Chương 31: Xuất Quân Dẹp Loạn
ngocanh123
07/05/2018
Trời lúc này đã là đầu mùa đông Nguyễn Ngọc mang thai vừa tròn ba tháng , nàng ở trong sương phòng ngồi may chiếc áo ngự hàn cho phu quân , những đường may cuối cùng của chiếc áo .
Từ bên ngoài Tuấn Thành vừa đi chầu sáng ở trong cung về, bước chân nhẹ nhưng rất vững chắc hắn đi đến bên nương tử đang ngồi trên chiếc ghế quý qhi được hắn cho người lót thêm lông thú cho mềm mại , để nương tử nằm nghỉ ngơi , bước đến hắn ngồi xuống bên nương tử , vòng hai cánh tay ôm lấy eo của nàng , giọng hắn nhỏ nhẹ lên tiếng :
_ Anh Anh ! Sao nàng không nằm nghỉ mà còn bận làm gì vậy ? .
Nguyễn Ngọc lúc này cũng vừa may xong , mắt phượng chớp nhẹ , nàng quay sang nhìn phu quân , miệng cười tươi khẻ đáp :
Chàng khoác thử xem có vừa ý không ? .
Vừa nói tay cầm áo nàng đưa qua cho phu quân , Tuấn Thành cười như xuân về , bàn tay đón lấy chiếc áo , hắn liền đứng lên khoác vào , chiếc áo có màu xanh da trời phía ngoài , còn bên trong lại có tím than bên mặt trong , nàng lót bên trong là lông thú rất dầy , mặc rất là ấm , may hai màu như vậy , ý định của nàng làm thế là để cho phu quân có thể mặc được cả hai mặt áo .
Nguyễn Ngọc không biết thêu , nên nàng vẽ lên áo , một bức tranh khung cảnh hai phu thê ngồi ngắm cảnh ở đình Ngọc Hương , còn mặt màu tím thì lại vẽ hình nàng ngồi tựa đầu vào vai phu quân , còn phu quân thì đang nở nụ cười rất tươi , hai thân ảnh thật là hạnh phúc ngồi trên giường lớn và có viết cả tên của cả hai lên trên vạt áo nữa chứ .
Tuấn Thành trong lòng hạnh phúc không có thể diễn tả bằng lời , hắn cuối đầu hôn lên môi của nương tử , được một lúc hắn mới dừng lại , miệng khẻ thủ thỉ bên tai nàng :
_ Áo quả thật rất đẹp , ta bảo đảm trên nước này không có chiếc áo ngự hàn nào đẹp bì được như áo của nàng may cả , ta đa tạ nương tử rất nhiều .
Nguyễn Ngọc nghe khen mà đỏ cả mặt mũi , đầu cuối thấp vì ngại ngùng mà không dám ngước lên , giọng thì thầm nói nhỏ :
_ Vậy phu quân có thích không ? .
Tuấn Thành nắm lấy bàn tay của nương tử , giọng trầm ổn đáp :
_ Không thể gọi là thích , mà phải nói là quá thích luôn , ta sẽ luôn mặc bên mình mỗi khi đi ra ngoài , nàng hãy vui lên nhé , mà...... Ta có chuyện nói với nương tử nè .
Nguyễn Ngọc nghiêm mặt để nghe phu quân nói .
Ta được lệnh vua ngày mốt kéo quân đi dẹp loạn bọn cướp trên đỉnh Sơn La , phía bắc nước ta , nếu thuận lợi thì nội năm hôm là ta trở về , còn không thì độ nữa trăng tròn mà thôi , nàng đừng quá lo lắng nha .
Một nỗi lo , một sự bồn chồn khó chịu trong lòng Nguyễn Ngọc khi vừa nghe xong lời của phu quân , nàng có linh cảm không tốt ở chuyện này , đôi mày phượng chợt châu lại mà suy nghĩ .
" Sao lạ vậy , triều đình không thiếu quan võ , những việc nhỏ này sao lại phải đích thân một đại tướng quân như chàng ra mặt chứ ? Chắc chắn có âm mưu , có người muốn lấy mạng phu quân rồi , nhưng không , mình sẽ không để cho chuyện đó xảy ra được " .
Nguyễn Ngọc còn bận suy nghĩ , thì một tiếng gọi lớn làm nàng tỉnh mộng .
_ Anh Anh ! Nàng đang suy nghĩ lung tung cái gì đó hả? .
Nguyễn Ngọc giật mình ngước mặt lên nhìn phu quân , giọng lí nhí nói :
_ Chàng gọi thiếp có việc gì ạ ?
Một cục tức chặn ngay cổ họng , đôi mày kiếm hắn liền châu lại , ánh mắt sáng như lưỡi gươm hắn đang trợn to hết cở để nhìn nàng , giọng trầm ổn lên tiếng :
_ Nàng đang nghĩ về tên trúc mã thanh mai của nàng đúng không hửm ? .
Nguyễn Ngọc hít mũi , hình như nàng vừa ngửi được mùi hủ dấm chua bị đổ thì phải nha , gương mặt lém lỉnh , cặp mắt giảo hoạt , nụ cười dụ hoặc , Nguyễn Ngọc nhìn phu quân , giọng ngọt ngào , hai cánh tay nàng ôm eo của hắn liền nói :
_Phu quân của thiếp hôm nay ghen mà lộ ra ngoài luôn rồi nhe , Thiếp nên khóc hay nên cười đây a ? .
_ Thiếp chỉ suy nghĩ chàng ra đi như vậy , ở nhà thiếp sẽ buồn và nhớ chàng nhiều lắm , chàng không đi có được hay không ? .
Tuấn Thành nghe nương tử nói những lời này , trái tim hắn như muốn tan chảy ra thành nước uống cho nàng uống vào trong bụng , để hắn và nàng mãi mãi được ở bên nhau trọn không xa rời .
Bàn tay hắn đưa lên vuốt nhẹ mái tóc mượt mà của nàng , giọng kìm hãm xúc động nói với nàng :
_ Nương tử ! Ta hứa với nàng sẽ khỏe mạnh quay về với nàng , ở nhà vẫn còn thê muội và đại ca của nàng , nàng hãy vui vẻ lên , hài nhi trong bụng khi sinh ra mới vui vẻ được chứ , nàng phải ăn uống nhiều bồi bổ tốt cho con khỏe mạnh, đừng lo lắng cho ta nữa nha , thôi ta bế nàng ra ngoài dùng bữa tối với mọi người .
Lời nói vừa xong hai cánh tay hắn đã bế bổng cả người nương tử , rồi quay lưng bước rời khỏi sương phòng.
Nhưng trong lòng Nguyễn Ngọc đã có sự sắp xếp để bảo toàn tính mạng cho phu quân , nàng sẽ không nói cho phu quân biết , vì nàng cũng muốn tìm ra kẻ đang gấp tâm hảm hại phu quân của nàng .
Từ bên ngoài Tuấn Thành vừa đi chầu sáng ở trong cung về, bước chân nhẹ nhưng rất vững chắc hắn đi đến bên nương tử đang ngồi trên chiếc ghế quý qhi được hắn cho người lót thêm lông thú cho mềm mại , để nương tử nằm nghỉ ngơi , bước đến hắn ngồi xuống bên nương tử , vòng hai cánh tay ôm lấy eo của nàng , giọng hắn nhỏ nhẹ lên tiếng :
_ Anh Anh ! Sao nàng không nằm nghỉ mà còn bận làm gì vậy ? .
Nguyễn Ngọc lúc này cũng vừa may xong , mắt phượng chớp nhẹ , nàng quay sang nhìn phu quân , miệng cười tươi khẻ đáp :
Chàng khoác thử xem có vừa ý không ? .
Vừa nói tay cầm áo nàng đưa qua cho phu quân , Tuấn Thành cười như xuân về , bàn tay đón lấy chiếc áo , hắn liền đứng lên khoác vào , chiếc áo có màu xanh da trời phía ngoài , còn bên trong lại có tím than bên mặt trong , nàng lót bên trong là lông thú rất dầy , mặc rất là ấm , may hai màu như vậy , ý định của nàng làm thế là để cho phu quân có thể mặc được cả hai mặt áo .
Nguyễn Ngọc không biết thêu , nên nàng vẽ lên áo , một bức tranh khung cảnh hai phu thê ngồi ngắm cảnh ở đình Ngọc Hương , còn mặt màu tím thì lại vẽ hình nàng ngồi tựa đầu vào vai phu quân , còn phu quân thì đang nở nụ cười rất tươi , hai thân ảnh thật là hạnh phúc ngồi trên giường lớn và có viết cả tên của cả hai lên trên vạt áo nữa chứ .
Tuấn Thành trong lòng hạnh phúc không có thể diễn tả bằng lời , hắn cuối đầu hôn lên môi của nương tử , được một lúc hắn mới dừng lại , miệng khẻ thủ thỉ bên tai nàng :
_ Áo quả thật rất đẹp , ta bảo đảm trên nước này không có chiếc áo ngự hàn nào đẹp bì được như áo của nàng may cả , ta đa tạ nương tử rất nhiều .
Nguyễn Ngọc nghe khen mà đỏ cả mặt mũi , đầu cuối thấp vì ngại ngùng mà không dám ngước lên , giọng thì thầm nói nhỏ :
_ Vậy phu quân có thích không ? .
Tuấn Thành nắm lấy bàn tay của nương tử , giọng trầm ổn đáp :
_ Không thể gọi là thích , mà phải nói là quá thích luôn , ta sẽ luôn mặc bên mình mỗi khi đi ra ngoài , nàng hãy vui lên nhé , mà...... Ta có chuyện nói với nương tử nè .
Nguyễn Ngọc nghiêm mặt để nghe phu quân nói .
Ta được lệnh vua ngày mốt kéo quân đi dẹp loạn bọn cướp trên đỉnh Sơn La , phía bắc nước ta , nếu thuận lợi thì nội năm hôm là ta trở về , còn không thì độ nữa trăng tròn mà thôi , nàng đừng quá lo lắng nha .
Một nỗi lo , một sự bồn chồn khó chịu trong lòng Nguyễn Ngọc khi vừa nghe xong lời của phu quân , nàng có linh cảm không tốt ở chuyện này , đôi mày phượng chợt châu lại mà suy nghĩ .
" Sao lạ vậy , triều đình không thiếu quan võ , những việc nhỏ này sao lại phải đích thân một đại tướng quân như chàng ra mặt chứ ? Chắc chắn có âm mưu , có người muốn lấy mạng phu quân rồi , nhưng không , mình sẽ không để cho chuyện đó xảy ra được " .
Nguyễn Ngọc còn bận suy nghĩ , thì một tiếng gọi lớn làm nàng tỉnh mộng .
_ Anh Anh ! Nàng đang suy nghĩ lung tung cái gì đó hả? .
Nguyễn Ngọc giật mình ngước mặt lên nhìn phu quân , giọng lí nhí nói :
_ Chàng gọi thiếp có việc gì ạ ?
Một cục tức chặn ngay cổ họng , đôi mày kiếm hắn liền châu lại , ánh mắt sáng như lưỡi gươm hắn đang trợn to hết cở để nhìn nàng , giọng trầm ổn lên tiếng :
_ Nàng đang nghĩ về tên trúc mã thanh mai của nàng đúng không hửm ? .
Nguyễn Ngọc hít mũi , hình như nàng vừa ngửi được mùi hủ dấm chua bị đổ thì phải nha , gương mặt lém lỉnh , cặp mắt giảo hoạt , nụ cười dụ hoặc , Nguyễn Ngọc nhìn phu quân , giọng ngọt ngào , hai cánh tay nàng ôm eo của hắn liền nói :
_Phu quân của thiếp hôm nay ghen mà lộ ra ngoài luôn rồi nhe , Thiếp nên khóc hay nên cười đây a ? .
_ Thiếp chỉ suy nghĩ chàng ra đi như vậy , ở nhà thiếp sẽ buồn và nhớ chàng nhiều lắm , chàng không đi có được hay không ? .
Tuấn Thành nghe nương tử nói những lời này , trái tim hắn như muốn tan chảy ra thành nước uống cho nàng uống vào trong bụng , để hắn và nàng mãi mãi được ở bên nhau trọn không xa rời .
Bàn tay hắn đưa lên vuốt nhẹ mái tóc mượt mà của nàng , giọng kìm hãm xúc động nói với nàng :
_ Nương tử ! Ta hứa với nàng sẽ khỏe mạnh quay về với nàng , ở nhà vẫn còn thê muội và đại ca của nàng , nàng hãy vui vẻ lên , hài nhi trong bụng khi sinh ra mới vui vẻ được chứ , nàng phải ăn uống nhiều bồi bổ tốt cho con khỏe mạnh, đừng lo lắng cho ta nữa nha , thôi ta bế nàng ra ngoài dùng bữa tối với mọi người .
Lời nói vừa xong hai cánh tay hắn đã bế bổng cả người nương tử , rồi quay lưng bước rời khỏi sương phòng.
Nhưng trong lòng Nguyễn Ngọc đã có sự sắp xếp để bảo toàn tính mạng cho phu quân , nàng sẽ không nói cho phu quân biết , vì nàng cũng muốn tìm ra kẻ đang gấp tâm hảm hại phu quân của nàng .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.