Duy Ngã Độc Tôn

Chương 290: Một kiếm miểu sát ngươi

Tiểu Đao Phong Lợi

01/04/2013

Chiến đấu có kịch liệt đi nữa, nhưng xem nhiều cũng sẽ dần cảm thấy chán, hơn nữa ngoại trừ hai trận có đệ tử Thôi gia tử vong ra, trong các trận chiến đấu kế tiếp, nghiêm trọng nhất cũng chỉ là trọng thương, không có xuất hiện người tử vong.

Việc này đối với những người đến xem kích thích mà nói, quả thật không có ý nghĩa. Hơn nữa sau khi chấm dứt vòng thứ nhất, bắt đầu chiến đấu đợt thứ hai, mới có thể xem như chân chính kịch liệt.

Mà tiêu điểm vòng thứ nhất này, không ngoài hai người Tần Lập cùng Thôi Lãnh. Hầu như mọi người đều hy vọng hai người này có thể đối đầu, nhưng loại tỷ lệ này không lớn.

Ai cũng không ngờ, hai người này thật sự đối đầu!

Lập tức, bất luận là những người xem các nhà các phái ở bên ngoài, hay là các võ giả bên trong sân, tất cả đều xốc lại tinh thần, vẻ mặt hưng phấn nhìn Tần Lập chiến đấu với Thôi Lãnh.

- Hắc! Huynh đệ, ngươi nói Hoàng Kim Cung này có phải có trí tuệ hay không chứ! Bằng không làm sao lại trùng hợp như vậy, để cho Tần công tử đụng phải Chí tôn Thôi gia kia vậy chứ?

- Loại chuyện này ai nói rõ được chứ? Tần Lập công tử Tần gia tuy rằng là một thanh niên kinh tài tuyệt diễm, tuy nhiên ta cũng không cho rằng hắn thật sự có thể chiến thắng được Thôi Lãnh.

- Hứ! Lẽ nào ngươi không có nghe nói ở trên đường đi, Tần Lập đã chiến với Thôi Lãnh một trận sao?

- Cũng bởi vì đánh qua một lần, ta mới nói như vậy! Võ giả cảnh giới Chí tôn, các ngươi dám nói hắn không có chút chuẩn bị nào sao?

Khóe miệng người kia nổi lên một tia cười khinh thường, nói tiếp:

- Ta lại vẫn có khuynh hướng cho rằng Chí tôn Thôi gia trẻ tuổi kia có thể thắng lợi!

- Hừ! Ta hy vọng Tần công tử có thể thủ thắng!

- Ta cũng hy vọng Tần công tử có thể lật đổ Chí tôn Thôi gia!

- Nói không sai, người Thôi gia quá kiêu ngạo rồi!

- Tần Lập kia cũng rất kiêu ngạo!

- Ngươi thiếu bị đánh phải không?

- Đúng thì thế nào? Có giỏi ngươi cắn ta đi.

Trong đám người lập tức hỗn loạn một trận, hai người đang giằng co bị một lão già can ngăn, nhưng hai bên lại không chút thoái nhượng.

Một màn đồng dạng, cũng đang trình diễn ở một nơi bất đồng trên Huyền Vũ Đài.

Tinh thần mọi người đều đang theo hai người Tần Lập cùng Thôi Lãnh chiến đấu mà trở nên hăng hái.

Tần Hàn Nguyệt cũng có chút khẩn trương nhìn nhi tử ở trong sân luận võ. Nàng biết cho dù mình nói gì Tần Lập cũng không thể nghe được, nhưng nàng vẫn muốn nói cho nhi tử: nhất định phải cẩn thận!

Tần Văn Hiên đã trổ hết tài năng trong vòng thứ nhất, hiện đang nghỉ ngơi bên trong kết giới, vẻ mặt cũng khẩn trương nhìn nhi tử của mình, trong lòng âm thầm bơm hơi trợ uy cho Tần Lập!

Thượng Quan Thi Vũ ở trong sân dự bị, bình tĩnh nhìn Tần Lập. Chỉ có nàng, trong lòng mới không chút lo lắng cho Tần Lập, bởi vì nàng hoàn toàn tin tưởng vào thực lực của Tần Lập!

Ngươi là phu quân của ta, ngươi là bầu trời trên đầu ta, cho dù thế nào cũng sẽ không sụp đổ!

- Rất bất ngờ sao?

Hai người Tần Lập cùng Thôi Lãnh, hầu như cùng lúc đồng thanh nói ra lời này!

Bên ngoài đầu tiên là cả kinh, lập tức ồ to một tiếng! Hai người đối với thực lực của mình, đều tự tin làm cho người ta trợn mắt!



Nếu như nói Thôi Lãnh tự tin phát ra từ thực lực Chí tôn của hắn, như vậy Tần Lập tự tin phát ra từ nơi nào? Phát ra từ thực lực Hợp Thiên cảnh của hắn sao?

Dù là những người giao hảo cùng Tần gia, lúc này cũng đều không nhịn được khóe miệng co rút, thầm nói: tính tình của Tần Lập, nhìn như cúi thấp, cũng không chủ động trêu chọc người khác, nhưng trên thực tế lại là kiêu ngạo tuyệt đối!

Kỳ thật đại đa số mọi người đều tin tưởng một điểm, đó chính là trận chiến trước, hai người Thôi Lãnh cùng Tần Lập nhất định đã nương tay. Không ai cho rằng một người cảnh giới Chí tôn đánh ra toàn lực còn không thắng một võ giả Hợp Thiên cảnh.

- Thôi Lãnh! Thôi gia các ngươi thật không may! Các ngươi không phải thế gia siêu cấp sao? Tới nơi này đều được xưng là tinh anh, thế nhưng qua được vòng thứ nhất chỉ có vài người như vậy?

Tần Lập cười dài, không chút nào cố kỵ hung hăng xát muối lên vết thương của Thôi Lãnh.

Cơ mặt Thôi Lãnh kịch liệt co quắp một chút, sau đó cười cười:

- Một cái giải đấu Chí tôn không chứng minh được cái gì, nhưng còn ngươi thì tự mình cầu phúc đi. Tần Lập! Nói thẳng ra, ngày hôm nay ngươi nhất định nằm xuống lăn ra ngoài, ta nói rồi, nhưng sẽ thất bại thảm hại!

- Ngốc bức! Ra tay đi, lời này ta nghe thật ghê tởm!

Tần Lập hoàn toàn không nhìn biểu tình kinh ngạc của Thôi Lãnh, chậm rãi rút Ẩm Huyết Kiếm trong tay ra.

Người thân cận Tần gia ở bên ngoài, nhất là những thanh niên ở trong sân dự bị cùng đã thắng vòng thứ nhất đang ở sân nghỉ ngơi, đều không nhịn được cười nghiêng ngã.

Từ cổ chí kim, có thể không chút cố kỵ nhục mạ thẳng mặt một cảnh giới Chí tôn không phong độ giống như Tần Lập, dường như là người đầu tiên!

- Miệng lưỡi lợi hại!

Tiếng nói Thôi Lãnh vô cùng lạnh lẽo, Lãnh Tuyết Kiếm trong tay đột nhiên hiện ra, hóa thành một đạo kiếm khí màu trắng, đánh về phía Tần Lập.

Nương theo một kiếm này, còn có một loại hàn khí bức người!

- Thiên Lý Băng Phong!

Lâm Hằng cùng Trầm Nhạc đã dễ dàng chiến thắng vòng thứ nhất, lúc này đều biến sắc, đồng thời kinh hô!

- Thiên Lý Băng Phong là cái gì?

Có người vẻ mặt khó hiểu hỏi.

- Cái này cũng không biết, Thiên Lý Băng Phong chính là... mau nhìn!

Một người vừa nói, vừa không chuyển mắt nhìn trong sân luận võ, đột nhiên hét lớn một tiếng.

Chẳng qua đã không có ai quan tâm đến hắn rống lớn, bởi vì toàn bộ tinh lực của mọi người đã đầu nhập vào cuộc chiến giữa Tần Lập cùng Thôi Lãnh!

Theo một kiếm Thôi Lãnh bổ về phía Tần Lập, chỉ thấy trong toàn sân luận võ, mặt đất nháy mắt trở nên trắng xóa, sau đó không gian như ngưng đọng. Mặt đất trắng bạch, đột nhiên xuất hiện mấy vết rạn, sau đó theo Thôi Lãnh bước lên, ầm ầm vỡ ra!

Giống như một tấm thảm thật lớn từ từ được nhấc lên, sau đó phủ khắp bầu trời giống như những lưỡi dao sắc bén, đồng thời bắn về phía Tần Lập giống như thiên quân vạn mã đồng loạt bắn tên!

- Trời ạ! Quá kinh khủng!

Có người vừa xem, vừa thì thào lẩm bẩm, khóe miệng co quắp kịch liệt, trong ánh mắt tràn ngập kinh hãi. Gần như tất cả những người chiến thắng vòng một, đều đang may mắn mình không gặp phải cường giả Chí tôn Thôi gia kia!

Cảnh giới Chí tôn, quả nhiên không phải bình thường!

Hai tay Tần Hàn Nguyệt gắt gao nắm chặt góc áo mình, quần áo hoa mỹ bị nàng vo thành một đoàn, đã nắm ra lỗ thủng, nhưng vẫn không phát giác ra.

Tần Lĩnh Sơn ưỡn ngực, đứng thẳng ở đó giống như một cây thương. Trên gương mặt già nua đầy nếp nhăn của lão không nhìn ra được biểu tình gì. Nhưng mà hai tay nhè nhẹ run lên trong tay áo, bán đứng tâm tình đang khẩn trương của hắn!



Tần Văn Hiên, hai tay nắm chặt thành quyền, giờ khắc này hắn hận không thể thay thế Tần Lập chịu một kiếm của Thôi Lãnh!

Thượng Quan Thi Vũ vẫn tĩnh lặng đứng ở chỗ cũ, một đôi mắt trong như làn nước bình lặng không dao động! Si ngốc ngóng nhìn từng tảng đá sắc bén như dao bao trùm Tần Lập, trong lòng chỉ có một một niềm tin: phu quân của ta là anh hùng đỉnh thiên lập địa, hắn nhất định sẽ thắng!

Trong lòng Trầm Nhạc vạn phần khẩn trương: Huynh đệ à, ta đặt tất cả gia sản lên người của đệ, vì thế mà ca ca ta làm căng với toàn bộ trưởng lão môn phái! Bọn họ không tin, ta tin tưởng đệ, nhất định đệ sẽ không làm ta thất vọng, nhất định sẽ không!

Lâm Hằng híp mắt, nhìn sân luận võ không chớp mắt, cảm giác thời gian lúc này như đình chỉ, ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám, rất sợ quấy nhiễu trận chiến vạn người chú trọng này!

Trên đỉnh Hoàng Kim Cung khí thế hùng hồn, đứng một bóng ảnh một người mặc áo đen. Rõ ràng nàng đứng ở nơi đó, nhưng căn bản không ai có thể cảm nhận được nàng.

Một đôi tròng mắt lạnh lùng, không có một chút màu sắc tình cảm, nào còn bộ dạng tiểu nữ nhân quyến rũ trước mặt Tần Lập, yên lặng nhìn chăm chú vào phía dưới. Trong lòng nghĩ: tiểu tử kia, ngày hôm nay ta sẽ không ra tay giúp ngươi. Ta muốn xem, cuối cùng ngươi có bản lãnh gì, có thể để chủ nhân từng trải vạn năm cuối cùng lựa chọn ngươi làm người kế thừa! Nếu như ngươi thật sự có tư cách đó, như vậy dù là núi đao biển lửa ta cũng sẽ đi theo bên cạnh ngươi, thủ hộ ngươi, nhìn ngươi trưởng thành! Nếu ngươi không có tư cách đó, như vậy từ nay ta sẽ rời đi, chủ nhân đã yên diệt, cũng không phải trên người ngươi có khí tức của ngài là có thể thay thế!

Bên ngoài, trên mặt mấy lão già Chí tôn Thôi gia, những người Thôi gia phía sau bọn họ, ở trong sân dự bị, ở sân nghỉ ngơi, trên mặt tất cả những người Thôi gia kia rốt cuộc lộ ra vẻ cười thoải mái đầu tiên từ khi giải đấu Chí tôn bắt đầu tới nay!

Tần Lập, thua chắc!

Thiên Lý Băng Phong vừa xuất hiện, cho dù là võ giả cảnh giới Địa Tôn cũng không đỡ được! Chỉ có tránh né!

Nhưng trên sân luận võ nhỏ hẹp như thế, Tần Lập có thể trốn nơi nào?

Cho nên, chết đi!

Nụ cười cuối cùng xuất hiện trên mặt Thôi Lãnh, chẳng qua nụ cười kia, phần nhiều mang vẻ trào phúng!

Chỉ bằng ngươi, loại rác rưởi này cũng xứng đấu với ta?

Một tiếng nổ ẦM ẦM vang lên!

Mặt đất diễn võ trường, toàn bộ bị nổ tan! Rất nhiều lưỡi dao sắc bén chen lấn ngập đầy không gian, ngoại trừ chỗ của Thôi Lãnh!

Vẻ cười trên mặt Thôi Lãnh càng đầy, trên mặt người Thôi gia càng cười vô cùng thoải mái!

Không gian trong sân luận võ, giống như rơi vào một loại ngưng trệ kỳ dị! Những lưỡi dao sắc bén màu trắng ở trong mắt mọi người dường như đứng yên không chuyển động! Nhưng trên thực tế, đó là một tốc độ nhanh đến tận cùng, mắt người đã hoàn toàn không theo kịp tốc độ của những lưỡi dao sắc bén màu trắng kia, bọn họ chỉ nhìn thấy tàn ảnh của nó!

Ầm!

Lại một tiếng nổ, tất cả những người Thôi gia, lúc này đã thả lỏng tinh thần hoàn toàn. Loại biểu hiện này, chính là dấu hiệu Thiên Lý Băng Phong đã bộc phát uy lực lớn nhất!

Phù!

Mấy lão già Chí tôn Thôi gia đồng thời thở phào một cái, liếc mắt lẫn nhau, đều có thể nhìn ra ý cười trên mặt đối phương. Giết một Tần Lập, còn phải thoải mái hơn là cầm phần thưởng của Hoàng Kim Cung!

- Thiên Lý Băng Phong của Lãnh nhi đã có mười phần hỏa hầu rồi!

Một Chí tôn Thôi gia vẻ mặt đắc ý nói.

Lúc này, một tia màu tím kinh diễm, chợt bùng phát giữa bầu trời trắng toát! Vừa lúc cắt đứt lời Chí tôn Thôi gia này nói, mà đồng thời, ánh mắt mọi người giống như khôi phục lại bình thường.

Thứ kia, nhanh đến không thể tin được!

Chỉ thấy giữa những lưỡi dao sắc bén sắc bén đầy trời kia, ầm ầm bùng nổ một đoàn màu tím kinh diễm. Sau đó, là một đạo kiếm khí, xé tất cả những lưỡi dao sắc bén màu trắng, hung hăng bổ về phía Thôi Lãnh!

Một kiếm kinh thế này, ẩn chứa kiếm ý vô thượng, muốn tránh cũng không khỏi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Duy Ngã Độc Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook