Dương Thần

Chương 152: Trảm quỷ nhiếp hồn

Mộng Nhập Thần Cơ

30/03/2013



- Ta giờ có thể chỉ huy tổng cộng hai ngàn năm trăm người sao? Ngang một quân doanh sao?

Binh mã nhiều như vậy thì lương thảo, quân nhu, binh khí, vân vân, cũng phải kiếm soát một cách chặt chẽ hơn một chút. Hơn nữa còn phải đề phòng trường hợp đám quan quân, đô đầu cắt xén quân lương. Chỉnh lý sắp xếp những thứ này thì lượng công việc hàng ngày phải tăng lên gấp mươi lần là ít.

Trong một doanh trướng ở phía bờ biển tây nam của Tĩnh Hải tỉnh, Hồng Dịch đang ngồi trên một chiếc ghế tướng quân trải da gấu. Trước mặt hắn cũng là một chiếc thiết án lớn, trên thiết án là một đống văn thư, còn có binh phù, lệnh bài, vân vân...

Nhìn đống giấy tờ văn kiện trên bàn, Hồng Dịch thở một hơi thật dài, day day trán của mình, cảm thấy hơi đau đầu.

Từ sau khi trở về lục doanh từ đại soái Tĩnh Hải Quân, Hồng Dịch liền nhận được quân lệnh truyền đến từ phủ nguyên soái, bổ nhiệm hắn làm đệ ngũ tướng quân. Thống lĩnh hai ngàn binh mã trú tại phòng tuyến phía tây nam của đại doanh Tĩnh Hải Quân, cẩn mật không chế đường bộ cũng như đường biển dọc theo vùng duyên hải chu vi một trăm dặm.

Doanh trại của đệ ngũ quân cách đại doanh của Tĩnh Hải Quân hơn hai trăm dặm. Nói cách khác, bây giờ Hồng Dịch hoàn toàn một mình trấn thủ phòng tuyến dọc theo bờ biển này. Trong phương viên một trăm dặm, hắn chính là lão đại, là vua của vùng đất này. Hắn hoàn toàn có thể truy bắt khám xét thương thuyền trên biển, có thể đến các thành trấn ven biển điều tra hải tặc, ngay cả quan địa phương cũng không có quyền chỉ huy hắn.

Mười vạn hùng binh Tĩnh Hải Quân, ngoại trừ bên trong phương viên hơn mười dặm của doanh trại chủ soái có đóng ba đến năm vạn binh lính. Còn lại hơn phân nửa đều phân cho các tướng quân suất lĩnh. Mỗi tướng quân được chỉ huy mấy ngàn binh lính, phân bố ở các yếu điểm trên phòng tuyến dọc theo bờ biển, phòng ngừa hải tặc lên bờ gây rối loạn.

Đường bờ biển ở nam phương Đại Kiền kéo dài ngàn dặm. Mười mấy vạn hùng binh của Tĩnh Hải Quân cũng không thể tập trung một chỗ được.

- Hồng huynh, huynh hiện giờ đã là một tướng quân rồi! Vẫn lo lắng chuyện lương thảo, quân lương như khi ở lục doanh trước kia hay sao?

Xích Truy Dương đứng ở bên cạnh Hồng Dịch nói.

- Tại sao không lo lắng? Mặc dù Nhan Chấn kia nói không khấu trừ quân lương của ta, nhưng quân lương có thể có được bao nhiêu? Muốn có được một đạo hùng binh thì phải có phần thưởng khích lệ. Gấp mười lần thứ quân lương kia cũng không đủ. Trước kia một lục doanh chỉ có hơn ba trăm người, ta còn có thể ban thưởng được. Bây giờ có bao nhiêu người đây? Hai ngàn năm trăm người đó! Chi phí như vậy sẽ lớn lắm đây.

Hồng Dịch ngẩng đầu nói.

- Hồng huynh tại sao chỉ nghĩ tới việc mình tự bỏ tiền túi ra nuôi binh? Quý tộc đệ tử từ xưa đến nay đều không có đạo lý này. Quân đội là một cái động không đáy, dù có nhiều tiền hơn nữa thì cũng không thể lấp đầy được.

Xích Truy Dương cười nói:

- Chúng ta bây giờ trấn thủ hai trăm dặm phòng tuyến bờ biển ở mặt tây nam. Dọc theo phòng tuyến này đều có quan viên, huyện lệnh của mười mấy trấn lớn. Bọn họ cũng muốn tặng lễ vật để nhờ vả quân đội. Ngoài ra còn những thương nhân lớn buôn đồ cổ, vận chuyển trà, vận chuyển muối, đồ gốm sứ, tơ lụa...những thuyền đội thương nhân đó chẳng lẽ lại không hiếu kính lễ vật lên huynh sao? Chẳng lẽ bọn họ không sợ binh thuyền của chúng ta trong lúc tuần tra trên biển tịch thu hết hàng hóa hay sao! Hôm qua ta có hỏi một vài người mới biết được, những đệ ngũ tướng quân năm trấn thủ phòng tuyến mặt tây nam trước đây, hàng năm đều thu lễ vật quà biếu của đám thương nhân trên biển, huynh biết là bao nhiêu không?

Xích Truy Dương xòe năm ngón tay ra phe phẩy:

- Năm vạn lượng. Năm vạn lượng bạc trắng! Ngang với thu nhập của mười trang viên đấy, hơn nữa đây là khoản thu tư nhân, không tính vào hạng mục xung cho quân đội. Đấy là còn chưa tính đến có một số tướng quân khác, lấy cớ trừ phiến loạn, âm thầm cho binh thuyền cướp bóc hàng hóa của những thương nhân buôn bán trên biển. Ta đoán chừng những thứ tướng quân như vậy, chỉ cần nhắm vào thương đội của một quốc gia khác, tìm một cái cớ, coi bọn họ là hải tặc, rồi hung hăng cướp bóc một hồi, sau đó giết người diệt khẩu, thế là bọn họ ngay lập tức phát tài, không phải lo lắng cuộc sống sau này. Mấy năm nay, thương nhân chân chính của Vân Mông quốc chúng ta vận chuyển nô lệ, ngựa, cung tiễn trên biển đều bị cướp bóc không biết bao nhiêu mà kể. Nếu không, thì việc buôn bán trên biển sẽ phát triển cực kì hưng thịnh.

- Còn có chuyện như vậy sao?

Hồng Dịch lẩm bẩm nói:

- Ta cho là Tĩnh Hải Quân còn có chút nghiêm minh. Nhan Chấn cũng rất có uy danh, không ngờ thủ hạ cũng có kẻ vu khống dân lành, cướp bóc thương thuyền. Nói như vậy thì binh lính với phỉ tặc có gì khác nhau nữa?

- Binh chính là phỉ. Phỉ chính là binh. Hồng huynh đọc nhiều sách như vậy mà vẫn không rõ đạo lý này sao? Hơn nữa bọn họ cướp bóc đều nhằm vào các thương thuyền của quốc gia khác, vu khống đám thương nhân ngoại quốc là phỉ tặc. Làm như vậy cũng không trái với luật pháp Đại Kiền. Sau này khi binh bộ biết được cũng chỉ mắt nhắm mắt mở mà thôi.

Xích Truy Dương lạnh lùng cười.

- Cái này cũng đúng. Một vài thương nhân của Vân Mông quốc, trên danh nghĩa là buôn bán giao thương, nhưng sau khi lên bờ, thấy dọc theo bờ biển có nhiều thị trấn phồn vinh giàu có mà nổi lòng tham, ngay lập tức liền biến thành đạo phỉ, cướp bóc tài vật rồi lên thuyền bỏ chạy. Những việc như thế này cũng không thể không đề phòng.

Hồng Dịch ngẫm lại, cũng thật đúng là khó có thể so sánh. Việc này nếu dùng đạo lý để cân đo tính toán thì cũng khó có những suy nghĩ lệch lạc, thiếu công bằng.

- Những chuyện trên thế gian này vốn chính là những chuyện hồ đồ. Kể cả là thánh hiền cũng khó có thể đánh giá một cách đúng đắn được. Trời đất rộng lớn, đạo lý thâm sâu. Há có thể dùng một cây thước để đong đếm sao? Ha ha ha ha....Hồng Dịch. Ngươi quả thật trong sáng.

Trong lúc Hồng Dịch và Xích Truy Dương nói chuyện, một tiếng cười to từ ngoài cửa truyền vào.

Hồng Dịch nhìn ra ngoài, thì ra là đệ nhất quân sư của Tĩnh Hải Quân, tông chủ Khí Hồn môn, Đoạn đại tiên sinh đến. Đi phía sau Đoạn đại tiên sinh là chín người thân mặc ngân sa giáp, đầu đội mũ làm từ da ngân sa, chỉ lộ ra hai con mắt, dưới chân cũng đi ngoa làm từ da ngân sa. Toàn thân óng ánh màu xám bạc.

Nhìn qua liền thấy chín người này giống hệt như Ngân Thân Đại Thần do đạo gia ngưng tụ thủy ngân mà thành.

Chín người này ngoại trừ hai con mắt lộ ra ngoài, toàn bộ thân thể của bọn họ đều được ngân sa giáp bao bọc. Chiến đao của bọn họ giống y như đúc Loa Văn Cương chiến đao của Hồng Dịch, hiển nhiên đây là vũ khí cao cấp nhất trong quân đội.

Ngoài những thứ đó ra, chín người bọn họ, mỗi người đều dắt theo một thớt ngựa Bảo Hoàng Câu, trên lưng ngựa treo một thanh Thiết Ô Mộc Cốt chiến cung, túi đựng tên, một bộ yên ngựa nhẹ.

Nhưng những thứ này cũng không khiến Hồng Dịch giật mình. Thứ khiến hắn khiếp sợ chính là khí tức của chín người này. Hô hấp của bọn họ đều liên miên không dứt. Chín người này đều là cao thủ cấp bậc tiên thiên! Chín tiên thiên cao thủ từ đầu đến chân được bọc bằng ngân sa giáp sao? Trang bị như thế này, một bộ cũng trị giá năm, sáu vạn lượng bạc trắng. Nói cách khác, trang bị của chín người này có giá trị ngang với tất cả các loại thuế trong một năm của một tỉnh.



Đây là khái niệm gì?

- Đây là Liệt Kình Tử Sĩ, là chân chính tinh nhuệ của Tĩnh Hải Quân ta, so với Huyết Sa vệ thì còn cao hơn một cáp. Liệt Kình, Liệt Kình. Ý muốn ám chỉ bọn họ có sức mạnh vũ kỹ của cá kình, có thể xé rách được biển lớn.

Đoan đại tiên sinh nhìn ánh mắt kinh ngạc của Hồng Dịch, phe phẩy quạt, khẽ mỉm cười.

- Tất nhiên đây chỉ là cách nói khoa trương thôi. Cá kình là vua biển khơi, trừ khi là võ thánh mới có thể ở giữa biển lớn so sánh lực lượng với bọn chúng.

- Đại soái có mấy người Liệt Kình Tử Sĩ như vậy?

Hồng Dịch hỏi dò một câu.

- Cũng không có cái gì để dấu diếm. Liệt Kình tử sĩ thủ hạ của đại soái tổng cộng có mười tám người. Đây là lực lượng mạnh nhất mà đại soái bồi dưỡng mất mười năm mới thành, nổi danh ngang với Thập Bát Hỏa Thần Thái Bảo của ngự lâm quân Thần Cơ doanh.

Đoan đại tiên sinh nhìn Hồng Dịch một lát rồi nói ra mấy chữ.

- Thập Bát Hỏa Thần Thái Bảo của Ngự Lâm Quân Thần Cơ Doanh?

Hồng Dịch trong lòng chợt động. Đại thống lĩnh của Ngự Lâm Quân Thần Cơ Doanh chính là Hồng Hi. Vốn Hồng Dịch cho rằng mình sau khi đã có được sáu đại tiên thiên cao thủ Lôi Liệt, Sơn Khâu, Văn Phi Yên, Xích Truy Dương, Trầm Thiết Trụ, Tiểu Mục. Lực lượng của bản thân cũng coi như là phát triển, loáng thoáng có được tư cách chống lại phụ thân mình.

Chính vì có lòng tin như vậy hắn mới mang theo đám cao thủ này đến doanh trướng đại soái để hù dọa Nhan Chấn.

Bây giờ nhìn lại, hắn thấy mình quả thật chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng.

Đại soái thống lĩnh mười mấy vạn quân chẳng lẽ lại không có lực lượng hùng hậu bên người?

Chưa nói đến thực lực bản thân của Nhan Chấn. Chỉ cần là một Đoạn đại tiên sinh này, cộng thêm mười tám tên Liệt Kình Tử Sĩ thì cũng có thể giết sạch đám người cửa Hồng Dịch.

- Hồng Hi có thủ hạ là Thập Bát Hỏa Thần Thái Bảo, bọn chúng đều là tiên thiên cao thủ sao? Nhưng dù sao Lôi Liệt, Văn Phi Yên, Sơn Khâu đều là tiên thiên cao thủ tuyệt đỉnh, linh nhục hợp nhất. Đơn thương đả đấu với tiên thiên cao thủ bình thường, một người có thể chọi hai thậm chí là chọi ba. Ta cũng không tin rằng những Liệt Kình tử sĩ này hay đám Hỏa Thần Thái Bảo gì gì đó đều là tiên thiên tuyệt đỉnh, linh nhục đều hợp nhất. Phải biết rằng bước vào tiên thiên đã rất khó khăn rồi, muốn linh nhục được hợp nhất thì còn khó khăn hơn nhiều.Xích Truy Dương đi theo ta đã lâu, gặp nhiều kỳ ngộ như vậy, thế mà vẫn còn thiếu một chút mới đạt tới cảnh giới linh nhục hợp nhất hay sao?

Hồng Dịch thầm tính toán trong lòng.

Lúc đầu hắn cảm thấy kinh sợ, nhưng khi cẩn thận suy nghĩ lại, hắn liền phục hồi sự linh hoạt trong đầu.

- Nhan Chấn còn có lực lượng hùng hậu như vậy thì không biết lực lượng của tổng đốc Nam Châu Vệ Thái Thương hùng hậu đến thế nào đây? Đại La phái hùng hậu đến thế nào đây? Đó là chưa tính đến Vũ Ôn Hầu phủ....

- Đúng rồi. Đoạn đại tiên sinh thân là đệ nhất quân sư của Tĩnh Hải Quân, lại là chưởng môn một phái. Hôm nay mang những nhân vật cường đại như Liệt Kình Tử Sĩ đến ngũ quân doanh của ta để làm gì vậy?

Hồng Dịch suy nghĩ một hồi lâu, bỗng nhiên hỏi mục đích của Đoạn đại tiên sinh khi đến quân doanh của mình.

- Người đâu. Dâng trà! Mời chín vị tử sĩ vào trong phòng khách, dâng thứ Ngũ Sắc Vân Vụ trà lên. Đây đều là thứ trà mới hái vào đầu mùa thu, rất tinh khiết và thơm nồng.

Hồng Dịch nhanh chóng mời một tiếng.

- À? Cái đó thì không cần. Liệt Kình Tử Sĩ có quy tắc của bọn họ, đó là không uống nước của người khác, lại càng không ăn cơm của người khác, cũng không cần người khác cầm đồ cho bọn họ. Đây là quy củ mà đại soái đặt ra cho bọn họ cho đến lúc chết. Năm đó, hơn ba trăm thanh niên được huấn luyện từ nhỏ, những ai không tuân theo quy định của đại soái đều không thể sống sót được, cuối cùng chỉ còn lại mười tám người này. Hồng Dịch ngươi cũng không nên gây khó khăn cho bọn họ! Ngươi cứ coi bọn họ như mấy khúc gỗ là được rồi.

Đoạn đại tiên sinh lãnh đạm nói mấy câu. Mặc dù cũng không nói gì là to tát lăm nhưng Hồng Dịch nghe xong liền sợ hết hồn hết vía. Không cần nói cũng biết bên trong một câu nói đơn giản như vậy phải thấm biết bao nhiêu máu huyết.

- Ngũ Sắc Vân Vụ trà mới hái sao? Đây chính là loại trà đặc sản chỉ có ở vách đá ngũ sắc trên Dao Trì Ngọc Liên Sơn vùng Ngân Châu hay sao? Loại trà mới hái đều là cống phẩm đưa vào hoàng cung, cho dù là đại soái cũng khó có phúc để hưởng thụ.

Đoạn đại tiên sinh đặt mông ngồi xuống, tay phe phẩy quạt, ngạc nhiên nhìn Hồng Dịch.

Vừa mới ban nãy hắn khiến cho Hồng Dịch kinh ngạc kêu lên một tiếng. Bây giờ đến lượt Hồng Dịch làm hắn kinh ngạc kêu lại một tiếng.

Hồng Dịch chỉ cười không nói gì. Chỉ một lúc sau, một người mặc trang phục võ sĩ, chân đi tiễn ngoa bưng ba chén trà thơm phức lên, người này không có yết hầu, chứng tỏ đây là một nữ nhân.

Ba chén trà thơm phúc này đều là loại chén thủy tinh đang thịnh hành. Trong chén, lá trà mang theo rễ trôi lơ lửng ở giữa, không nổi hẳn lên cũng không chìm hẳn xuống. Nước trà lóng lánh dưới ánh mặt trời, thậm chí còn phát ra năm màu sắc nhàn nhạt là Hồng, Lam, Lục, Tử, Hoàng. Nhìn qua giống như trong chén trà xuất hiện cầu vồng.

Đoạn đại tiên sinh vừa nhìn thấy, vội vàng đặt cây quạt lên bàn. Gấp rút cầm chiếc chén thủy tinh lên, không quan tâm chén trà đang nóng hầm hập, liền uống thẳng một ngụm, sau đó chẹp miệng một cái, than lên một tiếng, dường như là đang ngẫm lại dư vị trong miệng.

- Trà ngon! Trà ngon! Nếu mỗi ngày đều được uống loại trà này thì có thể sống thêm được mười năm! Đúng là đáng giá mà!

Đoạn đại tiên sinh sau khi về chỗ ngồi, ánh mắt lộ ra vẻ mê say. Đây không phải là làm bộ mà là phát ra từ nội tâm.

- Nếu như vậy, ta sẽ tặng cho Đoạn đại tiên sinh một cân.



Hồng Dịch cười cười một tiếng.

Thứ Ngũ Sắc Vân Vụ trà này chỉ sinh trưởng ở những khe đá ngũ sắc nằm cực cao trên núi Ngọc Liên Sơn của Dao Trì phái. Nó bám vào những vách đá dựng thẳng đứng, hút sương ngọt mà sinh trưởng, cực kỳ khó khăn để hái lấy, hơn nữa số lượng cực kì ít ỏi, không thua gì linh chi ngàn năm.

Lần này, trong lúc Hồng Dịch cứu hai tỷ muội Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt. Bên trong đội xe áp giải bọn họ có ba cân Ngũ Sắc Vân Vụ trà để dâng lên Hòa thân vương cũng bị Hồng Dịch thu lại luôn.

- Thật không!

Đoạn đại tiên sinh gần như nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm vào Hồng Dịch.

- Thật! Ngân Nguyệt. Ngươi cầm một cân trà đến đây.

Hồng Dịch ra lệnh một tiếng. Ngân Nguyệt vừa bưng trà lên liền gật đầu rồi xoay người lướt nhanh ra ngoài.

- Cửu Khúc Liên Hoàn. Nàng ta là người của Dao Trì phái?

Đoạn đại tiên sinh cảm thấy nghi ngờ. Hồng Dịch tất nhiên không trả lời hắn.

Một lúc sau, Ngân Nguyệt cầm một hũ ngọc nho nhỏ mang tới đặt ở trên bàn. Hồng Dịch nhấc tay lên cầm lấy:

- Đoạn đại tiên sinh, đây chính là Ngũ Sắc Vân Vụ trà.

- Là Ngũ Sắc Vân Vụ Trà! Là trà mới hái!

Giọng của Đoạn đại tiên sinh có chút run run, cầm hũ ngọc lên mở ra, ghé mắt nhìn vào. Sau đó vội nhét vào ngực, bộ dáng giống như hài tử giữ đồ chơi, không còn khí độ của một vị đại tiên sinh nữa.

- Ta coi như thiếu ngươi một chuyện!

Đoạn đại tiên sinh sau khi thu hũ trà, ánh mắt trở nên trong sáng trở lại, phe phẩy quạt nói.

- Đoạn đại tiên sinh còn chưa cho ta biết, lần này điều động người đến doanh trướng của ta là có ý gì? Hay là đại soái có điều gì muốn phân phó?

Hồng Dịch nói.

- Cũng không có gì cả. Chỉ là ta muốn Hồng Dịch ngươi giao lưu đạo thuật thôi!

Đoạn đại tiên sinh cầm cây chiến phiến lên che sắc mắt của mình. Tách một cái, liền thu chiến phiến lại:

- Huống chi ngươi giết Vệ Lôi, Vệ Thái Thương tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu. Ta điều người đến nơi này cũng là đề phòng có chuyện xảy ra.

- Nói hay lắm. Chỉ sợ còn có ý khác. Chắc hẳn là muốn giám thị ta. Nhan Chấn kia quả đúng như dự đoán, không phải là thứ đèn hết dầu. Nhưng, muốn giao lưu đạo thuật sao....

Hồng Dịch sau khi nghe thấy lời này của Đoạn đại tiên sinh, không ít suy nghĩ bỗng hiện lên trong đầu.

- Giao lưu đạo thuật sao? Đúng là hợp ý ta. Ta tu vi còn thấp, mà Đoạn đại tiên sinh là tông chủ một phái, kinh nghiệm phong phú. Ta còn đang muốn lãnh giáo đạo thuật của tiên sinh. Ở trong soái phủ, Đoạn đại tiên sinh một tay nhiếp hồn ta, trực tiếp kéo thần hồn của người sống ra ngoài. Thật sự là lợi hại. Không biết có thể nói cho ta được hay không?

Hồng Dịch cười hắc hắc nói.

Lần đó Đoạn đại tiên sinh vung ra một trảo, Hồng Dịch cũng cảm thấy thần hồn của mình giống như bị cầm lấy lôi ra ngoài. Bản lĩnh bậc này thật sự là quỷ dị. Kể cả là Hắc Ma Ô Nha Trận của Huyền Thiên Quán cũng chỉ là trấn áp thần hồn. Mang thần hồn từ trong cơ thể một người đang sống khỏe mạnh mà lôi ra, thật sự là quá mức tưởng tượng.

Trực giác của Hồng Dịch cảm thấy đạo pháp thần thông này quả thực là một môn pháp thuật siêu cấp lợi hại.

- Nhiếp hồn? Huyền Âm Trảm Quỷ Nhiếp Hồn của Khí Hồn môn là bí truyền một phái. Kể cả là đệ tử cũng không truyền thụ. Nếu muốn truyền thụ cũng phải xét lòng trung thành. Đây chính là chiêu sát thủ lớn nhất của Khí Hồn môn chúng ta.

Đoạn đại tiên sinh nhìn Hồng Dịch, ánh mắt giống như đang nhìn một kẻ ngốc.

- Nếu ta muốn ngươi giảng cứu về Thái Thượng Đan Kinh, Cửu Hỏa Viêm Long thuật của Thái Thượng đạo thì ngươi có giải thích không?

- À?

Hồng Dịch há hốc mồm ra, trông chẳng khác nào cá ngoi lên mặt nước đớp khí.

- Chỉ cần có ngang lợi ích, thì không có cái gì là không thể. Nếu như Đoạn đại tiên sinh cầm tam đại kinh của Đại Thiện Tự là Quá Khứ, Hiện Thế, Vị Lai kinh thì cũng chưa chắc không thể trao đổi với Thái Thượng Đan Kinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dương Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook