Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 85: Như vầy mới đúng

CoCo

06/10/2021

Tôi cảm thấy rất kỳ quái. Trên đời này không có nơi nào không có người thích tám chuyện. Nhưng càng làm cho tôi thấy kỳ quái chcính là ba người phụ nữ ngày hôm qua tám chuyện của tôi lại không thấy đâu. Sau khi làm được một ít văn kiện, tôi không nhịn được hỏi người đồng nghiệp bên người rằng mấy cô gái kia đi đâu rồi.

Đồng nghiệp nhún nhún vai nói: “Bọn họ ngày hôm qua đã vấp phải sai lầm quan trọng, đã bị đuổi”

“…”

Tại sao tôi có cảm giác bởi vì bọn họ tám chuyện của tôi cho nên mới bị đuổi nhỉ. Nhưng là công ty này cũng không phải của tôi mở, dựa vào đâu mà tôi có được nhiều ưu đãi đến vậy?

Tôi chỉ là một người nhỏ bé, cứ cho là trên tin tức phóng đại đi nữa thì làm gì có người nào lại chú ý đến một thiếu phụ như tôi chứ? Chi bằng đi xem nhan sắc của Nhan Như Ngọc đẹp nhường nào thì còn có ý nghĩa hơn.

Cả ngày công việc của tôi cũng rất thuận lợi, sau khi tan việc, tôi đón xe đến nhà cũ của nhà họ Tiêu. Chắc hẳn trên tin tức mọi người cũng biết. Bà nội cũng đã biết rồi. Đã đến mức này, bà nội chắc hẳn cũng sẽ không kiên trì bắt chúng tôi sống cùng nhau nữa. Tôi biết bà nội có ý tốt. Rất thương tôi lại còn để tôi gả cho người đàn ông tôi thầm mến. Nhưng lòng người đàn ông này lại không ở chỗ tôi. Hơn nữa hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện tôi sống hay chết. Vậy thì tôi chẳng còn lý do gì để tiếp tục.

“Mợ chủ đã tới. Lão phu nhân mới rồi còn nhắc đi nhắc lại tên cô” Mẹ Vương một bên mở cửa cho tôi, một bên nhiệt tình nói.

Tôi cũng muốn gặp bà nội một chút, đây là trà hoa của bà, mấy loại trà này có thể giúp điều hòa huyết áp. Bà cầm đi pha cho bà nội một bình trà, nhớ dặn dò bà ấy uống đều đặn mỗi ngày”

Tôi đem hộp trà đưa cho mẹ Vương. Lúc đi ngang qua sân, thấy Tiêu Lạc Thiên dừng chiếc Porsche dưới gốc cây lớn, tôi nhíu mày: “Anh ta trở lại sao?”

“Đúng vậy cậu chủ hôm nay trở lại gặp lão phu nhân. Vừa vặn cô cũng vừa tới. Lão phu nhân lát nữa sẽ rất vui.” Mẹ Vương cười híp mắt nói.

Tôi chần chờ một lúc rồi vẫn đi vào trong phòng. Nếu đã tới thì nào lại có chuyện không vào? Có Tiêu Lạc Thiên cũng tốt. Vừa vặn để cho bà nội nhìn thấy rõ ràng hai chúng tôi rốt cuộc biến thành hình dạng thế nào. Như vậy cũng không thể tiếp tục được nữa. Phải ly hôn thôi, Tiêu Lạc Thiên rốt cuộc yêu tôi hay yêu Nhan Như Ngọc thì tôi cũng không mảy may có ý kiến.



Tôi đi tới góc vườn hoa, khi tôi vừa muốn gõ cửa đi vào chợt nghe bên trong truyền tới tiếng cãi vả.

“Bà nội, tại sao bà cứ không thích Như Ngọc? Cô ấy cái gì cũng tốt. Có tài khí, có tri thức hiểu lễ nghĩa. Chẳng lẽ không phải đại gia tộc thì cần chọn dâu tiêu chuẩn sao? So với người đàn bà Đường Vân thì còn tốt hơn biết bao nhiêu lần. Năm đó nếu không phải do bà cưỡng ép chia rẽ con với Như Ngọc. Thì làm sao chúng con tách nhau hai năm chứ? Đến bây giờ chúng con vẫn không thể ở cùng một chỗ.

“Vậy bà hỏi con, Đường Vân có cái gì không tốt? Con bé đối với con một lòng một dạ. Đem cuộc sống của con chiếu cố đến như vậy. Nhưng con thì lại chẳng thay đổi gì. Cả ngày ở bên ngoài lêu lổng. Khi bà bệnh cũng đều là Đường Vân một tay lo liệu. Cả đêm không ngủ để chăm sóc bà. Khi đó con đang ở đâu?”

Bà cụ Tiêu trợn mắt nhìn Tiêu Lạc Thiên, biểu tình hận không thể bổ đầu đứa cháu ra nhét chữ vào.

“Còn con, cái đứa cháu này, con còn không quan tâm bà bằng cháu dâu đâu”

“Bà đừng nói như vậy. Bà thích Đường Vân nhưng dựa vào cái gì lại muốn cháu hy sinh hạnh phúc của bản thân chứ? Nếu như không phải năm đó Đường Vân vẽ được bộ “Tình nồng ý đậm” trúng tuyển dâu thì bà đâu ép Như Ngọc phải đi Mỹ”

Tôi trợn tròn hai mắt. Cái gì là yêu đương say đắm, gì là trúng tuyển? Chẳng lẽ ước hẹn thời đại học mà bà nội nói là nói dối sao?

Khi tôi cho đây là chuyện khiến tôi tuyệt vọng nhất thì còn chuyện tuyệt vọng nữa ở phía sau chờ tôi.

Bà nội nhặt ly trà ném tới chỗ Tiêu Lạc Thiên giận dữ hét lên: “Mày thì cái gì cũng nói được. Con bé đó vì tiền đồ mà bỏ rơi mày. Mày còn chờ mong nó mỏi mòn. Nếu như cô ta không muốn đi thì tao có thể bắt ép cô ta đi được không?”

“Đúng vậy! Bà trước thì cám dỗ cô ấy đem toàn bộ bài vẽ hủy đi. Sau đó nói với cô ấy nếu như cô ấy không đáp ứng yêu cầu của bà rời thành phố A thì liền đem chuyện cô ấy giả tên phát lên truyền thông. Rõ ràng là bà đang ép cô ấy!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đường Vân, Em Là Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook