Chương 20: Chương _03
ngocanh123
07/05/2018
_Lúc này tại phòng khách phủ tướng quân, Nguyễn Ngọc được phu quân bế
vào, trên người nàng mặc y phục xanh ngọc nhạt che kín toàn thân lên tới cổ,nàng cố ý mặc vậy để che đi những dấu tích hoan ái vừa qua,còn phu
quân của nàng thì mặc một bộ y phục màu trắng tao nhã, càng tôn lên vẻ
khôi ngô của phu quân.Nguyễn Ngọc áp mặt nàng vào vòm ngực chắc chắn của hắn, nghe rõ nhịp đập trái tim của chàng.
_vừa vào bên trong Nguyễn Ngọc nhìn thấy một nam nhân đứng bên cạnh bàn trà, gương mặt tuấn tú, mày kiếm uy nghiêm, đôi mục quan to,đen lay láy, sống mũi cao, môi dầy gợi cảm, nước da bánh mật đầy khỏe mạnh,y phục đỏ ôm người gọn gàng đúng của người luyện võ,ngồi trên ghế là một nữ nhi trắng, tròn tròn xinh xắn, môi hồng chúm chím, cặp mắt to tròn,mày liễu dài đen thật đẹp,y phục trên người màu hồng nhạt, cô bé thấy người vừa vào là nhị tỷ của nàng nên bé đứng lên rời khỏi ghế, Tuấn Thành lúc này để nương tử đứng xuống đất, thì bất ngờ cô bé nhào đến vòng hai cánh tay ôm eo Nguyễn Ngọc liền khóc ầm lên nói : nhị tỷ.. nhị tỷ.. muội muội nhớ nhị tỷ nhiều lắm đó, nói xong cô bé lại khóc to hơn,.. hu..hu..hu.
_Nguyễn Ngọc cứng ngắc cả người ,nhưng khi nghe bé khóc trái tim nàng như bị bóp nghẹt, nàng thấy đứa em này thật đáng yêu đưa bàn tay lên nàng vuốt ve mái tóc của cô bé, miệng khẻ nói muội muội ngoan nín đi, nhị tỷ cũng rất nhớ muội, nhưng tại vừa qua tỷ bị bệnh, cùng bị thương nên không về nhà thăm mọi người được,ta không cho phu quân báo cho mọi người vì sợ mẫu thân và đại huynh lo lắng hơn, tiểu muội và đại huynh đừng buồn ta nha.
"Sao! Muội bị thương?:Tại sao lại bị thương chứ?" Gia Khiêm lo lắng lên tiếng hỏi, Nguyễn Ngọc bối rối biết mình đã lỡ lời ,nên từ tốn đáp, cũng không có gì, tại.. tại.. tại muội phá phách leo trèo lên cây và trượt chân bị ngã xuống hồ ,chân bị chuột rút, chìm uống nước, bất tỉnh mấy ngày liền, và sốt cao luôn,..nhưng giờ thì muội khỏe rồi không có việc gì nữa ạ,Nguyễn Ngọc quýnh quáng trả lời đại huynh,Tuấn Thành khẻ châu mày khi nghe nương tử nói, hắn cũng không dám nhìn đại huynh vì sợ bị khiển trách.
_Yến Nhi nhìn tỷ tỷ nét mặt tràn ngập sự yêu thương lo lắng môi nhỏ chu chu nói : tỷ tỷ giờ không sao là tốt rồi, vậy có thể dẫn muội dạo chơi nơi này một chuyến rồi đúng không nhị tỷ?.
_ Nguyễn Ngọc gật đầu,bàn tay xoa đầu bé,bốn người ngồi xuống uống trà đàm đạo, nữa canh giờ trôi qua cuộc trò chuyện của họ thật vui vẻ, lúc này Trịnh quản gia bước vào cung kính nói : dạ thưa chủ nhân cơm đã được dọn sẵn sàng, nói xong quản gia liền lui xuống.
Nguyễn Ngọc lên tiếng: xin mời đại huynh sang dùng cơm, tiểu muội đi với tỷ nào, Tuấn Thành cũng ôm quyền thi lễ với Gia Khiêm : đệ mời đại huynh! Gia Khiêm gật đầu chân cũng liền bước đi ra khỏi phòng khách, còn Nguyễn Ngọc thì cánh tay vẫn ôm eo tiểu muội cùng bước theo sau hai tên nam nhân.
_vừa vào bên trong Nguyễn Ngọc nhìn thấy một nam nhân đứng bên cạnh bàn trà, gương mặt tuấn tú, mày kiếm uy nghiêm, đôi mục quan to,đen lay láy, sống mũi cao, môi dầy gợi cảm, nước da bánh mật đầy khỏe mạnh,y phục đỏ ôm người gọn gàng đúng của người luyện võ,ngồi trên ghế là một nữ nhi trắng, tròn tròn xinh xắn, môi hồng chúm chím, cặp mắt to tròn,mày liễu dài đen thật đẹp,y phục trên người màu hồng nhạt, cô bé thấy người vừa vào là nhị tỷ của nàng nên bé đứng lên rời khỏi ghế, Tuấn Thành lúc này để nương tử đứng xuống đất, thì bất ngờ cô bé nhào đến vòng hai cánh tay ôm eo Nguyễn Ngọc liền khóc ầm lên nói : nhị tỷ.. nhị tỷ.. muội muội nhớ nhị tỷ nhiều lắm đó, nói xong cô bé lại khóc to hơn,.. hu..hu..hu.
_Nguyễn Ngọc cứng ngắc cả người ,nhưng khi nghe bé khóc trái tim nàng như bị bóp nghẹt, nàng thấy đứa em này thật đáng yêu đưa bàn tay lên nàng vuốt ve mái tóc của cô bé, miệng khẻ nói muội muội ngoan nín đi, nhị tỷ cũng rất nhớ muội, nhưng tại vừa qua tỷ bị bệnh, cùng bị thương nên không về nhà thăm mọi người được,ta không cho phu quân báo cho mọi người vì sợ mẫu thân và đại huynh lo lắng hơn, tiểu muội và đại huynh đừng buồn ta nha.
"Sao! Muội bị thương?:Tại sao lại bị thương chứ?" Gia Khiêm lo lắng lên tiếng hỏi, Nguyễn Ngọc bối rối biết mình đã lỡ lời ,nên từ tốn đáp, cũng không có gì, tại.. tại.. tại muội phá phách leo trèo lên cây và trượt chân bị ngã xuống hồ ,chân bị chuột rút, chìm uống nước, bất tỉnh mấy ngày liền, và sốt cao luôn,..nhưng giờ thì muội khỏe rồi không có việc gì nữa ạ,Nguyễn Ngọc quýnh quáng trả lời đại huynh,Tuấn Thành khẻ châu mày khi nghe nương tử nói, hắn cũng không dám nhìn đại huynh vì sợ bị khiển trách.
_Yến Nhi nhìn tỷ tỷ nét mặt tràn ngập sự yêu thương lo lắng môi nhỏ chu chu nói : tỷ tỷ giờ không sao là tốt rồi, vậy có thể dẫn muội dạo chơi nơi này một chuyến rồi đúng không nhị tỷ?.
_ Nguyễn Ngọc gật đầu,bàn tay xoa đầu bé,bốn người ngồi xuống uống trà đàm đạo, nữa canh giờ trôi qua cuộc trò chuyện của họ thật vui vẻ, lúc này Trịnh quản gia bước vào cung kính nói : dạ thưa chủ nhân cơm đã được dọn sẵn sàng, nói xong quản gia liền lui xuống.
Nguyễn Ngọc lên tiếng: xin mời đại huynh sang dùng cơm, tiểu muội đi với tỷ nào, Tuấn Thành cũng ôm quyền thi lễ với Gia Khiêm : đệ mời đại huynh! Gia Khiêm gật đầu chân cũng liền bước đi ra khỏi phòng khách, còn Nguyễn Ngọc thì cánh tay vẫn ôm eo tiểu muội cùng bước theo sau hai tên nam nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.