Chương 17:
Mạc Đà Hoang Hoang
21/09/2024
Hứa Tư cười cười mở cửa ra: "Đi đi."
Dễ dàng thả nàng đi như vậy à?
Hứa Tri Vụ lui về phía sau một bước, vịn cửa nhìn hắn muốn xác nhận lại lần nữa. Hứa Tư gật đầu cười, con ngươi đen tuyền ánh lên sự dịu dàng.
"Muội đi đây….Ca ca mơ đẹp!" Hứa Tri Vụ ngọt ngào cười với hắn, sau đó nhảy xuống mấy bậc thang, chạy như bay về sân của mình.
Mùng một tết, Hứa Tư và Hứa Tri Vụ mặc áo choàng mới mà Hứa mẫu may cho, đều là màu đỏ tươi, cổ áo bọc lông trắng như tuyết, hoa văn cát điểu may mắn phía trên giống nhau như đúc. Khác là một bộ lớn, một bộ nhỏ.
Hai huynh muội đem theo ít tiền cưỡi ngựa đi trên phố.
Tới chợ rồi, Hứa Tư ôm Hứa Tri Vụ từ lưng ngựa leo xuống, tiểu cô nương lập tức chạy thẳng đến cửa hàng bán mứt hoa quả, sắp đến gần từng ô cửa xem qua một lượt, rồi quay đầu nói với Hứa Tư: "Ca ca, muội muốn một hàng mấy thứ này, còn có phía sau một loạt kia nữa…."
Vừa nói vừa dùng tay chỉ chỉ.
Chưởng quầy thấy thế đi tới, Hứa Tri Vụ vội vàng kéo Hứa Tư ra nói: "Huynh ấy trả tiền!"
Lại đến cửa hàng chạm khắc gỗ, vượt vào liền đi thẳng đến chỗ bệ trang trí đặt con rối gỗ, chưởng quầy thấy nàng còn nhỏ tuổi nhưng thái độ không có nửa phần rụt rè, liền có chút sợ nàng là đứa trẻ tính tình không tốt không biết nặng nhẹ, vội vàng đi đến nhắc nhở nàng: "Ngươi là tiểu cô nương nhà nào, có người lớn đi cùng không? Những thứ này chỉ có thể xem không được sờ vào nhé!"
Đúng lúc Hứa Tư rảo bước tiến vào tiệm, cười nhận lãnh: "Đây là tiểu cô nương nhà ta, nàng sẽ không phá không chạm vào."
Hứa Tri Vụ chọn đồ thật sự không cần đắn đo xem lấy cái nào bỏ cái nào, cứ ưng ý đều muốn mua về, mở miệng liền nói: "Ca ca, muội muốn con chim kia, còn có ngựa con này nữa…Cái này, cái kia nữa, đều muốn hết!"
Quay người lại ngẩng cao đầu nói: "Ca ca ta trả tiền!"
Dạo qua mấy cửa hàng như thế, Hứa Tri Vụ đã cảm thấy vừa ý, sờ sờ bụng nói: "Hay là chúng ta đi ăn gì đó đi?"
Nàng quay đầu nhìn về phía Hứa Tư, dáng vẻ hắn nhàn tản giống như đi dạo trong chiếc sân vắng của bản thân vậy, dường như không có bất cứ một cửa hàng nào đáng để hắn dừng lại. Vì vậy chớp chớp mắt hỏi hắn: "Ca ca à sao huynh chẳng mua gì hết vậy? Muội nói huynh nghe, ngày bình thường cha mẹ không có rộng rãi như vậy đâu, huynh hãy nhân cơ hội mua nhiều thứ một chút đi!"
Nhìn thấy tiểu cô nương vì ý nghĩ này mà vui vẻ đến nỗi khuôn mặt ửng hồng, chẳng hiểu sao Hứa Tư hơi hâm mộ.
Hắn xoa mái tóc mềm mại của tiểu cô nương nói: "Ca ca không muốn gì hết, tiền bạc trên người toàn bộ đều dùng để cho A Vụ mua đồ."
Hứa Tri Vụ vừa nghe, chẳng hề lo lắng hỏi hắn tại sao không muốn mua đồ, lập tức phấn khích: "Oa, vậy là A Vụ có thêm tiền! Chúng ta hãy đi ăn chút đồ ngon đi!"
Hứa Tư bật cười: "Cái gì ngon?"
Không bao lâu, Hứa Tư bị đưa tới một con đường có cửa hàng kẹo đường phía trước, Hứa Tri Vụ như đang tranh công nhìn hắn: "Đây là một cửa hàng tạo hình kẹo đường, ăn cực kỳ ngon! Cha mẹ đều nói nơi này rất đắc, nếu muội ăn nhiều sẽ ăn hết sạch tiền luôn!"
Hứa Tư: "....."
Hứa Tri Vụ còn cảm thấy may mắn: "May mà hôm nay tiền của chúng ta nhiều, bằng không muội cũng không dám đến quán này!"
Hứa Tư dùng ánh mắt trìu mến nhìn nàng, khóe miệng không thể khống chế cong lên, chẳng hề vạch trần lời nói dối của cha mẹ Hứa, gật gật đầu nói: "Vậy A Vụ chỉ có thể ăn một cái thôi, chứ không ca ca cũng sẽ bị ăn sạch tiền."
"Biết biết, muội hiểu mà." Hứa Tri Vụ vỗ vỗ trước ngực, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đi đến trước mặt sư phụ tạo hình kẹo, hào khí vạn trượng mà nói: "Sư phụ, một cây kẹo đường!"
Sư phụ này hiển nhiên nhận ra nàng, thấy nàng liền cười: "Là ngươi à, tiểu cô nương, lần trước học được rất nhanh. Hôm nay muốn ăn hình gì?"
Tròng mắt Hứa Tri Vụ lúng liếng, chỉ chỉ Hứa Tư: "Sư phụ, con muốn làm một cây kẹo đường hình ca ca, có thể không?"
"Được, có điều ta chỉ có thể làm ra hình dạng không thể nào giống hắn như đúc được." Nói rồi, nhìn Hứa Tư cười cười, Hứa Tư cũng gật đầu tỏ vẻ không ngại.
Rất nhanh, trong tay Hứa Tri Vụ cầm một cây kẹo tạo hình người. Tay nghề sư phụ rất tốt, có thể phân biệt rõ ràng áo khoác lông và ngọc trâm trên tóc Hứa Tư.
"Ca ca, hay là cho huynh ăn trước miếng đầu tiên nhé?" Hứa Tri Vụ giơ kẹo đường lên.
Hứa Tư lắc đầu: "Không cần, nếu A Vụ thích thì cứ ăn đi."
"Nhưng mà huynh chưa mua một món gì cả, nếu bây giờ kẹo đường cũng không ăn, vậy huynh thiệt thòi đó."
"Ca ca không thích đồ ngọt, A Vụ ăn đi."
Hứa Tri Vụ nghe vậy rụt tay về, bỗng nhớ tới chuyện gì, hỏi hắn: "Ca ca, lúc trước muội cho huynh ăn mứt táo, chẳng phải huynh rất thích sao?"
Hứa Tư không nói chuyện, Hứa Tri Vụ nói tiếp: "Vậy huynh thích ăn gì vậy?"
Hứa Tư nghĩ nghĩ, đáp: "Thịt."
Tuy rằng suốt một tháng trời sau cái đêm ở kinh thành hắn chỉ cần ngửi được mùi thức ăn mặn sẽ muốn nôn nhưng hiện tại hoàn toàn không bị nữa.
Hứa Tri Vụ gật gật đầu, cắn xuống "Hứa Tư" trong tay nửa cái đầu, mơ hồ không rõ mà nói: "Chúng ta không giống nhau, muội thích ăn ngọt hơn. Ưmm….thật ngọt, ăn ngon!"
Hứa Tư liếc mắt thấy cây kẹo đường có hình giống hắn, hiện tại chỉ còn lại nửa cái đầu, Hứa Tri Vụ lại cắn chỗ tóc đang bay phất phơ trong không trung, "răng rắc" một tiếng cắn đứt.
Hắn thu hồi ánh mắt, không muốn nhìn nữa.
……..
Từ sau đêm giao thừa, Hứa phụ cứ bận đến chẳng thấy bóng dáng.
Cũng may năm nay Hứa phụ không cần đi kinh thành báo cáo công việc, xử lý xong việc ở châu phủ sẽ về nhà. Nếu Hứa Tri Vụ nhớ ông, buổi tối có thể đi nội đường tìm ông.
Hôm nay biểu dì đến chơi, bà ấy như mọi lần dẫn theo biểu tỷ Dung Linh đến.
Bên ngoài phủ tuyết, Hứa mẫu liền ở phòng trà tiếp đãi hai mẹ con.
Kêu nha hoàn nấu trà, lại đem trà bánh lên.
Hứa Tri Vụ cũng ở trong đó.
Nàng cảm thấy hôm bay biểu tỷ không bình thường lắm, mặt hơi đỏ, đôi mắt cứ liên tục di chuyển….E rằng là sinh bệnh rồi!
Sáp lại gần nhỏ giọng hỏi: "Dung tỷ tỷ, có phải tỷ khó chịu không? Mặt đỏ quá."
Lời nói khiến Dung Linh giống như bị giẫm phải cái đuôi, phản ứng rất mạnh, cả người đều run rẩy: "Không có, mặt ta đỏ lúc nào?!"
Hứa Tri Vụ thấy biểu tỷ kỳ lạ như vậy, không khỏi ôm một bụng nghi ngờ.
Bên kia biểu dì ngồi đối diện Hứa mẫu, đang nói: "Tình thế năm nay không tốt, tỷ phu sai sứ giả đi kinh thành là đúng. Muội nghe lão gia nhà muội nói, trong kinh thành có biến, đấu đá vô cùng căng thẳng, nếu không tốt sẽ dẫn tới cá ao đều thương vong."
Hứa mẫu nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo bà ấy đừng bàn luận nhiều.
Biểu dì liền buông chủ đề, chỉ ngầm qua loa kết luận: "Cũng may chúng ta sống ở Biền Châu, cuộc sống thư thái hơn nhiều. Đúng rồi, Tiểu Tư từ kinh thành tới, có phải Ngự sử quản rất nghiêm không?"
Bà ấy nói lời này hiển nhiên là vì nghe được phong thanh đâu đó, Hứa gia xem Hứa Tư như nhi tử trong nhà.
Hứa mẫu vẫn không nói nhiều: "Ai mà biết. Chẳng qua bây giờ Tiểu Tư đã ở Biền Châu, chính là nhi tử ta, trước đó từ đâu tới có còn quan trọng sao?"
Biểu dì nghe bà nói như vậy, thái độ càng thân thiện: "Biểu muội của ta à, hôm nay ta cũng vì Tiểu Tư mà tới đây, muội từ từ nghe ta nói—"
Lời còn chưa dứt, quay đầu nhìn hai người Dung Linh và Hứa Tri Vụ, cười nói: "Linh nhi, hãy dắt A Vụ ra ngoài đi dạo, đừng chạy xa, chú ý một chút đừng để A Vui cảm lạnh."
Dung Linh đỏ mặt đồng ý, đi dắt Hứa Tri Vụ.
Hứa Tri Vụ chưa nghe đủ, miễn cưỡng đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng trà, lang thang không có mục tiêu mà đi một vòng, Hứa Tri Vụ có cảm giá chuyện hôm nay đều rất kỳ lạ, Dung tỷ tỷ kỳ lạ, biểu dì kỳ lạ, giống như có việc gì không hay đang xảy ra.
Lúc này, nàng bỗng nghe Dung Linh nói: "A Vụ, muội là biểu muội của ta, đã rất thân thiết. Có điều, A Vụ có muốn cùng Dung tỷ tỷ thân càng thêm thân không?"
Thân càng thêm thân?
"Có ý gì đây?" Hứa Tri Vụ nghi hoặc nhìn nàng ấy, mà sắc mặt Dung Linh ngày càng đỏ hơn, trong một lúc không chịu trả lời.
