Chương 29:
Mạc Đà Hoang Hoang
21/09/2024
Hứa Tri Vụ không sức lực, rúc vào trong lòng người nọ, bản năng ỷ lại phát tác.
Giọng nói người nọ rất dịu dàng, dỗ nàng uống thuốc.
Hắn nhất định là ca ca đúng không?
Lúc ấy Hứa Tri Vụ liền nghĩ, nàng nhất định phải uống hết toàn bộ, để ca ca biết sau nửa năm A Vụ đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi. A Vụ không có ca ca, một mình cũng tốt lắm.
Có điều thuốc rất đắng, Hứa Tri Vụ thể hiện không nổi, chân mày nhăn nhó méo mó.
Ca ca nắm tay nàng, xoa xoa giữa lòng bàn tay nàng, sau đó dịu dàng nói: "A Vụ à, một ngụm nữa là uống hết rồi."
Hứa Tri Vụ nén xuống vị đắng đang nhộn nhạo trong lồng ngực, tiếp tục uống.
Nhưng ca ca lại nói: "Ngụm vừa rồi ít quá, còn thừa một chút. A Vụ uống hết sẽ cho A Vụ một viên mứt táo ngọt nhất."
Hứa Tri Vụ không nghi ngờ lời này, lại cố uống một ngụm.
Hình như ca ca đã cười, nói nàng giống con mèo sữa chưa mở mắt, cực kỳ đáng yêu.
Hắn vươn tay nhẹ xoa đầu nàng.
Sau đó đút cho nàng một viên mứt táo, quả thật rất ngọt ngào.
Hứa Tri Vụ cảm thấy cả người như có một vòng mềm mại bao bọc, lại lần nữa cảm nhận được sự dịu dàng của ca ca, cảm thấy thoả mãn, thoả mãn đến nỗi lâng lâng.
Yết hầu không có sức lực của nàng nói được một câu hoàn chỉnh, liền kéo tay áo ca ca, nhẹ giọng làm nũng: "Ca ca, mứt táo…."
Rất nhanh, ca ca lại đút vào miệng nàng một viên mứt táo ngọt lịm, viên này cũng là viên ngọt nhất.
"A Vụ, ngủ một giấc đi, thức dậy là khoẻ rồi."
Nghe vậy, Hứa Tri Vụ yên tâm nằm xuống ngủ.
Trước đó, nàng lo lắng không kịp gặp ca ca, lo lắng ở nhà đại bá bệnh lâu ngày phiền toái đến người ta, lo lắng bỏ lỡ xe ngựa trở về Biền Châu với biểu dì, đủ loại la lắng làm nàng ngủ không yên.
Bây giờ, nàng hoàn toàn thả lỏng, mọi việc đã có ca ca ở đây.
Hứa Tri Vụ cảm thấy vui sướng khoan khoái, nhẹ nhàng cong khoé môi, sau đó hơi thở ca ca đến gần nàng, hắn đắp chăn cho nàng, tỉ mỉ mà vuốt thẳng mép chăn.
Khoảnh khắc nửa mơ nửa tỉnh, nàng cũng mơ hồ cảm giác được có người giúp nàng đổi khăn, không ngừng lau cái trán cho nàng, lại xoa ấm lòng bàn tay bàn chân cho nàng.
Xoa lòng bàn tay thì thôi, lúc xoa đến lòng bàn chân nàng cảm thấy hơi ngứa, đá chân muốn né tay người nọ, lại bị người đó chụp cổ chân lại.
Thôi, muốn xoa thì xoa, nàng cứ ngủ đã.
Hy vọng ngày mai có thể khoẻ hẳn, nàng mới có thời gian trò chuyện với ca ca, đi ra ngoài dạo, đi xem chỗ hắn học hành, chỗ ngủ, còn có con đường hắn thường đi qua.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Tri Vụ bị nắng sớm đánh thức, cả người đã nhẹ nhõm rất nhiều.
Nàng tự sờ trán mình, cảm thấy chỉ còn hơi ấm ấm, hẳn đã hạ sốt rồi.
Sau đó nàng lại nhìn khắp nơi tìm kiếm, chẳng thấy bóng người, nàng vội vội vàng vàng muốn lật chăn xuống giường.
Nha hoàn đang trực ở gian ngoài nghe động tĩnh tiến vào, thấy thế vội hỏi: "Cô nương muốn đi đâu? Đã đói bụng chưa, nô tì chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô nương nhé?"
"Ca ca đâu, ca ca ta đâu rồi?" Hứa Tri Vụ hỏi: Ta nhớ rõ huynh ấy có tới, giờ đang ở đâu? Có phải trong phòng của huynh ấy không?"
Nha hoàn lại nói: "Cô nương còn mớ ngủ phải không? Công tử còn đang đi học bên ngoài, vốn dĩ chưa về."
"?" Hứa Tri Vụ ngồi trên giường, có chút ngây người: "Chưa trở về? Nhưng hôm qua rõ ràng ta—"
"Tối hôm qua đều là nô tì chăm sóc cô nương, còn lau bàn tay bàn chân nữa, cô nương không nhớ sao?"
Hứa Tri Vụ có chút mờ mịt, chẳng lẽ do nàng quá nhớ ca ca nên mới sinh ra ảo giác?
Chẳng lẽ tối hôm qua nàng làm nũng đều để nha hoàn thấy hết rồi?
Nghĩ đến đó Hứa Tri Vụ thấy mất mát, đỏ mặt nói: "Ngươi, tối hôm qua vất vả cho ngươi rồi, giúp ta rửa mặt chải đầu đi."
Rất nhanh đã tới ngày biểu dì rời khỏi Biền Châu, Hứa Tri Vụ không có gì cần sắp xếp cả, thậm chí đến kinh thành còn chưa được đi dạo phố chợ, nên chẳng có hành lý gì nhiều, đến thế nào thì đi thế đó.
Một chuyến lữ trình này chỉ có một chuyện giá trị, chính là có một giấc mộng đẹp rất chân thật.
Tuy rằng Hứa Tri Vụ mười phần hoài nghi đây không phải mộng, mà là ca ca thật sự đến thăm nàng.
Nhưng còn vì sao hắn lại lén lút tới rồi lén lút đi, Hứa Tri Vụ nghĩ mãi vẫn nghĩ không thông.
Hứa Tri Vụ về tới Biền Châu, trở lại với cuộc sống thường ngày của nàng.
Trong lòng nàng, kinh thành đã trở thành một chốn đẫm máu, mỗi khi Hứa Tri Vụ nhớ tới cảnh tượng Tam Hoàng tử xử quyết người của Lý gia ở trên đường, nàng sợ hãi, lại không khỏi lo lắng cho ca ca đang ở chốn kinh thành xa xôi ấy.
Cõi lòng nàng đầy sầu muộn mà viết một phong thư: "Ca ca, thời gian huynh ra ngoài đi học thật đến không khéo, muội muốn đi kinh thành gặp huynh, lại không gặp. Muội vẫn còn nhớ lúc nhỏ có đi kinh thành vài lần, thấy kinh đô phồn hoa như trong mơ, bây giờ lại khác hoàn toàn. Muội tận mắt thấy cảnh tượng chém đầu trên phố, máu me đáng sợ, khó có thể miêu tả rõ ràng cho huynh nghe. Mong ca ca bình bình an an, vĩnh viễn không bị cuốn vào chuyện thị phi."
Qua hơn nửa tháng, nàng nhận được thư hồi âm, trong đó nói: "A Vụ muội muội, nhìn thư như gặp người. Lần này ca ca không tốt, làm A Vụ mất công một chuyến. Sau này A Vụ không cần cố ý tới kinh thành tìm ta, chờ ta học hành xong xuôi sẽ tự trở về, lâu nhất hai ba năm thôi. Nghe nói A Vụ đến kinh thành đổ bệnh, hãy nhớ chăm sóc tốt cho bản thân."
Hứa Tri Vụ đọc thư xong, mặt mày đều xụ xuống.
Người chăm sóc nàng đêm hôm đó quả thật không phải ca ca.
Theo ngày tháng Hứa Tri Vụ trưởng thành, nàng cũng có thể từ trong thư của ca ca nhìn ra hắn có điều che giấu. Lúc nàng nhớ ca ca, thường là không khống chế được viết ra từng chuyện từng việc của bản thân, nào là học bài gì, ăn gì, Biền Châu có sét đánh không, Ngụy Vân Tiêu có trêu chọc nàng không.
Nhưng ca ca chưa từng như vậy, những điều hắn nói đều chung chung.
Có lẽ do ca ca lớn hơn nàng 6 tuổi nên đã kiềm chế hơn, ít nói ra ngoài miệng?
Hoặc có thể là, thật sự xa mặt cách lòng, trở nên thờ ơ rồi?
Lòng Hứa Tri Vụ không rõ nhưng nàng cảm thấy buồn lắm.
Thói quen kể lể hết tâm tình của nàng cũng dần dần biến mất.
Chớp mắt, Hứa Tri Vụ bước qua ngày cuối cùng của tuổi mười bốn, cách tuổi cập kê chỉ còn mấy tháng.
Nàng muốn viết thư hỏi ca ca có trở về tham dự lễ cập kê của nàng không, vì thế trải giấy ra, viết một tin: "Ca ca từng hứa với muội, trước khi muội làm lễ cập kê sẽ trở về Biền Châu, huynh định khi nào khởi hành?"
Sau khi viết xong, nàng đọc đi đọc lại mấy lần, rồi lại vo tròn nó, viết lại lần nữa: "Ca ca, gần đây có bận không? Có thời gian trở về một chuyến không? Lễ cập kê của muội sắp đến rồi, mong ca ca có thể trở về."
Lần này nàng cũng cảm thấy không được, Hứa Tri Vụ ôm đầu suy nghĩ một hồi, rốt cuộc viết: "Ca ca, lễ cập kê của muội là ngày mười tháng 5, mong người về."
Tiếc rằng, lần này nàng chẳng nhận được hồi âm.
Ca ca không về đúng hẹn, hắn vắng mặt trong lễ cập kê của nàng.
Hứa Tri Vụ thành thiếu nữ, không chỉ quan tâm đến cơ ngơi Hứa gia, không chỉ một góc nhỏ Biền Châu, mà nàng còn nhận thức được thời đại mà mình đang sống.
Hiện tại chính là thời điểm đế hậu tranh chấp kịch liệt nhất, nghe nói Hoàng thượng đi trước loại bỏ phụ tá đắc lực nhất của Ân gia, mười vạn đại quân của Ân gia cũng lục đục nội bộ, tương đương một bộ phận quy hàng Hoàng thượng. Bây giờ, thực lực của Ân gia đã suy giảm.
Nhưng lạc đà gầy vẫn mạnh hơn ngựa, Ân gia còn chưa bị lật đổ, Ân hậu và Nhị Hoàng tử cũng bình yên vô sự.
Không lâu sau, Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử trong buổi đi săn mùa xuân cùng nhau bị thương. Nhị Hoàng tử ngã gãy chân, Tam Hoàng tử không rõ thương tích.
Tin tức truyền từ kinh thành đến, trong từng chữ đều ẩn giấu gươm đao.
Những việc này cách nơi yên ổn như Biền Châu rất xa nhưng trong lòng Hứa Tri Vụ lại để ý, nàng lần nữa viết thư đến kinh thành: "Ca ca, dạo này khoẻ chứ? Ở kinh thành có bình an không? Thời cuộc rung chuyển, chi bằng đến Biền Châu lánh một chút đi?"
Nàng vẫn không nhận được thư hồi âm.
Hứa Tri Vụ dần nóng lòng, nàng lo ca ca đã xảy ra chuyện.
…..
Tạ Bất Quyện nén đau bước xuống giường, tùy tùng thấy vậy liền đi đến đỡ hắn, mắt rưng rưng nói: "Điện hạ, chúng ta thành công rồi, thành công rồi."
Tạ Bất Quyện mỉm cười.
Từ sau chuyện hắn xử chém đám chó săn của Ân gia ở trên đường, sự trả thù của Ân gia đối với hắn giống như thủy triều cuồn cuộn mà xông đến. Sau đó hắn lại cùng phụ hoàng lần lượt tính kế Ân gia, dùng bản thân dụ Nhị Hoàng tử ra tay, mỗi một chuyện, mỗi một việc đều là lấy mạng, đã rất lâu rồi hắn không đọc thư của Hứa Tri Vụ.
Cũng không biết nàng đã quên mất người ca ca này chưa?
Thời điểm hắn cảm thấy mình sắp chết, hắn chỉ hy vọng Hứa Tri Vụ đã quên hắn.
Bây giờ hắn còn sống, lại sợ rằng nàng đã quên hắn.
Tùy tùng của Tạ Bất Quyện lấy thư từ của Hứa Tri Vụ đến.
Rồi sau đó hắn tựa lên đầu giường mở từng bức ra xem.
Bức thứ nhất, đó là bức Hứa Tri Vụ viết "mong chàng về", Tạ Bất Quyện đọc xong thấy tức cười, tiểu cô nương đã thật sự khách khí với hắn rồi.
Bức thứ hai là tiểu cô nương nghe nói kinh thành rung chuyển, lo lắng cho hắn.
Tạ Bất Quyện đọc đến đây thì nhoẻn khoé môi.
"Ca ca, từ sau ngày giao thừa đó huynh liền mất tăm mất tích, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì rồi? Vì sao muội hỏi đại bá mẫu, người nói huynh rất tốt, mà huynh lại không hồi âm thư của muội vậy?"
"Ca ca, có phải huynh cảm thấy muội viết thư cho huynh quá thường xuyên không? Chỉ cần ca ca hồi âm một lần, một năm này muội sẽ không gửi nữa, không phiền huynh, được không?"
"Ca ca, hôm qua nghe cha nương nói, sau này có lẽ Nhị phòng nhà mình sẽ không trở về kinh thành nữa, định cư ở Biền Châu luôn…."
"Ca ca à, cha nương muốn tìm cho muội một mối hôn sự ở Biền Châu. Bọn họ cảm thấy Ngụy Vân Tiêu rất tốt, gia thế tướng mạo đều xuất chúng, nhưng muội cảm thấy hắn phiền lắm, hắn cứ hay từ phía sau kéo búi tóc của muội, luôn hù muội sợ, nói hoa vẽ trên trán của muội rất xấu, chẳng có ai phiền phức như hắn cả…"
Tạ Bất Quyện đọc bức cuối cùng, ngẩn ngơ một hồi lâu, chua xót từ từ dâng lên.
Mái tóc tiểu cô nương vén lên, lộ ra cái trán, lại tỉ mỉ vì bản thân vẽ một đoá hoa lên đó, hắn còn chưa được nhìn thấy.
Đêm đó, thế mà Tạ Bất Quyện mơ thấy bản thân ngày bé, trong mơ có hắn, Hứa Tri Vụ, còn có huynh muội Ngụy gia, bọn họ đang chơi trò đám cưới giả. Trong mộng ấy, "Hứa Tư" vẫn chưa lấy ra bảng chữ mẫu, hắn rất kiên nhẫn mà chiều cô nương bé bỏng chơi trò này.
Khi khăn trùm màu đỏ được vén lên, hắn thấy đôi mắt trong trẻo của tiểu cô nương, không phải dáng vẻ 6 tuổi, thậm chí còn lớn hơn dáng vẻ năm nàng 12 tuổi một chút.
Nàng cười với hắn vô cùng ngọt ngào, gọi hắn ca ca.
Sau khi tỉnh lại Tạ Bất Quyện buồn rười rượi, hắn phát hiện ra, Hứa Tri Vụ trong mộng là do hắn tưởng tượng ra dáng vẻ nàng mười lăm tuổi, bây giờ nhớ lại gương mặt ấy lại trở nên mơ hồ, chẳng cách nào nhìn rõ được.
Thì ra đã rất lâu rồi hắn chưa được gặp nàng.
Tạ Bất Quyện bỗng ngẩng đầu lên, lệnh tùy tùng: "Mấy ngày nay hãy dọn dẹp sân viện bên cạnh gọn gàng đi, đồ đạc bên trong cũng thay đổi tất cả, bố trí thế nào ta sẽ viết cho ngươi."
Tùy tùng ngạc nhiên, còn chưa hỏi gì cả đã thấy điện hạ nhà hắn cười, nụ cười ôn nhu xen lẫn dung túng mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
"Ta muốn đón một người đến đây."
Giọng nói người nọ rất dịu dàng, dỗ nàng uống thuốc.
Hắn nhất định là ca ca đúng không?
Lúc ấy Hứa Tri Vụ liền nghĩ, nàng nhất định phải uống hết toàn bộ, để ca ca biết sau nửa năm A Vụ đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi. A Vụ không có ca ca, một mình cũng tốt lắm.
Có điều thuốc rất đắng, Hứa Tri Vụ thể hiện không nổi, chân mày nhăn nhó méo mó.
Ca ca nắm tay nàng, xoa xoa giữa lòng bàn tay nàng, sau đó dịu dàng nói: "A Vụ à, một ngụm nữa là uống hết rồi."
Hứa Tri Vụ nén xuống vị đắng đang nhộn nhạo trong lồng ngực, tiếp tục uống.
Nhưng ca ca lại nói: "Ngụm vừa rồi ít quá, còn thừa một chút. A Vụ uống hết sẽ cho A Vụ một viên mứt táo ngọt nhất."
Hứa Tri Vụ không nghi ngờ lời này, lại cố uống một ngụm.
Hình như ca ca đã cười, nói nàng giống con mèo sữa chưa mở mắt, cực kỳ đáng yêu.
Hắn vươn tay nhẹ xoa đầu nàng.
Sau đó đút cho nàng một viên mứt táo, quả thật rất ngọt ngào.
Hứa Tri Vụ cảm thấy cả người như có một vòng mềm mại bao bọc, lại lần nữa cảm nhận được sự dịu dàng của ca ca, cảm thấy thoả mãn, thoả mãn đến nỗi lâng lâng.
Yết hầu không có sức lực của nàng nói được một câu hoàn chỉnh, liền kéo tay áo ca ca, nhẹ giọng làm nũng: "Ca ca, mứt táo…."
Rất nhanh, ca ca lại đút vào miệng nàng một viên mứt táo ngọt lịm, viên này cũng là viên ngọt nhất.
"A Vụ, ngủ một giấc đi, thức dậy là khoẻ rồi."
Nghe vậy, Hứa Tri Vụ yên tâm nằm xuống ngủ.
Trước đó, nàng lo lắng không kịp gặp ca ca, lo lắng ở nhà đại bá bệnh lâu ngày phiền toái đến người ta, lo lắng bỏ lỡ xe ngựa trở về Biền Châu với biểu dì, đủ loại la lắng làm nàng ngủ không yên.
Bây giờ, nàng hoàn toàn thả lỏng, mọi việc đã có ca ca ở đây.
Hứa Tri Vụ cảm thấy vui sướng khoan khoái, nhẹ nhàng cong khoé môi, sau đó hơi thở ca ca đến gần nàng, hắn đắp chăn cho nàng, tỉ mỉ mà vuốt thẳng mép chăn.
Khoảnh khắc nửa mơ nửa tỉnh, nàng cũng mơ hồ cảm giác được có người giúp nàng đổi khăn, không ngừng lau cái trán cho nàng, lại xoa ấm lòng bàn tay bàn chân cho nàng.
Xoa lòng bàn tay thì thôi, lúc xoa đến lòng bàn chân nàng cảm thấy hơi ngứa, đá chân muốn né tay người nọ, lại bị người đó chụp cổ chân lại.
Thôi, muốn xoa thì xoa, nàng cứ ngủ đã.
Hy vọng ngày mai có thể khoẻ hẳn, nàng mới có thời gian trò chuyện với ca ca, đi ra ngoài dạo, đi xem chỗ hắn học hành, chỗ ngủ, còn có con đường hắn thường đi qua.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Tri Vụ bị nắng sớm đánh thức, cả người đã nhẹ nhõm rất nhiều.
Nàng tự sờ trán mình, cảm thấy chỉ còn hơi ấm ấm, hẳn đã hạ sốt rồi.
Sau đó nàng lại nhìn khắp nơi tìm kiếm, chẳng thấy bóng người, nàng vội vội vàng vàng muốn lật chăn xuống giường.
Nha hoàn đang trực ở gian ngoài nghe động tĩnh tiến vào, thấy thế vội hỏi: "Cô nương muốn đi đâu? Đã đói bụng chưa, nô tì chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô nương nhé?"
"Ca ca đâu, ca ca ta đâu rồi?" Hứa Tri Vụ hỏi: Ta nhớ rõ huynh ấy có tới, giờ đang ở đâu? Có phải trong phòng của huynh ấy không?"
Nha hoàn lại nói: "Cô nương còn mớ ngủ phải không? Công tử còn đang đi học bên ngoài, vốn dĩ chưa về."
"?" Hứa Tri Vụ ngồi trên giường, có chút ngây người: "Chưa trở về? Nhưng hôm qua rõ ràng ta—"
"Tối hôm qua đều là nô tì chăm sóc cô nương, còn lau bàn tay bàn chân nữa, cô nương không nhớ sao?"
Hứa Tri Vụ có chút mờ mịt, chẳng lẽ do nàng quá nhớ ca ca nên mới sinh ra ảo giác?
Chẳng lẽ tối hôm qua nàng làm nũng đều để nha hoàn thấy hết rồi?
Nghĩ đến đó Hứa Tri Vụ thấy mất mát, đỏ mặt nói: "Ngươi, tối hôm qua vất vả cho ngươi rồi, giúp ta rửa mặt chải đầu đi."
Rất nhanh đã tới ngày biểu dì rời khỏi Biền Châu, Hứa Tri Vụ không có gì cần sắp xếp cả, thậm chí đến kinh thành còn chưa được đi dạo phố chợ, nên chẳng có hành lý gì nhiều, đến thế nào thì đi thế đó.
Một chuyến lữ trình này chỉ có một chuyện giá trị, chính là có một giấc mộng đẹp rất chân thật.
Tuy rằng Hứa Tri Vụ mười phần hoài nghi đây không phải mộng, mà là ca ca thật sự đến thăm nàng.
Nhưng còn vì sao hắn lại lén lút tới rồi lén lút đi, Hứa Tri Vụ nghĩ mãi vẫn nghĩ không thông.
Hứa Tri Vụ về tới Biền Châu, trở lại với cuộc sống thường ngày của nàng.
Trong lòng nàng, kinh thành đã trở thành một chốn đẫm máu, mỗi khi Hứa Tri Vụ nhớ tới cảnh tượng Tam Hoàng tử xử quyết người của Lý gia ở trên đường, nàng sợ hãi, lại không khỏi lo lắng cho ca ca đang ở chốn kinh thành xa xôi ấy.
Cõi lòng nàng đầy sầu muộn mà viết một phong thư: "Ca ca, thời gian huynh ra ngoài đi học thật đến không khéo, muội muốn đi kinh thành gặp huynh, lại không gặp. Muội vẫn còn nhớ lúc nhỏ có đi kinh thành vài lần, thấy kinh đô phồn hoa như trong mơ, bây giờ lại khác hoàn toàn. Muội tận mắt thấy cảnh tượng chém đầu trên phố, máu me đáng sợ, khó có thể miêu tả rõ ràng cho huynh nghe. Mong ca ca bình bình an an, vĩnh viễn không bị cuốn vào chuyện thị phi."
Qua hơn nửa tháng, nàng nhận được thư hồi âm, trong đó nói: "A Vụ muội muội, nhìn thư như gặp người. Lần này ca ca không tốt, làm A Vụ mất công một chuyến. Sau này A Vụ không cần cố ý tới kinh thành tìm ta, chờ ta học hành xong xuôi sẽ tự trở về, lâu nhất hai ba năm thôi. Nghe nói A Vụ đến kinh thành đổ bệnh, hãy nhớ chăm sóc tốt cho bản thân."
Hứa Tri Vụ đọc thư xong, mặt mày đều xụ xuống.
Người chăm sóc nàng đêm hôm đó quả thật không phải ca ca.
Theo ngày tháng Hứa Tri Vụ trưởng thành, nàng cũng có thể từ trong thư của ca ca nhìn ra hắn có điều che giấu. Lúc nàng nhớ ca ca, thường là không khống chế được viết ra từng chuyện từng việc của bản thân, nào là học bài gì, ăn gì, Biền Châu có sét đánh không, Ngụy Vân Tiêu có trêu chọc nàng không.
Nhưng ca ca chưa từng như vậy, những điều hắn nói đều chung chung.
Có lẽ do ca ca lớn hơn nàng 6 tuổi nên đã kiềm chế hơn, ít nói ra ngoài miệng?
Hoặc có thể là, thật sự xa mặt cách lòng, trở nên thờ ơ rồi?
Lòng Hứa Tri Vụ không rõ nhưng nàng cảm thấy buồn lắm.
Thói quen kể lể hết tâm tình của nàng cũng dần dần biến mất.
Chớp mắt, Hứa Tri Vụ bước qua ngày cuối cùng của tuổi mười bốn, cách tuổi cập kê chỉ còn mấy tháng.
Nàng muốn viết thư hỏi ca ca có trở về tham dự lễ cập kê của nàng không, vì thế trải giấy ra, viết một tin: "Ca ca từng hứa với muội, trước khi muội làm lễ cập kê sẽ trở về Biền Châu, huynh định khi nào khởi hành?"
Sau khi viết xong, nàng đọc đi đọc lại mấy lần, rồi lại vo tròn nó, viết lại lần nữa: "Ca ca, gần đây có bận không? Có thời gian trở về một chuyến không? Lễ cập kê của muội sắp đến rồi, mong ca ca có thể trở về."
Lần này nàng cũng cảm thấy không được, Hứa Tri Vụ ôm đầu suy nghĩ một hồi, rốt cuộc viết: "Ca ca, lễ cập kê của muội là ngày mười tháng 5, mong người về."
Tiếc rằng, lần này nàng chẳng nhận được hồi âm.
Ca ca không về đúng hẹn, hắn vắng mặt trong lễ cập kê của nàng.
Hứa Tri Vụ thành thiếu nữ, không chỉ quan tâm đến cơ ngơi Hứa gia, không chỉ một góc nhỏ Biền Châu, mà nàng còn nhận thức được thời đại mà mình đang sống.
Hiện tại chính là thời điểm đế hậu tranh chấp kịch liệt nhất, nghe nói Hoàng thượng đi trước loại bỏ phụ tá đắc lực nhất của Ân gia, mười vạn đại quân của Ân gia cũng lục đục nội bộ, tương đương một bộ phận quy hàng Hoàng thượng. Bây giờ, thực lực của Ân gia đã suy giảm.
Nhưng lạc đà gầy vẫn mạnh hơn ngựa, Ân gia còn chưa bị lật đổ, Ân hậu và Nhị Hoàng tử cũng bình yên vô sự.
Không lâu sau, Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử trong buổi đi săn mùa xuân cùng nhau bị thương. Nhị Hoàng tử ngã gãy chân, Tam Hoàng tử không rõ thương tích.
Tin tức truyền từ kinh thành đến, trong từng chữ đều ẩn giấu gươm đao.
Những việc này cách nơi yên ổn như Biền Châu rất xa nhưng trong lòng Hứa Tri Vụ lại để ý, nàng lần nữa viết thư đến kinh thành: "Ca ca, dạo này khoẻ chứ? Ở kinh thành có bình an không? Thời cuộc rung chuyển, chi bằng đến Biền Châu lánh một chút đi?"
Nàng vẫn không nhận được thư hồi âm.
Hứa Tri Vụ dần nóng lòng, nàng lo ca ca đã xảy ra chuyện.
…..
Tạ Bất Quyện nén đau bước xuống giường, tùy tùng thấy vậy liền đi đến đỡ hắn, mắt rưng rưng nói: "Điện hạ, chúng ta thành công rồi, thành công rồi."
Tạ Bất Quyện mỉm cười.
Từ sau chuyện hắn xử chém đám chó săn của Ân gia ở trên đường, sự trả thù của Ân gia đối với hắn giống như thủy triều cuồn cuộn mà xông đến. Sau đó hắn lại cùng phụ hoàng lần lượt tính kế Ân gia, dùng bản thân dụ Nhị Hoàng tử ra tay, mỗi một chuyện, mỗi một việc đều là lấy mạng, đã rất lâu rồi hắn không đọc thư của Hứa Tri Vụ.
Cũng không biết nàng đã quên mất người ca ca này chưa?
Thời điểm hắn cảm thấy mình sắp chết, hắn chỉ hy vọng Hứa Tri Vụ đã quên hắn.
Bây giờ hắn còn sống, lại sợ rằng nàng đã quên hắn.
Tùy tùng của Tạ Bất Quyện lấy thư từ của Hứa Tri Vụ đến.
Rồi sau đó hắn tựa lên đầu giường mở từng bức ra xem.
Bức thứ nhất, đó là bức Hứa Tri Vụ viết "mong chàng về", Tạ Bất Quyện đọc xong thấy tức cười, tiểu cô nương đã thật sự khách khí với hắn rồi.
Bức thứ hai là tiểu cô nương nghe nói kinh thành rung chuyển, lo lắng cho hắn.
Tạ Bất Quyện đọc đến đây thì nhoẻn khoé môi.
"Ca ca, từ sau ngày giao thừa đó huynh liền mất tăm mất tích, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì rồi? Vì sao muội hỏi đại bá mẫu, người nói huynh rất tốt, mà huynh lại không hồi âm thư của muội vậy?"
"Ca ca, có phải huynh cảm thấy muội viết thư cho huynh quá thường xuyên không? Chỉ cần ca ca hồi âm một lần, một năm này muội sẽ không gửi nữa, không phiền huynh, được không?"
"Ca ca, hôm qua nghe cha nương nói, sau này có lẽ Nhị phòng nhà mình sẽ không trở về kinh thành nữa, định cư ở Biền Châu luôn…."
"Ca ca à, cha nương muốn tìm cho muội một mối hôn sự ở Biền Châu. Bọn họ cảm thấy Ngụy Vân Tiêu rất tốt, gia thế tướng mạo đều xuất chúng, nhưng muội cảm thấy hắn phiền lắm, hắn cứ hay từ phía sau kéo búi tóc của muội, luôn hù muội sợ, nói hoa vẽ trên trán của muội rất xấu, chẳng có ai phiền phức như hắn cả…"
Tạ Bất Quyện đọc bức cuối cùng, ngẩn ngơ một hồi lâu, chua xót từ từ dâng lên.
Mái tóc tiểu cô nương vén lên, lộ ra cái trán, lại tỉ mỉ vì bản thân vẽ một đoá hoa lên đó, hắn còn chưa được nhìn thấy.
Đêm đó, thế mà Tạ Bất Quyện mơ thấy bản thân ngày bé, trong mơ có hắn, Hứa Tri Vụ, còn có huynh muội Ngụy gia, bọn họ đang chơi trò đám cưới giả. Trong mộng ấy, "Hứa Tư" vẫn chưa lấy ra bảng chữ mẫu, hắn rất kiên nhẫn mà chiều cô nương bé bỏng chơi trò này.
Khi khăn trùm màu đỏ được vén lên, hắn thấy đôi mắt trong trẻo của tiểu cô nương, không phải dáng vẻ 6 tuổi, thậm chí còn lớn hơn dáng vẻ năm nàng 12 tuổi một chút.
Nàng cười với hắn vô cùng ngọt ngào, gọi hắn ca ca.
Sau khi tỉnh lại Tạ Bất Quyện buồn rười rượi, hắn phát hiện ra, Hứa Tri Vụ trong mộng là do hắn tưởng tượng ra dáng vẻ nàng mười lăm tuổi, bây giờ nhớ lại gương mặt ấy lại trở nên mơ hồ, chẳng cách nào nhìn rõ được.
Thì ra đã rất lâu rồi hắn chưa được gặp nàng.
Tạ Bất Quyện bỗng ngẩng đầu lên, lệnh tùy tùng: "Mấy ngày nay hãy dọn dẹp sân viện bên cạnh gọn gàng đi, đồ đạc bên trong cũng thay đổi tất cả, bố trí thế nào ta sẽ viết cho ngươi."
Tùy tùng ngạc nhiên, còn chưa hỏi gì cả đã thấy điện hạ nhà hắn cười, nụ cười ôn nhu xen lẫn dung túng mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
"Ta muốn đón một người đến đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.