Dưỡng Thành Muội Muội Nho Nhỏ

Chương 27:

Mạc Đà Hoang Hoang

21/09/2024

Hứa Tri Vụ không ra ngoài suốt hai ngày, không chịu gặp Hứa Tư, bên thư viện cũng xin nghỉ.

Ngày Hứa Tư đi, Hứa mẫu vào phòng Hứa Tri Vụ, ngồi xuống mép giường nàng, nhìn Hứa Tri Vụ đang ngồi bó gối trên giường: "A Vụ à, ca ca hôm nay phải xuất phát rồi, vẫn không chịu gặp hắn sao?"

Hứa Tri Vụ chôn đầu xuống, không muốn nói chuyện.

Ca ca vì học hành mà không cần nàng, nàng còn để ý đến hắn làm gì nữa?

Hứa mẫu thở dài rời đi.

Một lúc lâu sau, ước chừng sắp hết giờ Thìn, Lục Chức cũng đến, do dự hỏi: "Công tử sắp khởi hành, cô nương không đi tiễn người sao?"

Nàng nhớ tới màn hôn trán hôm qua, Lục Chức không biết có nên nhiều lời không. Có lẽ nàng nghĩ nhiều rồi, liệu có người ca ca nào sẽ đối với muội muội như vậy không?

Chắc là bởi vì nàng biết hai huynh muội này không cùng huyết thống nên mới suy nghĩ linh tinh như thế, Lục Chức vẫn không quấy rầy Hứa Tri Vụ, âm thầm vứt bỏ mấy thứ suy nghĩ lung tung rối loạn ấy.

Lục Chức đang chuẩn bị rời đi thì nghe Hứa Tri Vụ rầu rĩ lên tiếng: "Ngươi giúp ta đưa đồ cho hắn đi."

"Đưa cái gì ạ?"

…..

Tùng Đào đem từng món hành lí của Hứa Tư lên xe ngựa.

Hành lý của hắn cũng chẳng nhiều, vài bộ y phục để trên đường tắm rửa, mấy quyển sách, một hộp đựng tranh thật dài và chút đồ vật vụn vặt.

Sắp khởi hành, Hứa Tư quay đầu nhìn về phía cửa lớn của Hứa phủ lần nữa.

Mặt trời ngày càng chói chang, Tùng Đào muốn nói lại thôi, chỉ nhìn hắn, Hứa phụ đi đến vỗ vỗ vai Hứa Tư: "Tiểu Tư à, con đi đi, chỗ A Vụ…Rồi nó sẽ nghĩ thông thôi."

Hứa Tư nhẹ nhàng thu lại ánh nhìn.

Có lẽ tiểu cô nương không định quan tâm hắn nữa, cũng không muốn đến tiễn hắn…

"Công tử, công tử!"

Nghe tiếng người từ trong phủ chạy ra, Hứa Tư quay đầu lại lần nữa, sâu trong đôi mắt chứa sự chờ đợi rất khó phát hiện.

Người đến là nha hoàn Lục Chức của Hứa Tri Vụ, nàng thở phì phò nói: "Công tử, cô nương nàng ấy, muốn gửi người ít đồ vật."

Rất nhanh, mấy gia đinh khệ nệ dọn vài thứ ra ngoài, vừa nhìn vào, tất cả đều là sách.

Lục Chức dở khóc dở cười nói: "Cô nương bảo rằng 'nếu công tử thích học hành như vậy, sách của người đều cho công tử hết, mong công tử mang theo trên đường, yêu quý trân trọng, khi nào trở về chớ quên sách của nàng."

Nói xong mấy lời này, Lục Chức không dám nhìn Hứa phụ và mẹ Hứa.

Cô nương nhà nàng đây chính là trêu ghẹo công tử, đường xá xa xôi, vẫn bắt người ra mang sách của nàng theo, thêm phiền phức cho người ta…

"Được."

Lục Chức bất ngờ mà ngẩng đầu lên, thấy Hứa Tư cong cong khoé môi, mặt mày cười rộ lên, dáng vẻ ôn nhu đó thật khiến cho người ta dễ dàng bị hấp dẫn.

"Thay ta đa tạ A Vụ, chuyến đi này núi cao đường xa, có sách của nàng giúp giết thời gian, xem như một chuyện vui. A Vụ có lòng rồi."

Hứa Tư rời đi.

Hắn nhận sách của Hứa Tri Vụ, biết tiểu cô nương tuy giận hắn nhưng vẫn nhớ tới hắn. Đợi hắn tới kinh thành rồi sẽ viết thư dỗ dành nàng vậy.

Xe ngựa nhẹ nhàng lay động, Hứa Tư xốc mành xe lên nhìn ra ngoài.

Hắn cách nơi mà mình từng sống sáu năm quá ngày càng xa rồi.

Khi mặt trời sắp lặn, xe ngựa ra đến ranh giới cuối cùng của Biền Châu, quang cảnh xung quanh đã hoang vắng hơn.

Hứa Tư mở một quyển sách của Hứa Tri Vụ ra.



Hắn phát hiện, đây đúng là sách của nàng, nét chữ bên trên là của hắn, mấy chữ còn lại đều cực kỳ giống hắn, có điều mang hơi hướng trẻ con hơn.

Lại tiếp tục lật xem, phát hiện ra có bài nàng đang học.

Hứa Tư buồn cười, A Vụ không định làm bài tập nữa à?

…..

Cùng ngày, lần hiếm hoi mà Hứa phụ đặt chân vào phòng nữ nhi: "A Vụ, sáng nay con không đi tiễn ca ca con."

Hứa Tri Vụ cúi đầu, không nói gì.

"Ca ca con chỉ là đi kinh thành học hành, học xong sẽ trở về, con cứ giống như trước đây vậy, nên đi học thì đi học, ăn cơm thì ăn cơm, tới giờ ngủ thì ngủ. Thời gian qua nhanh lắm, nháy mắt là ca ca đã về rồi." Thấy dáng vẻ Hứa Tri Vụ cúi đầu từ chối hiểu, Hứa phụ không dỗ nàng nữa, đưa tay xoa xoa đầu nàng.

Hứa Tri Vụ rầu rĩ không vui gật đầu.

Ca ca đã đi rồi, nàng còn có thể làm được gì?

"A Vụ con hãy nhớ kỹ, cho dù ca ca con đi đến đâu, rời xa bao lâu thì nó cũng là ca ca con, là người nhà, biết chưa?"

Hứa Tri Vụ nghe xong câu này, một giọt nước mắt lăn tròn rơi xuống giường. Nàng không ngẩng đầu nhìn Hứa phụ, chỉ có đôi mắt đẫm lệ mông lung gật đầu.

Ngày hôm sau, nàng đi học lại.

Sau đó Hứa Tri Vụ phát hiện ra, không có ca ca thì ngày tháng cũng chẳng có gì thay đổi, mặt trời vẫn mọc như lẽ thường, tiên sinh cũng dạy nàng học bài, khảo bài như trước. Sau lễ tốt nghiệp thì hôm sau thư viện Biền Châu lại có lớp tài năng mới vào nhập học, những gương mặt mới, người đến người đi vẫn vậy, vô cùng náo nhiệt.

Có một Hứa Tư hay mất đi một Hứa Tư, căn bản chẳng ảnh hưởng đến cái gì cả.

Nàng cũng không phải kiểu rời xa ca ca thì sống không nổi.

"Cô nương, cô nương?" Có người đứng trước mặt gọi nàng, trong tiếng gọi mang theo nghi hoặc.

Hứa Tri Vụ vừa ngẩng đầu, là một thư sinh chưa bao giờ gặp, đối phương hỏi nàng: "Cô nương đứng bên ngoài lớp của chúng tôi để đợi ai à?"

Thấy vẻ mặt của cô nương trước mắt lộ sự hoảng hốt, thư sinh kia vươn tay huơ huơ trước mắt nàng: "Cô nương à, trong đó không còn ai nữa đâu, ta là người cuối cùng rời khỏi. Muộn chút nữa thư viện phải đóng của rồi, nhanh về nhà đi."

Trong chớp mắt, nỗi chua xót mất mát vô cùng to lớn bao phủ lấy nàng, nước mắt Hứa Tri Vụ rơi như mưa.

……

Ngày xưa rất lâu, Hứa gia chỉ có một đứa con là nàng, mỗi ngày nàng đều vui vẻ tự tại, không cảm thấy thiếu thốn điều gì. Nhưng từ khi nàng có ca ca, từ bài xích đến tiếp nhận, từ tiếp nhận đến ỷ lại, nàng đã hình thành thói quen có ca ca bên cạnh từ lâu. Nếu muốn quen với những ngày không có ca ca, trừ phi nàng hoàn toàn từ bỏ hắn.

Nhưng chuyện từ bỏ Hứa Tư này, đối với Hứa Tri Vụ mà nói không khác gì bắt ma rượu kiêng rượu, bắt đồ tể không giết thịt.

Nàng tâm tâm niệm niệm mà nhủ với bản thân: Ca ca rồi sẽ trở về, ca ca đi kinh thành nhưng lòng luôn ở Biền Châu…Ca ca vĩnh viễn là người nhà.

Từng ngày từng ngày qua đi, suốt quãng thời gian đó Hứa Tư cũng từng vài lần gửi thư cho nàng, trong thư nói hắn học ở thư viện tốt nhất kinh thành, bạn mới rất tốt, học được rất nhiều. Nói hắn ăn uống rất ổn, ngủ nghỉ đều đặn, bảo nàng không cần lo lắng.

Trong thư hắn luôn mở đầu như thế này: "A Vụ muội muội, thấy thư như gặp mặt…."

Cũng có kiểu câu thế này: "Đã lâu không gặp, nhớ A Vụ…."

Trước đây Hứa Tri Vụ ồn ào muốn hắn viết thư cho nàng, ca ca chọc nàng, thứ viết ra chính là bài tập. Bây giờ thật sự nhận được thư gửi đến từ phương xa, nàng lại thà rằng bản thân mãi mãi đừng nhận được loại thư chất chứa vướng bận cùng nhớ nhung này.

Lần nào nàng cũng nghiêm túc trả lời hắn, kể ra bản thân ăn gì, học được cái gì mới, chẳng qua mỗi một chuyện viết vào thư đều thiếu đi rất nhiều cảm xúc, rất nhiều tâm tình đều khó giãi bày.

Thư hồi âm của Hứa Tri Vụ, từ thao thao bất tuyệt, dần dần ngắn lại.

Trung thu năm nay, rõ ràng là ngày đoàn viên, ấy vậy mà thiếu mất một người.

Trước tiên Hứa Tri Vụ đi theo cha nương đến thăm từ đường, lạy tổ tiên xong thì mới đi ăn cơm.

Phụ mẫu Hứa đi đằng trước, Hứa Tri Vụ dừng ở phía sau, nàng đi được vài bước thì bỗng quay đầu nhìn bàn dài trong từ đường. Nàng nhớ rõ ràng khi còn nhỏ đã nhìn thấy trong sách vàng có tên của cả nhà bọn họ, khi ấy nàng chỉ là một đứa bé nhỏ xíu, lần đầu tiên cảm nhận được rõ ràng thế nào là nhà, thế nào là người nhà.



Ca ca mới tới cũng là người nhà của bọn họ, dù tới trễ hơn thì vẫn là người nhà.

Bỗng nhiên Hứa Tri Vụ rất muốn đi xem lại.

Nàng vòng vèo trở về, đi đến trước bàn.

Mở sách vàng ra, trên đó viết:

Ngày 16 tháng Giêng năm Thịnh Quang thứ mười chín nhận và giữ tại đây, ngày 15 tháng tư có sửa chữa.

Quý tịch

Chủ hộ Hứa Tử Mậu năm ba mươi sáu tuổi nhậm chức Thứ sử Biền Châu, là người nhà họ Hứa ở Trường An.

Thê tử Trình thị ba mươi tuổi.

Nữ nhi Hứa Tri Vụ hai tuổi.

Hứa Tri Vụ sửng sốt, nàng lật qua lật lại, nhưng những trang sau đều là danh sách cửa hàng sản nghiệp của nhà họ, còn có đồng ruộng trang viên.

Không có, ở đâu cũng không có.

Ca ca đâu?

Tại sao lại không có tên của ca ca chứ?

Hứa Tri Vụ lập tức phản ứng, vội vàng đuổi theo Hứa phụ mẹ Hứa, giữ chặt cổ tay Hứa phụ nói: "Cha ơi, trên sách vàng của chúng ta bị thiếu rồi, không có tên ca ca."

Ai ngờ, trong mắt nàng là dáng vẻ trầm mặc của cha.

Hứa Tri Vụ dường như đã nhận ra điều gì đó, nàng hít một hơi: "Cha, mẫu thân, các người có phải đang gạt con hay không? Sự thật là ca ca đã về nhà hắn rồi đúng không?"

Hứa phụ mẹ Hứa còn chưa trả lời, nàng nhân lúc bọn họ cam chịu mà khóc ròng nói: "Con nên nhận ra sớm hơn mới đúng, nhà của đại bá ở kinh thành! Vì sao đại bá lại muốn như vậy, vì sao đưa ca ca tới nhà chúng ta rồi cuối cùng bắt trở về? Trên đời không có đạo lý như vậy, con không muốn! Con không muốn để ca ca cho bọn họ đâu hu hu hu….."

"A Vụ đừng khóc mà, hôm nay là trung thu, nên trôi qua vui vẻ, phải không? Ca ca con ở bên phía kinh thành cũng sẽ hy vọng con sống tốt mà."

Ngoài dự đoán của Hứa phụ mẹ Hứa chính là, Hứa Tri Vụ khóc một trận rồi lại tự mình lau nước mắt, sau đó gật gật đầu, có thể xem là ngoan ngoãn mà đón Trung thu.

Hứa Tri Vụ biết rằng, nàng vì chuyện ca ca mà đã quậy cha nương nhiều lần, nàng không thể cứ thế.

Nếu như muốn khóc, nàng về phòng khóc là được.

Sau khi tiệc trung thu kết thúc, Hứa Tri Vụ về phòng mình, lôi những món đồ nàng thích ra.

Có lễ gặp mặt hồi ca ca mới tới tặng cho nàng, đó là một con mèo nhỏ ngây thơ bằng đất, khi đó nàng không thích nó, đối với việc trong nhà xuất hiện thêm một ca ca cũng không hài lòng, nên đem nó cất vào trong hộp.

Còn có quà sinh thần năm nàng bảy tuổi, ca ca tặng cho nàng một đôi trâm ngọc bích. Ca ca nói hắn giữ trâm bạch ngọc của nàng, mẫu thân không cho hắn trả lại cho nàng, nên nhân dịp sinh thần, cho nàng một đôi trâm hoàn chỉnh.

Năm nàng tám tuổi, chín tuổi, mười tuổi…quà sinh thần từng năm đều ở trong đó.

Đặt dưới đáy hòm chính là một chồng giấy thật dày, Hứa Tri Vụ cần thận lấy chúng ra, lật từng tờ mà xem, là do ca ca giúp nàng chép ...., chép xong rồi bắt đầu chép , sau đó là ...Nàng học đến bài nào, ca ca sẽ chép giúp nàng bài đó.

Nàng lớn lên từng ngày, xấp giấy này cũng theo đó mà dày lên, sợ rằng ngay cả ca ca cũng không ngờ được hắn đã chép nhiều như vậy.

Mà bản thân Hứa Tri Vụ cũng chẳng nhận ra, từ nhỏ nàng dựa theo chữ ca ca mà viết, bây giờ tiện tay viết chữ cũng hao hao nét chữ của hắn.

Nàng phát hiện, ca ca đã để lại trong lòng nàng một dấu ấn sâu đậm, nên nàng mới luyến tiếc, dễ dàng bị hai chữ "Ca ca" này làm loạn tâm. Vì vậy, chẳng thể trách nàng ấu trĩ, chẳng thể trách nàng nũng nịu, đều do hắn không tốt.

Hứa Tri Vụ vừa mắng hắn, vừa nhớ hắn, áp lực qua hồi lâu bùng nổ trở thành tủi thân khổ sở, nàng ôm một chồng giấy khóc thật lớn.

Nàng thật sự rất nhớ hắn, muốn gặp hắn một lần.

Ý nghĩa này một khi nhóm lên thì không thể thu lại, Hứa Tri Vụ âm thầm quyết định, nhất định phải đi kinh thành một chuyến.

Có lẽ thương xót nàng cứ khóc hết lần này đến lần khác, ông trời cũng muốn giúp nàng một phen, chẳng bao lâu, cơ hội đã đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dưỡng Thành Muội Muội Nho Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook