Chương 32: Ra Trận
ngocanh123
07/05/2018
Rồi cái gì đến cũng đến, ta sáng dậy thật sớm làm những món ăn khô để phu tướng mang theo trên đường .
Ta bước từng bước chậm rãi đi bên phu quân ra đến ngoài cổng thành , hai bên là đội quân lính đứng thật nghiêm trang , phu tướng mặc trên người trường bào tím , áo khoác cùng màu được ta họa vẽ thật chi tiết đặt biệt khác lạ và đẹp , theo lời phu quân nói là vậy .
Phu quân nhìn ta vẽ mặt đầy lo lắng lên tiếng : " nương tử nàng thân mang hài tử , nàng hãy về phủ nghỉ ngơi đi mà " , ta hứa sẽ sớm trở lại với nàng .
" Nghỉ ngơi ư ? Trong lòng ta đang rất lo lắng cho chàng , nhưng ta sẽ không để cho chàng phải bị một chút thương tổn nào , ta đã tự hứa với chính mình " .
_ Nương tử nàng đang suy nghĩ việc gì vậy? Hay nàng bị mệt ở đâu ? .
_ Không thiếp không mệt , phu tướng phải chàng phải cẩn thận với tất cả mọi việc , đừng quá tin người kế bên , chàng phải nhớ lời thiếp nói đó .
Tuấn Thành châu mày và hơi ngạc nhiên vì câu nói của nương tử , nhưng cũng cho qua vì đã đến giờ phải đi , hắn ôm chặt ta cuối xuống hôn lên cánh môi mềm , nụ hôn của phu quân thật sâu làm cho ta mê mẩn cả tâm hồn , hôn thõa mãn phu quân cũng nhẹ nhàng rời khỏi , hắn nhìn các y vệ liền lên tiếng :
_ Các người hộ tống phu nhân trở về phủ , hãy lo cho nàng giúp ta ! .
Các y vệ cuối đầu nhận lệnh , phu tướng liền lên ngựa miệng liền lớn tiếng ra lệnh :
_ Xuất phát .
Ta trở về tướng phủ , khi mắt nhìn thấy bóng dáng đoàn quân đã đi xa ta mới an tâm, trong hoa viên ta ngồi trên ghế ,mắt phượng liếc nhìn trên mái nhà ta lên tiếng gọi : " người đâu ! " .
Trên mái nhà cả hơn chục người mặc y phục trắng che mặc liền lướt gió thi triển khinh công đến trước mặt , họ ôm quyền thi lễ :
_ Phu nhân chúng tôi thỉnh an người ! Ta nhìn họ cười nhẹ lên tiếng nói :
_ Các anh em đã chuẩn bị hết chưa ? Về phía bọn sơn tặc thì chúng có qua lại với ai khả nghi không ? .
Lê Kiến Phúc đội trưởng của nhóm y nhân này bước ra ôm quyền thi lễ rồi báo cáo :
Chúng gần đây thường xuyên qua lại với một tên, người này tôi chắc chắn là quan viên của triều đình , vì cách ăn mặc của người đó , và cách xưng hô nghe là có thể biết ngay ạ .
_ Được chuyện đó sẽ xử lý sau , bây giờ các anh em đi chuẩn bị cho việc giải cứu tướng quân như theo kế hoạch chúng ta đã bàn .
Tất cả ôm quyền cuối chào ta, liền quay lưng rời khỏi tướng phủ, một mình ngồi đây lòng ta thấy chua xót , vì lòng dạ con người quá ư hiểm ác , chỉ vì một chút lợi ích của bản thân mà nở hại người như vậy .
_ Ta thật hy vọng sẽ sớm gặp lại chàng phu quân của ta, hài tử của chúng ta đang đợi phụ thân về đặt tên cho nó .
________________
Tâm trạng tác giả không mấy tốt , nếu có sai xót mong cả nhà bỏ quá cho .
Ta bước từng bước chậm rãi đi bên phu quân ra đến ngoài cổng thành , hai bên là đội quân lính đứng thật nghiêm trang , phu tướng mặc trên người trường bào tím , áo khoác cùng màu được ta họa vẽ thật chi tiết đặt biệt khác lạ và đẹp , theo lời phu quân nói là vậy .
Phu quân nhìn ta vẽ mặt đầy lo lắng lên tiếng : " nương tử nàng thân mang hài tử , nàng hãy về phủ nghỉ ngơi đi mà " , ta hứa sẽ sớm trở lại với nàng .
" Nghỉ ngơi ư ? Trong lòng ta đang rất lo lắng cho chàng , nhưng ta sẽ không để cho chàng phải bị một chút thương tổn nào , ta đã tự hứa với chính mình " .
_ Nương tử nàng đang suy nghĩ việc gì vậy? Hay nàng bị mệt ở đâu ? .
_ Không thiếp không mệt , phu tướng phải chàng phải cẩn thận với tất cả mọi việc , đừng quá tin người kế bên , chàng phải nhớ lời thiếp nói đó .
Tuấn Thành châu mày và hơi ngạc nhiên vì câu nói của nương tử , nhưng cũng cho qua vì đã đến giờ phải đi , hắn ôm chặt ta cuối xuống hôn lên cánh môi mềm , nụ hôn của phu quân thật sâu làm cho ta mê mẩn cả tâm hồn , hôn thõa mãn phu quân cũng nhẹ nhàng rời khỏi , hắn nhìn các y vệ liền lên tiếng :
_ Các người hộ tống phu nhân trở về phủ , hãy lo cho nàng giúp ta ! .
Các y vệ cuối đầu nhận lệnh , phu tướng liền lên ngựa miệng liền lớn tiếng ra lệnh :
_ Xuất phát .
Ta trở về tướng phủ , khi mắt nhìn thấy bóng dáng đoàn quân đã đi xa ta mới an tâm, trong hoa viên ta ngồi trên ghế ,mắt phượng liếc nhìn trên mái nhà ta lên tiếng gọi : " người đâu ! " .
Trên mái nhà cả hơn chục người mặc y phục trắng che mặc liền lướt gió thi triển khinh công đến trước mặt , họ ôm quyền thi lễ :
_ Phu nhân chúng tôi thỉnh an người ! Ta nhìn họ cười nhẹ lên tiếng nói :
_ Các anh em đã chuẩn bị hết chưa ? Về phía bọn sơn tặc thì chúng có qua lại với ai khả nghi không ? .
Lê Kiến Phúc đội trưởng của nhóm y nhân này bước ra ôm quyền thi lễ rồi báo cáo :
Chúng gần đây thường xuyên qua lại với một tên, người này tôi chắc chắn là quan viên của triều đình , vì cách ăn mặc của người đó , và cách xưng hô nghe là có thể biết ngay ạ .
_ Được chuyện đó sẽ xử lý sau , bây giờ các anh em đi chuẩn bị cho việc giải cứu tướng quân như theo kế hoạch chúng ta đã bàn .
Tất cả ôm quyền cuối chào ta, liền quay lưng rời khỏi tướng phủ, một mình ngồi đây lòng ta thấy chua xót , vì lòng dạ con người quá ư hiểm ác , chỉ vì một chút lợi ích của bản thân mà nở hại người như vậy .
_ Ta thật hy vọng sẽ sớm gặp lại chàng phu quân của ta, hài tử của chúng ta đang đợi phụ thân về đặt tên cho nó .
________________
Tâm trạng tác giả không mấy tốt , nếu có sai xót mong cả nhà bỏ quá cho .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.