Thấy đôi mắt tròn xoe của Hứa Tri Vụ cứ nhìn nàng hoài, biểu cảm ngây thơ đáng yêu, Dung Linh cố lấy can đảm, ậm ừ nói: "Chính là, sau này ta gả vào nhà muội, ta sẽ không chỉ là biểu tỷ của A Vụ mà còn là tẩu tẩu của A Vụ. Đến lúc đó ta sẽ cùng ca ca muội chăm sóc A Vụ, đối xử thật tốt với A Vụ."
Hứa Tri Vụ ngẩn ngơ: "Gả đến nhà chúng ta? Giống như cha mẹ ta, tỷ làm tân nương tử, ca ca ta làm tân lang à?"
Nàng nói trắng ra như vậy, khuôn mặt nhỏ của Dung Linh nóng đến mức muốn bốc cháy: "A Vụ muội đừng nói nữa mà….."
Hứa Tri Vụ chẳng hề lo lắng Dung Linh ngượng ngùng, nàng chỉ cảm thấy trong lòng gờn gợn, có loại cảm xúc không thoải mái giống như nước đang ập tới.
Vừa vặn Hứa Tư từ khúc ngoặt chỗ hành lang đi tới, Dung Linh lại thẹn mà hớt hải trốn ra phía sau cây cột.
Hứa Tri Vụ mở miệng liền hỏi: "Ca ca đi đâu vậy? Phòng trà à?"
Hứa Tư nhìn qua, cười gật đầu, để ý thấy phía sau cây cột bên cạnh Hứa Tri Vụ đang núp một người, ánh mắt lại không quan tâm lướt qua: "Mẫu thân sai người gọi ta qua đó, sao A Vụ không đi?"
Hứa Tri Vụ không trả lời hắn, kéo tay áo hắn ý bảo hắn cúi thấp xuống một chút, rồi sau đó thỏ thẻ nói: "Ca ca, huynh có thể không đi không?"
"Vì sao?"
Hứa Tri Vụ nắm chặt góc tay áo hắn, không chịu nói.
Hứa Tư liền xoa đầu nàng: "Ngoan, ca ca đi một lát sẽ về."
Nhìn bóng dáng Hứa Tư rời đi, Hứa Tri Vụ mếu máo, hơi muốn khóc.
Dễ dàng thả nàng đi như vậy à?
Hứa Tri Vụ lui về phía sau một bước, vịn cửa nhìn hắn muốn xác nhận lại lần nữa. Hứa Tư gật đầu cười, con ngươi đen tuyền ánh lên sự dịu dàng.
"Muội đi đây….Ca ca mơ đẹp!" Hứa Tri Vụ ngọt ngào cười với hắn, sau đó nhảy xuống mấy bậc thang, chạy như bay về sân của mình.
Mùng một tết, Hứa Tư và Hứa Tri Vụ mặc áo choàng mới mà Hứa mẫu may cho, đều là màu đỏ tươi, cổ áo bọc lông trắng như tuyết, hoa văn cát điểu may mắn phía trên giống nhau như đúc. Khác là một bộ lớn, một bộ nhỏ.
Hai huynh muội đem theo ít tiền cưỡi ngựa đi trên phố.
Tới chợ rồi, Hứa Tư ôm Hứa Tri Vụ từ lưng ngựa leo xuống, tiểu cô nương lập tức chạy thẳng đến cửa hàng bán mứt hoa quả, sắp đến gần từng ô cửa xem qua một lượt, rồi quay đầu nói với Hứa Tư: "Ca ca, muội muốn một hàng mấy thứ này, còn có phía sau một loạt kia nữa…."
Vừa nói vừa dùng tay chỉ chỉ.
Chưởng quầy thấy thế đi tới, Hứa Tri Vụ vội vàng kéo Hứa Tư ra nói: "Huynh ấy trả tiền!"
Lại đến cửa hàng chạm khắc gỗ, vượt vào liền đi thẳng đến chỗ bệ trang trí đặt con rối gỗ, chưởng quầy thấy nàng còn nhỏ tuổi nhưng thái độ không có nửa phần rụt rè, liền có chút sợ nàng là đứa trẻ tính tình không tốt không biết nặng nhẹ, vội vàng đi đến nhắc nhở nàng: "Ngươi là tiểu cô nương nhà nào, có người lớn đi cùng không? Những thứ này chỉ có thể xem không được sờ vào nhé!"
Đúng lúc Hứa Tư rảo bước tiến vào tiệm, cười nhận lãnh: "Đây là tiểu cô nương nhà ta, nàng sẽ không phá không chạm vào."
Hứa Tri Vụ chọn đồ thật sự không cần đắn đo xem lấy cái nào bỏ cái nào, cứ ưng ý đều muốn mua về, mở miệng liền nói: "Ca ca, muội muốn con chim kia, còn có ngựa con này nữa…Cái này, cái kia nữa, đều muốn hết!"
Quay người lại ngẩng cao đầu nói: "Ca ca ta trả tiền!"
Dạo qua mấy cửa hàng như thế, Hứa Tri Vụ đã cảm thấy vừa ý, sờ sờ bụng nói: "Hay là chúng ta đi ăn gì đó đi?"
Nàng quay đầu nhìn về phía Hứa Tư, dáng vẻ hắn nhàn tản giống như đi dạo trong chiếc sân vắng của bản thân vậy, dường như không có bất cứ một cửa hàng nào đáng để hắn dừng lại. Vì vậy chớp chớp mắt hỏi hắn: "Ca ca à sao huynh chẳng mua gì hết vậy? Muội nói huynh nghe, ngày bình thường cha mẹ không có rộng rãi như vậy đâu, huynh hãy nhân cơ hội mua nhiều thứ một chút đi!"
Nhìn thấy tiểu cô nương vì ý nghĩ này mà vui vẻ đến nỗi khuôn mặt ửng hồng, chẳng hiểu sao Hứa Tư hơi hâm mộ.
Hắn xoa mái tóc mềm mại của tiểu cô nương nói: "Ca ca không muốn gì hết, tiền bạc trên người toàn bộ đều dùng để cho A Vụ mua đồ."
Hứa Tri Vụ vừa nghe, chẳng hề lo lắng hỏi hắn tại sao không muốn mua đồ, lập tức phấn khích: "Oa, vậy là A Vụ có thêm tiền! Chúng ta hãy đi ăn chút đồ ngon đi!"
Hứa Tư bật cười: "Cái gì ngon?"
Không bao lâu, Hứa Tư bị đưa tới một con đường có cửa hàng kẹo đường phía trước, Hứa Tri Vụ như đang tranh công nhìn hắn: "Đây là một cửa hàng tạo hình kẹo đường, ăn cực kỳ ngon! Cha mẹ đều nói nơi này rất đắc, nếu muội ăn nhiều sẽ ăn hết sạch tiền luôn!"
Hứa Tư: "....."
Hứa Tri Vụ còn cảm thấy may mắn: "May mà hôm nay tiền của chúng ta nhiều, bằng không muội cũng không dám đến quán này!"
Hứa Tư dùng ánh mắt trìu mến nhìn nàng, khóe miệng không thể khống chế cong lên, chẳng hề vạch trần lời nói dối của cha mẹ Hứa, gật gật đầu nói: "Vậy A Vụ chỉ có thể ăn một cái thôi, chứ không ca ca cũng sẽ bị ăn sạch tiền."
"Biết biết, muội hiểu mà." Hứa Tri Vụ vỗ vỗ trước ngực, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đi đến trước mặt sư phụ tạo hình kẹo, hào khí vạn trượng mà nói: "Sư phụ, một cây kẹo đường!"
Sư phụ này hiển nhiên nhận ra nàng, thấy nàng liền cười: "Là ngươi à, tiểu cô nương, lần trước học được rất nhanh. Hôm nay muốn ăn hình gì?"
Tròng mắt Hứa Tri Vụ lúng liếng, chỉ chỉ Hứa Tư: "Sư phụ, con muốn làm một cây kẹo đường hình ca ca, có thể không?"
"Được, có điều ta chỉ có thể làm ra hình dạng không thể nào giống hắn như đúc được." Nói rồi, nhìn Hứa Tư cười cười, Hứa Tư cũng gật đầu tỏ vẻ không ngại.
Rất nhanh, trong tay Hứa Tri Vụ cầm một cây kẹo tạo hình người. Tay nghề sư phụ rất tốt, có thể phân biệt rõ ràng áo khoác lông và ngọc trâm trên tóc Hứa Tư.
"Ca ca, hay là cho huynh ăn trước miếng đầu tiên nhé?" Hứa Tri Vụ giơ kẹo đường lên.
Hứa Tư lắc đầu: "Không cần, nếu A Vụ thích thì cứ ăn đi."
"Nhưng mà huynh chưa mua một món gì cả, nếu bây giờ kẹo đường cũng không ăn, vậy huynh thiệt thòi đó."
"Ca ca không thích đồ ngọt, A Vụ ăn đi."
Hứa Tri Vụ nghe vậy rụt tay về, bỗng nhớ tới chuyện gì, hỏi hắn: "Ca ca, lúc trước muội cho huynh ăn mứt táo, chẳng phải huynh rất thích sao?"
Hứa Tư không nói chuyện, Hứa Tri Vụ nói tiếp: "Vậy huynh thích ăn gì vậy?"
Hứa Tư nghĩ nghĩ, đáp: "Thịt."
Tuy rằng suốt một tháng trời sau cái đêm ở kinh thành hắn chỉ cần ngửi được mùi thức ăn mặn sẽ muốn nôn nhưng hiện tại hoàn toàn không bị nữa.
Hứa Tri Vụ gật gật đầu, cắn xuống "Hứa Tư" trong tay nửa cái đầu, mơ hồ không rõ mà nói: "Chúng ta không giống nhau, muội thích ăn ngọt hơn. Ưmm….thật ngọt, ăn ngon!"
Hứa Tư liếc mắt thấy cây kẹo đường có hình giống hắn, hiện tại chỉ còn lại nửa cái đầu, Hứa Tri Vụ lại cắn chỗ tóc đang bay phất phơ trong không trung, "răng rắc" một tiếng cắn đứt.
Hắn thu hồi ánh mắt, không muốn nhìn nữa.
……..
Từ sau đêm giao thừa, Hứa phụ cứ bận đến chẳng thấy bóng dáng.
Cũng may năm nay Hứa phụ không cần đi kinh thành báo cáo công việc, xử lý xong việc ở châu phủ sẽ về nhà. Nếu Hứa Tri Vụ nhớ ông, buổi tối có thể đi nội đường tìm ông.
Hôm nay biểu dì đến chơi, bà ấy như mọi lần dẫn theo biểu tỷ Dung Linh đến.
Bên ngoài phủ tuyết, Hứa mẫu liền ở phòng trà tiếp đãi hai mẹ con.
Kêu nha hoàn nấu trà, lại đem trà bánh lên.
Hứa Tri Vụ cũng ở trong đó.
Nàng cảm thấy hôm bay biểu tỷ không bình thường lắm, mặt hơi đỏ, đôi mắt cứ liên tục di chuyển….E rằng là sinh bệnh rồi!
Sáp lại gần nhỏ giọng hỏi: "Dung tỷ tỷ, có phải tỷ khó chịu không? Mặt đỏ quá."
Lời nói khiến Dung Linh giống như bị giẫm phải cái đuôi, phản ứng rất mạnh, cả người đều run rẩy: "Không có, mặt ta đỏ lúc nào?!"
Hứa Tri Vụ thấy biểu tỷ kỳ lạ như vậy, không khỏi ôm một bụng nghi ngờ.
Bên kia biểu dì ngồi đối diện Hứa mẫu, đang nói: "Tình thế năm nay không tốt, tỷ phu sai sứ giả đi kinh thành là đúng. Muội nghe lão gia nhà muội nói, trong kinh thành có biến, đấu đá vô cùng căng thẳng, nếu không tốt sẽ dẫn tới cá ao đều thương vong."
Hứa mẫu nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo bà ấy đừng bàn luận nhiều.
Biểu dì liền buông chủ đề, chỉ ngầm qua loa kết luận: "Cũng may chúng ta sống ở Biền Châu, cuộc sống thư thái hơn nhiều. Đúng rồi, Tiểu Tư từ kinh thành tới, có phải Ngự sử quản rất nghiêm không?"
Bà ấy nói lời này hiển nhiên là vì nghe được phong thanh đâu đó, Hứa gia xem Hứa Tư như nhi tử trong nhà.
Hứa mẫu vẫn không nói nhiều: "Ai mà biết. Chẳng qua bây giờ Tiểu Tư đã ở Biền Châu, chính là nhi tử ta, trước đó từ đâu tới có còn quan trọng sao?"
Biểu dì nghe bà nói như vậy, thái độ càng thân thiện: "Biểu muội của ta à, hôm nay ta cũng vì Tiểu Tư mà tới đây, muội từ từ nghe ta nói—"
Lời còn chưa dứt, quay đầu nhìn hai người Dung Linh và Hứa Tri Vụ, cười nói: "Linh nhi, hãy dắt A Vụ ra ngoài đi dạo, đừng chạy xa, chú ý một chút đừng để A Vui cảm lạnh."
Dung Linh đỏ mặt đồng ý, đi dắt Hứa Tri Vụ.
Hứa Tri Vụ chưa nghe đủ, miễn cưỡng đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng trà, lang thang không có mục tiêu mà đi một vòng, Hứa Tri Vụ có cảm giá chuyện hôm nay đều rất kỳ lạ, Dung tỷ tỷ kỳ lạ, biểu dì kỳ lạ, giống như có việc gì không hay đang xảy ra.
Lúc này, nàng bỗng nghe Dung Linh nói: "A Vụ, muội là biểu muội của ta, đã rất thân thiết. Có điều, A Vụ có muốn cùng Dung tỷ tỷ thân càng thêm thân không?"
Thân càng thêm thân?
"Có ý gì đây?" Hứa Tri Vụ nghi hoặc nhìn nàng ấy, mà sắc mặt Dung Linh ngày càng đỏ hơn, trong một lúc không chịu trả lời.
Thấy đôi mắt tròn xoe của Hứa Tri Vụ cứ nhìn nàng hoài, biểu cảm ngây thơ đáng yêu, Dung Linh cố lấy can đảm, ậm ừ nói: "Chính là, sau này ta gả vào nhà muội, ta sẽ không chỉ là biểu tỷ của A Vụ mà còn là tẩu tẩu của A Vụ. Đến lúc đó ta sẽ cùng ca ca muội chăm sóc A Vụ, đối xử thật tốt với A Vụ."
Hứa Tri Vụ ngẩn ngơ: "Gả đến nhà chúng ta? Giống như cha mẹ ta, tỷ làm tân nương tử, ca ca ta làm tân lang à?"
Nàng nói trắng ra như vậy, khuôn mặt nhỏ của Dung Linh nóng đến mức muốn bốc cháy: "A Vụ muội đừng nói nữa mà….."
Hứa Tri Vụ chẳng hề lo lắng Dung Linh ngượng ngùng, nàng chỉ cảm thấy trong lòng gờn gợn, có loại cảm xúc không thoải mái giống như nước đang ập tới.
Vừa vặn Hứa Tư từ khúc ngoặt chỗ hành lang đi tới, Dung Linh lại thẹn mà hớt hải trốn ra phía sau cây cột.
Hứa Tri Vụ mở miệng liền hỏi: "Ca ca đi đâu vậy? Phòng trà à?"
Hứa Tư nhìn qua, cười gật đầu, để ý thấy phía sau cây cột bên cạnh Hứa Tri Vụ đang núp một người, ánh mắt lại không quan tâm lướt qua: "Mẫu thân sai người gọi ta qua đó, sao A Vụ không đi?"
Hứa Tri Vụ không trả lời hắn, kéo tay áo hắn ý bảo hắn cúi thấp xuống một chút, rồi sau đó thỏ thẻ nói: "Ca ca, huynh có thể không đi không?"
"Vì sao?"
Hứa Tri Vụ nắm chặt góc tay áo hắn, không chịu nói.
Hứa Tư liền xoa đầu nàng: "Ngoan, ca ca đi một lát sẽ về."
Nhìn bóng dáng Hứa Tư rời đi, Hứa Tri Vụ mếu máo, hơi muốn khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.