Chương 566: Bàn Long Thiên Tử Kiếm!
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
- Ái chà! Công chúa! Bọn họ lại muốn dùng thuyền lớn đánh đắm thuyền nhỏ của người ta! Bọn họ thật độc ác a!
Hắc Vũ thị lực tốt nhất, đứng ở nơi đó, trông thấy cả kinh nói.
Hạ Văn Đình nheo mắt, ánh mắt lấp lóe, không biết trong lòng nàng rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì đó, có lẽ là đang hối hận chăng? Nếu trước tiên nàng quyết định xông tới, vậy Bảo khí sẽ thuộc về nàng rồi!
Đám người Vinh Bá cũng ngưng thần nhìn, đột nhiên, trên gương mặt già lão đầy nếp nhăn của Vinh Bá, lộ ra vài phần tươi cười dường như đang lẩm bẩm:
- Bọn Đại Thương ngu xuẩn! Bọn họ sẽ phải trả giá!
Vừa dứt lời.
Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa, bộ phận đầu thuyền to lớn phần lộ ra trên mặt nước của chiếc thuyền khổng lồ đó, bị đánh thành một cái lỗ thủng thật lớn đường kính chừng hơn hai mươi thước!
Đại lượng nước biển cuồn cuộn tràn vào bên trong!
Lập tức mọi người trên thuyền đều cuống quýt gà bay chó chạy! Mặc kệ cảnh giới là gì, ngay cả những hộ vệ cảnh giới Lôi Kiếp bên người Thất hoàng tử điện hạ, cả một đám cũng đều hoảng sợ đến ngây người.
Từ phía trên truyền đến tiếng rống giận rung trời:
- Dám hủy đại thuyền của ta! Tiểu tử! Ngươi muốn chết!
Cái gọi là “già mồm át lẽ phải”, chính là thế này. Người của Thất hoàng tử khẳng định sẽ không thừa nhận bọn họ trước đó định dùng thuyền lớn đụng người ta!
Theo tiếng rống giận, một bóng người như điện xạ bay tới hướng Tần Lập bên này, một luồng chưởng phong mãnh liệt mênh mông cùng theo tới!
Tần Lập cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì, trực tiếp tế ra Bảo Khí Ấn Chương ầm ầm bay đi.
Một cái con dấu đơn sơ giản dị,trên thân nó không có một chút hào quang màu sắc gì, lại với tốc độ khó tin đánh thẳng tới đối phương!
Dưới tình huống này gã võ giả đối phương, dường như cũng biết Bảo Khí lợi hại, thân mình trên không trung uốn éo một cách kỳ dị, khó khăn lắm mới lách mình qua một bên, Bảo Khí Ấn Chương gào thét bay qua sát thân mình hắn.
Người này vừa cười ha hả một tràng dài, vừa lại vung chưởng, lực lượng hùng hồn lại đánh tới Tần Lập và Cơ Ngữ Yên trên chiếc thuyền nhỏ:
- Bảo Khí cũng chỉ như thế thôi!
- Cẩn thận!
Trên thuyền lớn bỗng nhiên có người nhắc nhở.
Nhưng người này không kịp có phản ứng gì, liền cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình giống như bị một tảng đá lớn đập mạnh vào, hắn phun ra một ngụm máu tươi, lúc này trong tai hắn dường như nghe trên thuyền lớn có người la lên, nhưng cảm giác tiếng la đó dường như càng lúc càng cách xa hắn!
Mà cảnh trong hiện thực thì như thế này: Bảo Khí Ấn Chương sau khi bay qua sát thân thể người này ra ngoài, liền ngừng lại trên không trung, sau đó trực tiếp đánh xuống trên mình người này, thời điểm đó Ấn Chương chỉ trong giây lát liền phóng lớn lên!
Đón gió tăng lớn!
Tăng thẳng tới hơn mười thước dài, hơn hai mươi thước cao! Rồi giống như nghiền nát một con kiến, hung hăng nghiền võ giả cảnh giới Lôi Kiếp này thành thịt vụn!
Chỉ nháy mắt đánh chết một gã cường giả Lôi Kiếp, Tần Lập cũng không có lập tức ngừng tay, mà lại lộ khuôn mặt ác nghiệt tế ra Ấn Chương hung hăng đánh vào bên hông chiếc thuyền lớn, lập tức, một cái lỗ thủng lớn hơn nữa, đường kính chừng hơn ba mươi thước, xuất hiện bên mạn trái chiếc thuyền lớn!
Lần này, Tần Lập kéo tay Cơ Ngữ Yên, hai người Lăng Không bay lên, hạ thẳng xuống phía trên boong thuyền, ngay lập tức có rất nhiều người xông lên bao vây quanh hai người.
Tần Lập không hề sợ hãi, lạnh lùng nhìn nam nhân bạch y, cùng với gã nam tử hắn y bên cạnh hắn, lúc này trong ánh mắt cả hai đều đầy vẻ kinh hãi.
Thất hoàng tử Đại Thương quốc nhưng thật ra không có quá mức thất thố, một hoàng tử của siêu cường quốc, cái loại khí độ trên người này cũng tuyệt không phải là đồ bỏ đi. Tuy nhiên khi hẳn nhìn về phía Tần Lập, cũng không kìm nổi đồng tử co rút lại.
Hắn cùng những tên hộ vệ bên người hắn, đều rất khó tưởng tượng, Trung Châu theo thời đại Thái cổ cũng đã xuống dốc, không ngờ còn có cường giả như thế!
Nếu không phải đường xá quá xa, hành trình trên biển quá nhiều nguy hiểm, các thế lực cường đại của Đông Hoang bên này, thậm chí đã sớm có ý định đi chiếm lĩnh và chia cắt Trung Châu rồi.
Nhưng lúc này gặp Tần Lập, bọn họ mới hiểu rằng thì ra Trung Châu vẫn còn tồn tại cường giả tuyệt thế!
Khi ánh mắt Thương Định rơi trên ngươi Cơ Ngữ Yên, thoáng hiện lên một chút kinh diễm, trong lòng tán thưởng: "Nữ nhân thật đẹp!"
Một chiếc thuyền lớn như vậy, cho dù là hoàn toàn chìm nghỉm, ít nhất cũng phải mất hai canh giờ. Cho nên, Thương Định cũng thế, hay là hộ vệ bên cạnh hắn cũng thế, tất cả đều sắc mặt không biến đổi.
Tình huống xấu nhất, người không đông lắm còn có con ưng khổng lồ màu đen đó có thể chở theo bọn họ rời đi, càng đừng nói chiếc thuyền lớn của Đại Hạ quốc cách đó không xa, không tin bon họ thấy chết mà không cứu.
- Ngươi là người phương nào? Vì sao vô duyên vô cớ hủy đại thuyền của ta?
Hai mắt Thương Định rơi trên người Tần Lập, thập phần bình tĩnh hỏi.
- Ha ha! Ta thích thế.
Trên gương mặt trung niên nho nhã của Tần Lập, lộ ra vẻ bình thản vui vẻ, nhưng lời nói ra lại đủ để khiến người ta tức chết đi được.
- Lớn mật! Ngươi có biết đứng trước mặt ngươi là ai không?
Phía sau Thương Định, một lão già râu tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, khe rãnh dọc ngang, giống như luống cày trên sườn núi.
- Cẩu nô tài! Quả nhiên ở nơi đâu nô tài đều giống nhau, nếu ngươi còn sủa hai tiếng "Gâu Gâu" nữa thì càng có hình tượng!
Tần Lập mở miệng nói vô cùng ác độc.
Lúc này, chiếc thuyền lớn của Đại Hạ quốc bên kia, đã cách chỗ này không tới năm dặm, tiếng nói chuyện bên này, đối với cao thủ bên kia mà nói đều có thể nghe được rõ ràng. Dáng vẻ Hạ Văn Đình dường như rất hả giận, bởi vì lão già bị Tần Lập mắng này, nàng chán ghét nhất, mỗi lần đều là chủ ý của lão tìm cách cho Thất hoàng tử tới gần nàng.
Trên mặt Hắc Vũ cũng chứa đầy hưng phấn, còn có gì kích thích hơn so với chuyện tận mắt nhìn một chiếc thuyền lớn của Đại Thương chìm nghỉm chứ?
Tuy nhiên họ đều biết rằng thuyền của đối phương chìm đi, nhưng người vẫn là phải cứu mới được. Nếu thấy chết mà không cứu, sẽ khiến cho hai quốc càng thêm mâu thuẫn thật lớn, tội danh này cho dù Hạ Văn Đình là tiểu công chúa sủng ái nhất của Hoàng đế Đại Hạ quốc, nàng cũng không muốn gánh trách nhiệm này.
- Công chúa! Chúng ta bỏ đi, hay là vẫn ở chỗ này chờ?
Một người có vẻ là thuyền trưởng lại đây xin chỉ thị.
Hạ Văn Đình khoát tay chặn lại, nói:
- Cứ ở đây nhìn xem! Hừ! Cho dù cứu bọn họ, cũng phải chờ bọn họ trước cầu cứu mới được! Nếu không cứu bọn họ ư? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Vinh Bá ở phía sau cười khổ một tiếng, tuy nhiên, lão cũng rất đồng ý với cách thực hiện của Công chúa, trên phương diện trái phải rõ ràng, Công chúa đúng là chưa bao giờ hồ đồ!
Lão già bị Tần Lập mắng, gương mặt già nua đỏ lên, cực kỳ phẫn nộ, lấy tay chỉ vào Tần Lập mắng:
- Tiểu súc sinh! Chỉ biết dùng miệng lưỡi lợi hại sao? Võ giả Trung Châu các ngươi đều là thứ hèn nhát vứt đi!
- Thúi lắm! Không có lá gan là muội của ngươi đó! Lão cẩu, ngươi dám một mình đấu với ta không?
Tần Lập lộ vẻ mặt cười nhạo, nhìn lão già như nhìn một kẻ ngu ngốc.
Lão già này quả nhiên bị Tần Lập chọc tức hoàn toàn phẫn nộ, gầm lên một tiếng, định xông lên, lại bị lão già bên cạnh mạnh mẽ giữ lại.
Thất hoàng tử thản nhiên nhìn thoáng qua Tần Lập, đột nhiên nói:
- Ngươi không phải chỉ ỷ vào trong cơ thể ngươi có hai kiện Bảo Khí, mới dám kiêu ngạo ương ngạnh như thế? Chẳng lẽ ngươi cho là chúng ta không có Bảo Khí hay sao?
Thất hoàng tử nói xong, trong tay đột nhiên nhiều ra một thanh bảo kiếm bắn ra kim quang bốn phía!
Vỏ kiếm dường như chế tạo bằng vàng, mặt trên khắc hai con rồng uốn lượn bay lên, dường như sắp từ trên thanh kiếm kia bay lên bầu trời.
"Xoạt!"
Thất hoàng tử nhẩn một cái nút, rút bảo kiếm phát ra một vầng hào quang đỏ như máu. Ngay sau đó, một luồng sát khí như thực chất, đập vào mặt mà đến!
- Bàn Long Thiên Tử Kiếm!
Trên thuyền Đại Hạ quốc, không chỉ một người, mọi người đồng thời hô lên cái tên này. Vinh Bá có phần kinh ngạc lẩm bẩm:
- Người ta nói Hoàng đế Đại Thương sủng ái Thất hoàng tử nhất, xem ra quả nhiên không giả, không ngờ đến Bàn Long Thiên Tử Kiếm trấn quốc chi bảo của Đại Thương quốc cũng đưa cho Thất hoàng tử!
Hạ Văn Đình ở một bên hơi bĩu môi, tuy nhiên vẫn là nói:
- Thanh kiếm này có thể nói là vua của Bảo Khí! Hai võ giả Trung Châu kia gặp phiền toái rồi!
Thanh bảo kiếm này vừa ra khỏi vỏ, Tần Lập lập tức cảm thấy được một luồng sát khí mãnh liệt áp bức tới mình, trong lòng hơi kinh hãi. Hắn biết rằng Luyện kim đại sư trên đời này, cũng không phải chỉ có một mình Hô Diên Bác, mà có những người khác có thể luyện chế ra Bảo Khí cường đại tương tự!
- Giao ra đây hai kiện Bảo Khí trên người ngươi, ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống!
Thất hoàng tử chỉ kiếm vào Tần Lập, lạnh nhạt nói.
- Giao kiếm trong tay ngươi cho ta, ta tha cho ngươi một con đường sống!
Tần Lập thản nhiên nói lại.
- Vậy thì không có gì để nói! Ta sẽ chém đầu ngươi, cướp lấy bào vật của ngươi, đồng thời...
Thất hoàng tử nhìn thoáng qua Cơ Ngữ Yên, ngạo nghễ nói:
- Mang đi nữ nhân của ngươi!
- Phù!
Cơ Ngữ Yên lạnh lùng nhìn Thất hoàng tử, cười lạnh nói:
- Không biết xấu hổ! Vô sỉ! Vô năng!
- Ha ha!
Thất hoàng tử cười ha hả, không thèm nói lại, ngưng thần mà đứng, khí thế toàn thân đột nhiên biến đổi, hai chân không động, nhưng thân thể lại như tia chớp bay vọt tới!
Phía trên thanh bảo kiếm màu máu, trong giây lát bạo phát ra một luồng kiếm quang vàng ánh dài hơn ba mươi thước, trong phút chốc liền đâm tới sát mặt Tần Lập!
Phốc một tiếng đâm vào mặt Tần Lập.
Bên kia Hạ Văn Đình tiểu công chúa Đại Hạ quốc cùng Hắc Vũ lập tức phát ra một tiếng thét kinh hãi, tuy nhiên những người khác, bao gồm Thất hoàng tử Thương Định trên mặt cũng không có lộ ra vẻ đắc ý gì.
Ngay sau đó, bóng dáng Tần Lập dần dần trở thành mờ nhạt. Hạ Văn Đình theo bản năng thở phào một cái, cẩn thận nhìn thoáng qua hai bên, phát hiện không ai chú ý tới nàng, lúc này mới yên tâm, thầm nghĩ: "Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa mất mặt! Thì ra chỉ là đâm trúng tàn ảnh, nhưng cái này cũng quá chân thật đi!"
Theo thân hình Tần Lập biến mất ở tại chỗ, kiếm của Thương Định liền càng lúc càng nhanh!
Đến cuối cùng, chỉ có thể thấy một quầng hào quang màu đỏ máu, hoàn toàn không thấy rõ bất cứ nhân ảnh nào!
Vô số người trên đại thuyền phía dưới đang
hô to gọi nhỏ ra bên ngoài tát nước, để chậm lại tốc độ thuyền chìm, còn có rất nhiều người đang xử lý thuyền cứu sinh. Hết thảy đều bận rộn nhưng cũng không có phát ra tiếng ồn ào quá lớn. Ngoại trừ lúc mới bắt đầu có hơi hoảng loạn, hiện tại gần như không có cảm giác đây là một chiếc thuyền sắp chìm nghỉm!
Từ điểm này, cũng có thể thấy được tố chất tổng hợp của người dân Đại Thương quốc mạnh biết bao nhiêu.
Bảo Khí của Tần Lập trước sau chỉ sử dụng một kiện Ấn Chương. Bàn Long Thiên Tử Kiếm của Thất hoàng tử Thương Định Đại Thương quốc này, quả nhiên là một kiện Bảo Khí cường đại, lực lượng trên nó thập phần khủng bố, nếu Tần Lập chỉ dùng Ẩm Huyết kiếm, như vậy trên cơ bản rất khó chiến thắng đối phương. Tuy nhiên, cộng thêm một kiện Bảo Khí Ấn Chương, kết quả lập tức bất đồng!
Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Hắc Vũ thị lực tốt nhất, đứng ở nơi đó, trông thấy cả kinh nói.
Hạ Văn Đình nheo mắt, ánh mắt lấp lóe, không biết trong lòng nàng rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì đó, có lẽ là đang hối hận chăng? Nếu trước tiên nàng quyết định xông tới, vậy Bảo khí sẽ thuộc về nàng rồi!
Đám người Vinh Bá cũng ngưng thần nhìn, đột nhiên, trên gương mặt già lão đầy nếp nhăn của Vinh Bá, lộ ra vài phần tươi cười dường như đang lẩm bẩm:
- Bọn Đại Thương ngu xuẩn! Bọn họ sẽ phải trả giá!
Vừa dứt lời.
Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa, bộ phận đầu thuyền to lớn phần lộ ra trên mặt nước của chiếc thuyền khổng lồ đó, bị đánh thành một cái lỗ thủng thật lớn đường kính chừng hơn hai mươi thước!
Đại lượng nước biển cuồn cuộn tràn vào bên trong!
Lập tức mọi người trên thuyền đều cuống quýt gà bay chó chạy! Mặc kệ cảnh giới là gì, ngay cả những hộ vệ cảnh giới Lôi Kiếp bên người Thất hoàng tử điện hạ, cả một đám cũng đều hoảng sợ đến ngây người.
Từ phía trên truyền đến tiếng rống giận rung trời:
- Dám hủy đại thuyền của ta! Tiểu tử! Ngươi muốn chết!
Cái gọi là “già mồm át lẽ phải”, chính là thế này. Người của Thất hoàng tử khẳng định sẽ không thừa nhận bọn họ trước đó định dùng thuyền lớn đụng người ta!
Theo tiếng rống giận, một bóng người như điện xạ bay tới hướng Tần Lập bên này, một luồng chưởng phong mãnh liệt mênh mông cùng theo tới!
Tần Lập cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì, trực tiếp tế ra Bảo Khí Ấn Chương ầm ầm bay đi.
Một cái con dấu đơn sơ giản dị,trên thân nó không có một chút hào quang màu sắc gì, lại với tốc độ khó tin đánh thẳng tới đối phương!
Dưới tình huống này gã võ giả đối phương, dường như cũng biết Bảo Khí lợi hại, thân mình trên không trung uốn éo một cách kỳ dị, khó khăn lắm mới lách mình qua một bên, Bảo Khí Ấn Chương gào thét bay qua sát thân mình hắn.
Người này vừa cười ha hả một tràng dài, vừa lại vung chưởng, lực lượng hùng hồn lại đánh tới Tần Lập và Cơ Ngữ Yên trên chiếc thuyền nhỏ:
- Bảo Khí cũng chỉ như thế thôi!
- Cẩn thận!
Trên thuyền lớn bỗng nhiên có người nhắc nhở.
Nhưng người này không kịp có phản ứng gì, liền cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình giống như bị một tảng đá lớn đập mạnh vào, hắn phun ra một ngụm máu tươi, lúc này trong tai hắn dường như nghe trên thuyền lớn có người la lên, nhưng cảm giác tiếng la đó dường như càng lúc càng cách xa hắn!
Mà cảnh trong hiện thực thì như thế này: Bảo Khí Ấn Chương sau khi bay qua sát thân thể người này ra ngoài, liền ngừng lại trên không trung, sau đó trực tiếp đánh xuống trên mình người này, thời điểm đó Ấn Chương chỉ trong giây lát liền phóng lớn lên!
Đón gió tăng lớn!
Tăng thẳng tới hơn mười thước dài, hơn hai mươi thước cao! Rồi giống như nghiền nát một con kiến, hung hăng nghiền võ giả cảnh giới Lôi Kiếp này thành thịt vụn!
Chỉ nháy mắt đánh chết một gã cường giả Lôi Kiếp, Tần Lập cũng không có lập tức ngừng tay, mà lại lộ khuôn mặt ác nghiệt tế ra Ấn Chương hung hăng đánh vào bên hông chiếc thuyền lớn, lập tức, một cái lỗ thủng lớn hơn nữa, đường kính chừng hơn ba mươi thước, xuất hiện bên mạn trái chiếc thuyền lớn!
Lần này, Tần Lập kéo tay Cơ Ngữ Yên, hai người Lăng Không bay lên, hạ thẳng xuống phía trên boong thuyền, ngay lập tức có rất nhiều người xông lên bao vây quanh hai người.
Tần Lập không hề sợ hãi, lạnh lùng nhìn nam nhân bạch y, cùng với gã nam tử hắn y bên cạnh hắn, lúc này trong ánh mắt cả hai đều đầy vẻ kinh hãi.
Thất hoàng tử Đại Thương quốc nhưng thật ra không có quá mức thất thố, một hoàng tử của siêu cường quốc, cái loại khí độ trên người này cũng tuyệt không phải là đồ bỏ đi. Tuy nhiên khi hẳn nhìn về phía Tần Lập, cũng không kìm nổi đồng tử co rút lại.
Hắn cùng những tên hộ vệ bên người hắn, đều rất khó tưởng tượng, Trung Châu theo thời đại Thái cổ cũng đã xuống dốc, không ngờ còn có cường giả như thế!
Nếu không phải đường xá quá xa, hành trình trên biển quá nhiều nguy hiểm, các thế lực cường đại của Đông Hoang bên này, thậm chí đã sớm có ý định đi chiếm lĩnh và chia cắt Trung Châu rồi.
Nhưng lúc này gặp Tần Lập, bọn họ mới hiểu rằng thì ra Trung Châu vẫn còn tồn tại cường giả tuyệt thế!
Khi ánh mắt Thương Định rơi trên ngươi Cơ Ngữ Yên, thoáng hiện lên một chút kinh diễm, trong lòng tán thưởng: "Nữ nhân thật đẹp!"
Một chiếc thuyền lớn như vậy, cho dù là hoàn toàn chìm nghỉm, ít nhất cũng phải mất hai canh giờ. Cho nên, Thương Định cũng thế, hay là hộ vệ bên cạnh hắn cũng thế, tất cả đều sắc mặt không biến đổi.
Tình huống xấu nhất, người không đông lắm còn có con ưng khổng lồ màu đen đó có thể chở theo bọn họ rời đi, càng đừng nói chiếc thuyền lớn của Đại Hạ quốc cách đó không xa, không tin bon họ thấy chết mà không cứu.
- Ngươi là người phương nào? Vì sao vô duyên vô cớ hủy đại thuyền của ta?
Hai mắt Thương Định rơi trên người Tần Lập, thập phần bình tĩnh hỏi.
- Ha ha! Ta thích thế.
Trên gương mặt trung niên nho nhã của Tần Lập, lộ ra vẻ bình thản vui vẻ, nhưng lời nói ra lại đủ để khiến người ta tức chết đi được.
- Lớn mật! Ngươi có biết đứng trước mặt ngươi là ai không?
Phía sau Thương Định, một lão già râu tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, khe rãnh dọc ngang, giống như luống cày trên sườn núi.
- Cẩu nô tài! Quả nhiên ở nơi đâu nô tài đều giống nhau, nếu ngươi còn sủa hai tiếng "Gâu Gâu" nữa thì càng có hình tượng!
Tần Lập mở miệng nói vô cùng ác độc.
Lúc này, chiếc thuyền lớn của Đại Hạ quốc bên kia, đã cách chỗ này không tới năm dặm, tiếng nói chuyện bên này, đối với cao thủ bên kia mà nói đều có thể nghe được rõ ràng. Dáng vẻ Hạ Văn Đình dường như rất hả giận, bởi vì lão già bị Tần Lập mắng này, nàng chán ghét nhất, mỗi lần đều là chủ ý của lão tìm cách cho Thất hoàng tử tới gần nàng.
Trên mặt Hắc Vũ cũng chứa đầy hưng phấn, còn có gì kích thích hơn so với chuyện tận mắt nhìn một chiếc thuyền lớn của Đại Thương chìm nghỉm chứ?
Tuy nhiên họ đều biết rằng thuyền của đối phương chìm đi, nhưng người vẫn là phải cứu mới được. Nếu thấy chết mà không cứu, sẽ khiến cho hai quốc càng thêm mâu thuẫn thật lớn, tội danh này cho dù Hạ Văn Đình là tiểu công chúa sủng ái nhất của Hoàng đế Đại Hạ quốc, nàng cũng không muốn gánh trách nhiệm này.
- Công chúa! Chúng ta bỏ đi, hay là vẫn ở chỗ này chờ?
Một người có vẻ là thuyền trưởng lại đây xin chỉ thị.
Hạ Văn Đình khoát tay chặn lại, nói:
- Cứ ở đây nhìn xem! Hừ! Cho dù cứu bọn họ, cũng phải chờ bọn họ trước cầu cứu mới được! Nếu không cứu bọn họ ư? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Vinh Bá ở phía sau cười khổ một tiếng, tuy nhiên, lão cũng rất đồng ý với cách thực hiện của Công chúa, trên phương diện trái phải rõ ràng, Công chúa đúng là chưa bao giờ hồ đồ!
Lão già bị Tần Lập mắng, gương mặt già nua đỏ lên, cực kỳ phẫn nộ, lấy tay chỉ vào Tần Lập mắng:
- Tiểu súc sinh! Chỉ biết dùng miệng lưỡi lợi hại sao? Võ giả Trung Châu các ngươi đều là thứ hèn nhát vứt đi!
- Thúi lắm! Không có lá gan là muội của ngươi đó! Lão cẩu, ngươi dám một mình đấu với ta không?
Tần Lập lộ vẻ mặt cười nhạo, nhìn lão già như nhìn một kẻ ngu ngốc.
Lão già này quả nhiên bị Tần Lập chọc tức hoàn toàn phẫn nộ, gầm lên một tiếng, định xông lên, lại bị lão già bên cạnh mạnh mẽ giữ lại.
Thất hoàng tử thản nhiên nhìn thoáng qua Tần Lập, đột nhiên nói:
- Ngươi không phải chỉ ỷ vào trong cơ thể ngươi có hai kiện Bảo Khí, mới dám kiêu ngạo ương ngạnh như thế? Chẳng lẽ ngươi cho là chúng ta không có Bảo Khí hay sao?
Thất hoàng tử nói xong, trong tay đột nhiên nhiều ra một thanh bảo kiếm bắn ra kim quang bốn phía!
Vỏ kiếm dường như chế tạo bằng vàng, mặt trên khắc hai con rồng uốn lượn bay lên, dường như sắp từ trên thanh kiếm kia bay lên bầu trời.
"Xoạt!"
Thất hoàng tử nhẩn một cái nút, rút bảo kiếm phát ra một vầng hào quang đỏ như máu. Ngay sau đó, một luồng sát khí như thực chất, đập vào mặt mà đến!
- Bàn Long Thiên Tử Kiếm!
Trên thuyền Đại Hạ quốc, không chỉ một người, mọi người đồng thời hô lên cái tên này. Vinh Bá có phần kinh ngạc lẩm bẩm:
- Người ta nói Hoàng đế Đại Thương sủng ái Thất hoàng tử nhất, xem ra quả nhiên không giả, không ngờ đến Bàn Long Thiên Tử Kiếm trấn quốc chi bảo của Đại Thương quốc cũng đưa cho Thất hoàng tử!
Hạ Văn Đình ở một bên hơi bĩu môi, tuy nhiên vẫn là nói:
- Thanh kiếm này có thể nói là vua của Bảo Khí! Hai võ giả Trung Châu kia gặp phiền toái rồi!
Thanh bảo kiếm này vừa ra khỏi vỏ, Tần Lập lập tức cảm thấy được một luồng sát khí mãnh liệt áp bức tới mình, trong lòng hơi kinh hãi. Hắn biết rằng Luyện kim đại sư trên đời này, cũng không phải chỉ có một mình Hô Diên Bác, mà có những người khác có thể luyện chế ra Bảo Khí cường đại tương tự!
- Giao ra đây hai kiện Bảo Khí trên người ngươi, ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống!
Thất hoàng tử chỉ kiếm vào Tần Lập, lạnh nhạt nói.
- Giao kiếm trong tay ngươi cho ta, ta tha cho ngươi một con đường sống!
Tần Lập thản nhiên nói lại.
- Vậy thì không có gì để nói! Ta sẽ chém đầu ngươi, cướp lấy bào vật của ngươi, đồng thời...
Thất hoàng tử nhìn thoáng qua Cơ Ngữ Yên, ngạo nghễ nói:
- Mang đi nữ nhân của ngươi!
- Phù!
Cơ Ngữ Yên lạnh lùng nhìn Thất hoàng tử, cười lạnh nói:
- Không biết xấu hổ! Vô sỉ! Vô năng!
- Ha ha!
Thất hoàng tử cười ha hả, không thèm nói lại, ngưng thần mà đứng, khí thế toàn thân đột nhiên biến đổi, hai chân không động, nhưng thân thể lại như tia chớp bay vọt tới!
Phía trên thanh bảo kiếm màu máu, trong giây lát bạo phát ra một luồng kiếm quang vàng ánh dài hơn ba mươi thước, trong phút chốc liền đâm tới sát mặt Tần Lập!
Phốc một tiếng đâm vào mặt Tần Lập.
Bên kia Hạ Văn Đình tiểu công chúa Đại Hạ quốc cùng Hắc Vũ lập tức phát ra một tiếng thét kinh hãi, tuy nhiên những người khác, bao gồm Thất hoàng tử Thương Định trên mặt cũng không có lộ ra vẻ đắc ý gì.
Ngay sau đó, bóng dáng Tần Lập dần dần trở thành mờ nhạt. Hạ Văn Đình theo bản năng thở phào một cái, cẩn thận nhìn thoáng qua hai bên, phát hiện không ai chú ý tới nàng, lúc này mới yên tâm, thầm nghĩ: "Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa mất mặt! Thì ra chỉ là đâm trúng tàn ảnh, nhưng cái này cũng quá chân thật đi!"
Theo thân hình Tần Lập biến mất ở tại chỗ, kiếm của Thương Định liền càng lúc càng nhanh!
Đến cuối cùng, chỉ có thể thấy một quầng hào quang màu đỏ máu, hoàn toàn không thấy rõ bất cứ nhân ảnh nào!
Vô số người trên đại thuyền phía dưới đang
hô to gọi nhỏ ra bên ngoài tát nước, để chậm lại tốc độ thuyền chìm, còn có rất nhiều người đang xử lý thuyền cứu sinh. Hết thảy đều bận rộn nhưng cũng không có phát ra tiếng ồn ào quá lớn. Ngoại trừ lúc mới bắt đầu có hơi hoảng loạn, hiện tại gần như không có cảm giác đây là một chiếc thuyền sắp chìm nghỉm!
Từ điểm này, cũng có thể thấy được tố chất tổng hợp của người dân Đại Thương quốc mạnh biết bao nhiêu.
Bảo Khí của Tần Lập trước sau chỉ sử dụng một kiện Ấn Chương. Bàn Long Thiên Tử Kiếm của Thất hoàng tử Thương Định Đại Thương quốc này, quả nhiên là một kiện Bảo Khí cường đại, lực lượng trên nó thập phần khủng bố, nếu Tần Lập chỉ dùng Ẩm Huyết kiếm, như vậy trên cơ bản rất khó chiến thắng đối phương. Tuy nhiên, cộng thêm một kiện Bảo Khí Ấn Chương, kết quả lập tức bất đồng!
Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.