Chương 102: Tra tấn ngươi nhục nhã đến chết
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
Hắc y nhân lúc này rất phẫn nộ.
“Trước mặt mọi người mà hắn dám gọi một thằng nhóc đến làm nhục ta!”
Tây Qua bên cạnh cười hắc hắc, hưng phấn chạy qua:
- Sư thúc, ta sẽ làm việc này! Hắc hắc hắc! Đây chính là võ giả Thiên cấp a! Trời ơi, ta còn chưa thấy qua võ giả Thiên cấp là cái dạng gì! Hãy để ta nhìn cho đã mắt! Cũng là một cái mũi, hai con mắt sao? Hừ? Ngươi dám trừng mắt nhìn ta ư? Lão bang tử (*) như ngươi mà cũng dám trừng mắt nhìn Tây Qua bang chủ vĩ đại ư?! Sư thúc! Ta đối đãi với hắn như thế nào cũng được phải không?
- Uh! Tùy ngươi, ngươi làm gì hắn thì làm, thậm chí khiêng hắn ra ngoài cho người ta nhìn cũng được, ta không có ý kiến gì cả!
Tần Lập tùy ý nói.
- Tiểu súc sinh! Ngươi dám làm nhục ta như thế ư? Kẻ sĩ khả sát bất khả nhục! Có giỏi thì giết ta đi!
- Ngươi thấy mình ngu chưa?! Lão bang tử như ngươi tưởng mình vinh quang lắm sao? Còn có chút nào là cao thủ Thiên cấp không? Thật làm mất mặt cao thủ Thiên cấp, ta vẫn luôn sùng bái võ giả Thiên cấp! Ngươi trừng mắt ư?
Bốp!
- Còn trừng?
Bốp!
- Vẫn trừng?
Bốp, bốp, bốp, bốp!
- Lão bang tử ngươi, con mẹ nó! Còn dám trừng mắt nhìn ta ư?! Ngươi có tin ta cắt cái phía dưới của ngươi không?!
Tây Qua tát cho cái mặt của hắc y nhân thành giống như một cái đầu lợn! Hắn cũng không sử dụng quá nhiều sức lực, chủ yếu là làm nhục hắn mà thôi! Sau lại còn tát cho hắn thêm mấy cái.
Tây Qua nói xong, đứng dậy nói:
- Ai có con dao nào thật cùn một chút không? Quá sắc ta sợ nhanh quá hắn lại không có cảm giác!
Bộ Yên Vân và Lãnh giao đều xì một tiếng, xoay người rời đi đến một nơi rất xa đứng! Nơi này gây ra động tĩnh lớn như thế mà không ngờ cũng không có ai đi ra xem. Ngôi nhà trọ này bị bọn họ bao trọn bộ nên cũng không có khách nhân nào khác.
Tây Qua đi tới bên cạnh, trong tay mang theo một nửa viên gạch. A Hổ có chút nghi hoặc hỏi:
- Ngươi lấy gạch làm gì?
- Không kiếm được dao cùn thì dùng gạch đập vậy!
Phốc!
Ngay cả Tần Lập cũng không nhịn được, thầm nghĩ mình để cho Tây Qua làm việc này quả đúng là cực kỳ thích hợp! Tiểu tử này chẳng những tâm ngoan thủ lạt mà có đầy các chiêu số, cũng đủ âm hiểm!
Hắc y nhân bên kia thật sự chấn động chưa từng có, mắt thấy thiếu niên như một ác ma, mang theo viên gạch, hắc hắc cười đi vê phía mình thì vô cùng xấu hổ và phẫn nộ quát lớn:
- Tiểu tử! Ngươi hôm nay đùa bỡn lão phu, không giết lão phu thì nhất định lão tử sẽ giết cả nhà ngươi! Nhất định dùng thủ đoạn gấp mười lần để trả thù!
- Con mẹ ngươi!
Tây Qua cầm lấy viên gạch hung hăng đánh thẳng vào mũi của hắc y nhân. Dù là võ giả Thiên cấp thì trên người đều có nơi yếu hơn. Huống chi, hắn đã bị Tần Lập điểm huyệt, nguyên lực không thể vận hành, căn bản không thể hình thành hộ thể cương khí, chỉ có thể dựa vào độ cứng rắn của thân thể. Nhất là cái mũi yếu ớt này thì làm sao có lực mà kháng cự được!
- Tiếp theo là mắt!
Tây Qua nói xong, căn bản không cho hắc y nhân cơ hội nào để phản ứng. Cầm viên gạch trong tay hung hắn đánh về phía mắt của hắc y nhân. Hắc y nhân lúc này hồn bay phách tán, hồn vía lên mây! Thủ đoạn của thiếu niên này quả là độc ác, quả thực khiến người ta phải cảm thấy sợ hãi!
Từ khi chào đời tới nay, lần đầu tiên hắn sinh ra cảm giác sợ hãi đối với một kẻ thực lực thua xa mình! Ngay cả Tần Lập, kẻ khiến hắn thân bại, hắn cũng không cảm thấy sợ hãi lắm bởi vì hắn thấy rằng Tần Lập bất ngờ thủ thắng, không phải mạnh mẽ chiến thắng! Đó là cũng vì hắn chưa ngẫm lại chính hắn cũng đang có ý định đánh lén người ta!
Cho nên, ai cũng đối với chính mình thì khoan dung, đối với người khác thì hà khắc.
- Dừng lại!
Tốc độ của viên gạch kia cực nhanh, thời điểm Tần Lập nói ra thì đã đến gần mi mắt đang nhắm chặt của lão già kia, khó có thể dừng lại được!
Nếu Tần Lập nói muộn hơn một chút thì nháy mắt một con mắt của hắc y lão giả khẳng định sẽ bị phế mất!
- Ha ha! Hẳn là đủ rồi! Tây Qua! người ta dù sao cũng là võ giả Thiên cấp, ngươi dùng chiêu thức ấy quả thực là chiêu số của phường lưu manh đầu đường xó chợ rồi!
Thanh âm của Tần Lập lúc này rơi vào trong tai hắc y lão giả thật giống như âm thanh của trời. Hắn mở to mắt, ánh mắt nhìn về phía Tần Lập có thêm đôi chút cảm kích! Đang nghĩ rằng, Tần Lập sẽ cho hắn một chút thống khoái thì lại nghe Tần Lập nói:
- Ngươi dùng phương pháp ấy không ổn, nếu thiếu kỹ thuật thì thoạt nhìn tuy dữ dằn nhưng hậu quả chỉ mới chỉ hơi thê thảm mà thôi! Ngươi phải học lấy một vài chiêu số cao cấp hơn, có muốn ta dạy cho ngươi không?
- Muốn muốn, sư thúc! Ngài cũng biết ta không có văn hóa mà!
Tây Qua tỏ vẻ hổ thẹn cúi đầu xuống, bộ dáng có vẻ chân chân thật thật!
Ba người A Hổ, Bộ Vân Yên, Lãnh Dao trợn mắt há mồm, nhìn hai chú cháu có độ tuổi tầm ngang ngang nhau này, giống như bị hóa đá, đầu óc gần như mất đi khả năng suy nghĩ. Hai tên thiếu niên này rõ ràng chính là ác ma với hai cái sừng dài trên đầu!
Mà hắc y lão giả cũng tức giận tới độ phải phun ra một ngụm máu tươi! Hắn mắng lên với thanh âm thê lương:
- Tần Lập, ngươi làm nhục một võ giả Thiên cấp như thế! Ngươi chắc chắn không được chết tử tế!
- Thế thì lại làm nhục ngươi vậy, xem ngươi làm gì được ta nào?!
Tần Lập ngồi xổm trước mặt lão giả này, cầm lấy khối gạch ở bên Tây Qua, rồi liền ném về phía một mắt của lão giả kia!
Một tiếng kêu cực kỳ thảm thiết vang lên trong đêm vắng. Lão giả đau đến độ muốn ngất đi!
Đám người Tây Qua nhìn đến ngây người, trong miệng Tây Qua thì thào nói:
- Sư thúc! Không phải ngài nói như thế là không có kỹ thuật sao?!
Tần Lập ném khối gạch xong, vận chi như bay điểm vài cái lên người hắc y nhân khiến hắn cầm máu, thản nhiên nói:
- Đối phó với loại người gian ngoan, não không biết nghĩ như thế này thì chiêu này rất hữu dụng!
Đứng dậy nhìn lướt qua không gian yên tĩnh xung quanh, Tần Lập nói:
- Ném hắn lên xe ngựa đi, chúng ta đi!
Lúc này, Bộ Vân Yên mới có chút lo lắng, đi tới bên cạnh dịu dàng nói:
- Tần Lập! Như thế có khiến chúng ta bị bại lộ không?
Khóe miệng Tần Lập nổi lên một chút cười lạnh nói:
- Ngươi cho là không như thế thì chúng ta không bại lộ sao? Bọn họ có thể phái một người tới đây thì còn có thể phái người thứ hai người thứ ba đến! Yên tâm đi, tới đế đô rồi ta biết nên làm cái gì! Ngày mai, trăm dặm phía trước có một tòa thành, Nơi này ta làm cho các ngươi mỗi người một cái mặt nạ. Sau khi dịch dung chúng ta sẽ tách nhau ra hành tẩu. Ta sẽ đi cùng với cao thủ Thiên cấp này, mấy người các ngươi thì phân tán trà trộn vào các thương đội. Sau khi đến đế đô, trong một thời gian chúng ta sẽ không gặp nhau. Các ngươi cầm lấy tiền, mua một gian nhà ở nơi chúng ta đã bàn luận. Sau đó tốt nhất là tạo một gian cửa hàng. Trước không cần vội phát triển, chờ ta xử lý xong mọi việc thì có thể quang minh chính đại mưu cầu phát triển!
- Như vậy có được không?
Bộ Vân Yên đến bên cạnh Tần Lập.
- Như thế có nguy hiểm quá không?
Tần Lập cười cười nói:
- Nếu tiếp tục đi chung với nhau thì mới chân chính là nguy hiểm. Tin ta đi, đã đáp ứng các ngươi thì ta sẽ không thay đổi đâu!
- Ngươi xác định kẻ đến này chính là người của Thái tử?
Lãnh Dao nhẹ giọng hỏi.
- Tám chín phần mười!
Tần Lập nhìn thoáng qua hắc y lão giả vừa bị Tây Qua ném lên xe ngựa, sau đó nói:
- Có một số người, nếu ngươi không đánh cho thật đau thì không chịu nói ra gì đâu!
Ba ngày sau, trên con đường dẫn tới đế đô có một chiếc xe ngựa lẻ loi chạy đi. Người đánh xe thỉnh thoảng lại nhìn về phía cánh cửa xe luôn đóng chặt kia, trong lòng hối hận không thôi. Chỉ vì ham chút bạc mà nhận công việc này!? Bên trong xe có một lão già quả thực rất khủng bố, mù một mắt, hai đùi bị chặt đứt! Hơn nữa dọc đường đi không ngừng mắng mỏ thiếu niên kia! Mà thiếu niên kia lại càng khủng bố, mỗi khi như thế lại không biết sử dụng thủ đoạn gì mà khiến cho lão già kia kêu lên cực kỳ thảm thiết, không ngừng la hét cầu xin mau giết hắn.
“Lần này, sau khi trở về nhất định sẽ không bao giờ làm việc này nữa, nhất định phải tìm một chỗ mà trốn! Dù sao số bạc mà thiếu niên này trả cho mình cũng đủ để dưỡng lão rồi!”
Trong lòng gã đánh xe thầm nghĩ!
Mấy ngày này, Tần Lập trừ việc không ngừng lấy võ giả Thiên cấp mà thí nghiệm thì căn bản không hỏi hắn bất cứ sự tình gì cả!
Đối với Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể mình, Tần Lập còn nhiều chỗ chưa hiểu. Vừa lúc có một cừu nhân võ giả Thiên cấp trước mặt thì làm sao có thể buông tha được!
Có lẽ sẽ có người nói Tần Lập tàn nhẫn, giết người thì chém cho đầu rơi khỏi cổ, thế là xong! Nhưng Tần Lập căn bản không cần quan tâm tới người khác nghĩ về hắn như thế nào. Dựa vào cái gì mà người có thể đến giết ta còn ta không thể tra tấn người, không thể làm nhục người ta!?!
Ta vì sao mà phải làm chính nhân quân tử? Cho tới hôm nay ta cũng chưa từng là chính nhân quân tử!
Kinh mạch của hắc y lão giả sớm đã bị Tiên Thiên Tử Khí chấn thành từng đoạn một, cho dù sống sót cũng hoàn toàn trở thành một phế nhân!
Mà trong khi Tần Lập thí nghiệm thì đã phát hiện ra một thứ khiến hắn cảm thấy cực kỳ vui mừng! Đó chính là Tiên Thiên Tử Khí có thể chữa trị kinh mạch bị đứt gãy trong cơ thể lão già này!
Đây quả là một năng lực nghịch thiên!
Tuy rằng bằng vào thực lực của Tần Lập lúc này muốn chữa trị hoàn toàn kinh mạch cho một võ giả Thiên cấp thì còn chưa được, nhưng nếu cứ tiếp tục tu luyện thì đến một ngày, Tần Lập nhất định có được một thân bản sự mà có thể khiến cho Thiên Nguyên Đại lục lâm vào điên cuồng!
Hiện tại, toàn bộ Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể Tần Lập chỉ có thể miễn cưỡng chữa trị được một phần ba thương tổn kinh mạch cho hắc y lão giả rồi phải nghỉ ngơi ba bốn ngày mới có thể khôi phục lại!
Mà mỗi lần khôi phục lại thì Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể hắn lại càng nhiều hơn, càng tinh thuần hơn trước đó!
Mà hắc y lão giả này, đường đường là một võ giả Thiên cấp mà như rơi vào ngày cùng tháng tận, từ nơi đó đến đế đô, hơn hai mươi ngày, kinh mạch bị chặt đứt của hắn được chữa trị rồi lại bị chặt đứt! Quá trính này cứ lặp đi lặp lại tới ba bốn lần!
Đợi đến khi tường thành nguy nga hoành tráng của đế đô hiện ra trong tầm mắt thì hắc y lão giả đã bị tra tấn cho tới độ hai mắt vô thần, chỉ còn lại một chút tàn hơi nữa mà thôi!
Tần Lập ngồi đối diện hắn tủm tỉm cười nói:
- Ngươi xem, chúng ta lập tức sẽ tới đế đô, cũng sắp nhìn thấy được chủ tử của ngươi rồi! Tâm tình của ngươi có phải đang rất kích động? Ta đoán ngươi nhất định đang rất cao hứng!
Hắc y lão giả không thốt ra câu nào, ánh mắt dại ra!
- Loại người nhu nhược như Triệu Tinh Hà thật đúng là bỏ ra một cái giá rất đắt! Ta đoán dưới tay hắn nhất định có không nhiều tên thực lực Thiên cấp! Ngươi nói xem, nếu ta treo ngươi trên cửa thành trang trọng, tang thương cao lớn kia thì hắn có kích động hơn cả ngươi nữa hay không?
- Súc sinh!
Hắc y lão giả mở mắt ra. Lúc này hắn cũng không phủ nhận thân phận thật của chính mình nữa. Một mắt còn lại bắn ra quang mang vô cùng oán độc!
- Điện hạ nhất định sẽ báo thù cho ta! Tần Lập! ngươi sẽ bị băm thây vạn đoạn, chết không có chỗ chôn!
- Thật không?
Tần Lập bĩu môi.
- Vậy thử xem thế nào!?
* xưng hô người già một cách khinh miệt.
“Trước mặt mọi người mà hắn dám gọi một thằng nhóc đến làm nhục ta!”
Tây Qua bên cạnh cười hắc hắc, hưng phấn chạy qua:
- Sư thúc, ta sẽ làm việc này! Hắc hắc hắc! Đây chính là võ giả Thiên cấp a! Trời ơi, ta còn chưa thấy qua võ giả Thiên cấp là cái dạng gì! Hãy để ta nhìn cho đã mắt! Cũng là một cái mũi, hai con mắt sao? Hừ? Ngươi dám trừng mắt nhìn ta ư? Lão bang tử (*) như ngươi mà cũng dám trừng mắt nhìn Tây Qua bang chủ vĩ đại ư?! Sư thúc! Ta đối đãi với hắn như thế nào cũng được phải không?
- Uh! Tùy ngươi, ngươi làm gì hắn thì làm, thậm chí khiêng hắn ra ngoài cho người ta nhìn cũng được, ta không có ý kiến gì cả!
Tần Lập tùy ý nói.
- Tiểu súc sinh! Ngươi dám làm nhục ta như thế ư? Kẻ sĩ khả sát bất khả nhục! Có giỏi thì giết ta đi!
- Ngươi thấy mình ngu chưa?! Lão bang tử như ngươi tưởng mình vinh quang lắm sao? Còn có chút nào là cao thủ Thiên cấp không? Thật làm mất mặt cao thủ Thiên cấp, ta vẫn luôn sùng bái võ giả Thiên cấp! Ngươi trừng mắt ư?
Bốp!
- Còn trừng?
Bốp!
- Vẫn trừng?
Bốp, bốp, bốp, bốp!
- Lão bang tử ngươi, con mẹ nó! Còn dám trừng mắt nhìn ta ư?! Ngươi có tin ta cắt cái phía dưới của ngươi không?!
Tây Qua tát cho cái mặt của hắc y nhân thành giống như một cái đầu lợn! Hắn cũng không sử dụng quá nhiều sức lực, chủ yếu là làm nhục hắn mà thôi! Sau lại còn tát cho hắn thêm mấy cái.
Tây Qua nói xong, đứng dậy nói:
- Ai có con dao nào thật cùn một chút không? Quá sắc ta sợ nhanh quá hắn lại không có cảm giác!
Bộ Yên Vân và Lãnh giao đều xì một tiếng, xoay người rời đi đến một nơi rất xa đứng! Nơi này gây ra động tĩnh lớn như thế mà không ngờ cũng không có ai đi ra xem. Ngôi nhà trọ này bị bọn họ bao trọn bộ nên cũng không có khách nhân nào khác.
Tây Qua đi tới bên cạnh, trong tay mang theo một nửa viên gạch. A Hổ có chút nghi hoặc hỏi:
- Ngươi lấy gạch làm gì?
- Không kiếm được dao cùn thì dùng gạch đập vậy!
Phốc!
Ngay cả Tần Lập cũng không nhịn được, thầm nghĩ mình để cho Tây Qua làm việc này quả đúng là cực kỳ thích hợp! Tiểu tử này chẳng những tâm ngoan thủ lạt mà có đầy các chiêu số, cũng đủ âm hiểm!
Hắc y nhân bên kia thật sự chấn động chưa từng có, mắt thấy thiếu niên như một ác ma, mang theo viên gạch, hắc hắc cười đi vê phía mình thì vô cùng xấu hổ và phẫn nộ quát lớn:
- Tiểu tử! Ngươi hôm nay đùa bỡn lão phu, không giết lão phu thì nhất định lão tử sẽ giết cả nhà ngươi! Nhất định dùng thủ đoạn gấp mười lần để trả thù!
- Con mẹ ngươi!
Tây Qua cầm lấy viên gạch hung hăng đánh thẳng vào mũi của hắc y nhân. Dù là võ giả Thiên cấp thì trên người đều có nơi yếu hơn. Huống chi, hắn đã bị Tần Lập điểm huyệt, nguyên lực không thể vận hành, căn bản không thể hình thành hộ thể cương khí, chỉ có thể dựa vào độ cứng rắn của thân thể. Nhất là cái mũi yếu ớt này thì làm sao có lực mà kháng cự được!
- Tiếp theo là mắt!
Tây Qua nói xong, căn bản không cho hắc y nhân cơ hội nào để phản ứng. Cầm viên gạch trong tay hung hắn đánh về phía mắt của hắc y nhân. Hắc y nhân lúc này hồn bay phách tán, hồn vía lên mây! Thủ đoạn của thiếu niên này quả là độc ác, quả thực khiến người ta phải cảm thấy sợ hãi!
Từ khi chào đời tới nay, lần đầu tiên hắn sinh ra cảm giác sợ hãi đối với một kẻ thực lực thua xa mình! Ngay cả Tần Lập, kẻ khiến hắn thân bại, hắn cũng không cảm thấy sợ hãi lắm bởi vì hắn thấy rằng Tần Lập bất ngờ thủ thắng, không phải mạnh mẽ chiến thắng! Đó là cũng vì hắn chưa ngẫm lại chính hắn cũng đang có ý định đánh lén người ta!
Cho nên, ai cũng đối với chính mình thì khoan dung, đối với người khác thì hà khắc.
- Dừng lại!
Tốc độ của viên gạch kia cực nhanh, thời điểm Tần Lập nói ra thì đã đến gần mi mắt đang nhắm chặt của lão già kia, khó có thể dừng lại được!
Nếu Tần Lập nói muộn hơn một chút thì nháy mắt một con mắt của hắc y lão giả khẳng định sẽ bị phế mất!
- Ha ha! Hẳn là đủ rồi! Tây Qua! người ta dù sao cũng là võ giả Thiên cấp, ngươi dùng chiêu thức ấy quả thực là chiêu số của phường lưu manh đầu đường xó chợ rồi!
Thanh âm của Tần Lập lúc này rơi vào trong tai hắc y lão giả thật giống như âm thanh của trời. Hắn mở to mắt, ánh mắt nhìn về phía Tần Lập có thêm đôi chút cảm kích! Đang nghĩ rằng, Tần Lập sẽ cho hắn một chút thống khoái thì lại nghe Tần Lập nói:
- Ngươi dùng phương pháp ấy không ổn, nếu thiếu kỹ thuật thì thoạt nhìn tuy dữ dằn nhưng hậu quả chỉ mới chỉ hơi thê thảm mà thôi! Ngươi phải học lấy một vài chiêu số cao cấp hơn, có muốn ta dạy cho ngươi không?
- Muốn muốn, sư thúc! Ngài cũng biết ta không có văn hóa mà!
Tây Qua tỏ vẻ hổ thẹn cúi đầu xuống, bộ dáng có vẻ chân chân thật thật!
Ba người A Hổ, Bộ Vân Yên, Lãnh Dao trợn mắt há mồm, nhìn hai chú cháu có độ tuổi tầm ngang ngang nhau này, giống như bị hóa đá, đầu óc gần như mất đi khả năng suy nghĩ. Hai tên thiếu niên này rõ ràng chính là ác ma với hai cái sừng dài trên đầu!
Mà hắc y lão giả cũng tức giận tới độ phải phun ra một ngụm máu tươi! Hắn mắng lên với thanh âm thê lương:
- Tần Lập, ngươi làm nhục một võ giả Thiên cấp như thế! Ngươi chắc chắn không được chết tử tế!
- Thế thì lại làm nhục ngươi vậy, xem ngươi làm gì được ta nào?!
Tần Lập ngồi xổm trước mặt lão giả này, cầm lấy khối gạch ở bên Tây Qua, rồi liền ném về phía một mắt của lão giả kia!
Một tiếng kêu cực kỳ thảm thiết vang lên trong đêm vắng. Lão giả đau đến độ muốn ngất đi!
Đám người Tây Qua nhìn đến ngây người, trong miệng Tây Qua thì thào nói:
- Sư thúc! Không phải ngài nói như thế là không có kỹ thuật sao?!
Tần Lập ném khối gạch xong, vận chi như bay điểm vài cái lên người hắc y nhân khiến hắn cầm máu, thản nhiên nói:
- Đối phó với loại người gian ngoan, não không biết nghĩ như thế này thì chiêu này rất hữu dụng!
Đứng dậy nhìn lướt qua không gian yên tĩnh xung quanh, Tần Lập nói:
- Ném hắn lên xe ngựa đi, chúng ta đi!
Lúc này, Bộ Vân Yên mới có chút lo lắng, đi tới bên cạnh dịu dàng nói:
- Tần Lập! Như thế có khiến chúng ta bị bại lộ không?
Khóe miệng Tần Lập nổi lên một chút cười lạnh nói:
- Ngươi cho là không như thế thì chúng ta không bại lộ sao? Bọn họ có thể phái một người tới đây thì còn có thể phái người thứ hai người thứ ba đến! Yên tâm đi, tới đế đô rồi ta biết nên làm cái gì! Ngày mai, trăm dặm phía trước có một tòa thành, Nơi này ta làm cho các ngươi mỗi người một cái mặt nạ. Sau khi dịch dung chúng ta sẽ tách nhau ra hành tẩu. Ta sẽ đi cùng với cao thủ Thiên cấp này, mấy người các ngươi thì phân tán trà trộn vào các thương đội. Sau khi đến đế đô, trong một thời gian chúng ta sẽ không gặp nhau. Các ngươi cầm lấy tiền, mua một gian nhà ở nơi chúng ta đã bàn luận. Sau đó tốt nhất là tạo một gian cửa hàng. Trước không cần vội phát triển, chờ ta xử lý xong mọi việc thì có thể quang minh chính đại mưu cầu phát triển!
- Như vậy có được không?
Bộ Vân Yên đến bên cạnh Tần Lập.
- Như thế có nguy hiểm quá không?
Tần Lập cười cười nói:
- Nếu tiếp tục đi chung với nhau thì mới chân chính là nguy hiểm. Tin ta đi, đã đáp ứng các ngươi thì ta sẽ không thay đổi đâu!
- Ngươi xác định kẻ đến này chính là người của Thái tử?
Lãnh Dao nhẹ giọng hỏi.
- Tám chín phần mười!
Tần Lập nhìn thoáng qua hắc y lão giả vừa bị Tây Qua ném lên xe ngựa, sau đó nói:
- Có một số người, nếu ngươi không đánh cho thật đau thì không chịu nói ra gì đâu!
Ba ngày sau, trên con đường dẫn tới đế đô có một chiếc xe ngựa lẻ loi chạy đi. Người đánh xe thỉnh thoảng lại nhìn về phía cánh cửa xe luôn đóng chặt kia, trong lòng hối hận không thôi. Chỉ vì ham chút bạc mà nhận công việc này!? Bên trong xe có một lão già quả thực rất khủng bố, mù một mắt, hai đùi bị chặt đứt! Hơn nữa dọc đường đi không ngừng mắng mỏ thiếu niên kia! Mà thiếu niên kia lại càng khủng bố, mỗi khi như thế lại không biết sử dụng thủ đoạn gì mà khiến cho lão già kia kêu lên cực kỳ thảm thiết, không ngừng la hét cầu xin mau giết hắn.
“Lần này, sau khi trở về nhất định sẽ không bao giờ làm việc này nữa, nhất định phải tìm một chỗ mà trốn! Dù sao số bạc mà thiếu niên này trả cho mình cũng đủ để dưỡng lão rồi!”
Trong lòng gã đánh xe thầm nghĩ!
Mấy ngày này, Tần Lập trừ việc không ngừng lấy võ giả Thiên cấp mà thí nghiệm thì căn bản không hỏi hắn bất cứ sự tình gì cả!
Đối với Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể mình, Tần Lập còn nhiều chỗ chưa hiểu. Vừa lúc có một cừu nhân võ giả Thiên cấp trước mặt thì làm sao có thể buông tha được!
Có lẽ sẽ có người nói Tần Lập tàn nhẫn, giết người thì chém cho đầu rơi khỏi cổ, thế là xong! Nhưng Tần Lập căn bản không cần quan tâm tới người khác nghĩ về hắn như thế nào. Dựa vào cái gì mà người có thể đến giết ta còn ta không thể tra tấn người, không thể làm nhục người ta!?!
Ta vì sao mà phải làm chính nhân quân tử? Cho tới hôm nay ta cũng chưa từng là chính nhân quân tử!
Kinh mạch của hắc y lão giả sớm đã bị Tiên Thiên Tử Khí chấn thành từng đoạn một, cho dù sống sót cũng hoàn toàn trở thành một phế nhân!
Mà trong khi Tần Lập thí nghiệm thì đã phát hiện ra một thứ khiến hắn cảm thấy cực kỳ vui mừng! Đó chính là Tiên Thiên Tử Khí có thể chữa trị kinh mạch bị đứt gãy trong cơ thể lão già này!
Đây quả là một năng lực nghịch thiên!
Tuy rằng bằng vào thực lực của Tần Lập lúc này muốn chữa trị hoàn toàn kinh mạch cho một võ giả Thiên cấp thì còn chưa được, nhưng nếu cứ tiếp tục tu luyện thì đến một ngày, Tần Lập nhất định có được một thân bản sự mà có thể khiến cho Thiên Nguyên Đại lục lâm vào điên cuồng!
Hiện tại, toàn bộ Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể Tần Lập chỉ có thể miễn cưỡng chữa trị được một phần ba thương tổn kinh mạch cho hắc y lão giả rồi phải nghỉ ngơi ba bốn ngày mới có thể khôi phục lại!
Mà mỗi lần khôi phục lại thì Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể hắn lại càng nhiều hơn, càng tinh thuần hơn trước đó!
Mà hắc y lão giả này, đường đường là một võ giả Thiên cấp mà như rơi vào ngày cùng tháng tận, từ nơi đó đến đế đô, hơn hai mươi ngày, kinh mạch bị chặt đứt của hắn được chữa trị rồi lại bị chặt đứt! Quá trính này cứ lặp đi lặp lại tới ba bốn lần!
Đợi đến khi tường thành nguy nga hoành tráng của đế đô hiện ra trong tầm mắt thì hắc y lão giả đã bị tra tấn cho tới độ hai mắt vô thần, chỉ còn lại một chút tàn hơi nữa mà thôi!
Tần Lập ngồi đối diện hắn tủm tỉm cười nói:
- Ngươi xem, chúng ta lập tức sẽ tới đế đô, cũng sắp nhìn thấy được chủ tử của ngươi rồi! Tâm tình của ngươi có phải đang rất kích động? Ta đoán ngươi nhất định đang rất cao hứng!
Hắc y lão giả không thốt ra câu nào, ánh mắt dại ra!
- Loại người nhu nhược như Triệu Tinh Hà thật đúng là bỏ ra một cái giá rất đắt! Ta đoán dưới tay hắn nhất định có không nhiều tên thực lực Thiên cấp! Ngươi nói xem, nếu ta treo ngươi trên cửa thành trang trọng, tang thương cao lớn kia thì hắn có kích động hơn cả ngươi nữa hay không?
- Súc sinh!
Hắc y lão giả mở mắt ra. Lúc này hắn cũng không phủ nhận thân phận thật của chính mình nữa. Một mắt còn lại bắn ra quang mang vô cùng oán độc!
- Điện hạ nhất định sẽ báo thù cho ta! Tần Lập! ngươi sẽ bị băm thây vạn đoạn, chết không có chỗ chôn!
- Thật không?
Tần Lập bĩu môi.
- Vậy thử xem thế nào!?
* xưng hô người già một cách khinh miệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.