Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 435: Người phụ nữ này có độc
Vân Vô Song
03/10/2022
Tống Hân Nghiên cúi đầu cảm ơn Trương Tấn Tài: “Tổng giám đốc Trương, cảm ơn sự công nhận của anh. Quả thật là việc nghiên cứu phát triển và sản xuất không thể gián đoạn được, nhưng dù sao chuyện xảy ra lần này cũng đã gây thương vong cho nhiều người, tôi khó mà dửng dưng không để ý được. Nhưng tôi cũng tin rằng, có sự trợ giúp của tổng công ty thì chắc chắn PL sẽ vượt qua được cửa ải khó khăn này, đồng thời cũng sẽ cho gia đình của người mất một câu trả lời hợp tình hợp lý.”
Chuyện sau đó đúng thật không phải là chuyện cô có thể tham gia phát biểu được, Tống Hân Nghiên liền quả quyết rời khỏi.
Trương Tấn Tài càng thêm tán thưởng cô hơn.
Sau khi dõi theo đến khi cô ra ngoài, anh ta mới khẽ cười một tiếng: “Là một người biết tiến biết lùi.”
John không còn vẻ khúm núm như ở trước mặt người khác nữa, anh ta thả lỏng vỗ vỗ vai Trương Tấn Tài: “Người mà tôi chọn thì không thể kém được đâu.”
Trương Tấn Tài liếc anh ta, nhẹ nhàng nói: “Đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa đi. Chỉ với mấy cái công trạng mà cậu đã làm tại nước Z trong những năm nay thì thật sự ánh mắt nhìn người của cậu không được tốt lắm đâu!”
Anh ta tạm dừng một thoáng rồi lại nói tiếp: “Nhưng đúng là Tống Hân Nghiên cũng khá đấy. Nhưng tiếc quá, cho dù hạt giống tốt cỡ nào đi nữa mà vào tay cậu thì cũng bị nát như nhau thôi.”
“Chậc!”
John nhìn anh ta một cách vô cùng sâu xa: “Tôi quen cậu cũng mười mấy năm rồi mà đây là lần đầu tiên thấy cậu khen một nữ cấp dưới nhiều như thế đấy. Hơn nữa, vừa rồi cậu còn cười cơ. Lão Trương, nói thật đi, nhìn trúng người ta rồi à?”
Trương Tấn Tài liếc anh ta cảnh cáo.
John lầm bầm: “Nói không lại người ta là lại dùng tới chiêu này.”
Thấy Trương Tấn Tài trừng mình, John không cam lòng sờ sờ mũi: “Nhưng Tống Hân Nghiên thật sự là do tôi chiêu mộ được, cái này cậu không thể phủ nhận được đâu.”
Trương Tấn Tài trầm tư xoay xoay cây bút, không thẳng thừng đồng ý với John nhưng cũng không phủ nhận sự thật là anh ta có công.
Trương Tấn Tài nói: “Trong chuyện Tống Hân Nghiên thì đúng là cậu có công thật. Cô ấy là một nhân tài hiếm có, lần nghiên cứu phát triển sản phẩm mới này không chỉ riêng tại thị trường nước Z, mà tại toàn bộ thị trường châu Á, thậm chí là toàn cầu cũng đã có danh tiếng nhất định. Mà đây chỉ mới là hiệu quả sau khi dùng sản phẩm thử thôi, nếu như sản phẩm chính thức được đưa ra thì sẽ còn chấn động đến cỡ nào, hiệu quả kinh khủng biết bao nhiêu đây...”
John cũng kinh hãi.
Tuy anh ta biết Tống Hân Nghiên xuất sắc, cũng đồng ý là cô thực sự có tài, nhưng không ngờ rằng sản phẩm mà cô nghiên cứu phát triển lại có thể tạo ra làn sóng cách mạng trong giới mỹ phẩm dưỡng da như thế.
Anh ta cười nói: “PL và cô ấy là hỗ trợ lẫn nhau. Nếu không có cô ấy thì PL không thể tự mình nghiên cứu phát triển ra tuyệt phẩm như vậy, ngược lại nếu không có sân nhà PL này, thì cô ấy cũng không thể nghiên cứu phát triển ra sản phẩm tốt đến thế. Phải biết rằng, dung dịch gốc của PL là duy nhất trên toàn thế giới.”
Xí nghiệp của bọn họ thuộc loại mô hình tự sản tự tiêu.
Trương Tấn Tài gõ bàn, nhắc nhở: “Bớt nịnh hót lại đi. Bên phía Tống Hân Nghiên giao cho cậu đấy, phải xử lý cho cẩn thận vào, đừng để người ta chạnh lòng. Nói chung, nhất định phải giữ người lại. Ngoài ra...”
Vẻ mặt anh ta nghiêm túc: “Tôi cũng đã nghe qua về chuyện riêng của Tống Hân Nghiên rồi. Từ trước đến nay tôi là người công tư phân minh, tôi không quan tâm cuộc sống riêng tư của cô ấy như thế nào, chỉ cần không để chuyện riêng ảnh hưởng đến công việc là được. Nếu cô ấy là CTO xuất sắc nhất của chúng ta, chắc chắn tôi sẽ không hỏi nhiều thêm một chữ. Nhưng nếu cô ta vì chuyện cá nhân của mình mà ảnh hưởng đến danh dự công ty, thì người như vậy, chúng ta không thể dùng được đâu, nhưng tôi cũng sẽ không để lại cho đối thủ dùng!”
John vô cùng đắc ý nói: “Tất nhiên là không cần cậu phải lo lắng. Tôi dám đảm bảo với cậu, chắc chắn Tống Hân Nghiên còn để ý tương lai của công ty chúng ta hơn cả cậu. Dù sao cô ấy không chỉ là CTO, mà còn là cổ đông của PL nữa, là kiểu mà toàn bộ tài sản đều đổ vào cổ phẩn công ty nữa cơ. PL càng ăn nên làm ra thì bản thân cô ấy cũng sẽ nhận được càng nhiều lợi nhuận. Yên tâm đi, người có mục tiêu sẽ không dễ dàng từ bỏ một dự án kiếm tiền đâu. Đương nhiên, tôi cũng sẽ không cho phép cô ấy từ bỏ.”
Dù sao, ngoại trừ tài năng của Tống Hân Nghiên ra thì sau lưng cô còn có một Tưởng Tử Hàn.
Dù gần đây cái chỗ dựa này xảy ra chút vấn đề, hơi không đáng tin cậy.
Nhưng mà mấy thứ này cũng không quan trọng.
Quan trọng là... Có Tống Hân Nghiên, mấy sản phẩm mới sau này của PL sẽ tốt hơn rất nhiều.
Điện thoại Trương Tấn Tài đổ chuông.
Anh ta nhìn qua, vươn tay ra hiệu cho John, sau đó bắt máy.
Không biết bên kia nói gì mà chỉ thấy anh ta cau mày: “Gặp nhau? Tôi thấy không cần đâu... À, thế sao... Vậy được, cậu gửi thời gian địa điểm cho tôi, nếu tôi có thời gian thì chắc chắn sẽ đi.”
Chuyện của PL không cần cô phải nhọc lòng nữa, Tống Hân Nghiên thả lỏng tâm trạng, sau khi tan làm thì đến thẳng bệnh viện nhi khoa.
Cô sợ sẽ chạm mặt với mấy người Mộ Kiều Dung nên đội mũ đeo khẩu trang lên, cẩn thận tới gần.
Nghe ngóng trước cửa ra vào, sau khi chắc chắn không có ai, lúc này cô mới đẩy cửa ra bước vào.
Trong phòng bệnh trống rỗng, giường gối cũng gọn gàng, không hề có tí lộn xộn nào cả, hoàn toàn không giống như có người ở đây.
Tống Hân Nghiên thấy hơi thất vọng: “Xuất viện rồi sao?”
Cô ra khỏi phòng bệnh, lúc đi ngang qua y tá, cô hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn bước tới: “Cho tôi hỏi chút, bệnh nhân phòng Vip 8 đã xuất viện rồi ạ?”
Tất cả phòng bệnh trên tầng này đều là phòng Vip, người ở đây không phải đại gia thì cũng là cực giàu.
Y tá vừa nghe đã biết ngay là ai: “Tưởng Minh Trúc ư? Vẫn chưa.”
Cô ấy ngẩng đầu: “Cô là gì của bệnh nhân? Đến thăm bệnh sao?”
“Tôi...”
“Tống Hân Nghiên!”
Tống Hân Nghiên đang định trả lời thì sau lưng lại vang lên giọng nói trong trẻo.
Tống Hân Nghiên xoay người, còn chưa kịp nhìn rõ là ai thì một bóng dáng nho nhỏ mặc quần áo bệnh nhân đã nhào vào trong lòng cô.
Cô vội giữ người lại, cưng chiều nói: “Từ từ thôi con.”
Tưởng Minh Trúc cười khanh khách: “Cuối cùng mẹ cũng nhớ đến gặp con rồi, con còn tưởng mẹ quên mất con luôn rồi chứ.”
Trên người cô nhóc mềm mềm thơm thơm, thoảng mũi sữa đặc trưng lẫn với mùi thuốc.
Đôi mắt Tống Hân Nghiên ửng đỏ, nhưng trong lòng lại mềm nhũn: “Có đỡ hơn chút nào không?”
“Đỡ hơn nhiều rồi, khỏe mạnh lắm đấy.”
Tưởng Minh Trúc nắm chặt nắm đấm cho cô xem cơ bắp.
Nhưng trên cánh tay nhỏ mềm bụp đầy sữa kia thì có thể nhìn ra được gì chứ.
Cô nhóc có hơi thất vọng nhưng không muốn biểu hiện ra ngoài, đôi mắt to tròn lanh lợi đảo một vòng, đổi bị động sang chủ động: “Mẹ có thấy ngượng không thế, lớn tướng vậy rồi mà cứ hở tí lại đỏ mắt khóc nhè.”
Tống Hân Nghiên đè ép sự chua xót xuống, cười nói: “Đâu có khóc. Người lớn sẽ không khóc đâu, là do vừa nãy có hạt cát bay vào trong mắt mẹ thôi.”
Mẹ xạo!
Cô nhóc khéo hiểu lòng người nên không vạch trần cô.
Cô bé nắm tay cô đi về phòng bệnh, sẵn tiện giải thích tại sao vừa nãy mình không ở trong phòng: “Ban nãy con vừa mới đi làm kiểm tra, chú bác sĩ nói, đợi thêm mấy ngày nữa là con có thể xuất viện được rồi.”
Cô bé ngẩng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt đầy chờ mong: “Tống Hân Nghiên, tới lúc con xuất viện mẹ sẽ tới đón con chứ?”
Chắc là không được rồi.
Tống Hân Nghiên tự nhủ trong lòng, nhưng nhìn vào đôi mắt to tròn đầy chờ mong của cô bé, cô không thể mở miệng nói câu từ chối được.
Đang khó xử thì đột nhiên phía trước xuất hiện một bức tường thịt.
Một lớn một nhỏ đang tay trong tay chợt dừng bước, cùng nhìn về phía sát thần chặn đường ở đằng trước.
Tống Hân Nghiên chạm mắt với Tưởng Tử Hàn, khóe môi vui vẻ dần dần trở nên cứng đờ.
Vẻ mặt người đàn ông lạnh nhạt, trong trẻo nhưng lạnh lùng, cao ngạo bề thế, tràn đầy sự giễu cợt và xem thường.
Sự vui vẻ trên gương mặt Tưởng Minh Trúc lập tức tan vỡ.
Ông ba nhà mình đúng là không đành lòng nhìn thẳng luôn!
Gương mặt lạnh băng như thế, tuy trông cũng tạm coi là vừa mắt, nhưng kiểu đó mà có thể lấy được vợ à?
Gương mặt nhỏ nhắn của Tưởng Minh Trúc đanh lại: “Tưởng Tử Hàn, ba tránh ra. Đây là khách của con, ba không thể can thiệp việc con kết bạn được.”
Sau đó cô bé kéo Tống Hân Nghiên lách qua đi vào phòng bệnh.
Tống Hân Nghiên sửng sốt, nhưng lại buồn cười.
“Anh Tưởng, thật ngại quá.”
Rồi đi lướt qua anh.
Lửa giận bùng nổ nơi đáy mắt Tưởng Tử Hàn.
Được đằng chân lân đằng đầu!
Nhưng người cho cô ta cái thang để leo lên lại chính là con gái của anh.
Tưởng Tử Hàn đè nén cơn tức giận tàn nhẫn vào trong, lạnh lùng trừng mắt nhìn bóng lưng của Tống Hân Nghiên.
Chắc chắn người phụ nữ này có độc!
Con gái của mình lanh lợi thông minh như thế mà còn bị cô ta lừa gạt mất.
Chuyện sau đó đúng thật không phải là chuyện cô có thể tham gia phát biểu được, Tống Hân Nghiên liền quả quyết rời khỏi.
Trương Tấn Tài càng thêm tán thưởng cô hơn.
Sau khi dõi theo đến khi cô ra ngoài, anh ta mới khẽ cười một tiếng: “Là một người biết tiến biết lùi.”
John không còn vẻ khúm núm như ở trước mặt người khác nữa, anh ta thả lỏng vỗ vỗ vai Trương Tấn Tài: “Người mà tôi chọn thì không thể kém được đâu.”
Trương Tấn Tài liếc anh ta, nhẹ nhàng nói: “Đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa đi. Chỉ với mấy cái công trạng mà cậu đã làm tại nước Z trong những năm nay thì thật sự ánh mắt nhìn người của cậu không được tốt lắm đâu!”
Anh ta tạm dừng một thoáng rồi lại nói tiếp: “Nhưng đúng là Tống Hân Nghiên cũng khá đấy. Nhưng tiếc quá, cho dù hạt giống tốt cỡ nào đi nữa mà vào tay cậu thì cũng bị nát như nhau thôi.”
“Chậc!”
John nhìn anh ta một cách vô cùng sâu xa: “Tôi quen cậu cũng mười mấy năm rồi mà đây là lần đầu tiên thấy cậu khen một nữ cấp dưới nhiều như thế đấy. Hơn nữa, vừa rồi cậu còn cười cơ. Lão Trương, nói thật đi, nhìn trúng người ta rồi à?”
Trương Tấn Tài liếc anh ta cảnh cáo.
John lầm bầm: “Nói không lại người ta là lại dùng tới chiêu này.”
Thấy Trương Tấn Tài trừng mình, John không cam lòng sờ sờ mũi: “Nhưng Tống Hân Nghiên thật sự là do tôi chiêu mộ được, cái này cậu không thể phủ nhận được đâu.”
Trương Tấn Tài trầm tư xoay xoay cây bút, không thẳng thừng đồng ý với John nhưng cũng không phủ nhận sự thật là anh ta có công.
Trương Tấn Tài nói: “Trong chuyện Tống Hân Nghiên thì đúng là cậu có công thật. Cô ấy là một nhân tài hiếm có, lần nghiên cứu phát triển sản phẩm mới này không chỉ riêng tại thị trường nước Z, mà tại toàn bộ thị trường châu Á, thậm chí là toàn cầu cũng đã có danh tiếng nhất định. Mà đây chỉ mới là hiệu quả sau khi dùng sản phẩm thử thôi, nếu như sản phẩm chính thức được đưa ra thì sẽ còn chấn động đến cỡ nào, hiệu quả kinh khủng biết bao nhiêu đây...”
John cũng kinh hãi.
Tuy anh ta biết Tống Hân Nghiên xuất sắc, cũng đồng ý là cô thực sự có tài, nhưng không ngờ rằng sản phẩm mà cô nghiên cứu phát triển lại có thể tạo ra làn sóng cách mạng trong giới mỹ phẩm dưỡng da như thế.
Anh ta cười nói: “PL và cô ấy là hỗ trợ lẫn nhau. Nếu không có cô ấy thì PL không thể tự mình nghiên cứu phát triển ra tuyệt phẩm như vậy, ngược lại nếu không có sân nhà PL này, thì cô ấy cũng không thể nghiên cứu phát triển ra sản phẩm tốt đến thế. Phải biết rằng, dung dịch gốc của PL là duy nhất trên toàn thế giới.”
Xí nghiệp của bọn họ thuộc loại mô hình tự sản tự tiêu.
Trương Tấn Tài gõ bàn, nhắc nhở: “Bớt nịnh hót lại đi. Bên phía Tống Hân Nghiên giao cho cậu đấy, phải xử lý cho cẩn thận vào, đừng để người ta chạnh lòng. Nói chung, nhất định phải giữ người lại. Ngoài ra...”
Vẻ mặt anh ta nghiêm túc: “Tôi cũng đã nghe qua về chuyện riêng của Tống Hân Nghiên rồi. Từ trước đến nay tôi là người công tư phân minh, tôi không quan tâm cuộc sống riêng tư của cô ấy như thế nào, chỉ cần không để chuyện riêng ảnh hưởng đến công việc là được. Nếu cô ấy là CTO xuất sắc nhất của chúng ta, chắc chắn tôi sẽ không hỏi nhiều thêm một chữ. Nhưng nếu cô ta vì chuyện cá nhân của mình mà ảnh hưởng đến danh dự công ty, thì người như vậy, chúng ta không thể dùng được đâu, nhưng tôi cũng sẽ không để lại cho đối thủ dùng!”
John vô cùng đắc ý nói: “Tất nhiên là không cần cậu phải lo lắng. Tôi dám đảm bảo với cậu, chắc chắn Tống Hân Nghiên còn để ý tương lai của công ty chúng ta hơn cả cậu. Dù sao cô ấy không chỉ là CTO, mà còn là cổ đông của PL nữa, là kiểu mà toàn bộ tài sản đều đổ vào cổ phẩn công ty nữa cơ. PL càng ăn nên làm ra thì bản thân cô ấy cũng sẽ nhận được càng nhiều lợi nhuận. Yên tâm đi, người có mục tiêu sẽ không dễ dàng từ bỏ một dự án kiếm tiền đâu. Đương nhiên, tôi cũng sẽ không cho phép cô ấy từ bỏ.”
Dù sao, ngoại trừ tài năng của Tống Hân Nghiên ra thì sau lưng cô còn có một Tưởng Tử Hàn.
Dù gần đây cái chỗ dựa này xảy ra chút vấn đề, hơi không đáng tin cậy.
Nhưng mà mấy thứ này cũng không quan trọng.
Quan trọng là... Có Tống Hân Nghiên, mấy sản phẩm mới sau này của PL sẽ tốt hơn rất nhiều.
Điện thoại Trương Tấn Tài đổ chuông.
Anh ta nhìn qua, vươn tay ra hiệu cho John, sau đó bắt máy.
Không biết bên kia nói gì mà chỉ thấy anh ta cau mày: “Gặp nhau? Tôi thấy không cần đâu... À, thế sao... Vậy được, cậu gửi thời gian địa điểm cho tôi, nếu tôi có thời gian thì chắc chắn sẽ đi.”
Chuyện của PL không cần cô phải nhọc lòng nữa, Tống Hân Nghiên thả lỏng tâm trạng, sau khi tan làm thì đến thẳng bệnh viện nhi khoa.
Cô sợ sẽ chạm mặt với mấy người Mộ Kiều Dung nên đội mũ đeo khẩu trang lên, cẩn thận tới gần.
Nghe ngóng trước cửa ra vào, sau khi chắc chắn không có ai, lúc này cô mới đẩy cửa ra bước vào.
Trong phòng bệnh trống rỗng, giường gối cũng gọn gàng, không hề có tí lộn xộn nào cả, hoàn toàn không giống như có người ở đây.
Tống Hân Nghiên thấy hơi thất vọng: “Xuất viện rồi sao?”
Cô ra khỏi phòng bệnh, lúc đi ngang qua y tá, cô hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn bước tới: “Cho tôi hỏi chút, bệnh nhân phòng Vip 8 đã xuất viện rồi ạ?”
Tất cả phòng bệnh trên tầng này đều là phòng Vip, người ở đây không phải đại gia thì cũng là cực giàu.
Y tá vừa nghe đã biết ngay là ai: “Tưởng Minh Trúc ư? Vẫn chưa.”
Cô ấy ngẩng đầu: “Cô là gì của bệnh nhân? Đến thăm bệnh sao?”
“Tôi...”
“Tống Hân Nghiên!”
Tống Hân Nghiên đang định trả lời thì sau lưng lại vang lên giọng nói trong trẻo.
Tống Hân Nghiên xoay người, còn chưa kịp nhìn rõ là ai thì một bóng dáng nho nhỏ mặc quần áo bệnh nhân đã nhào vào trong lòng cô.
Cô vội giữ người lại, cưng chiều nói: “Từ từ thôi con.”
Tưởng Minh Trúc cười khanh khách: “Cuối cùng mẹ cũng nhớ đến gặp con rồi, con còn tưởng mẹ quên mất con luôn rồi chứ.”
Trên người cô nhóc mềm mềm thơm thơm, thoảng mũi sữa đặc trưng lẫn với mùi thuốc.
Đôi mắt Tống Hân Nghiên ửng đỏ, nhưng trong lòng lại mềm nhũn: “Có đỡ hơn chút nào không?”
“Đỡ hơn nhiều rồi, khỏe mạnh lắm đấy.”
Tưởng Minh Trúc nắm chặt nắm đấm cho cô xem cơ bắp.
Nhưng trên cánh tay nhỏ mềm bụp đầy sữa kia thì có thể nhìn ra được gì chứ.
Cô nhóc có hơi thất vọng nhưng không muốn biểu hiện ra ngoài, đôi mắt to tròn lanh lợi đảo một vòng, đổi bị động sang chủ động: “Mẹ có thấy ngượng không thế, lớn tướng vậy rồi mà cứ hở tí lại đỏ mắt khóc nhè.”
Tống Hân Nghiên đè ép sự chua xót xuống, cười nói: “Đâu có khóc. Người lớn sẽ không khóc đâu, là do vừa nãy có hạt cát bay vào trong mắt mẹ thôi.”
Mẹ xạo!
Cô nhóc khéo hiểu lòng người nên không vạch trần cô.
Cô bé nắm tay cô đi về phòng bệnh, sẵn tiện giải thích tại sao vừa nãy mình không ở trong phòng: “Ban nãy con vừa mới đi làm kiểm tra, chú bác sĩ nói, đợi thêm mấy ngày nữa là con có thể xuất viện được rồi.”
Cô bé ngẩng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt đầy chờ mong: “Tống Hân Nghiên, tới lúc con xuất viện mẹ sẽ tới đón con chứ?”
Chắc là không được rồi.
Tống Hân Nghiên tự nhủ trong lòng, nhưng nhìn vào đôi mắt to tròn đầy chờ mong của cô bé, cô không thể mở miệng nói câu từ chối được.
Đang khó xử thì đột nhiên phía trước xuất hiện một bức tường thịt.
Một lớn một nhỏ đang tay trong tay chợt dừng bước, cùng nhìn về phía sát thần chặn đường ở đằng trước.
Tống Hân Nghiên chạm mắt với Tưởng Tử Hàn, khóe môi vui vẻ dần dần trở nên cứng đờ.
Vẻ mặt người đàn ông lạnh nhạt, trong trẻo nhưng lạnh lùng, cao ngạo bề thế, tràn đầy sự giễu cợt và xem thường.
Sự vui vẻ trên gương mặt Tưởng Minh Trúc lập tức tan vỡ.
Ông ba nhà mình đúng là không đành lòng nhìn thẳng luôn!
Gương mặt lạnh băng như thế, tuy trông cũng tạm coi là vừa mắt, nhưng kiểu đó mà có thể lấy được vợ à?
Gương mặt nhỏ nhắn của Tưởng Minh Trúc đanh lại: “Tưởng Tử Hàn, ba tránh ra. Đây là khách của con, ba không thể can thiệp việc con kết bạn được.”
Sau đó cô bé kéo Tống Hân Nghiên lách qua đi vào phòng bệnh.
Tống Hân Nghiên sửng sốt, nhưng lại buồn cười.
“Anh Tưởng, thật ngại quá.”
Rồi đi lướt qua anh.
Lửa giận bùng nổ nơi đáy mắt Tưởng Tử Hàn.
Được đằng chân lân đằng đầu!
Nhưng người cho cô ta cái thang để leo lên lại chính là con gái của anh.
Tưởng Tử Hàn đè nén cơn tức giận tàn nhẫn vào trong, lạnh lùng trừng mắt nhìn bóng lưng của Tống Hân Nghiên.
Chắc chắn người phụ nữ này có độc!
Con gái của mình lanh lợi thông minh như thế mà còn bị cô ta lừa gạt mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.