Chương 28:
Mạc Đà Hoang Hoang
21/09/2024
Biểu dì của Hứa Tri Vụ muốn đi kinh thành một chuyến, bởi vì mẫu thân của biểu dì ở kinh thành đã qua đời. Hài tử của biểu tỷ vẫn còn nhỏ, lại dính người, căn bản không thể rời xa mẫu thân, nên chẳng thể đi cùng biểu dì.
Lúc biểu dì tới Hứa gia nói chuyện, vừa gạt lệ, vừa thương tiếc. Nói lão nhân gia sống thọ, xem như hỉ tang[1], nhưng con của bà ấy đều là nữ nhi, lớn lên gả mỗi người một nơi, xem như tứ tán. Con vợ thứ không thân thiết với bà ấy, chỉ có thể miễn cưỡng tẫn hiếu.
[1]Hỉ tang: Người chết già, không còn gì hối tiếc.
Hứa Tri Vụ luôn không thích loại lời nói nuôi nhi tử mới có thể dưỡng già của biểu dì, nàng ngồi không yên, thậm chí muốn tìm một cái cớ để rời khỏi, đến tận lúc biểu dì nói với Hứa mẫu: "Ngày mai ta sẽ khởi hành đi kinh thành, nếu ngươi có gì muốn đem đến kinh thành thì cứ nói với ta."
Một ý nghĩ loé lên trong đầu Hứa Tri Vụ.
Nàng nhịn không được lên tiếng: biểu dì, có thể đưa con theo cùng không?"
…..
Vốn dĩ Hứa phụ Hứa mẫu kiên quyết không đồng ý, có điều Hứa Tri Vụ còn kiên quyết hơn bọn họ.
Sau khi biết biểu dì muốn đi kinh thành là cứ lải nhải với bọn họ, có yêu cầu gì điều kiện gì cũng đồng ý, Hứa mẫu hóa trang nàng thành một đứa bé trai, vậy mà Hứa Tri Vụ từ trước đến nay luôn trọng sắc đẹp cũng không chút chần chừ mà đồng ý, Hứa phụ muốn nàng giấu danh tính vào kinh thành, sau đó lặng lẽ trở về, Hứa Tri Vụ cũng liên tục gật đầu.
Bằng giá nào nàng cũng muốn gặp được ca ca một lần. Dù không được mặc váy vóc xinh xắn hay không được đi du ngoạn kinh thành nàng cũng chẳng sợ.
Đầu tháng chín, lá phong nhuộm đỏ nửa tòa Tây Sơn, Hứa Tri Vụ rời Biền Châu.
Nàng đi qua con đường mà ca ca đã đi, sau khi rời khỏi địa phận Biền Châu, qua đến Vị Châu, Cừ Châu, Nguyên Châu, từ xe ngựa đổi sang thuyền lớn rồi đổi về xe ngựa, đường bộ đường thủy, tàu xe mệt nhọc. Lúc đến được kinh thành cả người nàng đều ủ rũ.
Hứa Tri Vụ buồn bã ỉu xìu mà tựa vào cửa sổ xe ngựa nhìn ra bên ngoài, trong bụng cứ nhộn nhạo, buồn nôn mấy lần.
Thì ra, Biền Châu cách kinh thành lại xa như vậy.
Xe ngựa vừa tiến vào con đường cái thì bỗng chậm lại, từ từ mà ngừng, xa phu ở phía trước nói: "Tiểu công tử, đằng trước không đi được nữa. Không biết đang làm gì mà tập trung rất nhiều người."
Hứa Tri Vụ thò đầu ra nhìn, xe ngựa của biểu dì cũng đã dừng, bị chặn ở bên ngoài đám người. Đằng trước rộng lớn tụ tập một đoàn bá tánh, đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào một hộ nhà bên đường, nói chuyện cùng người bên cạnh.
Tiếng người ồn ào huyên náo so với sự huyên náo trên phố chỉ có hơn chứ không kém.
"Tiểu công tử, hay là đổi đường khác?"
"biểu dì nói thế nào?"
Xa phu liền chạy xuống lên phía trước hỏi hỏi, lúc trở về lắc đầu: "Phu nhân nói chờ một chút nữa, xem thử hộ nhà đó có kết cục thế nào."
Hứa Tri Vụ gật đầu ngồi yên: "Đây là nhà nào?"
Vừa dứt lời, lại có không ít người từ xe ngựa phía sau đi đến, xe ngựa này muốn lùi cũng không được.
Những người tới xem náo nhiệt mặt mày hớn hở, có mấy người đứng ở phía dưới xe ngựa của Hứa Tri Vụ hàn huyên: "Lý gia này thật sa đọa mà, khi Lý lão gia còn sống thì rất tốt, mất rồi, con cháu đời sau liền ngồi không yên, một hai phải đi ôm đùi Ân gia…."
Hứa Tri Vụ bắt được hai chữ "Ân gia", nàng từng nghe cha nương nhắc tới, Ân thị vào lúc Đại Càn khai quốc cống hiến nhiều, Nguyên Tông Hoàng đế và Ân Đại tướng quân thuở đó tình cảm sâu đậm, không chỉ không thu hồi binh quyền của bọn họ mà còn vì hậu thế sau này ban kim bài miễn tử. Lúc đầu Ân gia cực kỳ trung nghĩa, nhưng đời sau này, con cháu lại lén lút phản nghịch.
"Lý gia rêu rao khắp nơi nói: "Tam Hoàng tử là kẻ giả mạo, lập trữ quân đương nhiên phải lập Nhị Hoàng tử, đã vậy còn dám đến phủ đệ nhà người ta làm loạn….Các ngươi nói xem, Hoàng thượng cũng đã thừa nhận chuyện này, còn giả được sao? Lá gan của Lý gia này chẳng lẽ được Ân gia nuôi lớn à? Chẳng những khinh nam sủng nữ mà giờ còn muốn khi dễ đến trên đầu Hoàng tử sao?"
"Cũng không biết Tam Hoàng tử có thể nhịn được loại phách lối này không nữa…."
"Để ta xem, sợ là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ! Tuy đã tuyên bố hôm nay tới xử lý Lý gia, nhưng ngươi ngẫm lại xem, động tới Lý gia không phải là làm nhục mặt mũi Ân gia hay sao?"
Đang nói vô cùng hăng say thì sau lưng vang lên tiếng hô quát, một nhóm kỵ binh dạt hết đám người đang đứng ngoài cửa Lý gia, người dẫn đầu không mặc giống kỵ binh mà là một bộ xiêm y trắng như tuyết, đầu đội ngọc quan, tóc đen búi cao, lưng thẳng như cây tùng. Một thân như vậy không hợp với nơi này, ngược lại giống như quý công tử nhà ai đến du ngoan, khí độ một mực ôn nhã thong dong.
Hứa Tri Vụ chỉ có thể nhìn thấy bóng hắn, lại cảm thấy rất quen thuộc.
Vô cùng giống ca ca.
Nàng nắm chặt song cửa sổ, muốn gọi hắn, lại cách hắn rất xa, muốn xuống xe nhưng người phía dưới chen thành như vậy, làm sao len qua được?
Hoặc có thể, nàng nhìn lầm rồi cũng nên?
Lúc này ca ca ắt hẳn phải ở nhà lớn của Hứa gia, hoặc ở trong thư viện học hành, làm sao lại dẫn một loạt kỵ binh đến trước của Lý gia chứ?
Đám kỵ binh đó đứng cách nhau một khoảng đều mà bao vây toàn bộ Lý trạch, còn lại phá cửa lớn Lý gia xông vào trong. Chỉ chốc lát sau, kéo ra được một đám người, đều là nam tử. Kỵ binh đồng loạt ấn những người Lý gia này quỳ xuống.
Nhưng kỳ lạ chính là, những người quỳ này dường như cũng chẳng sợ hãi, giương con mắt nhìn thẳng những người đang bắt họ, thậm chí còn phỉ nhổ: "Các ngươi lập tức buông chúng ta ra, bằng không hậu quả các ngươi lãnh đủ! Đến lúc đó chủ tử các ngươi cũng không bảo vệ nổi các ngươi đâu!"
Nói xong, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía nam tử áo trắng.
Các bá tánh cũng xì xà xì xầm nói chuyện với người bên cạnh, chỉ sợ triều đình còn nề hà Ân gia đứng sau chống lưng cho Lý gia rồi dễ dàng bỏ qua cho chúng. Bởi vậy những người cực kỳ chán ghét Lý gia, dù muốn mắng cũng không dám mắng ra tiếng, cũng không dám lộ diện mà lén lút ném một hai cây lá cải vào người của Lý gia.
Không khí thoáng đình trệ, Hứa Tri Vụ nghe được trong đám người có người gọi nam tử kia là "Tam Hoàng tử".
Nàng nhìn bóng dáng quen thuộc của nam tử áo trắng, trong chớp mắt lòng liền chùng xuống.
Quả nhiên nàng đã nhìn nhầm.
Kỵ binh áo giáp vàng theo lệnh nam tử áo trắng cao giọng hô, nói Lý gia phạm vào mười ba điều phạm tội của , cũng kể rõ ra, nào là bán quan bán tước, xem thường mạng người, dĩ hạ phạm thượng, xem thường phép vua, vân vân…. Khiến đám bá tánh phía dưới im bặt, thậm chí không dám tin, Tam Hoàng tử phơi bày hành vi phạm tội rõ ràng như vậy, nếu giờ còn buông tha cho Lý gia, vậy chẳng phải đem danh dự bản thân mặc kẻ khác đạp dưới chân.
Đang nghĩ liệu Tam Hoàng tử sẽ xử lý như thế nào thì thấy hắn khẽ nhất tay một cái, kỵ binh hai bên 'két' một tiếng rút đao ra.
Quá mức chỉnh tề, khí thế bức người khiếp đảm.
Tam Hoàng tử nhẹ nhàng gật đầu một cái, ánh đao chói lòa khiến mắt người đau đớn.
Khoảnh khắc đưa tay chém xuống, vẻ mặt không sợ hãi của mấy người Lý gia cứ như vậy cứng đờ.
Đầu người lộp bộp lăn đầy đất.
Đám người hoàn toàn yên tĩnh.
Thường nói chém đầu cùng lắm là một đường cắt xuống, nhưng cái "cắt" này khiến máu tươi vang khắp nơi, không phải ai cũng chịu nổi.
Rất nhiều người không ngờ tới hắn nói xử quyết liền xử quyết ngay, bị một màn này dọa cho sợ đến mất hồn xiêu phách lạc.
Mà Hứa Tri Vụ trên xe ngựa đã ngốc đờ ra, lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người chết trước mặt mình, còn là bằng phương thức chém đầu thảm khốc như vậy. Chỉ thấy đầu rơi xuống, máu còn đang bắn ra, thi thể vẫn còn chút run rẩy.
Tai nàng ù lên, trước mắt biến thành màu đen, sự mệt nhọc do đi tàu xe vào lúc này cùng nhau bùng nổ.
Trước khi ngất đi, nàng thấy Tam Hoàng tử kia lấy ra khăn tay trắng tinh, thong thả ung dung lau tay, lau vết máu bắn lên sau đó tùy tiện ném khăn tay đi, phiêu bạt mà rơi xuống trên một cái đầu đã đứt lìa khỏi thi thể.
Dáng vẻ vân đạm phong khinh ưu nhã như thế, mà lại quá tàn nhẫn, quá ngạo mạn.
Hắn không phải ca ca, không có khả năng.
…..
Hứa Tri Vụ ngã bệnh.
Vốn dĩ hiếm khi đi xa nhà, trên đường chịu đựng mệt mỏi, cộng thêm ngày thường được nâng niu đến mềm yếu, trên đường lại ăn không ngon ngủ không yên, đến được kinh thành chẳng còn chút sức, lại trùng hợp thấy một màn máu me như vậy.
Lúc xa phu phát hiện bên trong không có tiến động nên vào xem xét, liền thấy Hứa Tri Vụ té xỉu ở trong xe ngựa. Thông báo một tiếng cho biểu dì biết xong vội vàng đưa Hứa Tri Vụ đến nhà lớn Hứa gia.
Lúc đầu Hứa gia chỉ nghĩ là nàng mệt, nghỉ ngơi một ngày sẽ có thể tung tăng nhảy nhót. Không ngờ rằng mãi vẫn không tỉnh, thậm chí sốt cao, vì thế vội vàng mời lang trung đến xem.
Hứa Tri Vụ bị tay lạnh lẽo của lang trung sờ cái trán, cố sức mà mở mắt ra, ánh mắt từ lang trung râu bạc chuyển qua trên mặt đại bá mẫu đang đứng ở mép giường, yếu ớt lên tiếng: "Đại bá mẫu….ca ca đâu?"
Đại phu nhân có chút mất tự nhiên mà tránh đi ánh mắt mong mỏi của Hứa Tri Vụ: "Ca ca con đã đi ra ngoài học hành rồi."
"Ca ca không ở đây sao?"
".....Ừm."
Hứa Tri Vụ mếu máo, nước mắt bỗng chốc lăn dài, rơi xuống tóc mai.
"Khi nào ca ca trở về?" Hứa Tri Vụ kéo tay đại bá mẫu mơ hồ: "biểu dì chỉ ở kinh thành bảy ngày, con còn lại sáu ngày….ca ca có thể quay về trước khi con rời đi không?"
Đại bá mẫu nhìn đôi mắt đẫm lễ mông lung của tiểu cô nương, rất không đành lòng.
Không dám nói nàng biết, nàng đã hôn mê một ngày một đêm, bảy ngày của nàng chỉ còn lại có năm ngày.
Vốn dĩ định nói không về nữa, lời nói ra lại thành: "Có lẽ được, sẽ nhanh về thôi."
Đôi mắt tiểu cô nương sáng lên, lang trung bắt mạch cho nàng, Hứa Tri Vụ ngoan ngoãn duỗi tay từ trong chăn ra.
Sau đó uống thuốc xong, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sau khi đại bá mẫu ra khỏi phòng liền thương lượng với đại bá phụ, có nên đi phủ Tam Hoàng tử thông báo một tiếng không.
Đại bá phụ nghiêm mặt, lắc đầu: "Lúc này điện hạ đang rất bận, sao có thể khiến người phiền toái thêm? Huống hồ quan hệ của điện hạ và Hứa gia chúng ta cần phải bảo mật, nếu không mọi sắp đặt của chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc."
Đại bá mẫu nhớ tới khuôn mặt ửng đỏ nước mắt lưng tròng của tiểu cô nương mà đau lòng lau khoé mắt: "Vậy lén lút tới, chúng ta cử một người đi ra ngoài? A Vụ từ xa như vậy đến đây, chính vì muốn nhìn điện hạ một lần. Nó không giống chúng ta, chúng ta và điện hạ là quân thần, A Vụ lại chỉ xem hắn là ca ca, đứa trẻ đáng thương…."
Thấy nàng lau nước mắt, đại bá phụ thở dài: "Nữ nhân các người quá yếu đuối! Thôi, thôi."
Hứa Tri Vụ sốt cao không giảm, nằm trên giường mơ mơ màng màng, không nhận ra ngày đêm, cũng không biết đêm nay là đêm nào. Nàng chỉ có thể nhớ rõ một chuyện duy nhất, chính là trước khi về Biền Châu phải gặp ca ca một lần.
Nàng biết hắn ở kinh thành ăn ngon ngủ ngon, ở thư viện tốt nhất học hành, thậm chí có tâm tình đi ra ngoài vừa học vừa chơi, thật sự quá thoải mái. Nhưng nàng vẫn muốn gặp hắn một lần, trước mặt hắn gọi hắn một tiếng ca ca, nói nàng đã họ xong rồi, bây giờ đang học lịch sử.
Khi nửa mơ nửa tỉnh, Hứa Tri Vụ cảm giác được có một bàn tay lạnh băng như ngọc sờ trán nàng, lại xoa xoa gương mặt nàng. Hơi thở thanh đạm của người nọ bỗng cách nàng rất gần, thân thể nàng nhẹ hẫng, như là bị người ta ôm ngồi dậy.
Hứa Tri Vụ cố gắng mở mắt ra nhưng thế nào cũng chẳng mở được. Cả người nàng vô lực, ngay cả mí mắt dường như cũng chẳng có sức.
Nhưng nàng theo tâm ý của mình mà nhẹ gọi một tiếng: "Ca ca……"
Lúc biểu dì tới Hứa gia nói chuyện, vừa gạt lệ, vừa thương tiếc. Nói lão nhân gia sống thọ, xem như hỉ tang[1], nhưng con của bà ấy đều là nữ nhi, lớn lên gả mỗi người một nơi, xem như tứ tán. Con vợ thứ không thân thiết với bà ấy, chỉ có thể miễn cưỡng tẫn hiếu.
[1]Hỉ tang: Người chết già, không còn gì hối tiếc.
Hứa Tri Vụ luôn không thích loại lời nói nuôi nhi tử mới có thể dưỡng già của biểu dì, nàng ngồi không yên, thậm chí muốn tìm một cái cớ để rời khỏi, đến tận lúc biểu dì nói với Hứa mẫu: "Ngày mai ta sẽ khởi hành đi kinh thành, nếu ngươi có gì muốn đem đến kinh thành thì cứ nói với ta."
Một ý nghĩ loé lên trong đầu Hứa Tri Vụ.
Nàng nhịn không được lên tiếng: biểu dì, có thể đưa con theo cùng không?"
…..
Vốn dĩ Hứa phụ Hứa mẫu kiên quyết không đồng ý, có điều Hứa Tri Vụ còn kiên quyết hơn bọn họ.
Sau khi biết biểu dì muốn đi kinh thành là cứ lải nhải với bọn họ, có yêu cầu gì điều kiện gì cũng đồng ý, Hứa mẫu hóa trang nàng thành một đứa bé trai, vậy mà Hứa Tri Vụ từ trước đến nay luôn trọng sắc đẹp cũng không chút chần chừ mà đồng ý, Hứa phụ muốn nàng giấu danh tính vào kinh thành, sau đó lặng lẽ trở về, Hứa Tri Vụ cũng liên tục gật đầu.
Bằng giá nào nàng cũng muốn gặp được ca ca một lần. Dù không được mặc váy vóc xinh xắn hay không được đi du ngoạn kinh thành nàng cũng chẳng sợ.
Đầu tháng chín, lá phong nhuộm đỏ nửa tòa Tây Sơn, Hứa Tri Vụ rời Biền Châu.
Nàng đi qua con đường mà ca ca đã đi, sau khi rời khỏi địa phận Biền Châu, qua đến Vị Châu, Cừ Châu, Nguyên Châu, từ xe ngựa đổi sang thuyền lớn rồi đổi về xe ngựa, đường bộ đường thủy, tàu xe mệt nhọc. Lúc đến được kinh thành cả người nàng đều ủ rũ.
Hứa Tri Vụ buồn bã ỉu xìu mà tựa vào cửa sổ xe ngựa nhìn ra bên ngoài, trong bụng cứ nhộn nhạo, buồn nôn mấy lần.
Thì ra, Biền Châu cách kinh thành lại xa như vậy.
Xe ngựa vừa tiến vào con đường cái thì bỗng chậm lại, từ từ mà ngừng, xa phu ở phía trước nói: "Tiểu công tử, đằng trước không đi được nữa. Không biết đang làm gì mà tập trung rất nhiều người."
Hứa Tri Vụ thò đầu ra nhìn, xe ngựa của biểu dì cũng đã dừng, bị chặn ở bên ngoài đám người. Đằng trước rộng lớn tụ tập một đoàn bá tánh, đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào một hộ nhà bên đường, nói chuyện cùng người bên cạnh.
Tiếng người ồn ào huyên náo so với sự huyên náo trên phố chỉ có hơn chứ không kém.
"Tiểu công tử, hay là đổi đường khác?"
"biểu dì nói thế nào?"
Xa phu liền chạy xuống lên phía trước hỏi hỏi, lúc trở về lắc đầu: "Phu nhân nói chờ một chút nữa, xem thử hộ nhà đó có kết cục thế nào."
Hứa Tri Vụ gật đầu ngồi yên: "Đây là nhà nào?"
Vừa dứt lời, lại có không ít người từ xe ngựa phía sau đi đến, xe ngựa này muốn lùi cũng không được.
Những người tới xem náo nhiệt mặt mày hớn hở, có mấy người đứng ở phía dưới xe ngựa của Hứa Tri Vụ hàn huyên: "Lý gia này thật sa đọa mà, khi Lý lão gia còn sống thì rất tốt, mất rồi, con cháu đời sau liền ngồi không yên, một hai phải đi ôm đùi Ân gia…."
Hứa Tri Vụ bắt được hai chữ "Ân gia", nàng từng nghe cha nương nhắc tới, Ân thị vào lúc Đại Càn khai quốc cống hiến nhiều, Nguyên Tông Hoàng đế và Ân Đại tướng quân thuở đó tình cảm sâu đậm, không chỉ không thu hồi binh quyền của bọn họ mà còn vì hậu thế sau này ban kim bài miễn tử. Lúc đầu Ân gia cực kỳ trung nghĩa, nhưng đời sau này, con cháu lại lén lút phản nghịch.
"Lý gia rêu rao khắp nơi nói: "Tam Hoàng tử là kẻ giả mạo, lập trữ quân đương nhiên phải lập Nhị Hoàng tử, đã vậy còn dám đến phủ đệ nhà người ta làm loạn….Các ngươi nói xem, Hoàng thượng cũng đã thừa nhận chuyện này, còn giả được sao? Lá gan của Lý gia này chẳng lẽ được Ân gia nuôi lớn à? Chẳng những khinh nam sủng nữ mà giờ còn muốn khi dễ đến trên đầu Hoàng tử sao?"
"Cũng không biết Tam Hoàng tử có thể nhịn được loại phách lối này không nữa…."
"Để ta xem, sợ là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ! Tuy đã tuyên bố hôm nay tới xử lý Lý gia, nhưng ngươi ngẫm lại xem, động tới Lý gia không phải là làm nhục mặt mũi Ân gia hay sao?"
Đang nói vô cùng hăng say thì sau lưng vang lên tiếng hô quát, một nhóm kỵ binh dạt hết đám người đang đứng ngoài cửa Lý gia, người dẫn đầu không mặc giống kỵ binh mà là một bộ xiêm y trắng như tuyết, đầu đội ngọc quan, tóc đen búi cao, lưng thẳng như cây tùng. Một thân như vậy không hợp với nơi này, ngược lại giống như quý công tử nhà ai đến du ngoan, khí độ một mực ôn nhã thong dong.
Hứa Tri Vụ chỉ có thể nhìn thấy bóng hắn, lại cảm thấy rất quen thuộc.
Vô cùng giống ca ca.
Nàng nắm chặt song cửa sổ, muốn gọi hắn, lại cách hắn rất xa, muốn xuống xe nhưng người phía dưới chen thành như vậy, làm sao len qua được?
Hoặc có thể, nàng nhìn lầm rồi cũng nên?
Lúc này ca ca ắt hẳn phải ở nhà lớn của Hứa gia, hoặc ở trong thư viện học hành, làm sao lại dẫn một loạt kỵ binh đến trước của Lý gia chứ?
Đám kỵ binh đó đứng cách nhau một khoảng đều mà bao vây toàn bộ Lý trạch, còn lại phá cửa lớn Lý gia xông vào trong. Chỉ chốc lát sau, kéo ra được một đám người, đều là nam tử. Kỵ binh đồng loạt ấn những người Lý gia này quỳ xuống.
Nhưng kỳ lạ chính là, những người quỳ này dường như cũng chẳng sợ hãi, giương con mắt nhìn thẳng những người đang bắt họ, thậm chí còn phỉ nhổ: "Các ngươi lập tức buông chúng ta ra, bằng không hậu quả các ngươi lãnh đủ! Đến lúc đó chủ tử các ngươi cũng không bảo vệ nổi các ngươi đâu!"
Nói xong, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía nam tử áo trắng.
Các bá tánh cũng xì xà xì xầm nói chuyện với người bên cạnh, chỉ sợ triều đình còn nề hà Ân gia đứng sau chống lưng cho Lý gia rồi dễ dàng bỏ qua cho chúng. Bởi vậy những người cực kỳ chán ghét Lý gia, dù muốn mắng cũng không dám mắng ra tiếng, cũng không dám lộ diện mà lén lút ném một hai cây lá cải vào người của Lý gia.
Không khí thoáng đình trệ, Hứa Tri Vụ nghe được trong đám người có người gọi nam tử kia là "Tam Hoàng tử".
Nàng nhìn bóng dáng quen thuộc của nam tử áo trắng, trong chớp mắt lòng liền chùng xuống.
Quả nhiên nàng đã nhìn nhầm.
Kỵ binh áo giáp vàng theo lệnh nam tử áo trắng cao giọng hô, nói Lý gia phạm vào mười ba điều phạm tội của , cũng kể rõ ra, nào là bán quan bán tước, xem thường mạng người, dĩ hạ phạm thượng, xem thường phép vua, vân vân…. Khiến đám bá tánh phía dưới im bặt, thậm chí không dám tin, Tam Hoàng tử phơi bày hành vi phạm tội rõ ràng như vậy, nếu giờ còn buông tha cho Lý gia, vậy chẳng phải đem danh dự bản thân mặc kẻ khác đạp dưới chân.
Đang nghĩ liệu Tam Hoàng tử sẽ xử lý như thế nào thì thấy hắn khẽ nhất tay một cái, kỵ binh hai bên 'két' một tiếng rút đao ra.
Quá mức chỉnh tề, khí thế bức người khiếp đảm.
Tam Hoàng tử nhẹ nhàng gật đầu một cái, ánh đao chói lòa khiến mắt người đau đớn.
Khoảnh khắc đưa tay chém xuống, vẻ mặt không sợ hãi của mấy người Lý gia cứ như vậy cứng đờ.
Đầu người lộp bộp lăn đầy đất.
Đám người hoàn toàn yên tĩnh.
Thường nói chém đầu cùng lắm là một đường cắt xuống, nhưng cái "cắt" này khiến máu tươi vang khắp nơi, không phải ai cũng chịu nổi.
Rất nhiều người không ngờ tới hắn nói xử quyết liền xử quyết ngay, bị một màn này dọa cho sợ đến mất hồn xiêu phách lạc.
Mà Hứa Tri Vụ trên xe ngựa đã ngốc đờ ra, lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người chết trước mặt mình, còn là bằng phương thức chém đầu thảm khốc như vậy. Chỉ thấy đầu rơi xuống, máu còn đang bắn ra, thi thể vẫn còn chút run rẩy.
Tai nàng ù lên, trước mắt biến thành màu đen, sự mệt nhọc do đi tàu xe vào lúc này cùng nhau bùng nổ.
Trước khi ngất đi, nàng thấy Tam Hoàng tử kia lấy ra khăn tay trắng tinh, thong thả ung dung lau tay, lau vết máu bắn lên sau đó tùy tiện ném khăn tay đi, phiêu bạt mà rơi xuống trên một cái đầu đã đứt lìa khỏi thi thể.
Dáng vẻ vân đạm phong khinh ưu nhã như thế, mà lại quá tàn nhẫn, quá ngạo mạn.
Hắn không phải ca ca, không có khả năng.
…..
Hứa Tri Vụ ngã bệnh.
Vốn dĩ hiếm khi đi xa nhà, trên đường chịu đựng mệt mỏi, cộng thêm ngày thường được nâng niu đến mềm yếu, trên đường lại ăn không ngon ngủ không yên, đến được kinh thành chẳng còn chút sức, lại trùng hợp thấy một màn máu me như vậy.
Lúc xa phu phát hiện bên trong không có tiến động nên vào xem xét, liền thấy Hứa Tri Vụ té xỉu ở trong xe ngựa. Thông báo một tiếng cho biểu dì biết xong vội vàng đưa Hứa Tri Vụ đến nhà lớn Hứa gia.
Lúc đầu Hứa gia chỉ nghĩ là nàng mệt, nghỉ ngơi một ngày sẽ có thể tung tăng nhảy nhót. Không ngờ rằng mãi vẫn không tỉnh, thậm chí sốt cao, vì thế vội vàng mời lang trung đến xem.
Hứa Tri Vụ bị tay lạnh lẽo của lang trung sờ cái trán, cố sức mà mở mắt ra, ánh mắt từ lang trung râu bạc chuyển qua trên mặt đại bá mẫu đang đứng ở mép giường, yếu ớt lên tiếng: "Đại bá mẫu….ca ca đâu?"
Đại phu nhân có chút mất tự nhiên mà tránh đi ánh mắt mong mỏi của Hứa Tri Vụ: "Ca ca con đã đi ra ngoài học hành rồi."
"Ca ca không ở đây sao?"
".....Ừm."
Hứa Tri Vụ mếu máo, nước mắt bỗng chốc lăn dài, rơi xuống tóc mai.
"Khi nào ca ca trở về?" Hứa Tri Vụ kéo tay đại bá mẫu mơ hồ: "biểu dì chỉ ở kinh thành bảy ngày, con còn lại sáu ngày….ca ca có thể quay về trước khi con rời đi không?"
Đại bá mẫu nhìn đôi mắt đẫm lễ mông lung của tiểu cô nương, rất không đành lòng.
Không dám nói nàng biết, nàng đã hôn mê một ngày một đêm, bảy ngày của nàng chỉ còn lại có năm ngày.
Vốn dĩ định nói không về nữa, lời nói ra lại thành: "Có lẽ được, sẽ nhanh về thôi."
Đôi mắt tiểu cô nương sáng lên, lang trung bắt mạch cho nàng, Hứa Tri Vụ ngoan ngoãn duỗi tay từ trong chăn ra.
Sau đó uống thuốc xong, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sau khi đại bá mẫu ra khỏi phòng liền thương lượng với đại bá phụ, có nên đi phủ Tam Hoàng tử thông báo một tiếng không.
Đại bá phụ nghiêm mặt, lắc đầu: "Lúc này điện hạ đang rất bận, sao có thể khiến người phiền toái thêm? Huống hồ quan hệ của điện hạ và Hứa gia chúng ta cần phải bảo mật, nếu không mọi sắp đặt của chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc."
Đại bá mẫu nhớ tới khuôn mặt ửng đỏ nước mắt lưng tròng của tiểu cô nương mà đau lòng lau khoé mắt: "Vậy lén lút tới, chúng ta cử một người đi ra ngoài? A Vụ từ xa như vậy đến đây, chính vì muốn nhìn điện hạ một lần. Nó không giống chúng ta, chúng ta và điện hạ là quân thần, A Vụ lại chỉ xem hắn là ca ca, đứa trẻ đáng thương…."
Thấy nàng lau nước mắt, đại bá phụ thở dài: "Nữ nhân các người quá yếu đuối! Thôi, thôi."
Hứa Tri Vụ sốt cao không giảm, nằm trên giường mơ mơ màng màng, không nhận ra ngày đêm, cũng không biết đêm nay là đêm nào. Nàng chỉ có thể nhớ rõ một chuyện duy nhất, chính là trước khi về Biền Châu phải gặp ca ca một lần.
Nàng biết hắn ở kinh thành ăn ngon ngủ ngon, ở thư viện tốt nhất học hành, thậm chí có tâm tình đi ra ngoài vừa học vừa chơi, thật sự quá thoải mái. Nhưng nàng vẫn muốn gặp hắn một lần, trước mặt hắn gọi hắn một tiếng ca ca, nói nàng đã họ xong rồi, bây giờ đang học lịch sử.
Khi nửa mơ nửa tỉnh, Hứa Tri Vụ cảm giác được có một bàn tay lạnh băng như ngọc sờ trán nàng, lại xoa xoa gương mặt nàng. Hơi thở thanh đạm của người nọ bỗng cách nàng rất gần, thân thể nàng nhẹ hẫng, như là bị người ta ôm ngồi dậy.
Hứa Tri Vụ cố gắng mở mắt ra nhưng thế nào cũng chẳng mở được. Cả người nàng vô lực, ngay cả mí mắt dường như cũng chẳng có sức.
Nhưng nàng theo tâm ý của mình mà nhẹ gọi một tiếng: "Ca ca……"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.