Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 434: Bước đột phá lớn nhất
Vân Vô Song
03/10/2022
Tống Hân Nghiên cũng không trả lời luôn mà lại bắt đầu phân tích ngay từ đầu: “Hôm qua, giám đốc phụ trách thị trường có nói một câu, ‘Bởi vì dung dịch gốc của chúng ta được dùng để sản xuất đồ trang điểm và mỹ phẩm chăm sóc da, là thứ tiếp xúc trực tiếp với da, cho nên chất liệu của thùng chứa có những yêu cầu đặc biệt’.”
“Đúng, những lời này là tôi nói.”
Lập tức có một vị giám đốc tiếp lời.
Tống Hân Nghiên gật đầu: “Đó chính là lời nhắc nhở chúng ta. Nếu như ngay lúc xuất từ tổng công ty, thùng dung dịch gốc của chúng ta đã có áp suất quá lớn, như vậy thì trong quá trình vận chuyển bằng đường hàng không, ở độ cao một ngàn mét trong không khí, sự chênh lệch áp suất giữa bên trong và bên ngoài sẽ đạt đến đỉnh điểm, từ đó sẽ gây ra một vụ nổ lớn trên không trung. Thế nhưng dung dịch gốc của chúng ta đã hạ cánh an toàn không gây thiệt hại gì. Cho nên, từ điểm này, chúng ta có thể loại trừ vấn đề áp suất quá lớn ngay từ tổng công ty.”
Lúc cô nói, thư ký Owen của John đang bận rộn cầm bút tốc ký, sau đó khoanh tròn điểm này.
“Còn nữa.”
Tống Hân Nghiên tiếp tục nói: “Dung dịch gốc là hàng nhập khẩu, khi đến nước Z, trước tiên sẽ được hải quan lấy mẫu kiểm tra lại lần nữa. Bọn họ sẽ lấy mẫu các thùng, nếu như áp suất quá lớn, lúc mở thùng cũng sẽ phát nổ, nhưng sự cố vẫn không xảy ra vào lúc này. Cho nên, xét về thời gian thì đã có thể khẳng định, trong khoảng thời gian dung dịch gốc rời khỏi công ty, đến khi hải quản kiểm tra ngẫu nhiên thì tuyệt đối không có vấn đề. Vậy thì sau đó chính là quá trình từ hải quan đến nhà kho của chúng ta.”
Hình ảnh chiếu trên tường thay đổi, một tấm biểu đồ quá trình xuất hiện.
Ở giữa có một phần được Tống Hân Nghiên dùng bút đỏ khoanh tròn.
“Sau khi hải quan kiểm tra ngẫu nhiên thì sẽ dán nhãn lên rồi đợi chúng ta đến lấy hàng. Trong khoảng thời gian này, sản phẩm vượt qua kiểm tra sẽ được chất đống tại nhà kho hải quan. Mà sau khi chúng ta lấy hàng về, lúc đồ đạc được chất lên xe và nhập kho sẽ có camera theo dõi toàn bộ quá trình, nhìn từ video giám sát và thời gian cũng không phát hiện ra vấn đề. Cho nên, vấn đề chỉ có thể xuất hiện ở đây.”
Cô chỉ vào một đoạn mà cô đã khoanh tròn.
“Sau khi qua kiểm tra lấy mẫu, hải quan sẽ không còn để ý đến lô hàng này, mà chúng ta cũng chưa đi lấy ngay. Hàng ở trong kho, do quản lý kho trông giữ. Lúc này, nếu có người muốn động tay động chân thì thật sự rất dễ dàng.”
John nghi ngờ nói: “Cảnh sát đã lấy video giám sát từ kho hải quan để kiểm tra, nhưng cũng không tìm ra điều gì bất thường.”
Tống Hân Nghiên gật đầu, cũng không nói nhiều về vấn đề này.
Cô mở slide mà cô đã làm tạm vào tối qua.
Lại là ảnh chụp hiện trường vụ nổ đầu tiên được chiếu lên tường.
Ảnh chụp cuộn xuống từng bức.
Tất cả đều là những hình ảnh chi tiết về hiện trường sau vụ nổ vào thời điểm đó.
Sau khi những bức ảnh đã được lựa chọn cẩn thận lần lượt trình chiếu, Tống Hân Nghiên hỏi mọi người: “Mọi người có phát hiện trong những bức ảnh này có điểm nào khác nhau không?”
Tất cả mọi người đều đã xem những bức ảnh này vô số lần, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.
Đường Vũ Diệp cau mày hỏi: “Hân Nghiên, rốt cuộc em đã phát hiện được gì, cứ nói thẳng ra đi.”
Tống Hân Nghiên mở một bức ảnh, phóng to ở mức tối đa, sau đó khoanh đỏ vào một chỗ.
Đó là ảnh chụp những mảnh vỡ của thùng đựng dung dịch gốc bị nổ tung.
Các thùng màu trắng xanh đã bị nhiệt độ cao đốt cháy đen.
Nếu không phải tất cả mọi người đang ngồi đều đã quen với thùng đựng dung dịch gốc, thì sẽ hoàn toàn không phân biệt được đó là mảnh vỡ của thứ gì.
Tống Hân Nghiên chỉ vào chỗ được khoanh tròn, nói: “Mảnh này là bộ phận vòng xoắn ốc trên mép thùng dung dịch gốc. Mọi người nhìn kỹ một chút, cùng là bị cháy, nhưng có phải màu sắc của mảnh này nhạt hơn so với những mảnh khác không?”
Tắt hình ảnh, cô trực tiếp mở chín ô ảnh ra.
Là hiện trạng của các thùng đựng dung dịch gốc bị đốt cháy ở các mức độ khác nhau.
Không so sánh thì không biết, nhưng đặt chung một chỗ như thế để nhìn thì màu sắc của mảnh này quả thật nhạt hơn một chút.
Nét mặt Tống Hân Nghiên lạnh đi, cô lại phóng to bức ảnh kia ra tối đa: “Lý do mà màu sắc của nó khác thường là bởi vì nó đã bị người ta động tay động chân.”
Cô vừa nói ra, cả phòng đều hoảng sợ.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trợn tròn mắt.
Trương Tấn Tài nhíu mày: “Làm sao chứng minh được?”
Tống Hân Nghiên im lặng một lúc: “Nói ra thật xấu hổ, trước đây lúc tôi làm mỹ phẩm ở Hải Thành cũng đã từng làm chuyện tương tự. Mười mấy tuổi tôi đã tiếp quản một công ty mỹ phẩm từ người lớn trong nhà. Lúc đó, việc quản lý các ngành nghề đều rất qua loa, nhưng yêu cầu về áp suất đối với các sản phẩm đóng gói vô trùng rất nghiêm ngặt. Chúng tôi có một loại serum bị trả lại nhà máy do không đạt yêu cầu về áp suất. Đóng gói lại không chỉ hao tốn tiền bạc và sức lực, mà còn không theo kịp tiến độ giao hàng, cho nên lúc đó tôi đã dùng cách đầu cơ trục lợi này.”
Cô mở hình ảnh bao bì của một sản phẩm vào thời điểm đó.
Sau khi che mờ các thông tin quan trọng thì chỉ để lại một lỗ tròn rất nhỏ trên bao bì.
Tống Hân Nghiên khoanh lỗ tròn đó: “Bao bì hở, tăng áp suất đi vào từ đây. Sau khi đã nén thì nhanh chóng rút thiết bị ra, áp suất giữa bên trong và bên ngoài chênh lệch sẽ tự động bịt chặt cái lỗ nhỏ.”
Cô nhìn về phía Trương Tấn Tài và John: “Theo tôi được biết, cách này rất thịnh hành vào những năm đó. Rất nhiều công ty kiểu xưởng nhỏ trong nước đều đã từng áp dụng, thậm chí có một dạo rất nhiều xí nghiệp lớn cũng sử dụng. Nhưng sau này việc quản lý các ngành nghề trở nên nghiêm ngặt, bởi vì vấn đề vệ sinh an toàn và các quy định mới của ngành nên cách làm này đã bị bắt dừng từ lâu, đến mấy năm gần đây đã hoàn toàn loại bỏ… Cho nên các công ty lớn giống như PL vẫn luôn rất quy tắc, sẽ không dùng cách đầu cơ trục lợi như vậy, đương nhiên sẽ không có nhiều người biết đến.”
Có quản lý cấp cao kinh ngạc thốt lên: “Vậy nên ý của cô là có người dùng cách này để tăng thêm áp suất cho các thùng dung dịch gốc của chúng ta?”
Tống Hân Nghiên gật đầu: “Suy đoán của tôi là vậy, nhưng ngoại trừ những bức hình này thì không có bất kỳ chứng cứ nào khác.”
John cau mày: “Nếu làm như vậy thì bọn họ cần thời gian. Nhưng chúng ta cũng đã điều tra camera ghi lại toàn bộ quá trình, hoàn toàn không phát hiện có điều gì bất thường cả. Bọn họ làm được kiểu gì? Và áp dụng bước này vào khâu nào, chỗ nào?”
“Các dấu vết xóa càng sạch thì càng chứng tỏ có vấn đề.”
Tống Hân Nghiên bình tĩnh đáp: “Hôm qua có người nhắc nhở tôi rằng có thể chúng ta bị hại. Nhưng không có bằng chứng, tôi cũng không thể nào nghi ngờ bất kỳ ai, cho nên chỉ có thể tìm chứng cứ từ hiện trường. Mặc dù việc tìm được và đưa ra những thứ này tạm thời không có giúp ích gì đối với chúng ta, nhưng ít ra đó cũng là ý tưởng, để chúng ta biết vấn đề có thể xuất hiện ở đâu.”
Trương Tấn Tài vỗ tay tán thưởng, công nhận việc làm của Tống Hân Nghiên: “Cô nói đúng, nói không chừng phát hiện này chính là bước đột phá lớn nhất cho sự cố lần này.”
Anh ta quay sang nhìn John, dặn dò: “Lập tức liên hệ với cảnh sát, giao những chứng cứ mà cô Tống suy luận và sắp xếp qua đó, để bọn họ điều tra.”
Sau cuộc họp.
Trương Tấn Tài giữ John và Tống Hân Nghiên lại.
Anh ta nói thẳng luôn: “Cô Tống, lúc nãy cô phân tích rất có lý. Tôi đoán cô đã có đối tượng tình nghi rồi.”
Tống Hân Nghiên thoáng kinh ngạc.
Không ngờ khả năng quan sát của Trương Tấn Tài lại đáng kinh ngạc như vậy.
Cô cười tự giễu, không phủ nhận cũng không thừa nhận ngay, chỉ nói: “Thật sự thì kẻ thù và đối thủ của tôi hơi nhiều. Bây giờ nghi ngờ ai cũng sẽ chỉ làm nhiễu phương hướng phá án của cảnh sát thôi. Cho nên tôi cho rằng, tốt hơn hết vẫn nên lựa chọn tin vào sự công bằng của cảnh sát.”
Trương Tấn Tài không hỏi thêm nữa.
Anh ta cười đồng ý: “Không uổng công tôi tin tưởng cô.”
Trương Tấn Tài nói với hai người: “Từ giờ trở đi chuyện này sẽ giao cho cảnh sát và tổng công ty điều tra, mọi người đừng nhúng tay vào. Lần này tôi tới không chỉ để tra xét sự cố lần này, mà còn mang theo một nhóm dung dịch gốc. Đồ đã được đưa đến nhà máy dự bị, việc tiếp tục sản xuất cũng đã được sắp xếp xong. Cô Tống rất có thiên phú ở phương diện nghiên cứu và phát minh, toàn thể công ty vẫn luôn rất coi trọng cô. Người làm nghiên cứu không nên bị những chuyện vụn vặt rối ren này làm ảnh hưởng tới tâm trạng.”
“Đúng, những lời này là tôi nói.”
Lập tức có một vị giám đốc tiếp lời.
Tống Hân Nghiên gật đầu: “Đó chính là lời nhắc nhở chúng ta. Nếu như ngay lúc xuất từ tổng công ty, thùng dung dịch gốc của chúng ta đã có áp suất quá lớn, như vậy thì trong quá trình vận chuyển bằng đường hàng không, ở độ cao một ngàn mét trong không khí, sự chênh lệch áp suất giữa bên trong và bên ngoài sẽ đạt đến đỉnh điểm, từ đó sẽ gây ra một vụ nổ lớn trên không trung. Thế nhưng dung dịch gốc của chúng ta đã hạ cánh an toàn không gây thiệt hại gì. Cho nên, từ điểm này, chúng ta có thể loại trừ vấn đề áp suất quá lớn ngay từ tổng công ty.”
Lúc cô nói, thư ký Owen của John đang bận rộn cầm bút tốc ký, sau đó khoanh tròn điểm này.
“Còn nữa.”
Tống Hân Nghiên tiếp tục nói: “Dung dịch gốc là hàng nhập khẩu, khi đến nước Z, trước tiên sẽ được hải quan lấy mẫu kiểm tra lại lần nữa. Bọn họ sẽ lấy mẫu các thùng, nếu như áp suất quá lớn, lúc mở thùng cũng sẽ phát nổ, nhưng sự cố vẫn không xảy ra vào lúc này. Cho nên, xét về thời gian thì đã có thể khẳng định, trong khoảng thời gian dung dịch gốc rời khỏi công ty, đến khi hải quản kiểm tra ngẫu nhiên thì tuyệt đối không có vấn đề. Vậy thì sau đó chính là quá trình từ hải quan đến nhà kho của chúng ta.”
Hình ảnh chiếu trên tường thay đổi, một tấm biểu đồ quá trình xuất hiện.
Ở giữa có một phần được Tống Hân Nghiên dùng bút đỏ khoanh tròn.
“Sau khi hải quan kiểm tra ngẫu nhiên thì sẽ dán nhãn lên rồi đợi chúng ta đến lấy hàng. Trong khoảng thời gian này, sản phẩm vượt qua kiểm tra sẽ được chất đống tại nhà kho hải quan. Mà sau khi chúng ta lấy hàng về, lúc đồ đạc được chất lên xe và nhập kho sẽ có camera theo dõi toàn bộ quá trình, nhìn từ video giám sát và thời gian cũng không phát hiện ra vấn đề. Cho nên, vấn đề chỉ có thể xuất hiện ở đây.”
Cô chỉ vào một đoạn mà cô đã khoanh tròn.
“Sau khi qua kiểm tra lấy mẫu, hải quan sẽ không còn để ý đến lô hàng này, mà chúng ta cũng chưa đi lấy ngay. Hàng ở trong kho, do quản lý kho trông giữ. Lúc này, nếu có người muốn động tay động chân thì thật sự rất dễ dàng.”
John nghi ngờ nói: “Cảnh sát đã lấy video giám sát từ kho hải quan để kiểm tra, nhưng cũng không tìm ra điều gì bất thường.”
Tống Hân Nghiên gật đầu, cũng không nói nhiều về vấn đề này.
Cô mở slide mà cô đã làm tạm vào tối qua.
Lại là ảnh chụp hiện trường vụ nổ đầu tiên được chiếu lên tường.
Ảnh chụp cuộn xuống từng bức.
Tất cả đều là những hình ảnh chi tiết về hiện trường sau vụ nổ vào thời điểm đó.
Sau khi những bức ảnh đã được lựa chọn cẩn thận lần lượt trình chiếu, Tống Hân Nghiên hỏi mọi người: “Mọi người có phát hiện trong những bức ảnh này có điểm nào khác nhau không?”
Tất cả mọi người đều đã xem những bức ảnh này vô số lần, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.
Đường Vũ Diệp cau mày hỏi: “Hân Nghiên, rốt cuộc em đã phát hiện được gì, cứ nói thẳng ra đi.”
Tống Hân Nghiên mở một bức ảnh, phóng to ở mức tối đa, sau đó khoanh đỏ vào một chỗ.
Đó là ảnh chụp những mảnh vỡ của thùng đựng dung dịch gốc bị nổ tung.
Các thùng màu trắng xanh đã bị nhiệt độ cao đốt cháy đen.
Nếu không phải tất cả mọi người đang ngồi đều đã quen với thùng đựng dung dịch gốc, thì sẽ hoàn toàn không phân biệt được đó là mảnh vỡ của thứ gì.
Tống Hân Nghiên chỉ vào chỗ được khoanh tròn, nói: “Mảnh này là bộ phận vòng xoắn ốc trên mép thùng dung dịch gốc. Mọi người nhìn kỹ một chút, cùng là bị cháy, nhưng có phải màu sắc của mảnh này nhạt hơn so với những mảnh khác không?”
Tắt hình ảnh, cô trực tiếp mở chín ô ảnh ra.
Là hiện trạng của các thùng đựng dung dịch gốc bị đốt cháy ở các mức độ khác nhau.
Không so sánh thì không biết, nhưng đặt chung một chỗ như thế để nhìn thì màu sắc của mảnh này quả thật nhạt hơn một chút.
Nét mặt Tống Hân Nghiên lạnh đi, cô lại phóng to bức ảnh kia ra tối đa: “Lý do mà màu sắc của nó khác thường là bởi vì nó đã bị người ta động tay động chân.”
Cô vừa nói ra, cả phòng đều hoảng sợ.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trợn tròn mắt.
Trương Tấn Tài nhíu mày: “Làm sao chứng minh được?”
Tống Hân Nghiên im lặng một lúc: “Nói ra thật xấu hổ, trước đây lúc tôi làm mỹ phẩm ở Hải Thành cũng đã từng làm chuyện tương tự. Mười mấy tuổi tôi đã tiếp quản một công ty mỹ phẩm từ người lớn trong nhà. Lúc đó, việc quản lý các ngành nghề đều rất qua loa, nhưng yêu cầu về áp suất đối với các sản phẩm đóng gói vô trùng rất nghiêm ngặt. Chúng tôi có một loại serum bị trả lại nhà máy do không đạt yêu cầu về áp suất. Đóng gói lại không chỉ hao tốn tiền bạc và sức lực, mà còn không theo kịp tiến độ giao hàng, cho nên lúc đó tôi đã dùng cách đầu cơ trục lợi này.”
Cô mở hình ảnh bao bì của một sản phẩm vào thời điểm đó.
Sau khi che mờ các thông tin quan trọng thì chỉ để lại một lỗ tròn rất nhỏ trên bao bì.
Tống Hân Nghiên khoanh lỗ tròn đó: “Bao bì hở, tăng áp suất đi vào từ đây. Sau khi đã nén thì nhanh chóng rút thiết bị ra, áp suất giữa bên trong và bên ngoài chênh lệch sẽ tự động bịt chặt cái lỗ nhỏ.”
Cô nhìn về phía Trương Tấn Tài và John: “Theo tôi được biết, cách này rất thịnh hành vào những năm đó. Rất nhiều công ty kiểu xưởng nhỏ trong nước đều đã từng áp dụng, thậm chí có một dạo rất nhiều xí nghiệp lớn cũng sử dụng. Nhưng sau này việc quản lý các ngành nghề trở nên nghiêm ngặt, bởi vì vấn đề vệ sinh an toàn và các quy định mới của ngành nên cách làm này đã bị bắt dừng từ lâu, đến mấy năm gần đây đã hoàn toàn loại bỏ… Cho nên các công ty lớn giống như PL vẫn luôn rất quy tắc, sẽ không dùng cách đầu cơ trục lợi như vậy, đương nhiên sẽ không có nhiều người biết đến.”
Có quản lý cấp cao kinh ngạc thốt lên: “Vậy nên ý của cô là có người dùng cách này để tăng thêm áp suất cho các thùng dung dịch gốc của chúng ta?”
Tống Hân Nghiên gật đầu: “Suy đoán của tôi là vậy, nhưng ngoại trừ những bức hình này thì không có bất kỳ chứng cứ nào khác.”
John cau mày: “Nếu làm như vậy thì bọn họ cần thời gian. Nhưng chúng ta cũng đã điều tra camera ghi lại toàn bộ quá trình, hoàn toàn không phát hiện có điều gì bất thường cả. Bọn họ làm được kiểu gì? Và áp dụng bước này vào khâu nào, chỗ nào?”
“Các dấu vết xóa càng sạch thì càng chứng tỏ có vấn đề.”
Tống Hân Nghiên bình tĩnh đáp: “Hôm qua có người nhắc nhở tôi rằng có thể chúng ta bị hại. Nhưng không có bằng chứng, tôi cũng không thể nào nghi ngờ bất kỳ ai, cho nên chỉ có thể tìm chứng cứ từ hiện trường. Mặc dù việc tìm được và đưa ra những thứ này tạm thời không có giúp ích gì đối với chúng ta, nhưng ít ra đó cũng là ý tưởng, để chúng ta biết vấn đề có thể xuất hiện ở đâu.”
Trương Tấn Tài vỗ tay tán thưởng, công nhận việc làm của Tống Hân Nghiên: “Cô nói đúng, nói không chừng phát hiện này chính là bước đột phá lớn nhất cho sự cố lần này.”
Anh ta quay sang nhìn John, dặn dò: “Lập tức liên hệ với cảnh sát, giao những chứng cứ mà cô Tống suy luận và sắp xếp qua đó, để bọn họ điều tra.”
Sau cuộc họp.
Trương Tấn Tài giữ John và Tống Hân Nghiên lại.
Anh ta nói thẳng luôn: “Cô Tống, lúc nãy cô phân tích rất có lý. Tôi đoán cô đã có đối tượng tình nghi rồi.”
Tống Hân Nghiên thoáng kinh ngạc.
Không ngờ khả năng quan sát của Trương Tấn Tài lại đáng kinh ngạc như vậy.
Cô cười tự giễu, không phủ nhận cũng không thừa nhận ngay, chỉ nói: “Thật sự thì kẻ thù và đối thủ của tôi hơi nhiều. Bây giờ nghi ngờ ai cũng sẽ chỉ làm nhiễu phương hướng phá án của cảnh sát thôi. Cho nên tôi cho rằng, tốt hơn hết vẫn nên lựa chọn tin vào sự công bằng của cảnh sát.”
Trương Tấn Tài không hỏi thêm nữa.
Anh ta cười đồng ý: “Không uổng công tôi tin tưởng cô.”
Trương Tấn Tài nói với hai người: “Từ giờ trở đi chuyện này sẽ giao cho cảnh sát và tổng công ty điều tra, mọi người đừng nhúng tay vào. Lần này tôi tới không chỉ để tra xét sự cố lần này, mà còn mang theo một nhóm dung dịch gốc. Đồ đã được đưa đến nhà máy dự bị, việc tiếp tục sản xuất cũng đã được sắp xếp xong. Cô Tống rất có thiên phú ở phương diện nghiên cứu và phát minh, toàn thể công ty vẫn luôn rất coi trọng cô. Người làm nghiên cứu không nên bị những chuyện vụn vặt rối ren này làm ảnh hưởng tới tâm trạng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.