Chương 499: Quản cha ngươi là ai
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
Tần Lập thầm cười khổ trong lòng, nếu dựa theo cách của hắn, đại khái sẽ trực tiếp lẻn vào hoàng cung Điền Trì quốc, sau khi thu được tin tức mình muốn biết, sau đó trực tiếp dọn dẹp sạch sẽ những tên bại hoại của Thiết Huyết Đường, tiếp theo tìm kiếm bồi dưỡng một người vốn có huyết mạch hoàng thất của Điền Trì quốc đưa lên làm Hoàng đế.
Tần Lập cũng không phải thánh nhân, một quốc gia giàu có phong phú như vậy, vì cái gì không khống chế ở trong tay mình. Đối với Điền Trì quốc mà nói, đó cũng là chuyện mừng vui lớn, hoàn toàn chính là một chuyện đôi bên cùng có lợi.
Tuy nhiên Xà Xà vĩnh viễn là chủng loại trực tính hơn so với hắn, Tần Lập nghĩ thầm: “Cũng tốt, ai bảo gã thanh niên này muốn chết, hiện tại lại tạo mâu thuẫn để nàng ta bộc phát ra, càng đỡ mất công sức.”
Tuy nhiên Xà Xà lại mắng cho gã tùy tùng sửng sốt ngẩn người tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm nhìn Xà Xà, trong mắt đầy vẻ không dám tin.
Điền Trì quốc hiện tại… không ngờ còn có người dám mắng tiểu vương gia nhà mình như vậy? Tuy rằng ở bên ngoài xưng hô là công tử, nhưng thân phận công tử nhà mình này, lại là đứa con đẻ của Hoàng đế đương nhiệm Điền Trì quốc.
Đứa con duy nhất.
Tiểu vương gia về sau chính là Hoàng đế Điền Trì quốc.
Đúng vậy, bọn họ là người từ địa phương thần bí ra tới, bọn họ đến từ Thiết Huyết Đường, nhưng gian sơn này cũng là nằm trong tay người nhà của tiểu vương gia.
Nguyên vốn trước đó bọn họ không biết là thế tục có gì tốt, thế nhưng khi chân chính lĩnh hội được cái tư vị quyền lực tuyệt vời này thì ngay cả đám tùy tùng cũng đều sinh ra cùng một ý tưởng: “Thà làm Đế vương thế tục, chứ không làm gia chủ ở địa phương thần bí.”
Tay nắm đại quyền sinh sát, bễ nghễ thiên hạ. Cảm giác này, tư vị này, cho dù là một lý rượu độc, bọn họ cũng sẽ cam tâm tình nguyện uống xong rồi nắm lấy.
Thời gian dài như vậy tới nay, bọn họ gần như giết hết toàn bộ tất cả người Điền Trì quốc dám đối nghịch với bọn họ, từ vương công đại thần, xuống đến dân chúng bình dân, chỉ cần dám đối nghịch cùng hoàng thất, như vậy chỉ có một loại phương thức giải quyết: Xử tử.
Bọn họ chính là đại biểu cho pháp luật, bọn họ là đại biểu cho chí cao vô thượng.
Cho nên, gã tùy tùng này trước tiên bất ngờ không kịp phản ứng lại, mà chỉ ngơ ngẩn đứng ở nơi đó; tiếp theo hắn giận tím mặt, hai mắt bắn ra hai tia sáng lạnh, cười hắc hắc nói:
- Vị tiểu thư này tính tình còn thật nóng nảy! Công tử nhà ta chỉ thích người như vậy…
Gã tùy tùng vừa nói, trên người vừa tản phát ra một luồng dao động nguyên lực thập phần khủng bố. Không ngờ người này lại là một cao thủ đã đạt tới cảnh giới Dung Thiên.
Đáng tiếc chính là người hắn gặp phải mạnh hơn hắn vô số lần.
Xà Xà không chờ hắn nói xong, nhón tay lấy trên bàn một chiếc đũa, ném về phái gã tùy tùng, chiếc đũa này không ngờ lại phát ra một tiếng xé gió cực kỳ bén nhọn, giống như mũi tên bắn ra từ một cây trường cung, trong nháy mắt bắn thẳng vào miệng gã tùy tùng, đâm xuyên trong miệng hắn ló ra phía sau đầu.
Hơn nữa, tinh chuẩn nhất chính là chiếc đũa này chiếu thẳng vào trong miệng gã tùy tùng kia trong nháy mắt, rồi dường như là bị một lực lượng thần kỳ dẫn dắt, đột ngột dừng lại, cứ như thế sỏ xuyên đính ngay trong miệng gã tùy tùng.
Trong mắt gã tùy tùng đầy vẻ hoảng sợ cùng không dám tin, bùm một tiếng, từ trên bậc thang lầu lăn xuống, trong miệng cũng không nói ra câu nào, vĩnh viễn hắn cũng không còn cơ hội để nói.
Lần này, lập tức dẫn tới cảnh giác của những người trên tầng hai tửu lâu. Trong nháy mắt rất nhiều người lao xuống tới, đầu tiên có người nhìn thoáng qua gã tùy tùng bị chiếc đũa bắn chết, phát hiện hắn đã tắt thở, lập tức phẫn nộ quát lớn:
- Kẻ nào giết người của chúng ta!
Hai ba mươi người vừa rồi, tất cả đều nhảy ra, đầu tiên là ngăn chặn lối ra vào của tửu lâu, sau đó lại có người rất nhanh bay đi báo tin. Lúc này, gã thanh niên anh tuấn mặc áo bào trắng viền vàng kia chậm rãi đi xuống, sắc mặt trông rất khó coi.
Về phần chưởng quầy của tửu lâu, lúc này đã xụi lơ trên tầng hai tửu lâu, hắn bị dọa đến sớm đái trong quần. Rất nhiều năm sau, khi hắn đã trở thành lão bản của đại tửu lâu lớn nhất đế đô Điền Trì quốc, nhớ lại một màn hôm nay này, hắn vẫn đầy lòng cảm khái, nói với hậu nhân của mình rằng: “Việc buôn bán, nhất định phải giữ thành tín, bởi vì việc làm của con người luôn ở dưới mắt nhìn của ông trời, bởi vì cho dù con người có kiêu ngạo, có cường đại, có lợi hại đến đâu đi nữa, cũng có thể có tồn tại khắc chế bọn họ.”
- Các ngươi thật to gan!
Gã thanh niên vừa đi, vừa thản nhiên nói xong, hai mắt dừng trên mặt những người Tần gia ở lầu một, hỏi:
- Ai giết?
Mọi người Tần gia đều vừa ăn uống vừa chuyện trò vui vẻ, không ai thèm để ý đến hắn.
Gã thanh niên biến sắc càng thêm khó coi, tăng cao giọng hỏi lại một lần nữa:
- Ai giết?
Mọi người Tần gia vẫn như trước chuyện trò vui vẻ, ăn to nói lớn. Đám con cháu tinh anh của Tần gia kia đều còn trẻ tuổi, lại đầy nhiệt huyết, đối với chiếc đũa thần của Tiểu Tuyết giáo sư vừa bắn chết tên tùy tùng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng kia, cả đám đều sảng khoái không chịu nổi, lớn tiếng bàn tán.
- Ha ha! Tửu lâu này đồ ăn làm không tệ nha!
- Ừ! Ăn ngon, đã lâu không có nếm qua món ngon như vậy!
- Cũng đúng! Hơn nữa loại phong vị này ta là lần đầu tiên ăn được, trước mắt đều không thể tưởng được, thức ăn còn có cách thực hiện như thế!
- Ăn đi ăn đi! Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút!
Sắc mặt gã thanh niên giờ phút này đã là một màu xanh mét, bỗng nhiên hắn nở nụ cười, mặc dù trong ánh mắt của hắn không có chút ý cười nào, ngược lại lạnh như băng gần như có thể đông lạnh người ta thành khối băng.
- Tốt! Tốt lắm! Bổn vương đã thật lâu không nhìn thấy người không sợ chết như vậy!
Gã thanh niên này thích cải trang vi hành, rốt cục mất đi kiên nhẫn, nói ra thân phận thật của hắn mà ai nấy đều biết. Vốn hắn cũng chỉ hy vọng nhóm người này có thể bị dọa một cú sốc, sau đó hoang mang rối rít quỳ sụp xuống đất nhận sai. Dù sao Điền Trì quốc tác oai tác quái mấy tháng gần đây, cho dù là các quốc gia ở chung quanh cũng đều có nghe biết. Gã thanh niên không tin nhóm người này nghe được bản thân mình đến đây, lại không sợ hãi.
- Này đồ ăn thật sự ngon lắm! Ăn đi! Ta cũng muốn học cách làm thế nào. Ngươi nói xem, nếu ta hỏi sư phụ nếu nướng ở đây, họ có thể dạy tay hay không?
- Cỡ ngươi? Mau nhìn lại xem! Tướng ngươi múa đao ném thương còn được, nấu ăn ư? Ha ha ha! Ngươi khẳng định không làm được!
- Ngươi sao biết ta không làm được?
- Ta nói ngươi không làm được thì ngươi không được!
- Ta nói ta làm được!
“…”
Gã thanh niên áo bào trắng căm tức đến ngứa hàm răng, một người bên cạnh hắn bộ dáng như quản gia, vẻ mặt cũng canh mét, quát lớn:
- Ba nữ nhân kia lưu lại, những người khác đều giết sạch cho ta, một tên cũng không lưu lại!
Hắn vừa dứt lời, đám tùy tùng bên người đã sớm đều kiềm chế không được, liền xông tới mọi người Tần gia bên này. Gã tiểu nhị tửu lâu vẫn đứng ở bên Tần Tỏa, đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Rất nhiều năm sau, nhớ lại một màn ngày hôm nay, dù đã trở thành chưởng quỹ của đại tửu lâu này, trong ký ức của hắn hãy còn như mới, hắn nói: “Lúc ấy đám người kia cùng một lúc phóng tới, đoàn khách nhân ngồi trong đại sảnh đều xông lên, còn nhanh hơn so với bọn hắn, song phương chiến đấu thật không có kịch liệt như trong tưởng tượng, hoàn toàn chính là một bên giết chóc.”
Chẳng qua đối tượng bị đồ sát, ngay từ đầu gã tiểu nhị đã đoán sai lầm mà thôi.
Đám con cháu tinh anh Tần gia này, sớm cũng đã không nhẫn nại nổi, nếu không phải gia chủ và Lập thiếu gia đều không nói gì, bọn họ đã sớm phóng lên rồi.
Hiện tại không ngờ thấy đối phương vọt lại đây, Tần Tỏa thản nhiên nói một câu:
- Toàn bộ giết, ngay cả tên công tử chó kia cũng không cần lưu lại!
Tần Tỏa nói thanh âm không lớn, nhưng cũng đủ để gã công tử anh tuấn áo bào trắng kia nghe thấy được, hắn phẫn nộ đến mức đứng ở nơi đó lớn tiếng gào to:
- Trước hết giết tên đầu đảng kia!
Đôi chân mày liễu của Xà Xà dựng thật thẳng, vừa định đứng dậy tham chiến, lại bị Lãnh Dao bên cạnh nàng giơ tay giữ lại, Lãnh Dao cười nói:
- Tỷ tỷ! Nhường cho đám trẻ đi thôi! Những tên này không đáng để tỷ tỷ rat ay!
Xà Xà xoay chuyển nhãn châu, ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Lãnh Dao nói thực rất có đạo lý: “Đám người này như thế nào đáng để ta, Xà Xà vĩ đại này ra tay chứ? Ừ! Hẳn là để đám trẻ này có một ít cơ hội rèn luyện.”
Bạch Trung Sơn, Bạch Trung Hỏa, Lãnh Dao, Thi Vũ, Xà Xà, Tần Lập mấy người đều bình thản chịu đựng gian khổ ngồi ở đó, cũng không nhúc nhích chút nào, căn bản không ai có thể tới gần bên cạnh bọn họ. Còn ba mươi tên con cháu tinh anh Tần gia, tựa như ba mươi con mãnh hổ xuống núi, bọn họ thực lực cường đại, bọn họ không chỗ nào sợ hãi.
Chỉ trong khoảnh khắc, những tên tùy tùng của gã thanh niên, liền bị giết sạch sẽ. Mà con cháu Tần gia bên này, chỉ có hai ba người bị vết thương nhẹ trên tay, ngay cả trọng thương cũng không có một người.
Trên sàn tửu lâu máu chảy thành sông.
Mùi máu tanh nồng nặc, tràn lan làm cho người ta ngửi tới là buồn nôn.
Từ đầu đến cuối đám người Tần Lập chỉ ngồi ở đó, động cũng chưa động, nhìn hiện trường máu chảy thành sông, thậm chí sắc mặt cũng không có chút biến hóa.
Điều này cũng không phải nói trong lòng Thi Vũ và Lãnh Dao hoàn toàn thờ ơ không chút động lòng, mà là họ đã đạt tới một loại cảnh giới ngoại vật không thể quấy nhiễu.
Gã thanh niên áo báo trắng ngay từ đầu đầy tin tưởng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc trong mắt liền chứa đầy sợ hãi và hối hận: “Mình trêu chọc phải một đám người gì đây? Như thế nào lại đáng sợ như vậy, thực lực của bọn họ như thế nào có thể cường đại như thế?”
Mắt thấy đối phương đã có người phóng vọt tới hắn, gã thanh niên vội rút ra một thanh bảo kiếm, hoành ngang trước ngực, lạnh lùng nói:
- Các ngươi không nên sai lầm, biết ta là ai không? Cha ta là Hoàng đế Điền Trì quốc! Các ngươi ai dám giết ta?
- Quản cha ngươi là ai!
Một gã con cháu tinh anh Tần gia cầm trong tay một thanh trường đao hung hăng bổ tới, hai mắt phủ kín tơ máu đỏ tươi, cắn chặt hàm răng, một đao này thậm chí cắt đứt bầu không khí, tiếng rít xé gió, hung hăng chém về phía gã thanh niên.
Gã đệ tử tinh anh Tần gia sử đao này, chính là một bàng chi, thân ca ca của hắn, ở lại Huyền Đảo, bị chết dưới đao của Thiết Huyết Đường. Cừu hận trong lòng hắn đối với Thiết Huyết Đường cao như trời sâu như biển, làm sao thèm để ý tới cha của gã thanh niên này là ai, cha ngươi cho dù là thành chủ Thông Thiên thành, ta cũng cứ giết ngươi không chùn tay.
Thực lực gã thanh niên này, kỳ thật không có yếu như vậy, thực lực hắn đã đạt tới Nhân Tôn, nếu buông ra một trận chiến, không hẳn không có khả năng kiên trì một hồi với gã con cháu tinh anh Tần gia này.
Đáng tiếc, lá gan của hắn đã hoàn toàn bị dọa phá nát rồi. Hắn tựa như đóa hoa trong nhà ấm, tuy rằng thực lực rất mạnh nhưng căn bản không có trải qua mưa gió, làm sao còn có lá gan chiến một trận với gã con cháu Tần gia mang đầy lòng cừu hận?
Thấy đối phương chém tới một đao, toàn bộ tửu lâu đều bắt đầu lay động, gã thanh niên áo báo trắng phát ra một tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ đến cực điểm, thân mình cấp tốc phóng vọt vào vách tường phía sau.
Ầm một tiếng vang.
Vách tường dày cộm bị đụng mạnh thành một cái lỗ thủng thật lớn. Bên ngoài cấp tốc chạy tới một đám người, giương mắt như sắp nứt nhìn thấy một người mặc áo bào trắng, thân mình ở trên không trung bắn ra một luồng máu đỏ tươi, sau đó đứt thành hai đoạn.
Tần Lập cũng không phải thánh nhân, một quốc gia giàu có phong phú như vậy, vì cái gì không khống chế ở trong tay mình. Đối với Điền Trì quốc mà nói, đó cũng là chuyện mừng vui lớn, hoàn toàn chính là một chuyện đôi bên cùng có lợi.
Tuy nhiên Xà Xà vĩnh viễn là chủng loại trực tính hơn so với hắn, Tần Lập nghĩ thầm: “Cũng tốt, ai bảo gã thanh niên này muốn chết, hiện tại lại tạo mâu thuẫn để nàng ta bộc phát ra, càng đỡ mất công sức.”
Tuy nhiên Xà Xà lại mắng cho gã tùy tùng sửng sốt ngẩn người tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm nhìn Xà Xà, trong mắt đầy vẻ không dám tin.
Điền Trì quốc hiện tại… không ngờ còn có người dám mắng tiểu vương gia nhà mình như vậy? Tuy rằng ở bên ngoài xưng hô là công tử, nhưng thân phận công tử nhà mình này, lại là đứa con đẻ của Hoàng đế đương nhiệm Điền Trì quốc.
Đứa con duy nhất.
Tiểu vương gia về sau chính là Hoàng đế Điền Trì quốc.
Đúng vậy, bọn họ là người từ địa phương thần bí ra tới, bọn họ đến từ Thiết Huyết Đường, nhưng gian sơn này cũng là nằm trong tay người nhà của tiểu vương gia.
Nguyên vốn trước đó bọn họ không biết là thế tục có gì tốt, thế nhưng khi chân chính lĩnh hội được cái tư vị quyền lực tuyệt vời này thì ngay cả đám tùy tùng cũng đều sinh ra cùng một ý tưởng: “Thà làm Đế vương thế tục, chứ không làm gia chủ ở địa phương thần bí.”
Tay nắm đại quyền sinh sát, bễ nghễ thiên hạ. Cảm giác này, tư vị này, cho dù là một lý rượu độc, bọn họ cũng sẽ cam tâm tình nguyện uống xong rồi nắm lấy.
Thời gian dài như vậy tới nay, bọn họ gần như giết hết toàn bộ tất cả người Điền Trì quốc dám đối nghịch với bọn họ, từ vương công đại thần, xuống đến dân chúng bình dân, chỉ cần dám đối nghịch cùng hoàng thất, như vậy chỉ có một loại phương thức giải quyết: Xử tử.
Bọn họ chính là đại biểu cho pháp luật, bọn họ là đại biểu cho chí cao vô thượng.
Cho nên, gã tùy tùng này trước tiên bất ngờ không kịp phản ứng lại, mà chỉ ngơ ngẩn đứng ở nơi đó; tiếp theo hắn giận tím mặt, hai mắt bắn ra hai tia sáng lạnh, cười hắc hắc nói:
- Vị tiểu thư này tính tình còn thật nóng nảy! Công tử nhà ta chỉ thích người như vậy…
Gã tùy tùng vừa nói, trên người vừa tản phát ra một luồng dao động nguyên lực thập phần khủng bố. Không ngờ người này lại là một cao thủ đã đạt tới cảnh giới Dung Thiên.
Đáng tiếc chính là người hắn gặp phải mạnh hơn hắn vô số lần.
Xà Xà không chờ hắn nói xong, nhón tay lấy trên bàn một chiếc đũa, ném về phái gã tùy tùng, chiếc đũa này không ngờ lại phát ra một tiếng xé gió cực kỳ bén nhọn, giống như mũi tên bắn ra từ một cây trường cung, trong nháy mắt bắn thẳng vào miệng gã tùy tùng, đâm xuyên trong miệng hắn ló ra phía sau đầu.
Hơn nữa, tinh chuẩn nhất chính là chiếc đũa này chiếu thẳng vào trong miệng gã tùy tùng kia trong nháy mắt, rồi dường như là bị một lực lượng thần kỳ dẫn dắt, đột ngột dừng lại, cứ như thế sỏ xuyên đính ngay trong miệng gã tùy tùng.
Trong mắt gã tùy tùng đầy vẻ hoảng sợ cùng không dám tin, bùm một tiếng, từ trên bậc thang lầu lăn xuống, trong miệng cũng không nói ra câu nào, vĩnh viễn hắn cũng không còn cơ hội để nói.
Lần này, lập tức dẫn tới cảnh giác của những người trên tầng hai tửu lâu. Trong nháy mắt rất nhiều người lao xuống tới, đầu tiên có người nhìn thoáng qua gã tùy tùng bị chiếc đũa bắn chết, phát hiện hắn đã tắt thở, lập tức phẫn nộ quát lớn:
- Kẻ nào giết người của chúng ta!
Hai ba mươi người vừa rồi, tất cả đều nhảy ra, đầu tiên là ngăn chặn lối ra vào của tửu lâu, sau đó lại có người rất nhanh bay đi báo tin. Lúc này, gã thanh niên anh tuấn mặc áo bào trắng viền vàng kia chậm rãi đi xuống, sắc mặt trông rất khó coi.
Về phần chưởng quầy của tửu lâu, lúc này đã xụi lơ trên tầng hai tửu lâu, hắn bị dọa đến sớm đái trong quần. Rất nhiều năm sau, khi hắn đã trở thành lão bản của đại tửu lâu lớn nhất đế đô Điền Trì quốc, nhớ lại một màn hôm nay này, hắn vẫn đầy lòng cảm khái, nói với hậu nhân của mình rằng: “Việc buôn bán, nhất định phải giữ thành tín, bởi vì việc làm của con người luôn ở dưới mắt nhìn của ông trời, bởi vì cho dù con người có kiêu ngạo, có cường đại, có lợi hại đến đâu đi nữa, cũng có thể có tồn tại khắc chế bọn họ.”
- Các ngươi thật to gan!
Gã thanh niên vừa đi, vừa thản nhiên nói xong, hai mắt dừng trên mặt những người Tần gia ở lầu một, hỏi:
- Ai giết?
Mọi người Tần gia đều vừa ăn uống vừa chuyện trò vui vẻ, không ai thèm để ý đến hắn.
Gã thanh niên biến sắc càng thêm khó coi, tăng cao giọng hỏi lại một lần nữa:
- Ai giết?
Mọi người Tần gia vẫn như trước chuyện trò vui vẻ, ăn to nói lớn. Đám con cháu tinh anh của Tần gia kia đều còn trẻ tuổi, lại đầy nhiệt huyết, đối với chiếc đũa thần của Tiểu Tuyết giáo sư vừa bắn chết tên tùy tùng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng kia, cả đám đều sảng khoái không chịu nổi, lớn tiếng bàn tán.
- Ha ha! Tửu lâu này đồ ăn làm không tệ nha!
- Ừ! Ăn ngon, đã lâu không có nếm qua món ngon như vậy!
- Cũng đúng! Hơn nữa loại phong vị này ta là lần đầu tiên ăn được, trước mắt đều không thể tưởng được, thức ăn còn có cách thực hiện như thế!
- Ăn đi ăn đi! Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút!
Sắc mặt gã thanh niên giờ phút này đã là một màu xanh mét, bỗng nhiên hắn nở nụ cười, mặc dù trong ánh mắt của hắn không có chút ý cười nào, ngược lại lạnh như băng gần như có thể đông lạnh người ta thành khối băng.
- Tốt! Tốt lắm! Bổn vương đã thật lâu không nhìn thấy người không sợ chết như vậy!
Gã thanh niên này thích cải trang vi hành, rốt cục mất đi kiên nhẫn, nói ra thân phận thật của hắn mà ai nấy đều biết. Vốn hắn cũng chỉ hy vọng nhóm người này có thể bị dọa một cú sốc, sau đó hoang mang rối rít quỳ sụp xuống đất nhận sai. Dù sao Điền Trì quốc tác oai tác quái mấy tháng gần đây, cho dù là các quốc gia ở chung quanh cũng đều có nghe biết. Gã thanh niên không tin nhóm người này nghe được bản thân mình đến đây, lại không sợ hãi.
- Này đồ ăn thật sự ngon lắm! Ăn đi! Ta cũng muốn học cách làm thế nào. Ngươi nói xem, nếu ta hỏi sư phụ nếu nướng ở đây, họ có thể dạy tay hay không?
- Cỡ ngươi? Mau nhìn lại xem! Tướng ngươi múa đao ném thương còn được, nấu ăn ư? Ha ha ha! Ngươi khẳng định không làm được!
- Ngươi sao biết ta không làm được?
- Ta nói ngươi không làm được thì ngươi không được!
- Ta nói ta làm được!
“…”
Gã thanh niên áo bào trắng căm tức đến ngứa hàm răng, một người bên cạnh hắn bộ dáng như quản gia, vẻ mặt cũng canh mét, quát lớn:
- Ba nữ nhân kia lưu lại, những người khác đều giết sạch cho ta, một tên cũng không lưu lại!
Hắn vừa dứt lời, đám tùy tùng bên người đã sớm đều kiềm chế không được, liền xông tới mọi người Tần gia bên này. Gã tiểu nhị tửu lâu vẫn đứng ở bên Tần Tỏa, đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Rất nhiều năm sau, nhớ lại một màn ngày hôm nay, dù đã trở thành chưởng quỹ của đại tửu lâu này, trong ký ức của hắn hãy còn như mới, hắn nói: “Lúc ấy đám người kia cùng một lúc phóng tới, đoàn khách nhân ngồi trong đại sảnh đều xông lên, còn nhanh hơn so với bọn hắn, song phương chiến đấu thật không có kịch liệt như trong tưởng tượng, hoàn toàn chính là một bên giết chóc.”
Chẳng qua đối tượng bị đồ sát, ngay từ đầu gã tiểu nhị đã đoán sai lầm mà thôi.
Đám con cháu tinh anh Tần gia này, sớm cũng đã không nhẫn nại nổi, nếu không phải gia chủ và Lập thiếu gia đều không nói gì, bọn họ đã sớm phóng lên rồi.
Hiện tại không ngờ thấy đối phương vọt lại đây, Tần Tỏa thản nhiên nói một câu:
- Toàn bộ giết, ngay cả tên công tử chó kia cũng không cần lưu lại!
Tần Tỏa nói thanh âm không lớn, nhưng cũng đủ để gã công tử anh tuấn áo bào trắng kia nghe thấy được, hắn phẫn nộ đến mức đứng ở nơi đó lớn tiếng gào to:
- Trước hết giết tên đầu đảng kia!
Đôi chân mày liễu của Xà Xà dựng thật thẳng, vừa định đứng dậy tham chiến, lại bị Lãnh Dao bên cạnh nàng giơ tay giữ lại, Lãnh Dao cười nói:
- Tỷ tỷ! Nhường cho đám trẻ đi thôi! Những tên này không đáng để tỷ tỷ rat ay!
Xà Xà xoay chuyển nhãn châu, ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Lãnh Dao nói thực rất có đạo lý: “Đám người này như thế nào đáng để ta, Xà Xà vĩ đại này ra tay chứ? Ừ! Hẳn là để đám trẻ này có một ít cơ hội rèn luyện.”
Bạch Trung Sơn, Bạch Trung Hỏa, Lãnh Dao, Thi Vũ, Xà Xà, Tần Lập mấy người đều bình thản chịu đựng gian khổ ngồi ở đó, cũng không nhúc nhích chút nào, căn bản không ai có thể tới gần bên cạnh bọn họ. Còn ba mươi tên con cháu tinh anh Tần gia, tựa như ba mươi con mãnh hổ xuống núi, bọn họ thực lực cường đại, bọn họ không chỗ nào sợ hãi.
Chỉ trong khoảnh khắc, những tên tùy tùng của gã thanh niên, liền bị giết sạch sẽ. Mà con cháu Tần gia bên này, chỉ có hai ba người bị vết thương nhẹ trên tay, ngay cả trọng thương cũng không có một người.
Trên sàn tửu lâu máu chảy thành sông.
Mùi máu tanh nồng nặc, tràn lan làm cho người ta ngửi tới là buồn nôn.
Từ đầu đến cuối đám người Tần Lập chỉ ngồi ở đó, động cũng chưa động, nhìn hiện trường máu chảy thành sông, thậm chí sắc mặt cũng không có chút biến hóa.
Điều này cũng không phải nói trong lòng Thi Vũ và Lãnh Dao hoàn toàn thờ ơ không chút động lòng, mà là họ đã đạt tới một loại cảnh giới ngoại vật không thể quấy nhiễu.
Gã thanh niên áo báo trắng ngay từ đầu đầy tin tưởng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc trong mắt liền chứa đầy sợ hãi và hối hận: “Mình trêu chọc phải một đám người gì đây? Như thế nào lại đáng sợ như vậy, thực lực của bọn họ như thế nào có thể cường đại như thế?”
Mắt thấy đối phương đã có người phóng vọt tới hắn, gã thanh niên vội rút ra một thanh bảo kiếm, hoành ngang trước ngực, lạnh lùng nói:
- Các ngươi không nên sai lầm, biết ta là ai không? Cha ta là Hoàng đế Điền Trì quốc! Các ngươi ai dám giết ta?
- Quản cha ngươi là ai!
Một gã con cháu tinh anh Tần gia cầm trong tay một thanh trường đao hung hăng bổ tới, hai mắt phủ kín tơ máu đỏ tươi, cắn chặt hàm răng, một đao này thậm chí cắt đứt bầu không khí, tiếng rít xé gió, hung hăng chém về phía gã thanh niên.
Gã đệ tử tinh anh Tần gia sử đao này, chính là một bàng chi, thân ca ca của hắn, ở lại Huyền Đảo, bị chết dưới đao của Thiết Huyết Đường. Cừu hận trong lòng hắn đối với Thiết Huyết Đường cao như trời sâu như biển, làm sao thèm để ý tới cha của gã thanh niên này là ai, cha ngươi cho dù là thành chủ Thông Thiên thành, ta cũng cứ giết ngươi không chùn tay.
Thực lực gã thanh niên này, kỳ thật không có yếu như vậy, thực lực hắn đã đạt tới Nhân Tôn, nếu buông ra một trận chiến, không hẳn không có khả năng kiên trì một hồi với gã con cháu tinh anh Tần gia này.
Đáng tiếc, lá gan của hắn đã hoàn toàn bị dọa phá nát rồi. Hắn tựa như đóa hoa trong nhà ấm, tuy rằng thực lực rất mạnh nhưng căn bản không có trải qua mưa gió, làm sao còn có lá gan chiến một trận với gã con cháu Tần gia mang đầy lòng cừu hận?
Thấy đối phương chém tới một đao, toàn bộ tửu lâu đều bắt đầu lay động, gã thanh niên áo báo trắng phát ra một tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ đến cực điểm, thân mình cấp tốc phóng vọt vào vách tường phía sau.
Ầm một tiếng vang.
Vách tường dày cộm bị đụng mạnh thành một cái lỗ thủng thật lớn. Bên ngoài cấp tốc chạy tới một đám người, giương mắt như sắp nứt nhìn thấy một người mặc áo bào trắng, thân mình ở trên không trung bắn ra một luồng máu đỏ tươi, sau đó đứt thành hai đoạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.