Chương 18:
Mạc Đà Hoang Hoang
21/09/2024
Hứa Tri Vụ ngồi xổm xuống, khuôn mặt nhỏ vùi vào trong khuỷu tay.
Dung Linh đến hỏi nàng làm sao vậy, Hứa Tri Vụ lắc đầu không muốn nói chuyện.
Từ trước khi Dung Linh và nàng chơi cùng nhau đã liên tục nhắc về Hứa Tư, Hứa Tri Vụ còn lo lắng ca ca muốn cướp đi Dung tỷ tỷ của nàng. Nhưng hôm nay ngược lại, nàng rất sợ Dung tỷ tỷ cướp ca ca của nàng.
Một hồi lâu, Dung Linh do dự hỏi: "A Vụ có phải là….không muốn Dung tỷ tỷ làm tẩu tẩu của muội?"
Hứa Tri Vụ vẫn cứ chôn đầu, đại khái là khóc, tiếng nói nức nở: "Lần trước tụi muội chơi trò đám cưới, muội muốn làm tân nương, ca ca làm tân lang. Nhưng mà tụi muội vẫn chưa chơi được….chưa chơi được….."
Dung Linh nghe xong lời này liền thấy buồn cười: "A Vụ, thành hôn mà ta nói không giống trò chơi mà muội nói. Nếu A Vụ muốn chơi, vậy chơi lại là được mà."
Hứa Tri Vụ vẫn khóc, bả vai yếu đuối run lên, vòng lông xù xù trên áo choàng cũng vì vậy mà run theo.
Dung Linh đang nghĩ ngợi phải dỗ nàng thế nào, làm sao mới có thể thuyết phục nàng chấp nhận mình làm tẩu tẩu, liền thấy Hứa Tri Vụ đứng phắt dậy, kéo làn váy chạy qua hướng phòng trà.
Hứa Tri Vụ không quan tâm nha hoàn canh cửa chặn lại, đẩy cửa phòng trà ra liền đi thẳng vào trong. Lúc này Hứa Tư đang ngồi bên cạnh Hứa mẫu, nghe thấy động tĩnh liền đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
"Ca ca, huynh đồng ý rồi sao?"
Hứa Tư: "?"
Hứa Tri Vụ lau nước mắt nói: "Huynh không chịu cùng muội chơi tân lang tân nương, vậy mà cùng người khác thành thân, ca ca xấu xa—"
Vừa nói, nước mắt còn thi nhau rơi xuống không kịp lau.
Nghe xong, mấy người trong phòng đều sửng sốt.
Thái độ Hứa Tư còn bối rối hơn, hai má phiếm hồng.
Mà biểu dì lại xấu hổ mà cười cười, bà còn chưa kịp đề cập với Hứa Tư mà Hứa Tri Vụ đã nói toạc ra, trong một lúc cũng không biết phải mở miệng thế nào.
Hứa mẫu buồn cười, kéo Hứa Tri Vụ lại gần, vừa lau nước mắt hai bên cho nàng vừa hỏi: "A Vụ làm sao thế này, nghe ai nói ca ca phải thành thân vậy?"
Hứa Tri Vụ vặn vẹo người không chịu nói, lại lén lút trừng mắt nhìn Hứa Tư, như là cảnh cáo hắn không được đồng ý.
Hứa mẫu cười một trận, sau đó thở dài nói với biểu dì: "Muội cũng thấy rồi đó, tiểu cô nương nhà ta thật sự quá bướng bỉnh, nếu ta đồng ý, nó nhất định sẽ quậy ta từ ngày này qua ngày khác. Vậy thôi, chuyện này tạm thời đừng đề cập nữa, đợi bọn nhỏ trưởng thành, xem tình hình chúng thế nào đã!"
Lúc này Hứa Tư coi như đã hiểu rõ lý do Hứa mẫu và biểu dì gọi hắn đến đây.
Thêm nữa, hắn nên cảm tạ vì lần ầm ĩ này của Hứa Tri Vụ.
Hứa Tư cười cười, cáo từ với Hứa mẫu: "Con dắt A Vụ ra ngoài, không quấy rầy mẫu thân và biểu dì dùng trà nữa."
Rồi sau đó nắm tay Hứa Tri Vụ đi ra.
Ban đầu Hứa Tri Vụ còn dùng dằng không tình nguyện, dường như đang giận dỗi hắn, sau khi ra ngoài lại lôi kéo Hứa Tư đi nhanh hơn, Hứa Tư kêu nàng chậm một chút, Hứa Tri Vụ không chỉ không nghe mà còn gấp gáp giống như đang chạy trốn.
Đến một góc không người, Hứa Tri Vụ xoay lại, hai tay chống hông mở miệng chất vấn: "Huynh không muốn làm tân lang của muội, vậy mà xém chút nữa lại thành thân với Dung tỷ tỷ. Rốt cuộc muội là muội muội huynh hay tỷ ấy là muội muội huynh?"
"....." Hứa Tư thật sự không nhịn nổi, nghiêng đầu cười một trận, sau khi cười xong mới quay lại hỏi: "Bây giờ còn cản ca ca thành thân sao?"
Hắn rất ít khi cười đến sảng khoái như vậy, mi đang cười, mắt cũng đang cười, ngay cả lồng ngực cũng như đang phập phồng, thật giống như khi cười như vậy hắn đã hoàn toàn buông bỏ mọi thứ nặng nề, đến khi không cười nữa, lại ôm trở về.
Hứa Tri Vụ ngồi xổm xuống, đôi bàn tay bưng mặt, giương đôi mắt lên trừng hắn, hung dữ nói: "Muội mặc kệ, muội mới là muội muội của huynh!"
Hứa Tư muốn xoa đầu nàng, lại bị nàng 'bộp' một cái hất ra, quát lên: "Muội đang rất tức giận, huynh chờ lát nữa mới được đụng vào muội!"
"A Vụ chờ chút." Hứa Tư đột nhiên rời đi, để lại Hứa Tri Vụ một mình ngơ ngác ngồi xổm tại chỗ, sinh hờn dỗi.
Rất nhanh hắn đã quay lại, cười cười mà nói: "Ca ca mới đi xin phép mẫu thân dẫn A Vụ ra ngoài đi dạo, mẫu thân đã đồng ý. A Vụ muội muội có đi không?"
Nói xong, vẫy vẫy bàn tay trước mặt Hứa Tri Vụ.
Đáy lòng Hứa Tri Vụ lén lút phấn khởi, trên mặt vẫn là bĩu môi phồng má: "Cũng được."
Nàng vươn tay, đập bàn tay vào tay Hứa Tư.
Hứa Tư lập tức lôi kéo nàng đứng dậy.
"Từ từ đã." Thấy Hứa Tri Vụ háo hức muốn đi ngay, Hứa Tư giữ chặt nàng, cầm mũ áo choàng đội lên rồi sau đó thắt chặt dây buộc áo choàng của nàng. Cô nương nhỏ nhắn bị áo choàng trùm kín mít, đầu tròn vo, lông xù xù xung quanh vây một vòng khuôn mặt nhỏ.
"Làm gì vậy?"
"Mái hiên và cành cây bên ngoài không có người dọn dẹp, người đi qua rất dễ bị tuyết rơi xuống trúng." Hứa Tư vỗ vỗ đầu tiểu cô nương: "Đội cái mũ vào vẫn chắc chắn hơn."
"Vậy huynh cũng đội đi!"
Hứa Tư cười cười, liền định đưa tay cầm mũ áo choàng của mình, lại bị Hứa Tri Vụ kéo: "Để ta để ta."
Hứa Tri Vụ vẫy vẫy tay bảo hắn cúi người, thấp một chút, lại thấp hơn một chút, đến khi nàng có thể với tới mũ của hắn, Hứa Tri Vụ vươn hai tay lên, đem mũ trùm ngay ngắn lên đầu hắn, sau đó cười ha ha hai tiếng.
"Được chưa?" Hứa Tư đứng thẳng lên, tự sờ đầu mình, chung quy cảm thấy có chút ngây ngốc, có điều tiểu cô nương không cho hắn gỡ xuống.
Thậm chí tiểu cô nương còn nói: "Ca ca, huynh xem chúng ta có giống một loại nấm không?"
"?"
"Là nấm đỏ đó! Huynh là nấm lớn, muội là nấm nhỏ."
Hứa Tư dắt Tiểu Bạch ra, bây giờ Tiểu Bạch đã không khác với ngựa trưởng thành bao nhiêu, đối với Hứa Tri Vụ mà nói là vô cùng to lớn. Hứa Tư bế nàng lên ngựa, dặn dò nàng ngồi yên. Rồi sau đó bản thân dẫm lên bàn đạp, ngồi sau lưng nàng, chặt chẽ vây nàng trong lòng.
Hứa Tri Vụ hoan hô một tiếng: "Xuất phát! Ya!"
Hứa Tư không nhịn được cười, cặp bụng ngựa, Tiểu Bạch tung vó lộp cộp lộp cộp mà chạy tới.
Đi qua thư viện Biền Châu, Hứa Tư thoáng chậm lại. Mấy ngày này không có ai học, lúc này thật sự quạnh quẽ.
Hứa Tư hỏi tiểu cô nương trong lòng ngực: "Qua ngày mười lăm thì phải biểu dì sẽ rời đi, A Vụ có vui không?"
"......" Hứa Tri Vụ nhoẻn miệng, nặng nề nói: "Vui vẻ."
Hứa Tư âm thầm vui vẻ một chút, cũng không dám cười, biết đâu tiểu cô nương nghe xong sẽ quay sang đấm hắn một cái.
Sau đó đi dạo phố, mang theo một cây kẹo đường tạo hình trở về. Cây kẹo đường lần này có hình một đứa bé gái ngồi trên con ngựa lớn, đó chắc chắn là Hứa Tri Vụ. Hứa Tư đưa cho nàng: "Hôm nay đắc tội với A Vụ muội muội, đây là ca ca nhận lỗi."
"Oa…" Hứa Tri Vụ quá vui mừng mà nhận lấy: "Ca ca vung tiền! Ca ca thật tốt quá đi!"
Trong nhận thức của tiểu cô nương, kẹo đường tạo hình là món ăn rất xa xỉ, nàng chưa từng hoài nghi vấn đề này. Nói cho cùng nàng cũng đã tự mình làm, thật sự tốn công.
Lúc Hứa Tư bế Hứa Tri Vụ lên ngựa, nàng còn rất cẩn thận bảo vệ cây kẹo.
Hai người cưỡi ngựa đi nơi khác, Hứa Tư thấy Hứa Tri Vụ muốn cắn kẹo đường, giảm tốc độ lại, để con ngựa đi chậm chút.
Hứa Tri Vụ tấm tắc miệng hưởng thụ vị ngọt ngào, nghe Hứa Tư hỏi nàng: "A Vụ có còn giận không?"
Nàng thoáng nghiêng người, sờ sờ đầu nói: "Giận đây nè, còn giận nè, có cái gì để chuộc lỗi không?"
Hứa Tư bật cười, điểm nhẹ cái trán của tiểu cô nương: "Tham lam." Tuy nói vậy hắn vẫn đưa Hứa Tri Vụ dạo từ đầu đến cuối con phố, nàng liền giống như mang đầy tiền, thích cái gì muốn cái gì, đem tất cả quải lên lưng ngựa.
Còn ở cửa hàng bán mặt nạ, Hứa Tri Vụ nghiêm túc chọn hai cái, cho bản thân một cái hình sói xám, tai nhọn miệng dài rỗng hai mắt, lộ ra đôi mắt tròn trịa trong suốt của Hứa Tri Vụ.
Nàng đem một cái mặt nạ khác hình mèo trắng đưa cho Hứa Tư ngẩng đầu hỏi hắn: "Ca ca, huynh biết vì sao muội muốn lấy hình chó sói không?"
Hứa Tư rất phối hợp: "Không biết, vì sao vậy?"
"Bởi vì tên muội là A Vụ mà, ca ca huynh nghe thử, a—vụụ—". Hứa Tri Vụ bắt chước sói tru một tiếng, tự mình cười trước, mừng rỡ dựa lên người Hứa Tư: "Có giống sói không?"
Hứa Tư nhìn nàng, cũng cong khoé miệng.
"Vậy sao ca ca lại là mèo trắng?"
Hứa Tri Vụ cười một trận nói: "Muội cảm thấy cái mặt nạ này trắng trẻo sạch sẽ, giống như ca ca vậy."
Lúc nói chuyện, đầu nàng đội mũ áo choàng, trên mặt còn mang mặt nạ sói xám, chỉ lộ ra một cái miệng cười, còn ẩn hiện cái răng nanh, rất giống sắp sửa đi làm chuyện xấu.
"Hôm nay vui không?"
Hứa Tri Vụ gật đầu thật mạnh: "Cảm ơn ca ca đã tạ lỗi, A Vụ rất thích."
Chưa đã ghiền đã phải về nhà, Hứa Tri Vụ thấy chân tường tuyết đóng thật dày, lôi kéo Hứa Tư đi nặn người tuyết.
"Ca ca, muội nặn cái đầu không tròn được."
Hứa Tư liền ngồi xổm xuống: "Để huynh."
Tay hắn nhiều sức hơn Hứa Tri Vụ, hắn tập trung nặn khối tuyết tròn, vẻ mặt nghiêm túc như đang làm bài tập. Bên ngoài hình như có xe ngựa chạy qua, chấn động khiến tuyết phủ trên bức tường đổ ào xuống một ít, rơi lên mái tóc hắn, cực kỳ rõ ràng.
Vẫn là không nên cởi mũ ra mà.
Hứa Tri Vụ vươn tay nhỏ phủi tuyết trên tóc hắn đi, vô tình cũng làm búi tóc của hắn rối bù, lại cảm thấy tự hào, tự nhận chính mình săn sóc cực kỳ chu đáo.
Hứa Tư chuyển mắt, thở ra một làn khói, sau khi khói tan đi, trên chân mày hắn vương một chút tuyết mịn, đôi mắt đen láy sâu thẳm toả ra ánh sáng trong trẻo, khuôn mặt đẹp càng vì thế mà rõ ràng, nhất thời Hứa Tri Vụ nhìn đến ngây ngẩn.
Yêu thích cái đẹp là bản tính vốn có của con người, dù là đứa trẻ vô tri cũng vậy.
Hứa Tri Vụ lấy lại tinh thần, ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo Hứa Tư lại gần chút.
Hứa Tư đối với nàng không có đề phòng, chẳng hề nghi vấn mà cúi người ghé qua.
Chỉ nghe tiếng "chụt" vang lên, Hứa Tri Vụ đã hôn một cái lên má phải của hắn, khuôn mặt mềm mịn còn chạm vào hắn.
Hứa Tư ngẩn ngơ.
Hắn bị hôn.
Bởi một tiểu cô nương.
Một tiểu cô nương, những ngày đầu là vấn đề nan giải của hắn. Hắn vì muốn hoà nhập với hoàn cảnh lạ lẫm này, càng vì muốn thuận lợi sinh sống ở Biền Châu mới cố ý dắt tay nàng, xoa đầu nàng, thân cận nàng, cười với nàng.
Mà không biết bắt đầu từ khi nào, hắn xoa đầu nàng, đưa nàng đi chơi đều thuần túy để nàng được vui vẻ.
Tiểu cô nương cũng từ bài xích, cảnh giác thuở đầu dần dần trở nên thân cận, tín nhiệm.
Hứa Tư thả lỏng mặt mày, ý cười mềm mại, giơ tay xoa xoa đầu lông xù của tiểu cô nương.
Thật tốt.
Biền Châu, là một nơi thật tốt.
Hứa gia, cũng đều là những người rất tốt.
Đúng lúc này, ngoài tường có mấy hài tử lắc trống bỏi vừa nhảy múa vừa ca hát, chọc Hứa Tri Vụ tò mò hâm mộ lắng tai nghe — Cha mẹ Hứa chưa từng cho phép nàng chơi cùng các bạn nhỏ trên đường cái vui cười đùa giỡn.
Bọn nhỏ hát một bài đồng dao không biết nghe được từ nơi nào : "Gà mái nắm tay hai con, làm loạn kỷ cương đất nước. Bắt chước tập tính chim đỗ quyên, chiếm lấy tổ của hỉ thước. Chim khách trưởng biến thành chim khách thứ, không được giữ toàn thây…."
Bọn chúng không hiểu ý nghĩa, cứ như vậy hát. Hứa Tri Vụ cũng ngây thơ mờ mịt, giương mắt thấy sắc mặt Hứa Tư đại biến, vốn dĩ ý cười mềm mại giờ đã biến mất hoàn toàn. Tựa như vị khách đang say sưa sung sướng uống rượu bỗng nhiên bị người ta tạt một chậu nước lạnh, tức khắc tỉnh táo, lạnh lẽo bao phủ toàn thân.
Hứa Tư duỗi tay che hai lỗ tai Hứa Tri Vụ, tay hắn rất lạnh, khiến cả người Hứa Tri Vụ giật nảy.
Không biết qua bao lâu, không biết ngắn hay dài, đến khi đám hài tử đã đi xa, Hứa Tư mới rút tay lại, môi mím chặt cũng hơi thả lỏng.
Vì Hứa Tri Vụ nhìn thấy vẻ mặt hắn thay đổi nên cảm thấy hoảng hốt, đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan: "Ca ca, huynh có còn trở về nhà trước đây của huynh không?"
Nàng nghĩ mà nói, nhà bác lớn tuy rất tốt, làm quan lớn, không lo ăn mặc nhưng cha, mẹ còn có nàng đều rất thích ca ca, cũng đều đối xử tốt với hắn, điều này cả nhà đại bá chưa chắc so được. Nếu như thật tình yêu thương, cũng sẽ không để hắn đến Biền Châu.
Rốt cuộc nàng cũng hiểu chuyện hơn một chút, không còn nói những lời thẳng thừng làm hắn tổn thương nữa.
Mà Hứa Tư lại không trả lời nàng.
Tay hắn vẫn luôn đặt ở trên đầu người tuyết, bị đông lạnh đến mất cảm giác.
……
Chớp mắt phất tay một cái, thoắt cái đã năm năm trôi qua.
Dung Linh đến hỏi nàng làm sao vậy, Hứa Tri Vụ lắc đầu không muốn nói chuyện.
Từ trước khi Dung Linh và nàng chơi cùng nhau đã liên tục nhắc về Hứa Tư, Hứa Tri Vụ còn lo lắng ca ca muốn cướp đi Dung tỷ tỷ của nàng. Nhưng hôm nay ngược lại, nàng rất sợ Dung tỷ tỷ cướp ca ca của nàng.
Một hồi lâu, Dung Linh do dự hỏi: "A Vụ có phải là….không muốn Dung tỷ tỷ làm tẩu tẩu của muội?"
Hứa Tri Vụ vẫn cứ chôn đầu, đại khái là khóc, tiếng nói nức nở: "Lần trước tụi muội chơi trò đám cưới, muội muốn làm tân nương, ca ca làm tân lang. Nhưng mà tụi muội vẫn chưa chơi được….chưa chơi được….."
Dung Linh nghe xong lời này liền thấy buồn cười: "A Vụ, thành hôn mà ta nói không giống trò chơi mà muội nói. Nếu A Vụ muốn chơi, vậy chơi lại là được mà."
Hứa Tri Vụ vẫn khóc, bả vai yếu đuối run lên, vòng lông xù xù trên áo choàng cũng vì vậy mà run theo.
Dung Linh đang nghĩ ngợi phải dỗ nàng thế nào, làm sao mới có thể thuyết phục nàng chấp nhận mình làm tẩu tẩu, liền thấy Hứa Tri Vụ đứng phắt dậy, kéo làn váy chạy qua hướng phòng trà.
Hứa Tri Vụ không quan tâm nha hoàn canh cửa chặn lại, đẩy cửa phòng trà ra liền đi thẳng vào trong. Lúc này Hứa Tư đang ngồi bên cạnh Hứa mẫu, nghe thấy động tĩnh liền đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
"Ca ca, huynh đồng ý rồi sao?"
Hứa Tư: "?"
Hứa Tri Vụ lau nước mắt nói: "Huynh không chịu cùng muội chơi tân lang tân nương, vậy mà cùng người khác thành thân, ca ca xấu xa—"
Vừa nói, nước mắt còn thi nhau rơi xuống không kịp lau.
Nghe xong, mấy người trong phòng đều sửng sốt.
Thái độ Hứa Tư còn bối rối hơn, hai má phiếm hồng.
Mà biểu dì lại xấu hổ mà cười cười, bà còn chưa kịp đề cập với Hứa Tư mà Hứa Tri Vụ đã nói toạc ra, trong một lúc cũng không biết phải mở miệng thế nào.
Hứa mẫu buồn cười, kéo Hứa Tri Vụ lại gần, vừa lau nước mắt hai bên cho nàng vừa hỏi: "A Vụ làm sao thế này, nghe ai nói ca ca phải thành thân vậy?"
Hứa Tri Vụ vặn vẹo người không chịu nói, lại lén lút trừng mắt nhìn Hứa Tư, như là cảnh cáo hắn không được đồng ý.
Hứa mẫu cười một trận, sau đó thở dài nói với biểu dì: "Muội cũng thấy rồi đó, tiểu cô nương nhà ta thật sự quá bướng bỉnh, nếu ta đồng ý, nó nhất định sẽ quậy ta từ ngày này qua ngày khác. Vậy thôi, chuyện này tạm thời đừng đề cập nữa, đợi bọn nhỏ trưởng thành, xem tình hình chúng thế nào đã!"
Lúc này Hứa Tư coi như đã hiểu rõ lý do Hứa mẫu và biểu dì gọi hắn đến đây.
Thêm nữa, hắn nên cảm tạ vì lần ầm ĩ này của Hứa Tri Vụ.
Hứa Tư cười cười, cáo từ với Hứa mẫu: "Con dắt A Vụ ra ngoài, không quấy rầy mẫu thân và biểu dì dùng trà nữa."
Rồi sau đó nắm tay Hứa Tri Vụ đi ra.
Ban đầu Hứa Tri Vụ còn dùng dằng không tình nguyện, dường như đang giận dỗi hắn, sau khi ra ngoài lại lôi kéo Hứa Tư đi nhanh hơn, Hứa Tư kêu nàng chậm một chút, Hứa Tri Vụ không chỉ không nghe mà còn gấp gáp giống như đang chạy trốn.
Đến một góc không người, Hứa Tri Vụ xoay lại, hai tay chống hông mở miệng chất vấn: "Huynh không muốn làm tân lang của muội, vậy mà xém chút nữa lại thành thân với Dung tỷ tỷ. Rốt cuộc muội là muội muội huynh hay tỷ ấy là muội muội huynh?"
"....." Hứa Tư thật sự không nhịn nổi, nghiêng đầu cười một trận, sau khi cười xong mới quay lại hỏi: "Bây giờ còn cản ca ca thành thân sao?"
Hắn rất ít khi cười đến sảng khoái như vậy, mi đang cười, mắt cũng đang cười, ngay cả lồng ngực cũng như đang phập phồng, thật giống như khi cười như vậy hắn đã hoàn toàn buông bỏ mọi thứ nặng nề, đến khi không cười nữa, lại ôm trở về.
Hứa Tri Vụ ngồi xổm xuống, đôi bàn tay bưng mặt, giương đôi mắt lên trừng hắn, hung dữ nói: "Muội mặc kệ, muội mới là muội muội của huynh!"
Hứa Tư muốn xoa đầu nàng, lại bị nàng 'bộp' một cái hất ra, quát lên: "Muội đang rất tức giận, huynh chờ lát nữa mới được đụng vào muội!"
"A Vụ chờ chút." Hứa Tư đột nhiên rời đi, để lại Hứa Tri Vụ một mình ngơ ngác ngồi xổm tại chỗ, sinh hờn dỗi.
Rất nhanh hắn đã quay lại, cười cười mà nói: "Ca ca mới đi xin phép mẫu thân dẫn A Vụ ra ngoài đi dạo, mẫu thân đã đồng ý. A Vụ muội muội có đi không?"
Nói xong, vẫy vẫy bàn tay trước mặt Hứa Tri Vụ.
Đáy lòng Hứa Tri Vụ lén lút phấn khởi, trên mặt vẫn là bĩu môi phồng má: "Cũng được."
Nàng vươn tay, đập bàn tay vào tay Hứa Tư.
Hứa Tư lập tức lôi kéo nàng đứng dậy.
"Từ từ đã." Thấy Hứa Tri Vụ háo hức muốn đi ngay, Hứa Tư giữ chặt nàng, cầm mũ áo choàng đội lên rồi sau đó thắt chặt dây buộc áo choàng của nàng. Cô nương nhỏ nhắn bị áo choàng trùm kín mít, đầu tròn vo, lông xù xù xung quanh vây một vòng khuôn mặt nhỏ.
"Làm gì vậy?"
"Mái hiên và cành cây bên ngoài không có người dọn dẹp, người đi qua rất dễ bị tuyết rơi xuống trúng." Hứa Tư vỗ vỗ đầu tiểu cô nương: "Đội cái mũ vào vẫn chắc chắn hơn."
"Vậy huynh cũng đội đi!"
Hứa Tư cười cười, liền định đưa tay cầm mũ áo choàng của mình, lại bị Hứa Tri Vụ kéo: "Để ta để ta."
Hứa Tri Vụ vẫy vẫy tay bảo hắn cúi người, thấp một chút, lại thấp hơn một chút, đến khi nàng có thể với tới mũ của hắn, Hứa Tri Vụ vươn hai tay lên, đem mũ trùm ngay ngắn lên đầu hắn, sau đó cười ha ha hai tiếng.
"Được chưa?" Hứa Tư đứng thẳng lên, tự sờ đầu mình, chung quy cảm thấy có chút ngây ngốc, có điều tiểu cô nương không cho hắn gỡ xuống.
Thậm chí tiểu cô nương còn nói: "Ca ca, huynh xem chúng ta có giống một loại nấm không?"
"?"
"Là nấm đỏ đó! Huynh là nấm lớn, muội là nấm nhỏ."
Hứa Tư dắt Tiểu Bạch ra, bây giờ Tiểu Bạch đã không khác với ngựa trưởng thành bao nhiêu, đối với Hứa Tri Vụ mà nói là vô cùng to lớn. Hứa Tư bế nàng lên ngựa, dặn dò nàng ngồi yên. Rồi sau đó bản thân dẫm lên bàn đạp, ngồi sau lưng nàng, chặt chẽ vây nàng trong lòng.
Hứa Tri Vụ hoan hô một tiếng: "Xuất phát! Ya!"
Hứa Tư không nhịn được cười, cặp bụng ngựa, Tiểu Bạch tung vó lộp cộp lộp cộp mà chạy tới.
Đi qua thư viện Biền Châu, Hứa Tư thoáng chậm lại. Mấy ngày này không có ai học, lúc này thật sự quạnh quẽ.
Hứa Tư hỏi tiểu cô nương trong lòng ngực: "Qua ngày mười lăm thì phải biểu dì sẽ rời đi, A Vụ có vui không?"
"......" Hứa Tri Vụ nhoẻn miệng, nặng nề nói: "Vui vẻ."
Hứa Tư âm thầm vui vẻ một chút, cũng không dám cười, biết đâu tiểu cô nương nghe xong sẽ quay sang đấm hắn một cái.
Sau đó đi dạo phố, mang theo một cây kẹo đường tạo hình trở về. Cây kẹo đường lần này có hình một đứa bé gái ngồi trên con ngựa lớn, đó chắc chắn là Hứa Tri Vụ. Hứa Tư đưa cho nàng: "Hôm nay đắc tội với A Vụ muội muội, đây là ca ca nhận lỗi."
"Oa…" Hứa Tri Vụ quá vui mừng mà nhận lấy: "Ca ca vung tiền! Ca ca thật tốt quá đi!"
Trong nhận thức của tiểu cô nương, kẹo đường tạo hình là món ăn rất xa xỉ, nàng chưa từng hoài nghi vấn đề này. Nói cho cùng nàng cũng đã tự mình làm, thật sự tốn công.
Lúc Hứa Tư bế Hứa Tri Vụ lên ngựa, nàng còn rất cẩn thận bảo vệ cây kẹo.
Hai người cưỡi ngựa đi nơi khác, Hứa Tư thấy Hứa Tri Vụ muốn cắn kẹo đường, giảm tốc độ lại, để con ngựa đi chậm chút.
Hứa Tri Vụ tấm tắc miệng hưởng thụ vị ngọt ngào, nghe Hứa Tư hỏi nàng: "A Vụ có còn giận không?"
Nàng thoáng nghiêng người, sờ sờ đầu nói: "Giận đây nè, còn giận nè, có cái gì để chuộc lỗi không?"
Hứa Tư bật cười, điểm nhẹ cái trán của tiểu cô nương: "Tham lam." Tuy nói vậy hắn vẫn đưa Hứa Tri Vụ dạo từ đầu đến cuối con phố, nàng liền giống như mang đầy tiền, thích cái gì muốn cái gì, đem tất cả quải lên lưng ngựa.
Còn ở cửa hàng bán mặt nạ, Hứa Tri Vụ nghiêm túc chọn hai cái, cho bản thân một cái hình sói xám, tai nhọn miệng dài rỗng hai mắt, lộ ra đôi mắt tròn trịa trong suốt của Hứa Tri Vụ.
Nàng đem một cái mặt nạ khác hình mèo trắng đưa cho Hứa Tư ngẩng đầu hỏi hắn: "Ca ca, huynh biết vì sao muội muốn lấy hình chó sói không?"
Hứa Tư rất phối hợp: "Không biết, vì sao vậy?"
"Bởi vì tên muội là A Vụ mà, ca ca huynh nghe thử, a—vụụ—". Hứa Tri Vụ bắt chước sói tru một tiếng, tự mình cười trước, mừng rỡ dựa lên người Hứa Tư: "Có giống sói không?"
Hứa Tư nhìn nàng, cũng cong khoé miệng.
"Vậy sao ca ca lại là mèo trắng?"
Hứa Tri Vụ cười một trận nói: "Muội cảm thấy cái mặt nạ này trắng trẻo sạch sẽ, giống như ca ca vậy."
Lúc nói chuyện, đầu nàng đội mũ áo choàng, trên mặt còn mang mặt nạ sói xám, chỉ lộ ra một cái miệng cười, còn ẩn hiện cái răng nanh, rất giống sắp sửa đi làm chuyện xấu.
"Hôm nay vui không?"
Hứa Tri Vụ gật đầu thật mạnh: "Cảm ơn ca ca đã tạ lỗi, A Vụ rất thích."
Chưa đã ghiền đã phải về nhà, Hứa Tri Vụ thấy chân tường tuyết đóng thật dày, lôi kéo Hứa Tư đi nặn người tuyết.
"Ca ca, muội nặn cái đầu không tròn được."
Hứa Tư liền ngồi xổm xuống: "Để huynh."
Tay hắn nhiều sức hơn Hứa Tri Vụ, hắn tập trung nặn khối tuyết tròn, vẻ mặt nghiêm túc như đang làm bài tập. Bên ngoài hình như có xe ngựa chạy qua, chấn động khiến tuyết phủ trên bức tường đổ ào xuống một ít, rơi lên mái tóc hắn, cực kỳ rõ ràng.
Vẫn là không nên cởi mũ ra mà.
Hứa Tri Vụ vươn tay nhỏ phủi tuyết trên tóc hắn đi, vô tình cũng làm búi tóc của hắn rối bù, lại cảm thấy tự hào, tự nhận chính mình săn sóc cực kỳ chu đáo.
Hứa Tư chuyển mắt, thở ra một làn khói, sau khi khói tan đi, trên chân mày hắn vương một chút tuyết mịn, đôi mắt đen láy sâu thẳm toả ra ánh sáng trong trẻo, khuôn mặt đẹp càng vì thế mà rõ ràng, nhất thời Hứa Tri Vụ nhìn đến ngây ngẩn.
Yêu thích cái đẹp là bản tính vốn có của con người, dù là đứa trẻ vô tri cũng vậy.
Hứa Tri Vụ lấy lại tinh thần, ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo Hứa Tư lại gần chút.
Hứa Tư đối với nàng không có đề phòng, chẳng hề nghi vấn mà cúi người ghé qua.
Chỉ nghe tiếng "chụt" vang lên, Hứa Tri Vụ đã hôn một cái lên má phải của hắn, khuôn mặt mềm mịn còn chạm vào hắn.
Hứa Tư ngẩn ngơ.
Hắn bị hôn.
Bởi một tiểu cô nương.
Một tiểu cô nương, những ngày đầu là vấn đề nan giải của hắn. Hắn vì muốn hoà nhập với hoàn cảnh lạ lẫm này, càng vì muốn thuận lợi sinh sống ở Biền Châu mới cố ý dắt tay nàng, xoa đầu nàng, thân cận nàng, cười với nàng.
Mà không biết bắt đầu từ khi nào, hắn xoa đầu nàng, đưa nàng đi chơi đều thuần túy để nàng được vui vẻ.
Tiểu cô nương cũng từ bài xích, cảnh giác thuở đầu dần dần trở nên thân cận, tín nhiệm.
Hứa Tư thả lỏng mặt mày, ý cười mềm mại, giơ tay xoa xoa đầu lông xù của tiểu cô nương.
Thật tốt.
Biền Châu, là một nơi thật tốt.
Hứa gia, cũng đều là những người rất tốt.
Đúng lúc này, ngoài tường có mấy hài tử lắc trống bỏi vừa nhảy múa vừa ca hát, chọc Hứa Tri Vụ tò mò hâm mộ lắng tai nghe — Cha mẹ Hứa chưa từng cho phép nàng chơi cùng các bạn nhỏ trên đường cái vui cười đùa giỡn.
Bọn nhỏ hát một bài đồng dao không biết nghe được từ nơi nào : "Gà mái nắm tay hai con, làm loạn kỷ cương đất nước. Bắt chước tập tính chim đỗ quyên, chiếm lấy tổ của hỉ thước. Chim khách trưởng biến thành chim khách thứ, không được giữ toàn thây…."
Bọn chúng không hiểu ý nghĩa, cứ như vậy hát. Hứa Tri Vụ cũng ngây thơ mờ mịt, giương mắt thấy sắc mặt Hứa Tư đại biến, vốn dĩ ý cười mềm mại giờ đã biến mất hoàn toàn. Tựa như vị khách đang say sưa sung sướng uống rượu bỗng nhiên bị người ta tạt một chậu nước lạnh, tức khắc tỉnh táo, lạnh lẽo bao phủ toàn thân.
Hứa Tư duỗi tay che hai lỗ tai Hứa Tri Vụ, tay hắn rất lạnh, khiến cả người Hứa Tri Vụ giật nảy.
Không biết qua bao lâu, không biết ngắn hay dài, đến khi đám hài tử đã đi xa, Hứa Tư mới rút tay lại, môi mím chặt cũng hơi thả lỏng.
Vì Hứa Tri Vụ nhìn thấy vẻ mặt hắn thay đổi nên cảm thấy hoảng hốt, đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan: "Ca ca, huynh có còn trở về nhà trước đây của huynh không?"
Nàng nghĩ mà nói, nhà bác lớn tuy rất tốt, làm quan lớn, không lo ăn mặc nhưng cha, mẹ còn có nàng đều rất thích ca ca, cũng đều đối xử tốt với hắn, điều này cả nhà đại bá chưa chắc so được. Nếu như thật tình yêu thương, cũng sẽ không để hắn đến Biền Châu.
Rốt cuộc nàng cũng hiểu chuyện hơn một chút, không còn nói những lời thẳng thừng làm hắn tổn thương nữa.
Mà Hứa Tư lại không trả lời nàng.
Tay hắn vẫn luôn đặt ở trên đầu người tuyết, bị đông lạnh đến mất cảm giác.
……
Chớp mắt phất tay một cái, thoắt cái đã năm năm trôi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.