Duyên

Chương 5: 3.2 : Đi theo

Dương Xỉ

18/08/2017

Nắng chiều rải xuống rừng trúc, bị xé nhỏ thành từng sợi, len lỏi qua lá trúc chiếu vào phòng sách của Thượng tiên Trúc Thanh Như.

Trúc Lâm đứng bên cạnh chiếc ghế Thượng tiên đang ngồi, thần thái tĩnh lặng quan sát Vương Trình Khanh. Hắn ngồi phía bên tay trái, áo trắng tóc đen, mỉm cười hoà nhã mà xa cách tiếp chuyện với ông già ngồi cạnh nàng.

- Nghe Trúc Lâm nói ngươi là Thái tử bị phế truất Vương Trình Khanh. - Thượng tiên vuốt râu cười cười - Người đời đồn đãi ngươi mưu đồ làm phản trong Hoàng Cung nên mới bị phế truất làm thường dân. Mấy người đuổi giết ngươi hôm nọ hẳn là có liên quan đến chuyện này phải không?

- Chuyện tranh chấp quyền lực trong cung rối rắm phức tạp. Đều là ta sơ suất xem nhẹ thực lực của Võ phi nên mới sa lưới của bà ta. Năm kiếm khách hôm nọ đuổi giết ta cũng là do bà ta bí mật phái đến, muốn diệt cỏ tận gốc.

Giọng điệu Vương Trình Khanh điềm đạm, ngoài khí chất xuất chúng được tôi luyện từ nhỏ ra, hắn không để lộ thêm thứ gì. Trúc Lâm nhìn hắn hồi lâu vẫn không thấy được hắn bộc lộ ra suy nghĩ tâm tình của mình.

Cha nàng từng nói, những người hay che giấu bản thân trước mặt người khác giống như loài tê tê, toàn thân phủ đầy vẩy cứng, gặp người lạ là cuộn tròn lại tự bảo vệ. Đồng thời, những người này thường gặp vấn đề về tâm lý và tình cảm. Bởi lẽ họ luôn kìm nén cảm xúc nên tâm lý dễ méo mó vặn vẹo, rất mẫn cảm, thậm chí thế giới quan cũng lệch lạc theo, tính tình vô cùng khó đoán.

Mấy hôm trước, nàng từng hỏi Thượng tiên vì sao Vương Trình Khanh mưu đồ soán ngôi vua. Hắn là Thái tử, sau này ngai vàng cũng sẽ là của hắn, cớ gì phải làm chuyện tự đập đá vào đầu như vậy. Thượng tiên chỉ cười trách nàng hãy còn ngu ngơ. Thái tử chỉ là cái danh, không thể chắc chắn rằng hôm nay hắn là Thái tử thì ngày mai hắn vẫn còn ở vị trí đó. Mặc dù vậy, Vương Trình Khanh vẫn là kẻ xuất sắc nhất trong đám Hoàng tử lúc bấy giờ, kẻ khác muốn lấy được vị trí Thái tử thì chỉ có cách đẩy hắn xuống. Tuy ông không rõ cục diện trong cung ngày đó, nhưng tám chín phần là hắn bị hãm hại.

Tất nhiên, trong chuyện này không có ai đúng ai sai, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu, muốn sinh tồn trong một môi trường như thế thì bàn tay khó tránh khỏi nhúng chàm. Thắng làm vua, thua làm giặc. Vương Trình Khanh đã thua, cho đến giờ hắn vẫn còn sống đã là may mắn lắm rồi.

Bởi vậy Trúc Lâm nghĩ, Vương Trình Khanh chính là bị gò ép quá mà trở thành loại người như cha nàng nói. Cuộc sống tranh chấp quyền lực trong cung cấm vốn chẳng dễ chịu gì. Hắn sống trong đấy bao nhiêu năm trời như vậy, bị các thế lực chèn ép đến đường cùng. Cho dù hắn có thực sự muốn soán ngôi để nắm lấy quyền lực mạnh nhất, thì nàng cũng chẳng lấy làm lạ.

Hai người còn ngồi nói chuyện thêm một lúc, từ bình phẩm trà sang cầm kì thi hoạ không thiếu thứ gì, cuối cùng là bàn về thương thế chưa lành của Vương Trình Khanh. Thượng tiên còn dặn dò nếu không vội thì hắn cứ ở lại thêm vài ngày rồi hẵng lên đường tiếp. Vương Trình Khanh cũng không khách sáo, chỉ mỉm cười ôn hoà nói cảm ơn.

Cho đến khi cảm thấy hơi mệt, hắn mới xin phép trở về phòng nghỉ ngơi. Trúc Lâm đứng một bên chỉ chào hắn mà không đi theo. Bây giờ hắn không cần người chăm sóc từng li từng tí như vậy nữa nên nàng có thể trở về cuộc sống thường ngày rồi.

- Ngươi có cảm giác được hắn là người như thế nào không? - Thượng tiên hấp háy khoé mắt đầy vết chân chim nhìn nàng, chỉ thấy nàng nhún vai :

- Tôi cũng không biết chắc. Xét hoàn cảnh của hắn thì đáng thương, nhưng hắn mưu mô xảo quyệt như vậy, muốn sinh tồn chỉ là chuyện nhỏ.



Thượng tiên gật gù :

- Nói tiếp đi.

- Đấy là tôi thấy được thế. Còn về cảm giác, tôi không thích hắn cho lắm. Một kẻ tính tình vặn vẹo như vậy, chỉ e tham vọng vô cùng lớn, để đạt được mục đích thì chuyện gì cũng có thể làm.

Thượng tiên vuốt râu cười :

- Phải, dã tâm của hắn rất lớn. Hắn muốn những kẻ đã đẩy hắn đến bước đường này phải trả giá. Khi bọn họ tàn bại, hắn có thể bá chiếm thiên hạ, quyền lực sinh sát đều nằm trong tay, không còn bị đe dọa nữa.

Nàng mím môi :

- Hắn luôn có cảm giác thiếu an toàn nên mới hận thù sâu sắc như vậy.

Về điểm này, nàng rất hiểu. Bản thân nàng từng sống trong quãng thời gian dài luôn phải che che giấu giấu chỉ vì trên người có kịch độc. Thứ nàng thiếu nhất là cảm giác an toàn. Có điều nàng khác Vương Trình Khanh, nàng không bị dồn ép đến phát điên như hắn, không cần nuôi dã tâm bá chiếm thiên hạ để bản thân được an toàn. So với hắn thì nàng vẫn may mắn hơn nhiều.

Tuy nhiên, thông cảm là một chuyện, còn tin tưởng hay không lại là chuyện khác.

- Tôi vẫn cảm thấy con người này không đáng tin. Cho dù ông có giúp hắn thì hắn cũng sẽ không động lòng cảm kích, sau này cũng không nhớ đến.

Nghe nàng nói tới trọng điểm, Thượng tiên khẽ cười :

- Quả thật bản tính khó dời, nhưng hắn vẫn là kẻ ưu tú. Ta thấy nếu hắn chịu từ bỏ oán niệm, thay đổi bản thân thì sẽ chẳng có gì phải chê trách.

- Ông làm như thay đổi một con người dễ lắm vậy. - Trúc Lâm liếc ông, tỏ vẻ không tán thành.



- Ta thấy ngươi thay đổi đựợc hắn đấy. Cùng loại người nên sẽ dễ nói chuyện.

Trúc Lâm cảm thấy ánh nhìn sáng rực của ông già có vấn đề, nheo nheo mắt hỏi:

- Giúp hắn tôi được lợi lộc gì? Đừng nói ông muốn tôi đi theo hắn nhé?

- Ý ta đúng là vậy đấy. - Thượng tiên bật cười ha hả - Ta đã cân nhắc kĩ mấy ngày nay. Muốn Trúc gia chấp nhận ngươi cũng như ngươi chấp nhận Trúc gia, cần nhất là thời gian. Ta không giận mẹ ngươi, ta chỉ tiếc rằng không được bên cạnh nó cho đến khi nó đi. Sau này ngươi làm cha mẹ ngươi cũng sẽ hiểu hết thôi.

Thở dài thườn thượt, ông lại hắng giọng nói tiếp :

- Ta rất muốn tìm cho ngươi một cơ hội rèn luyện, cũng muốn tìm cho ngươi một chỗ dựa vững chắc cho tương lai. Ta cảm thấy để ngươi đi theo Vương Trình Khanh cũng không tồi, nếu cảm hoá được hắn thì có thể cùng chung sống cả đời. Còn nếu không được ...cứ coi như theo hắn học tập rèn luyện, học xong thì trở về. Tình cảm vốn không thể cưỡng cầu, ta chỉ muốn vạch trước cho ngươi một đoạn đường mà thôi. Còn lại ngươi phải tự đi.

Trúc Lâm nhìn ông hồi lâu, không biết nên nói gì. Nàng cũng mới sang tuổi mười sáu, dù thiếu nữ nhà người ta đều gả chồng ở tuổi này, nhưng nàng lại không muốn gả đi sớm như vậy. Lại còn là gả cho Vương Trình Khanh. Muốn con người ấy từ bỏ tham vọng ư? Việc này còn làm khó nàng hơn lên trời hái sao nữa.

Thượng tiên nhìn vẻ mặt đen sì như nhai nhầm lá ngón của nàng, phì cười an ủi mấy câu :

- Ngươi yên tâm, cứ đi theo hắn một thời gian. Biết đâu ngươi lại động lòng, yêu hắn chết đi sống lại thì sao.

- Cứ cho là tôi yêu hắn, vậy hắn có yêu tôi không?

- Ừm... Ai mà nói trước được điều gì, có thể hắn thực sự bất trị rồi, cũng có thể hắn còn biết quay đầu lại nhìn ngươi thì sao. Bản thân ta cảm thấy rất thích hắn nên ta có lòng tin hắn không vô phương cứu chữa như ngươi nghĩ đâu.

Trúc Lâm trầm mặc hồi lâu, lại nhìn trời chiều, thở hắt ra :

- Ông tin thì có thể lấy làm tiêu chuẩn tham khảo hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook