Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 83: Anh thấy được em rồi

CoCo

06/10/2021

Tôi than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Nhưng là… đó là bố của em. Khi em còn bé, ông ấy sẽ luôn ôm em, để em ngồi trên cổ ông ấy trong vườn hoa đuổi bắt bướm. Khi đó em luôn cho là ông ấy rất yêu thương em. Nhưng không ngờ ông ấy ghét em. Đó là ranh giới cuối cùng. Là em tự đánh giá cao giá trị bản thân. Khưu Thiên Trường, em thật sự thấy lạnh quá. Phải làm thế nào đây? Em không có cách nào bình tĩnh lại.”

“Ngu ngốc, bất kể lúc nào, nếu như em cái gì cũng không có. Em nên nhớ em vẫn còn có anh” Khưu Thiên Trường há mồm liền tỏ tình, rất êm tai.

Giờ khắc này, tôi chỉ muốn dựa vào trong ngực của anh ấy như cá tìm được cảng tránh gió. Vì vậy tôi đối với anh ấy nói: “Em bây giờ mất hết tất cả, nhưng anh thì đang ở nơi nào chứ?”

“Anh ngay sau lưng em” Ngoài dự tính, âm thanh lần này so với trước đó thật rất gần, thật giống như ở sau lưng truyền tới.

Tôi dùng sức xoay người, liền thấy Khưu Thiên Trường đứng dưới suối phun phía dưới. Anh ấy đắm chìm dưới trời chiều, trên người đều bị màu đỏ của nắng chiều như mạ một lớp vàng lên. Mặt mũi tuấn tú như từ trong bức họa đi ra vậy. Bóng dáng của anh ấy bị nắng chiều kéo dài thật dài. Lúc tôi xoay người lại, bóng của tôi và anh ấy cùng giao nhau. Cuối cùng dung hợp vào một chỗ. truyện đam mỹ

Tôi nghĩ, đại khái cả đời này tôi cũng không quên được màn anỳ. Bởi vì anh ấy nhìn thật đẹp trai. Giống như trời cao rốt cuộc cũng thấy được lòng tôi chua xót nên từ trên trời hạ xuống một hoàng tử đến bên người tôi.

Tôi không để ý tất cả mọi thứ mà xông lên, dùng sức nhào vào trong ngực anh ấy. Đem mặt tôi chôn trong ngực anh ấy. Mùi hương quen thuộc hòa quyện cùng mùi thuốc lá và nhiệt độ cơ thể của anh ấy khiến tôi rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Bất kể bên ngoài gió lớn bao nhiêu, mưa lớn như nào, đây cũng là nơi che chở cho tôi.

“Anh dẫn em đến chỗ này” Khưu Thiên Trường kéo tôi theo dòng người hướng xa xa đi tới. Anh ấy đi rất cẩn thận, luôn đem tôi bảo hộ trong ngực, rất sợ người bên đường đụng phải tôi. Tôi chỉ cần đi theo bước chân của anh ấy bước về phía trước là tốt rồi. Hoàn toàn không cần lo lắng sẽ có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

“Đi đâu vậy?” Tôi đem những chuyện khiến tôi phiền não chôn ở nơi sâu nhất trong lòng, cố gắng để mình vui vẻ. Có Khưu Thiên Trường ở bên cạnh tôi vì sao lại còn muốn đi quản những người khác, những chuyện khác chứ? Tôi chỉ muốn cho mình vui vẻ thôi.



“Dẫn em đi tìm vui vẻ” Khưu Thiên Trường nháy mắt mấy cái, con ngươi lóe lên ánh sáng, khóe miệng mang nụ cười như đứa trẻ, hướng về phía trước chỉ một cái: “Đi thôi, anh sẽ mang vui vẻ đến cho em”

“Vui vẻ cũng có thể tự mình tìm sao?” Tôi lắc đầu một cái, mặc cho anh ấy kéo tôi. Bất kể anh ấy mang tôi đi nơi nào, cho dù là núi đao biển lửa, tôi cũng sẽ đi.

“Dĩ nhiên, bất cứ thứ gì em thấy thích thì đó sẽ đều làm em thấy vui vẻ? Như vậy mới không uổng công ở thế gian nên đi một lần. Giống như anh thấy được mặt trời ngả về phía tây liền thấy đẹp. Giống như…. Anh nhìn thấy em!”

Khưu Thiên Trường dĩ nhiên sẽ không mang tôi đi núi đao biển lửa. Có điều tôi cũng không nghĩ tới, anh ấy lại dẫn tôi đến khu trò chơi. Ngồi trên đu quay gỗ trước, nghe bọn nhỏ cười cười nói nói. Tôi ngẩn ngơ. Chỉ vào những đứa nhỏ đang chảy nước mũi ngồi trên đu quay ngựa gỗ nói: “Anh chẳng lẽ muốn em cùng anh ngồi lên con ngựa gỗ này sao? Ngây thơ”

“Thật giống như mấy ông bà lão vậy. Đừng quên em cũng chỉ mới hai mươi bốn tuổi. Hoàng tử dẫn em đi cảm thụ tuổi thơ tốt đẹp” Khưu Thiên Trường không để ý đến biểu tình nhăn nhó của tôi. Mua vé cưỡng ép tôi đi lên. Còn hết lần này đến lần khác muốn cùng tôi ngồi trên một con ngựa gỗ, hơn nữa còn bày tỏ làm như vậy sẽ đảm bảo an toàn của tôi.

Tôi ngồi đằng trước mặt đỏ rần, cảm giác nhưng cô bé cậu bé đều nhìn chúng tôi nhăn nhó. Nhưng chờ đu quay ngựa gỗ chuyển động, tôi rất nhanh đem những thứ cảm giác không tự nhiên quên mất.

Bởi vì thật vui vẻ, như đang nghe một bài đồng dao. Nhìn một đám con nít vui sướng kêu nháo hi hi ha ha. Tôi cũng bị bầu không khí này lây. Tuổi thơ của tôi mà nói chính là ác mộng, nhưng luôn có những thứ tốt đẹp lưu luyến.

Mẹ dẫn tôi đến khu trò chơi này một lần, tôi cũng là đang ngồi trên đu quay ngựa gỗ này. Mẹ ngồi đằng sau đỡ tôi như cảnh này. Thật giống như trong quá khứ.

Ngồi xong đu quay ngựa gỗ, Khưu Thiên Trường lại kéo tôi đi tới xe bay. Tôi cũng chỉ thấy loại trò chơi này ở trên ti vi. Nghe nói rất kích thích, cũng rất đáng sợ. Tôi có chút không dám lên, nhưng thái độ của Khưu Thiên Trường rất kiên định, vỗ ngựa một cái bày tỏ rằng có anh ấy ở đây tuyệt đối sẽ không để tôi xảy ra chuyện gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đường Vân, Em Là Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook