Chương 26: Bốn Ngày
Huỳnh Emm
29/05/2024
Những ngày sau đó Đường An Hy đều từ chối tất cả các cuộc gọi từ anh. Điều này khiến Tạ Chiến Quân vô cùng lo lắng, anh gọi cho Lưu Hiển Thuấn:
- Alô! Anh à anh giúp em một việc được không?
Lưu Hiển Thuấn vừa ghi ghi hồ sơ vừa hỏi Tạ Chiến Quân:
- Hửm? Chuyện gì?
Tạ Chiến Quân:
- Anh có thể đến nhà em xem thử An Hy cô ấy có ở nhà không hay là cô ấy có bị gì không. Em gọi mãi nhưng cô ấy không nghe máy!
Lưu Hiển Thuấn cười nhẹ:
- Sao lại lo cho con gái nhà người ta đến thế, muốn làm rể nhà họ Đường à?
Tạ Chiến Quân lo lắng đến cuốn hết cả người vậy mà Lưu Hiển Thuấn còn đùa. Tạ Chiến Quân nói:
- Chuyện này khi nào về em sẽ nói sau! Anh giúp em nhé!
Lưu Hiển Thuấn ngả lưng ra ghế:
- Cô ấy không sau đâu, lúc nãy anh vừa nhìn thấy cô ấy cũng Nhược Ly ngoài trung tâm thương mại gần đây.
Nghe vậy Tạ Chiến Quân cũng đỡ lo hơn nhưng vẫn nhờ Lưu Hiển Thuấn:
- Anh để ý đến cô ấy giúp em, anh sắp xếp xong việc ở đây sẽ bay về ngay! Thế nhé!
Nói rồi anh tắt máy, Lưu Hiển Thuấn cười nhẹ. Cậu nhóc này lại va vào lưới tình rồi sao? Nhưng tính khí Lý Quế Vân như thế liệu họ có thể ở bên nhau.
Tối ngày hôm sau Lưu Hiển Thuấn có gọi cho Tần Nhược Ly bảo sẽ ghé nhà cô để đưa cho cô ít thuốc dạ dày. Tần Nhược Ly liền vui vẻ đồng ý, cô gọi cho Đường An Hy bảo rằng tối nay sang nhà cô ăn tối.
Từ ngày không nói chuyện với Tạ Chiến Quân tâm trạng của Đường An Hy cũng không tốt cho lắm. Rõ ràng là muốn không để tâm, muốn anh ta đừng hy vọng vậy mà người buồn người khó chịu lại chính là cô.
Nằm dài trên giường, trong đầu cô lại hiện lên hình bóng nụ cười của Tạ Chiến Quân. Những cử chỉ ân cần mà anh dành cho cô đến ánh mắt dịu dàng mỗi khi anh nhìn cô khiến lòng cô bối rối. Nhìn sang quyển lịch để trên bàn, hôm nay là thứ sáu tức là anh đi công tác đã bốn ngày rồi sao? Đường An Hy lắc đầu, khi không lại nhớ đến người ta làm gì.
Chuông điện thoại vang lên khiến cô thoáng giật mình, là Tần Nhược Ly gọi đến. Cô ấy nói muốn cùng cô ăn tối, sẳn dịp có Lưu Hiển Thuấn ghé nhà nên muốn làm một bữa tối nho nhỏ.
Dù sao dì Trần vẫn chưa đến, Đường An Hy ở nhà một mình cũng rất buồn chán nên ngay sau đó đã đồng ý đến nhà Tần Nhược Ly. Khoảng gần bảy giờ tối Đường An Hy đã có mặt ở nhà Tần Nhược Ly, Lưu Hiển Thuấn cũng đã đến từ lúc nào. Những món ăn được chuẩn bị xong xuôi chỉ chờ nhập tiệc mà thôi.
Đường An Hy nhìn những món ăn được bày biện trên bàn thì hỏi Tần Nhược Ly:
- Những món này là do cậu nấu sao Tiểu Ly?
Tần Nhược Ly hít một hơi thật sâu sau đó trả lời;
- Tất nhiên……là không rồi. Tất cả là một tay Hiển Thuấn làm đấy.
Đường An Hy xuýt xoa:
- Wow!! Bác sĩ Lưu anh giỏi thật đấy, nhìn những món này trong thật ngon quá đi mất!
Lưu Hiển Thuấn cười nhẹ:
- Thế thì phải ăn nhiều vào đấy, để không có người lại lo lắng!
Đường An Hy nhíu mày hỏi lại:
- Sao cơ?
Lưu Hiển Thuấn chỉ cười không nói thêm gì, Tần Nhược Ly lôi trong thủ ra một chai rượu vang đỏ:
- Được rồi nhập tiệc thôi, mình đói rồi!
Lưu Hiển Thuấn:
- Hôm nay chỉ tôi và cô Đường được uống rượu thôi, Nhược Ly cô uống nước ép nhé!
Tần Nhược Ly nhăn nhó:
- Tại sao chứ?
Lưu Hiển Thuấn nhún vai:
- Vì dạy dày cô không tốt!
Tần Nhược Ly:
- Tôi khỏe rồi, hơn nữa chúng ta chỉ uống một ít thôi không ảnh hưởng đâu.
Lưu Hiển Thuấn cau mày:
- Không được.
Tần Nhược Ly nài nỉ:
- Xin anh đó một chút thôi!
Đường An Hy bật cười với hai con người trước mặt:
- Bác sĩ Lưu à anh làm như vậy Tiểu Ly sẽ buồn lắm đấy.
Lưu Hiển Thuấn nhìn gượng mặt đang cố gắng nài nỉ anh thì bất lực:
- Haiz! Được rồi nhưng một ít thôi nhé!
Bữa tối diễn ra khá náo nhiệt, ba người họ ngồi lại với nhau nói bao nhiêu chuyện trên đời. Họ hỏi thăm nhau về đời sống hằng ngày hay chuyện dự định sắp tới. Lâu rồi Lưu Hiển Thuấn mới có được một buổi tối vui như thế này, anh nói:
- Cũng lâu rồi tôi mới có dịp uống rượu như hôm nay.
Tần Nhược Ly hỏi anh:
- Tôi lại tưởng anh thường xuyên uống rượu đấy chứ!
Lưu Hiển Thuấn:
- Tôi không phải là tên bợm nhậu đâu nhé, công việc của tôi khá nhiều thời gian. Hơn nữa tôi lại ít bạn bè, cuối tuần nếu không có ca trực tôi sẽ về nhà chính ở thị trấn Bắc Sơn để ăn cơm cùng gia đình. Còn nếu không về Bắc Sơn thì chỉ có đi uống rượu với Chiến Quân mà thôi.
Nghe Lưu Hiển Thuấn nhắc đến tên người đó, lòng Đường An Hy thoáng chút dao động. Tần Nhược Ly nhanh nhảu nói:
- Thị trấn Bắc Sơn là nơi giáp ranh với thành phố Châu Ninh đúng không?
Lưu Hiển Thuấn gật đầu, Tần Nhược Ly thích thú lên tiếng:
- Tôi nghe nói đó là một thị trấn sầm uất nhất thành phố Lam Trạm, ở đó toàn là những gia đình tài phiệt. Không những như thế mà ở đó có hội tụ những kiệt tác nghệ thuật được thiên nhiên ban tặng.
Lưu Hiển Thuấn gật đầu:
- Không những thế, trong tương lai có thể Bắc Sơn sẽ trở thành một thành phố riêng biệt, không còn là thị trấn của Lam Trạm nữa.
Đường An Hy:
- Tôi nghe nói ở Bắc Sơn nỗi tiếng có cánh đồng hoa cải vàng rất lớn nhưng chưa có dịp đến đó.
Lưu Hiển Thuấn trả lời:
- Hoa cải vàng thường nở vào cuối năm, nếu có dịp tôi sẽ đưa hai người đến đó.
Hai cô gái vui vẻ gật đầu đồng ý với Lưu Hiển Thuấn, Lưu Hiển Thuấn nhìn đồng hồ:
- Giờ này cũng còn sớm, để tôi gọi cho Tạ Chiến Quân xem sao?
Tần Nhược Ly nói:
- Anh ta đi công tác được mấy ngày rồi nhỉ?
Lưu Hiển Thuấn lẩm nhẩm đếm:
- Để xem một…hai…
Đường An Hy nhanh chóng trả lời ngay sau đó:
- Bốn ngày!
Hai ánh mắt nhanh chóng dân lên người Đường An Hy, sau khi thốt ra hai từ đó Đường An Hy liền cảm thấy xấu hổ. Bây giờ mà có cái lỗ ngay dưới chân cô để chui xuống thì tốt biết mấy. Tần Nhược Ly cười nói:
- Cậu mong anh ấy đến thế à?
Đường An Hy ngượng đến đỏ hết cả mặt:
- Mong…mong gì chứ?
Cô cũng không ngờ mình lại nhớ số ngày anh đã đi công tác, lại còn nhớ rất rõ cơ chứ. Cơ mà anh đi chỉ mới bốn ngày thôi mà cô cứ ngỡ đã một tuần rồi. Mặc kệ anh ta chứ anh đi bao lâu thì liên quan gì đến cô. Nhưng chẳng biết bao lâu nữa thì anh mới về, một tuần hay một tháng.
- Alô! Anh à anh giúp em một việc được không?
Lưu Hiển Thuấn vừa ghi ghi hồ sơ vừa hỏi Tạ Chiến Quân:
- Hửm? Chuyện gì?
Tạ Chiến Quân:
- Anh có thể đến nhà em xem thử An Hy cô ấy có ở nhà không hay là cô ấy có bị gì không. Em gọi mãi nhưng cô ấy không nghe máy!
Lưu Hiển Thuấn cười nhẹ:
- Sao lại lo cho con gái nhà người ta đến thế, muốn làm rể nhà họ Đường à?
Tạ Chiến Quân lo lắng đến cuốn hết cả người vậy mà Lưu Hiển Thuấn còn đùa. Tạ Chiến Quân nói:
- Chuyện này khi nào về em sẽ nói sau! Anh giúp em nhé!
Lưu Hiển Thuấn ngả lưng ra ghế:
- Cô ấy không sau đâu, lúc nãy anh vừa nhìn thấy cô ấy cũng Nhược Ly ngoài trung tâm thương mại gần đây.
Nghe vậy Tạ Chiến Quân cũng đỡ lo hơn nhưng vẫn nhờ Lưu Hiển Thuấn:
- Anh để ý đến cô ấy giúp em, anh sắp xếp xong việc ở đây sẽ bay về ngay! Thế nhé!
Nói rồi anh tắt máy, Lưu Hiển Thuấn cười nhẹ. Cậu nhóc này lại va vào lưới tình rồi sao? Nhưng tính khí Lý Quế Vân như thế liệu họ có thể ở bên nhau.
Tối ngày hôm sau Lưu Hiển Thuấn có gọi cho Tần Nhược Ly bảo sẽ ghé nhà cô để đưa cho cô ít thuốc dạ dày. Tần Nhược Ly liền vui vẻ đồng ý, cô gọi cho Đường An Hy bảo rằng tối nay sang nhà cô ăn tối.
Từ ngày không nói chuyện với Tạ Chiến Quân tâm trạng của Đường An Hy cũng không tốt cho lắm. Rõ ràng là muốn không để tâm, muốn anh ta đừng hy vọng vậy mà người buồn người khó chịu lại chính là cô.
Nằm dài trên giường, trong đầu cô lại hiện lên hình bóng nụ cười của Tạ Chiến Quân. Những cử chỉ ân cần mà anh dành cho cô đến ánh mắt dịu dàng mỗi khi anh nhìn cô khiến lòng cô bối rối. Nhìn sang quyển lịch để trên bàn, hôm nay là thứ sáu tức là anh đi công tác đã bốn ngày rồi sao? Đường An Hy lắc đầu, khi không lại nhớ đến người ta làm gì.
Chuông điện thoại vang lên khiến cô thoáng giật mình, là Tần Nhược Ly gọi đến. Cô ấy nói muốn cùng cô ăn tối, sẳn dịp có Lưu Hiển Thuấn ghé nhà nên muốn làm một bữa tối nho nhỏ.
Dù sao dì Trần vẫn chưa đến, Đường An Hy ở nhà một mình cũng rất buồn chán nên ngay sau đó đã đồng ý đến nhà Tần Nhược Ly. Khoảng gần bảy giờ tối Đường An Hy đã có mặt ở nhà Tần Nhược Ly, Lưu Hiển Thuấn cũng đã đến từ lúc nào. Những món ăn được chuẩn bị xong xuôi chỉ chờ nhập tiệc mà thôi.
Đường An Hy nhìn những món ăn được bày biện trên bàn thì hỏi Tần Nhược Ly:
- Những món này là do cậu nấu sao Tiểu Ly?
Tần Nhược Ly hít một hơi thật sâu sau đó trả lời;
- Tất nhiên……là không rồi. Tất cả là một tay Hiển Thuấn làm đấy.
Đường An Hy xuýt xoa:
- Wow!! Bác sĩ Lưu anh giỏi thật đấy, nhìn những món này trong thật ngon quá đi mất!
Lưu Hiển Thuấn cười nhẹ:
- Thế thì phải ăn nhiều vào đấy, để không có người lại lo lắng!
Đường An Hy nhíu mày hỏi lại:
- Sao cơ?
Lưu Hiển Thuấn chỉ cười không nói thêm gì, Tần Nhược Ly lôi trong thủ ra một chai rượu vang đỏ:
- Được rồi nhập tiệc thôi, mình đói rồi!
Lưu Hiển Thuấn:
- Hôm nay chỉ tôi và cô Đường được uống rượu thôi, Nhược Ly cô uống nước ép nhé!
Tần Nhược Ly nhăn nhó:
- Tại sao chứ?
Lưu Hiển Thuấn nhún vai:
- Vì dạy dày cô không tốt!
Tần Nhược Ly:
- Tôi khỏe rồi, hơn nữa chúng ta chỉ uống một ít thôi không ảnh hưởng đâu.
Lưu Hiển Thuấn cau mày:
- Không được.
Tần Nhược Ly nài nỉ:
- Xin anh đó một chút thôi!
Đường An Hy bật cười với hai con người trước mặt:
- Bác sĩ Lưu à anh làm như vậy Tiểu Ly sẽ buồn lắm đấy.
Lưu Hiển Thuấn nhìn gượng mặt đang cố gắng nài nỉ anh thì bất lực:
- Haiz! Được rồi nhưng một ít thôi nhé!
Bữa tối diễn ra khá náo nhiệt, ba người họ ngồi lại với nhau nói bao nhiêu chuyện trên đời. Họ hỏi thăm nhau về đời sống hằng ngày hay chuyện dự định sắp tới. Lâu rồi Lưu Hiển Thuấn mới có được một buổi tối vui như thế này, anh nói:
- Cũng lâu rồi tôi mới có dịp uống rượu như hôm nay.
Tần Nhược Ly hỏi anh:
- Tôi lại tưởng anh thường xuyên uống rượu đấy chứ!
Lưu Hiển Thuấn:
- Tôi không phải là tên bợm nhậu đâu nhé, công việc của tôi khá nhiều thời gian. Hơn nữa tôi lại ít bạn bè, cuối tuần nếu không có ca trực tôi sẽ về nhà chính ở thị trấn Bắc Sơn để ăn cơm cùng gia đình. Còn nếu không về Bắc Sơn thì chỉ có đi uống rượu với Chiến Quân mà thôi.
Nghe Lưu Hiển Thuấn nhắc đến tên người đó, lòng Đường An Hy thoáng chút dao động. Tần Nhược Ly nhanh nhảu nói:
- Thị trấn Bắc Sơn là nơi giáp ranh với thành phố Châu Ninh đúng không?
Lưu Hiển Thuấn gật đầu, Tần Nhược Ly thích thú lên tiếng:
- Tôi nghe nói đó là một thị trấn sầm uất nhất thành phố Lam Trạm, ở đó toàn là những gia đình tài phiệt. Không những như thế mà ở đó có hội tụ những kiệt tác nghệ thuật được thiên nhiên ban tặng.
Lưu Hiển Thuấn gật đầu:
- Không những thế, trong tương lai có thể Bắc Sơn sẽ trở thành một thành phố riêng biệt, không còn là thị trấn của Lam Trạm nữa.
Đường An Hy:
- Tôi nghe nói ở Bắc Sơn nỗi tiếng có cánh đồng hoa cải vàng rất lớn nhưng chưa có dịp đến đó.
Lưu Hiển Thuấn trả lời:
- Hoa cải vàng thường nở vào cuối năm, nếu có dịp tôi sẽ đưa hai người đến đó.
Hai cô gái vui vẻ gật đầu đồng ý với Lưu Hiển Thuấn, Lưu Hiển Thuấn nhìn đồng hồ:
- Giờ này cũng còn sớm, để tôi gọi cho Tạ Chiến Quân xem sao?
Tần Nhược Ly nói:
- Anh ta đi công tác được mấy ngày rồi nhỉ?
Lưu Hiển Thuấn lẩm nhẩm đếm:
- Để xem một…hai…
Đường An Hy nhanh chóng trả lời ngay sau đó:
- Bốn ngày!
Hai ánh mắt nhanh chóng dân lên người Đường An Hy, sau khi thốt ra hai từ đó Đường An Hy liền cảm thấy xấu hổ. Bây giờ mà có cái lỗ ngay dưới chân cô để chui xuống thì tốt biết mấy. Tần Nhược Ly cười nói:
- Cậu mong anh ấy đến thế à?
Đường An Hy ngượng đến đỏ hết cả mặt:
- Mong…mong gì chứ?
Cô cũng không ngờ mình lại nhớ số ngày anh đã đi công tác, lại còn nhớ rất rõ cơ chứ. Cơ mà anh đi chỉ mới bốn ngày thôi mà cô cứ ngỡ đã một tuần rồi. Mặc kệ anh ta chứ anh đi bao lâu thì liên quan gì đến cô. Nhưng chẳng biết bao lâu nữa thì anh mới về, một tuần hay một tháng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.