Duy Ngã Độc Tôn

Chương 101: Lại thắng Thiên cấp

Tiểu Đao Phong Lợi

01/04/2013

Thanh đao kia vừa mới tiếp xúc với cái chăn phồng lên kia, hắc y nhân lập tức nhận ra mình đã bị lừa. Hắn không thể tưởng tượng được thiếu niên kia không ngờ lại cảnh giác như thế. Chỉ dựa vào một cái liếc mắt ban ngày mà buổi tối đã dựng lên một cái bẫy chờ mình tới!

Phản ứng của hắc y nhân không thể nói là không đủ nhanh. Võ giả Thiên cấp muốn ám sát một thiếu niên vô danh vốn không cần lo lắng chuyện bé xé ra to nhưng thực tế cuối cùng đã có chút thay đổi.

Một kích không được, hắc y nhân xoay tay lại, chém ra một đao về phía sau mình.

Đồng thời, hắc y nhân cảm giác được sau lưng mình giây lát đã có một cỗ hàn ý lạnh thấu xương ập đến. Là sát khí!

Hây!

Hắc y nhân quát khẽ một tiếng, hào quang màu đỏ tươi lập tức bùng lên quanh thân, toàn bộ nguyên lực quán nhập vào một đao này. Hắn tin rằng phía sau hắn dù là một khối cương thiết thật lớn cũng bị hắn chặt làm hai đoạn!

Đây là một loại tín niệm, một loại tự tin! Võ giả Thiên cấp tự tin về thực lực bản thân mình!

Ầm!

Đao khí cường đại trực tiếp đánh cho vách tường nhà trọ thành bụi phấn. Gian bên cạnh chính là nơi cư ngụ của A Hổ, phản ứng của người thợ săn cực kỳ linh mẫn, trực tiếp lăn xuống mặt đất, đồng thời nắm chặt thanh đại đao trong tay.

Đao khí hung mãnh không có dấu hiệu giảm bớt, lại đánh cho bảy tám vách tường toàn bộ thành mảnh vụn!

Toàn bộ căn nhà trọ nhỏ này đã bị hủy đi dưới một đao của hắc y nhân này!

Võ giả Thiên cấp cường hãn như thế đó!

Nhưng một đao này lại chém vào khoảng không!

Hắc y nhân cảm giác hai chân mình tê rần, nháy mắt sắc mặt đại biến, hai đồng tử cũng đột nhiên co rụt lại, trong mắt bắn ra quang mang kinh hãi, bởi vì một chiêu vừa rồi hắn dùng quá mạnh, hiện tại muốn thu về đã không còn kịp nữa. Hắn chỉ có thể lập tức vận nguyên lực toàn thân rót vào hai chân, hình thành một đạo cương khí hộ thể chắc chắn. Thân thể của võ giả Thiên cấp thì những đao kiếm bình thường muốn thương tổn đều cực kỳ khó khăn, càng không nói hắn đem toàn thân nguyên lực thủ hộ.

“Tiểu tử! Ngươi nghĩ rằng như thế có thể thương tổn được ta ư? Ngươi quá ngây thơ rồi! Quá coi thường thực lực của võ giả Thiên cấp!”

Trong lòng hắc y nhân thầm nghĩ, cổ tay lại lật lên, khiến thanh đao kia bạo phát ra hào quang chói mắt, hung hăng quét về phía mặt đất! Hết thảy những điều này phát sinh nhanh như một tia chớp. Đối với người bình thường thì điều này chỉ diễn ra trong nháy mắt mà thôi!

Tiếp theo, hắc y nhân vốn tràn đầy tự tin bỗng nhiên cảm giác được hai chân mình đột nhiên tăng thêm cảm giác tê dại, dường như còn có chút cảm giác ngứa ngáy.

Theo bản năng, hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Lúc này, trên mặt đất phát ra một tiếng nổ lớn. Đao thứ ba của hắc y nhân lại thất bại!

Bởi vì gian nhà trọ này chỉ có một tầng nên một đao của hắc y nhân kia lập tức đánh cho mặt đất xuất hiện một cái hố lớn. Nhưng Tần Lập lại như hoàn toàn biến mất vậy!

Hoặc là nói, ngay trước khi hắn động thủ, Tần Lập căn bản là đã lường trước tất cả phản ứng của đối phương. Căn cứ theo đó, hắn đã có được đối sách tương ứng, khiến cho hắc y nhân phải tạo ra các phản ứng theo như tính toán của hắn. Gần như nháy mắt hắc y nhân đã nghĩ tới khả năng này, lập tức mồ hôi lạnh túa ra.

Lúc này, chiếc giường ngủ của Tần Lập đột nhiên bạo khai.

Thân thể của Tần Lập vẫn giấu ở dưới gầm giường! Nếu một đao vừa rồi của hắc y nhân đi hết thì tuyệt đối có thể khiến cho Tần Lập ở bên dưới giường bị chém thành hai đoạn!

Bất kỳ một gã sát thủ nào khi tiếp nhận nhiệm vụ, nhất là những sát thủ xuất sắc nhất đều biết đạo lý nếu một kích không trúng lập tức phải chạy thật xa! Hắc y nhân tuy không phải là sát thủ nhưng cũng hiểu được đạo lý này. Hắn làm sao có thể nghĩ tới có kẻ còn lớn mật như thế, dám trốn ngay dưới giường. Hắn thật sự không sợ mình là người lỗ mãng, một đao thật sự chém xuống!

Theo chiếc giường bạo khai, trên người Tần Lập lóe lên một luồng sáng màu lam, một đạo kiếm khí vô thanh vô tức đánh vào ngực của hắc y nhân!

- Đi chết đi!

Tần Lập hét lớn một tiếng!



Hai mắt của hắc y nhân như muốn nứt ra, bị kích động như muốn hộc cả máu. Từ lúc hắn chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải một tên võ giả Địa cấp mà kiêu ngạo và cuồng vọng như thế!

Nhưng hắn đã quên một gã võ giả Địa cấp bình thường làm sao có thể lừa gạt được hắn? Làm sao có thể làm cho sát khí xuất hiện phía sau hắn? Lại làm sao có được can đảm đâm thẳng vào một gã Thiên cấp cường giả ngay trước mặt!

Hắc y nhân nhấc chân bước ra, đồng thời ngưng tụ nguyên lực, muốn một đao chém chết tên cuồng vọng này. Nhưng bỗng nhiên hắn lại kêu lên một tiếng thảm thiết kinh thiên!

A!

Tiếng kêu kinh thiên động địa này phá tan màn đêm, truyền đi ra cực xa.

Trấn nhỏ này tuy phồn hoa nhưng lúc này, ban đêm đã yên tĩnh từ lâu. Một tiếng kêu của hắn không biết đã làm bao nhiêu người phải tỉnh khỏi giấc mộng đẹp.

Tuy nhiên, cỗ khí tức cường đại của võ giả Thiên cấp lại khiến cho hết thảy những con chó trong trấn đều sợ run người, không dám kêu lên một tiếng nào!

Hai luồng máu tươi từ hai chân của hắc y nhân phun ra. Đầu gối của hắc y nhân đã bị một kiếm của Tần Lập chặt đứt!

Mà hắc y nhân không ngờ cũng không thể phát hiện ra từ trước.

Một kiếm kia sắc bén cỡ nào, nhanh cỡ nào mà khiến cho người ta bị chặt đứt hai chân mà không thể nhận biết được.

Hắc y nhân căn bản không bao giờ ngờ tới tình huống này, “phịch” một tiếng ngã ngay xuống mặt đất. Mà một kiếm của Tần Lập đã đặt ngay vào yết hầu hắn! Kiếm khí dày đặc, lạnh lẽo vô cùng. Thân ảnh kia cũng không tính là cao lớn, còn hơi gầy yếu lại giống như tử thần, lặng lẽ nhìn hắc y nhân. Giọng nói lạnh như băng vang lên:

- Yết hầu của võ giả Thiên cấp cũng cứng rắn như thế ư?

Tê!

Máu tươi nhanh chóng mất đi khiến đầu của hắc y nhân choáng váng, đau đớn kịch liệt khiến hắn cực kỳ thống khổ!

- Muốn giết cứ giết, cho ta chết một cách sảng khoái!

Thanh âm khàn khàn của hắc y nhân có thể nghe ra tuổi của hắn không nhỏ.

Trận chiến nơi này chỉ một cái chớp mắt đã trôi qua nhưng tạo ra tổn hại cũng rất lớn. Tuy nhiên may mắn là không khiến ai thương vong. Đám người A Hổ nhanh chóng tiến về nơi này. Ông chủ của nhà trọ sớm đã bị doạ cho choáng váng mặt mũi cũng chưa dám lộ ra.

- Trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế?

Tần Lập cười lạnh lùng:

- Ngươi là một võ giả Thiên cấp, đến đây để giết ta! Giết được ta liền thoải mái rời đi, giết không được ta lại muốn được chết nhanh!? Hừ! Tiện nghi đều bị ngươi chiếm thế thì làm gì còn giang hồ hào khách!?

Phốc!

Đợi khi đám người A Hổ đuổi đến thì nghe được những lời này của Tần Lập, thiếu chút nữa cũng phải cười vang lên, thầm nghĩ thế này gọi là chiếm tiện nghi sao? Tuy nhiên, đối với việc hắc y nhân kia là một võ giả Thiên cấp thì đám người này cũng rung động từ đáy lòng, ánh mắt nhìn về phía Tần Lập lại lộ ra vẻ phức tạp, cuối cùng chuyển thành sự bội phục từ đáy lòng.

Năm ngoái, hắn vẫn chỉ là một đứa con hoang thực lực kém cỏi, ăn nhờ ở đậu. Một năm sau, không ngờ hắn có thể một mình đối phó với võ giả Thiên cấp mà không phải tốn nhiều sức lực. Đổi lại là ai cũng đều phải cảm thấy rung động!

Trên thực tế đám người A Hổ cũng có chút đề cao Tần Lập. Thực lực của Tần Lập lúc này đã rất cường đại, điểm này cũng không cần phải hoài nghi nhưng muốn giết chết một gã võ giả Thiên cấp thì cũng không phải thoải mái như trong suy nghĩ bọn họ. Về phương diện này, Tiên Thiên Tử Khí không sinh ra dao động nguyên lực, cùng với tuyệt thế Thần kiếm Ẩm Huyết khiến Tần Lập chiếm tiện nghi to lớn!

Hai yếu tố này thiếu một thì Tần Lập căn bản không thể thoải mái chế trụ một võ giả Thiên cấp như thế!

- Vậy ngươi muốn thế nào? Tra tấn ta sao? Gia gia ngươi không sợ! Cả đời này lão phu đã giết qua vô số người, thủ đoạn tàn nhẫn. Bất cứ thủ đoạn nào ta cũng đều đã dùng qua, không phải một tên nhóc con như ngươi có thể tưởng tượng được! Ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn là một kiếm giết ta, sau đó chạy xa mà giữ mạng đi! Người mà Mang Thế Sơn muốn truy sát còn chưa có ai có thể đào thoát! Người của gia tộc ngươi sẽ chôn cùng với lão phu!

Lệ khí toàn thân hắc y nhân bộc phát ra, đám người A Hổ không thể chịu nổi uy áp của cường giả loại này, đều phải thối lui về phía sau.

- Một đám tạp chủng, muốn thấy lão tử chết ư? Cút!



Không đợi hắc y nhân hoàn toàn đem khí thế bộc phát ra, thanh kiếm của Tần Lập đẩy vào yết hầu của hắc y nhân này một cái lập tức đánh tan hết thảy khí thế của hắn. Một chữ “cút” kia cũng chỉ mới nói ra được một nửa, lại hoàn toàn phải nuốt vào!

- Ngươi quả rất giỏi sao?!

Tần Lập thản nhiên nói, trong lòng xuất hiện ba phần kinh ngạc, bảy phần cảm giác oan khuất! Hắc y nhân này không phải là người Thái tử phái tới mà là của nhóm người đã diệt Tần gia! Không biết bọn họ làm sao có thể tìm được mình!

Tần Lập chưa bao giờ sợ có địch nhân, tuy nhiên loại địch nhân vô duyên vô cớ như thế này, Tần Lập cũng không muốn trêu chọc.

- Ta nghĩ ngươi sợ rằng đã tìm nhầm người, ta không phải là người của Tần gia!

Tần Lập thản nhiên nói,

- Hôm nay ta không giết ngươi, sau này cút xa ta một chút!

Hắc y nhân cười lạnh một tiếng:

- Chỉ cần là người họ Tần, tất cả đều phải chết!

Hai mắt Tần Lập nhíu lại, nhìn hắc y nhân, bỗng nhiên nở ra một nụ cười! Hai mắt của hắc y nhân nhìn Tần Lập, tràn ngập cảm giác hồ nghi.

- Tiểu súc sinh, ngươi cười cái gì?

Trên mặt Tần Lập lại càng rõ vẻ tươi cười, càng trở nên ôn hòa, nhìn hắc y nhân nói:

- Ta nghĩ ngươi thật có ý tứ! chết đến nơi mà còn không từ bỏ ý định vu oan giá họa! Nhưng ngươi lại không biết, lão tử lại là một lão tổ tông đại hành gia! Về việc vu oan giá họa, ngươi tưởng còn có thể lợi hại hơn ta sao? Ngươi căn bản là không phải kẻ diệt môn cả Tần gia! Mang Thế Sơn chó má gì đó. Ngươi, là người của Thái tử! Ta thật sự đã coi thường hắn. Loại người nhu nhược như thế mà cũng cả gan phái người đi giết ta! Chỉ có một mình ngươi mà thôi, mẹ nó, hắn thực khinh thường ta. Ngươi biết không? Ít nhất cũng phải phái tới hai ba người kia!

- Súc sinh! Thái tử cái gì, lão tử không biết! Còn nữa, nếu không phải là lão tử chủ quan thì làm sao ngươi có thể đắc thủ!? Nhiều lời vô ích, giết ta đi!

Hắc y nhân lớn tiếng quát:

- Nếu không ngươi sẽ phải hối hận!

Phốc phốc!

Tần Lập nhanh chóng dùng Ẩm Huyết kiếm điểm hai cái lên người hắc y nhân. Hắc y nhân căn bản không phản ứng, thấy Tần Lập đã đưa kiếm rời khỏi thân mình thì mạnh mẽ oằn người, tay nắm đao liền vung đao về phía Tần Lập.

Đây gần như đã là bản năng của một võ giả cường đại!

Hắn không ngờ rằng thân thể lại truyền tới một cảm giác vô lực, cây đao trong tay rơi ra, tạo ra âm thanh rơi xuống mặt đất. Khuôn mặt của hắc y nhân lập tức xám như tro tàn, đôi môi trở nên run rẩy. Trong mắt hắn lần đầu tiên lộ ra một cơn sợ hãi thắm thía.

- Tiệt Mạch thuật! Không ngờ ngươi biết Tiệt Mạch thuật!

- Tiệt Mạch thuật chó má gì? Ta không hiểu!

Tần Lập ngồi xổm xuống bên người hắc y nhân, mở ra cái khăn che mặt của hắc y nhân. Lộ ra dưới chiếc khăn là một khuôn mặt ở độ tuổi hơn năm mươi, cũng không già nua như trong tưởng tượng. Bởi vì đau đớn nên khuôn mặt lão đang không ngừng nhăn nhúm, nhìn qua có chút vặn vẹo.

- Mắt to mày rậm, sao lại thích làm cái chuyện dấu đầu hở đuôi như thế nhỉ?!

Tần Lập than thở một câu, hướng về bên kia hô lên:

- Tây Qua! Chưa chết thì đến đây đi, lục soát thân thể hắn, sau đó moi từ miệng hắn ra mọi chuyện!

Hắc y nhân mở to hai mắt ra nhìn, cả người dâng lên một nỗi hận ý xông lên tận trời cao!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Duy Ngã Độc Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook