Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 380: Tưởng tử hàn xuất viện
Vân Vô Song
19/09/2022
Tống Hân Nghiên nghe mà toát mồ hôi lạnh.
Lớn lên như một người bình thường, cô chưa từng tiếp xúc với những mặt đen tối và xấu xa này. Bây giờ nghe được, Tống Hân Nghiên chỉ cảm thấy rợn cả người.
Cô không kìm được mà tức giận nói: “Sao Tống Thanh Hoa dám! Bà ta cũng là người nước Z, chảy cùng dòng máu với chúng ta cơ mà! Bà ta làm vậy chính là bán nước!”
Tống Dương Minh cười mỉa chế giễu: “Bán nước? Em đề cao bà ta quá rồi.”
Tống Hân Nghiên khiếp sợ đến mức không còn biết phải nói gì.
Tống Dương Minh nói: “Tống Thanh Hoa còn chưa có tư cách được vào M960. Bà ta có thể câu kết với M960 chỉ có một khả năng thôi, đó chính là cung cấp viện trợ cho bọn chúng, làm một thành viên bên ngoài chỉ có thể nhận được lợi ích…”
Nói khó nghe một chút chính là chó giữ nhà.
Lúc Tống Dương Minh nói những lời này, anh thật sự rất đau lòng.
Mặc dù anh cũng không có nhiều tình cảm với Tống Thanh Hoa, nhưng dù sao bà ta vẫn là cô ruột cùng huyết thống với anh.
Người mà anh đã từng một lòng kính ngưỡng, bây giờ lại trở thành loại người vô liêm sỉ và đáng hận nhất trong mắt anh, khoảng cách đó có thể tưởng tượng được.
Tống Hân Nghiên cố gắng ổn định lại cảm xúc kích động trong lòng.
Cô nghi ngờ nói: “Nhưng mà, chuyện quan trọng như vậy mà Tống Thanh Hoa cứ thế nói ra sao? Tại sao bà ta lại dễ dàng nói cho chúng ta biết như vậy? Anh, chẳng lẽ anh không cảm thấy trong chuyện này có gì kỳ lạ sao?”
Tống Dương Minh bất lực nhìn em gái, cười khổ: “Không phải kỳ lạ, mà là bà ta không có gì phải sợ cả!”
Tống Hân Nghiên nhíu mày, cô vẫn không hiểu.
Tống Dương Minh trầm giọng nói: “Chuyện có liên quan đến mẹ em, chuyện của con em, có chuyện nào mà bà ta không nói thẳng ra đâu? Bà ta chưa từng cảm thấy sợ hãi! Hơn nữa ở nước M, rất nhiều người đều cảm thấy kiêu ngạo vì có thể cung cấp tin tức cho M960. Tống Thanh Hoa lớn lên ở đây, mặc dù trên chảy dòng máu nước Z, nhưng với bà ta mà nói, có lẽ nơi này mới là cố hương.”
Tống Hân Nghiên hoàn toàn không thể tức giận được nữa.
Mặc dù lúc này mối hận trong lòng cô đã như dời sông lấp biển.
Tống Dương Minh kéo Tống Hân Nghiên ngồi xuống bên cạnh mình, bắt đầu bình tĩnh nhúng lẩu: “Những chuyện này không phải chuyện mà em có thể quản được, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Chúng ta đều là người bình thường, cứ sống cuộc sống của mình là được.”
Anh bỏ thịt chín vào trong chén của Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên cực kỳ im lặng: “Chẳng lẽ cứ mặc kệ không quan tâm như vậy ư?”
“Không phải mặc kệ, nhưng em cũng đừng để ý đến. Em đừng hỏi lại chuyện này nữa, có anh ở đây, anh sẽ cố hết khả năng, cố gắng hết sức để kiểm soát trong phạm vi có thể. Nếu như thật sự không kiểm soát nổi…”
Tống Dương Minh không nói tiếp.
Tống Hân Nghiên cũng không tiếp tục hỏi.
Cô gật đầu, thuận theo anh: “Anh yên tâm, em hiểu rồi.”
Ngừng lại một lúc, Tống Hân Nghiên nhìn Tống Dương Minh, chân thành nói: “Anh cũng không cần quá áp lực. Anh trai, em không phải là người không biết nhìn nhận đúng sai. Em hiểu trước phải trái chính trị, cá nhân và gia đình không là gì cả. Nếu có một ngày, em thật sự phải hy sinh thứ gì đó…”
Cô mấp máy môi, có chút khó khăn: “Có thể em sẽ rất khó chịu, nhưng cái gì nên buông, nhất định phải buông, em cũng sẽ lựa chọn buông bỏ…”
Còn chưa nói xong, hốc mắt cô đã đỏ ửng.
Hai mắt Tống Dương Minh cũng đỏ lên.
Anh mím chặt môi, đau lòng xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Tống Hân Nghiên.
Anh cầm chai rượu lên rót cho mình, cũng rót cho Tống Hân Nghiên một ly, nói: “Được rồi. Cho dù em có quyết định gì anh cũng đều ủng hộ em. Nhưng bây giờ điều tồi tệ nhất vẫn chưa tới. Cho nên ăn cơm, ngủ nghỉ, vui vẻ mỗi ngày mới là việc em nên làm. Hân Nghiên, anh trai kính em.”
“Phì!”
Tống Hân Nghiên mỉm cười, nhưng mi mắt lại ướt đẫm.
Cô nén nước mắt trong đáy mắt, nâng ly rượu lên cụng ly với Tống Dương Minh, uống một hơi cạn ly rượu.
Mặc dù Tống Dương Minh lo lắng cách uống rượu này của cô, nhưng anh cũng không ngăn cản.
Anh đột nhiên nhớ ra gì đó, vừa nhúng đồ ăn cho cô vừa hỏi: “Đúng rồi, nếu Tống Thanh Hoa đã quen biết người bên M960 từ lâu, vậy thì những kẻ tham gia hãm hại em và ba mẹ em, có phải cũng có liên quan đến M960 không?”
Tống Hân Nghiên siết chặt đũa suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu: “Em không biết.”
Cô buồn bã nói: “Nếu như không có sự xuất hiện của Tống Mỹ Như, vốn dĩ em cũng không biết mình không phải là con gái nhà họ Tống. Bây giờ mẹ em đã trở nên như vậy, thân phận thật sự của bà đã trở thành một điều bí ẩn, người duy nhất biết được sự thật cũng chỉ có Tống Thanh Hoa và Tưởng Khải Chính thôi. Nhưng hai người này đều tinh ranh như cáo, có cả dã tâm và sự độc ác, bọn họ sẽ không dễ dàng nói cho em biết, bọn họ nói càng nhiều càng chứng tỏ họ muốn mê hoặc chúng ta. Bây giờ chỉ có thể đợi mẹ em hồi phục sớm một chút, nhớ ra thân phận thật sự của bà thôi. Đến lúc đó, chúng ta có thể thông qua bà để tìm được một số thông tin hữu dụng.”
“Lão già với mụ già kia nữa!”
Tống Dương Minh không nhịn được mà mắng Tống Thanh Hoa và Tưởng Khải Chính một câu.
“Đúng rồi!” Tống Hân Nghiên đột nhiên ngồi thẳng người: “Em nhớ ra một người, có lẽ bà ấy sẽ biết được chút ít!”
“Ai?”
“Mẹ anh, mẹ nuôi của em.”
Vẻ mặt Tống Dương Minh lạnh đi mấy phần, có chút phức tạp.
Tống Hân Nghiên nói: “Lúc trước bà ấy lấy chuyện mẹ em ra để uy hiếp em, nhưng em không dính chiêu. Bây giờ nghĩ lại, nói không chừng bà ấy thật sự biết được một hai chuyện.”
Tống Dương Minh suy nghĩ một chút: “Chuyện này em không cần vội đi xác minh, anh sẽ sắp xếp. Còn nữa…”
Anh nghiêm túc dặn dò: “Tạm thời đừng nói chuyện xảy ra hôm nay ra ngoài, nếu không rất có thể sẽ đánh rắn động cỏ, còn gây cho em nhiều rắc rối không cần thiết.”
Tống Hân Nghiên gật đầu: “Anh yên tâm, em hiểu mà.”
…
Vết thương của Tưởng Tử Hàn đã lành lại, không đến mấy ngày đã có thể hoạt động lại bình thường, không khác gì người thường nữa rồi.
Sở Thu Khánh giúp anh làm thủ tục xuất viện, sau đó liền đến phòng bệnh thu dọn đồ đạc giúp anh.
“Tử Hàn, bác Tưởng biết hôm nay anh xuất hiện nên rất vui, còn cố tình chuẩn bị một bữa tiệc tối trong trang viên nữa, bảo chúng ta gọi cậu Cố, cậu Tô và cậu Lục đến, coi như ăn mừng anh xuất viện.”
Tưởng Tử Hàn đứng trước cửa sổ, thất thần nhìn ra vườn hoa.
Sở Thu Khánh đợi một lúc lâu cũng không thấy anh trả lời, cô ta đặt đồ xuống, quay đầu lại: “Anh đang nhìn gì vậy?”
Tưởng Tử Hàn vẫn không nói gì, anh vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ không chớp mắt.
Sở Thu Khánh bước tới, nhìn theo ánh mắt của Tưởng Tử Hàn, sắc mặt cô ta lập tức trở nên u ám.
Ngoài cửa sổ, Tống Hân Nghiên mặc một chiếc áo lông màu vàng nhạt, trên cổ quấn khăn quàng cổ màu đỏ, tay ôm một bó hoa cẩm chướng từ ngoài trời đầy tuyết đi vào trong.
Lúc đi ngang qua hai đứa trẻ đang đắp người tuyết, cô dừng lại, vẻ mặt dịu dàng ngồi xổm xuống bên cạnh bọn chúng, không biết đang nói gì.
Hai bạn nhỏ bị cô chọc cười khanh khách.
Tống Hân Nghiên cũng cười theo.
Cô cười rạng ngời tươi sáng, đáy mắt trong vắt như dải ngân hà tan vỡ, sáng trong và duyên dáng.
Bởi vì khóe môi cong lên mà lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu bên gò má xinh đẹp, giống như hạt châu lóe lên, cực kỳ quyến rũ.
Tưởng Tử Hàn nhìn đến thất thần, Sở Thu Khánh cũng trợn mắt nhìn đăm đăm.
Tống Hân Nghiên trong vườn hoa lại không hề nhận ra.
Cô mỉm cười nhìn đứa trẻ đắp người tuyết một lúc, sau đó mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Tử Hàn!”
Sở Thu Khánh tủi thân ôm lấy cánh tay Tưởng Tử Hàn làm nũng.
Tưởng Tử Hàn hoàn hồn, anh đột nhiên rút tay về như bị bỏng, tay còn lại đẩy cô ta ra.
Mặt Sở Thu Khánh tái mét.
Tưởng Tử Hàn thậm chí còn không thèm nhìn cô ta một cái.
Anh thu lại ánh mắt đau nhức vì cảnh tượng ấm áp trong vườn hoa, cau mày nhìn Sở Thu Khánh: “Đừng bất ngờ lại gần anh, anh sẽ sơ ý làm em bị thương đấy.”
Sở Thu Khánh âm thầm siết chặt hai tay, trên mặt đầy vẻ bi thương: “Tử Hàn, em là vợ anh…”
Lông mày Tưởng Tử Hàn càng nhíu chặt hơn.
Những ký ức lộn xộn thoáng qua trong đầu anh, anh cố gắng muốn nắm lấy, nhưng cuối cùng lại chẳng giữ được gì.\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010
Lớn lên như một người bình thường, cô chưa từng tiếp xúc với những mặt đen tối và xấu xa này. Bây giờ nghe được, Tống Hân Nghiên chỉ cảm thấy rợn cả người.
Cô không kìm được mà tức giận nói: “Sao Tống Thanh Hoa dám! Bà ta cũng là người nước Z, chảy cùng dòng máu với chúng ta cơ mà! Bà ta làm vậy chính là bán nước!”
Tống Dương Minh cười mỉa chế giễu: “Bán nước? Em đề cao bà ta quá rồi.”
Tống Hân Nghiên khiếp sợ đến mức không còn biết phải nói gì.
Tống Dương Minh nói: “Tống Thanh Hoa còn chưa có tư cách được vào M960. Bà ta có thể câu kết với M960 chỉ có một khả năng thôi, đó chính là cung cấp viện trợ cho bọn chúng, làm một thành viên bên ngoài chỉ có thể nhận được lợi ích…”
Nói khó nghe một chút chính là chó giữ nhà.
Lúc Tống Dương Minh nói những lời này, anh thật sự rất đau lòng.
Mặc dù anh cũng không có nhiều tình cảm với Tống Thanh Hoa, nhưng dù sao bà ta vẫn là cô ruột cùng huyết thống với anh.
Người mà anh đã từng một lòng kính ngưỡng, bây giờ lại trở thành loại người vô liêm sỉ và đáng hận nhất trong mắt anh, khoảng cách đó có thể tưởng tượng được.
Tống Hân Nghiên cố gắng ổn định lại cảm xúc kích động trong lòng.
Cô nghi ngờ nói: “Nhưng mà, chuyện quan trọng như vậy mà Tống Thanh Hoa cứ thế nói ra sao? Tại sao bà ta lại dễ dàng nói cho chúng ta biết như vậy? Anh, chẳng lẽ anh không cảm thấy trong chuyện này có gì kỳ lạ sao?”
Tống Dương Minh bất lực nhìn em gái, cười khổ: “Không phải kỳ lạ, mà là bà ta không có gì phải sợ cả!”
Tống Hân Nghiên nhíu mày, cô vẫn không hiểu.
Tống Dương Minh trầm giọng nói: “Chuyện có liên quan đến mẹ em, chuyện của con em, có chuyện nào mà bà ta không nói thẳng ra đâu? Bà ta chưa từng cảm thấy sợ hãi! Hơn nữa ở nước M, rất nhiều người đều cảm thấy kiêu ngạo vì có thể cung cấp tin tức cho M960. Tống Thanh Hoa lớn lên ở đây, mặc dù trên chảy dòng máu nước Z, nhưng với bà ta mà nói, có lẽ nơi này mới là cố hương.”
Tống Hân Nghiên hoàn toàn không thể tức giận được nữa.
Mặc dù lúc này mối hận trong lòng cô đã như dời sông lấp biển.
Tống Dương Minh kéo Tống Hân Nghiên ngồi xuống bên cạnh mình, bắt đầu bình tĩnh nhúng lẩu: “Những chuyện này không phải chuyện mà em có thể quản được, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Chúng ta đều là người bình thường, cứ sống cuộc sống của mình là được.”
Anh bỏ thịt chín vào trong chén của Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên cực kỳ im lặng: “Chẳng lẽ cứ mặc kệ không quan tâm như vậy ư?”
“Không phải mặc kệ, nhưng em cũng đừng để ý đến. Em đừng hỏi lại chuyện này nữa, có anh ở đây, anh sẽ cố hết khả năng, cố gắng hết sức để kiểm soát trong phạm vi có thể. Nếu như thật sự không kiểm soát nổi…”
Tống Dương Minh không nói tiếp.
Tống Hân Nghiên cũng không tiếp tục hỏi.
Cô gật đầu, thuận theo anh: “Anh yên tâm, em hiểu rồi.”
Ngừng lại một lúc, Tống Hân Nghiên nhìn Tống Dương Minh, chân thành nói: “Anh cũng không cần quá áp lực. Anh trai, em không phải là người không biết nhìn nhận đúng sai. Em hiểu trước phải trái chính trị, cá nhân và gia đình không là gì cả. Nếu có một ngày, em thật sự phải hy sinh thứ gì đó…”
Cô mấp máy môi, có chút khó khăn: “Có thể em sẽ rất khó chịu, nhưng cái gì nên buông, nhất định phải buông, em cũng sẽ lựa chọn buông bỏ…”
Còn chưa nói xong, hốc mắt cô đã đỏ ửng.
Hai mắt Tống Dương Minh cũng đỏ lên.
Anh mím chặt môi, đau lòng xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Tống Hân Nghiên.
Anh cầm chai rượu lên rót cho mình, cũng rót cho Tống Hân Nghiên một ly, nói: “Được rồi. Cho dù em có quyết định gì anh cũng đều ủng hộ em. Nhưng bây giờ điều tồi tệ nhất vẫn chưa tới. Cho nên ăn cơm, ngủ nghỉ, vui vẻ mỗi ngày mới là việc em nên làm. Hân Nghiên, anh trai kính em.”
“Phì!”
Tống Hân Nghiên mỉm cười, nhưng mi mắt lại ướt đẫm.
Cô nén nước mắt trong đáy mắt, nâng ly rượu lên cụng ly với Tống Dương Minh, uống một hơi cạn ly rượu.
Mặc dù Tống Dương Minh lo lắng cách uống rượu này của cô, nhưng anh cũng không ngăn cản.
Anh đột nhiên nhớ ra gì đó, vừa nhúng đồ ăn cho cô vừa hỏi: “Đúng rồi, nếu Tống Thanh Hoa đã quen biết người bên M960 từ lâu, vậy thì những kẻ tham gia hãm hại em và ba mẹ em, có phải cũng có liên quan đến M960 không?”
Tống Hân Nghiên siết chặt đũa suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu: “Em không biết.”
Cô buồn bã nói: “Nếu như không có sự xuất hiện của Tống Mỹ Như, vốn dĩ em cũng không biết mình không phải là con gái nhà họ Tống. Bây giờ mẹ em đã trở nên như vậy, thân phận thật sự của bà đã trở thành một điều bí ẩn, người duy nhất biết được sự thật cũng chỉ có Tống Thanh Hoa và Tưởng Khải Chính thôi. Nhưng hai người này đều tinh ranh như cáo, có cả dã tâm và sự độc ác, bọn họ sẽ không dễ dàng nói cho em biết, bọn họ nói càng nhiều càng chứng tỏ họ muốn mê hoặc chúng ta. Bây giờ chỉ có thể đợi mẹ em hồi phục sớm một chút, nhớ ra thân phận thật sự của bà thôi. Đến lúc đó, chúng ta có thể thông qua bà để tìm được một số thông tin hữu dụng.”
“Lão già với mụ già kia nữa!”
Tống Dương Minh không nhịn được mà mắng Tống Thanh Hoa và Tưởng Khải Chính một câu.
“Đúng rồi!” Tống Hân Nghiên đột nhiên ngồi thẳng người: “Em nhớ ra một người, có lẽ bà ấy sẽ biết được chút ít!”
“Ai?”
“Mẹ anh, mẹ nuôi của em.”
Vẻ mặt Tống Dương Minh lạnh đi mấy phần, có chút phức tạp.
Tống Hân Nghiên nói: “Lúc trước bà ấy lấy chuyện mẹ em ra để uy hiếp em, nhưng em không dính chiêu. Bây giờ nghĩ lại, nói không chừng bà ấy thật sự biết được một hai chuyện.”
Tống Dương Minh suy nghĩ một chút: “Chuyện này em không cần vội đi xác minh, anh sẽ sắp xếp. Còn nữa…”
Anh nghiêm túc dặn dò: “Tạm thời đừng nói chuyện xảy ra hôm nay ra ngoài, nếu không rất có thể sẽ đánh rắn động cỏ, còn gây cho em nhiều rắc rối không cần thiết.”
Tống Hân Nghiên gật đầu: “Anh yên tâm, em hiểu mà.”
…
Vết thương của Tưởng Tử Hàn đã lành lại, không đến mấy ngày đã có thể hoạt động lại bình thường, không khác gì người thường nữa rồi.
Sở Thu Khánh giúp anh làm thủ tục xuất viện, sau đó liền đến phòng bệnh thu dọn đồ đạc giúp anh.
“Tử Hàn, bác Tưởng biết hôm nay anh xuất hiện nên rất vui, còn cố tình chuẩn bị một bữa tiệc tối trong trang viên nữa, bảo chúng ta gọi cậu Cố, cậu Tô và cậu Lục đến, coi như ăn mừng anh xuất viện.”
Tưởng Tử Hàn đứng trước cửa sổ, thất thần nhìn ra vườn hoa.
Sở Thu Khánh đợi một lúc lâu cũng không thấy anh trả lời, cô ta đặt đồ xuống, quay đầu lại: “Anh đang nhìn gì vậy?”
Tưởng Tử Hàn vẫn không nói gì, anh vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ không chớp mắt.
Sở Thu Khánh bước tới, nhìn theo ánh mắt của Tưởng Tử Hàn, sắc mặt cô ta lập tức trở nên u ám.
Ngoài cửa sổ, Tống Hân Nghiên mặc một chiếc áo lông màu vàng nhạt, trên cổ quấn khăn quàng cổ màu đỏ, tay ôm một bó hoa cẩm chướng từ ngoài trời đầy tuyết đi vào trong.
Lúc đi ngang qua hai đứa trẻ đang đắp người tuyết, cô dừng lại, vẻ mặt dịu dàng ngồi xổm xuống bên cạnh bọn chúng, không biết đang nói gì.
Hai bạn nhỏ bị cô chọc cười khanh khách.
Tống Hân Nghiên cũng cười theo.
Cô cười rạng ngời tươi sáng, đáy mắt trong vắt như dải ngân hà tan vỡ, sáng trong và duyên dáng.
Bởi vì khóe môi cong lên mà lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu bên gò má xinh đẹp, giống như hạt châu lóe lên, cực kỳ quyến rũ.
Tưởng Tử Hàn nhìn đến thất thần, Sở Thu Khánh cũng trợn mắt nhìn đăm đăm.
Tống Hân Nghiên trong vườn hoa lại không hề nhận ra.
Cô mỉm cười nhìn đứa trẻ đắp người tuyết một lúc, sau đó mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Tử Hàn!”
Sở Thu Khánh tủi thân ôm lấy cánh tay Tưởng Tử Hàn làm nũng.
Tưởng Tử Hàn hoàn hồn, anh đột nhiên rút tay về như bị bỏng, tay còn lại đẩy cô ta ra.
Mặt Sở Thu Khánh tái mét.
Tưởng Tử Hàn thậm chí còn không thèm nhìn cô ta một cái.
Anh thu lại ánh mắt đau nhức vì cảnh tượng ấm áp trong vườn hoa, cau mày nhìn Sở Thu Khánh: “Đừng bất ngờ lại gần anh, anh sẽ sơ ý làm em bị thương đấy.”
Sở Thu Khánh âm thầm siết chặt hai tay, trên mặt đầy vẻ bi thương: “Tử Hàn, em là vợ anh…”
Lông mày Tưởng Tử Hàn càng nhíu chặt hơn.
Những ký ức lộn xộn thoáng qua trong đầu anh, anh cố gắng muốn nắm lấy, nhưng cuối cùng lại chẳng giữ được gì.\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.