn nữa ta còn có một viên Nguyên Tẫn Thiên Châu. Chỉ cần nửa chén canh cũng có thể giúp ngươi thoán thai hoán cốt, khí huyết vững chắc, khiến ngươi có thể khôi phục mười năm sinh mệnh.

- Long Tượng Pháp Ấn? Nguyên Tẫn Thiên Châu!

Đoạn đại tiên sinh nghe thấy lời này của Hồng Dịch, thiếu chút nữa là đứng bật dậy. Cây quạt trên tay bị xiết chặt kêu lên ken két, thanh trúc làm nan quạt cũng bị bóp tõe cả ra.

Sau khi khiếp sợ xong, Đoạn đại tiên sinh dùng một loại ánh mắt không thể tin được đánh giá Hồng Dịch.

Hồng Dịch bình tĩnh uống trà, không nói thêm lời nào.

- Ngươi nói thật không đấy?

Đoạn đại tiên sinh hỏi lại một câu.

- Đoạn đại tiên sinh, ngươi là tông chủ một phái, mà ta cũng đường đường là một tướng quân, là thủ khoa cuộc thi hương của triều đình, hai ta đều là người có thân phận, lẽ nào còn nói lời không thật. Nói thật cho ngươi biết, Lôi Liệt đầu phục dưới trướng của ta cũng là vì Long Tượng Pháp Ấn và Nguyên Tẫn Thiên Châu đấy. Nếu không đường đường là một Hoành Luyện Thái Bảo như hắn sao lại đi theo ta?

Hồng Dịch lại uống một ngụm trà nữa.

- Long Tượng Pháp Ấn là gốc của bộ Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh sao?

Đoạn đại tiên sinh suy nghĩ một cái, liếm liếm môi.

- Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh là điển tịch bí mật của Đại Thiện Tự, là kiệt tác võ đạo song tu để tu thành quỷ tiên, luyện thành võ thánh. Có được kinh này là có thể tu luyện thành quỷ tiên cũng như tu thành võ thánh. Mặc dù không như Quá Khứ, Hiện Thế, Vị Lai kinh có thể tu thành dương thần, nhân tiên. Nhưng vẫn là vô thượng bí điển. Hay là như vậy đi, ngươi mang Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh truyền thụ cho ta, rồi mang Nguyên Tẫn Thiên Châu đưa cho ta, ta sẽ đem Huyền Âm Trảm Quỷ Nhiếp Hồn truyền thụ cho ngươi.

Đoạn đại tiên sinh lúc này tuy đã trấn định lại nhưng trong mắt tỏa sự cuồng nhiệt.

Phụt!

Hồng Dịch thiếu chút nữa phun ngụm trà trong miệng ra.

- Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh, Nguyên Tẫn Thiên Châu cùng đưa cho ngươi? Đoạn đại tiên sinh chẳng lẽ còn không rõ giá trị của hai thứ này sao? Đạo thuật của Khí Hồn môn các ngươi không thể thành quỷ tiên, võ thuật thì không thể thành võ thánh. Chỉ bằng vào một bộ Huyền Âm Nhiếp Hồn mà ta phải đem tuyệt học có thể tu thành quỷ tiên, võ thánh cho ngươi sao? Lại còn cả vô thượng chí bảo Nguyên Tẫn Thiên Châu nữa sao?

- Huyền Âm Trảm Quỷ Nhiếp Hồn của Khí Hồn môn chúng ta là một tàn chương của Thượng Cổ Huyền Mê, là tuyệt học có một không hai. Nếu nói về thuật công kích thần hồn, thì ngay cả là Phương Tiên đạo, Chính Nhất đạo cũng không so được với chúng ta! Chỉ cần đối phương có lực lượng thần hồn không bằng ta, dưới một trảo, ngay lập tức thần hồn của đối phương bị lôi ra ngoài, mặc cho ta tùy ý giết mổ! Kể cả là cách xa mấy ngàn bước cũng bị như vậy! Hơn nữa khi tu luyện đến cảnh giới tối cao, ý niệm trong đầu vừa động, trong phương viên mười dặm đến một trăm dặm, toàn bộ hồn phách của người hay động vật đều bị thu về phía ngươi, ngưng tụ thành oan hồn ma thần, thành ma tượng Huyền Âm vô địch, không gì có thể địch nổi. Mấy trăm năm trước lãnh tụ lãnh tụ của Huyền Mê là Thi Ma Hồ Thiên Nhai, chỉ trong một chiêu này liền rút sạch thần hồn của ba ngàn đại quân. Loại thần thông thế này chẳng lẽ không đáng giá sao?

Đoạn đại tiên sinh nói.

- Vậy tại sao ngày đó một trảo của ngươi không khiến thần hồn của ta không xuất ra ngoài?

Hồng Dịch lúc này cũng hiểu ra Đoạn đại tiên sinh này lòng tham không đáy, trong lòng cảm thấy vô cùng không vui.

Huyền Âm Trảm Quỷ Nhiếp Hồn kia vốn cũng thật thần kỳ. Hồng Dịch nghĩ rằng nếu mình học xong thì trong khoảng cách mấy ngàn bước cũng không cần bắn tên, chỉ cần đối phương không phải là cao thủ tiên thiên tuyệt đỉnh linh nhục hợp nhất, thì tung ra một trảo liền lôi thần hồn đối phương ra. Đạo thuật dạng như vậy quả thật là phương pháp vô thượng.

Hồng Dịch còn biết loại đạo thuật này cũng giống như Lôi Ngục Đao Kinh. Đây không phải đạo thuật tu luyện để đề cao cảnh giới thần hồn, mà là đạo thuật thuần túy sát sinh nhiếp hồn, khi sử dụng gây ra thương tổn rất lớn.

Thế nhưng Đoạn đại tiên sinh lại đòi trao đổi nhiều đồ như vậy.



- Thứ nhất là ta không dùng toàn lực, thứ hai là ngươi tu luyện Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh, lực lượng thần hồn cường đại, trấn áp được ý niệm trong đầu.

Đoạn đại tiên sinh nghiêm mặt nói.

- Ta nếu được tu luyện Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh, sợ rằng có thể đột phá đến cảnh giới quỷ tiên! Khí Hồn môn chúng ta mặc dù chiếm được Huyền Âm tàn chương. Nhưng Trảm Quỷ Nhiếp Hồn này chẳng qua chỉ là phương pháp công kích, không phải là pháp môn tu luyện thần hồn để thần hồn cường đại lên.

Lúc này Đoạn đại tiên sinh cũng đang yên lặng tính toán trong lòng.

- Nguyên Tẫn Thiên Châu này ta không thể cho ngươi. Một kinh đổi một kinh.

Hồng Dịch đột nhiên nói:

- Thiên Châu này ta có được từ tay của một nữ tử tên là Thiện Ngân Sa, sau này nàng đến đòi, ta còn phải trả lại cho nàng ta.

- Thiện Ngân Sa! Ngân Sa Vương Thiện Ngân Sa?

Đoạn đại tiên sinh chấn động trong lòng, bật thốt lên.

Hồng Dịch cũng bị dọa cho hoảng sợ.

- Thì ra Thiện Ngân Sa chính là Ngân Sa Vương trong thiên hạ bát đại yêu tiên? Ta lại dám cướp đoạt Nguyên Tẫn Thiên Châu trong tay nàng ta.

Thiên hạ bát đại yêu tiên, người nào cũng là nhân vật tung hoành vô địch. Bài danh đệ nhất là Khổng Tước Vương Hạnh Hiên, chính là nhân vật mà Ấn Nguyệt hòa thượng nói rằng bản thân hắn cũng khó ứng phó được.

Nhân vật như vậy muốn tiêu diệt một trăm tên Hồng Dịch cũng không thành vấn đề.

- Nếu như sớm biết rằng Thiện Ngân Sa là Ngân Sa Vương, thì cho dù ta lớn mật hơn đi chăng nữa cũng không cướp đoạt Nguyên Tẫn Thiên Châu của nàng ta.

Hồng Dịch nghĩ lại, trong lòng hơi cảm thấy sợ hãi, nếu ngày đó không phải Thiện Ngân Sa cố kỵ Kim Chu Pháp vương thì chỉ sợ bản thân không sống được đến bây giờ.

- Được rồi, nếu là đồ của Ngân Sa Vương, ta cũng không dòm ngó nữa.

Đoạn đại tiên sinh dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào Hồng Dịch:

- Hồng Dịch ngươi bản lĩnh cao đến mức có thể đánh lui được một trong thiên hạ bát đại yêu tiên sao? Nghe nói ngươi ngày đó giết chết Lục Mi là nhờ có một con kim chu phá thuật điều khiển rắn của hắn đúng không?

- Hắn biết nhanh như vậy sao?

Ý niệm trong đầu Hồng Dịch xoay chuyển, hắn biết chuyện của mình rất khó giấu diếm đại nguyên soái Tĩnh Hải Quân cùng cái vị đệ nhất mưu sĩ này:

- Tất nhiên, Kim Chu Pháp Vương có giao tình với ta. Bạch Viên Vương Bạch Tử Nhạc ta cũng biết, từng uống qua Quỳnh Tương tửu của hắn, Ngưu Ma Đại Lực quyền của ta cũng là hắn dạy đó.

- Vậy.....thì một kinh đổi một kinh đi!

Đoạn đại tiên sinh càng nghe càng kinh hãi, giả bộ do dự một lát rồi gật đầu nói.

- Người này đúng là chiếm tiện nghi lớn đây! Nhưng Đại Uy Thiên Long Bồ Tát Kinh là đồ của Kim Chu Pháp Vương. Ta cầm vật này đổi lại Huyền Âm Trảm Quỷ Nhiếp Hồn có uy lực cực lớn kia thì cũng không thiệt lắm. Hơn nữa Đoạn đại tiên sinh này rõ ràng muốn gây bất lợi cho ta. Nhiếp hồn mê của hắn quá kinh khủng, ta mà không biết, một khi xảy ra xung đột thì bọn Tiểu Mục sẽ bị thiệt thòi! Ta không hề muốn hắn làm tiêu tán thần hồn của đám Tiểu Mục, Thiết Trụ. Nhưng nếu hắn học xong Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh, chỉ sợ đạo thuật lại cao cường hơn. Đúng là con dao hai lưỡi! Nhưng đến lúc đó nếu xảy ra xung đột, ta cứ mang hắn vào trong đào thần kiếm, lấy Hủy Diệt Minh Vương tiêu diệt thần hồn của hắn.

Hồng Dịch tính toán trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dương Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook