Chương 4:
Yuanyuan
04/02/2021
Tuyết Nguyên Tư, là một người mang ngũ linh căn. Trong mắt mọi người, là phế vật không thể tu hành. Vì cả năm nguyên tố đều không thể cùng lúc kêu gọi hình thành , càng đừng nói đến tu luyện. Tuyết Nguyên Tư từ khi sinh ra đã biết được bản thân không có duyên với tu tiên. Nên nàng chọn võ tu. Biết rằng võ tu là một con đường đầy khổ luyện, nhất là với thân nữ nhi.
Phụ thân cùng mẫu thân nàng đều không nỡ, nhưng Nguyên Tư đã quyết tâm, không thể cản nổi. Phụ thân nàng đành phải mời danh sư võ tông về dạy cho nàng. Nàng học rất chăm chỉ và biết chịu đựng. Dù bị đánh, bị ngã hay thậm chị gãy xương, đều không hề bật khóc. Nàng đều cố chịu mà luyện tập. Từ khi lên ba nàng đã học tập, đã được mười ba năm rồi. Dù không phải cao nhưng mà đã là gần cấp bậc đại võ sư!
Quên giới thiệu rằng, tu tiên là mưu cầu đại đạo. Thì võ tu, lại là mang tâm hành hiệp trượng nghĩa, xưng bá tứ phương. Võ tu có võ đồ, võ sư, đại võ sư, võ tông, võ tôn, võ thánh, võ thần. Tương truyền, từng có võ thần xuất hiện, có thể sánh ngang với thần tiên mà người tu tiên mưu cầu. Vậy nên, không ít người bình thường đầu chọn võ tu.
Năm năm trước, chứng kiến cả gia đình bị giết chính là ám ảnh lớn nhất mà một cô bé 10 tuổi phải chịu đựng. Mang trên vai mối huyết hải thâm thù, lại cỗng trên vai mạng sống của đệ đệ ruột. Năm năm qua, không biết hai tỷ đệ hai người đã trải qua thế nào.
Càng khó khăn hơn là nàng lại thân nữ nhi, dễ bề nguy hiểm, chỉ có thể cải trang thành thân nam nhân. Lúc nhỏ, được mẫu thân dạy cho công phu dịch dung điêu luyện, lại có chổ dụng võ. Mỗi đêm nhớ phụ mẫu nàng chỉ có thể nén nước mắt vào lòng mà đau đớn. Từng là một gia đình êm ấm, lại vì nàng mà tan nát. Nàng tự hận bản thân vô dụng. Lại càng hận kẻ gây nên. Vậy nên năm năm nay nàng không ngừng tu luyện, không nghỉ tìm tòi, làm việc nuôi sống hai tỷ đệ. Còn phải trốn chạy khỏi móng vuốt của kẻ thù truy bắt. Tuyết Lạc Khanh thua nàng ba tuổi rất ngoan, luôn nghe lời tỷ tỷ. Không hề làm nàng phải lo lắng. Một đệ đệ có thiên phú tu luyện như thế, nàng luôn cố gắng tìm cơ duyên cùng chổ tốt cho đệ đệ.
Thiên Ân tự là trạm trú chân không phải đầu tiên của hai người, nhưng là nơi làm hai người thấy ấm áp nhất. Lại không ngờ A Lạc nhà nàng có cơ duyên cùng Phật. Nếu có thể, nàng muốn để đệ đệ không cần phải bôn ba cùng mình, mà đi theo thiên dẫn, phổ độ chúng sanh.
Lần đó định để đệ đệ ở lại, không ngờ đệ ấy lại muốn cùng nàng. Vậy nàng quyết sẽ bảo hộ A Lạc của nàng cả đời!
Nhưng trước tiên, lần này nàng phải sống trở về.
Lần theo sau đường đi của đội ngũ áp giải đến khe núi Thạch Quỷ, nàng núp người sau mỏm đá, nhìn đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi.
Bây giờ nàng phải tìm cách tiếp cận lồng giam.
Trùng hợp khi có một tên tu sĩ trúc cơ đi tiểu ngang qua nơi nàng đang núp.
- Ai?
- Vù...
Không ngờ tên đó lại phát hiện ra mình, nàng vội vung tay lên, một tia điện loé lên, hướng về phía tên tu sĩ, không kịp kêu, cả người hắn cứng đơ, tay chân giật giật. Rồi cả người ngả xuống.
Ánh mắt nàng nhìn tên kia đầy lạnh nhạt, cứ như hắn không phải do nàng đánh bị thương. Đứng dậy, bước chân tới gần tên đó. Nàng như phát hiện ra một điều. Lôi trong người ra một lọ thuốc, nàng cúi xuống, mở lọ thuốc hơ hơ trước mặt tên kia. Sau đó, vô tình mà lột y phục hắn ra rồi khoác lên người. Một thứ cũng không để sót, chỉ còn lại áo lót nằm trơ trọi trên thân hình thấp gầy kia.
Thân hình gầy tiêu điều, cúi đầu đi nhanh vê phía đội ngũ.
- Vương Đông, đi tiểu mà cũng lâu như rùa. Đến phiên ngươi gác rồi kìa. Tới đó đứng.
- Hả.... Hảo. Ta biết rồi.
Nàng vội gật đầu đi về hướng cỗ lồng giam. Đúng là không cần tính toán cũng có người giúp. Nàng cúi thấp đầu đi nhanh.
- Khoan đã. Ta nói ngươi đó, tên trúc cơ thấp kém kia!
- ...
Nguyên Tư đứng sững lại, mặt càng cúi thấp xuống.
- Ngẩng đầu lên!
- Ta bảo ngươi ngảng đầu lên!
- Ta...ta...
Nguyên Tư ấp úng không nói nên lời. Bị tiếng quát mắng lớn kia càng rụt người lại.
Người ngoài không biết, nhưng tên này đang dùng uy áp của nguyên anh lên trúc cơ. Thử hỏi có trúc cơ nào mà không sợ.
- Vân đại nhân, Vương Đông còn nhỏ tuổi, lại nhát gan. Đến lượt hắn đi gác, là thuộc hạ sai bảo. Người đừng làm khó hắn.
- Người thấy đó! Hắn đã hai mấy tuổi mà mới có trúc cơ trung kì. Đã cố gắng lắm rồi. Người xem. Hắn bị người doạ đến ngu người luôn rồi...
- Hừ...
Cảm giác uy áp của nguyên anh kỳ áp lên cơ thể biến mất, Nguyên Tư hơi ngẩng đầu lên, đập vào mắt lại là gương mặt không thể quên. Vân Tùng, đệ đệ của Vân Lăng. Cũng là kẻ tham gia vào vụ thảm sát gia đình nàng. Ánh mắt nàng hiện lên tia lửa, nhưng lý trí nhắc nhở, nàng vội cúi đầu xuống. Càng kinh ngạc hơn là, khuôn mặt nàng, lại là mặt của tên trúc cơ bị nàng đánh tráo thân phận.
- Còn không mau đa tạ Vân đại nhận rồi nhanh đi canh gác đi!
- Dạ dạ. Ta biết rồi. Tiểu nhân đa tạ đại nhân lượng thứ. Tiểu nhân xin cáo lui.
Chắp hai tay lại, nàng vội vàng rời đi.
Đằng sau lưng, Vân Tùng nheo mắt nhìn bóng nàng tiến đến bên cỗ lồng giam đứng.
Hình như trong một cái liếc mắt kia, hắn nhìn thấy ánh mắt quen quen, nhưng lại không thể nhớ ra là gặp ở đâu. Vả lại, một tên trúc cơ nhỏ bé đó thì làm sao hắn quen biết được. Vứt suy nghĩ này ra sau đầu, hắn quay trở lại chổ ngồi tĩnh toạ.
Nếu sau này Vân Tùng nghĩ lại lần sơ sót này của mình, chắc hắn ta phải tát cho chính mình mấy bạt tai. Vừa làm mất tù nhân, vừa để vuột ngay kẻ mà mấy người họ hắn tìm kiếm bao lâu.
Đứng bên cạnh lồng giam, khi mà ánh mắt Vân Tùng rời khỏi mình, ánh mắt nàng không dấu khỏi sát khí. Nghiêng đầu nhìn lồng giam kia thật lâu, lâu đến nỗi không biết nàng đang nhìn Hoa Lương Tam hay đang ngẩn người.
Khi mọi người ngồi lại ăn cơm, nàng vẫn bị bắt đứng gác. Nhìn mấy tên xung quanh, hai kim đan trung kì, ba tên trúc cơ và nàng nữa là sáu người, chia ra các hướng đứng. Nàng đứng mạn sau, chỉ nhìn được bóng lưng cô độc xơ xác của Hoa Lương Tam.
Trong đầu hiện ra nhiều ý nghĩ nhưng lại không biết nên bắt đầu từ bước nào. Với cấp bậc gần đại võ sư của nàng, cũng chỉ có thể đánh ngang tay với kim đan sơ kì, ở đây lại là hai kim đan trung kì, còn chưa kể có ba tên trúc cơ nữa. Đường để chọn của nàng quá nguy hiểm. Xác suất để cứu được Hoa Lương Tam là không thể.
Bỗng lúc này, từ bốn phía, có những bóng đen tiến lại gần. Mấy tu sĩ trong đội ngũ cũng phát hiện ra nguy hiểm. Mọi người đều trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
- Người đến là ai?
Là nguyên anh kì duy nhất, Vân Tùng phóng ra uy áp chống lại.
- Vân Lang phái đã biết còn phải hỏi. Chi bằng tự hỏi lần này có rời khỏi đây được hay không. Lên!
Tên cầm đầu hoá ra cũng là nguyên anh kì, hắn ta cũng phóng ra uy áp cản lại. Cười khinh đáp lời. Tay vung lên, tất cả người bịt mặt đều xong lên chém giết. Nhất thời, cả khe núi đầu là sát khí. Vân Tùng cùng tên nguyên anh kì kia xong vào nhau ra chiêu.
Cùng là nguyên anh, cả hai đều ra tay rất mạnh, quyết không để đối thủ sống sót. Hai người đánh nhau, uy áp tản ra, mọi người xung quanh đầu không tránh khỏi bị áp lực. Tuyết Nguyên Tư nhìn thâý thời cơ đến. Vội vàng đến gần cỗ lồng giam. Tay khẽ vẽ lên thành pháp khí những hình vẽ kỳ quái. Tốc độ trên tay càng ngày càng mau. Bên cạnh nàng có mấy người nhìn thấy nàng làm hành động lạ thì nhíu mày, cả hai phe đều chỉ kiếm về phía nàng. Vân Lang phái thì nghĩ nàng định phá pháp khí, bên áo đen lại nghĩ nàng đang gia cố lồng giam.
Nhận thấy nguy cơ càng gần, tay nàng càng nhanh hơn. Những kí tự kia dần hình thành mấy tầng trận pháp ảo diệu. Mấy người kia càng hoảng loạn. Nàng sắp thành công rồi!
Lúc kiếm khí, đao khí cùng chưởng pháp đánh lên người nàng, thân hình nàng lắc cái, đã đứng trên đỉnh lồng giam. Hai tay nàng kết ấn, chưởng về phía đỉnh lồng. Chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn. Theo đó, từng vết nứt lan rộng từ đỉnh lồng.
Nàng cũng nhảy xuống vung tay phóng ra lôi cầu đánh mấy tên trúc cơ đến giật tê dại rồi ngã xuống. Nhìn kĩ, bọn chúng chỉ mất khả năng phản kháng mà ngất đi. Nàng không có ra tuyệt chiêu lấy đi mạng sống của họ. Mấy tên áo đen cũng không tránh khỏi. Nàng không biết bọn họ đến đây có mục đích gì. Nhìn vào lúc nãy định ra tay với nàng, nàng càng không thể bỏ qua.
Thấy trận pháp đã hoàn toàn phá bỏ pháp khí, nàng giơ tay ra đánh lên những thanh khung, chúng cũng theo đấy mà gãy vụn. Vội vàng nhảy vào trong, nàng cuối cùng cũng thấy tận mắt Hoa Lương Tam. Ông trông già đi cả chục tuổi. Mặt đầy râu dài, lại thêm cả nét tang thương hiện rõ trên khoé mắt. Nãy giờ có tiếng động lớn như vậy, ông chỉ hơ hé mắt liếc nhìn nàng. Rồi lại nhắm mắt lại.
Thấy vậy, nàng không nói gì, tay vội nắm lấy tay ông bắt mạch. Nội thương nghiêm trọng, kinh mạch hầu như đều bị tổn thương. Tu vi từ nguyên anh cũng chỉ còn lại là trúc cơ sơ kì. Đây rõ ràng là kết quả của Vân Lăng!
Tay nàng bắt mạch mà run rẩy. Ánh mắt ngân ngấn nước đầy tơ máu.
- Ta dẫn người đi.
- .... Ngươi là... Ai? Sao lại...cứu ta?
- Có người giao phó. Đi. Ta đem ông đi gặp người đó!
- ... Hảo. Dù...dù sao mạng này của ta cũng sắp chịu không nổi nữa. Rơi vào tay ai cũng chết. Ta đi..với ngươi.
- Người....
Nghe thấy mấy lời Hoa Lương Tam thốt ra, nàng như cứng người lại. Cố kìm nén cảm xúc, đỡ Hoa Lương lên dìu đi. Cả trọng lượng của ông đè lên cơ thể gầy yếu của nàng, thấy thôi cũng thấy sắp ngã bất cứ lúc nào.
Hai người vừa ra khỏi lồng giam, thì chào đón chính là luồng uy áp của nguyên anh kì giáng xuống. Đã dìu Hoa Lương Tam khó khăn, giờ thêm uy áp. Cả người nàng chịu không nổi mà phun một ngụm máu, chân khụyu xuống đập trên nền đất. Nghe thấy cả tiếng xương kêu thật lớn. Trên trán nàng chảy ra mấy giọt mồ hôi lạnh. Xong bàn tay vẫn nâng lấy bả vai Hoa Lương Tam không buông.
- Tên nhãi nhép to gán. Dám trước mắt ta định cứu người. Đi chết đi!
Vân Tùng vừa tránh thoát được chiêu thức của tên áo đen kia. Quay đầu đã thấy pháp khí giam cầm tội đồ bị phá tan. Lửa giận đùng đùng muốn xem xem là tên nào gan to vậy.
Không ngờ, lại là một tên trúc cơ nhỏ bé!
Phụ thân cùng mẫu thân nàng đều không nỡ, nhưng Nguyên Tư đã quyết tâm, không thể cản nổi. Phụ thân nàng đành phải mời danh sư võ tông về dạy cho nàng. Nàng học rất chăm chỉ và biết chịu đựng. Dù bị đánh, bị ngã hay thậm chị gãy xương, đều không hề bật khóc. Nàng đều cố chịu mà luyện tập. Từ khi lên ba nàng đã học tập, đã được mười ba năm rồi. Dù không phải cao nhưng mà đã là gần cấp bậc đại võ sư!
Quên giới thiệu rằng, tu tiên là mưu cầu đại đạo. Thì võ tu, lại là mang tâm hành hiệp trượng nghĩa, xưng bá tứ phương. Võ tu có võ đồ, võ sư, đại võ sư, võ tông, võ tôn, võ thánh, võ thần. Tương truyền, từng có võ thần xuất hiện, có thể sánh ngang với thần tiên mà người tu tiên mưu cầu. Vậy nên, không ít người bình thường đầu chọn võ tu.
Năm năm trước, chứng kiến cả gia đình bị giết chính là ám ảnh lớn nhất mà một cô bé 10 tuổi phải chịu đựng. Mang trên vai mối huyết hải thâm thù, lại cỗng trên vai mạng sống của đệ đệ ruột. Năm năm qua, không biết hai tỷ đệ hai người đã trải qua thế nào.
Càng khó khăn hơn là nàng lại thân nữ nhi, dễ bề nguy hiểm, chỉ có thể cải trang thành thân nam nhân. Lúc nhỏ, được mẫu thân dạy cho công phu dịch dung điêu luyện, lại có chổ dụng võ. Mỗi đêm nhớ phụ mẫu nàng chỉ có thể nén nước mắt vào lòng mà đau đớn. Từng là một gia đình êm ấm, lại vì nàng mà tan nát. Nàng tự hận bản thân vô dụng. Lại càng hận kẻ gây nên. Vậy nên năm năm nay nàng không ngừng tu luyện, không nghỉ tìm tòi, làm việc nuôi sống hai tỷ đệ. Còn phải trốn chạy khỏi móng vuốt của kẻ thù truy bắt. Tuyết Lạc Khanh thua nàng ba tuổi rất ngoan, luôn nghe lời tỷ tỷ. Không hề làm nàng phải lo lắng. Một đệ đệ có thiên phú tu luyện như thế, nàng luôn cố gắng tìm cơ duyên cùng chổ tốt cho đệ đệ.
Thiên Ân tự là trạm trú chân không phải đầu tiên của hai người, nhưng là nơi làm hai người thấy ấm áp nhất. Lại không ngờ A Lạc nhà nàng có cơ duyên cùng Phật. Nếu có thể, nàng muốn để đệ đệ không cần phải bôn ba cùng mình, mà đi theo thiên dẫn, phổ độ chúng sanh.
Lần đó định để đệ đệ ở lại, không ngờ đệ ấy lại muốn cùng nàng. Vậy nàng quyết sẽ bảo hộ A Lạc của nàng cả đời!
Nhưng trước tiên, lần này nàng phải sống trở về.
Lần theo sau đường đi của đội ngũ áp giải đến khe núi Thạch Quỷ, nàng núp người sau mỏm đá, nhìn đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi.
Bây giờ nàng phải tìm cách tiếp cận lồng giam.
Trùng hợp khi có một tên tu sĩ trúc cơ đi tiểu ngang qua nơi nàng đang núp.
- Ai?
- Vù...
Không ngờ tên đó lại phát hiện ra mình, nàng vội vung tay lên, một tia điện loé lên, hướng về phía tên tu sĩ, không kịp kêu, cả người hắn cứng đơ, tay chân giật giật. Rồi cả người ngả xuống.
Ánh mắt nàng nhìn tên kia đầy lạnh nhạt, cứ như hắn không phải do nàng đánh bị thương. Đứng dậy, bước chân tới gần tên đó. Nàng như phát hiện ra một điều. Lôi trong người ra một lọ thuốc, nàng cúi xuống, mở lọ thuốc hơ hơ trước mặt tên kia. Sau đó, vô tình mà lột y phục hắn ra rồi khoác lên người. Một thứ cũng không để sót, chỉ còn lại áo lót nằm trơ trọi trên thân hình thấp gầy kia.
Thân hình gầy tiêu điều, cúi đầu đi nhanh vê phía đội ngũ.
- Vương Đông, đi tiểu mà cũng lâu như rùa. Đến phiên ngươi gác rồi kìa. Tới đó đứng.
- Hả.... Hảo. Ta biết rồi.
Nàng vội gật đầu đi về hướng cỗ lồng giam. Đúng là không cần tính toán cũng có người giúp. Nàng cúi thấp đầu đi nhanh.
- Khoan đã. Ta nói ngươi đó, tên trúc cơ thấp kém kia!
- ...
Nguyên Tư đứng sững lại, mặt càng cúi thấp xuống.
- Ngẩng đầu lên!
- Ta bảo ngươi ngảng đầu lên!
- Ta...ta...
Nguyên Tư ấp úng không nói nên lời. Bị tiếng quát mắng lớn kia càng rụt người lại.
Người ngoài không biết, nhưng tên này đang dùng uy áp của nguyên anh lên trúc cơ. Thử hỏi có trúc cơ nào mà không sợ.
- Vân đại nhân, Vương Đông còn nhỏ tuổi, lại nhát gan. Đến lượt hắn đi gác, là thuộc hạ sai bảo. Người đừng làm khó hắn.
- Người thấy đó! Hắn đã hai mấy tuổi mà mới có trúc cơ trung kì. Đã cố gắng lắm rồi. Người xem. Hắn bị người doạ đến ngu người luôn rồi...
- Hừ...
Cảm giác uy áp của nguyên anh kỳ áp lên cơ thể biến mất, Nguyên Tư hơi ngẩng đầu lên, đập vào mắt lại là gương mặt không thể quên. Vân Tùng, đệ đệ của Vân Lăng. Cũng là kẻ tham gia vào vụ thảm sát gia đình nàng. Ánh mắt nàng hiện lên tia lửa, nhưng lý trí nhắc nhở, nàng vội cúi đầu xuống. Càng kinh ngạc hơn là, khuôn mặt nàng, lại là mặt của tên trúc cơ bị nàng đánh tráo thân phận.
- Còn không mau đa tạ Vân đại nhận rồi nhanh đi canh gác đi!
- Dạ dạ. Ta biết rồi. Tiểu nhân đa tạ đại nhân lượng thứ. Tiểu nhân xin cáo lui.
Chắp hai tay lại, nàng vội vàng rời đi.
Đằng sau lưng, Vân Tùng nheo mắt nhìn bóng nàng tiến đến bên cỗ lồng giam đứng.
Hình như trong một cái liếc mắt kia, hắn nhìn thấy ánh mắt quen quen, nhưng lại không thể nhớ ra là gặp ở đâu. Vả lại, một tên trúc cơ nhỏ bé đó thì làm sao hắn quen biết được. Vứt suy nghĩ này ra sau đầu, hắn quay trở lại chổ ngồi tĩnh toạ.
Nếu sau này Vân Tùng nghĩ lại lần sơ sót này của mình, chắc hắn ta phải tát cho chính mình mấy bạt tai. Vừa làm mất tù nhân, vừa để vuột ngay kẻ mà mấy người họ hắn tìm kiếm bao lâu.
Đứng bên cạnh lồng giam, khi mà ánh mắt Vân Tùng rời khỏi mình, ánh mắt nàng không dấu khỏi sát khí. Nghiêng đầu nhìn lồng giam kia thật lâu, lâu đến nỗi không biết nàng đang nhìn Hoa Lương Tam hay đang ngẩn người.
Khi mọi người ngồi lại ăn cơm, nàng vẫn bị bắt đứng gác. Nhìn mấy tên xung quanh, hai kim đan trung kì, ba tên trúc cơ và nàng nữa là sáu người, chia ra các hướng đứng. Nàng đứng mạn sau, chỉ nhìn được bóng lưng cô độc xơ xác của Hoa Lương Tam.
Trong đầu hiện ra nhiều ý nghĩ nhưng lại không biết nên bắt đầu từ bước nào. Với cấp bậc gần đại võ sư của nàng, cũng chỉ có thể đánh ngang tay với kim đan sơ kì, ở đây lại là hai kim đan trung kì, còn chưa kể có ba tên trúc cơ nữa. Đường để chọn của nàng quá nguy hiểm. Xác suất để cứu được Hoa Lương Tam là không thể.
Bỗng lúc này, từ bốn phía, có những bóng đen tiến lại gần. Mấy tu sĩ trong đội ngũ cũng phát hiện ra nguy hiểm. Mọi người đều trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
- Người đến là ai?
Là nguyên anh kì duy nhất, Vân Tùng phóng ra uy áp chống lại.
- Vân Lang phái đã biết còn phải hỏi. Chi bằng tự hỏi lần này có rời khỏi đây được hay không. Lên!
Tên cầm đầu hoá ra cũng là nguyên anh kì, hắn ta cũng phóng ra uy áp cản lại. Cười khinh đáp lời. Tay vung lên, tất cả người bịt mặt đều xong lên chém giết. Nhất thời, cả khe núi đầu là sát khí. Vân Tùng cùng tên nguyên anh kì kia xong vào nhau ra chiêu.
Cùng là nguyên anh, cả hai đều ra tay rất mạnh, quyết không để đối thủ sống sót. Hai người đánh nhau, uy áp tản ra, mọi người xung quanh đầu không tránh khỏi bị áp lực. Tuyết Nguyên Tư nhìn thâý thời cơ đến. Vội vàng đến gần cỗ lồng giam. Tay khẽ vẽ lên thành pháp khí những hình vẽ kỳ quái. Tốc độ trên tay càng ngày càng mau. Bên cạnh nàng có mấy người nhìn thấy nàng làm hành động lạ thì nhíu mày, cả hai phe đều chỉ kiếm về phía nàng. Vân Lang phái thì nghĩ nàng định phá pháp khí, bên áo đen lại nghĩ nàng đang gia cố lồng giam.
Nhận thấy nguy cơ càng gần, tay nàng càng nhanh hơn. Những kí tự kia dần hình thành mấy tầng trận pháp ảo diệu. Mấy người kia càng hoảng loạn. Nàng sắp thành công rồi!
Lúc kiếm khí, đao khí cùng chưởng pháp đánh lên người nàng, thân hình nàng lắc cái, đã đứng trên đỉnh lồng giam. Hai tay nàng kết ấn, chưởng về phía đỉnh lồng. Chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn. Theo đó, từng vết nứt lan rộng từ đỉnh lồng.
Nàng cũng nhảy xuống vung tay phóng ra lôi cầu đánh mấy tên trúc cơ đến giật tê dại rồi ngã xuống. Nhìn kĩ, bọn chúng chỉ mất khả năng phản kháng mà ngất đi. Nàng không có ra tuyệt chiêu lấy đi mạng sống của họ. Mấy tên áo đen cũng không tránh khỏi. Nàng không biết bọn họ đến đây có mục đích gì. Nhìn vào lúc nãy định ra tay với nàng, nàng càng không thể bỏ qua.
Thấy trận pháp đã hoàn toàn phá bỏ pháp khí, nàng giơ tay ra đánh lên những thanh khung, chúng cũng theo đấy mà gãy vụn. Vội vàng nhảy vào trong, nàng cuối cùng cũng thấy tận mắt Hoa Lương Tam. Ông trông già đi cả chục tuổi. Mặt đầy râu dài, lại thêm cả nét tang thương hiện rõ trên khoé mắt. Nãy giờ có tiếng động lớn như vậy, ông chỉ hơ hé mắt liếc nhìn nàng. Rồi lại nhắm mắt lại.
Thấy vậy, nàng không nói gì, tay vội nắm lấy tay ông bắt mạch. Nội thương nghiêm trọng, kinh mạch hầu như đều bị tổn thương. Tu vi từ nguyên anh cũng chỉ còn lại là trúc cơ sơ kì. Đây rõ ràng là kết quả của Vân Lăng!
Tay nàng bắt mạch mà run rẩy. Ánh mắt ngân ngấn nước đầy tơ máu.
- Ta dẫn người đi.
- .... Ngươi là... Ai? Sao lại...cứu ta?
- Có người giao phó. Đi. Ta đem ông đi gặp người đó!
- ... Hảo. Dù...dù sao mạng này của ta cũng sắp chịu không nổi nữa. Rơi vào tay ai cũng chết. Ta đi..với ngươi.
- Người....
Nghe thấy mấy lời Hoa Lương Tam thốt ra, nàng như cứng người lại. Cố kìm nén cảm xúc, đỡ Hoa Lương lên dìu đi. Cả trọng lượng của ông đè lên cơ thể gầy yếu của nàng, thấy thôi cũng thấy sắp ngã bất cứ lúc nào.
Hai người vừa ra khỏi lồng giam, thì chào đón chính là luồng uy áp của nguyên anh kì giáng xuống. Đã dìu Hoa Lương Tam khó khăn, giờ thêm uy áp. Cả người nàng chịu không nổi mà phun một ngụm máu, chân khụyu xuống đập trên nền đất. Nghe thấy cả tiếng xương kêu thật lớn. Trên trán nàng chảy ra mấy giọt mồ hôi lạnh. Xong bàn tay vẫn nâng lấy bả vai Hoa Lương Tam không buông.
- Tên nhãi nhép to gán. Dám trước mắt ta định cứu người. Đi chết đi!
Vân Tùng vừa tránh thoát được chiêu thức của tên áo đen kia. Quay đầu đã thấy pháp khí giam cầm tội đồ bị phá tan. Lửa giận đùng đùng muốn xem xem là tên nào gan to vậy.
Không ngờ, lại là một tên trúc cơ nhỏ bé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.