Chương 565: Xem ai bá đạo hơn ?!
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
Cơ Ngữ Yên đứng bên cạnh Tần Lập, nhìn con hắc sắc cự ưng trên bầu trời. Nó bay một vòng trên đầu hai người rồi vỗ cánh bay đi. Cơ Ngữ Yên nói:
- Xem ra chúng ta quả thật đã bị người ta theo dõi. Không ngờ còn có một con cự ưng nữa!
Tần Lập suy nghĩ một chút, nhìn về phía những chiếc lông chim màu đen thật lớn đang găm trên boong tàu, khẽ gật đầu nói:
- Con súc sinh kia cũng rất biết tốt xấu, sợ là lại trở về báo tin. Chúng ta hẳn là chuẩn bị sẵn sàng đi là vừa.
Tần Lập hiểu biết về Linh thú còn hơn Cơ Ngữ Yên. Dù sao bên người hắn có rất nhiều Linh thú. Hắn biết rõ những Linh thú tu luyện tới một cảnh giới nhất định thì sự thông minh cũng không thua kém nhân loại chút nào cả!
Trong thế giới của kiếp trước của mình, những Linh thú này có thể được xưng là "yêu"!
Khi con hắc sắc cự ưng này tới đây, nhất định là do thấy lông chim rơi trên boong tàu nên mới dứt khoát rời đi. Hơn nữa, Tần Lập còn hiểu rõ hơn Cơ Ngữ Yên. Hắn cảm ứng được hai con cự ưng này, trước sau đều lấy thần thức điều tra qua hai người. Bảo khí Ấn Chương và Nghiễn Thai trong cơ thể Tần Lập cũng sinh ra một tia cộng minh.
Đây mới là điều khiến Tần Lập cảm thấy kinh hãi. Hai con súc sinh này không ngờ có thể dò xét được Bảo khí ở trong đan điền của mình, quả thực là rất cường đại.
Bởi vì Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể Tần Lập, dù là cường giả cảnh giới Địa Tiên cũng khó có thể cân chính cảm ứng được thực lực của hắn. Cho nên hắn cũng chưa từng nghĩ rằng bảo vật trong cơ thể mình vẫn có thể bị người ta điều tra ra được.
Bảo khí Thúy Trúc Trượng trong tay Cơ Ngữ Yên, vì đặt trong trữ vật giới chỉ cho nên không bị hai con hắc sắc cự ưng kia cảm ứng được. Điều này cũng khiến Tần Lập thở phào một hơi. Sau khi nói lại với Cơ Ngữ Yên, nàng cũng lắp bắp sợ hãi.
- Vậy chúng ta nên làm gì? Có cần tránh bọn họ đi không?
Cơ Ngữ Yên cũng không phải là hạng người nhát gan, sợ phiền phức nhưng bọn họ lần này còn có việc phải hoàn thành. Hơn nữa đối phương lai giả bất thiện, thật sự phát sinh xung đột thì rất khó để đảm bảo sự an toàn của những thường nhân trên thuyền.
Trên biển khơi mờ mịt này, cho dù ngươi có thể phi hành nhưng cũng có lúc thể lực khô kiệt. Nếu không thấy hòn đảo nào thì có thể mất mạng. Cho nên, ở loại địa phương này, thuyền mới là nơi đặt chân yên ổn nhất, không thể vứt bỏ được.
- Chậm rồi, đối phương đã hướng tới đây!
Tần Lập nheo mắt nhìn về phía xa xa, sau đó kinh ngạc cảm thán nói:
- Con thuyền thật lớn!
Cảnh giới Vương Ngữ Yên tuy rằng đã đạt tới Lôi Kiếp nhưng thị lực lại kém xa Tần Lập, căn bản không nhìn tới phạm vi khoảng năm sáu trăm dặm cho nên hỏi:
- Đại thuyền gì?
Tần Lập hơi lắc đầu nói:
- Đối phương quả nhiên là người của Đông Hoang. Thuyền của bọn họ rất lớn, hơn nữa không có buồm...
- Không có buồm? Làm sao có thể di chuyển được?
Cơ Ngữ Yên nghi hoặc hỏi.
Tần Lập nhìn con thuyền cực lớn này, đáy lòng không khỏi giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ thế giới này cũng đã phát triển những con tàu viễn dương sao?! Tuy nhiên Tần Lập không thể nói rõ với Vương Ngữ Yên được, lắc đầu:
- Ta cũng không rõ ràng. Nói vậy bọn họ có cách riêng của mình đi!
Cơ Ngữ Yên nghĩ chút rồi nói:
- Ta hiểu rồi, chúng nhất định là người của Đông Hoang. Bởi vì nền văn minh của Trung Châu đã sớm bị tiêu diệt ở thời Thái cổ, tuyệt đối không có những thứ như thế. Cũng chỉ có Đông Hoang mới có thể chế tạo ra những thứ này.
Tần Lập nhíu mày, đối phương hiển nhiên là lai giả bất thiện, bỗng nhiên nhìn thấy Âu Dương Hải đứng ở xa xa. Tần Lập ngoắc tay, gọi Âu Dương Hải lại rồi hỏi:
- Nếu đổi phương có hai con thuyền rất lớn ở đổi diện chúng ta thì có cách nào tránh đi không?
Âu Dương Hải lộ ra biểu tình sửng sốt, kinh hô:
- Các vị thấy con thuyền của Thần tộc sao?
- Cái gì Thần tộc?
Tần Lập nhướn mày nhìn Âu Dương Hải.
Vẻ mặt Âu Dương Hải đầy khiếp sợ giải thích nói:
- Những lão ngư dân thường xuyên đi đánh bắt cá ở xa bờ đều biết ở sâu trong đại dương có một chủng tộc thần bí. Bọn họ so với chúng ta thì không biết đã đi trước bao nhiêu năm, có được những con thuyền lớn khiến người ta sợ hãi. Chúng ta xưng họ là Thần tộc. Ai, quả nhiên trêu chọc Thần ưng thì chúng ta đã bị Thần tộc theo dõi...
- Vậy ngươi có biện pháp tránh bọn họ đi hay không?
Cơ Ngữ Yên ngắt lời Âu Dương Hải nói.
Âu Dương Hải lắc đầu, có chút chua xót nói:
- Gặp phải Thần tộc thì có một cách để tránh đi. Chính là các ngài nhanh chóng ẩn trốn. Chúng ta nhất quyết không thừa nhận đã gặp qua các ngươi, nói vậy thì cường giả của Thần tộc cũng sẽ không thèm liếc nhìn phàm nhân như chúng ta...
- Nói thối lắm!
Tần Lặp khoát tay nói:
- Như thế này, ngươi thả một con thuyền cứu hộ xuống đi, sau đó ngươi quay lại một chút. Ngươi yên tâm đi, chúng ta tuyệt đối sẽ tìm được các ngươi!
Tần Lập nói xong, trực tiếp hạ chút thần thức lên người Âu Dương Hải, không để hắn phản kháng, trực tiếp buộc hắn thả xuống một con thuyền cứu sinh.
Trong mắt Âu Dương Hải chứa đầy nhiệt lệ. Hắn biết sư phụ không muốn liên lụy tới bọn họ cho nên ngay từ đầu kiên quyết không đồng ý với yêu cầu của Tần Lập. Nói cái gì chết cũng phải chết cùng một chỗ.
Khi Tần Lập cam đoan hai người sẽ không sao cả. Âu Dương Hải mới để cho người ta hạ con thuyền cứu sinh này xuống. Giờ phút này vừa lúc gió từ phương Đông thổi cho nên nếu bọn họ quay đầu thì cũng lập tức căng buồm, lập tức tốc độ nhanh tới mức khó tin.
Hơn nữa, dưới sự chỉ huy của người có kinh nghiệm hàng hải vô cùng phong phú như Âu Dương Hải thì quả thật có thể tránh khỏi tầm mắt đổi phương.
Thấy con thuyền của Âu Dương Hải đã căng buồm hướng về phía Tây thì Tần Lập và Cơ Ngữ Yên thở phào một hơi. Chỉ cần cam đoan chiếc thuyền này còn thì bọn họ cũng không cần phải lo lắng gì nữa.
Con thuyền cứu sinh này cũng không tính là quá nhỏ, dài chừng hơn ba mươi thước, rộng chừng sáu thước, thiết kế có hai tầng, tầng cao là để người ở, tầng dưới là nơi để thủy thủ thao tác công việc.
Tuy nhiên, có hai người trên thuyền, căn bản cũng không cần thủy thủ nào cả. Tần Lập trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Âu Dương Hải là phái ra vài thủy thủ lên. Tần Lập hơi dùng nội lực chút, lập tức con thuyền này rơi vào giữa biển khơi, lực lượng khổng lồ khiến con thuyền cứu hộ này ngược gió lao lên, tốc độ cực nhanh.
Đám người Âu Dương Hải đều trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này. Bọn họ đều không thể tưởng tượng được, không có thủy thủ chèo mà con thuyền không nhỏ này làm sao mà di chuyển được? Hơn nữa hai người kia đang đứng ngay trên boong thuyền, chưa hề động thủ gì.
- Bản lĩnh của ân sư, không phải người thế tục như chúng ta có thể đánh giá được. Thông báo xuống, giảm tốc độ... Chúng ta trước rời đi đã, cũng không cần quá xa, dừng lại ở ngoài ba trăm dặm. Hoa tiêu đâu, chú ý tình huống xung quanh đó!
Thanh âm trầm thấp của Âu Dương Hải phân phó. Trong lòng hắn cũng rất hưng phấn. Hắn không thể xác định được ân sư có thể gặp phải nguy hiểm hay không. Mặt khác, hắn cũng biết đây là cơ hội ngàn năm một thuở. Hắn dù sao cũng không thể cứ thể mà bỏ đi cả...
Đây gọi là cầu phú quý trong kinh hiểm. Mình đã già như thế rồi, nếu không gặp được ân sư thì cũng chỉ có làm một lão già an hưởng tuổi già, chờ hết thọ mà thôi. Mà ân sư xuất hiện, khiến hắn chỉ trong một ngày có thêm trăm năm tuổi thọ. Hơn nữa, nếu không có vấn đề gì thì thậm chí còn có thể kéo dài gấp ba lần.
Nếu nói đại thuyền Thần tộc mà bọn họ ngẫu nhiên xuất hiện trên đại dương là một loại tồn tại như thần thoại thì với Âu Dương Hải, Tần Lập chính là “Thần sống”.
Cho nên, bất kể thế nào hắn cũng không thể bỏ qua cơ hội này. Những người trên con thuyền này tuy rằng không hiểu lão thuyền trưởng vì sao không để bọn họ nhanh chóng rời đi nhưng cũng không ai nghi vấn gì cả.
Giống như địa vị vô cùng được tôn sùng của Tần Lập ở Tần gia, trong mắt đám người này, Âu Dương Hải cũng vô cùng được những người khác tôn kính.
- Tốc độ rời đi của bọn họ cũng không nhanh.
Cơ Ngữ Yên quay đầu nhìn lại, thấy con thuyền kia đầu tiên là hạ bớt buồm, lập tức lại đổi hướng, tốc độ giảm xuống nên nhẹ giọng nói với Tần Lập.
Tần Lập mỉm cười. Hắn hiểu được tâm tư phức tạp của Âu Dương Hải nên nói:
- Không sao đâu, chỉ cần chúng ta không ở trên còn thuyền đó thì sẽ không ai gây khó xử cho bọn họ đâu!
Chỉ hy vọng là thế!
Cơ Ngữ Yên nói xong, mở ra một phần bản đồ mà Âu Dương Hải phục chế cho bọn họ, nhíu mày nói:
- Chỗ này cách hải vực nơi Huyết san hô sinh trưởng cũng không xa lắm. Thật là... Sao nhóm người kia không xuất hiện chậm khoảng hai ngày nhỉ?!
Tần Lập mỉm cười, nắm lẩy tay Cơ Ngữ Yên an ủi:
- Không sao đâu. Chúng ta nhất định phải đạt được Huyết san hô. Đúng rồi, Thủy Trúc Trượng của nàng cũng không đến vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể lấy ra khỏi trữ vật giới chỉ nha!
Cơ Ngữ Yên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu được ý tứ của Tần Lập. Một khi đối phương quả thật là vì Bảo khí trong cơ thể Tần Lập mà tới thì chắc chắn không tránh khỏi một hồi ác chiến. Một khi đã như thế thì Bảo khí trong tay nàng phải là một quân cờ bí mật, chỉ lấy ra ở thời khắc mấu chốt mới hữu dụng.
Tần Lập không chế con thuyền nhỏ này nghênh đón hướng chiếc đại thuyền của đối phương. Sau một lúc, Tần Lập đột nhiên nói:
- Có ý tứ!
- Sao thế?
Cơ Ngữ Yên hỏi.
- Phía trước cùng lúc có hai con đại thuyền!
- Trời ạ, hai thuyền... Chàng còn nói là có ý tứ!
Cơ Ngữ Yên dở khóc dở cười nhìn Tần Lập, thầm nghĩ:
- "Huynh thật to gan lớn mật!"
Tuy nhiên ngẫm lại cũng có thể giải thích được. Thánh Hoàng nhất mạch mạnh như thế mà cũng không thể chống lại được Tần Lập đó sao!? Hai người gây sức ép cũng đủ, gây nháo loạn cũng đủ, còn mang theo đại lượng thiên tài địa bảo của đối phương chạy đi!
Nghĩ thế, sự căng thẳng trong lòng Cơ Ngữ Yên cũng dần giảm xuống.
- Hai con thuyền này thuộc về hai thế lực khác nhau. Bởi vì cờ xí bọn họ mang cũng không phải là một.
Tần Lập giải thích vì sao mình lại nói là có ý tứ:
- Ta cho rằng song phương này cũng không phải là bằng hữu, vì cách nhau cả mấy trăm dặm.
- Thì ra là như thế!
Cơ Ngữ Yên nói:
- Nếu thế thì tốt nhất là bọn họ cứ đánh nhau đi đã!
Tần Lập cười khổ nói:
- Điều này chắc cũng không xảy ra đâu. Chúng ta vẫn cứ xem sao đã! Xem đối phương muốn làm gì.
Đại dương mênh mông, rộng vô cùng tận. Có thể thấy nhau nhưng muốn gặp được nhau cũng cần tới hai canh giờ. Đối phương hiển nhiên cũng đã sớm phát hiện chiếc thuyền nhỏ của Tần Lập. Lớp vỏ ngoài con thuyền này lóe ra hàn quang, nhắm thẳng về phía con thuyền của Tần Lập và Cơ Ngữ Yên lao tới, không giảm tốc độ chút nào.
Điều này khiến Cơ Ngữ Yên cũng không kìm nổi tức giận. Đối phương cũng không khiêu khích nữa mà quả vô cùng kiêu ngạo!
Tần Lập lại cường lạnh, trực tiếp tế ra Bảo khí Ấn Chương, đánh thẳng về phía con đại thuyền này!
So bì sự bá đạo sao?! Vậy tới đi!
- Xem ra chúng ta quả thật đã bị người ta theo dõi. Không ngờ còn có một con cự ưng nữa!
Tần Lập suy nghĩ một chút, nhìn về phía những chiếc lông chim màu đen thật lớn đang găm trên boong tàu, khẽ gật đầu nói:
- Con súc sinh kia cũng rất biết tốt xấu, sợ là lại trở về báo tin. Chúng ta hẳn là chuẩn bị sẵn sàng đi là vừa.
Tần Lập hiểu biết về Linh thú còn hơn Cơ Ngữ Yên. Dù sao bên người hắn có rất nhiều Linh thú. Hắn biết rõ những Linh thú tu luyện tới một cảnh giới nhất định thì sự thông minh cũng không thua kém nhân loại chút nào cả!
Trong thế giới của kiếp trước của mình, những Linh thú này có thể được xưng là "yêu"!
Khi con hắc sắc cự ưng này tới đây, nhất định là do thấy lông chim rơi trên boong tàu nên mới dứt khoát rời đi. Hơn nữa, Tần Lập còn hiểu rõ hơn Cơ Ngữ Yên. Hắn cảm ứng được hai con cự ưng này, trước sau đều lấy thần thức điều tra qua hai người. Bảo khí Ấn Chương và Nghiễn Thai trong cơ thể Tần Lập cũng sinh ra một tia cộng minh.
Đây mới là điều khiến Tần Lập cảm thấy kinh hãi. Hai con súc sinh này không ngờ có thể dò xét được Bảo khí ở trong đan điền của mình, quả thực là rất cường đại.
Bởi vì Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể Tần Lập, dù là cường giả cảnh giới Địa Tiên cũng khó có thể cân chính cảm ứng được thực lực của hắn. Cho nên hắn cũng chưa từng nghĩ rằng bảo vật trong cơ thể mình vẫn có thể bị người ta điều tra ra được.
Bảo khí Thúy Trúc Trượng trong tay Cơ Ngữ Yên, vì đặt trong trữ vật giới chỉ cho nên không bị hai con hắc sắc cự ưng kia cảm ứng được. Điều này cũng khiến Tần Lập thở phào một hơi. Sau khi nói lại với Cơ Ngữ Yên, nàng cũng lắp bắp sợ hãi.
- Vậy chúng ta nên làm gì? Có cần tránh bọn họ đi không?
Cơ Ngữ Yên cũng không phải là hạng người nhát gan, sợ phiền phức nhưng bọn họ lần này còn có việc phải hoàn thành. Hơn nữa đối phương lai giả bất thiện, thật sự phát sinh xung đột thì rất khó để đảm bảo sự an toàn của những thường nhân trên thuyền.
Trên biển khơi mờ mịt này, cho dù ngươi có thể phi hành nhưng cũng có lúc thể lực khô kiệt. Nếu không thấy hòn đảo nào thì có thể mất mạng. Cho nên, ở loại địa phương này, thuyền mới là nơi đặt chân yên ổn nhất, không thể vứt bỏ được.
- Chậm rồi, đối phương đã hướng tới đây!
Tần Lập nheo mắt nhìn về phía xa xa, sau đó kinh ngạc cảm thán nói:
- Con thuyền thật lớn!
Cảnh giới Vương Ngữ Yên tuy rằng đã đạt tới Lôi Kiếp nhưng thị lực lại kém xa Tần Lập, căn bản không nhìn tới phạm vi khoảng năm sáu trăm dặm cho nên hỏi:
- Đại thuyền gì?
Tần Lập hơi lắc đầu nói:
- Đối phương quả nhiên là người của Đông Hoang. Thuyền của bọn họ rất lớn, hơn nữa không có buồm...
- Không có buồm? Làm sao có thể di chuyển được?
Cơ Ngữ Yên nghi hoặc hỏi.
Tần Lập nhìn con thuyền cực lớn này, đáy lòng không khỏi giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ thế giới này cũng đã phát triển những con tàu viễn dương sao?! Tuy nhiên Tần Lập không thể nói rõ với Vương Ngữ Yên được, lắc đầu:
- Ta cũng không rõ ràng. Nói vậy bọn họ có cách riêng của mình đi!
Cơ Ngữ Yên nghĩ chút rồi nói:
- Ta hiểu rồi, chúng nhất định là người của Đông Hoang. Bởi vì nền văn minh của Trung Châu đã sớm bị tiêu diệt ở thời Thái cổ, tuyệt đối không có những thứ như thế. Cũng chỉ có Đông Hoang mới có thể chế tạo ra những thứ này.
Tần Lập nhíu mày, đối phương hiển nhiên là lai giả bất thiện, bỗng nhiên nhìn thấy Âu Dương Hải đứng ở xa xa. Tần Lập ngoắc tay, gọi Âu Dương Hải lại rồi hỏi:
- Nếu đổi phương có hai con thuyền rất lớn ở đổi diện chúng ta thì có cách nào tránh đi không?
Âu Dương Hải lộ ra biểu tình sửng sốt, kinh hô:
- Các vị thấy con thuyền của Thần tộc sao?
- Cái gì Thần tộc?
Tần Lập nhướn mày nhìn Âu Dương Hải.
Vẻ mặt Âu Dương Hải đầy khiếp sợ giải thích nói:
- Những lão ngư dân thường xuyên đi đánh bắt cá ở xa bờ đều biết ở sâu trong đại dương có một chủng tộc thần bí. Bọn họ so với chúng ta thì không biết đã đi trước bao nhiêu năm, có được những con thuyền lớn khiến người ta sợ hãi. Chúng ta xưng họ là Thần tộc. Ai, quả nhiên trêu chọc Thần ưng thì chúng ta đã bị Thần tộc theo dõi...
- Vậy ngươi có biện pháp tránh bọn họ đi hay không?
Cơ Ngữ Yên ngắt lời Âu Dương Hải nói.
Âu Dương Hải lắc đầu, có chút chua xót nói:
- Gặp phải Thần tộc thì có một cách để tránh đi. Chính là các ngài nhanh chóng ẩn trốn. Chúng ta nhất quyết không thừa nhận đã gặp qua các ngươi, nói vậy thì cường giả của Thần tộc cũng sẽ không thèm liếc nhìn phàm nhân như chúng ta...
- Nói thối lắm!
Tần Lặp khoát tay nói:
- Như thế này, ngươi thả một con thuyền cứu hộ xuống đi, sau đó ngươi quay lại một chút. Ngươi yên tâm đi, chúng ta tuyệt đối sẽ tìm được các ngươi!
Tần Lập nói xong, trực tiếp hạ chút thần thức lên người Âu Dương Hải, không để hắn phản kháng, trực tiếp buộc hắn thả xuống một con thuyền cứu sinh.
Trong mắt Âu Dương Hải chứa đầy nhiệt lệ. Hắn biết sư phụ không muốn liên lụy tới bọn họ cho nên ngay từ đầu kiên quyết không đồng ý với yêu cầu của Tần Lập. Nói cái gì chết cũng phải chết cùng một chỗ.
Khi Tần Lập cam đoan hai người sẽ không sao cả. Âu Dương Hải mới để cho người ta hạ con thuyền cứu sinh này xuống. Giờ phút này vừa lúc gió từ phương Đông thổi cho nên nếu bọn họ quay đầu thì cũng lập tức căng buồm, lập tức tốc độ nhanh tới mức khó tin.
Hơn nữa, dưới sự chỉ huy của người có kinh nghiệm hàng hải vô cùng phong phú như Âu Dương Hải thì quả thật có thể tránh khỏi tầm mắt đổi phương.
Thấy con thuyền của Âu Dương Hải đã căng buồm hướng về phía Tây thì Tần Lập và Cơ Ngữ Yên thở phào một hơi. Chỉ cần cam đoan chiếc thuyền này còn thì bọn họ cũng không cần phải lo lắng gì nữa.
Con thuyền cứu sinh này cũng không tính là quá nhỏ, dài chừng hơn ba mươi thước, rộng chừng sáu thước, thiết kế có hai tầng, tầng cao là để người ở, tầng dưới là nơi để thủy thủ thao tác công việc.
Tuy nhiên, có hai người trên thuyền, căn bản cũng không cần thủy thủ nào cả. Tần Lập trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Âu Dương Hải là phái ra vài thủy thủ lên. Tần Lập hơi dùng nội lực chút, lập tức con thuyền này rơi vào giữa biển khơi, lực lượng khổng lồ khiến con thuyền cứu hộ này ngược gió lao lên, tốc độ cực nhanh.
Đám người Âu Dương Hải đều trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này. Bọn họ đều không thể tưởng tượng được, không có thủy thủ chèo mà con thuyền không nhỏ này làm sao mà di chuyển được? Hơn nữa hai người kia đang đứng ngay trên boong thuyền, chưa hề động thủ gì.
- Bản lĩnh của ân sư, không phải người thế tục như chúng ta có thể đánh giá được. Thông báo xuống, giảm tốc độ... Chúng ta trước rời đi đã, cũng không cần quá xa, dừng lại ở ngoài ba trăm dặm. Hoa tiêu đâu, chú ý tình huống xung quanh đó!
Thanh âm trầm thấp của Âu Dương Hải phân phó. Trong lòng hắn cũng rất hưng phấn. Hắn không thể xác định được ân sư có thể gặp phải nguy hiểm hay không. Mặt khác, hắn cũng biết đây là cơ hội ngàn năm một thuở. Hắn dù sao cũng không thể cứ thể mà bỏ đi cả...
Đây gọi là cầu phú quý trong kinh hiểm. Mình đã già như thế rồi, nếu không gặp được ân sư thì cũng chỉ có làm một lão già an hưởng tuổi già, chờ hết thọ mà thôi. Mà ân sư xuất hiện, khiến hắn chỉ trong một ngày có thêm trăm năm tuổi thọ. Hơn nữa, nếu không có vấn đề gì thì thậm chí còn có thể kéo dài gấp ba lần.
Nếu nói đại thuyền Thần tộc mà bọn họ ngẫu nhiên xuất hiện trên đại dương là một loại tồn tại như thần thoại thì với Âu Dương Hải, Tần Lập chính là “Thần sống”.
Cho nên, bất kể thế nào hắn cũng không thể bỏ qua cơ hội này. Những người trên con thuyền này tuy rằng không hiểu lão thuyền trưởng vì sao không để bọn họ nhanh chóng rời đi nhưng cũng không ai nghi vấn gì cả.
Giống như địa vị vô cùng được tôn sùng của Tần Lập ở Tần gia, trong mắt đám người này, Âu Dương Hải cũng vô cùng được những người khác tôn kính.
- Tốc độ rời đi của bọn họ cũng không nhanh.
Cơ Ngữ Yên quay đầu nhìn lại, thấy con thuyền kia đầu tiên là hạ bớt buồm, lập tức lại đổi hướng, tốc độ giảm xuống nên nhẹ giọng nói với Tần Lập.
Tần Lập mỉm cười. Hắn hiểu được tâm tư phức tạp của Âu Dương Hải nên nói:
- Không sao đâu, chỉ cần chúng ta không ở trên còn thuyền đó thì sẽ không ai gây khó xử cho bọn họ đâu!
Chỉ hy vọng là thế!
Cơ Ngữ Yên nói xong, mở ra một phần bản đồ mà Âu Dương Hải phục chế cho bọn họ, nhíu mày nói:
- Chỗ này cách hải vực nơi Huyết san hô sinh trưởng cũng không xa lắm. Thật là... Sao nhóm người kia không xuất hiện chậm khoảng hai ngày nhỉ?!
Tần Lập mỉm cười, nắm lẩy tay Cơ Ngữ Yên an ủi:
- Không sao đâu. Chúng ta nhất định phải đạt được Huyết san hô. Đúng rồi, Thủy Trúc Trượng của nàng cũng không đến vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể lấy ra khỏi trữ vật giới chỉ nha!
Cơ Ngữ Yên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu được ý tứ của Tần Lập. Một khi đối phương quả thật là vì Bảo khí trong cơ thể Tần Lập mà tới thì chắc chắn không tránh khỏi một hồi ác chiến. Một khi đã như thế thì Bảo khí trong tay nàng phải là một quân cờ bí mật, chỉ lấy ra ở thời khắc mấu chốt mới hữu dụng.
Tần Lập không chế con thuyền nhỏ này nghênh đón hướng chiếc đại thuyền của đối phương. Sau một lúc, Tần Lập đột nhiên nói:
- Có ý tứ!
- Sao thế?
Cơ Ngữ Yên hỏi.
- Phía trước cùng lúc có hai con đại thuyền!
- Trời ạ, hai thuyền... Chàng còn nói là có ý tứ!
Cơ Ngữ Yên dở khóc dở cười nhìn Tần Lập, thầm nghĩ:
- "Huynh thật to gan lớn mật!"
Tuy nhiên ngẫm lại cũng có thể giải thích được. Thánh Hoàng nhất mạch mạnh như thế mà cũng không thể chống lại được Tần Lập đó sao!? Hai người gây sức ép cũng đủ, gây nháo loạn cũng đủ, còn mang theo đại lượng thiên tài địa bảo của đối phương chạy đi!
Nghĩ thế, sự căng thẳng trong lòng Cơ Ngữ Yên cũng dần giảm xuống.
- Hai con thuyền này thuộc về hai thế lực khác nhau. Bởi vì cờ xí bọn họ mang cũng không phải là một.
Tần Lập giải thích vì sao mình lại nói là có ý tứ:
- Ta cho rằng song phương này cũng không phải là bằng hữu, vì cách nhau cả mấy trăm dặm.
- Thì ra là như thế!
Cơ Ngữ Yên nói:
- Nếu thế thì tốt nhất là bọn họ cứ đánh nhau đi đã!
Tần Lập cười khổ nói:
- Điều này chắc cũng không xảy ra đâu. Chúng ta vẫn cứ xem sao đã! Xem đối phương muốn làm gì.
Đại dương mênh mông, rộng vô cùng tận. Có thể thấy nhau nhưng muốn gặp được nhau cũng cần tới hai canh giờ. Đối phương hiển nhiên cũng đã sớm phát hiện chiếc thuyền nhỏ của Tần Lập. Lớp vỏ ngoài con thuyền này lóe ra hàn quang, nhắm thẳng về phía con thuyền của Tần Lập và Cơ Ngữ Yên lao tới, không giảm tốc độ chút nào.
Điều này khiến Cơ Ngữ Yên cũng không kìm nổi tức giận. Đối phương cũng không khiêu khích nữa mà quả vô cùng kiêu ngạo!
Tần Lập lại cường lạnh, trực tiếp tế ra Bảo khí Ấn Chương, đánh thẳng về phía con đại thuyền này!
So bì sự bá đạo sao?! Vậy tới đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.