Chương 27: Anh Nhớ Em!
Huỳnh Emm
31/05/2024
Tần Nhược Ly nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Đường An Hy thì bậc cười:
- Để tớ bảo Lưu Hiển Thuấn gọi anh ấy giúp cậu nhé!
Đường An Hy quay mặt đi:
- Bác sĩ Lưu muốn gọi nói chuyện với anh ta thì gọi liên quan gì tớ.
Ngay sau đó Lưu Hiển Thuấn liền gọi facetime cho Tạ Chiến Quân, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối. Tạ Chiến Quân đang ăn dỡ thức ăn nhanh nhận được cuộc gọi liền hỏi:
- Sao đấy? Tự dưng lại gọi em giờ này, nhớ em à?
Tạ Chiến Quân vừa hỏi vừa cười, miệng vừa nhồm nhoàm nhai thức ăn. Đường An Hy nghe được chất giọng trầm ấm không tự chủ mà liếc mắt nhìn sang, không ngờ Tạ Chiến Quân cũng có lúc như thế này, bộ vest thường ngày được rũ bỏ thay vào đó là chiếc áo thun trắng đơn giản, mái tóc thường ngày được vuốt gọn vào nếp nay lại tự do rơi xuề xoà trên trán. Thời tiết ở Hàn lạnh như thế vậy mà cái tên này không lạnh sao? Còn mặc áo mỏng manh như thế, hơn nữa giờ này là giờ nào rồi mà còn nhồm nhoàm ăn thức ăn nhanh như vậy chứ.
Lưu Hiển Thuấn bắt gặp được ánh mắt của con người ngồi cách mình không xa đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, khóe miệng anh nhếch lên liền trả lời câu hỏi của Tạ Chiến Quân:
- Anh không, chỉ là có người khác đang nhớ em đấy. Anh chuyển điện thoại cho cô ấy nhé!
Vừa dứt lời Lưu Hiển Thuấn liền dúi điện thoại vào tay Đường An Hy, bất ngờ trước hành động này của Lưu Hiển Thuấn Đường An Hy cứ ú ớ không biết nói gì. Tạ Chiến Quân cũng đứng hình mất vài giây nhưng nhìn thấy gương mặt anh mong nhớ mấy ngày nay liền vui mừng hỏi cô:
- Mấy hôm nay em bị sao vậy? Anh gọi nhiều lần nhưng em không chịu nghe máy, giận anh sao?
Đường An Hy trả lời:
- Kh…không phải, mấy hôm nay tôi bận không chú ý điện thoại.
Tạ Chiến Quân nhìn cô,ôn nhu hỏi:
- Thế học nhiều có mệt không? Có ăn uống đủ bữa không? Nhớ là không được bỏ bữa đâu đấy nhé!
Đường An Hy lí nhí:
- Tôi biết rồi!
Tạ Chiến Quân mỉm cười:
- Không có gì nói với anh sao?
Tần Nhược Ly ngồi gần đó nghe thấy bèn trêu, cô nói to:
- Có chứ An Hy nhớ anh lắm đấy, cậu ta còn nhớ rõ số ngày anh đi công tác nữa cơ.
Đường An Hy thẹn quá hóa giận quay sang lườm Tần Nhược Ly sau đó cầm điện thoại đi cách xa hai con người đang ngồi cười tủm tỉm. Tạ Chiến Quân nhìn gương mặt vừa giận vừa ngại của cô mà bật cười:
- Nhớ anh đến thế cơ à?
Đường An Hy nhanh chóng phản bác:
- Nhớ cái đầu anh!
Dù bị mắng nhưng Tạ Chiến Quân vẫn cảm thấy sung sướng, song anh lại hỏi:
- Mà này tại sao giờ này anh trai của anh và em lại ở gần nhau đấy?
Đường An Hy liếc xéo anh:
- Đây là nhà Tiểu Ly, hôm nay bọn họ gọi tôi đến để ăn uống thôi, anh nghĩ gì trong đầu vậy chứ!
Tạ Chiến Quân gật gật đầu, Đường An Hy nhìn thấy cách ăn mặc của anh hiện tại mà không thể không nói, cô không nhìn vào điện thoại nói:
- Nhiệt độ thấp như thế sao không mặc nhiều áo vào, lại còn ăn thức ăn nhanh vào giờ này, bình thường anh quan trọng sức khỏe lắm mà.
Tạ Chiến Quân cười nhẹ:
- Ở đây có lò sưởi vả lại lúc sớm anh đã ăn rồi bây giờ hơi đói nên ăn thêm mà thôi. Em như vậy…là đang quan tâm anh đúng không?
Đường An Hy phủ nhận:
- Không phải quan tâm, chỉ là tôi sợ anh có mệnh hệ gì thì ai trả lương cho tôi chứ!
Tạ Chiến Quân:
- Tiểu Hy!
Đường An Hy nhăn nhó:
- Lại làm sao?
Tạ Chiến Quân:
- Anh nhớ em!
Cảm nhận được gương mặt đang nóng lên sau đỏ dần dần chuyển đỏ, cái tên này thật tình chỉ giỏi làm cô ngại thôi. Đường An Hy im lặng không nói gì thêm, một lúc sau cô mới lên tiếng:
- Vậy….không còn gì nữa tôi trả máy cho bác sĩ Lưu đây.
Tạ Chiến Quân nhìn cô âu yếm:
- Bé cưng của anh ngủ ngon nhé!
- Để tớ bảo Lưu Hiển Thuấn gọi anh ấy giúp cậu nhé!
Đường An Hy quay mặt đi:
- Bác sĩ Lưu muốn gọi nói chuyện với anh ta thì gọi liên quan gì tớ.
Ngay sau đó Lưu Hiển Thuấn liền gọi facetime cho Tạ Chiến Quân, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối. Tạ Chiến Quân đang ăn dỡ thức ăn nhanh nhận được cuộc gọi liền hỏi:
- Sao đấy? Tự dưng lại gọi em giờ này, nhớ em à?
Tạ Chiến Quân vừa hỏi vừa cười, miệng vừa nhồm nhoàm nhai thức ăn. Đường An Hy nghe được chất giọng trầm ấm không tự chủ mà liếc mắt nhìn sang, không ngờ Tạ Chiến Quân cũng có lúc như thế này, bộ vest thường ngày được rũ bỏ thay vào đó là chiếc áo thun trắng đơn giản, mái tóc thường ngày được vuốt gọn vào nếp nay lại tự do rơi xuề xoà trên trán. Thời tiết ở Hàn lạnh như thế vậy mà cái tên này không lạnh sao? Còn mặc áo mỏng manh như thế, hơn nữa giờ này là giờ nào rồi mà còn nhồm nhoàm ăn thức ăn nhanh như vậy chứ.
Lưu Hiển Thuấn bắt gặp được ánh mắt của con người ngồi cách mình không xa đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, khóe miệng anh nhếch lên liền trả lời câu hỏi của Tạ Chiến Quân:
- Anh không, chỉ là có người khác đang nhớ em đấy. Anh chuyển điện thoại cho cô ấy nhé!
Vừa dứt lời Lưu Hiển Thuấn liền dúi điện thoại vào tay Đường An Hy, bất ngờ trước hành động này của Lưu Hiển Thuấn Đường An Hy cứ ú ớ không biết nói gì. Tạ Chiến Quân cũng đứng hình mất vài giây nhưng nhìn thấy gương mặt anh mong nhớ mấy ngày nay liền vui mừng hỏi cô:
- Mấy hôm nay em bị sao vậy? Anh gọi nhiều lần nhưng em không chịu nghe máy, giận anh sao?
Đường An Hy trả lời:
- Kh…không phải, mấy hôm nay tôi bận không chú ý điện thoại.
Tạ Chiến Quân nhìn cô,ôn nhu hỏi:
- Thế học nhiều có mệt không? Có ăn uống đủ bữa không? Nhớ là không được bỏ bữa đâu đấy nhé!
Đường An Hy lí nhí:
- Tôi biết rồi!
Tạ Chiến Quân mỉm cười:
- Không có gì nói với anh sao?
Tần Nhược Ly ngồi gần đó nghe thấy bèn trêu, cô nói to:
- Có chứ An Hy nhớ anh lắm đấy, cậu ta còn nhớ rõ số ngày anh đi công tác nữa cơ.
Đường An Hy thẹn quá hóa giận quay sang lườm Tần Nhược Ly sau đó cầm điện thoại đi cách xa hai con người đang ngồi cười tủm tỉm. Tạ Chiến Quân nhìn gương mặt vừa giận vừa ngại của cô mà bật cười:
- Nhớ anh đến thế cơ à?
Đường An Hy nhanh chóng phản bác:
- Nhớ cái đầu anh!
Dù bị mắng nhưng Tạ Chiến Quân vẫn cảm thấy sung sướng, song anh lại hỏi:
- Mà này tại sao giờ này anh trai của anh và em lại ở gần nhau đấy?
Đường An Hy liếc xéo anh:
- Đây là nhà Tiểu Ly, hôm nay bọn họ gọi tôi đến để ăn uống thôi, anh nghĩ gì trong đầu vậy chứ!
Tạ Chiến Quân gật gật đầu, Đường An Hy nhìn thấy cách ăn mặc của anh hiện tại mà không thể không nói, cô không nhìn vào điện thoại nói:
- Nhiệt độ thấp như thế sao không mặc nhiều áo vào, lại còn ăn thức ăn nhanh vào giờ này, bình thường anh quan trọng sức khỏe lắm mà.
Tạ Chiến Quân cười nhẹ:
- Ở đây có lò sưởi vả lại lúc sớm anh đã ăn rồi bây giờ hơi đói nên ăn thêm mà thôi. Em như vậy…là đang quan tâm anh đúng không?
Đường An Hy phủ nhận:
- Không phải quan tâm, chỉ là tôi sợ anh có mệnh hệ gì thì ai trả lương cho tôi chứ!
Tạ Chiến Quân:
- Tiểu Hy!
Đường An Hy nhăn nhó:
- Lại làm sao?
Tạ Chiến Quân:
- Anh nhớ em!
Cảm nhận được gương mặt đang nóng lên sau đỏ dần dần chuyển đỏ, cái tên này thật tình chỉ giỏi làm cô ngại thôi. Đường An Hy im lặng không nói gì thêm, một lúc sau cô mới lên tiếng:
- Vậy….không còn gì nữa tôi trả máy cho bác sĩ Lưu đây.
Tạ Chiến Quân nhìn cô âu yếm:
- Bé cưng của anh ngủ ngon nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.