Dưỡng Thành Muội Muội Nho Nhỏ

Chương 20:

Mạc Đà Hoang Hoang

21/09/2024

Một tháng sau là sinh thần ba mươi tuổi của Hứa mẫu, Hứa Tri Vụ từ sớm đã suy nghĩ nên tặng quà sinh thần gì. Sinh thần của phụ mẫu Hứa mấy năm nay nàng đều tặng tranh tặng chữ, năm nay lại có dự tính khác.

Lúc hai người về nhà từng dẫm vào bùn nước trên đường phố, vạt áo dù nhiều dù ít đều bị bắn vài vết bùn, vậy nên không trực tiếp đi chào phụ mẫu Hứa mà trở về phòng mình trước.

Đợi Hứa Tư thay y phục sạch sẽ rồi đi ra, loáng thoáng nghe được trong sân cách vách có giọng nói của một thiếu niên, mũi chân liền chuyển, đi qua chỗ Hứa Tri Vụ. Còn chưa nhìn thấy người đã nghe được thiếu niên kia đang lớn giọng than: "Muội thay đồ chậm muốn chết luôn, có biết ta đợi muội bao lâu rồi không?"

Chân mày cau lại, Hứa Tư bước nhanh hơn chút.

Thấp thoáng phía sau cây tử đằng ở Thùy Hoa môn là một thiếu niên mặc xiêm y đỏ đứng trước mặt Hứa Tri Vụ, hình như trong tay đang cầm giấy tờ gì đó.

Mà Hứa Tri Vụ hai tay vòng trước ngực dáng vẻ thản nhiên, thậm chí mái tóc dài như thác nước hơi rối tung, tùy tiện xoã ở trước ngực và sau lưng.

Hiển nhiên người này không xa lạ với nàng.

Chân mày Hứa Tư càng nhíu chặt hơn.

Lúc này Hứa Tri Vụ hời hợt trừng mắt nhìn thiếu niên: "Nếu ngươi không tới, ta còn định đi tắm nữa đó. Ai bảo người tới giờ này?"

Giọng nói nàng trong trẻo, sinh động hoạt bát như một chú chim sơn ca.

Chẳng hề nghe ra có gì oán trách, càng nghe càng giống đang làm nũng.

"Hay quá ha, ta đến sai giờ? Vậy thư này muội suy nghĩ xem còn cần không?" Thiếu niên xoay người muốn đi, chính là vừa xoay người liền để Hứa Tư nhìn rõ dáng vẻ, thiếu niên môi hồng răng trắng, cằm ngẩng cao lộ ra mấy phần khí thế kiêu ngạo.

Là công tử Ngụy gia, Ngụy Vân Tiêu.

Có chuyện gì mà y lại đến phòng Hứa Tri Vụ đây?

"Ê ê ê, ngươi quay lại, đưa thư cho ta!"

Hứa Tri Vụ vươn tay muốn lấy thư trong tay y, Nguỵ Vân Tiêu lại nghiêng người tránh đi, liếm hàm răng cười vui nói: "Muội tới đây lấy nè, cướp được thì cho muội, ai bảo muội để ta chờ lâu như vậy."

"Ngươi!" Hứa Tri Vụ thở phì phì nắm bàn tay uy hiếp: "Tốt nhất ngươi hãy ngoan ngoãn đưa cho ta, bằng không ta đánh cho ngươi khóc!"

Hứa Tư đứng sau Thuỳ Hoa môn hơi kinh ngạc, đã rất lâu rồi hắn chưa nghe Hứa Tri Vụ nói những lời kiêu ngạo ngang ngược như vậy.

Dáng vẻ Ngụy Vân Tiêu lại rất phấn chấn, xoay người chạy đi.

Mắt thấy hai người đuổi đuổi đánh đánh, Hứa Tư cất bước đi vào Thùy Hoa môn.

Cửa mở phất vào tán tử đằng, hạt mưa đọng trên tán rơi xuống đầy tay.

"A Vụ." Hắn nhàn nhạt gọi một tiếng.

Thấy Hứa Tư, mắt Hứa Tri Vụ sáng rực lên, nâng làn váy chạy tới cáo trạng: "Ca ca huynh giúp, giúp muội! Hắn xấu lắm, cầm thư của A Nhàn không đưa cho muội!"

Vừa nói vừa ôm cánh tay hắn lắc lắc.

Chỉ một động tác như vậy thôi đã khiến Hứa Tư lặng lẽ cảm thấy dễ chịu.

Hứa Tư nhìn về phía Ngụy Vân Tiêu, nụ cười không kiêng nể gì của y mới đây đã bị tắt ngấm, Hứa Tư còn chưa nói gì, y đã ngoan ngoãn đưa thư cho Hứa Tri Vụ.

Hứa Tri Vụ hừ y một tiếng, khinh khỉnh đảo mắt nhìn trời nhưng Ngụy Vân Tiêu cũng không giận.

Nhận thấy ánh mắt của Hứa Tư, Ngụy Vân Tiêu căng thẳng giải thích: "Hứa công tử, ta chỉ là nói giỡn một câu, không có ăn hiếp muội."

Hứa Tư gật gật đầu: "Ngụy công tử chờ đến bây giờ chắc là chưa ăn tối hả? Hay là vào trong viện cùng ăn với ta?"

Ngụy Vân Tiêu liên tục xua tay: "Không cần không cần, người nhà còn đang chờ ta."



Nói xong còn sợ Hứa Tư giữ y lại, nhanh như bay mà rời đi.

Trước khi rời đi còn thoáng nhìn Hứa Tri Vụ một cái, chỉ thấy Hứa Tri Vụ vẫn ôm cánh tay ca ca nàng như vậy, chẳng thèm nhìn y một lần.

Bây giờ chỉ còn lại một mình Hứa Tri Vụ.

Hứa Tư lẳng lặng nhìn nàng một hồi, có lẽ bởi vì đôi mắt hắn đen tuyền nên những lúc không cười liền có chút đáng sợ.

Hứa Tri Vụ bị hắn nhìn đến không thoải mái, lực ôm cánh tay hắn cũng giảm đi, giương mắt nhỏ giọng nói: "Ca ca, làm sao…sao vậy?"

Hứa Tư mím môi: "Ngụy công tử là ngoại nam[1], sao lại vào nơi ở của A Vụ?"

"Hắn đi đưa thư cho A Nhàn đó, lại không chịu đưa cho nha hoàn của muội, một hai bắt muội phải tự mình ra lấy."

Hứa Tri Vụ không nghĩ ngợi nhiều, nhưng Hứa Tư đã nhìn ra Ngụy công tử Ngụy Vân Tiêu kia rõ ràng đã đem lòng yêu thích Hứa Tri Vụ rồi, lại dùng đùa giỡn để che giấu. Căn bản là muốn chọc tiểu cô nương này cáu y, đánh y.

Hứa Tư định nói gì đó, khoé miệng nhếch lên, lời nói ra lại là: "Thư này, có định mở ra xem không?"

Hứa Tri Vụ ngơ ngác gật đầu, ở trước mặt Hứa Tư mở thư ra, trong thư viết: "A Vụ, mấy ngày này không thể nào gặp muội, cũng không thể chơi với muội rồi. Cha nương cảm thấy ta dạo này đã quá quậy phá, không giống thục nữ nên quyết tâm muốn rèn ta lại thành một khuê tú có giáo dưỡng. Ta biết thế nào bọn họ cũng phải thất vọng thôi, có điều ta cũng không thể nói với họ như vậy, ta sẽ bị đòn. Đợi ta được thả ra rồi, ta sẽ tìm muội đầu tiên."

"Ôi? Tội nghiệp A Nhàn quá!" Hứa Tri Vụ cảm thấy ưu sầu thay cho bạn tốt, rồi lại cảm thấy nhận được thư là một chuyện rất mới lạ thú vị, vì thế rất nhanh không còn chau mày, đã vậy trên mặt còn lộ ra ý cười: "Muội cũng muốn gửi cho A Nhàn một phong thư hồi âm."

Nàng lôi kéo Hứa Tư vào phòng, vô cùng vui vẻ mài mực trải giấy.

Sau một hồi suy nghĩ gì đó, đột nhiên cổ tay bị Hứa Tư nắm lấy.

"Không được cắn cán bút."

"Ồ…." Hứa Tri Vụ nhìn sang hắn một cái, thành thật nhả ra, nàng đáp: "A Nhàn không cần làm thục nữ cũng được mà, thục nữ nhiều như vậy, thiếu một A Nhàn chẳng sao cả. Mong sớm được gặp mặt A Nhàn."

Viết xong liền ngẩng đầu hỏi Hứa Tư: "Ca ca, huynh có thể viết cho muội một phong thư được không?"

"Ca ca ở viện bên cạnh, bây giờ còn đang đứng trước mặt A Vụ, vậy cũng muốn nhận thư à?"

"Ưm ừm."

"....." Hứa Tư nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, trong khoảnh khắc cảm thấy nàng vẫn là tiểu cô nương mới cao đến nửa người hắn trước kia, dịu dàng đáp: "Được."

"Ca ca mau viết đi, nhanh lên!" Hứa Tri Vụ vội vàng đặt bút lông vào tay Hứa Tư.

Hứa Tư lắc đầu cười cười, đặt bút viết xuống: "A Vụ muội muội, nhìn thư như gặp người."

Hứa Tri Vụ hài lòng liên tục gật gật đầu, chỉ một câu mở đầu thế thôi mà đã rất có cảm giác như trao đổi thư từ rồi.

"A Vụ về trước tránh mặt một lúc, bị muội cứ nhìn chằm chằm đọc từng chữ như vậy, thật sự không có bầu không khí viết thư." Hứa Tư nói.

Hứa Tri Vụ do dự chớp mắt một cái, nhanh chóng đồng ý.

Vì muốn nhận được thư của ca ca viết, nhịn xuống lòng hiếu kỳ một lát cũng đáng mà.

Sắc trời dần tối, nàng còn chu đáo thắp nến lên.

Ánh nến lay động, chiếu rọi lên tóc dài màu đen của Hứa Tư khiến nó tản ra một vòng ánh sáng ấm áp, cũng phản chiếu vào đáy mắt Hứa Tri Vụ.

"Xong rồi." Hứa Tư cười nhìn nàng một cái, gấp giấy viết thư lại.

Thấy Hứa Tri Vụ trưng ra dáng vẻ mong chờ mà mở thư, ý cười trong mắt Hứa Tư càng nồng.



"A Vụ muội muội, nhìn thư như gặp người. Hôm nay A Vụ hãy tập viết trong một câu: "Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân dân…"

Hứa Tri Vụ không muốn đọc nữa, sắc mặt ỉu xìu.

Nàng ngẩng đầu: "Ca ca, muội muốn huynh viết thư, chứ không phải giao bài tập."

Đối diện đôi mắt hoa đào đầy ý cười của Hứa Tư, giọng nói dần nhỏ lại: "Huynh thật đáng ghét muốn chết…."

Thấy nàng giận dỗi mà Hứa Tư lại cảm thấy sung sướng, mặt mày hớn hở mà kéo tiểu cô nương lại gần: "Này chẳng phải cũng vừa vặn để muội dùng viết bài tập hôm nay sao?"

"Không cần. Muội không cần thư kiểu này, ca ca viết lại cho muội một phong khác đi." Hứa Tri Vụ thuận thế tiến sát vào lồng ngực hắn, dẹo qua dẹo lại làm nũng: "Muội muốn một lá thư chân chính. Ca ca hãy viết cho muội 'không biết dạo gần đây A Vụ có ổn không?' Lâu ngày không gặp, thất là nhớ nhung' mấy câu như vậy đó, được không, được không?"

Hứa Tư chỉ đơn giản cười: "Ca ca không viết, mỗi ngày đều gặp muội, sao phải viết 'nhớ nhung' hả?"

Hứa Tri Vụ vẫn kì kèo với hắn, cọ hắn, dùng tất cả thủ đoạn để khiến hắn mềm lòng đồng ý.

Vừa rồi nàng tức giận, bây giờ sốt ruột, da mặt mỏng đã hơi hồng lên từ sớm, đuôi mắt cũng ửng lên một vệt đỏ, như bị ức hiếp.

Đây là ưu thế trời sinh của nàng, vô cùng tốt, tính cách yêu kiều, người bình thường khó lòng chống cự.

Nếu là khi xưa, Hứa Tư sẽ đồng ý.

Nhưng lúc này tươi cười trên mặt hắn lại biến mất, nhìn dáng vẻ nũng nịu đáng yêu, không hề đề phòng của tiểu cô nương, đầu tiên Hứa Tư nghiêng người tránh đi, tránh khỏi những động tác làm nũng không hề kiêng nể của nàng.

"?" Hứa Tri Vụ chớp chớp mắt: "Ca ca?"

Hứa Tư dời ánh mắt, trầm mặc lại ập tới, ánh mắt quay trở về ôn hoà như không có chuyện gì.

Hắn hỏi một vấn đề: "Vừa rồi sao A Vụ lại cãi nhau ầm ĩ với công tử Ngụy gia?"

"Hả?" Hứa Tri Vụ không rõ sao hắn lại nhắc đến chuyện này, đáp theo bản năng: "Hắn rất phiền, lần nào cũng muốn bị ăn đòn. Đáng tiếc hôm nay muội không đánh được hắn."

Vừa nói nàng vừa xoa tay hầm hè, như là đang nghĩ đến lúc Ngụy Vân Tiêu bị nàng đánh.

Hứa Tư nheo mắt, ánh nến biến mất khỏi con ngươi khiến nó càng thêm sâu thẳm, hắn lắc đầu nói: "Bất luận là thế nào, các người bây giờ đều đã trưởng thành, cần chú ý cư xử đúng mực. Hắn cố ý chọc giận muội, không nên hùa theo mà động tay động chân."

Hứa Tri Vụ muốn phản bác lại nghe hắn nói tiếp: "Ngoài ra, khi gặp nam nhân bên ngoài thì y phục phải chỉnh tề, không thể để đầu xù tóc rối, nói năng linh tinh."

Lúc này Hứa Tri Vụ cảm thấy hình ảnh của Thiện cô bám vào người ca ca nàng, lời nói ra giống y đúc.

Nàng đảo tròng mắt, hỏi ngược lại: "Vậy khi muội ở trước mặt ca ca có phải là được 'đầu xù tóc rối, nói năng linh tinh' không?"

Đột nhiên bị hỏi bất ngờ, Hứa Tư đơ người, hắn ngập ngừng mà nói: "Đó là với ca ca, cũng không hẳn là…."

Chưa đợi hắn nói xong, Hứa Tri Vụ đã cười: "Hiện tại chẳng phải muội đang 'đầu bù tóc rối' mà gặp ca ca đây à? Muội biết rõ, ca ca là người nhà, không phải nam nhân bên ngoài, đương nhiên không liên quan. Với những người khác mới phải để ý, đúng chứ?"

Tay Hứa Tư trong tay áo hơi siết lại, khó nói được một đáp án rõ ràng.

Chung quy hắn không phải ca ca ruột của Hứa Tri Vụ, sau này thật sự có khả năng phải rời khỏi nhà này, như vậy có tính hắn là nam nhân bên ngoài không?

Nếu hắn thật sự là ca ca, không phải ngoại nam, vậy tại sao khi Hứa Tri Vụ dán vào người hắn làm nũng, bản năng của hắn lại cảm thấy không thích hợp?

Hứa Tư lâm vào trầm tư, còn có bất an.

Mà Hứa Tri Vụ nhìn sườn mặt an tĩnh của hắn, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, cũng không dám tùy tiện lên tiếng quấy rầy.

Nàng thầm nghĩ, hôm nay ca ca có chút kỳ lạ, dường như mang tâm sự. Nàng còn định cùng ca ca bàn bạc chuyện hiến vũ, bây giờ có nên đợi tâm tình hắn tốt lên rồi mới nói không?

Đúng lúc này, Lục Chức gõ cửa, đem bữa tối bưng vào, phá vỡ không khí yên tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dưỡng Thành Muội Muội Nho Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook