Dưỡng Thành Muội Muội Nho Nhỏ

Chương 21:

Mạc Đà Hoang Hoang

21/09/2024

Hứa Tri Vụ mời Hứa Tư ở lại cùng ăn tối, thế mà hắn lại đứng lên đòi đi, tốc độ còn nhanh hơn so với thường ngày, giống như có gì đó đang đuổi theo hắn, mà hắn tựa như vừa muốn chạy trốn, cũng vừa sợ thất lễ.

Nàng không hiểu nổi hắn.

Chẳng lẽ ca ca càng trưởng thành thì càng sinh ra nhiều tâm sự sao?

Vào năm nàng tám tuổi, hắn mười bốn tuổi, tiếng nói của Hứa Tư bỗng nhiên khàn đi rất nhiều. Thanh âm từ mềm mại trở trở nên trầm đục khó nghe, vừa lơ đang một cái thì không thể nghe rõ lời hắn nói.

Hứa Tư cũng cảm thấy bối rối, dứt khoát giữ im lặng, hạn chế mở miệng nói.

Rơi vào trong mắt Hứa Tri Vụ, chính là dáng vẻ cả ngày nặng nề tâm sự.

Đến tận khi lớn hơn một chút, giọng nói của hắn mới khôi phục, chỉ là trầm hơn hồi còn nhỏ một chút.

Có điều Hứa Tri Vụ lại cảm thấy cực kỳ dễ nghe, giống như nốt trầm của dây đàn vậy, làm cho người ta một cảm giác trầm tĩnh ưu nhã.

Hứa Tri Vụ thầm hạ quyết tâm, ca ca có tâm sự cũng giống như nàng có nguyệt sự vậy, đều rất bình thường, nàng nên đi quan tâm ca ca nhiều hơn.

Mấy ngày nay mưa xuân liên miên, khi tạnh khi tuôn.

Vào ngày nghỉ, vốn dĩ muốn đi ra ngoài đạp thanh, lại ngại trời mưa, chỉ có thể hoãn lại.

Có điều, mưa cũng có chỗ tốt của mưa — ngủ rất ngon.

Tiếng mưa rơi tí tách là bài hát ru hay nhất, trời lạnh cũng phù hợp để ngủ.

Ngoại trừ sấm sét.

Không may, sau giờ Ngọ thật sự có tiếng sấm xuân vang lên ầm ầm.

Cái thứ âm thanh đùng đùng này tựa như có một con rồng sấm đang mệt mỏi xoay người trong đám mây đen.

Hứa Tri Vụ ôm gối thân yêu của mình đứng ở trước cửa phòng Hứa Tư.

Thấy hắn nhìn đến, lập tức cười thật ngọt ngào: "Ca ca, ngoài trời sấm sét, muội đến chỗ huynh ngủ trưa."

Hứa Tư biết nàng từ nhỏ đã sợ sấm sét, bé xíu đã lo lắng Lôi công Điện mẫu trừng phạt những hài tử không nghe lời, lên lên vẫn lo lắng ngày nào đó bản thân xui xẻo sẽ bị sét đánh.

Hắn hơi chần chừ chớp mắt một cái, sau đó gật đầu, cho phép nàng đi vào.

Mặt mày Hứa Tri Vụ hớn hở, vui sướng mà nhảy lên giường, đặt gối xong xuôi, hài lòng mà nằm xuống.

Thích thú nheo nheo đôi mắt, nghiêng mặt nhìn Hứa Tư đang ngồi trước bàn.

Hắn đang đọc sách, bởi vì hai mắt có hình dạng đẹp đẽ nên khi rũ xuống càng đặc biệt đẹp hơn.

Hứa Tri Vụ nằm trên giường cọ cọ, tìm một tư thế thoải mái, lấy chăn mỏng của hắn đắp lên người mình.

Chăn của hắn cũng giống như hắn vậy, thoang thoảng một mùi hương sạch sẽ.

"Ca ca, khi nào thì huynh lên ngủ với muội vậy?"

"...." Động tác lật sách của Hứa Tư dừng lại, ánh mắt rơi xuống trên người Hứa Tri Vụ, rồi nhẹ nhàng thu lại: "A Vụ ngủ đi, ca ca đọc sách."

Hứa Tri Vụ lẩm bẩm: "Ngày nghỉ mà vẫn còn đọc sách." Rồi sau đó nảy ra một ý, cắn cắn môi nói: "Ca ca, có phải huynh ghét bỏ muội không?"

"Hả?"

"Bởi vì muội làm dính máu lên người huynh, nên huynh ghét bỏ, sau lần đó huynh không chịu ngủ cùng muội nữa!" Hứa Tri Vụ càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy, tủi thân mà lăn lộn trên giường.

Ngày giao thừa cuối năm, nàng nhân lúc Hứa Tư đang ngủ trưa, lén lút chui vào trong chăn của hắn.

Hắn có vẻ không bị đánh thức, lại theo bản năng mà vươn cánh tay kéo nàng ôm vào trong ngực.

Hoà vào hương thơm ngào ngạt mà ngủ một hồi, giữa vạt áo màu trắng của Hứa Tư xuất hiện một vết máu.

Hứa Tri Vụ sợ tới mức muốn ngất, quên cả khóc, liên tục kêu lên: "Ca ca, huynh làm sao vậy, ca ca huynh đừng chết nha…."

Lúc ấy Hứa Tư chẳng có biểu cảm gì, mờ mịt, khó hiểu, thất thần giống như bị bóng đè.

Cuối cùng mới vỡ lẽ, máu này là của Hứa Tri Vụ.

Nàng dậy thì.

Trước kia năm mười hai tuổi, Hứa Tư đối với máu luôn bị ám ảnh bởi ký ức đen tối.

Sau này, hắn còn biết máu chính là dấu hiệu dậy thì.



"Không phải vì chuyện đó đâu, ca ca không hề ghét bỏ A Vụ." Hứa Tư đặt sách xuống, bất đắc dĩ nhìn tiểu cô nương đang lăn qua lộn lại trên giường, thở dài: "Bây giờ ca ca không có thói quen ngủ trưa nữa."

"Ca ca nói dối!" Hứa Tri Vụ dừng lại, nằm trên giường quay đầu nhìn hắn: "Huynh rõ ràng là có, nên mới không chịu ngủ với muội!"

Hứa Tư đứng lên đi đến, sau đó ngồi ở mép giường: "A Vụ ngủ đi, ca ca ngồi bên cạnh canh cho muội!"

"Vậy huynh nói chuyện với muội đi."

"Ừ."

Hứa Tri Vụ đưa tay ôm lấy cánh tay hắn để hắn không thể đi, lúc này mới cười nói: "Ca ca, muội định sẽ nhảy một điệu múa Tây Vực, bởi vì mẫu thân chưa xem muội mua kiểu này bao giờ, hơn nữa sinh thần mà, điệu múa càng hoạt bát nhiệt tình càng tốt."

"Nhanh vậy mà đã nghĩ xong rồi à?"

"Còn chưa hoàn toàn nghĩ xong đâu. Muội còn muốn thêm vào điệu múa một vài động tác, muội ngẫm lại….muốn thêm tư thế rót rượu, còn muốn kết hợp với lời chúc mừng…." Hứa Tri Vụ cứ lẩm bẩm nói, giọng nói càng về sau càng nhỏ.

Hứa Tư vẫn luôn lắng nghe.

"Ca ca, huynh giúp muội đánh đàn đệm nhạc được không?"

Hứa Tư gật đầu, thấy mí mắt nàng đã khép lại, liền đáp: "Ừm."

"...." Hứa Tri Vụ yên tâm đi ngủ.

Sau khi nàng ngủ dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu hơn hẳn, lông mi cong cong mà rũ trước mắt, mũi nhỏ nhắn hơi nhếch lên, môi hồng nhuận hơi chu ra, trong cơn mơ cũng nũng nịu mà kể ra bất mãn của mình.

Hứa Tư nhìn nàng một hồi, thật nhẹ nhàng, thật chậm mà rút tay mình ra.

…..

Đêm đến, Hứa Tri Vụ vừa nghĩ chuyện nhảy múa, vừa tùy ý vỗ về nước trong thùng tắm.

Từ từ mà nghĩ ra một vài động tác, liền khoa tay múa chân, khua nước phát ra tiếng ào ào.

"Cô nương, đừng có nghịch nước! Coi chừng cảm lạnh." Lục Chức ở bên ngoài lên tiếng nhắc nhở nàng, Hứa Tri Vụ cao giọng đáp lại.

Bỗng nàng nghĩ, hình như lúc trưa nàng đã quên hỏi xem ca ca có tâm sự gì.

Chỉ mải nói chuyện của bản thân.

Sau khi tắt đèn đi nằm, qua một hồi Hứa Tri Vụ vẫn chưa ngủ được, ngược lại động tác nhảy múa trong đầu ngày càng rõ ràng, gần như hoàn thành.

Hứa Tri Vụ đột ngột ngồi dậy, xốc chăn bước xuống giường.

Nàng muốn đi 'quan tâm' ca ca.

'Thuận tiện' cho hắn xem điệu múa này như thế nào.

Hứng thú bừng bừng thúc đẩy.

Hứa Tri Vụ nhón mũi chân, nhẹ như mèo, cười trộm, chậm rãi mở cửa rời đi.

Từ nhỏ nàng đã sợ Thiện cô kiểm tra phòng, sợ Thiện cô bày ra quy củ này nọ lọ chai.

Nhưng nàng vẫn thích thú cảm giác lén lút làm trái quy củ của Thiện cô.

Một đường thuận lợi mà đi tới sân bên cạnh, Hứa Tri Vụ nhẹ gót chân, dẫm lên đất, tùy tiện đi đến trước của phòng Hứa Tư, thấy trong phòng hắn còn sáng, đẩy cửa rồi 'vèo' một cái chui vào.

"Ca ca."

Trong phòng Hứa Tư không lót thảm gì cả, chỉ dùng đá mài lát nền, sáng trưng như gương, Hứa Tri Vụ chậm rãi chạy qua, vang lên một chuỗi tiếng 'bộp, bộp'.

Nàng dùng giọng khí nói: "Muội biết ngay huynh chưa ngủ mà."

Vừa nói vừa đến gần hắn.

Lúc này Hứa Tư đang dựa trên đầu giường, một chân gác lên, đắp một cái chăn mỏng, thong thả lật một quyển sách.

Ngọn lửa trên cây nến do Hứa Tri Vụ đến gần tạo luồng gió làm lay động.

Dẫn đến bóng của Hứa Tư cũng hơi hơi lung lay.

Hứa Tư nghiêng mặt qua nhìn nàng, giọng nói trầm nhẹ: "Tại sao còn chưa ngủ nữa?"

"Giờ còn sớm mà." Hứa Tri Vụ ngồi xuống cạnh, đưa tay lấy quyển sách trong tay Hứa Tư, nhìn trang bìa: "? Chẳng thấy huynh xem những chuyện kể linh tinh bao giờ, cứ đọc mấy thứ nghiêm túc, chẳng lẽ muốn đi thi rồi vào kinh thành làm quan à?"

Hứa Tư cười qua loa, không trả lời. Nụ cười này của hắn hiển nhiên là không hề cảm thấy bắt buộc phải vào kinh thành làm quan.

Hứa Tri Vụ liền yên tâm.



Nàng hy vọng ca ca cứ ở bên cạnh nàng, đừng đi nơi khác mưu cầu tiền đồ gì cả.

"Vậy ca ca có tâm sự gì phải không? Huynh nói với muội đi, muội đảm bảo không nói cho phụ thân mẫu thân, một mình muội biết thôi." Hai bàn tay Hứa Tri Vụ che miệng, đôi mắt cười thành hình trăng nọ: "Giữ kín như bưng!"

Hứa Tư lắc đầu, vuốt mái tóc dài mềm mại của Hứa Tri Vụ: "Ca ca không có tâm sự, A Vụ yên tâm đi."

Hứa Tri Vụ nghiêng đầu: "Thật ư?"

"Ừm."

Vì thế Hứa Tri Vụ tỉ mỉ nhìn chằm chằm hắn một hồi, thấy nét mặt hắn không giống nói dối, liền tỏ vẻ hiểu rõ mà gật đầu: "Vậy được rồi, nếu có tâm sự nhất định phải nói với muội đó! Tuy rằng rất có thể muội không giúp được, nhưng muội sẽ kể chuyện cười cho nghe nha."

"Chuyện cười kiểu như 'A Vụ không phải thỏ, A Vụ là sói, bởi vì 'A Vụ' nghe giống tiếng sói tru' đó hả?"

Hứa Tri Vụ đỏ mặt, nàng đúng là nhiều lần kể câu chuyện cười này nhưng nàng bắt chước cũng rất buồn cười mà, làm gì nhạt nhẽo như ngữ điệu của hắn, khiến người ta cảm thấy vô cùng nhàm chán như vậy?

Nàng đứng lên, chống nạnh nhìn chằm chằm Hứa Tư một hồi, nhưng hắn không thay đổi, thậm chí còn cười lật một trang sách.

Hứa Tri Vụ đoạt lấy sách trong tay hắn, ném thật xa rồi tiếp tục nhìn hắn chằm chằm.

"....." Hứa Tư bất đắc dĩ: "Ca ca sai rồi, không nên nói A Vụ như vậy."

"Vậy thì hãy chuộc lỗi, huynh xem muội múa một điệu xong, giúp muội nghĩ thử nên phối với nhạc gì!"

Mây đen bên ngoài vẫn chưa tan hết, tối nay không hề có ánh trăng, chỉ có ánh nến chiếu sáng một góc phòng, dưới chân Hứa Tri Vụ chỉ có một cái bóng, hình dáng rõ ràng phản chiếu lên tấm bình phong trong phòng.

Hai cánh tay vươn lên trên, mũi chân cũng nhón lên, đứng thẳng tắp. Đây là tư thế bắt đầu múa của nàng. Nàng đứng rất vững, một chân đứng tại chỗ giống như không tốn một chút sức nào, tựa hồ trong một khoảnh khắc sẽ bay lên.

Hứa Tri Vụ nâng đôi mắt, cười ngọt ngào với Hứa Tư, sau đó bỗng cử động.

Bắt đầu múa, nhảy lên, xoay tròn, ngoái đầu nhìn lại.

Nàng giống một chú bướm nhẹ nhàng, dáng người tuyệt đẹp linh động.

Chỉ mặc một áo ngủ màu trắng, vậy mà tựa như đang đứng trên vũ đài vậy. Từ nhỏ nàng rất thường múa, thần thái hay ánh mắt đều đúng thời điểm, lúc nào nên nâng mắt thì nâng mắt, nên cười liền cười.

Nàng kéo ống tay áo che nửa mặt, cánh tay thả xuống dưới làm bộ rung động vòng tay, giờ khắc này dù không hề có đạo cụ nhưng nàng vẫn tưởng tượng ra nó.

So với dáng vẻ đơn thuần nũng nịu ngày thường, Hứa Tri Vụ nhảy múa trông càng quyến rũ hơn.

Một đôi mắt mèo giảo hoạt linh động, sợi tóc dường như cũng đang làm nũng.

Ánh mắt Hứa Tư vẫn luôn đặt trên người nàng, chưa từng rời đi.

Dường như hắn đang nghiêm túc mà suy nghĩ nên phối nhạc như thế nào.

Cuối cùng Hứa Tri Vụ định bày ra một tư thế rót rượu, chân sau nâng lên, mũi chân nhón thẳng, hạ thấp thân người, vòng eo cũng chùn xuống. Cùng lúc đó vươn tay ra phía trước, như đang rót rượu, cũng như muốn ôm.

Trung y bằng tơ lụa rũ xuống, cổ áo hơi rộng.

Nàng không hề phát hiện, thậm chí cong lên khoé miệng nở nụ cười mê hoặc.

Hứa Tư giống như bị phỏng dời ánh mắt đi, như là sợ bản thân nhìn thấy điều không nên thấy.

Ánh nến không thể chiếu ra được một mảnh ửng đỏ sau gáy hắn.

Nhưng dời ánh mắt đi lại trông thấy một bóng dáng uyển chuyển phản chiếu trên bình phong.

Hứa Tư dứt khoát rũ mắt không nhìn.

Hắn bỗng cảm thấy không nên để cho Hứa Tri Vụ chỉ mặc trung y đi vào phòng hắn.

Cho dù là huynh muội cũng không nên.

"Xong rồi." Hứa Tri Vụ giữ nguyên tư thế này, đang định từ từ đứng dậy thì bỗng nghe bên ngoài có tiếng động.

"Công tử, công tử? Đã muộn thế này rồi mà sao chưa tắt đèn?" Người tới cách nói chuyện có hơi chậm rãi, đem đến cảm giác như đang thuyết giáo vậy.

Là giọng của Thiện cô.

Hứa Tri Vụ kinh hãi, nếu bị Thiện cô nhìn thấy nàng đang ở trong phòng Hứa Tư chắc chắn sẽ lạnh lùng giáo huấn nàng thật lâu.

Nàng hoảng hoảng loạn loạn muốn tìm một chỗ để trốn nhưng gạch đá mài dưới chân quá mức bóng loáng, lúc nhảy múa không cảm thấy, bây giờ bước đi hơi mất thăng bằng, bàn chân liền trượt—

Điều đầu tiên Hứa Tri Vụ phản ứng không phải là bảo vệ khuôn mặt, mà là nghiêng người nhào qua hướng Hứa Tư.

Ca ca sẽ đỡ được nàng thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dưỡng Thành Muội Muội Nho Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook