Chương 2
Dương Xỉ
06/07/2017
Khi Trúc Lâm mở mắt
ra, cảnh vật quanh nàng đã thay đổi. Nàng đang đứng trong một rừng trúc, gió thổi lay động cành lá. Cảnh đẹp như vậy nhưng lại có phần hoang
vắng.
Bỗng nhiên, trong không gian đầy tiếng lá xào xạc lại có tiếng xé gió lao về phía nàng. Trúc Lâm quay người tránh đi, ám khí liền cắm phập vào thân trúc bên cạnh. Nàng ngạc nhiên nhìn, rõ ràng chỉ là một lá trúc mỏng manh, có người lại dùng nó làm ám khí được. Nhưng nhìn khoảng cách của lá trúc so với vị trí nàng vừa đứng, xem ra người kia cũng không định lấy mạng nàng, chỉ đánh động cảnh cáo.
- Là ai? - Nàng nghi hoặc cất tiếng hỏi. Tiếng nàng nhanh chóng chìm vào không gian đầy gió và lá trúc rơi.
Dường như để đáp lại, một chiếc lá nữa lại phi thẳng về phía nàng. Lần này rõ ràng là thủ pháp thay đổi, chỉ sượt qua vai nàng kéo bay chiếc khăn quấn đã sờn cũ và bạc màu đi. Mái tóc đen nhánh của nàng xoã ra như thác, gương mặt trái xoan đường nét mềm mại xinh đẹp thoáng hiện ra vẻ thảng thốt.
- Ồ, thì ra là một mỹ nhân. - Một giọng thiếu niên vang lên, chớp mắt người đó đã xuất hiện trước mặt nàng. Thiếu niên này hình như cũng chỉ trạc tuổi nàng, mắt sáng mũi cao, ánh mắt bảy phần ngỗ ngược tinh quái. Hắn nheo mắt quan sát gương mặt nàng, trông rất vui vẻ.
- Hai chiếc lá vừa rồi đều là của ngươi à? - Trúc Lâm nghi ngờ nhìn hắn. Hắn ta liền cười phá lên :
- Không phải cả hai, ngươi nhận ra được thủ pháp khác nhau à? Cái thứ hai là của tỷ tỷ ta.
Hắn vừa dứt lời, một thiếu nữ cũng đi tới. Dung mạo thiếu nữ này không phải xuất chúng, nhưng đúng là yêu kiều. Hồi nhỏ Trúc Lâm từng sống ở Kinh thành gần mười năm, con gái xinh đẹp mấy cũng không thể có khí chất như thiếu nữ này.
- Ngươi là người ở đâu? Sao tự nhiên xuất hiện trong rừng trúc này? - Nàng ta hỏi, ánh mắt tò mò.
- Cho ta hỏi một câu đã. - Trúc Lâm không đáp ngay mà hỏi lại bọn họ - Bây giờ là năm nào?
Hai người họ có vẻ ngạc nhiên vì nàng hỏi thế, song vẫn trả lời nàng. Trúc Lâm nghe được thì khẽ thở dài. Quả nhiên nàng đã quay lại hai trăm năm về trước. So với khoảng thời gian mà mẹ nàng lấy trộm ngọc bội để vượt thời gian tới hai trăm năm sau tìm cha nàng thì cũng chỉ mới trải qua mười sáu năm. Như vậy, vừa khớp với tuổi của nàng bây giờ.
Hẳn là ngọc bội này có thể xuyên qua được thời không, nhưng cũng không thể chặn đứng dòng thời gian được.
- Này, ngươi còn chưa trả lời ta. - Thiếu nữ kia nhắc nhở nàng. Trúc Lâm nhìn nàng ta, nhíu mày không biết nên đáp lời thế nào. Cho dù có nói nàng từ hai trăm năm sau đến đây cũng chưa chắc bọn họ tin.
Đang lúc nàng định nói dối thì thiếu niên chợt chú ý đến ngọc bội trong tay nàng, tò mò :
- Ồ, ngọc bội này nhìn quen quá. Có thể cho ta xem không?
- Đúng vậy, còn khắc chữ "Trúc" nữa. - Thiếu nữ chăm chú nhìn, còn định giơ tay muốn xem nhưng Trúc Lâm vội rụt về ấn chặt trong ngực
- ...Xin lỗi, vật này rất quan trọng với ta.
Thiếu nữ nhướng mày thiếu kiên nhẫn, còn giơ tay ra trước mặt nàng doạ dẫm :
- Ta đâu có lấy cắp của ngươi chứ? Thật không biết điều gì cả, có tin ta cho ngươi chết luôn không?
- Ấy, tỷ tỷ hà tất phải giết người ta? - Thiếu niên cười cười bảo - Tỷ không thích thì cho đệ đi. Dù sao người đẹp như vậy cũng khó tìm lắm.
Nàng ta liếc thiếu niên một cách khinh bỉ :
- Thất Thất, chẳng phải đệ chạm vào thì nàng ta cũng chết sao? Giữ kiểu gì chứ? Định cho ra sau mành ngắm hả?
Dứt lời, nàng ta liền giơ ngón trỏ ấn lên trán Trúc Lâm khi nàng vẫn còn chưa kịp phản ứng, vẻ mặt đắc ý.
Nhưng vẻ mặt đắc ý đó không giữ được lâu, biểu cảm sau đó của cả hai bên đều biến thành vô cùng kinh ngạc nhìn đối phương chằm chằm, còn buột miệng đồng thanh :
- Không chết sao?
Trúc Lâm vô cùng ngạc nhiên. Toàn thân nàng vốn dĩ mang kịch độc, người phàm tiếp xúc trực tiếp thì sẽ mất mạng ngay lập tức. Xưa nay cũng chỉ có cha nàng từng uống thuốc giải trước nên mới không vì độc của nàng mà chết.
Cha nàng nói, độc trên người nàng là độc trên người dòng Tiên nhân họ Trúc, là nhà ngoại của nàng. Có thể chạm đến người nhà ngoại nàng, hoặc là người trong họ, hoặc đã dùng thuốc giải từ trước.
Vậy hai người này rốt cuộc là như thế nào?
- Này, sao ngươi không chết? - Thiếu nữ kia còn sờ sờ mặt nàng một hồi, cũng ngạc nhiên chẳng kém - Bình thường đều bị trúng độc chết rồi.
- Trên người các ngươi có độc sao? - Trúc Lâm nghi hoặc quét ánh mắt dò xét hai người đứng trước mặt. Thấy hai chị em họ đều gật đầu thừa nhận, nàng liền hỏi tiếp - Vậy... Các ngươi quan hệ thế nào với Thượng Tiên Trúc Thanh Như?
Thiếu niên kinh ngạc chỉ nàng :
- Này ngươi là ai? Sao lại biết ông ngoại ta?
Trúc Lâm lặng im một thoáng mới đáp lời :
- Ta cũng là cháu ngoại của ông ấy.
Bỗng nhiên, trong không gian đầy tiếng lá xào xạc lại có tiếng xé gió lao về phía nàng. Trúc Lâm quay người tránh đi, ám khí liền cắm phập vào thân trúc bên cạnh. Nàng ngạc nhiên nhìn, rõ ràng chỉ là một lá trúc mỏng manh, có người lại dùng nó làm ám khí được. Nhưng nhìn khoảng cách của lá trúc so với vị trí nàng vừa đứng, xem ra người kia cũng không định lấy mạng nàng, chỉ đánh động cảnh cáo.
- Là ai? - Nàng nghi hoặc cất tiếng hỏi. Tiếng nàng nhanh chóng chìm vào không gian đầy gió và lá trúc rơi.
Dường như để đáp lại, một chiếc lá nữa lại phi thẳng về phía nàng. Lần này rõ ràng là thủ pháp thay đổi, chỉ sượt qua vai nàng kéo bay chiếc khăn quấn đã sờn cũ và bạc màu đi. Mái tóc đen nhánh của nàng xoã ra như thác, gương mặt trái xoan đường nét mềm mại xinh đẹp thoáng hiện ra vẻ thảng thốt.
- Ồ, thì ra là một mỹ nhân. - Một giọng thiếu niên vang lên, chớp mắt người đó đã xuất hiện trước mặt nàng. Thiếu niên này hình như cũng chỉ trạc tuổi nàng, mắt sáng mũi cao, ánh mắt bảy phần ngỗ ngược tinh quái. Hắn nheo mắt quan sát gương mặt nàng, trông rất vui vẻ.
- Hai chiếc lá vừa rồi đều là của ngươi à? - Trúc Lâm nghi ngờ nhìn hắn. Hắn ta liền cười phá lên :
- Không phải cả hai, ngươi nhận ra được thủ pháp khác nhau à? Cái thứ hai là của tỷ tỷ ta.
Hắn vừa dứt lời, một thiếu nữ cũng đi tới. Dung mạo thiếu nữ này không phải xuất chúng, nhưng đúng là yêu kiều. Hồi nhỏ Trúc Lâm từng sống ở Kinh thành gần mười năm, con gái xinh đẹp mấy cũng không thể có khí chất như thiếu nữ này.
- Ngươi là người ở đâu? Sao tự nhiên xuất hiện trong rừng trúc này? - Nàng ta hỏi, ánh mắt tò mò.
- Cho ta hỏi một câu đã. - Trúc Lâm không đáp ngay mà hỏi lại bọn họ - Bây giờ là năm nào?
Hai người họ có vẻ ngạc nhiên vì nàng hỏi thế, song vẫn trả lời nàng. Trúc Lâm nghe được thì khẽ thở dài. Quả nhiên nàng đã quay lại hai trăm năm về trước. So với khoảng thời gian mà mẹ nàng lấy trộm ngọc bội để vượt thời gian tới hai trăm năm sau tìm cha nàng thì cũng chỉ mới trải qua mười sáu năm. Như vậy, vừa khớp với tuổi của nàng bây giờ.
Hẳn là ngọc bội này có thể xuyên qua được thời không, nhưng cũng không thể chặn đứng dòng thời gian được.
- Này, ngươi còn chưa trả lời ta. - Thiếu nữ kia nhắc nhở nàng. Trúc Lâm nhìn nàng ta, nhíu mày không biết nên đáp lời thế nào. Cho dù có nói nàng từ hai trăm năm sau đến đây cũng chưa chắc bọn họ tin.
Đang lúc nàng định nói dối thì thiếu niên chợt chú ý đến ngọc bội trong tay nàng, tò mò :
- Ồ, ngọc bội này nhìn quen quá. Có thể cho ta xem không?
- Đúng vậy, còn khắc chữ "Trúc" nữa. - Thiếu nữ chăm chú nhìn, còn định giơ tay muốn xem nhưng Trúc Lâm vội rụt về ấn chặt trong ngực
- ...Xin lỗi, vật này rất quan trọng với ta.
Thiếu nữ nhướng mày thiếu kiên nhẫn, còn giơ tay ra trước mặt nàng doạ dẫm :
- Ta đâu có lấy cắp của ngươi chứ? Thật không biết điều gì cả, có tin ta cho ngươi chết luôn không?
- Ấy, tỷ tỷ hà tất phải giết người ta? - Thiếu niên cười cười bảo - Tỷ không thích thì cho đệ đi. Dù sao người đẹp như vậy cũng khó tìm lắm.
Nàng ta liếc thiếu niên một cách khinh bỉ :
- Thất Thất, chẳng phải đệ chạm vào thì nàng ta cũng chết sao? Giữ kiểu gì chứ? Định cho ra sau mành ngắm hả?
Dứt lời, nàng ta liền giơ ngón trỏ ấn lên trán Trúc Lâm khi nàng vẫn còn chưa kịp phản ứng, vẻ mặt đắc ý.
Nhưng vẻ mặt đắc ý đó không giữ được lâu, biểu cảm sau đó của cả hai bên đều biến thành vô cùng kinh ngạc nhìn đối phương chằm chằm, còn buột miệng đồng thanh :
- Không chết sao?
Trúc Lâm vô cùng ngạc nhiên. Toàn thân nàng vốn dĩ mang kịch độc, người phàm tiếp xúc trực tiếp thì sẽ mất mạng ngay lập tức. Xưa nay cũng chỉ có cha nàng từng uống thuốc giải trước nên mới không vì độc của nàng mà chết.
Cha nàng nói, độc trên người nàng là độc trên người dòng Tiên nhân họ Trúc, là nhà ngoại của nàng. Có thể chạm đến người nhà ngoại nàng, hoặc là người trong họ, hoặc đã dùng thuốc giải từ trước.
Vậy hai người này rốt cuộc là như thế nào?
- Này, sao ngươi không chết? - Thiếu nữ kia còn sờ sờ mặt nàng một hồi, cũng ngạc nhiên chẳng kém - Bình thường đều bị trúng độc chết rồi.
- Trên người các ngươi có độc sao? - Trúc Lâm nghi hoặc quét ánh mắt dò xét hai người đứng trước mặt. Thấy hai chị em họ đều gật đầu thừa nhận, nàng liền hỏi tiếp - Vậy... Các ngươi quan hệ thế nào với Thượng Tiên Trúc Thanh Như?
Thiếu niên kinh ngạc chỉ nàng :
- Này ngươi là ai? Sao lại biết ông ngoại ta?
Trúc Lâm lặng im một thoáng mới đáp lời :
- Ta cũng là cháu ngoại của ông ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.