Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 381: Tán tỉnh anh ngay trước mặt
Vân Vô Song
19/09/2022
Bên ngoài phòng bệnh.
Ba người Cố Vũ Tùng thong dong đến muộn.
Tống Hân Nghiên đưa bó hoa cẩm chướng trong lòng cho Cố Vũ Tùng: “Cậu Cố, phiền cậu đưa cho anh ấy giúp tôi, cảm ơn nhé.”
Cố Vũ Tùng đón lấy với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Chị thật sự không vào thăm anh Hàn à? Dù sao thì cũng phải tự mình đưa hoa cho anh ấy chứ...”
“Thôi.”
Tống Hân Nghiên khẽ giọng từ chối: “Biết anh ấy khỏi rồi là được rồi.”
Bây giờ người trong kí ức của anh không phải là cô, cô đi vào rồi chỉ khiến anh càng thêm chán ghét mà thôi, cần gì phải như vậy chứ...
Tống Hân Nghiên quay người, đang định rời đi thì cửa phòng bệnh được mở ra.
Tưởng Tử Hàn bước ra ngoài với vẻ mặt lạnh lùng.
Bước chân Tống Hân Nghiên dừng lại.
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc cô một cái, châm chọc nói: “Cái chiêu lạt mềm buộc chặt này của cô Tống cũng điêu luyện quá đấy nhỉ.”
Sắc mặt Tống Hân Nghiên tái nhợt.
Sở Thu Khánh đi ra ngay sau đó, đạo đức giả dịu dàng khuyên nhủ: “Tử Hàn, bác sĩ nói cảm xúc anh không được kích động quá, đừng tức giận nữa. Vì loại người này, không đáng đâu.”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc mắt sang, tức giận chất vấn Sở Thu Khánh: “Phụ nữ khác tới làm phiền anh quyến rũ anh, em không những không tức giận mà còn khuyên anh đừng nổi giận? Sở Thu Khánh, đây là tình yêu của em à? Anh thấy em chẳng để ý tới anh một chút nào cả!”
Vẻ ghen tị tràn ngập khắp nơi.
Trái tim Tống Hân Nghiên như thể bị người khác đóng đinh, vừa buồn bã vừa chua xót.
Ba người Cố Vũ Tùng lại cạn lời không thể nói nổi.
Sở Thu Khánh sửng sốt mất một lát, sau khi sực tỉnh lập tức lộ vẻ đắc ý.
Cô ta vô thức nhìn Tống Hân Nghiên, vừa nũng nịu vừa tủi thân: “Xin lỗi mà, là em không cho anh đủ cảm giác an toàn. Nhưng anh yêu, anh thật sự hiểu lầm em rồi, không phải em không để ý, mà là em tin vào nhân phẩm của anh. Nhiều năm như vậy rồi, đám phụ nữ bên ngoài thay đổi đủ cách để quyến rũ anh, không phải anh đều không quan tâm à?”
Không dám ôm cánh tay Tưởng Tử Hàn tiếp nữa, Sở Thu Khánh chọn kéo nhẹ tay áo anh: “Đừng tức giận có được không? Hơn nữa, anh phải tin rằng, tình cảm của chúng ta đã trải qua thử thách rồi. Anh cũng phải có chút lòng tin về em chứ.”
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn vẫn rất khó coi, nhưng ánh mắt lại dịu đi một chút.
Anh gật đầu nhìn Sở Thu Khánh, kiêu ngạo “ừm” một tiếng.
Khi quay sang nhìn Tống Hân Nghiên, người đàn ông cao quý kiêu ngạo lập tức quay trở lại vẻ lạnh lùng xa cách: “Tống Hân Nghiên, tôi cảnh cáo cô, bỏ mấy suy nghĩ đó của cô đi. Chọc vào tôi làm phiền tôi, tôi còn miễn cưỡng nhẫn nhịn không ra tay, nhưng nếu như cô dám làm hại vợ tôi thì đừng trách tôi không khách sáo với cô!”
Lời nói này như một con dao lặng lẽ đâm vào tim Tống Hân Nghiên.
Sắc mặt cô trắng bệnh.
Ba người Cố Vũ Tùng đã cạn lời tới cực điểm rồi.
Người ta nói tìm chết cũng phải có mức độ thôi, nhưng người anh em này của bọn họ...
Ba người đã có thể thấy trước được dáng vẻ ăn năn quỳ trên vỏ sầu riêng với Tống Hân Nghiên của Tưởng Tử Hàn rồi.
Tống Hân Nghiên nhìn Tưởng Tử Hàn.
Nhìn anh rất chăm chú rất nghiêm túc.
Là khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng mà cô quen thuộc, cũng là sắc mặt giọng điệu mà cô quen thuộc.
Sự dịu dàng từng chỉ thuộc về cô giờ đã trở thành của một người phụ nữ khác rồi, mà sự lạnh lùng và tàn nhẫn đối với người ngoài lại dùng hết với cô.
Tuy rằng trong lòng sớm đã chuẩn bị sẽ bị anh chán ghét, nhưng khi thực sự đối mặt, Tống Hân Nghiên mới phát hiện, thực ra cô không chịu đựng nổi.
Không chịu nổi Tưởng Tử Hàn chán ghét cô căm hận cô bài xích cô, không chịu nổi việc anh để ý tới người phụ nữ khác.
Càng không chịu nổi Sở Thu Khánh đứng bên cạnh anh với ánh mắt đắc ý khiêu khích đó!
Hơi thở của Tống Hân Nghiên loạn đi, đáy mắt bùng lên ngọn lửa phẫn nộ, đôi tay buông bên hông cũng hung hăng siết chặt lại.
Tự dưng bầu không khí trở nên sượng cứng lại, trong không khí như thể còn nổi lên cả những đốm lửa giận vang lên lách tách.
Cố Vũ Tùng nhìn Tưởng Tử Hàn, rồi lại nhìn Tống Hân Nghiên, lặng lẽ lùi về đằng sau.
“Tôi cảm thấy... chuyện không ổn rồi.”
Anh ta khẽ nghiêng đầu tới gần Lục Minh Hạo rồi thấp giọng nói.
Cảm thấy không phải đánh nhau thì chính là Tống Hân Nghiên hất tay bỏ đi.
Lục Minh Hạo cũng căng thẳng nhìn chằm hai người, không nói gì.
Đột nhiên, Tống Hân Nghiên di chuyển.
Tất cả mọi người ở đây đều vô thức nín thở, đợi một trận bùng nổ.
Nhưng... chỉ thấy ánh mắt Tống Hân Nghiên dịu đi, khóe môi cong lên, đột nhiên bước lên trước hai bước, tới gần Tưởng Tử Hàn.
“Tưởng Tử Hàn, lúc trước bà đây có thể lừa anh lên giường của mình một lần thì đương nhiên sau này cũng có thể có lần thứ hai.”
Cô nhón mũi chân, cổ hơi vươn lên, mặt dán lên mặt Tưởng Tử Hàn: “Anh dám nói anh không rung động với em à?”
Tưởng Tử Hàn khẽ run lên theo bản năng.
Nụ cười quyến rũ nơi khóe môi Tống Hân Nghiên càng sâu thêm, bàn tay mềm mại như không xương trượt xuống, cuối cùng dán lên lồng ngực nơi trái tim của Tưởng Tử Hàn.
Trái tim dưới lòng bàn tay đập “thình thịch thình thịch” vừa nhanh vừa có lực.
Cô khẽ cười thành tiếng, cố ý hà hơi lên cổ anh: “Chàng trai à, tên của anh chính là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo!”
Nói xong, cô đột nhiên lùi lại hai bước.
Cơ thể Tưởng Tử Hàn cứng đờ đứng yên tại chỗ, không hề cử động.
Anh sa sầm mặt, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm cô, tất cả ý chí của anh đều dồn hết vào việc kìm hãm dòng máu và sự xúc động khi suýt chút nữa bị tán tỉnh tới sục sôi.
Cố Vũ Tùng hít ngược vào một hơi.
Nếu nói tới tàn nhẫn, quả nhiên vẫn là phụ nữ giỏi hơn!
Chỉ dựa vào kỹ năng quyến rũ này của Tống Hân Nghiên, anh Hàn nhà anh ta...
Cố Vũ Tùng không đành lòng, đánh mắt nhìn sang chỗ khác.
Anh ta thở dài, cho dù là mất trí nhớ, anh hùng cũng khó qua được ải mỹ nhân thôi.
Sở Thu Khánh tức tới mức sắc mặt tái xanh, lửa giận cao tới ba thước.
“Tống Hân Nghiên, đồ đê tiện vô liêm sỉ này...”
Cô ta phẫn nộ xông lên, vừa chửi vừa giơ tay định đánh.
Tống Hân Nghiên túm lấy cổ tay cô ta, giữ bàn tay vung tới của cô ta giữa không trung.
Ý cười nơi khóe miệng cô không hề nhạt bớt, nhưng lại không có chút độ ấm nào: “Không cần cảm ơn tôi đâu, tôi chỉ tiện tay thử thách tình cảm của hai người thôi. Còn về kết quả ấy à...”
Tống Hân Nghiên lạnh nhạt liếc mắt nhìn Tưởng Tử Hàn, khẽ cười sâu xa, hất tay Sở Thu Khánh ra rồi quay người rời đi.
Bóng lưng đó, hoàn toàn là tư thế kiêu ngạo của kẻ chiến thắng!
Sở Thu Khánh bị cô hất cho lảo đảo, nếu không phải chống lên tường thì đã sớm ngã sấp mặt rồi.
“Tống Hân Nghiên!”
Sở Thu Khánh phẫn nộ gào lên.
Tống Hân Nghiên như thể không nghe thấy, cứ thế rời đi mà chẳng hề dừng lại.
Ba người Cố Vũ Tùng xem xong cuộc chiến hỗn loạn nam nữ kết hợp này xong, đánh mắt nhìn nhau, sau đó lặng lẽ che mặt, nghiêng đầu đi.
Trận này người anh em của bọn họ, đúng thật là thất bại... quá mất mặt luôn.
Sở Thu Khánh căm hận nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên, tới tận khi bóng dáng cô biến mất không thấy nữa mới không cam lòng thu lại tầm mắt, cụp mắt xuống.
Cô ta hung hăng nghiến chặt răng.
Tống Hân Nghiên, sự sỉ nhục mà hôm nay cô cho tôi, tôi nhất định sẽ trả cho cô gấp mười lần, trăm lần, ngàn lần!
Tôi muốn cô, sống, không, bằng, chết!!!
Đầu óc Tưởng Tử Hàn loạn hết cả lên, trong lòng cũng cáu kỉnh không hiểu nổi.
Sau khi Tống Hân Nghiên rời đi, anh lạnh mặt quay người trở về phòng bệnh.
Cố Vũ Tùng nói với Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo: “Hai người đi xem anh Hàn đi, tôi đi tiễn Tống Hân Nghiên...”
Vừa mới quay người đuổi theo, cánh tay đột nhiên bị người khác kéo lại.
Anh ta khó hiểu quay đầu lại, là Tô Thần Nam.
Tô Thần Nam vỗ bả vai Cố Vũ Tùng: “Các cậu ở lại đi, để tôi đi.”
Nói xong, không cho Cố Vũ Tùng cơ hội phản đối, anh ta liền cất bước bỏ đi.
Cố Vũ Tùng: “...”
Lục Minh Hạo: “...”\u0003\u0003\u0003
Ba người Cố Vũ Tùng thong dong đến muộn.
Tống Hân Nghiên đưa bó hoa cẩm chướng trong lòng cho Cố Vũ Tùng: “Cậu Cố, phiền cậu đưa cho anh ấy giúp tôi, cảm ơn nhé.”
Cố Vũ Tùng đón lấy với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Chị thật sự không vào thăm anh Hàn à? Dù sao thì cũng phải tự mình đưa hoa cho anh ấy chứ...”
“Thôi.”
Tống Hân Nghiên khẽ giọng từ chối: “Biết anh ấy khỏi rồi là được rồi.”
Bây giờ người trong kí ức của anh không phải là cô, cô đi vào rồi chỉ khiến anh càng thêm chán ghét mà thôi, cần gì phải như vậy chứ...
Tống Hân Nghiên quay người, đang định rời đi thì cửa phòng bệnh được mở ra.
Tưởng Tử Hàn bước ra ngoài với vẻ mặt lạnh lùng.
Bước chân Tống Hân Nghiên dừng lại.
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc cô một cái, châm chọc nói: “Cái chiêu lạt mềm buộc chặt này của cô Tống cũng điêu luyện quá đấy nhỉ.”
Sắc mặt Tống Hân Nghiên tái nhợt.
Sở Thu Khánh đi ra ngay sau đó, đạo đức giả dịu dàng khuyên nhủ: “Tử Hàn, bác sĩ nói cảm xúc anh không được kích động quá, đừng tức giận nữa. Vì loại người này, không đáng đâu.”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc mắt sang, tức giận chất vấn Sở Thu Khánh: “Phụ nữ khác tới làm phiền anh quyến rũ anh, em không những không tức giận mà còn khuyên anh đừng nổi giận? Sở Thu Khánh, đây là tình yêu của em à? Anh thấy em chẳng để ý tới anh một chút nào cả!”
Vẻ ghen tị tràn ngập khắp nơi.
Trái tim Tống Hân Nghiên như thể bị người khác đóng đinh, vừa buồn bã vừa chua xót.
Ba người Cố Vũ Tùng lại cạn lời không thể nói nổi.
Sở Thu Khánh sửng sốt mất một lát, sau khi sực tỉnh lập tức lộ vẻ đắc ý.
Cô ta vô thức nhìn Tống Hân Nghiên, vừa nũng nịu vừa tủi thân: “Xin lỗi mà, là em không cho anh đủ cảm giác an toàn. Nhưng anh yêu, anh thật sự hiểu lầm em rồi, không phải em không để ý, mà là em tin vào nhân phẩm của anh. Nhiều năm như vậy rồi, đám phụ nữ bên ngoài thay đổi đủ cách để quyến rũ anh, không phải anh đều không quan tâm à?”
Không dám ôm cánh tay Tưởng Tử Hàn tiếp nữa, Sở Thu Khánh chọn kéo nhẹ tay áo anh: “Đừng tức giận có được không? Hơn nữa, anh phải tin rằng, tình cảm của chúng ta đã trải qua thử thách rồi. Anh cũng phải có chút lòng tin về em chứ.”
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn vẫn rất khó coi, nhưng ánh mắt lại dịu đi một chút.
Anh gật đầu nhìn Sở Thu Khánh, kiêu ngạo “ừm” một tiếng.
Khi quay sang nhìn Tống Hân Nghiên, người đàn ông cao quý kiêu ngạo lập tức quay trở lại vẻ lạnh lùng xa cách: “Tống Hân Nghiên, tôi cảnh cáo cô, bỏ mấy suy nghĩ đó của cô đi. Chọc vào tôi làm phiền tôi, tôi còn miễn cưỡng nhẫn nhịn không ra tay, nhưng nếu như cô dám làm hại vợ tôi thì đừng trách tôi không khách sáo với cô!”
Lời nói này như một con dao lặng lẽ đâm vào tim Tống Hân Nghiên.
Sắc mặt cô trắng bệnh.
Ba người Cố Vũ Tùng đã cạn lời tới cực điểm rồi.
Người ta nói tìm chết cũng phải có mức độ thôi, nhưng người anh em này của bọn họ...
Ba người đã có thể thấy trước được dáng vẻ ăn năn quỳ trên vỏ sầu riêng với Tống Hân Nghiên của Tưởng Tử Hàn rồi.
Tống Hân Nghiên nhìn Tưởng Tử Hàn.
Nhìn anh rất chăm chú rất nghiêm túc.
Là khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng mà cô quen thuộc, cũng là sắc mặt giọng điệu mà cô quen thuộc.
Sự dịu dàng từng chỉ thuộc về cô giờ đã trở thành của một người phụ nữ khác rồi, mà sự lạnh lùng và tàn nhẫn đối với người ngoài lại dùng hết với cô.
Tuy rằng trong lòng sớm đã chuẩn bị sẽ bị anh chán ghét, nhưng khi thực sự đối mặt, Tống Hân Nghiên mới phát hiện, thực ra cô không chịu đựng nổi.
Không chịu nổi Tưởng Tử Hàn chán ghét cô căm hận cô bài xích cô, không chịu nổi việc anh để ý tới người phụ nữ khác.
Càng không chịu nổi Sở Thu Khánh đứng bên cạnh anh với ánh mắt đắc ý khiêu khích đó!
Hơi thở của Tống Hân Nghiên loạn đi, đáy mắt bùng lên ngọn lửa phẫn nộ, đôi tay buông bên hông cũng hung hăng siết chặt lại.
Tự dưng bầu không khí trở nên sượng cứng lại, trong không khí như thể còn nổi lên cả những đốm lửa giận vang lên lách tách.
Cố Vũ Tùng nhìn Tưởng Tử Hàn, rồi lại nhìn Tống Hân Nghiên, lặng lẽ lùi về đằng sau.
“Tôi cảm thấy... chuyện không ổn rồi.”
Anh ta khẽ nghiêng đầu tới gần Lục Minh Hạo rồi thấp giọng nói.
Cảm thấy không phải đánh nhau thì chính là Tống Hân Nghiên hất tay bỏ đi.
Lục Minh Hạo cũng căng thẳng nhìn chằm hai người, không nói gì.
Đột nhiên, Tống Hân Nghiên di chuyển.
Tất cả mọi người ở đây đều vô thức nín thở, đợi một trận bùng nổ.
Nhưng... chỉ thấy ánh mắt Tống Hân Nghiên dịu đi, khóe môi cong lên, đột nhiên bước lên trước hai bước, tới gần Tưởng Tử Hàn.
“Tưởng Tử Hàn, lúc trước bà đây có thể lừa anh lên giường của mình một lần thì đương nhiên sau này cũng có thể có lần thứ hai.”
Cô nhón mũi chân, cổ hơi vươn lên, mặt dán lên mặt Tưởng Tử Hàn: “Anh dám nói anh không rung động với em à?”
Tưởng Tử Hàn khẽ run lên theo bản năng.
Nụ cười quyến rũ nơi khóe môi Tống Hân Nghiên càng sâu thêm, bàn tay mềm mại như không xương trượt xuống, cuối cùng dán lên lồng ngực nơi trái tim của Tưởng Tử Hàn.
Trái tim dưới lòng bàn tay đập “thình thịch thình thịch” vừa nhanh vừa có lực.
Cô khẽ cười thành tiếng, cố ý hà hơi lên cổ anh: “Chàng trai à, tên của anh chính là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo!”
Nói xong, cô đột nhiên lùi lại hai bước.
Cơ thể Tưởng Tử Hàn cứng đờ đứng yên tại chỗ, không hề cử động.
Anh sa sầm mặt, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm cô, tất cả ý chí của anh đều dồn hết vào việc kìm hãm dòng máu và sự xúc động khi suýt chút nữa bị tán tỉnh tới sục sôi.
Cố Vũ Tùng hít ngược vào một hơi.
Nếu nói tới tàn nhẫn, quả nhiên vẫn là phụ nữ giỏi hơn!
Chỉ dựa vào kỹ năng quyến rũ này của Tống Hân Nghiên, anh Hàn nhà anh ta...
Cố Vũ Tùng không đành lòng, đánh mắt nhìn sang chỗ khác.
Anh ta thở dài, cho dù là mất trí nhớ, anh hùng cũng khó qua được ải mỹ nhân thôi.
Sở Thu Khánh tức tới mức sắc mặt tái xanh, lửa giận cao tới ba thước.
“Tống Hân Nghiên, đồ đê tiện vô liêm sỉ này...”
Cô ta phẫn nộ xông lên, vừa chửi vừa giơ tay định đánh.
Tống Hân Nghiên túm lấy cổ tay cô ta, giữ bàn tay vung tới của cô ta giữa không trung.
Ý cười nơi khóe miệng cô không hề nhạt bớt, nhưng lại không có chút độ ấm nào: “Không cần cảm ơn tôi đâu, tôi chỉ tiện tay thử thách tình cảm của hai người thôi. Còn về kết quả ấy à...”
Tống Hân Nghiên lạnh nhạt liếc mắt nhìn Tưởng Tử Hàn, khẽ cười sâu xa, hất tay Sở Thu Khánh ra rồi quay người rời đi.
Bóng lưng đó, hoàn toàn là tư thế kiêu ngạo của kẻ chiến thắng!
Sở Thu Khánh bị cô hất cho lảo đảo, nếu không phải chống lên tường thì đã sớm ngã sấp mặt rồi.
“Tống Hân Nghiên!”
Sở Thu Khánh phẫn nộ gào lên.
Tống Hân Nghiên như thể không nghe thấy, cứ thế rời đi mà chẳng hề dừng lại.
Ba người Cố Vũ Tùng xem xong cuộc chiến hỗn loạn nam nữ kết hợp này xong, đánh mắt nhìn nhau, sau đó lặng lẽ che mặt, nghiêng đầu đi.
Trận này người anh em của bọn họ, đúng thật là thất bại... quá mất mặt luôn.
Sở Thu Khánh căm hận nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên, tới tận khi bóng dáng cô biến mất không thấy nữa mới không cam lòng thu lại tầm mắt, cụp mắt xuống.
Cô ta hung hăng nghiến chặt răng.
Tống Hân Nghiên, sự sỉ nhục mà hôm nay cô cho tôi, tôi nhất định sẽ trả cho cô gấp mười lần, trăm lần, ngàn lần!
Tôi muốn cô, sống, không, bằng, chết!!!
Đầu óc Tưởng Tử Hàn loạn hết cả lên, trong lòng cũng cáu kỉnh không hiểu nổi.
Sau khi Tống Hân Nghiên rời đi, anh lạnh mặt quay người trở về phòng bệnh.
Cố Vũ Tùng nói với Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo: “Hai người đi xem anh Hàn đi, tôi đi tiễn Tống Hân Nghiên...”
Vừa mới quay người đuổi theo, cánh tay đột nhiên bị người khác kéo lại.
Anh ta khó hiểu quay đầu lại, là Tô Thần Nam.
Tô Thần Nam vỗ bả vai Cố Vũ Tùng: “Các cậu ở lại đi, để tôi đi.”
Nói xong, không cho Cố Vũ Tùng cơ hội phản đối, anh ta liền cất bước bỏ đi.
Cố Vũ Tùng: “...”
Lục Minh Hạo: “...”\u0003\u0003\u0003
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.