Chương 21: Chương _04
ngocanh123
07/05/2018
Bốn người vui vẻ ngồi vào bàn cơm, tiểu Yến Nhi giọng nói nũng nịu : nhị tỷ! Tỷ đút muội ăn cơm đi,muội thích tỷ đút nhất.
_Nguyễn Ngọc nghe cô bé nũng nịu nàng cười tươi nói : được để tỷ đút cho muội ăn nha,muội thích ăn gì nào? Cô bé đưa ngón tai chỉ vào mấy thứ trên bàn, Nguyễn Ngọc vui vẻ gắp các món ăn vào chén, rồi lại đút vào miệng tiểu muội, cô bé vui vẻ ăn ngon miệng.
_Tuấn Thành tay nâng chung rượu lên trước mặt nhìn Nguyễn Gia Khiêm nói : đại huynh đệ xinh kính đại huynh một chung ,Gia Khiêm tay cũng cầm lên chung rượu cụng nhẹ vào chung của khâm đệ miệng khẻ nói:được ta nhận lễ,dứt lời cả hai đều đưa chung rượu lên môi uống cạn.
_Tuấn Thành cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào chén của đại huynh, rồi lại bỏ vào chén cho nương tử, hắn nhìn nương tử khẻ nói:nàng ăn đi kẻo nguội,Nguyễn Ngọc khẻ gật đầu, Yến Nhi lúc này bàn tay đưa ra nhìn nhị tỷ nói nhỏ: tỷ ăn đi ,đưa cho muội tự ăn, tỷ đút nãy giờ là muội hạnh phúc lắm rồi, nói rồi cô bé cầm chén cơm của mình ăn ngon lành, Nguyễn Ngọc cũng cầm chén cơm lên từ tốn mà ăn.
Buổi cơm ấm cúng hợp mặt gia đình cũng đã xong,hai nam nhân thì đi ra ngoài đình Ngọc Hương ngồi uống trà đàm đạo, hai tỷ muội nhà ta thì đi lấy mấy dĩa bánh cùng trái cây liền cũng theo ra .
Lúc này Gia Khiêm nhìn khâm đệ lên tiếng hỏi : huynh nghe báo lại là bào muội bị té nhưng việc bất tỉnh thì ta không rõ, vậy bào muội của ta có bị làm sao không? Nghe đại huynh hỏi Tuấn Thành hơi trầm ngâm, hắn phân vân không biết nên nói sự thật tình trạng của nương tử lúc này cho đại huynh biết không đây? Gia Khiêm từ nãy giờ hắn quan sát nét mặt trầm tư của khâm đệ, hắn hiểu rõ là đã có chuyện không hay với muội muội của mình rồi, Gia Khiêm trầm giọng nói : khâm đệ không cần phải che giấu, bào muội của ta bị làm sao hả?.
_Tuấn Thành nét mặt buồn buồn nhìn đại huynh từ tốn lên tiếng : nương tử hiện thời đang bị mất trí nhớ, nàng chỉ nhớ có một mình đệ, còn những người thân nàng không nhớ ai cả
"Hả!khâm đệ!"
_"Đệ nói là sự thật sao?"
_Tuấn Thành buồn bã gật đầu liền nói : đúng ra đệ không biết đâu, nhưng lúc hai người đến, nương tử mới hỏi đệ tên của hai người là gì? Rồi hỏi huynh đã thành thân chưa, lúc đấy đệ mới hoãng loạn, mới hay nàng mất trí nhớ.
Trời ơi !bào muội của ta,chuyện này mà mẫu thân biết người sẽ đau lòng chết mất, nhưng đã gọi thái y chửa trị cho muội ấy chưa?Tuấn Thành buồn bã đáp: nương không cho đệ gọi, nàng không muốn ai biết nàng bị bệnh như vậy, nàng còn nói bệnh này cần có thời gian, nương tử sẽ giận đệ nếu đệ gọi thái y. Một tiếng thở dài của Gia Khiêm hắn lại : muội ấy vẫn cứ cứng đầu như vậy, thật là khổ cho khâm đệ rồi.
_Lúc này hai tỷ muội bưng những dĩa trái cây, và bánh ra đặt lên bàn Yến Nhi liền nói:xin mời hai huynh dùng bánh và trái cây,nói dứt lời cô bé kéo tay tỷ tỷ đi ra hồ nhìn cá,Tuấn Thành nhìn thấy nương tử và thê muội ngồi gần đó chơi hắn cũng an tâm mà tiếp tục đàm đạo với đại huynh chuyện quan trường.
Hai khắc trôi qua khi hắn nhìn lại thì hai nữ nhân mọc cánh bay đi mất từ khi nào rồi, hắn quay sang đại huynh hỏi : đại huynh! Huynh có thấy thê muội và nương tử đi đâu không? Gia Khiêm bất ngờ, đầu nghiên qua bên để nhìn đến chỗ hai nữ nhân ngồi lúc nãy liền nói:vừa rồi họ còn ngồi ở đó chơi mà, đi đâu mất rồi?"Oa!thân thủ cũng lẹ giữ"miệng Gia Khiêm khẻ nhếch mép cười, hắn thừa biết hai tiểu muội này mà sáp vô thì không ai ngăn cản họ phá phách nổi đâu, lần này khâm đệ phải chịu khổ rồi, hắn cười thầm trong bụng.
_Tuấn Thành mặt hắn giờ đen như đích nồi,miệng khẻ lầu bầu:nương tử nàng giỏi lắm đó,xem nàng về ta xử phạt nàng ra sao nha.
"Hắt xì ..hắt xì.. hắt xì"
_Nguyễn Ngọc đang đứng coi những cây cổ cầm thì bất ngờ hắt hơi ba cái liên tục, Yến Nhi nhìn nhị tỷ nàng cười nói: nhị tỷ muội thấy hình như tỷ phu đang nhắc đến tỷ thì phải đó,hai ta trốn đi chơi, lát về muội e tỷ sẽ bị tỷ phu xử tội cho xem.
Nét mặt Yến Nhi cười tươi khi nhìn người sắp gặp họa.
_Nguyễn Ngọc nghe cô bé nũng nịu nàng cười tươi nói : được để tỷ đút cho muội ăn nha,muội thích ăn gì nào? Cô bé đưa ngón tai chỉ vào mấy thứ trên bàn, Nguyễn Ngọc vui vẻ gắp các món ăn vào chén, rồi lại đút vào miệng tiểu muội, cô bé vui vẻ ăn ngon miệng.
_Tuấn Thành tay nâng chung rượu lên trước mặt nhìn Nguyễn Gia Khiêm nói : đại huynh đệ xinh kính đại huynh một chung ,Gia Khiêm tay cũng cầm lên chung rượu cụng nhẹ vào chung của khâm đệ miệng khẻ nói:được ta nhận lễ,dứt lời cả hai đều đưa chung rượu lên môi uống cạn.
_Tuấn Thành cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào chén của đại huynh, rồi lại bỏ vào chén cho nương tử, hắn nhìn nương tử khẻ nói:nàng ăn đi kẻo nguội,Nguyễn Ngọc khẻ gật đầu, Yến Nhi lúc này bàn tay đưa ra nhìn nhị tỷ nói nhỏ: tỷ ăn đi ,đưa cho muội tự ăn, tỷ đút nãy giờ là muội hạnh phúc lắm rồi, nói rồi cô bé cầm chén cơm của mình ăn ngon lành, Nguyễn Ngọc cũng cầm chén cơm lên từ tốn mà ăn.
Buổi cơm ấm cúng hợp mặt gia đình cũng đã xong,hai nam nhân thì đi ra ngoài đình Ngọc Hương ngồi uống trà đàm đạo, hai tỷ muội nhà ta thì đi lấy mấy dĩa bánh cùng trái cây liền cũng theo ra .
Lúc này Gia Khiêm nhìn khâm đệ lên tiếng hỏi : huynh nghe báo lại là bào muội bị té nhưng việc bất tỉnh thì ta không rõ, vậy bào muội của ta có bị làm sao không? Nghe đại huynh hỏi Tuấn Thành hơi trầm ngâm, hắn phân vân không biết nên nói sự thật tình trạng của nương tử lúc này cho đại huynh biết không đây? Gia Khiêm từ nãy giờ hắn quan sát nét mặt trầm tư của khâm đệ, hắn hiểu rõ là đã có chuyện không hay với muội muội của mình rồi, Gia Khiêm trầm giọng nói : khâm đệ không cần phải che giấu, bào muội của ta bị làm sao hả?.
_Tuấn Thành nét mặt buồn buồn nhìn đại huynh từ tốn lên tiếng : nương tử hiện thời đang bị mất trí nhớ, nàng chỉ nhớ có một mình đệ, còn những người thân nàng không nhớ ai cả
"Hả!khâm đệ!"
_"Đệ nói là sự thật sao?"
_Tuấn Thành buồn bã gật đầu liền nói : đúng ra đệ không biết đâu, nhưng lúc hai người đến, nương tử mới hỏi đệ tên của hai người là gì? Rồi hỏi huynh đã thành thân chưa, lúc đấy đệ mới hoãng loạn, mới hay nàng mất trí nhớ.
Trời ơi !bào muội của ta,chuyện này mà mẫu thân biết người sẽ đau lòng chết mất, nhưng đã gọi thái y chửa trị cho muội ấy chưa?Tuấn Thành buồn bã đáp: nương không cho đệ gọi, nàng không muốn ai biết nàng bị bệnh như vậy, nàng còn nói bệnh này cần có thời gian, nương tử sẽ giận đệ nếu đệ gọi thái y. Một tiếng thở dài của Gia Khiêm hắn lại : muội ấy vẫn cứ cứng đầu như vậy, thật là khổ cho khâm đệ rồi.
_Lúc này hai tỷ muội bưng những dĩa trái cây, và bánh ra đặt lên bàn Yến Nhi liền nói:xin mời hai huynh dùng bánh và trái cây,nói dứt lời cô bé kéo tay tỷ tỷ đi ra hồ nhìn cá,Tuấn Thành nhìn thấy nương tử và thê muội ngồi gần đó chơi hắn cũng an tâm mà tiếp tục đàm đạo với đại huynh chuyện quan trường.
Hai khắc trôi qua khi hắn nhìn lại thì hai nữ nhân mọc cánh bay đi mất từ khi nào rồi, hắn quay sang đại huynh hỏi : đại huynh! Huynh có thấy thê muội và nương tử đi đâu không? Gia Khiêm bất ngờ, đầu nghiên qua bên để nhìn đến chỗ hai nữ nhân ngồi lúc nãy liền nói:vừa rồi họ còn ngồi ở đó chơi mà, đi đâu mất rồi?"Oa!thân thủ cũng lẹ giữ"miệng Gia Khiêm khẻ nhếch mép cười, hắn thừa biết hai tiểu muội này mà sáp vô thì không ai ngăn cản họ phá phách nổi đâu, lần này khâm đệ phải chịu khổ rồi, hắn cười thầm trong bụng.
_Tuấn Thành mặt hắn giờ đen như đích nồi,miệng khẻ lầu bầu:nương tử nàng giỏi lắm đó,xem nàng về ta xử phạt nàng ra sao nha.
"Hắt xì ..hắt xì.. hắt xì"
_Nguyễn Ngọc đang đứng coi những cây cổ cầm thì bất ngờ hắt hơi ba cái liên tục, Yến Nhi nhìn nhị tỷ nàng cười nói: nhị tỷ muội thấy hình như tỷ phu đang nhắc đến tỷ thì phải đó,hai ta trốn đi chơi, lát về muội e tỷ sẽ bị tỷ phu xử tội cho xem.
Nét mặt Yến Nhi cười tươi khi nhìn người sắp gặp họa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.