Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 436: Cắn cổ anh
Vân Vô Song
04/10/2022
Trong phòng bệnh.
Tưởng Minh Trúc buông tay Tống Hân Nghiên ra, chạy tới bên cạnh lục lọi tủ: “Con chuẩn bị quà cho mẹ đó.”
Rồi lấy ra một bức tranh ghép hình nhỏ.
Ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn nhanh chóng ghép qua ghép lại bên trên, chẳng mấy chốc tranh ghép hình nhỏ đã được cô bé điều chỉnh xong.
“Nhìn nè.” Cô bé đưa cho Tống Hân Nghiên tranh ghép hình với vẻ thần bí, trong mắt tràn ngập mong đợi.
“Đây là gì thế?”
Tống Hân Nghiên nhận lấy, xoay hướng lại, bức hình trên tranh ghép liền xuất hiện trước mắt.
Là ảnh chụp chung của cô và Tưởng Minh Trúc.
Cô nhóc biến ảnh chụp của bọn họ thành tranh ghép hình.
Tưởng Minh Trúc cười toe toét lên trông giống y hệt nụ cười trong bức ảnh: “Con ghép đó.”
Cô bé lùi về sau một bước, khom người chín mươi độ với Tống Hân Nghiên: “Tống Hân Nghiên, con biết, ngày đó con lại được mẹ cứu. Con vẫn còn nhỏ, không cho mẹ được sự cảm ơn thực sự nào, nhưng con sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Nếu như lão Tưởng bắt nạt mẹ, mẹ cứ nói với con, con sẽ xử lí lão Tưởng giúp mẹ!”
Tống Hân Nghiên vừa cảm động vừa đau lòng.
Cô cầm tranh ghép hình, ôm chặt Tưởng Minh Trúc vào lòng: “Cảm ơn món quà của con, mẹ rất vui. Nhưng Minh Trúc, mẹ cứu giúp con không phải là mong được con báo đáp đâu nhé.”
Cô buông cô bé ra rồi yêu chiều vỗ cái đầu nhỏ của cô bé: “Con lớn lên trong bình an hạnh phúc chính là lời cảm ơn tốt nhất dành cho mẹ rồi. Mẹ nhận món quà nhé, mẹ thích lắm, cảm ơn con.”
Cô nhóc cười đến mức mặt mày cong cong.
Cô bé bò lên trên giường, tự mình ngoan ngoãn kéo chăn lên đắp cẩn thận, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói: “Con biết mẹ rất bận, mẹ không cần để ý đến con đâu, cũng không cần lo cho con, sau này con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, chỉ cần con không ăn đồ lung tung thì sẽ không bị bệnh nữa đâu.”
Quan trọng nhất đó là, cô bé biết bà nội và ông ba thối bây giờ của mình đều không thích Tống Hân Nghiên.
Mỗi lần Tống Hân Nghiên tới thăm cô bé đều phải chịu uất ức.
Tuy rằng ban nãy vừa mới hỏi Tống Hân Nghiên có thể đón cô bé xuất viện hay không.
Nhưng nếu như để bạn của cô bé phải chịu uất ức, thế thì cũng không cần nữa.
Cô bé vươn tay ra với Tống Hân Nghiên, nén giọng nói: “Nói cho mẹ một bí mật nhỏ nhé. Vào ngày ăn mừng thành công của mẹ, con bị bệnh là vì cược với một bạn nhỏ ở trường mẫu giáo, ăn que cay cho nên sau đó mới bị bệnh...”
Không liên quan một chút nào tới Tống Hân Nghiên cả!
Tống Hân Nghiên: “...”
“Phải giữ bí mật giúp con đấy.”
Tống Hân Nghiên vừa tức giận vừa buồn cười: “Được, giữ bí mật giúp con.”
Tuy rằng cô nhóc thông minh từ nhỏ, nhưng dù sao thì vẫn còn quá bé.
Lần này nguy hiểm tới mức nào, cô bé chẳng thể nào hiểu được.
Hơn nữa trẻ con càng thông minh lại càng có tâm lý phản nghịch, càng không để nó thử thì nó lại càng tò mò hơn.
Cho nên...
Tống Hân Nghiên sờ bím tóc mềm mại của cô nhóc, cũng nén giọng nói: “Nhưng con cũng phải đồng ý với mẹ, sau này khi muốn ăn những thứ này, nhất định phải nói với mẹ nhé. Mẹ ấy à, tuy rằng tay nghề nấu nướng không tốt, nhưng ít nhất thì những thứ mẹ nấu, con ăn vào sẽ không bị bệnh. Con muốn ăn cái gì, mẹ cũng sẽ nấu cho con. Tới lúc đó chúng ta cùng lén ăn nhé.”
Mắt cô nhóc sáng lên, giơ hai bàn tay nhỏ mập mạp lên: “Chốt kèo.”
“Chốt kèo.”
Tống Hân Nghiên mỉm cười đập tay với cô bé.
“Nếu như mẹ đã đồng ý với con thì mẹ cũng sẽ tự làm gương. Bắt đầu từ hôm nay, mẹ cũng sẽ bắt đầu ăn thanh đạm. Nhóc con, thấy mẹ đủ nghĩa khí chưa? Phải biết rằng trước đây mẹ không cay là không vui đâu đấy, bây giờ ăn thanh đạm cùng với con, tới khi nào con khỏi bệnh mới thôi. Cho nên ấy à, để mẹ sớm ngày được trở lại chế độ ăn uống bình thường, con phải cố lên nhé. Đợi khi con khỏe rồi, mẹ sẽ đưa con đi khai trai ăn lẩu.”
“Dạ.”
Tưởng Minh Trúc gật mạnh đầu: “Để được ăn lẩu, con nhất định sẽ sớm khỏe lại.”
Hai người “thầm thì” trong phòng bệnh, Tưởng Tử Hàn đứng ở cửa như thần giữ cửa, ánh mắt lạnh lùng luôn nhìn chăm chú Tống Hân Nghiên.
Tuy rằng Tống Hân Nghiên không quay đầu lại, nhưng khí thế mạnh mẽ lạnh lẽo đằng sau kia thì lại ở khắp mọi nơi.
Tâm trạng cô vừa phức tạp vừa buồn bã, không có ý định ở lại lâu, nói chuyện với Tưởng Minh Trúc một lúc xong liền tạm biệt rời đi.
Vừa mới tới thang máy, con đường phía trước đã bị một người đàn ông có khi thế mạnh mẽ chặn lại.
Tống Hân Nghiên dừng chân ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải vẻ âm u lạnh lùng trong đôi mắt người đàn ông.
Ánh mắt hai người tóe lên những tia lửa vô hình trong không trung.
“Ha!”
Tưởng Tử Hàn khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Thủ đoạn của cô Tống giỏi thật đấy!”
Trong đôi mắt lạnh lùng toàn là khinh bỉ coi thường.
Khóe môi Tống Hân Nghiên nhếch lên nụ cười mê hoặc rồi chợp tắt.
Cô đột nhiên đi đến gần, giơ tay lên khẽ vỗ gò má Tưởng Tử Hàn: “Anh Tưởng không phục à?”
Hơi thở của cô như hoa lan, mùi thơm chỉ có trên người cô xông vào khoang mũi, khiến Tưởng Tử Hàn hoảng hốt trong chốc lát.
Tống Hân Nghiên cười khẽ, thổi hơi lên vành tai anh: “Không phục thì nhịn đi.”
“Cô...”
“Suỵt!”
Ngón tay trắng nõn đặt lên môi Tưởng Tử Hàn: “Lại định nói tôi vì quyến rũ anh mà không từ thủ đoạn, nghĩ đủ mọi cách mê hoặc con gái anh có đúng không?”
Cô mỉm cười khiêu khích: “Đúng vậy, chính là thế đấy.”
Tưởng Tử Hàn bỗng bị chặn cho á khẩu không nói lên lời.
Lửa giận trong lòng ngày càng dâng cao.
“Không ngờ trên đời lại có người như cô...”
Người phụ nữ mặt dày đến mức vô liêm sỉ.
Lời còn chưa nói xong, trên môi đột nhiên mềm mại.
Tưởng Tử Hàn sững sờ.
Tống Hân Nghiên thả gót chân đang kiễng xuống, cười mỉa mai: “Đàn ông ấy à, toàn nói một đằng nghĩ trong lòng một nẻo thôi. Định chửi tôi vô liêm sỉ hả? Nhưng bị người phụ nữ vô liêm sỉ hôn một cái là anh đã thất thần rồi, đừng nói với tôi rằng ban nãy trong đầu anh không suy nghĩ lung tung nhé.”
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn lúc xanh lúc trắng, lửa giận dâng lên ngập trời.
Tống Hân Nghiên lùi về sau hai bước, chậc một tiếng, thản nhiên nói: “Tưởng Tử Hàn, nếu như anh thực sự có bản lĩnh thì đừng có chất vấn tôi. Anh có biết câu lo tuyết ở cửa nhà mình đi chứ đừng để ý sương đọng ở mái nhà người ta không? Anh có giỏi thì quay về bảo con gái anh đừng thích tôi nữa, đừng bị tôi mê hoặc nữa. Đang yên đang lành tìm tôi xả giận, tôi là gì của anh? Anh cho tôi tiền tài hay cho tôi quyền thế, hay bà nhà nó, tôi là cái thùng rác chắc? Dựa vào đâu mà phải chứa đựng cơn giận của anh.”
Tưởng Tử Hàn tức giận tới cùng cực.
Nhưng xúc cảm trong tim và suy nghĩ của anh lại không bị cơn cáu giận kia khống chế.
Hơi thở của Tống Hân Nghiên, sự đụng chạm của Tống Hân Nghiên, cùng với cảm giác bờ môi mềm mại của cô dán lên, bị anh vô thức phóng đại, phóng đại thêm nữa.
Cảm giác trong thoáng chốc đó, giống như đoạn video rất dài, cứ lan tràn trên dây thần kinh cảm giác của anh, mãi vẫn không biến mất.
Thậm chí một lúc nào đó, anh phản ứng lại với cảm giác trong phút chốc kia, cơ thể đều tê liệt mềm nhũn.
Tưởng Tử Hàn âm thầm bực bội, mãi một lúc lâu mới lấy lại được lý trí: “Tống...”
Tống Hân Nghiên lại không cho anh cơ hội để phát tiết: “Có biết dáng vẻ bây giờ của anh cho tôi cảm giác giống gì không? Giống mấy tên đàn ông ra ngoài tìm tình nhân, phụ nữ có bản lĩnh về nhà giải quyết người đàn ông của mình, còn người phụ nữ không có bản lĩnh thì chạy đi tìm tình nhân xả giận. Bây giờ anh đang giống người phụ nữ không có bản lĩnh kia đấy!”
Tưởng Tử Hàn tức tới mức hít thở không thông, đột nhiên tới gần đè Tống Hân Nghiên lên tường.
Tống Hân Nghiên đã đề phòng anh từ trước.
Anh định khóa tay cô, cô liền tấn công hạ bộ của anh.
Anh muốn đè chân cô lại, cô liền cắn cổ anh.
Hai người đều từng luyện tập, nhưng lúc này lại hoàn toàn quên mất sử dụng kỹ năng, giống như trẻ con vô lý vậy, không có quy củ, chiêu thức bừa bãi nào cũng dùng với đối phương được, chỉ để khiến đối phương cảm thấy đau.
Một trận dày vò qua đi, cuối cùng Tống Hân Nghiên không đủ thể lực nên bị hạ gục.
Cô thở hồng hộc bị Tưởng Tử Hàn đè chặt lên trên tường, miệng lại không tỏ ra yếu thế: “Bắt nạt phụ nữ thì có bản lĩnh gì? Người đàn ông không nhịn được nóng nảy động tay động chân với phụ nữ càng không ra thể thống gì hết! Nếu như anh còn có một chút liêm sỉ thì buông tôi ra ngay, chúng ta nói chuyện cho tử tế. Trí nhớ của bản thân loạn hết cả lên còn trách người khác dùng thủ đoạn, tôi chưa từng thấy tên đàn ông nào không biết xấu hổ hơn anh đâu! Có bản lĩnh thật thì anh xác minh xem tôi trong trí nhớ của anh rốt cuộc là thật hay giả đi!!”
Tưởng Minh Trúc buông tay Tống Hân Nghiên ra, chạy tới bên cạnh lục lọi tủ: “Con chuẩn bị quà cho mẹ đó.”
Rồi lấy ra một bức tranh ghép hình nhỏ.
Ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn nhanh chóng ghép qua ghép lại bên trên, chẳng mấy chốc tranh ghép hình nhỏ đã được cô bé điều chỉnh xong.
“Nhìn nè.” Cô bé đưa cho Tống Hân Nghiên tranh ghép hình với vẻ thần bí, trong mắt tràn ngập mong đợi.
“Đây là gì thế?”
Tống Hân Nghiên nhận lấy, xoay hướng lại, bức hình trên tranh ghép liền xuất hiện trước mắt.
Là ảnh chụp chung của cô và Tưởng Minh Trúc.
Cô nhóc biến ảnh chụp của bọn họ thành tranh ghép hình.
Tưởng Minh Trúc cười toe toét lên trông giống y hệt nụ cười trong bức ảnh: “Con ghép đó.”
Cô bé lùi về sau một bước, khom người chín mươi độ với Tống Hân Nghiên: “Tống Hân Nghiên, con biết, ngày đó con lại được mẹ cứu. Con vẫn còn nhỏ, không cho mẹ được sự cảm ơn thực sự nào, nhưng con sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Nếu như lão Tưởng bắt nạt mẹ, mẹ cứ nói với con, con sẽ xử lí lão Tưởng giúp mẹ!”
Tống Hân Nghiên vừa cảm động vừa đau lòng.
Cô cầm tranh ghép hình, ôm chặt Tưởng Minh Trúc vào lòng: “Cảm ơn món quà của con, mẹ rất vui. Nhưng Minh Trúc, mẹ cứu giúp con không phải là mong được con báo đáp đâu nhé.”
Cô buông cô bé ra rồi yêu chiều vỗ cái đầu nhỏ của cô bé: “Con lớn lên trong bình an hạnh phúc chính là lời cảm ơn tốt nhất dành cho mẹ rồi. Mẹ nhận món quà nhé, mẹ thích lắm, cảm ơn con.”
Cô nhóc cười đến mức mặt mày cong cong.
Cô bé bò lên trên giường, tự mình ngoan ngoãn kéo chăn lên đắp cẩn thận, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói: “Con biết mẹ rất bận, mẹ không cần để ý đến con đâu, cũng không cần lo cho con, sau này con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, chỉ cần con không ăn đồ lung tung thì sẽ không bị bệnh nữa đâu.”
Quan trọng nhất đó là, cô bé biết bà nội và ông ba thối bây giờ của mình đều không thích Tống Hân Nghiên.
Mỗi lần Tống Hân Nghiên tới thăm cô bé đều phải chịu uất ức.
Tuy rằng ban nãy vừa mới hỏi Tống Hân Nghiên có thể đón cô bé xuất viện hay không.
Nhưng nếu như để bạn của cô bé phải chịu uất ức, thế thì cũng không cần nữa.
Cô bé vươn tay ra với Tống Hân Nghiên, nén giọng nói: “Nói cho mẹ một bí mật nhỏ nhé. Vào ngày ăn mừng thành công của mẹ, con bị bệnh là vì cược với một bạn nhỏ ở trường mẫu giáo, ăn que cay cho nên sau đó mới bị bệnh...”
Không liên quan một chút nào tới Tống Hân Nghiên cả!
Tống Hân Nghiên: “...”
“Phải giữ bí mật giúp con đấy.”
Tống Hân Nghiên vừa tức giận vừa buồn cười: “Được, giữ bí mật giúp con.”
Tuy rằng cô nhóc thông minh từ nhỏ, nhưng dù sao thì vẫn còn quá bé.
Lần này nguy hiểm tới mức nào, cô bé chẳng thể nào hiểu được.
Hơn nữa trẻ con càng thông minh lại càng có tâm lý phản nghịch, càng không để nó thử thì nó lại càng tò mò hơn.
Cho nên...
Tống Hân Nghiên sờ bím tóc mềm mại của cô nhóc, cũng nén giọng nói: “Nhưng con cũng phải đồng ý với mẹ, sau này khi muốn ăn những thứ này, nhất định phải nói với mẹ nhé. Mẹ ấy à, tuy rằng tay nghề nấu nướng không tốt, nhưng ít nhất thì những thứ mẹ nấu, con ăn vào sẽ không bị bệnh. Con muốn ăn cái gì, mẹ cũng sẽ nấu cho con. Tới lúc đó chúng ta cùng lén ăn nhé.”
Mắt cô nhóc sáng lên, giơ hai bàn tay nhỏ mập mạp lên: “Chốt kèo.”
“Chốt kèo.”
Tống Hân Nghiên mỉm cười đập tay với cô bé.
“Nếu như mẹ đã đồng ý với con thì mẹ cũng sẽ tự làm gương. Bắt đầu từ hôm nay, mẹ cũng sẽ bắt đầu ăn thanh đạm. Nhóc con, thấy mẹ đủ nghĩa khí chưa? Phải biết rằng trước đây mẹ không cay là không vui đâu đấy, bây giờ ăn thanh đạm cùng với con, tới khi nào con khỏi bệnh mới thôi. Cho nên ấy à, để mẹ sớm ngày được trở lại chế độ ăn uống bình thường, con phải cố lên nhé. Đợi khi con khỏe rồi, mẹ sẽ đưa con đi khai trai ăn lẩu.”
“Dạ.”
Tưởng Minh Trúc gật mạnh đầu: “Để được ăn lẩu, con nhất định sẽ sớm khỏe lại.”
Hai người “thầm thì” trong phòng bệnh, Tưởng Tử Hàn đứng ở cửa như thần giữ cửa, ánh mắt lạnh lùng luôn nhìn chăm chú Tống Hân Nghiên.
Tuy rằng Tống Hân Nghiên không quay đầu lại, nhưng khí thế mạnh mẽ lạnh lẽo đằng sau kia thì lại ở khắp mọi nơi.
Tâm trạng cô vừa phức tạp vừa buồn bã, không có ý định ở lại lâu, nói chuyện với Tưởng Minh Trúc một lúc xong liền tạm biệt rời đi.
Vừa mới tới thang máy, con đường phía trước đã bị một người đàn ông có khi thế mạnh mẽ chặn lại.
Tống Hân Nghiên dừng chân ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải vẻ âm u lạnh lùng trong đôi mắt người đàn ông.
Ánh mắt hai người tóe lên những tia lửa vô hình trong không trung.
“Ha!”
Tưởng Tử Hàn khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Thủ đoạn của cô Tống giỏi thật đấy!”
Trong đôi mắt lạnh lùng toàn là khinh bỉ coi thường.
Khóe môi Tống Hân Nghiên nhếch lên nụ cười mê hoặc rồi chợp tắt.
Cô đột nhiên đi đến gần, giơ tay lên khẽ vỗ gò má Tưởng Tử Hàn: “Anh Tưởng không phục à?”
Hơi thở của cô như hoa lan, mùi thơm chỉ có trên người cô xông vào khoang mũi, khiến Tưởng Tử Hàn hoảng hốt trong chốc lát.
Tống Hân Nghiên cười khẽ, thổi hơi lên vành tai anh: “Không phục thì nhịn đi.”
“Cô...”
“Suỵt!”
Ngón tay trắng nõn đặt lên môi Tưởng Tử Hàn: “Lại định nói tôi vì quyến rũ anh mà không từ thủ đoạn, nghĩ đủ mọi cách mê hoặc con gái anh có đúng không?”
Cô mỉm cười khiêu khích: “Đúng vậy, chính là thế đấy.”
Tưởng Tử Hàn bỗng bị chặn cho á khẩu không nói lên lời.
Lửa giận trong lòng ngày càng dâng cao.
“Không ngờ trên đời lại có người như cô...”
Người phụ nữ mặt dày đến mức vô liêm sỉ.
Lời còn chưa nói xong, trên môi đột nhiên mềm mại.
Tưởng Tử Hàn sững sờ.
Tống Hân Nghiên thả gót chân đang kiễng xuống, cười mỉa mai: “Đàn ông ấy à, toàn nói một đằng nghĩ trong lòng một nẻo thôi. Định chửi tôi vô liêm sỉ hả? Nhưng bị người phụ nữ vô liêm sỉ hôn một cái là anh đã thất thần rồi, đừng nói với tôi rằng ban nãy trong đầu anh không suy nghĩ lung tung nhé.”
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn lúc xanh lúc trắng, lửa giận dâng lên ngập trời.
Tống Hân Nghiên lùi về sau hai bước, chậc một tiếng, thản nhiên nói: “Tưởng Tử Hàn, nếu như anh thực sự có bản lĩnh thì đừng có chất vấn tôi. Anh có biết câu lo tuyết ở cửa nhà mình đi chứ đừng để ý sương đọng ở mái nhà người ta không? Anh có giỏi thì quay về bảo con gái anh đừng thích tôi nữa, đừng bị tôi mê hoặc nữa. Đang yên đang lành tìm tôi xả giận, tôi là gì của anh? Anh cho tôi tiền tài hay cho tôi quyền thế, hay bà nhà nó, tôi là cái thùng rác chắc? Dựa vào đâu mà phải chứa đựng cơn giận của anh.”
Tưởng Tử Hàn tức giận tới cùng cực.
Nhưng xúc cảm trong tim và suy nghĩ của anh lại không bị cơn cáu giận kia khống chế.
Hơi thở của Tống Hân Nghiên, sự đụng chạm của Tống Hân Nghiên, cùng với cảm giác bờ môi mềm mại của cô dán lên, bị anh vô thức phóng đại, phóng đại thêm nữa.
Cảm giác trong thoáng chốc đó, giống như đoạn video rất dài, cứ lan tràn trên dây thần kinh cảm giác của anh, mãi vẫn không biến mất.
Thậm chí một lúc nào đó, anh phản ứng lại với cảm giác trong phút chốc kia, cơ thể đều tê liệt mềm nhũn.
Tưởng Tử Hàn âm thầm bực bội, mãi một lúc lâu mới lấy lại được lý trí: “Tống...”
Tống Hân Nghiên lại không cho anh cơ hội để phát tiết: “Có biết dáng vẻ bây giờ của anh cho tôi cảm giác giống gì không? Giống mấy tên đàn ông ra ngoài tìm tình nhân, phụ nữ có bản lĩnh về nhà giải quyết người đàn ông của mình, còn người phụ nữ không có bản lĩnh thì chạy đi tìm tình nhân xả giận. Bây giờ anh đang giống người phụ nữ không có bản lĩnh kia đấy!”
Tưởng Tử Hàn tức tới mức hít thở không thông, đột nhiên tới gần đè Tống Hân Nghiên lên tường.
Tống Hân Nghiên đã đề phòng anh từ trước.
Anh định khóa tay cô, cô liền tấn công hạ bộ của anh.
Anh muốn đè chân cô lại, cô liền cắn cổ anh.
Hai người đều từng luyện tập, nhưng lúc này lại hoàn toàn quên mất sử dụng kỹ năng, giống như trẻ con vô lý vậy, không có quy củ, chiêu thức bừa bãi nào cũng dùng với đối phương được, chỉ để khiến đối phương cảm thấy đau.
Một trận dày vò qua đi, cuối cùng Tống Hân Nghiên không đủ thể lực nên bị hạ gục.
Cô thở hồng hộc bị Tưởng Tử Hàn đè chặt lên trên tường, miệng lại không tỏ ra yếu thế: “Bắt nạt phụ nữ thì có bản lĩnh gì? Người đàn ông không nhịn được nóng nảy động tay động chân với phụ nữ càng không ra thể thống gì hết! Nếu như anh còn có một chút liêm sỉ thì buông tôi ra ngay, chúng ta nói chuyện cho tử tế. Trí nhớ của bản thân loạn hết cả lên còn trách người khác dùng thủ đoạn, tôi chưa từng thấy tên đàn ông nào không biết xấu hổ hơn anh đâu! Có bản lĩnh thật thì anh xác minh xem tôi trong trí nhớ của anh rốt cuộc là thật hay giả đi!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.