Đường Trở Về

Chương 5:

Yuanyuan

28/02/2021

- Ta đến cứu Hoa tướng quân, nếu các ngươi đến cứu ông ta. Thì ngăn cản Vân Tùng lại.

Uy áp từ Nguyên anh kỳ bạo phát, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn. Khoé miệng chảy máu vẫn cố gắng lên tiếng. Cố gắng chống lại uy áp, đỡ lấy Hoa Lương Tam nhảy xuống cỗ lồng giam, cả hai người nàng ngã xuống đất đầy chật vật. Nội thương đã nặng, chân bị chấn thương lớn, bây giờ tay cũng bị đập xuống đất. Mồ hôi trên trán nàng úa ra, môi bị răng cắn đến ứa máu. Không biết đó là máu do bị thương hay là do chính nàng cắn tạo thành hay không. Nàng trông thảm không thể tả.

Hoa tướng quân bị ngã không hề kêu rên, chỉ nhíu mày nhìn nàng đang chật vật cố gắng đứng dậy hướng về phía bản thân mà bước tới. Tâm trạng ông không biết làm sao để nói được. Tại sao lại có người cố chấp cứu ông, nếu chỉ là có người giao phó, cũng không cần đến tính mạng cũng không màng đến thế.

Bên này, Huyết Vân Nam, chính là kẻ mặc áo đen cầm đầu bay đến. Nghe thấy lời của nàng thì hơi nghi ngờ. Xong vẫn vung tay, phóng ra uy áp cản lại chưởng phong của Vân Tùng. Uy áp bị giảm suy. Sắc mặt nàng vẫn không khấm khá nổi. Cố lê bước tới đỡ lấy Hoa Lương Tam lên bước thấp bước ngắn bước đi. Đi ngang qua một tên bịt mặt, nàng ném cho hắn ta một vật. Để lại một câu nhỏ rồi cố gắng rời đi.

- Quán trọ cuối trấn!

Thấy hai người nàng sắp thoát khỏi. Vân Tùng nổi giận hét lên:

- Toàn lực ngăn cản hai tên kia lại cho ta!

Còn bản thân hắn thì nhảy tới vung chiêu đánh với Huyết Vân Nam.

- Ta không cần biết các ngươi là ai? Hôm nay đừng mong rời khỏi đây!

Vân Tùng lôi trong ngực ra một tấm phù. Vừa thấy nó, nét mặt Huyết Vân Nam biến sắc.

- Ma huyết phù. Các ngươi lại thông đồng với Ma giới! Tuyết Thiên Chính đúng là điên rồi. Không ngờ các ngươi lại ngu muội đến thế! Lại dung túng cùng ma giới! Vậy hôm nay ta càng phải dốc toàn lực. Không thể để ngươi trở về được!

Huyết Vân Nam to tiếng mắng, ánh mắt ông đầy sắc lạnh. Tay giơ lên, một nhọn thương màu máu xuất hiện, quanh thân nó đầy ánh lửa cháy rực.

- Hoả thương Huyết mặc! Ngươi là Huyết Vân Nam! Haha. Không ngờ hôm nay ta lại gặp hai trong bốn vị tướng quân. Vậy thì ngươi càng đừng hồng rời khỏi. Ám Tiêu, đuổi theo hai người kia, phải bắt Hoa Lương Tam lại cho ta. Cả tên trúc cơ kia nữa.

Vân Tùng nhìn cây thương của Huyết Vân Nam chăm chú, lại hoá ra là binh khí quen. Hắn ta cười phá lên. Lại phất tay lên không trung, một viên pháo truyền tin nổ tung. Theo đó mà hai bóng đen xuất hiện. Là hai tên ma tộc. Quanh người chúng là một luồng ma khí đen u ám. Cả hai vừa xuất hiện, tu sĩ đang chiến đầu đầu hít một ngụm khí lạnh. Không ngờ ma tộc lại ngang nhiên xuất hiện. Huyết Vân Nam chửi thầm, Tuyết Thiên Chính đúng là điên cuồng thật rồi.

Hai tên ma tộc sau khi nghe thấy mệnh lệnh, theo hướng nàng rời đi mà đuổi theo.

- Ma tộc!



- Haha. Xem ra các ngươi cũng đã nhận ra. Vậy thì đi chết hết đi!

Hai người Vân Tùng và Huyết Vân Nam xông vào đánh nhau. Mấy người đi theo cũng ra tay hết mình. Cả khe núi bỗng chốc mùi máu tanh lan tràn.

Ma huyết phù trên tay Vân Tùng bốc cháy, cùng lúc đó. Ma khí từ bốn phương tám hướng theo đó hội tụ lại trên tay hắn. Một thanh cự kiếm đầy ma khí hình thành. Vân Tùng vung kiếm, một trận cuồng phong quét qua, theo đó là những tiếng ma kêu quỷ gào đánh sâu vào tâm thức tu sĩ. Có mấy người kể cả quân Vân Tùng hay là Huyết Vân Nam chịu không được mà máu mũi máu tai chảy xuống. Mấy người đó nhiệm chú nhưng vẫn nghe thấy những tiếng ma quỷ gào khóc đau đớn. Có người chịu không nổi mà ngất đi.

Huyết Vân Nam thấy tình cảnh rối loạn, nhíu mày. Tay vung Hoả thương Huyết mặc chém về phía Vân Tùng. Vân Tùng đang đắc ý thì bị một kiếm đẩy lùi. Miệng phun ra một ngụm máu. Mắt rực lửa, lại nhiễm ma khí từ cự kiếm, Vân Tùng hét lên một tiếng, nhảy bổ tới chổ Huyết Vân Nam.

- Hai ta hôm nay phải là ngươi chết ra sống! Aaaaa..

Bên này trận chiến đầy ma khí cùng huyết khí. Thì bên Tuyết Nguyên Tư, tình hình cũng nguy nan không kém. Vừa dìu một người bị thương nặng, lại chống chịu vết thương trên người, nàng sắp chịu không nổi nữa.

Lúc này, hai tên ma tộc lại đuổi tới.

- Ma tộc!

Vừa thấy ma khí xung quanh chúng, nàng nhíu mày lên tiếng!

- Thơm quá! Hình như ta ngửi thấy mùi của huyết mạch thượng cổ đang toả ra.

- Ta cũng ngửi thấy! Thật thơm.

- Là một trong hai tên kia. Ta thật muốn thử. Kaka

- Ma tộc các ngươi! Đáng chết!

Thấy hai tên ma tộc đang hưởng thụ mùi máu, nàng không khỏi tức giận. Ánh mắt thù hận nhìn hai tên đó như thể có thể ăn tươi chúng.

Không ai hiểu cảm giác này như nàng, tận mắt thấy người thân bị móng vuốt, bị hàm răng dơ bẩn kia cắn xé. Đó là địa ngục trần gian! Chúng thích máu, cực kì thích máu. Đó cũng là nỗi day dứt nhất đời này của nàng. Nàng biết mình có một bí mật. Đó là dòng máu của nàng không giống với người thường, là thứ máu ma tộc yêu thích nhất. Chỉ cần một ngụm máu của nàng, thì ma tộc có thẻ tăng tu vi nhanh chóng không gặp nghịch cảnh. Nàng ghét máu của mình, nhưng phụ mẫu đã bảo nàng phải yêu thương thân thể này, chính là báo đáp lớn nhất cho hai người. Hai người dặn nàng không được để bị thương, vì một khi có ma tộc phát hiện ra, đó là tử ngục của nàng và người xung quanh.

Bây giờ trên người nàng, vết thương chi chít. Mùi máu cũng theo đó mà phảng phất.



Đặt Hoa Lương Tam dựa vào gốc cây, Tuyết Nguyên Tư đứng trước mặt, che đi thân hình ông.

- Mùi máu chắc chắn trên người tên thanh niên này. Hai ta chia đôi. Chỉ cần bắt sống Hoa Lương Tam, còn tên kia cứ báo lại là không may bị hai ta giết chết. Hahaha.

- Ra tay đi. Ta chịu không nổi nữa rồi. Ka...ka.

Hai tên ma tộc cười khinh nhìn nàng như thấy một miếng mồi thơm ngon. Ánh mắt xấu xa đầy tà vọng. Răng nanh sắc nhọn lộ ra, đen ngòm.

Nàng nhìn thấy mà lòng đầy ghê tởm.

- Ma tộc, tới đi, hôm nay các ngươi có tới mà không có về!

- Tiểu tử, ngươi định làm gì? Hai bọn chúng đều là ma tộc tu vi kim đan cả đấy! Làm sao ngươi đánh thắng được. Đừng manh động.

- Hoa tướng quân. Đa tạ. Nhưng mà, có những thứ, dù máu chảy xương tan. Ta nhất định phải giết hai tên này.

Không để Hoa Lương Tam nói thêm. Thân hình nàng đứng đó xảy ra dị biến.

Hoa Lương Tam nhìn thiếu niên trước mắt đầy kinh ngạc và hãi hùng. Cả đời này, ông chưa thấy được viễn cảnh đẹp đến thế, đẹp đến khắc sâu vào trí óc của ông cả đời.

Quanh người Tuyết Nguyên Tư, quang mang nhiều sắc tố phát sáng. Khiến cả thân thể nàng trở nên mờ ảo.

- Hắn...hắn sao lại xảy ra biến hoá. Ta cảm nhận trên người con mồi này phát ra nguy hiểm.

- Ngu ngốc. Thức ăn đến miệng còn lo sợ. Hắn ta chỉ là dây đàn sắp đứt vẫn cố gắng gắng vang. Một tên trúc cơ nhỏ nhoi. Lên!

Một tên ma tộc thấy dị biến thì hơi chùng bước, không dám bước lên. Tên còn lại đá tên đó một phát, mắng ngu ngốc. Thân hình cả hai phất động xông về phía nàng.

Bên này, vì một lúc bộc phát tất cả linh căn, nàng không thể khống chế hoàn toàn, mấy loại linh căn xung đột va chạm nhau trong đan điền. Như những quả bom nổ lếch tếch, trên trán nàng bây giờ nhăn lại đến lợi hại. Bình tĩnh xoa dịu những linh căn đang tác quái, trong chớp mắt nàng mở mắt ra, trong đó là ý cười đến lạnh thấu tim, bên môi nhếch lên nụ cười nhìn hai tên ma tộc đáng khinh xông tới. Nàng nhẹ nhàng nói một từ.

- Giết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đường Trở Về

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook