Dưỡng Thành Muội Muội Nho Nhỏ

Chương 30:

Mạc Đà Hoang Hoang

21/09/2024

Tạ Bất Quyện xuất phát rời kinh thành, một đường đi qua Nguyên Châu, Cừ Châu, từ xe ngựa đổi sang thuyền, cuối cùng đến Vị Châu đi đường bộ, mua một chiếc xe ngựa, đi dọc theo bờ sông Vị Thủy.

Một đoạn đường này khiến hắn nhiều lần cảm thán. Lúc hắn rời khỏi Biền Châu, mang theo một xe sách của Hứa Tri Vụ, day dứt mờ mịt trong lòng đều nhờ mấy quyển sách đó hoà tan, dọc theo đường đi đều dùng nó giết thời gian. Nhìn một đám chữ viết hao hao giống hắn của nàng, cứ bất giác nghĩ phải làm sao dạy nàng rèn chữ, nghĩ ra một kiểu viết khác, như vậy hẳn là có thể viết đẹp hơn.

Giờ đã qua ba năm, chữ của nàng liệu có còn giống hắn không?

Trước khi vào địa phận Biền Châu, Tạ Bất Quyện nhân tiện đi xem tình hình Vị Châu.

Năm ngoái Vị Châu gặp hạn hán nặng nề, triều đình chi ngân sách cứu tế, theo tấu chương trình lên, thấy rằng năm nay đã tốt hơn một chút.

Nếu đã tới rồi, vậy đi xem thử tình hình hiện tại ra sao.

Lúc xe ngựa vào địa phận Biền Châu, trời đã khuya, Tạ Bất Quyện không dừng lại, tiến vào Biền Châu ngay trong đêm.

Ban ngày, xe ngựa đi dạo trên con đường chính của Biền Châu, Tạ Bất Quyện vén bức màn nhìn ra bên ngoài.

Biền Châu thay đổi rất nhiều, giai đoạn trước vốn chỉ là tường than xám xịt, sờ tay lên còn đâm vào da, bây giờ đã thành tường đỏ bằng phẳng, các quầy hàng bên đường cũng không còn nữa, dường như đã có một chỗ tốt hơn để buôn bán, chỉ có con kênh thoát nước là vẫn chầm chậm chảy như ba năm trước.

Thư viện Biền Châu chẳng thay đổi gì, chỉ là cửa lớn có mới hơn một chút. Hiện tại vừa đúng giờ Ngọ, các thư sinh đang tan học, từng nhóm nói nói cười cười đi ra, bọn họ có đồng phục, là màu xanh dương nhạt có hai bên viền màu xanh dương đậm, trên tóc cũng đồng loạt là dây vải màu xanh dương, vừa nhìn liền cảm thấy thanh xuân phơi phới.

Duy chỉ một điểm hơi kỳ lạ.

Những thư sinh đó sau khi ra khỏi trường đều đi cùng một hướng, trên mặt vui vẻ hào hứng, như là sắp đi dự lễ hội long trọng nào đó.

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, Tạ Bất Quyện nhìn thấy châu phủ Biền Châu, nó nằm ở trung tâm của Biền Châu, chiếm hết thịnh vượng, chỉ cần nhìn vào nó thì như thể thấy được cả dáng vẻ Biền Châu.

So với ba năm trước, châu phủ hiện tại cao thêm một tầng gác mái, bốn cột gỗ sơn mài đỡ mái nhà cao vút, trên đó giống như có thiết kế một cái đài, bốn bên đều là trống, giống như một nơi chuyên dùng tổ chức các lễ hội.

Giờ này trên đó không có người, lại có người lục tục đi vào cửa lớn châu phủ, đó cũng là hướng mà những thư sinh đều đồng loạt đi đến.

Tạ Bất Quyện liền lệnh tùy tùng đi xuống hỏi một chút, chỉ lát sau, tùy tùng báo lại: "Điện hạ, hôm nay Biền Châu là lễ cầu an, vì để nguyện cho mỗi năm đều được mùa, năm tháng thái bình. Từ năm ngoái đã tổ chức, mà năm nay lại trùng hợp là năm được mùa, các bá tánh mười phần tôn sùng ngày lễ này."

"Ra vậy." Tạ Bất Quyện nhẹ nhàng gật đầu, nháy mắt đã hiểu được dụng ý tổ chức ngày lễ này của Hứa phụ. Mấy năm nay hoàng cung bất ổn, Vị Châu lại gặp thiên tai, tuy Biền Châu cách kinh thành xa nhưng cách Vị Châu lại gần, tự nhiên các bá tánh sẽ lo lắng đề phòng, Hứa phụ làm Thứ sử một châu nên đã nghĩ ra biện pháp này để trấn an lòng dân.

"Điện hạ có muốn đi xem không?"

"Không cần, về nhà trước đi."

Nhà?

Tùy tùng sửng sốt, nhà của điện hạ là kinh thành mà nhỉ?

Lát sau, xe ngựa cuối cùng dừng ở cổng lớn Hứa phủ, Tạ Bất Quyện nâng vạt áo bước xuống xe, sau đó ngẩng đầu nhìn về tấm biển Hứa phủ. Hai chữ "Hứa phủ" trên tấm biển này cực kỳ giống chữ hắn viết.

Mà hắn đương nhiên chưa từng viết nó.

Tạ Bất Quyện không nhịn được nheo mắt cười.

"....Công, công tử?" Nghe loáng thoáng tiếng xe ngựa dừng lại, từ cửa phụ bên cạnh có một người bước ra, dụi đôi mắt nhập nhèm rồi không dám tin mà nhìn hắn, người này đúng là gã sai vặt của hắn lúc trước, Tùng Đào.

Tạ Bất Quyện cười nói: "Tùng Đào, bây giờ người làm người gác cổng à?"

Trong nháy mắt Tùng Đào rưng rưng, nén khóc nói: "Cũng không phải vậy, công tử người đi rồi, tiểu nhân còn biết hầu hạ ai? Tự giác đi làm người gác cổng, nếu công tử trở về thì tiểu nhân sẽ được gặp công tử đầu tiên."

Tạ Bất Quyện vẫn cười.

Nụ cười của hắn khiến người ta cảm thấy dịu dàng, dù hắn chưa hề nói một câu nào.



"Cuối cùng công tử cũng học xong trở về, lão gia phu nhân, còn có cô nương đều vô cùng mong nhớ công tử đó." Tùng Đào mở cửa đón hắn đi vào, lúc quay đầu nhìn thấy sau lưng hắn còn có một chiếc xe ngựa, nhìn qua khá nhiều hành lí, định đến hỗ trợ.

Sao cả một thùng xe đều là sách thế này? Lạ thật!

Tùng Đào gọi người đến phụ giúp, đem mấy thứ sách vở dọn hết đến phòng ngủ trước đây của hắn, sau đó ngẩng đầu lên nói với hắn: "Công tử, sân viện này của người luôn có người quét tước sạch sẽ, để người có thể trở về bất cứ lúc nào!"

Tạ Bất Quyện nhìn quanh một vòng bốn phía, thấy bố trí trong phòng vẫn giống trước, chẳng có chỗ nào thay đổi.

Hắn chậm rãi đi vào trong, ánh mắt nhìn ngắm những chỗ quen thuộc hắn từng sinh hoạt, từ cái bàn đọc sách đến bàn tròn uống trà rồi giường….Tấm trải giường và đệm chăn đã thay, tất cả đều là đồ mới.

Chính giữa giường, có vẻ bị nhăn lại một chút, như là đã từng có người nằm ở đây.

Tùng Đào theo sau Tạ Bất Quyện cũng vào tới, cũng để ý đến nếp nhăn nhỏ trên tấm trải giường, vội vàng đi đến vuốt phẳng nó, quay đầu cười nói: "Hôm qua ở Biền Châu có mưa và sấm sét, cô nương đã ngủ ở đây."

Tiếp đó Tùng Đào phát hiện, công tử một thoáng ngẩn người, sau đó nụ cười có chút khó hiểu, hắn chưa kịp nhìn ra cảm xúc trong đó thì nụ cười của công tử đã trở lại dáng vẻ dịu dàng vốn có.

Hắn cười, vươn tay nhíu lại chỗ mà Tùng Đào vừa vuốt thẳng.

Tùng Đào không hiểu dụng ý của hắn, cũng không dám hỏi.

"Đúng rồi, công tử!" Tùng Đào bỗng nhiên chợt nhớ ra: "Quên nói với công tử, hôm nay lão gia phu nhân và cô nương đều không có trong phủ, đoán chừng phải tối muộn mới có thể trở về."

Thật ra lúc vừa vào Tạ Bất Quyện đã nhận ra trong phủ vắng chủ nhà, hắn hỏi: "Tối muộn mới trở về à?"

"Đúng vậy, hôm nay là lễ cầu an, không có giới nghiêm nửa đêm. Công tử cũng có thể ra ngoài đi dạo, hôm nay sẽ chơi rất vui đó."

"Không cần, ta sẽ ở trong phủ dạo quanh, xem mấy năm nay trong phủ đã thay đổi những gì."

Tùng Đào lại nói: "Cũng được. Có điều hôm nay cô nương sẽ múa cầu an, nếu tiểu nhân không cần canh cổng thì đã đi xem sớm…."

Còn chưa nói xong, Tạ Bất Quyện đã hỏi: "Ở đâu?"

…..

Lễ cầu an năm ngoái, Hứa Tri Vụ cũng múa một bài cầu an.

Nàng ở trên gác mái của châu phủ, tay áo thụng dài gõ thùng thùng thùng lên mặt trống bốn phía rền rã vang dội, cùng với tiếng đàn cầu phúc, dáng múa linh động tuyệt đẹp. Bởi vì mới tổ chức tổ chức lần đầu, bá tánh còn lạ lẫm, còn hoài nghi đến tận lúc châu phủ phát mặt nạ quỷ thần, thấy được thiếu nữ tuyệt sắc múa một điệu trên gác mái mới thôi.

Năm ngoái bị ảnh hưởng bởi hạn hán ở Vị Châu, thu hoạch không tốt.

Lúc thiếu nữ múa cầu an, vừa vặn tuyết đầu mùa cũng rơi, bông tuyết rào rạt rơi xuống, dịu dàng mà điểm tô cho điệu múa của nàng, trong một khoảnh khắc mọi người nín thở đứng tại chỗ, cứ ngẩng đầu mà lẳng lặng nhìn nàng.

Vậy nên lễ cầu an năm nay liền đáp ứng nguyện vọng trong lòng của mọi người.

Mà Hứa Tri Vụ cũng có thêm một danh khen "Viên ngọc quý của Biền Châu".

Chưa tới giờ nên lúc này Hứa Tri Vụ đang ngồi trong một phòng trống ở châu phủ, nàng đã thay xong vũ y, là một bộ váy dài màu đỏ sẫm xen lẫn các sợi vải đen, làn váy dài phết đất, thắt lưng ôm trọn chiếc eo thon, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác truyền thống trang trọng, tôn lên sự lanh lợi của nàng. Đầu nhỏ mặt nhỏ, ít đi một phần già dặn, nhiều hơn một phần thanh thuần.

Nàng tô màu son đỏ tươi, trên trán vẽ một hoa điền giống hình ngọn lửa, trên mặt không có phấn, dùng son môi vẽ lên ba đường hai bên má, tượng trưng cho "Ba trụ cột" mà Hứa phụ đề ra, là "Quan, nông, thương"[1].

[1]Quan: Người làm quan; Nông: Người làm ruộng; Thương: Người buôn bán.

Cho dù là kiểu trang điểm thần bí quái dị nhưng thiếu nữ điều chỉnh rất khá, vừa nhìn thoáng qua nàng một lần thì sau đó sẽ không nhịn được nhìn thêm lần nữa, nhìn thêm lần nữa.

Điển hình là Ngụy Vân Tiêu cũng đang ngồi trong phòng.

Sau khi nhiều lần ngắm trộm nàng, bị nàng bắt gặp, Hứa Tri Vụ nâng cằm, ngữ khí không được tốt: "Ngươi cứ nhìn ta mãi làm gì?"



Ngụy Vân Tiêu thuần thục nói: "Ai bảo muội trang điểm xấu như vậy."

"Ngươi muốn nói gì thì tùy, hôm nay ta cũng không phải đi thành thân.", Hứa Tri Vụ nói, với tay qua lấy ấm trà.

Ngụy Vân Nhàn lập tức đè tay nàng lại, không cho nàng cử động: "Bây giờ uống nước, một lát muội mắc cái kia thì phải làm sao?"

"Ta chỉ uống chút thôi."

"Không được, son môi của muội sẽ lem đó."

Hứa Tri Vụ chớp chớp mắt, thỏ thẻ năn nỉ: "A Nhàn, ta khát."

"Muội ngửa đầu lên, ta rót cho muội một chút."

Thế là Ngụy Vân Tiêu liền thấy Hứa Tri Vụ ngẩng đầu há miệng, còn muội muội y thì xách quai ấm trà, đổ vào miệng Hứa Tri Vụ một dòng nước. Sau khi đặt ấm trà xuống, hai cô nương chẳng hiểu sao tự cười với nhau.

Ngụy Vân Tiêu thầm thở dài trong lòng, đành rằng đầu óc Ngụy Vân Nhàn có vấn đề, nói cho cùng cũng là muội muội y, không thể ghét bỏ. Nhưng còn Hứa Tri Vụ, liệu nàng có vấn đề không? Không đâu, đều do muội muội y bày đầu. Vậy nên y làm ca ca, phải chịu một phần trách nhiệm.

"A Vụ, lúc ta đến đây nghe thấy rất nhiều người đang bàn tán về muội, có điều muội cứ yên tâm, đều là khen!"

Ngụy Vân Tiêu nhớ tới một đống học trò trong thư viện đều đem lòng ái mộ Hứa Tri Vụ, liền nhịn không được nói ra: "Còn nói cái gì mà 'viên ngọc quý của Biền Châu'?"

Hứa Tri Vụ đắc ý: "Người khác thích khen thì cứ để họ khen. Ngươi không phục vì họ không khen ngươi là 'viên ngọc quý của Biền Châu' đúng không?"

"Ta thèm vào. 'Viên ngọc quý của Biền Châu' nghe chẳng khác nào 'Con heo của Biền Châu'[1]. Ngụy Vân Tiêu nói, đồng thời kéo lỗ tai làm ra dáng vẻ heo.

[1]Chữ "châu" (viên ngọc quý) đọc gần giống chữ "trư" (heo).

Hứa Tri Vụ vừa tức vừa buồn cười, toan đánh y nhưng cả người lại vướng bận, đành phải ngồi đoan trang, dùng đôi mắt chém y: "Ngươi lại nói 'heo' nữa, phiền chết ta. Ngươi đi ra ngoài trước cho ta, nếu không vì A Nhàn, ta đã không cho ngươi vào đây từ lâu rồi."

Nói xong đẩy cánh tay y: "Ngươi là ca xa của A Nhàn mà, ngồi bên cạnh ta làm gì, ngươi qua kia đi."

Lỗ tai Ngụy Vân Tiêu lặng lẽ đỏ lên, không lựa lời mà nói: "Còn không phải vì ca ca của muội không ở đây à, ta thay hắn ngồi đây, muội đừng so đo quá."

Lời vừa dứt, y liền nhận ra mình nói sai, Ngụy Vân Nhàn ở đối diện cũng không chịu được mà dùng ánh mắt ra hiệu cho y.

Y còn nhớ rõ lúc ca ca Hứa Tri Vụ mới rời đi không bao lâu, y đi ghẹo Hứa Tri Vụ: "Sao không thấy ca ca muội vậy, ca ca ngươi bỏ muội rồi à?"

Vốn tưởng nàng sẽ tức giận đến đánh y, không ngờ Hứa Tri Vụ khóc lớn tại chỗ, miệng gào to: "Ca ca, ta muốn ca ca…."

Dỗ thế nào cũng dỗ không được, Ngụy Vân Nhàn cũng vì thế mà đấm y mấy cái.

Cùng lúc này, Tạ Bất Quyện đang được người dẫn đường đi qua phía này.

"Cô nương đang ở trong phòng trước mặt chờ, lát nữa sẽ lên đài để múa."

Tạ Bất Quyện cười gật gật đầu, ánh mắt gần như đã xuyên qua lớp cửa, thấy Hứa Tri Vụ sau khi trưởng thành.

"Khụ." Trong phòng, Ngụy Vân Tiêu ho nhẹ một tiếng, đánh liều nói: "Tri Vụ à, ca ca muội đi lâu lắm rồi, có nói khi nào sẽ trở về không?"

Hứa Tri Vụ thoáng trầm mặc, sau đó nhanh chóng nở nụ cười: "Không có nói, có điều các ngươi làm sao vậy. Ta đã không có chuyện gì, các ngươi muốn nói gì thì cứ nói đi, ta đâu phải cái chén sứ ly sứ, còn sợ làm tổn thương ta à?"

"Còn có, huynh ấy là đường ca của ta, ở kinh thành cũng có nhà của bản thân mà." Hứa Tri Vụ rũ mi mắt, ngón tay cào góc bàn: "Ai bắt buộc phải về Biền Châu sống cùng chúng ta chứ?"

Tạ Bất Quyện ở ngoài phòng đang muốn gõ cửa chợt dừng lại.

Nàng nói hắn, đường ca.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dưỡng Thành Muội Muội Nho Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook