Chương 6: Xuống núi
Dương Xỉ
23/10/2017
Vương Trình Khanh ở
lại Trúc Lâm sơn trang gần một tháng mới rời đi. Khi hắn quyết định đi,
Thượng tiên đã nhờ hắn mang theo Trúc Lâm đi cùng. Dĩ nhiên ông ta không nói thẳng ra muốn gả luôn nàng cho hắn mà nói rằng muốn để nàng đi theo để rèn luyện, đồng thời có thể trợ giúp hắn sớm thành đại nghiệp.
Hắn biết nàng là người trầm tĩnh, đi theo hắn sẽ không làm phiền, nếu nàng đủ tinh tường thông minh, hẳn là có thể phò tá hắn. Hơn nữa, ơn cứu mạng của Thượng tiên, hắn cũng muốn trả, để nàng đi theo cũng ổn.
Lúc nàng khăn gói đi theo Vương Trình Khanh, người nhà họ Trúc ai nấy đều bùi ngùi tiễn biệt. Ngay cả Thượng Tiên, nhìn nàng bước xa dần cũng chỉ biết thở dài.
Trúc Lâm, ngươi nhất định sẽ sống tốt. Khi nào ngươi trở lại Trúc gia, ta sẽ chính thức nhận ngươi là cháu gái của ta.
. . .
Vương Trình Khanh và Trúc Lâm đi về phía Nam một ngày thì xuống đến chân núi. Hai người dừng chân nghỉ lại qua đêm.
- Trúc Lâm, nàng nhỏ tuổi, đi đường cả ngày mệt lắm không?
Nghe hắn hỏi thăm, Trúc Lâm lắc đầu :
- Không sao, Thái Tử người nghỉ đi, tôi trông lửa được rồi.
- Được. - Hắn ngả lưng xuống thảm cỏ, nói - Sau này nàng còn theo ta lâu dài, nên đỏi cách gọi đi. Giờ ta không còn là Thái Tử, gọi ta bằng tên là được rồi. Còn nàng... trước kia cha mẹ gọi nàng như thế nào?
- Lâm Nhi.
Vương Trình Khanh mỉm cười:
- Vậy thì ta cũng gọi thế nhé? Lâm Nhi, nghe hợp với tuổi của nàng hơn đấy.
Trúc Lâm cười thầm. Thượng Tiên ơi là Thượng Tiên, người ta còn chẳng hề coi tôi như thiếu nữ, ông đã sốt sắng muốn gả tôi đi rồi.
***
Giang hồ bước chân vào là gặp chuyện. Vương Trình Khanh và Trúc Lâm mới đi được ba ngày đã gặp một toán người, trông thì có vẻ là thổ phỉ chặn đường núi để cướp bóc. Chúng thấy dung mạo Trúc Lâm xinh đẹp thì nổi lòng tham vây lấy đòi cả của lẫn người. Vương Trình Khanh còn cần dùng nàng, hơn nữa hắn đã nhận đưa nàng đi theo thì phải bảo vệ nàng cho tốt, lí nào để bọn chúng tác oai tác quái?
Lôi thôi qua lại một hồi, Vương Trình Khanh dứt khoát rút kiếm ra đánh đuổi đám thổ phỉ. Chúng cũng ỷ đông mà xông lên vây đánh hai người. Cục diện mất cân bằng, cho dù Vương Trình Khanh đánh kiếm rất giỏi, song khó lòng một địch hai mươi. Chẳng mấy chốc mà hắn đã lĩnh mấy vết thương lên người, máu rỉ ra thấm ướt tay áo trắng ngà. Dù phải chật vật chống đỡ như vậy, nhưng hắn vẫn không quên giữ nàng an toàn phía sau lưng. Trúc Lâm thấy thế cũng có chút cảm động, mặc dù nàng hiểu rõ, hắn bảo vệ nàng cũng chỉ vì nàng còn tác dụng đối với hắn về sau.
Nàng bỗng giữ lấy tay Vương Trình Khanh, hai ngón trỏ và giữa kẹp lấy lưỡi kiếm sắc lạnh dính máu, vuốt nhẹ một đường. Hắn thấy máu trên kiếm hóa thành màu sẫm thì liền hiểu nàng muốn dùng độc của mình để giúp hắn giết người. Hắn rất phối hợp, cứa vài đường lên cơ thể đám thổ phỉ, chúng lập tức trào máu đen mà chết, cả đoàn thổ phỉ chết không sót một tên.
Nhìn đám thây xác chết khó coi dưới chân, Vương Trình Khanh khẽ thở phào:
- Trúc Lâm, cũng may có độc trên người nàng. Vừa rồi nàng không bị thương ở đâu chứ?
- Tôi thì không sao, nhưng người bị thương rồi. – Nàng dìu hắn đến ngồi nghỉ ngơi dưới một gốc cây cách đấy một đoạn, tránh xa mùi máu gây mũi kia.
Vương Trình Khanh bị một vết cắt khá sâu bên cánh tay trái, ngoài ra chỉ là những vết thương nhỏ không đáng kể. Trúc Lâm cởi áo hắn ra xem xét vết thương, tạm thời lấy nước trong bầu nước mang theo để rửa qua, lại lấy thảo dược cất trong nải ra nhai giập bã trầu rồi rịt lên vết thương, cẩn thận dùng khăn tay trắng mà băng bó lại. Thấy nàng nhanh nhẹn thành thạo, cũng chuẩn bị đồ đạc chu đáo, Vương Trình Khanh càng tăng thêm vài phần yêu thích.
- Bây giờ tôi chỉ băng bó tạm cho người, mai vào được làng, sẽ có thầy lang chữa trị tốt hơn cho người.
- Nàng có vẻ đã quen với việc chữa bệnh rồi? – hắn nheo mắt cười, hỏi nàng. Trúc Lâm cụp mắt đáp, trong giọng nói thấm buồn :
- Trước đây cha tôi ốm yếu bệnh tật, tôi thường phải qua chỗ thầy lang bốc thuốc. Đến đó nhiều lần, quan sát thầy lang chữa bệnh cho dân trong làng, tự nhiên cũng hiểu biết bắt chước được, tiện bề chăm sóc cho cha tôi.
Vương Trình Khanh bắt được tâm tư của nàng, biết nàng nhớ cha, nhưng hắn xưa giờ quen lạnh nhạt, không biết nên quan tâm như thế nào, bèn nói cảm ơn nàng. Nàng chỉ gật đầu khe khẽ, giấu tâm trạng vào trong, lại vất vả chạy đi kiếm chút củi khô bùi nhùi về đập đá đánh lửa. Hắn ngồi im một chỗ tĩnh dưỡng, thi thoảng lại nhìn bóng dáng nhỏ bé chạy qua chạy lại của nàng để lo cho hắn, bất giác lòng cũng mềm ra, đợi nàng ngồi yên được hắn khẽ nhắc nhở :
- Lâm Nhi, dung mạo nàng hơn người, chỉ e đi đường khó tránh khỏi gặp rắc rối, hay là lại che lại đi, không thì hóa trang cũng được.
Trúc Lâm suy nghĩ giây lát, nàng hiểu rõ dung nhan của nàng gây họa rất nhiều, cũng có ý định muốn che giấu đi.
- Vậy từ mai tôi sẽ cải trang thành con trai, bôi bẩn mặt, có lẽ qua mắt được mọi người.
- Như vậy cũng được, đành phền nàng chịu khổ một thời gian. – Hắn trầm ngâm giải thích – Chỉ cần đi thêm mười ngày nữa, chúng ta sẽ tới được thạch động nằm ngoài Kinh Thành. Tới được đó rồi sẽ rất thuận lợi cho chúng ta hành sự. Đại nghiệp lần này ta sẽ không để Võ Phi phá hỏng nữa.
Trúc Lâm đang ngồi yên lặng lắng nghe thì bỗng nhiên cảm thấy không đúng, ngẩng mặt lên nhướng mày hỏi hắn:
- “Chúng ta hành sự” ? Trình Khanh, đại nghiệp lần này của người cũng cần tôi tham gia sao ? Tôi tưởng tôi chỉ đi theo người để hỗ trợ những việc lặt vặt thôi chứ ? – Ngừng một lát nàng nói tiếp – Để tôi tham dự vào tranh đấu quyền mưu, chỉ sợ làm hỏng việc của người.
Hắn mỉm cười kiên nhẫn lắng nghe nàng nói hết, kế tiếp mới ôn tồn đáp lời :
- Lâm Nhi, nàng đừng quá hạ thấp bản thân mình. Tuy nàng nhỏ tuổi, nhưng là người thông minh trầm tĩnh lại làm việc cẩn thận chu đáo, chỉ cần ta bỏ thêm chút công sức ra mài dũa nàng thì nàng có thể trở thành cánh tay phải đắc lực của ta. Suy cho cùng, Thượng Tiên đã giao nàng cho ta cũng coi như đã giúp ta có một nửa giang sơn trong tay rồi.
Khi hắn nói, ánh mắt toát lên thần thái sáng ngời của bậc Đế vương. Giọng hắn tuy bình thản tự nhiên, song hàm chứa sức nặng to lớn, khiến người đối diện bất chợt cảm thấy kính phục, lại càng không dám nhìn thẳng. Có lẽ người này mới thực xứng làm Vua một nước chăng ?
Nói không chừng Thượng Tiên đã sớm nhìn ra mệnh Sao Đế vương của hắn nên mới đẩy nàng theo, cho nàng nếm chút mùi sóng gió Kinh Thành, giang sơn đổi chủ là như thế nào.
Chỉ có điều lòng dạ hắn thâm hiểm khó đoán như vậy, mưu mô xảo quyệt quyết không để kẻ thù hưởng lợi, chưa biết có thể lên làm Vua rồi thì giang sơn này sẽ ra sao. Càng không nói nếu gả cho hắn thì cuộc đời nàng sẽ như thế nào. Vừa nghĩ đến đã không muốn nghĩ tiếp nữa.
- Trình Khanh, người bảo tôi thông minh, vậy người chính là nham hiểm. – Nàng lắc đâu khẽ nói – nếu như tôi không đủ xuất chúng, cũng không có giá trị lợi dụng thì chắc chắn không thể đi theo người rồi.
Vương Trình Khanh cười thành tiếng, đưa cánh tay không đau lên xoa nhẹ mái đầu xanh của nàng :
- Lâm Nhi, chính vì nàng hiểu ta như thế, lại thẳn thắn như thế, nên ta mới chú ý đến nàng. Ta rất quý nàng, sau này nếu có thể đoạt về ngai vàng, ta cũng không ngại để cho nàng ghế Nữ Thừa Tướng đâu, để nàng ở gần ta, tiếp tục hỗ trợ ta cai quản giang sơn.
Nàng nghe thế, biết hắn nói đùa vài câu muốn nàng thả lỏng tâm trí, cũng không nghĩ nhiều nữa, khẽ cười hùa theo :
- Vậy thần cảm tạ Long ân.
Hắn biết nàng là người trầm tĩnh, đi theo hắn sẽ không làm phiền, nếu nàng đủ tinh tường thông minh, hẳn là có thể phò tá hắn. Hơn nữa, ơn cứu mạng của Thượng tiên, hắn cũng muốn trả, để nàng đi theo cũng ổn.
Lúc nàng khăn gói đi theo Vương Trình Khanh, người nhà họ Trúc ai nấy đều bùi ngùi tiễn biệt. Ngay cả Thượng Tiên, nhìn nàng bước xa dần cũng chỉ biết thở dài.
Trúc Lâm, ngươi nhất định sẽ sống tốt. Khi nào ngươi trở lại Trúc gia, ta sẽ chính thức nhận ngươi là cháu gái của ta.
. . .
Vương Trình Khanh và Trúc Lâm đi về phía Nam một ngày thì xuống đến chân núi. Hai người dừng chân nghỉ lại qua đêm.
- Trúc Lâm, nàng nhỏ tuổi, đi đường cả ngày mệt lắm không?
Nghe hắn hỏi thăm, Trúc Lâm lắc đầu :
- Không sao, Thái Tử người nghỉ đi, tôi trông lửa được rồi.
- Được. - Hắn ngả lưng xuống thảm cỏ, nói - Sau này nàng còn theo ta lâu dài, nên đỏi cách gọi đi. Giờ ta không còn là Thái Tử, gọi ta bằng tên là được rồi. Còn nàng... trước kia cha mẹ gọi nàng như thế nào?
- Lâm Nhi.
Vương Trình Khanh mỉm cười:
- Vậy thì ta cũng gọi thế nhé? Lâm Nhi, nghe hợp với tuổi của nàng hơn đấy.
Trúc Lâm cười thầm. Thượng Tiên ơi là Thượng Tiên, người ta còn chẳng hề coi tôi như thiếu nữ, ông đã sốt sắng muốn gả tôi đi rồi.
***
Giang hồ bước chân vào là gặp chuyện. Vương Trình Khanh và Trúc Lâm mới đi được ba ngày đã gặp một toán người, trông thì có vẻ là thổ phỉ chặn đường núi để cướp bóc. Chúng thấy dung mạo Trúc Lâm xinh đẹp thì nổi lòng tham vây lấy đòi cả của lẫn người. Vương Trình Khanh còn cần dùng nàng, hơn nữa hắn đã nhận đưa nàng đi theo thì phải bảo vệ nàng cho tốt, lí nào để bọn chúng tác oai tác quái?
Lôi thôi qua lại một hồi, Vương Trình Khanh dứt khoát rút kiếm ra đánh đuổi đám thổ phỉ. Chúng cũng ỷ đông mà xông lên vây đánh hai người. Cục diện mất cân bằng, cho dù Vương Trình Khanh đánh kiếm rất giỏi, song khó lòng một địch hai mươi. Chẳng mấy chốc mà hắn đã lĩnh mấy vết thương lên người, máu rỉ ra thấm ướt tay áo trắng ngà. Dù phải chật vật chống đỡ như vậy, nhưng hắn vẫn không quên giữ nàng an toàn phía sau lưng. Trúc Lâm thấy thế cũng có chút cảm động, mặc dù nàng hiểu rõ, hắn bảo vệ nàng cũng chỉ vì nàng còn tác dụng đối với hắn về sau.
Nàng bỗng giữ lấy tay Vương Trình Khanh, hai ngón trỏ và giữa kẹp lấy lưỡi kiếm sắc lạnh dính máu, vuốt nhẹ một đường. Hắn thấy máu trên kiếm hóa thành màu sẫm thì liền hiểu nàng muốn dùng độc của mình để giúp hắn giết người. Hắn rất phối hợp, cứa vài đường lên cơ thể đám thổ phỉ, chúng lập tức trào máu đen mà chết, cả đoàn thổ phỉ chết không sót một tên.
Nhìn đám thây xác chết khó coi dưới chân, Vương Trình Khanh khẽ thở phào:
- Trúc Lâm, cũng may có độc trên người nàng. Vừa rồi nàng không bị thương ở đâu chứ?
- Tôi thì không sao, nhưng người bị thương rồi. – Nàng dìu hắn đến ngồi nghỉ ngơi dưới một gốc cây cách đấy một đoạn, tránh xa mùi máu gây mũi kia.
Vương Trình Khanh bị một vết cắt khá sâu bên cánh tay trái, ngoài ra chỉ là những vết thương nhỏ không đáng kể. Trúc Lâm cởi áo hắn ra xem xét vết thương, tạm thời lấy nước trong bầu nước mang theo để rửa qua, lại lấy thảo dược cất trong nải ra nhai giập bã trầu rồi rịt lên vết thương, cẩn thận dùng khăn tay trắng mà băng bó lại. Thấy nàng nhanh nhẹn thành thạo, cũng chuẩn bị đồ đạc chu đáo, Vương Trình Khanh càng tăng thêm vài phần yêu thích.
- Bây giờ tôi chỉ băng bó tạm cho người, mai vào được làng, sẽ có thầy lang chữa trị tốt hơn cho người.
- Nàng có vẻ đã quen với việc chữa bệnh rồi? – hắn nheo mắt cười, hỏi nàng. Trúc Lâm cụp mắt đáp, trong giọng nói thấm buồn :
- Trước đây cha tôi ốm yếu bệnh tật, tôi thường phải qua chỗ thầy lang bốc thuốc. Đến đó nhiều lần, quan sát thầy lang chữa bệnh cho dân trong làng, tự nhiên cũng hiểu biết bắt chước được, tiện bề chăm sóc cho cha tôi.
Vương Trình Khanh bắt được tâm tư của nàng, biết nàng nhớ cha, nhưng hắn xưa giờ quen lạnh nhạt, không biết nên quan tâm như thế nào, bèn nói cảm ơn nàng. Nàng chỉ gật đầu khe khẽ, giấu tâm trạng vào trong, lại vất vả chạy đi kiếm chút củi khô bùi nhùi về đập đá đánh lửa. Hắn ngồi im một chỗ tĩnh dưỡng, thi thoảng lại nhìn bóng dáng nhỏ bé chạy qua chạy lại của nàng để lo cho hắn, bất giác lòng cũng mềm ra, đợi nàng ngồi yên được hắn khẽ nhắc nhở :
- Lâm Nhi, dung mạo nàng hơn người, chỉ e đi đường khó tránh khỏi gặp rắc rối, hay là lại che lại đi, không thì hóa trang cũng được.
Trúc Lâm suy nghĩ giây lát, nàng hiểu rõ dung nhan của nàng gây họa rất nhiều, cũng có ý định muốn che giấu đi.
- Vậy từ mai tôi sẽ cải trang thành con trai, bôi bẩn mặt, có lẽ qua mắt được mọi người.
- Như vậy cũng được, đành phền nàng chịu khổ một thời gian. – Hắn trầm ngâm giải thích – Chỉ cần đi thêm mười ngày nữa, chúng ta sẽ tới được thạch động nằm ngoài Kinh Thành. Tới được đó rồi sẽ rất thuận lợi cho chúng ta hành sự. Đại nghiệp lần này ta sẽ không để Võ Phi phá hỏng nữa.
Trúc Lâm đang ngồi yên lặng lắng nghe thì bỗng nhiên cảm thấy không đúng, ngẩng mặt lên nhướng mày hỏi hắn:
- “Chúng ta hành sự” ? Trình Khanh, đại nghiệp lần này của người cũng cần tôi tham gia sao ? Tôi tưởng tôi chỉ đi theo người để hỗ trợ những việc lặt vặt thôi chứ ? – Ngừng một lát nàng nói tiếp – Để tôi tham dự vào tranh đấu quyền mưu, chỉ sợ làm hỏng việc của người.
Hắn mỉm cười kiên nhẫn lắng nghe nàng nói hết, kế tiếp mới ôn tồn đáp lời :
- Lâm Nhi, nàng đừng quá hạ thấp bản thân mình. Tuy nàng nhỏ tuổi, nhưng là người thông minh trầm tĩnh lại làm việc cẩn thận chu đáo, chỉ cần ta bỏ thêm chút công sức ra mài dũa nàng thì nàng có thể trở thành cánh tay phải đắc lực của ta. Suy cho cùng, Thượng Tiên đã giao nàng cho ta cũng coi như đã giúp ta có một nửa giang sơn trong tay rồi.
Khi hắn nói, ánh mắt toát lên thần thái sáng ngời của bậc Đế vương. Giọng hắn tuy bình thản tự nhiên, song hàm chứa sức nặng to lớn, khiến người đối diện bất chợt cảm thấy kính phục, lại càng không dám nhìn thẳng. Có lẽ người này mới thực xứng làm Vua một nước chăng ?
Nói không chừng Thượng Tiên đã sớm nhìn ra mệnh Sao Đế vương của hắn nên mới đẩy nàng theo, cho nàng nếm chút mùi sóng gió Kinh Thành, giang sơn đổi chủ là như thế nào.
Chỉ có điều lòng dạ hắn thâm hiểm khó đoán như vậy, mưu mô xảo quyệt quyết không để kẻ thù hưởng lợi, chưa biết có thể lên làm Vua rồi thì giang sơn này sẽ ra sao. Càng không nói nếu gả cho hắn thì cuộc đời nàng sẽ như thế nào. Vừa nghĩ đến đã không muốn nghĩ tiếp nữa.
- Trình Khanh, người bảo tôi thông minh, vậy người chính là nham hiểm. – Nàng lắc đâu khẽ nói – nếu như tôi không đủ xuất chúng, cũng không có giá trị lợi dụng thì chắc chắn không thể đi theo người rồi.
Vương Trình Khanh cười thành tiếng, đưa cánh tay không đau lên xoa nhẹ mái đầu xanh của nàng :
- Lâm Nhi, chính vì nàng hiểu ta như thế, lại thẳn thắn như thế, nên ta mới chú ý đến nàng. Ta rất quý nàng, sau này nếu có thể đoạt về ngai vàng, ta cũng không ngại để cho nàng ghế Nữ Thừa Tướng đâu, để nàng ở gần ta, tiếp tục hỗ trợ ta cai quản giang sơn.
Nàng nghe thế, biết hắn nói đùa vài câu muốn nàng thả lỏng tâm trí, cũng không nghĩ nhiều nữa, khẽ cười hùa theo :
- Vậy thần cảm tạ Long ân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.